Quả nhiên, trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại, nhưng không có người nghe máy.
Ngay khi Cảnh Y Nhân cho rằng điện thoại vẫn sẽ không gọi được, cô định ngắt máy thì đột nhiên có người nhận điện thoại làm cô giật mình, tim suýt vọt lên tận cổ họng. Cảnh Y Nhân cầm điện thoại cũng không vội lên tiếng nói chuyện, người ở đầu bên kia hình như cũng rất kiên nhẫn, chờ cô mở miệng trước. Cảnh Y Nhân vẫn cầm điện thoại như vậy dây dưa tận 3 phút, hình như đối phương đã không kiên nhẫn nổi nữa mà mở miệng nói: “Là Cảnh Y Nhân à?” “...” Nghe giọng cô liền biết là giọng của Lý Đồng, trong giọng nói ấy mang theo vài phần coi thường. “Cô thật là đáng ghét quá. Gọi điện thoại nhiều như vậy làm gì? Lục Minh ngủ rồi, phiền cô đừng có quấy rầy bọn tôi nghỉ ngơi.” Ngủ rồi? Đừng quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi? Mấy câu nói khiêu khích của Lý Đồng cứ làm như Lục Minh là chồng của cô ta không bằng, còn Cảnh Y Nhân cô là “con giáp thứ mười ba” chuyên môn quấy rối chồng của cô ta. Cảnh Y Nhân tức tới độ cơn giận sắp xông lên tận đỉnh đầu.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng sột soạt, hình như điện thoại di động bị ném ra xa.
Sau vài giây lại truyền tới tiếng nói buồn nôn của Lý Đồng.
“Anh Lục Minh! Anh có biết em đã nghĩ tới giờ phút này bao lâu nay rồi không? Đợi sau chuyện này anh cưới em được không?” “Anh Lục Minh! Anh thấy em có đẹp không? Có phải em đẹp hơn Cảnh Y Nhân nhiều không. Ngực của em to hơn của cô ta, có phải rất mềm không?”
“Em hầu hạ anh có thoải mái hơn Cảnh Y Nhân không?”
“Ưm... Tuyệt quá...”
Cảnh Y Nhân tức giận đến mức tay cầm điện thoại siết chặt lại, cả người run lên, trong lòng vừa giận lại vừa đau, tay đột nhiên ấn chuông cửa, hồi lâu cũng không có ai ra mở, Cảnh Y Nhân tức tới mức đấm đá lên cửa phòng...
Điện thoại Lý Đồng không mang theo mà vứt ở bên ngoài, sau khi cô ta vào nhà vệ sinh tắm rửa xong đi ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Lục Minh vang lên không ngừng. Lúc đầu cô cầm điện thoại di động của Lục Minh lên, thấy hai chữ “Sweet heart” trên màn hình, cô ta còn nghĩ là Lục Minh đã có người phụ nữ khác bên ngoài từ lâu rồi.
Khi số điện thoại này gọi tới càng nhiều thì cô ta bắt đầu nghi ngờ “Sweet heart” này phải chăng là Cảnh Y Nhân?
Cho nên cô ta không nhịn được mà nhận điện thoại, cố gắng kiềm chế chờ người bên kia nói chuyện, kết quả cô ta đã bắt máy rồi mà người bên kia cũng không chịu nói gì cả, giống như đã biết hôm nay cô ta đang làm chuyện xấu xa ở đây vậy, chỉ chờ nghe giọng nói sẽ đoán ra cô ta là ai. Loại cảm giác bị người ta phát hiện ra mình đang làm chuyện xấu này làm Lý Đồng nôn nóng mở miệng trước.
Cô ta không thèm để ý đối phương có phải Cảnh Y Nhân hay không, nhưng chuyện tiếp theo nhất định sẽ kích thích người ở đầu bên kia điện thoại. Lý Đồng đặt điện thoại lên gối, nhìn Lục Minh đang ngủ say trên giường, ngón tay cô ta vuốt ve theo đường nét khuôn mặt tuấn tú của anh. Thực ra lúc đầu cô ta muốn dùng thuốc kích dục với Lục Minh, nhưng lại nghĩ Lục Minh là người có sức tự chủ rất lớn, hơn nữa thuốc kích dục chỉ làm cho cơ thể người đàn ông phản ứng với thuốc chứ không làm người ta bị tê liệt ý thức, do đó cô ta sợ dù Lục Minh có trúng thuốc thì cũng sẽ không chạm vào mình, thế nên mới bảo Phương Trân Tích lấy thuốc ngủ liều mạnh cho Lục Minh dùng.
“Anh Lục Minh! Anh có biết em đã nghĩ tới giờ phút này bao lâu nay rồi không? Đợi sau chuyện này anh cưới em được không?”
“Anh Lục Minh! Anh thấy em có đẹp không? Có phải em đẹp hơn Cảnh Y Nhân nhiều không. Ngực của em to hơn của cô ta, có phải rất mềm không?”
“Em hầu hạ anh có thoải mái hơn Cảnh Y Nhân không?”
Ngón tay Lý Đồng khiêu khích xoa nắn lồng ngực Lục Minh.
Lục Minh vẫn đang mặc quần áo chỉnh tề, nằm yên trên giường không cử động, giống như một người gỗ. Dù anh vẫn đang nằm yên không cử động như vậy nhưng Lý Đồng vẫn không chống lại được mị lực của anh, cô ta hưng phấn cưỡi lên người anh.
Rồi không tự chủ được rên rỉ “Ưm!”
Ngay khi Cảnh Y Nhân cho rằng điện thoại vẫn sẽ không gọi được, cô định ngắt máy thì đột nhiên có người nhận điện thoại làm cô giật mình, tim suýt vọt lên tận cổ họng. Cảnh Y Nhân cầm điện thoại cũng không vội lên tiếng nói chuyện, người ở đầu bên kia hình như cũng rất kiên nhẫn, chờ cô mở miệng trước. Cảnh Y Nhân vẫn cầm điện thoại như vậy dây dưa tận 3 phút, hình như đối phương đã không kiên nhẫn nổi nữa mà mở miệng nói: “Là Cảnh Y Nhân à?” “...” Nghe giọng cô liền biết là giọng của Lý Đồng, trong giọng nói ấy mang theo vài phần coi thường. “Cô thật là đáng ghét quá. Gọi điện thoại nhiều như vậy làm gì? Lục Minh ngủ rồi, phiền cô đừng có quấy rầy bọn tôi nghỉ ngơi.” Ngủ rồi? Đừng quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi? Mấy câu nói khiêu khích của Lý Đồng cứ làm như Lục Minh là chồng của cô ta không bằng, còn Cảnh Y Nhân cô là “con giáp thứ mười ba” chuyên môn quấy rối chồng của cô ta. Cảnh Y Nhân tức tới độ cơn giận sắp xông lên tận đỉnh đầu.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng sột soạt, hình như điện thoại di động bị ném ra xa.
Sau vài giây lại truyền tới tiếng nói buồn nôn của Lý Đồng.
“Anh Lục Minh! Anh có biết em đã nghĩ tới giờ phút này bao lâu nay rồi không? Đợi sau chuyện này anh cưới em được không?” “Anh Lục Minh! Anh thấy em có đẹp không? Có phải em đẹp hơn Cảnh Y Nhân nhiều không. Ngực của em to hơn của cô ta, có phải rất mềm không?”
“Em hầu hạ anh có thoải mái hơn Cảnh Y Nhân không?”
“Ưm... Tuyệt quá...”
Cảnh Y Nhân tức giận đến mức tay cầm điện thoại siết chặt lại, cả người run lên, trong lòng vừa giận lại vừa đau, tay đột nhiên ấn chuông cửa, hồi lâu cũng không có ai ra mở, Cảnh Y Nhân tức tới mức đấm đá lên cửa phòng...
Điện thoại Lý Đồng không mang theo mà vứt ở bên ngoài, sau khi cô ta vào nhà vệ sinh tắm rửa xong đi ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Lục Minh vang lên không ngừng. Lúc đầu cô cầm điện thoại di động của Lục Minh lên, thấy hai chữ “Sweet heart” trên màn hình, cô ta còn nghĩ là Lục Minh đã có người phụ nữ khác bên ngoài từ lâu rồi.
Khi số điện thoại này gọi tới càng nhiều thì cô ta bắt đầu nghi ngờ “Sweet heart” này phải chăng là Cảnh Y Nhân?
Cho nên cô ta không nhịn được mà nhận điện thoại, cố gắng kiềm chế chờ người bên kia nói chuyện, kết quả cô ta đã bắt máy rồi mà người bên kia cũng không chịu nói gì cả, giống như đã biết hôm nay cô ta đang làm chuyện xấu xa ở đây vậy, chỉ chờ nghe giọng nói sẽ đoán ra cô ta là ai. Loại cảm giác bị người ta phát hiện ra mình đang làm chuyện xấu này làm Lý Đồng nôn nóng mở miệng trước.
Cô ta không thèm để ý đối phương có phải Cảnh Y Nhân hay không, nhưng chuyện tiếp theo nhất định sẽ kích thích người ở đầu bên kia điện thoại. Lý Đồng đặt điện thoại lên gối, nhìn Lục Minh đang ngủ say trên giường, ngón tay cô ta vuốt ve theo đường nét khuôn mặt tuấn tú của anh. Thực ra lúc đầu cô ta muốn dùng thuốc kích dục với Lục Minh, nhưng lại nghĩ Lục Minh là người có sức tự chủ rất lớn, hơn nữa thuốc kích dục chỉ làm cho cơ thể người đàn ông phản ứng với thuốc chứ không làm người ta bị tê liệt ý thức, do đó cô ta sợ dù Lục Minh có trúng thuốc thì cũng sẽ không chạm vào mình, thế nên mới bảo Phương Trân Tích lấy thuốc ngủ liều mạnh cho Lục Minh dùng.
“Anh Lục Minh! Anh có biết em đã nghĩ tới giờ phút này bao lâu nay rồi không? Đợi sau chuyện này anh cưới em được không?”
“Anh Lục Minh! Anh thấy em có đẹp không? Có phải em đẹp hơn Cảnh Y Nhân nhiều không. Ngực của em to hơn của cô ta, có phải rất mềm không?”
“Em hầu hạ anh có thoải mái hơn Cảnh Y Nhân không?”
Ngón tay Lý Đồng khiêu khích xoa nắn lồng ngực Lục Minh.
Lục Minh vẫn đang mặc quần áo chỉnh tề, nằm yên trên giường không cử động, giống như một người gỗ. Dù anh vẫn đang nằm yên không cử động như vậy nhưng Lý Đồng vẫn không chống lại được mị lực của anh, cô ta hưng phấn cưỡi lên người anh.
Rồi không tự chủ được rên rỉ “Ưm!”
/1497
|