Cảnh Y Nhân được Lục Minh kéo ra khỏi phòng bệnh. Vừa rời khỏi phòng, cô lập tức ôm bụng cười vang, cười đến lăn lộn. Mãi cho đến khi vào thang máy, Cảnh Y Nhân muốn ngừng lại mà không thể nhịn được cười.
Đột nhiên, Lục Minh bất ngờ ép cô vào vách thang máy, nhếch miệng cười gian.
“Em làm hả? Cô bé tinh nghịch.” Cảnh Y Nhân cười mỉm hừ lạnh: “Anh đau lòng à?”
Lục Minh cầm bàn tay nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân áp lên ngực mình: “Có đau hay không chẳng phải em cứ sờ thử một lần liền biết ngay sao.”
Bàn tay nhỏ cảm nhận được dưới lớp áo sơ mi của Lục Minh là trái tim đang đập điên cuồng, nóng hừng hực, khuôn mặt nhỏ bé của Cảnh Y Nhân ửng hồng.
Lục Minh lại gần áp vào trán của cô, phả hơi thở ấm áp lên mặt cô, vẻ mặt ám muội bình tĩnh nhìn cô.
“Lần sau chơi đùa đừng dùng thử ghê tởm như vậy. Chồng em sẽ ăn không ngon mất một tuần, em nói xem nên làm gì mới được?”
“Vậy thì uống nước đi.” Cảnh Y Nhân rũ mắt cười nhẹ.
“Uống không no được, cũng chẳng ăn nổi cơm. Tóm lại phải ăn thứ gì khác.” Đôi đồng tử sâu thẳm của Lục Minh nhìn cô chăm chú, trong lời nói đã có ý tứ. “Anh muốn ăn gì?” Cảnh Y Nhân mờ mịt ngước mắt lên, trong phút chốc rơi vào ánh mắt sâu thẳm, dịu dàng của anh.
“Em.” Lục Minh vừa dứt lời, nghiêng đầu che lấp đôi môi của cô. “Ừm...” Bị hôn bất ngờ nên Cảnh Y Nhân giật mình, ngực bỗng thắt lại vì sợ, sắc mặt đỏ bừng lên. Ngay lúc cô đang chậm rãi nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn dịu dàng thì đột nhiên “tinh” một tiếng, thang máy xuống đến tầng 1, cửa mở ra. Bên ngoài thang máy, nam nữ già trẻ, cả đám người đang líu ra líu ríu đột nhiên im bặt trong nháy mắt, hóa đá đứng tại chỗ nhìn bọn họ chằm chằm. Cảnh Y Nhân xấu hổ đẩy Lục Minh ra: “Đều tại anh đó.” Nói rồi cô cúi đầu nhanh chân đi từ trong thang máy ra ngoài.
Lục Minh khẽ cười, đuổi theo bước chân cô.
Trở về biệt thự, Lục Minh ăn cơm tối xong, đang rửa tay trong nhà vệ sinh. Ánh đèn màu vàng cam hắt ra từ vách kính mờ, có thể nghe được tiếng nước rào rào bên trong.
Cảnh Y Nhân đi chân trần đứng trên ban công cho điện thoại của Lý Lộ, gió đêm thoáng qua, không khí mát mẻ trong lành. Vừa nãy cố nhờ Lý Lộ làm vài chuyện, chắc cũng đã có kết quả rồi. Không ngoài dự đoán của cô, chẳng bao lâu điện thoại di động trong tay Cảnh Y Nhân vang lên.
Miệng nhỏ hiện lên một nụ cười nhẹ, không nhanh không chậm nhận điện thoại.
Lý Lộ bình thản nói về việc mới xử lý xong qua điện thoại.
“Là La Mỹ Mỹ bỏ thuốc chị đó. Em dọa cô ta hai câu, cái gì cô ta cũng nhận hết, Lý Đồng dùng tiền mua chuộc cô ta làm như thế.” “...” Đôi mắt Cảnh Y Nhân hơi nheo lại.
Đây là đáp án Cảnh Y Nhân cực kì không muốn nghe, người bạn đầu tiên cô kết giao được ở thế giới này, người có tín nhiệm đầu tiên lại bán đứng cô như vậy. “Cảm ơn cô, Lý Lộ.” “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.”
Cúp điện thoại, Cảnh Y Nhân lập tức gọi cho La Mỹ Mỹ, điện thoại mãi không kết nối được, chắc là có tật giật mình nên cô ta đã cho số của cô vào danh sách hạn chế rồi.
Cảnh Y Nhân cảm thấy có một nỗi thế lương không hiểu vì sao.
Đột nhiên cô nghĩ đến một tiểu nha hoàn mà cô đã từng cứu về từ chỗ hoàng hậu. Cô ta suýt chút nữa bị hoàng hậu đánh chết, cứ tưởng cô đã cứu được một mạng của cô ta nên mới giữ lại bên người. Hóa ra cô ta lại do hoàng hậu sai đến giám sát cô.
Bất kể lúc nào, con người thật sự không thể quá lương thiện. Đối xử quá tốt với một người, lâu dần người ta liền cảm thấy đó là chuyện đương nhiên phải như thế, nghiễm nhiên thu nhận tất cả tấm lòng của bạn mà không có một lời cảm ơn.
Cảnh Y Nhân cảm thấy phải chăng sau khi đến thế giới này, cô có hơi quá ỷ lại vào cậu, mới dẫn đến việc có rất nhiều thử cô không hề phòng bị...
Đột nhiên, Lục Minh bất ngờ ép cô vào vách thang máy, nhếch miệng cười gian.
“Em làm hả? Cô bé tinh nghịch.” Cảnh Y Nhân cười mỉm hừ lạnh: “Anh đau lòng à?”
Lục Minh cầm bàn tay nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân áp lên ngực mình: “Có đau hay không chẳng phải em cứ sờ thử một lần liền biết ngay sao.”
Bàn tay nhỏ cảm nhận được dưới lớp áo sơ mi của Lục Minh là trái tim đang đập điên cuồng, nóng hừng hực, khuôn mặt nhỏ bé của Cảnh Y Nhân ửng hồng.
Lục Minh lại gần áp vào trán của cô, phả hơi thở ấm áp lên mặt cô, vẻ mặt ám muội bình tĩnh nhìn cô.
“Lần sau chơi đùa đừng dùng thử ghê tởm như vậy. Chồng em sẽ ăn không ngon mất một tuần, em nói xem nên làm gì mới được?”
“Vậy thì uống nước đi.” Cảnh Y Nhân rũ mắt cười nhẹ.
“Uống không no được, cũng chẳng ăn nổi cơm. Tóm lại phải ăn thứ gì khác.” Đôi đồng tử sâu thẳm của Lục Minh nhìn cô chăm chú, trong lời nói đã có ý tứ. “Anh muốn ăn gì?” Cảnh Y Nhân mờ mịt ngước mắt lên, trong phút chốc rơi vào ánh mắt sâu thẳm, dịu dàng của anh.
“Em.” Lục Minh vừa dứt lời, nghiêng đầu che lấp đôi môi của cô. “Ừm...” Bị hôn bất ngờ nên Cảnh Y Nhân giật mình, ngực bỗng thắt lại vì sợ, sắc mặt đỏ bừng lên. Ngay lúc cô đang chậm rãi nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn dịu dàng thì đột nhiên “tinh” một tiếng, thang máy xuống đến tầng 1, cửa mở ra. Bên ngoài thang máy, nam nữ già trẻ, cả đám người đang líu ra líu ríu đột nhiên im bặt trong nháy mắt, hóa đá đứng tại chỗ nhìn bọn họ chằm chằm. Cảnh Y Nhân xấu hổ đẩy Lục Minh ra: “Đều tại anh đó.” Nói rồi cô cúi đầu nhanh chân đi từ trong thang máy ra ngoài.
Lục Minh khẽ cười, đuổi theo bước chân cô.
Trở về biệt thự, Lục Minh ăn cơm tối xong, đang rửa tay trong nhà vệ sinh. Ánh đèn màu vàng cam hắt ra từ vách kính mờ, có thể nghe được tiếng nước rào rào bên trong.
Cảnh Y Nhân đi chân trần đứng trên ban công cho điện thoại của Lý Lộ, gió đêm thoáng qua, không khí mát mẻ trong lành. Vừa nãy cố nhờ Lý Lộ làm vài chuyện, chắc cũng đã có kết quả rồi. Không ngoài dự đoán của cô, chẳng bao lâu điện thoại di động trong tay Cảnh Y Nhân vang lên.
Miệng nhỏ hiện lên một nụ cười nhẹ, không nhanh không chậm nhận điện thoại.
Lý Lộ bình thản nói về việc mới xử lý xong qua điện thoại.
“Là La Mỹ Mỹ bỏ thuốc chị đó. Em dọa cô ta hai câu, cái gì cô ta cũng nhận hết, Lý Đồng dùng tiền mua chuộc cô ta làm như thế.” “...” Đôi mắt Cảnh Y Nhân hơi nheo lại.
Đây là đáp án Cảnh Y Nhân cực kì không muốn nghe, người bạn đầu tiên cô kết giao được ở thế giới này, người có tín nhiệm đầu tiên lại bán đứng cô như vậy. “Cảm ơn cô, Lý Lộ.” “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.”
Cúp điện thoại, Cảnh Y Nhân lập tức gọi cho La Mỹ Mỹ, điện thoại mãi không kết nối được, chắc là có tật giật mình nên cô ta đã cho số của cô vào danh sách hạn chế rồi.
Cảnh Y Nhân cảm thấy có một nỗi thế lương không hiểu vì sao.
Đột nhiên cô nghĩ đến một tiểu nha hoàn mà cô đã từng cứu về từ chỗ hoàng hậu. Cô ta suýt chút nữa bị hoàng hậu đánh chết, cứ tưởng cô đã cứu được một mạng của cô ta nên mới giữ lại bên người. Hóa ra cô ta lại do hoàng hậu sai đến giám sát cô.
Bất kể lúc nào, con người thật sự không thể quá lương thiện. Đối xử quá tốt với một người, lâu dần người ta liền cảm thấy đó là chuyện đương nhiên phải như thế, nghiễm nhiên thu nhận tất cả tấm lòng của bạn mà không có một lời cảm ơn.
Cảnh Y Nhân cảm thấy phải chăng sau khi đến thế giới này, cô có hơi quá ỷ lại vào cậu, mới dẫn đến việc có rất nhiều thử cô không hề phòng bị...
/1497
|