*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9ừa hay anh cần làm ăn nên đã bán sang tay cho anh.”
“Câu lạc bộ đã có lượng khách hàng ổn định rồi, như vậy anh cũng kiếm được không ít lợi nhuận, không cần phải bắt đầu từ con số không.”
“...” Trong khoảng thời gian này, Quý Quân Tuyết vẫn luôn lo nểu Cảnh Triệt không có việc làm thì phải làm sao, nhưng xem ra cậu đã lo lắng thừa rồi
“Bình thường em đi học, lúc nghỉ thì tới đây để xem xét được không?” “Xem xét? Sao nghe cứ như em là xã hội đen vậy?” Cảnh Triệt phì cười một tiếng: “Em cũng có thể mời bạn học, bạn bè của em tới đây chơi.” “Mời bọn họ đến thì không phải thiệt thòi rồi sao?”
Một câu của Quý Quân Tuyết làm Cảnh Triệt cười ha ha
“Có3ông chủ nào “giữ của” như em không thế?” “Ông chủ? Em là ông chủ?” Quý Quân Tuyết mờ mịt, chỉ vào mũi mình
Cảnh Triệt khẽ cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của cậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da bóng loáng của cậu
“Trên quyền cổ phần, anh đã viết tên của em và anh
Đương nhiên em cũng là ông chủ của nơi này.” “...” Quý Quân Tuyết lại càng không hiểu: “Anh cảnh Triệt, sao anh lại muốn làm như vậy? Anh cho em nhiều thứ như vậy để làm gì?”
Cậu không hề làm gì mà lại được nhiều tài sản của Cảnh Triệt như vậy, cậu mà nhận lấy thì quá đáng ngại.
Bàn tay to lớn của Cảnh Triệt nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu, khóe miệng anh ta nở một nụ0cười mỉm rồi anh ta thản nhiên nói: “Bởi vì Quân Tuyết nhà chúng ta không hề biết bảo vệ mình
Trong đời người khó tránh khỏi sẽ gặp đau khổ, mưa gió, nhỡ có một ngày, anh lại đi sớm hơn Quân Tuyết thì có những thứ này em sẽ không phải chịu khổ nữa
Anh cũng sẽ không phải quá lo lắng cho em nhiều như vậy nữa.” “...” Nghe thấy lời ấy, trong lòng Quý Quân Tuyết chợt nghẹn lại, con ngươi co rút lại, ngơ ngác nhìn Cảnh Triệt
Thậm chí chuyện tương lai sau này của cậu mà Cảnh Triệt cũng đã nghĩ đến rồi sao? Anh ta còn chuẩn bị sẵn con đường sống cho cậu nữa?
Quý Quân Tuyết chợt đỏ cả viền mắt, tức giận nói: “Cái gì mà đi hay không đi hả? Đang yên đang5lành, anh nói đến chuyện chết để làm gì?”
Cảnh Triệt cười khẽ: “Anh chỉ nói nếu như thôi, chung quy thì vẫn phải để phòng những chuyện chưa xảy ra chứ.”
“...” Mắt Quý Quân Tuyết đỏ lên, cậu mím môi, không thèm để ý tới anh ta nữa.
Cảnh Triệt nói sang chuyện khác: “Không nói chuyện này nữa
Lại nói thì Quân Tuyết nhà chúng ta sẽ khóc mất! Gọi món thôi!” Nói rồi Cảnh Triệt đưa thực đơn tới trước mặt Quỷ Quân Tuyết
“Anh mới khóc, em là ông xã thì sao lại khóc được?” “Được! Ngoan, ông xã gọi món đi.”
Trong bệnh viện, Cảnh Hi và Cảnh Y Nhân ngồi không lâu liền về nhà
Bọn họ vừa đi, ông Cung liền đề nghị Cảnh Đức Chính “Lão Cảnh, ông xem, hay là thế này, ông cứ đồng ý với con4trai ông là sẽ không phản đối chuyện bọn chúng qua lại với nhau nữa
Cứ cứu con gái tôi ra trước rồi nói sau
Chỉ cần nó ra được thì chúng ta sẽ nghĩ cách để gạo nấu thành cơm
Sau đó bắt Cảnh Triệt và Cung Tư Vũ tới Cục Dân chính nhận giấy chứng nhận kết hôn
Lúc đó thì tên nhóc chết tiệt kia không muốn rời khỏi Cảnh Triệt cũng không được.” Nghe vậy, Cảnh Đức Chính mừng rỡ mà vỗ đùi, quên cả cái chân đang bị thương nên đau tới mức kêu oai oái
Nhưng lúc này không phải là lúc để ý tới chuyện chân bị đau.
9ừa hay anh cần làm ăn nên đã bán sang tay cho anh.”
“Câu lạc bộ đã có lượng khách hàng ổn định rồi, như vậy anh cũng kiếm được không ít lợi nhuận, không cần phải bắt đầu từ con số không.”
“...” Trong khoảng thời gian này, Quý Quân Tuyết vẫn luôn lo nểu Cảnh Triệt không có việc làm thì phải làm sao, nhưng xem ra cậu đã lo lắng thừa rồi
“Bình thường em đi học, lúc nghỉ thì tới đây để xem xét được không?” “Xem xét? Sao nghe cứ như em là xã hội đen vậy?” Cảnh Triệt phì cười một tiếng: “Em cũng có thể mời bạn học, bạn bè của em tới đây chơi.” “Mời bọn họ đến thì không phải thiệt thòi rồi sao?”
Một câu của Quý Quân Tuyết làm Cảnh Triệt cười ha ha
“Có3ông chủ nào “giữ của” như em không thế?” “Ông chủ? Em là ông chủ?” Quý Quân Tuyết mờ mịt, chỉ vào mũi mình
Cảnh Triệt khẽ cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của cậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da bóng loáng của cậu
“Trên quyền cổ phần, anh đã viết tên của em và anh
Đương nhiên em cũng là ông chủ của nơi này.” “...” Quý Quân Tuyết lại càng không hiểu: “Anh cảnh Triệt, sao anh lại muốn làm như vậy? Anh cho em nhiều thứ như vậy để làm gì?”
Cậu không hề làm gì mà lại được nhiều tài sản của Cảnh Triệt như vậy, cậu mà nhận lấy thì quá đáng ngại.
Bàn tay to lớn của Cảnh Triệt nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu, khóe miệng anh ta nở một nụ0cười mỉm rồi anh ta thản nhiên nói: “Bởi vì Quân Tuyết nhà chúng ta không hề biết bảo vệ mình
Trong đời người khó tránh khỏi sẽ gặp đau khổ, mưa gió, nhỡ có một ngày, anh lại đi sớm hơn Quân Tuyết thì có những thứ này em sẽ không phải chịu khổ nữa
Anh cũng sẽ không phải quá lo lắng cho em nhiều như vậy nữa.” “...” Nghe thấy lời ấy, trong lòng Quý Quân Tuyết chợt nghẹn lại, con ngươi co rút lại, ngơ ngác nhìn Cảnh Triệt
Thậm chí chuyện tương lai sau này của cậu mà Cảnh Triệt cũng đã nghĩ đến rồi sao? Anh ta còn chuẩn bị sẵn con đường sống cho cậu nữa?
Quý Quân Tuyết chợt đỏ cả viền mắt, tức giận nói: “Cái gì mà đi hay không đi hả? Đang yên đang5lành, anh nói đến chuyện chết để làm gì?”
Cảnh Triệt cười khẽ: “Anh chỉ nói nếu như thôi, chung quy thì vẫn phải để phòng những chuyện chưa xảy ra chứ.”
“...” Mắt Quý Quân Tuyết đỏ lên, cậu mím môi, không thèm để ý tới anh ta nữa.
Cảnh Triệt nói sang chuyện khác: “Không nói chuyện này nữa
Lại nói thì Quân Tuyết nhà chúng ta sẽ khóc mất! Gọi món thôi!” Nói rồi Cảnh Triệt đưa thực đơn tới trước mặt Quỷ Quân Tuyết
“Anh mới khóc, em là ông xã thì sao lại khóc được?” “Được! Ngoan, ông xã gọi món đi.”
Trong bệnh viện, Cảnh Hi và Cảnh Y Nhân ngồi không lâu liền về nhà
Bọn họ vừa đi, ông Cung liền đề nghị Cảnh Đức Chính “Lão Cảnh, ông xem, hay là thế này, ông cứ đồng ý với con4trai ông là sẽ không phản đối chuyện bọn chúng qua lại với nhau nữa
Cứ cứu con gái tôi ra trước rồi nói sau
Chỉ cần nó ra được thì chúng ta sẽ nghĩ cách để gạo nấu thành cơm
Sau đó bắt Cảnh Triệt và Cung Tư Vũ tới Cục Dân chính nhận giấy chứng nhận kết hôn
Lúc đó thì tên nhóc chết tiệt kia không muốn rời khỏi Cảnh Triệt cũng không được.” Nghe vậy, Cảnh Đức Chính mừng rỡ mà vỗ đùi, quên cả cái chân đang bị thương nên đau tới mức kêu oai oái
Nhưng lúc này không phải là lúc để ý tới chuyện chân bị đau.
/1497
|