Cô không hiểu rốt cuộc cữu cữu định làm gì. Dung công công còn lén lút ôm một hương nhỏ được niêm phong kín vào nữa.
(*) Phượng quan hà bí: Lễ phục mão phượng, khăn quàng vai mặc trong ngày thành thân.
Trong tương là một bộ lễ phục dành cho tân nương vô cùng lộng lẫy và tuyệt đẹp.
Hoàng đế cữu cữu tự mình thay đổi giúp cô.
Đầu đối phương quan, hai dây tua rua màu vàng tinh xảo rủ xuống hai bên tóc mai, càng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, áo bào đỏ rực thêu hoa văn vô cùng tinh tế, làm nổi bật vóc dáng hoàn mỹ của cô. Nếu là bình thường chắc chắn cô sẽ yêu thích đến mức không nỡ rời tay, còn phải cảm thán một phen. Nhưng giờ phút này, khi phải đối mặt với cái chết, Cảnh Y Nhân chẳng còn hơi sức đâu mà thưởng thức những thứ này nữa.
Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn xảy ra. Chẳng phải cậu muốn bán rượu độc cho cô hay sao? Cái này là để cô xuất giá phải không? Nhưng cô còn chưa tới tuổi cập kê, sao có thể xuất giá được?
Sau khi khoác lên người bộ lễ phục đỏ rực ngồi trước bàn trang điểm, khuôn mặt xinh đẹp non nớt của cô nhìn hoàng để cữu cữu qua chiếc gương đồng.
Hoàng để cữu cữu nhìn cô nở một nụ cười nhẹ.
Dung công công lui xuống, trên bàn đã có thêm hai chén rượu.
Hoàng để cữu cữu dắt cô đi đến bộ bàn ghế giữa phòng rồi ngồi xuống.
Hai chén rượu trước mặt, một chén màu nâu, một chén không màu, đương nhiên, chén màu nâu chính là rượu độc.
Cảnh Y Nhân sợ hãi nhìn hắn, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo bào của hắn, lôi kéo cầu xin hắn.
“Cữu cữu! Y Nhân không muốn chết! Y Nhân sợ lắm!Y Nhân chưa từng làm gì xấu cả, cháu không muốn chết!”
Hắn vẫn không hề đáp lại, bàn tay to lớn, ấm áp duỗi ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, lau đi những giọt nước mắt rồi kéo cô ngồi lại chỗ cũ.
Hồi lâu sau, hắn mới thì thầm một câu: “Nếu con người có kiếp sau, ta sẽ không làm cữu cữu của ngươi nữa!” “...”Nghe câu nói vô tình này, nước mắt Cảnh Y Nhân tuôn trào như mưa.
Nếu như có kiếp sau, ta sẽ không bao giờ làm cữu cữu của ngươi nữa! Câu nói này giống như ma chú, đâm thẳng vào tim Cảnh Y Nhân.
Hoàng đế cữu cữu đã từng nuông chiều cô như thế, cô muốn lên trời cũng được, sao lại nói ra câu vô tình đến vậy? Là vì cô được cưng chiều quá sinh kiêu ngạo, nên thấy cô phiền phức mà chán ghét cô, nên mới không muốn làm cữu cữu của cô nữa sao.
Đây chính là lý do cữu cữu ban cho cô cái chết phải không? Cô hận, rất hận... Hận cữu cữu sau khi chiều chuộng cô lại tàn nhẫn đẩy cô rơi xuống địa ngục.
Cảnh Y Nhân bưng ly rượu độc trên bàn lên, uống cạn một hơi.
“Lục Minh! Ta hận ngươi -” Đây là câu nói cuối cùng Cảnh Y Nhân bỏ lại trước khi chết.
Cảnh Y Nhân nhìn gương mặt tuấn tú giống hệt hoàng để cữu cữu ở ngay trước mắt mình, tức giận hừ lạnh một tiếng. Kiếp sau không làm cữu cữu của cô nữa à?
Biết đâu Lục Minh hiện tại chính là kiếp sau của cữu cữu, há chẳng phải trở thành chồng của cô hay sao? Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân duỗi bàn tay nhỏ của mình ra khua khoắng làm động tác tát trước khuôn mặt đẹp trai của Lục Minh. Thể thì em tát bên trái một phát, bên phải một phát! Hiện giờ anh cũng chẳng phải hoàng đế, mà là ông xã của em, do em xử lý, nếu không nghe lời em, dám quyến rũ phụ nữ bậy bạ ở bên ngoài thì em sẽ cho anh một ly rượu độc, đầu độc chết anh luôn!”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng khi cô nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Lục Minh lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, phía dưới đôi mắt nhắm nghiền xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt, hơi thở nặng nề thì...
Anh không ngủ à?
Trong lòng Cảnh Y Nhân hơi hồi hộp một chút, cô thấy không nỡ, định duỗi tay ra lau lớp mồ hôi mỏng trên trán anh.
Tối hôm qua không hiểu sao cô lại bị sốt, mê man ngủ thiếp đi, cô cũng đoán chắc là cơ thể mình có vấn đề.
Tuy Lục Minh không nói nhưng cô sớm đã phát hiện ra rồi.
Hôm qua Lục Minh vẫn gặng hỏi cô đã ăn gì, e là cô đã bị trúng độc. Thế nên tối qua cô mới xây xẩm mặt mày, chân bước loạng choạng, cảm thấy khó chịu như vậy. Tuy rằng lúc đó ý thức còn mơ hồ, lúc tỉnh lúc mê song cô vẫn biết Lục Minh đã chăm sóc cô cả đêm. Hôm qua, trừ lúc cô ra ngoài dùng bữa với La Mỹ Mỹ, thì gần như không ăn gì ở nhà cả, cho dù có người hạ độc cô chắc cũng không ngu ngốc tới độ làm chuyện đó tại nhà.
(*) Phượng quan hà bí: Lễ phục mão phượng, khăn quàng vai mặc trong ngày thành thân.
Trong tương là một bộ lễ phục dành cho tân nương vô cùng lộng lẫy và tuyệt đẹp.
Hoàng đế cữu cữu tự mình thay đổi giúp cô.
Đầu đối phương quan, hai dây tua rua màu vàng tinh xảo rủ xuống hai bên tóc mai, càng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, áo bào đỏ rực thêu hoa văn vô cùng tinh tế, làm nổi bật vóc dáng hoàn mỹ của cô. Nếu là bình thường chắc chắn cô sẽ yêu thích đến mức không nỡ rời tay, còn phải cảm thán một phen. Nhưng giờ phút này, khi phải đối mặt với cái chết, Cảnh Y Nhân chẳng còn hơi sức đâu mà thưởng thức những thứ này nữa.
Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn xảy ra. Chẳng phải cậu muốn bán rượu độc cho cô hay sao? Cái này là để cô xuất giá phải không? Nhưng cô còn chưa tới tuổi cập kê, sao có thể xuất giá được?
Sau khi khoác lên người bộ lễ phục đỏ rực ngồi trước bàn trang điểm, khuôn mặt xinh đẹp non nớt của cô nhìn hoàng để cữu cữu qua chiếc gương đồng.
Hoàng để cữu cữu nhìn cô nở một nụ cười nhẹ.
Dung công công lui xuống, trên bàn đã có thêm hai chén rượu.
Hoàng để cữu cữu dắt cô đi đến bộ bàn ghế giữa phòng rồi ngồi xuống.
Hai chén rượu trước mặt, một chén màu nâu, một chén không màu, đương nhiên, chén màu nâu chính là rượu độc.
Cảnh Y Nhân sợ hãi nhìn hắn, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo bào của hắn, lôi kéo cầu xin hắn.
“Cữu cữu! Y Nhân không muốn chết! Y Nhân sợ lắm!Y Nhân chưa từng làm gì xấu cả, cháu không muốn chết!”
Hắn vẫn không hề đáp lại, bàn tay to lớn, ấm áp duỗi ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, lau đi những giọt nước mắt rồi kéo cô ngồi lại chỗ cũ.
Hồi lâu sau, hắn mới thì thầm một câu: “Nếu con người có kiếp sau, ta sẽ không làm cữu cữu của ngươi nữa!” “...”Nghe câu nói vô tình này, nước mắt Cảnh Y Nhân tuôn trào như mưa.
Nếu như có kiếp sau, ta sẽ không bao giờ làm cữu cữu của ngươi nữa! Câu nói này giống như ma chú, đâm thẳng vào tim Cảnh Y Nhân.
Hoàng đế cữu cữu đã từng nuông chiều cô như thế, cô muốn lên trời cũng được, sao lại nói ra câu vô tình đến vậy? Là vì cô được cưng chiều quá sinh kiêu ngạo, nên thấy cô phiền phức mà chán ghét cô, nên mới không muốn làm cữu cữu của cô nữa sao.
Đây chính là lý do cữu cữu ban cho cô cái chết phải không? Cô hận, rất hận... Hận cữu cữu sau khi chiều chuộng cô lại tàn nhẫn đẩy cô rơi xuống địa ngục.
Cảnh Y Nhân bưng ly rượu độc trên bàn lên, uống cạn một hơi.
“Lục Minh! Ta hận ngươi -” Đây là câu nói cuối cùng Cảnh Y Nhân bỏ lại trước khi chết.
Cảnh Y Nhân nhìn gương mặt tuấn tú giống hệt hoàng để cữu cữu ở ngay trước mắt mình, tức giận hừ lạnh một tiếng. Kiếp sau không làm cữu cữu của cô nữa à?
Biết đâu Lục Minh hiện tại chính là kiếp sau của cữu cữu, há chẳng phải trở thành chồng của cô hay sao? Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân duỗi bàn tay nhỏ của mình ra khua khoắng làm động tác tát trước khuôn mặt đẹp trai của Lục Minh. Thể thì em tát bên trái một phát, bên phải một phát! Hiện giờ anh cũng chẳng phải hoàng đế, mà là ông xã của em, do em xử lý, nếu không nghe lời em, dám quyến rũ phụ nữ bậy bạ ở bên ngoài thì em sẽ cho anh một ly rượu độc, đầu độc chết anh luôn!”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng khi cô nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Lục Minh lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, phía dưới đôi mắt nhắm nghiền xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt, hơi thở nặng nề thì...
Anh không ngủ à?
Trong lòng Cảnh Y Nhân hơi hồi hộp một chút, cô thấy không nỡ, định duỗi tay ra lau lớp mồ hôi mỏng trên trán anh.
Tối hôm qua không hiểu sao cô lại bị sốt, mê man ngủ thiếp đi, cô cũng đoán chắc là cơ thể mình có vấn đề.
Tuy Lục Minh không nói nhưng cô sớm đã phát hiện ra rồi.
Hôm qua Lục Minh vẫn gặng hỏi cô đã ăn gì, e là cô đã bị trúng độc. Thế nên tối qua cô mới xây xẩm mặt mày, chân bước loạng choạng, cảm thấy khó chịu như vậy. Tuy rằng lúc đó ý thức còn mơ hồ, lúc tỉnh lúc mê song cô vẫn biết Lục Minh đã chăm sóc cô cả đêm. Hôm qua, trừ lúc cô ra ngoài dùng bữa với La Mỹ Mỹ, thì gần như không ăn gì ở nhà cả, cho dù có người hạ độc cô chắc cũng không ngu ngốc tới độ làm chuyện đó tại nhà.
/1497
|