Lần trước Lục Minh nói sẽ tự dạy cô khiêu vũ, sau đó không hiểu sao lại không tới nữa, cũng không nhắc lại.
Lục Minh không mở lời thì cô cũng không thể mặt dày mày dạn đi hỏi.
Cô vẫn học lớp múa kia, hôm nay Lục Minh không tới đón cô. Sau khi hết giờ học, cô và La Mỹ Mỹ cùng về, vừa mới ra khỏi thang máy thì đã thấy bóng dáng Lục Minh đi vào từ cửa chính.
Khóe miệng Cảnh Y Nhân hơi cong lên tạo thành một nụ cười mỉm, cô nghĩ nhất định là do hôm nay Lục Minh tới muộn, vốn cố định tiến lên gọi anh, nhưng thấy sau khi đi vào, bước chân của Lục Minh không phải đi về phía thang máy. Mà là đi vào một căn phòng ăn nào đó ở tầng một, ngược hướng với cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân đứng tại chỗ, lấy điện thoại di động ra nhìn, nghĩ xem một lát nữa Lục Minh có gọi cho cô không. Kết quả cô đợi suốt 15 phút mà Lục Minh cũng không gọi cho cô. Cảnh Y Nhân để La Mỹ Mỹ đi trước, rồi cô tiến vào phòng ăn mà lúc nãy Lục Minh đi vào. Phòng ăn xa hoa, trang nhã, lúc đi vào có một người phục vụ mặc sườn xám tiến đến tiếp đón cô: “Thưa cô, xin hỏi cô đặt chỗ chưa ạ?”
Cảnh Y Nhân cười đúng lễ nghi: “Lục Minh, tổng giám đốc Lục gọi tôi tới.” Người phục vụ cung kính đưa Cảnh Y Nhân vào phòng riêng, đi tới hành lang được trải thảm đỏ, người phục vụ dừng lại, chỉ vào bên trong. “Thưa cô! Là phòng cuối cùng kia ạ.”
“Cảm ơn.” Cảnh Y Nhân gật đầu, men theo lối đi vào, thẳng tới trước cánh cửa phòng ở trong cùng thì mới dừng lại.
Cảnh Y Nhân không biết có phải do hiệu quả cách âm ở đây quá tốt hay không mà cô đứng tận một phút cũng không nghe thấy tiếng gì ở bên trong. Ngay khi bàn tay cô vừa mới giơ lên định đẩy cửa thì bên trong có một giọng nữ lạ tai vang lên, giọng nói rất gợi cảm, dịu dàng: “Nghe nói anh sắp ly hôn rồi?”
“Ai! Đã đồn đại hơn nửa năm rồi, sao mà còn chưa ly hôn chứ.” Nương theo giọng nữ êm tai kia còn có tiếng giày cao gót đi chầm chậm.
Tiếng bước chân chầm chậm đó gợi lên thứ mùi vị lẳng lơ của lũ hồ ly tinh.
“...” Nghe thấy tiếng nói, Cảnh Y Nhân dán lỗ tai vào cửa để nghe ngóng, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng của Lục Minh. Rồi người phụ nữ kia nói tiếp: “Thực ra mà nói, em không vội chút nào cả, vẫn còn hai tháng nữa. Em nghe mẹ anh nói anh thích Lý Đồng phải không?”
“...” Nghe thấy hai chữ Lý Đồng, vẻ mặt Cảnh Y Nhân cứng lại.
Cô có thể xác định, Lục Minh đúng là ở bên trong, vậy nên cô càng cẩn thận lắng nghe cuộc nói chuyện hơn.
“Anh không trả lời cũng không sao! Anh Lục Minh! Anh không thấy như thế rất khổ sở sao? Anh cũng chỉ là
một người đàn ông bình thường, mỗi ngày về nhà đều phải đối mặt với người phụ nữ mà anh chán ghét, ghê tởm, như thế không khó chịu sao?”
Chán ghét? Ghê tởm? Khó chịu? Lục Minh căm ghét cô đến vậy à?
Nghe thấy những từ ngữ xấu xa ấy gắn lên người mình, cơn giận của Cảnh Y Nhân trong nháy mắt vọt từ chân lên tận đầu.
14 năm sống trên đời, chưa có ai dám dùng những từ ngữ này để nói về cô đâu.
Ngay khi Cảnh Y Nhân bộc phát cơn giận, đang định giơ chân lên đạp cửa phòng thì bên trong rốt cuộc cũng truyền tới tiếng nói của Lục Minh.
“Đó là chuyện của tôi.” Giọng nói của Lục Minh vẫn như ngày thường, đạm bạc nhà nước, tựa như không có chút giao tình gì với người đang nói chuyện.
“Anh Lục Minh!” Giọng của người phụ nữ mang theo vài phần mảnh mai, yếu ớt, nức nở, làm cho người nghe dù có là phụ nữ cũng phải mủi lòng. “Lẽ nào anh không định suy nghĩ tới em sao? Anh đã quên anh từng hứa gì với em rồi à...”
“Tôi không quên.” Giọng nói của Lục Minh lạnh lùng ngắt lời cô ta.
“Anh đã hứa sẽ chăm sóc em cả đời...”
Lục Minh không mở lời thì cô cũng không thể mặt dày mày dạn đi hỏi.
Cô vẫn học lớp múa kia, hôm nay Lục Minh không tới đón cô. Sau khi hết giờ học, cô và La Mỹ Mỹ cùng về, vừa mới ra khỏi thang máy thì đã thấy bóng dáng Lục Minh đi vào từ cửa chính.
Khóe miệng Cảnh Y Nhân hơi cong lên tạo thành một nụ cười mỉm, cô nghĩ nhất định là do hôm nay Lục Minh tới muộn, vốn cố định tiến lên gọi anh, nhưng thấy sau khi đi vào, bước chân của Lục Minh không phải đi về phía thang máy. Mà là đi vào một căn phòng ăn nào đó ở tầng một, ngược hướng với cảnh Y Nhân. Cảnh Y Nhân đứng tại chỗ, lấy điện thoại di động ra nhìn, nghĩ xem một lát nữa Lục Minh có gọi cho cô không. Kết quả cô đợi suốt 15 phút mà Lục Minh cũng không gọi cho cô. Cảnh Y Nhân để La Mỹ Mỹ đi trước, rồi cô tiến vào phòng ăn mà lúc nãy Lục Minh đi vào. Phòng ăn xa hoa, trang nhã, lúc đi vào có một người phục vụ mặc sườn xám tiến đến tiếp đón cô: “Thưa cô, xin hỏi cô đặt chỗ chưa ạ?”
Cảnh Y Nhân cười đúng lễ nghi: “Lục Minh, tổng giám đốc Lục gọi tôi tới.” Người phục vụ cung kính đưa Cảnh Y Nhân vào phòng riêng, đi tới hành lang được trải thảm đỏ, người phục vụ dừng lại, chỉ vào bên trong. “Thưa cô! Là phòng cuối cùng kia ạ.”
“Cảm ơn.” Cảnh Y Nhân gật đầu, men theo lối đi vào, thẳng tới trước cánh cửa phòng ở trong cùng thì mới dừng lại.
Cảnh Y Nhân không biết có phải do hiệu quả cách âm ở đây quá tốt hay không mà cô đứng tận một phút cũng không nghe thấy tiếng gì ở bên trong. Ngay khi bàn tay cô vừa mới giơ lên định đẩy cửa thì bên trong có một giọng nữ lạ tai vang lên, giọng nói rất gợi cảm, dịu dàng: “Nghe nói anh sắp ly hôn rồi?”
“Ai! Đã đồn đại hơn nửa năm rồi, sao mà còn chưa ly hôn chứ.” Nương theo giọng nữ êm tai kia còn có tiếng giày cao gót đi chầm chậm.
Tiếng bước chân chầm chậm đó gợi lên thứ mùi vị lẳng lơ của lũ hồ ly tinh.
“...” Nghe thấy tiếng nói, Cảnh Y Nhân dán lỗ tai vào cửa để nghe ngóng, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng của Lục Minh. Rồi người phụ nữ kia nói tiếp: “Thực ra mà nói, em không vội chút nào cả, vẫn còn hai tháng nữa. Em nghe mẹ anh nói anh thích Lý Đồng phải không?”
“...” Nghe thấy hai chữ Lý Đồng, vẻ mặt Cảnh Y Nhân cứng lại.
Cô có thể xác định, Lục Minh đúng là ở bên trong, vậy nên cô càng cẩn thận lắng nghe cuộc nói chuyện hơn.
“Anh không trả lời cũng không sao! Anh Lục Minh! Anh không thấy như thế rất khổ sở sao? Anh cũng chỉ là
một người đàn ông bình thường, mỗi ngày về nhà đều phải đối mặt với người phụ nữ mà anh chán ghét, ghê tởm, như thế không khó chịu sao?”
Chán ghét? Ghê tởm? Khó chịu? Lục Minh căm ghét cô đến vậy à?
Nghe thấy những từ ngữ xấu xa ấy gắn lên người mình, cơn giận của Cảnh Y Nhân trong nháy mắt vọt từ chân lên tận đầu.
14 năm sống trên đời, chưa có ai dám dùng những từ ngữ này để nói về cô đâu.
Ngay khi Cảnh Y Nhân bộc phát cơn giận, đang định giơ chân lên đạp cửa phòng thì bên trong rốt cuộc cũng truyền tới tiếng nói của Lục Minh.
“Đó là chuyện của tôi.” Giọng nói của Lục Minh vẫn như ngày thường, đạm bạc nhà nước, tựa như không có chút giao tình gì với người đang nói chuyện.
“Anh Lục Minh!” Giọng của người phụ nữ mang theo vài phần mảnh mai, yếu ớt, nức nở, làm cho người nghe dù có là phụ nữ cũng phải mủi lòng. “Lẽ nào anh không định suy nghĩ tới em sao? Anh đã quên anh từng hứa gì với em rồi à...”
“Tôi không quên.” Giọng nói của Lục Minh lạnh lùng ngắt lời cô ta.
“Anh đã hứa sẽ chăm sóc em cả đời...”
/1497
|