Chẳng phải em đang mang thai sao? Mang thai thì sao có thể đứng dưới nắng gắt như thể được? Lại còn đi chân trần trên sàn nữa?” Lục Minh quang cô ngồi lên giường. Sau đó, anh nhấc bàn chân nhỏ của cô lên kiểm tra, bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoa nắn, quả nhiên nóng rực.
Lục Minh nhíu mày hung hăng lườm cô một cái rồi đi vào nhà vệ sinh bề một chậu nước lạnh ra.
Lục Minh đặt chậu nước cạnh giường, ngồi xổm xuống, xắn tay áo lên, nâng đôi chân nhỏ của cô lên ngâm vào trong nước.
“...” Cảnh Y Nhân ngồi trên giường bình tĩnh nhìn đỉnh đầu Lục Minh, cánh tay trần của anh mạnh mẽ rắn rỏi, to rộng, từng ngón thon dài, cẩn thận rửa chân giúp cô. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông giúp Cảnh Y Nhân rửa chân, ngay cả người cha ruột thịt của cô cũng chưa từng cọ rửa chân cho cô bao giờ. Bất giác, Cảnh Y Nhân lại nghĩ đến cảnh Tiết Phương Hoa kiêu ngạo, hùng hổ bắt nạt cô, còn trắng trợn khoe khoang Lục Minh đối xử với cô ta tốt như thế nào.
Lục Minh đã đối tốt với Tiết Phương Hoa, còn bao nuôi cô ta bên ngoài như vậy, bây giờ anh lại ân cần tử tế với cô để làm gì? Trong lòng Cảnh Y Nhân rối như tơ vò, cực kỳ bức bối, “cậu” càng đối xử tốt với cô, cô càng cảm thấy khó chịu. Lục Minh nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân, thỉnh thoảng lại vốc nước lên chân cô, sau đó đặt cả đôi bàn chân cô ngập trong nước, bình tĩnh nhìn đôi chân trắng nõn nà tuyệt đẹp của cô dưới làn nước, gần như mê mẩn.
Mặt nước tĩnh lặng đột nhiên “tong” một tiếng, một giọt chất lỏng rơi xuống nước, tạo ra gợn nước nhỏ lăn tăn.
“...” Lục Minh bất ngờ ngẩng mặt lên nhìn Cảnh Y Nhân. Trên khuôn mặt nhỏ xinh của cô, viền mắt đã đỏ hồng, hai hàng nước mắt chảy xuống, Lục Minh đau lòng đến độ ngực như thắt lại. Anh sốt sắng hỏi: “Em còn đau lắm à!?” Lục Minh nhanh chóng lấy khăn bên cạnh lau khô tay rồi rút khăn giấy trên bàn giúp cô lau nước mắt.
Lục Minh biết rõ Cảnh Y Nhân không phải kiểu con gái mít ướt, thậm chí ngay cả lần suýt bị người ta cưỡng đoạt, cô cũng chỉ cảm thấy uất ức chứ không khóc. Hiện giờ cô lại khóc như vậy, e là bị bỏng không nhẹ.
Lục Minh nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, Cảnh Y Nhân đột nhiên như vỡ òa, không thể kìm chế được mà nức nở.
Cô khóc mãi không ngừng, Lục Minh càng thêm khẩn trương, không biết phải làm sao: “Vẫn đau lắm à? Anh mời bác sĩ đến khám nhé?” Vừa dứt lời, Lục Minh lập tức lục tìm điện thoại, nhưng Cảnh Y Nhân đột ngột giật lấy điện thoại của anh rồi ném xuống sàn, điện thoại nảy lên hai cái trên thảm rồi mới yên. “...” Trong tay đột nhiên trống rỗng, Lục Minh mờ mịt nhìn cô. Cảnh Y Nhân đẩy Lục Minh ra: “Cháu ghét cậu! Ghét cậu nhất...”
“...” Lục Minh giờ mới hiểu ra cô vẫn còn tức giận chuyện vừa rồi.
Lục Minh ngồi xổm xuống, dùng khăn bông lau khô hai chân của cô. Cảnh Y Nhân lại vung chân loạn xạ, anh liền túm chặt lấy không cho cô thoát. Lau khô chân xong, anh ôm cô nằm xuống giường, rồi dỗ dành cô như một đứa trẻ: “Y Nhân nhà chúng ta đang mang thai, không được nghịch ngợm, không được nổi cáu, như vậy không tốt cho cục cưng đâu.” Nói rồi Lục Minh vỗ nhẹ vào cái bụng nhỏ của cô.
Cảnh Y Nhân tức giận quay lưng về phía anh: “Vậy mà cha của nó lại không thích nó, còn có thể đi tìm người khác để sinh cục cưng mà mình thích ấy!”
Nghe vậy, Lục Minh vội xoay người cô lại: “Tìm người khác? Em hi vọng anh tìm ai chứ?” “Chẳng phải cậu có Tiết Phương Hoa rồi sao, cậu còn muốn cục cưng của cháu làm gì nữa! “ “...” Anh biết ngay là cô bé này đang ghen mà.
Lục Minh nhíu mày hung hăng lườm cô một cái rồi đi vào nhà vệ sinh bề một chậu nước lạnh ra.
Lục Minh đặt chậu nước cạnh giường, ngồi xổm xuống, xắn tay áo lên, nâng đôi chân nhỏ của cô lên ngâm vào trong nước.
“...” Cảnh Y Nhân ngồi trên giường bình tĩnh nhìn đỉnh đầu Lục Minh, cánh tay trần của anh mạnh mẽ rắn rỏi, to rộng, từng ngón thon dài, cẩn thận rửa chân giúp cô. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có một người đàn ông giúp Cảnh Y Nhân rửa chân, ngay cả người cha ruột thịt của cô cũng chưa từng cọ rửa chân cho cô bao giờ. Bất giác, Cảnh Y Nhân lại nghĩ đến cảnh Tiết Phương Hoa kiêu ngạo, hùng hổ bắt nạt cô, còn trắng trợn khoe khoang Lục Minh đối xử với cô ta tốt như thế nào.
Lục Minh đã đối tốt với Tiết Phương Hoa, còn bao nuôi cô ta bên ngoài như vậy, bây giờ anh lại ân cần tử tế với cô để làm gì? Trong lòng Cảnh Y Nhân rối như tơ vò, cực kỳ bức bối, “cậu” càng đối xử tốt với cô, cô càng cảm thấy khó chịu. Lục Minh nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân, thỉnh thoảng lại vốc nước lên chân cô, sau đó đặt cả đôi bàn chân cô ngập trong nước, bình tĩnh nhìn đôi chân trắng nõn nà tuyệt đẹp của cô dưới làn nước, gần như mê mẩn.
Mặt nước tĩnh lặng đột nhiên “tong” một tiếng, một giọt chất lỏng rơi xuống nước, tạo ra gợn nước nhỏ lăn tăn.
“...” Lục Minh bất ngờ ngẩng mặt lên nhìn Cảnh Y Nhân. Trên khuôn mặt nhỏ xinh của cô, viền mắt đã đỏ hồng, hai hàng nước mắt chảy xuống, Lục Minh đau lòng đến độ ngực như thắt lại. Anh sốt sắng hỏi: “Em còn đau lắm à!?” Lục Minh nhanh chóng lấy khăn bên cạnh lau khô tay rồi rút khăn giấy trên bàn giúp cô lau nước mắt.
Lục Minh biết rõ Cảnh Y Nhân không phải kiểu con gái mít ướt, thậm chí ngay cả lần suýt bị người ta cưỡng đoạt, cô cũng chỉ cảm thấy uất ức chứ không khóc. Hiện giờ cô lại khóc như vậy, e là bị bỏng không nhẹ.
Lục Minh nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, Cảnh Y Nhân đột nhiên như vỡ òa, không thể kìm chế được mà nức nở.
Cô khóc mãi không ngừng, Lục Minh càng thêm khẩn trương, không biết phải làm sao: “Vẫn đau lắm à? Anh mời bác sĩ đến khám nhé?” Vừa dứt lời, Lục Minh lập tức lục tìm điện thoại, nhưng Cảnh Y Nhân đột ngột giật lấy điện thoại của anh rồi ném xuống sàn, điện thoại nảy lên hai cái trên thảm rồi mới yên. “...” Trong tay đột nhiên trống rỗng, Lục Minh mờ mịt nhìn cô. Cảnh Y Nhân đẩy Lục Minh ra: “Cháu ghét cậu! Ghét cậu nhất...”
“...” Lục Minh giờ mới hiểu ra cô vẫn còn tức giận chuyện vừa rồi.
Lục Minh ngồi xổm xuống, dùng khăn bông lau khô hai chân của cô. Cảnh Y Nhân lại vung chân loạn xạ, anh liền túm chặt lấy không cho cô thoát. Lau khô chân xong, anh ôm cô nằm xuống giường, rồi dỗ dành cô như một đứa trẻ: “Y Nhân nhà chúng ta đang mang thai, không được nghịch ngợm, không được nổi cáu, như vậy không tốt cho cục cưng đâu.” Nói rồi Lục Minh vỗ nhẹ vào cái bụng nhỏ của cô.
Cảnh Y Nhân tức giận quay lưng về phía anh: “Vậy mà cha của nó lại không thích nó, còn có thể đi tìm người khác để sinh cục cưng mà mình thích ấy!”
Nghe vậy, Lục Minh vội xoay người cô lại: “Tìm người khác? Em hi vọng anh tìm ai chứ?” “Chẳng phải cậu có Tiết Phương Hoa rồi sao, cậu còn muốn cục cưng của cháu làm gì nữa! “ “...” Anh biết ngay là cô bé này đang ghen mà.
/1497
|