Cô lớn như thế này rồi, đây là lần đầu tiên tự tay cởi đồ cho một người đàn ông.
Cảnh Y Nhân trầy trật cởi phần thân trên của Lục Minh ra, rồi đẩy Lục Minh đang ngồi trên ghế có bánh lăn đến chiếc giường ở bên cạnh.
Lột giày anh, cởi cả quần của anh, rồi đẩy anh nằm lên giường.
Cả người Lục Minh từ trên xuống dưới bị Cảnh Y Nhân lột sạch chỉ chừa lại cái quần sịp.
Anh nằm yên trên giường. Rồi Cảnh Y Nhân đắp chăn che anh lại, đồng thời cũng tự mình rón rén chui vào trong chăn. Chung chăn chung gối với Lục Minh như thế này không phải chỉ một ngày, Cảnh Y Nhân không cảm thấy quá lúng túng, chỉ là hiện tại cơ thể Lục Minh trần trụi như vậy, cô lại có chút ngượng ngùng.
Bà Ngô nói “Tìm cách ngủ với Lục Minh chỉ sợ không phải chỉ ngủ đơn giản như vậy. Cảnh Y Nhân chợt nghĩ lại điều mà bà Ngô đã nói với cô: “Lẽ nào cô hi vọng có một người phụ nữ khác trần truồng nằm dưới thân ngài Lục à?”
Nghĩ đến đó, Cảnh Y Nhân không nói hai lời, liền bắt đầu cởi quần áo của mình trong chăn, mãi đến khi cô chỉ còn lại cái quần lót giống Lục Minh, cô mới dừng lại.
Cảnh Y Nhân hơi căng thẳng, duỗi tay ra ôm Lục Minh thăm dò thử. Chỉ là cái ôm này của cô, làm da thịt chạm vào da thịt, cơ thể đang nằm im không nhúc nhích của Lục Minh lại đột nhiên run nhẹ một cái, nhiệt độ trên người anh cao đến phát sợ.
Cảnh Y Nhân giật mình, theo bản năng đưa tay lên sờ sờ trán anh, không phải bị sốt. Thấy Lục Minh không có dấu hiệu tỉnh lại, Cảnh Y Nhân lại tiếp tục dang tay ra ôm lấy anh.
Bộ ngực đầy đặn đè lên cánh tay anh. “...” Ôm như vậy là được hả? Cảnh Y Nhân mơ hồ cảm thấy chưa đủ.
Còn bắt chước cách Lục Minh hôn cô, rướn cổ lên hôn mặt anh.
Hôn mấy lần, Cảnh Y Nhân cảm thấy cổ mỏi nhừ rồi. Hôn đến hôn đi thế này mệt lử cả người. Cảnh Y Nhân dứt khoát không thèm hôn nữa, chỉ ôm chặt lấy Lục Minh. Mùi hương cơ thể “cậu” thực sự dễ chịu, Cảnh Y Nhân ôm như vậy, toàn bộ chóp mũi đều chỉ ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Lục Minh.
Cô không tự chủ được khép đôi mắt lại, khóe miệng hiện lên một nét cười ngọt ngào.
“...” Lục Minh nằm bên cạnh cô, nhiệt độ cơ thể anh càng ngày càng cao, anh vẫn chờ đợi động tác tiếp theo của Cảnh Y Nhân, kết quả là cô gái này không làm gì nữa rồi.
Cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của cô phủ lên ngực anh, chân co lại gác lên bụng anh, cô dùng tư thế bạch tuộc ôm chặt lấy anh.
Cái thứ đầy đặn kia đang đè lên cánh tay anh. Trống ngực Lục Minh đập dồn dập, miệng lưỡi khô khốc, yết hầu cử động, lén nuốt nước bọt, hô hấp càng trở nên gấp gáp hơn. Đợi đến khi cả người anh đẫm một tầng mồ hôi mà cô gái bé nhỏ bên cạnh vẫn không hề có bất cứ phản ứng nào, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều. “...” Lục Minh sầm mặt xuống, chậm rãi mở mắt, nhìn cô gái đang say ngủ bên cạnh, hận không thể bóp chết cô. Châm lửa trên người anh, rồi cứ thế ngủ à?
Lục Minh nhẹ nhàng xoay người, lặng lẽ đưa tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, hận không thể chiếm hữu cô, mạnh mẽ cắn cô một cái.
Nhưng anh không nỡ, tuy rằng anh vẫn muốn tiến một bước trong mối quan hệ với cô, nhưng là khi cô đang tỉnh táo, thật sự cam tâm tình nguyện cơ, để lần đầu tiên của bọn họ trở thành một điều tuyệt đẹp khó quên trong đời. Không để lại bất cứ tiếc nuối nào.
Đầu ngón tay không kìm được mà nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng căng bóng của cô, được một lát, lại tăng thêm sức.
Cảnh Y Nhân ngủ rất say, không có chút dấu hiệu nào là bị đánh thức, đại khái là được chạm vào như vậy lại vô cùng thoải mái, cô nhếch miệng cười nhẹ, mê man mơ hồ khẽ kêu lên một tiếng: “Cậu... Cậu...”
Cảnh Y Nhân trầy trật cởi phần thân trên của Lục Minh ra, rồi đẩy Lục Minh đang ngồi trên ghế có bánh lăn đến chiếc giường ở bên cạnh.
Lột giày anh, cởi cả quần của anh, rồi đẩy anh nằm lên giường.
Cả người Lục Minh từ trên xuống dưới bị Cảnh Y Nhân lột sạch chỉ chừa lại cái quần sịp.
Anh nằm yên trên giường. Rồi Cảnh Y Nhân đắp chăn che anh lại, đồng thời cũng tự mình rón rén chui vào trong chăn. Chung chăn chung gối với Lục Minh như thế này không phải chỉ một ngày, Cảnh Y Nhân không cảm thấy quá lúng túng, chỉ là hiện tại cơ thể Lục Minh trần trụi như vậy, cô lại có chút ngượng ngùng.
Bà Ngô nói “Tìm cách ngủ với Lục Minh chỉ sợ không phải chỉ ngủ đơn giản như vậy. Cảnh Y Nhân chợt nghĩ lại điều mà bà Ngô đã nói với cô: “Lẽ nào cô hi vọng có một người phụ nữ khác trần truồng nằm dưới thân ngài Lục à?”
Nghĩ đến đó, Cảnh Y Nhân không nói hai lời, liền bắt đầu cởi quần áo của mình trong chăn, mãi đến khi cô chỉ còn lại cái quần lót giống Lục Minh, cô mới dừng lại.
Cảnh Y Nhân hơi căng thẳng, duỗi tay ra ôm Lục Minh thăm dò thử. Chỉ là cái ôm này của cô, làm da thịt chạm vào da thịt, cơ thể đang nằm im không nhúc nhích của Lục Minh lại đột nhiên run nhẹ một cái, nhiệt độ trên người anh cao đến phát sợ.
Cảnh Y Nhân giật mình, theo bản năng đưa tay lên sờ sờ trán anh, không phải bị sốt. Thấy Lục Minh không có dấu hiệu tỉnh lại, Cảnh Y Nhân lại tiếp tục dang tay ra ôm lấy anh.
Bộ ngực đầy đặn đè lên cánh tay anh. “...” Ôm như vậy là được hả? Cảnh Y Nhân mơ hồ cảm thấy chưa đủ.
Còn bắt chước cách Lục Minh hôn cô, rướn cổ lên hôn mặt anh.
Hôn mấy lần, Cảnh Y Nhân cảm thấy cổ mỏi nhừ rồi. Hôn đến hôn đi thế này mệt lử cả người. Cảnh Y Nhân dứt khoát không thèm hôn nữa, chỉ ôm chặt lấy Lục Minh. Mùi hương cơ thể “cậu” thực sự dễ chịu, Cảnh Y Nhân ôm như vậy, toàn bộ chóp mũi đều chỉ ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Lục Minh.
Cô không tự chủ được khép đôi mắt lại, khóe miệng hiện lên một nét cười ngọt ngào.
“...” Lục Minh nằm bên cạnh cô, nhiệt độ cơ thể anh càng ngày càng cao, anh vẫn chờ đợi động tác tiếp theo của Cảnh Y Nhân, kết quả là cô gái này không làm gì nữa rồi.
Cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của cô phủ lên ngực anh, chân co lại gác lên bụng anh, cô dùng tư thế bạch tuộc ôm chặt lấy anh.
Cái thứ đầy đặn kia đang đè lên cánh tay anh. Trống ngực Lục Minh đập dồn dập, miệng lưỡi khô khốc, yết hầu cử động, lén nuốt nước bọt, hô hấp càng trở nên gấp gáp hơn. Đợi đến khi cả người anh đẫm một tầng mồ hôi mà cô gái bé nhỏ bên cạnh vẫn không hề có bất cứ phản ứng nào, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều. “...” Lục Minh sầm mặt xuống, chậm rãi mở mắt, nhìn cô gái đang say ngủ bên cạnh, hận không thể bóp chết cô. Châm lửa trên người anh, rồi cứ thế ngủ à?
Lục Minh nhẹ nhàng xoay người, lặng lẽ đưa tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, hận không thể chiếm hữu cô, mạnh mẽ cắn cô một cái.
Nhưng anh không nỡ, tuy rằng anh vẫn muốn tiến một bước trong mối quan hệ với cô, nhưng là khi cô đang tỉnh táo, thật sự cam tâm tình nguyện cơ, để lần đầu tiên của bọn họ trở thành một điều tuyệt đẹp khó quên trong đời. Không để lại bất cứ tiếc nuối nào.
Đầu ngón tay không kìm được mà nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng căng bóng của cô, được một lát, lại tăng thêm sức.
Cảnh Y Nhân ngủ rất say, không có chút dấu hiệu nào là bị đánh thức, đại khái là được chạm vào như vậy lại vô cùng thoải mái, cô nhếch miệng cười nhẹ, mê man mơ hồ khẽ kêu lên một tiếng: “Cậu... Cậu...”
/1497
|