Cảnh Y Nhân gấp tới mức trán đổ một lớp mồ hôi mỏng, đột nhiên trong đầu lóe lên, cô nghĩ tới một người.
Khóe miệng cong lên một nụ cười, cô lập tức lấy điện thoại ra gọi vào số điện thoại của thủ trưởng đại nhân mà lần trước Lục Minh đã lưu vào giúp cô.
Cảnh Y Nhân gọi một cuộc cho thủ trưởng đại nhân, cô cũng không định mách ông về những hành vi đê hèn kia của Lý Đồng.
Bởi vì cô biết, chuyện như vậy có cáo trạng cũng coi như vô ích, mà kể cả thủ trưởng đại nhân có chịu giúp cô thì đợi tới khi mọi người từ xa chạy tới thì “cậu” đã sớm bị Lý Đồng ngủ rồi.
Hơn nữa, phụ thân của Lý Đông là “ái tướng” của thủ trưởng đại nhân, nếu như bọn họ biết chuyện này, xử lý không tốt, tới nhà họ Lý ép hỏi, sẽ làm cho “hậu cung” nhà họ Lục loạn tung cả lên, có khi nhà họ Lý còn bắt “cậu” chịu trách nhiệm, rổi thuận tình đạt lý hưu cô, nâng Lý Đồng lên, thể thì chẳng phải cô sẽ chịu thiệt lớn rồi sao.
Rất nhanh đã có người bắt máy, Cảnh Y Nhân nhỏ giọng gọi thủ trưởng đại nhân, Lục Chính Hoa lập tức nhận ra đó là Cảnh Y Nhân.
Ông cười ha hả mở miệng: “Con nhóc này còn nhớ gọi điện thoại cho ta nữa hả?”
Đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng hát dụng lên bàn, giờ này chắc thủ trưởng đại nhân đang dùng bữa. Cảnh Y Nhân mỉm cười, lễ phép nói: “Thủ trưởng đại nhân, con có việc muốn nhờ ngài một chút đây.”
“Cũng khó có lúc con lại gọi nhờ ta giúp. Con nói đi.”
“Cũng không phải chuyện gì lớn. Vừa rồi con nhặt được ví tiền của Lý Đồng. Ngài cũng biết quan hệ của con với cô ấy có hơi gì đó một chút mà. Ngài giúp con gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi xem cô ấy đang ở đâu, con bảo người đưa tới cho cô ấy là được. Ngài tuyệt đối đừng nói cho cô ấy là con gọi điện cho ngài hỏi địa chỉ của cô ấy nhé.”
“Được. Để ta bảo Tú Quyên gọi cho con bé một cuộc.”
Nhà cũ nhà họ Lục.
Trên bàn ăn, Ngô Tú Quyên đang bóc vỏ tôm thì nghe thấy lúc ông xã gọi điện có nhắc tới mình, theo bản năng bà hỏi một câu: “Ai vậy?”
Lục Chính Hoa ngắt máy, rồi bảo Ngô Tú Quyên mau gọi cho Lý Đồng một cuộc.
“Y Nhân, con nhóc kia đúng là... Bà mau gọi cho Lý Đồng một cuộc xem con bé nó đang ở đâu. Y Nhân nhặt được ví tiền của con bé, bà cũng biết quan hệ của hai đứa không được tốt mà, Y Nhân sợ mất thể diện nên không muốn tự mình đưa mà bảo người ta đưa tới, bà cũng đừng có nói là Y Nhân hỏi đấy.”
“Được.” Ngô Tú Quyên xoa xoa tay rồi vội cầm điện thoại “Mấy đứa nhỏ này! Cứ làm ầm ĩ cả lên như trẻ con ấy.” Một lát sau trên điện thoại di động của Cảnh Y Nhân nhận được một tin nhắn. Cảnh Y Nhân lập tức lên xe, bảo tài xế lái tới hội quán tư nhân tên là “Kim Sắc Niên Hoa” trên đường Vinh Đông.
Tới nơi, Cảnh Y Nhân xuống xe không thèm đóng cửa mà xông thẳng vào trong hội sở, tuy nhiên cô lại bị hai người gác cửa chặn lại. “Thưa cô! Thật ngại quá! Hội sở của chúng tôi theo chế độ hội viên, không phải là hội viên không thể vào được ạ.”
Cảnh Y Nhân vội tới mức trán thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, cô cắn răng nhịn xuống cơn kích động muốn quật chết hai cái tên giữ cửa này.
“Tôi đến tìm người.”
“Như vậy cũng không được. Cô có thể bảo bạn mình ra đón ạ.” Cảnh Y Nhân vội đến mức như lửa sắp bén tới lông mày, nhưng hiện giờ không phải là lúc ở đây gây sự. “Làm thế nào mới được là hội viên?” Gác cửa dẫn Cảnh Y Nhân tới quầy tiếp tân: “Cô chỉ cần nộp 50 vạn phí gia nhập là được ạ.” Cảnh Y Nhân buồn bực rút thẻ ngân hàng trong túi xách lần trước Lục Minh đưa cho cô, đặt lên quầy tiếp tân: “Làm phiền nhanh lên một chút.”
Trước đó cô không biết phải dùng thẻ ngân hàng thế nào, sau này quản gia Ngô đã dạy cô một lần. “Phiền cô nhập mật khẩu ạ.” Nhân viên phục vụ đưa máy tới để Cảnh Y Nhân nhập mật khẩu. Cảnh Y Nhân lập tức nhập mật khẩu xác nhận.
Rất nhanh nhân viên phục vụ của quầy tiếp tân đã đưa một tấm thẻ hội viên ra. Cảnh Y Nhân nhanh chóng rút thẻ, nói: “Lục Minh ở đâu? Anh ấy bảo tôi tới đây.”
Khóe miệng cong lên một nụ cười, cô lập tức lấy điện thoại ra gọi vào số điện thoại của thủ trưởng đại nhân mà lần trước Lục Minh đã lưu vào giúp cô.
Cảnh Y Nhân gọi một cuộc cho thủ trưởng đại nhân, cô cũng không định mách ông về những hành vi đê hèn kia của Lý Đồng.
Bởi vì cô biết, chuyện như vậy có cáo trạng cũng coi như vô ích, mà kể cả thủ trưởng đại nhân có chịu giúp cô thì đợi tới khi mọi người từ xa chạy tới thì “cậu” đã sớm bị Lý Đồng ngủ rồi.
Hơn nữa, phụ thân của Lý Đông là “ái tướng” của thủ trưởng đại nhân, nếu như bọn họ biết chuyện này, xử lý không tốt, tới nhà họ Lý ép hỏi, sẽ làm cho “hậu cung” nhà họ Lục loạn tung cả lên, có khi nhà họ Lý còn bắt “cậu” chịu trách nhiệm, rổi thuận tình đạt lý hưu cô, nâng Lý Đồng lên, thể thì chẳng phải cô sẽ chịu thiệt lớn rồi sao.
Rất nhanh đã có người bắt máy, Cảnh Y Nhân nhỏ giọng gọi thủ trưởng đại nhân, Lục Chính Hoa lập tức nhận ra đó là Cảnh Y Nhân.
Ông cười ha hả mở miệng: “Con nhóc này còn nhớ gọi điện thoại cho ta nữa hả?”
Đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng hát dụng lên bàn, giờ này chắc thủ trưởng đại nhân đang dùng bữa. Cảnh Y Nhân mỉm cười, lễ phép nói: “Thủ trưởng đại nhân, con có việc muốn nhờ ngài một chút đây.”
“Cũng khó có lúc con lại gọi nhờ ta giúp. Con nói đi.”
“Cũng không phải chuyện gì lớn. Vừa rồi con nhặt được ví tiền của Lý Đồng. Ngài cũng biết quan hệ của con với cô ấy có hơi gì đó một chút mà. Ngài giúp con gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi xem cô ấy đang ở đâu, con bảo người đưa tới cho cô ấy là được. Ngài tuyệt đối đừng nói cho cô ấy là con gọi điện cho ngài hỏi địa chỉ của cô ấy nhé.”
“Được. Để ta bảo Tú Quyên gọi cho con bé một cuộc.”
Nhà cũ nhà họ Lục.
Trên bàn ăn, Ngô Tú Quyên đang bóc vỏ tôm thì nghe thấy lúc ông xã gọi điện có nhắc tới mình, theo bản năng bà hỏi một câu: “Ai vậy?”
Lục Chính Hoa ngắt máy, rồi bảo Ngô Tú Quyên mau gọi cho Lý Đồng một cuộc.
“Y Nhân, con nhóc kia đúng là... Bà mau gọi cho Lý Đồng một cuộc xem con bé nó đang ở đâu. Y Nhân nhặt được ví tiền của con bé, bà cũng biết quan hệ của hai đứa không được tốt mà, Y Nhân sợ mất thể diện nên không muốn tự mình đưa mà bảo người ta đưa tới, bà cũng đừng có nói là Y Nhân hỏi đấy.”
“Được.” Ngô Tú Quyên xoa xoa tay rồi vội cầm điện thoại “Mấy đứa nhỏ này! Cứ làm ầm ĩ cả lên như trẻ con ấy.” Một lát sau trên điện thoại di động của Cảnh Y Nhân nhận được một tin nhắn. Cảnh Y Nhân lập tức lên xe, bảo tài xế lái tới hội quán tư nhân tên là “Kim Sắc Niên Hoa” trên đường Vinh Đông.
Tới nơi, Cảnh Y Nhân xuống xe không thèm đóng cửa mà xông thẳng vào trong hội sở, tuy nhiên cô lại bị hai người gác cửa chặn lại. “Thưa cô! Thật ngại quá! Hội sở của chúng tôi theo chế độ hội viên, không phải là hội viên không thể vào được ạ.”
Cảnh Y Nhân vội tới mức trán thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, cô cắn răng nhịn xuống cơn kích động muốn quật chết hai cái tên giữ cửa này.
“Tôi đến tìm người.”
“Như vậy cũng không được. Cô có thể bảo bạn mình ra đón ạ.” Cảnh Y Nhân vội đến mức như lửa sắp bén tới lông mày, nhưng hiện giờ không phải là lúc ở đây gây sự. “Làm thế nào mới được là hội viên?” Gác cửa dẫn Cảnh Y Nhân tới quầy tiếp tân: “Cô chỉ cần nộp 50 vạn phí gia nhập là được ạ.” Cảnh Y Nhân buồn bực rút thẻ ngân hàng trong túi xách lần trước Lục Minh đưa cho cô, đặt lên quầy tiếp tân: “Làm phiền nhanh lên một chút.”
Trước đó cô không biết phải dùng thẻ ngân hàng thế nào, sau này quản gia Ngô đã dạy cô một lần. “Phiền cô nhập mật khẩu ạ.” Nhân viên phục vụ đưa máy tới để Cảnh Y Nhân nhập mật khẩu. Cảnh Y Nhân lập tức nhập mật khẩu xác nhận.
Rất nhanh nhân viên phục vụ của quầy tiếp tân đã đưa một tấm thẻ hội viên ra. Cảnh Y Nhân nhanh chóng rút thẻ, nói: “Lục Minh ở đâu? Anh ấy bảo tôi tới đây.”
/1497
|