Tiết Phương Hoa đợi điện thoại của Lục Minh cả tối, lúc nhìn thấy bức ảnh đã tức đến mức ném thẳng điện thoại di động vào tường, vỡ tan. Cô ta giận sôi lên, hất văng bàn phụ trên giường bệnh, gạt hết đồ đạc trên tủ đầu giường xuống 1 đất, điên cuồng gào thét, vày vò mái tóc của mình.
Cô ta nhớ là từ trước tới nay Lục Minh không hề đụng vào Cảnh Y Nhân, tại sao bây giờ bọn họ lại ngủ với nhau chứ?
Nhất định là do Cảnh Y Nhân vô liêm sỉ kia dùng thủ đoạn của hồ ly tinh để quyến rũ Lục Minh. Nếu không Lục Minh tuyệt đối sẽ không ngủ với cô ta.
Cảnh Y Nhân tự chụp ảnh đến mức nghiện, cô bày ra các tư thế vô cùng ám muội, chụp từng cái một. Có ảnh cô như con chim non đang nép vào lòng Lục Minh, có ảnh lại chụp cô gần như hôn lên môi anh, còn có ảnh cô mang phong thái nữ vương, véo tại Lục Minh. Cảnh Y Nhân chỉ quan tâm “tự sướng” sao cho bản thân vui vẻ, làm sao để thể hiện phong thái nữ vương mà không hề hay biết, khi cô cởi áo của Lục Minh thì anh cũng đã tỉnh rồi.
Lúc này cô đang định chụp một kiểu cô đẩm một cái lên mặt Lục Minh. Nhưng khi nắm tay nhỏ của cô còn chưa đụng trúng mặt anh, anh đã tránh đầu đi, mở miệng ngoạm lấy nắm đấm của cô.
Cảnh Y Nhân chưa kịp phản ứng lại đã bị Lục Minh kéo vào trong lòng. Anh kéo áo đồng phục bệnh nhân đã bị mở ra phân nửa của cô rồi cẩn thận cắn lên bờ vai, lên cơ thể cô. “Bé con nghịch ngợm này! Em vừa mới làm gì hả?”
“...” Cảnh Y Nhân ngượng ngùng trốn tránh anh, mỗi một nhát cắn của anh khiến cô cảm thấy như có một luồng điện tê dại chạy vào tận tim.
“Không... Không làm gì ạ! Vẫn đang ngủ mà!”
“Ngủ? Vậy véo tai anh, tát anh là làm gì hả?” Lục Minh cắn vành tai cô như để trừng phạt.
Cảnh Y Nhân bị nhột rụt cổ lại, sống chết cũng không chịu thừa nhận: “Làm gì có! Cậu đang nằm mơ đấy!” “Nằm mơ? Nếu là mơ thì mơ tiếp đi!”
Nói rồi Lục Minh lại kéo phanh cổ áo đang mở của cô rộng ra thêm.
Cảnh Y Nhân vội vàng túm chặt quần áo, kêu lên: “Không phải mơ! Không phải mơ!”
Lục Minh khẽ cười một tiếng, chạm nhẹ lên cái miệng nhỏ xinh của cô.
Anh không đùa nữa mà đoạt lấy điện thoại di động trong tay cô, rồi ngồi dậy. Lúc thoát khỏi giao diện chụp ảnh liền nhìn thấy mấy bức ảnh ***, ngầu, bá đạo vừa mới được chụp. Cảnh Y Nhân kéo chăn lên, vươn người nhìn điện thoại di động của anh, mặt đỏ bừng, tập trung chờ bị mắng.
“Cậu xóa đi cũng được.”
“Không xóa.”
Lục Minh khẽ cười, thoát khỏi thư viện hình ảnh, anh nhìn thấy tin nhắn Cảnh Y Nhân mới gửi cho Tiết Phương Hoa. “...” Cảnh Y Nhân căng thẳng lè lưỡi, vừa nãy cố quên không xóa đi.
Lục Minh cũng không nói gì, chỉ cười khẽ một tiếng...!
Tối nay, ngoài mặt Cảnh Y Nhân tỏ ra không hiểu sao phải nằm viện một đêm, nhưng trong lòng cô đã sớm có tính toán. Đám tiện nhân này nếu không diệt trừ từng người một thì sẽ lại tới tìm cô gây chuyện.
Nhưng với Lục Minh, đêm qua chính là một đêm phong ba bão táp.
Bác sĩ nói Cảnh Y Nhân không có vấn đề gì, cấp cho cô một đơn thuốc hạ sốt và một số loại vi-ta-min để cô xuất viện về nhà tự điều dưỡng.
Lúc xuất viện, có một chuyện cười nho nhỏ ngoài ý muốn xảy đến với Cảnh Y Nhân. Lục Minh làm thủ tục xuất viện cho cô xong xuôi, lúc đi lấy thuốc, Cảnh Y Nhận thấy khát nước nên Lục Minh đi mua giúp cô.
Trong cả gian phòng rộng lớn của bệnh viện có cửa đăng ký, có cửa phát thuốc đông y, có cửa phát thuốc tây y, chỗ nhận thuốc người ra người vào tấp nập.
Xem ra bệnh viện đúng là nơi còn náo nhiệt hơn cả rạp chiếu phim.
Cảnh Y Nhân cũng không muốn Lục Minh làm tất cả mọi thứ giúp cô, trong khi anh đi mua nước, cô tự mình đứng trước cửa sổ nhận thuốc để xếp hàng. Cảnh Y Nhân không biết rằng cô là khách VIP thì có thể trực tiếp dặn nhân viên mang đến.
Cô ta nhớ là từ trước tới nay Lục Minh không hề đụng vào Cảnh Y Nhân, tại sao bây giờ bọn họ lại ngủ với nhau chứ?
Nhất định là do Cảnh Y Nhân vô liêm sỉ kia dùng thủ đoạn của hồ ly tinh để quyến rũ Lục Minh. Nếu không Lục Minh tuyệt đối sẽ không ngủ với cô ta.
Cảnh Y Nhân tự chụp ảnh đến mức nghiện, cô bày ra các tư thế vô cùng ám muội, chụp từng cái một. Có ảnh cô như con chim non đang nép vào lòng Lục Minh, có ảnh lại chụp cô gần như hôn lên môi anh, còn có ảnh cô mang phong thái nữ vương, véo tại Lục Minh. Cảnh Y Nhân chỉ quan tâm “tự sướng” sao cho bản thân vui vẻ, làm sao để thể hiện phong thái nữ vương mà không hề hay biết, khi cô cởi áo của Lục Minh thì anh cũng đã tỉnh rồi.
Lúc này cô đang định chụp một kiểu cô đẩm một cái lên mặt Lục Minh. Nhưng khi nắm tay nhỏ của cô còn chưa đụng trúng mặt anh, anh đã tránh đầu đi, mở miệng ngoạm lấy nắm đấm của cô.
Cảnh Y Nhân chưa kịp phản ứng lại đã bị Lục Minh kéo vào trong lòng. Anh kéo áo đồng phục bệnh nhân đã bị mở ra phân nửa của cô rồi cẩn thận cắn lên bờ vai, lên cơ thể cô. “Bé con nghịch ngợm này! Em vừa mới làm gì hả?”
“...” Cảnh Y Nhân ngượng ngùng trốn tránh anh, mỗi một nhát cắn của anh khiến cô cảm thấy như có một luồng điện tê dại chạy vào tận tim.
“Không... Không làm gì ạ! Vẫn đang ngủ mà!”
“Ngủ? Vậy véo tai anh, tát anh là làm gì hả?” Lục Minh cắn vành tai cô như để trừng phạt.
Cảnh Y Nhân bị nhột rụt cổ lại, sống chết cũng không chịu thừa nhận: “Làm gì có! Cậu đang nằm mơ đấy!” “Nằm mơ? Nếu là mơ thì mơ tiếp đi!”
Nói rồi Lục Minh lại kéo phanh cổ áo đang mở của cô rộng ra thêm.
Cảnh Y Nhân vội vàng túm chặt quần áo, kêu lên: “Không phải mơ! Không phải mơ!”
Lục Minh khẽ cười một tiếng, chạm nhẹ lên cái miệng nhỏ xinh của cô.
Anh không đùa nữa mà đoạt lấy điện thoại di động trong tay cô, rồi ngồi dậy. Lúc thoát khỏi giao diện chụp ảnh liền nhìn thấy mấy bức ảnh ***, ngầu, bá đạo vừa mới được chụp. Cảnh Y Nhân kéo chăn lên, vươn người nhìn điện thoại di động của anh, mặt đỏ bừng, tập trung chờ bị mắng.
“Cậu xóa đi cũng được.”
“Không xóa.”
Lục Minh khẽ cười, thoát khỏi thư viện hình ảnh, anh nhìn thấy tin nhắn Cảnh Y Nhân mới gửi cho Tiết Phương Hoa. “...” Cảnh Y Nhân căng thẳng lè lưỡi, vừa nãy cố quên không xóa đi.
Lục Minh cũng không nói gì, chỉ cười khẽ một tiếng...!
Tối nay, ngoài mặt Cảnh Y Nhân tỏ ra không hiểu sao phải nằm viện một đêm, nhưng trong lòng cô đã sớm có tính toán. Đám tiện nhân này nếu không diệt trừ từng người một thì sẽ lại tới tìm cô gây chuyện.
Nhưng với Lục Minh, đêm qua chính là một đêm phong ba bão táp.
Bác sĩ nói Cảnh Y Nhân không có vấn đề gì, cấp cho cô một đơn thuốc hạ sốt và một số loại vi-ta-min để cô xuất viện về nhà tự điều dưỡng.
Lúc xuất viện, có một chuyện cười nho nhỏ ngoài ý muốn xảy đến với Cảnh Y Nhân. Lục Minh làm thủ tục xuất viện cho cô xong xuôi, lúc đi lấy thuốc, Cảnh Y Nhận thấy khát nước nên Lục Minh đi mua giúp cô.
Trong cả gian phòng rộng lớn của bệnh viện có cửa đăng ký, có cửa phát thuốc đông y, có cửa phát thuốc tây y, chỗ nhận thuốc người ra người vào tấp nập.
Xem ra bệnh viện đúng là nơi còn náo nhiệt hơn cả rạp chiếu phim.
Cảnh Y Nhân cũng không muốn Lục Minh làm tất cả mọi thứ giúp cô, trong khi anh đi mua nước, cô tự mình đứng trước cửa sổ nhận thuốc để xếp hàng. Cảnh Y Nhân không biết rằng cô là khách VIP thì có thể trực tiếp dặn nhân viên mang đến.
/1497
|