*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Loảng xoảng” một tiếng, còng tay rơi vào bồn rửa kim loại.
Anh ta lạnh nhạt nói.
“Em xem đi, em lựa chọn tự mình đeo vào, hay là tôi giúp em đeo vào.” Quý Quân Tuyết cúi đầu, chú ý tới thứ mà Phong Thiên Lãnh ném vào là một còng tay được chế tạo tinh xảo.
Không đúng! Hẳn là công chân, nó to hơn còng tay, dây nối ở giữa còn được khảm nhiều đá quý hoa lệ cách nhau một đoạn.
Quả nhiên là biến thái, trong nhà mà lại có cái thứ này
Phong Thiên Lãnh dường như biết cậu suy nghĩ gì, cắn quả táo một cái, lạnh nhạt nói
“Xinh đẹp không? Tạo ra dành riêng cho em đấy, hôm qua vốn định đeo lên3cho em, kết quả thấy em ngoan nên không lấy ra, xem ra là tôi nghĩ sai rồi.”
“...” Quý Quân Tuyết khóc không ra nước mắt
Cậu trông như đứa trẻ ngoan lấy lòng, ra vẻ ngỡ ngàng giải thích
“Tôi..
khát nước, nên xuống tầng uống nước, kết quả..
phòng bếp này tối om, tôi cũng không biết công tắc bật đèn ở đâu, cho nên mới mở cửa sổ, có phải anh hiểu lầm gì không?” Nói xong, Quý Quân Tuyết ngơ ngác chớp mắt
“Mở cửa sổ cần ngồi xổm trên bồn rửa à?” Phong Thiên Lãnh không chút lưu tình nào đâm vỡ lời nói dối của cậu
“Tay ngắn, với không tới cửa sổ, quá tối.”
“Uống nước cần cạy khóa?” “Tôi chỉ biết phòng bếp có nước...”
Mặt0Phong Thiên Lãnh sầm xuống, ném quả táo trong tay đi, lạnh lùng cảnh cáo
“Ít nói dối đi, kiên nhẫn của tôi có hạn, em xem đi, tự em ngoan ngoãn đeo hay là tôi giúp em?” “...” Quý Quân Tuyết sầm mặt, thu vẻ giả vờ ngoan ngoãn trên mặt lại.
M* nó, Phong Thiên Lãnh này mềm cứng đều không ăn? Đeo vòng chân giống như phạm nhân vậy, để cậu về sau gặp người ta thế nào đây? Cậu cũng đâu phải thú cưng chứ? Quý Quân Tuyết hận đến mức nghiến răng, cậu không cam lòng, đã chạy đến đây rồi, chỉ cách một bức tường là cậu được tự do rồi
Trong tình huống này mà bị Phong Thiên Lãnh bắt được, bảo5cậu cam tâm thế nào được? Nghĩ vậy, Quý Quân Tuyết liếc tường cao ngay trước mặt một cái, sau đó tầm mắt trở lại trên người Phong Thiên Lãnh.
Cậu chuẩn bị liều chết một trận
Tên Phong Thiên Lãnh này chỉ cao hơn cậu mấy centimetre, nếu thật sự đánh nhau thì chưa chắc cậu đã là đối thủ của anh ta.
Tuy rằng đã sớm nghe nói thân thủ của ti ủy Lãnh lợi hại nhất trong tám đại ti ủy, cậu cũng chưa thấy qua, là thật là giả, ai biết được?
Nghĩ đến đây, Quý Quân Tuyết bỗng đứng lên nhảy ra bên ngoài
Nhưng cậu vừa định đứng lên, Phong Thiên Lãnh đột nhiên duỗi cánh tay ra, giơ một khẩu súng đen tuyền xuất4hiện trước mặt Quý Quân Tuyết, lại cảnh cáo lần nữa: “Tôi không thích lằng nhằng vô nghĩa, đối với em, tôi đã ngoại lệ vô số lần, Quân Tuyết, đừng ỷ vào tối thích em mà bướng bỉnh nữa, tôi cũng thích Tuyết Nhi bao nhiêu, em cũng rõ ràng rồi đấy.” “..” Đáy lòng Quý Quân Tuyết hoảng hốt, ban ngày hôm nay, cậu đã tận mắt nhìn thấy anh ta dùng súng bắn chết Tuyết Nhi
Hơn nữa nghe giọng của Phong Thiên Lãnh tuyệt không giống đang nói giỡn, kiểu người liếm đao mà sống như bọn họ, hễ rảnh liên thích rút súng à? Thái dương Quý Quân Tuyết giật giật, cậu không có cốt khí như nam chính trong phim, có9thể thấy súng mà không sợ.
“Loảng xoảng” một tiếng, còng tay rơi vào bồn rửa kim loại.
Anh ta lạnh nhạt nói.
“Em xem đi, em lựa chọn tự mình đeo vào, hay là tôi giúp em đeo vào.” Quý Quân Tuyết cúi đầu, chú ý tới thứ mà Phong Thiên Lãnh ném vào là một còng tay được chế tạo tinh xảo.
Không đúng! Hẳn là công chân, nó to hơn còng tay, dây nối ở giữa còn được khảm nhiều đá quý hoa lệ cách nhau một đoạn.
Quả nhiên là biến thái, trong nhà mà lại có cái thứ này
Phong Thiên Lãnh dường như biết cậu suy nghĩ gì, cắn quả táo một cái, lạnh nhạt nói
“Xinh đẹp không? Tạo ra dành riêng cho em đấy, hôm qua vốn định đeo lên3cho em, kết quả thấy em ngoan nên không lấy ra, xem ra là tôi nghĩ sai rồi.”
“...” Quý Quân Tuyết khóc không ra nước mắt
Cậu trông như đứa trẻ ngoan lấy lòng, ra vẻ ngỡ ngàng giải thích
“Tôi..
khát nước, nên xuống tầng uống nước, kết quả..
phòng bếp này tối om, tôi cũng không biết công tắc bật đèn ở đâu, cho nên mới mở cửa sổ, có phải anh hiểu lầm gì không?” Nói xong, Quý Quân Tuyết ngơ ngác chớp mắt
“Mở cửa sổ cần ngồi xổm trên bồn rửa à?” Phong Thiên Lãnh không chút lưu tình nào đâm vỡ lời nói dối của cậu
“Tay ngắn, với không tới cửa sổ, quá tối.”
“Uống nước cần cạy khóa?” “Tôi chỉ biết phòng bếp có nước...”
Mặt0Phong Thiên Lãnh sầm xuống, ném quả táo trong tay đi, lạnh lùng cảnh cáo
“Ít nói dối đi, kiên nhẫn của tôi có hạn, em xem đi, tự em ngoan ngoãn đeo hay là tôi giúp em?” “...” Quý Quân Tuyết sầm mặt, thu vẻ giả vờ ngoan ngoãn trên mặt lại.
M* nó, Phong Thiên Lãnh này mềm cứng đều không ăn? Đeo vòng chân giống như phạm nhân vậy, để cậu về sau gặp người ta thế nào đây? Cậu cũng đâu phải thú cưng chứ? Quý Quân Tuyết hận đến mức nghiến răng, cậu không cam lòng, đã chạy đến đây rồi, chỉ cách một bức tường là cậu được tự do rồi
Trong tình huống này mà bị Phong Thiên Lãnh bắt được, bảo5cậu cam tâm thế nào được? Nghĩ vậy, Quý Quân Tuyết liếc tường cao ngay trước mặt một cái, sau đó tầm mắt trở lại trên người Phong Thiên Lãnh.
Cậu chuẩn bị liều chết một trận
Tên Phong Thiên Lãnh này chỉ cao hơn cậu mấy centimetre, nếu thật sự đánh nhau thì chưa chắc cậu đã là đối thủ của anh ta.
Tuy rằng đã sớm nghe nói thân thủ của ti ủy Lãnh lợi hại nhất trong tám đại ti ủy, cậu cũng chưa thấy qua, là thật là giả, ai biết được?
Nghĩ đến đây, Quý Quân Tuyết bỗng đứng lên nhảy ra bên ngoài
Nhưng cậu vừa định đứng lên, Phong Thiên Lãnh đột nhiên duỗi cánh tay ra, giơ một khẩu súng đen tuyền xuất4hiện trước mặt Quý Quân Tuyết, lại cảnh cáo lần nữa: “Tôi không thích lằng nhằng vô nghĩa, đối với em, tôi đã ngoại lệ vô số lần, Quân Tuyết, đừng ỷ vào tối thích em mà bướng bỉnh nữa, tôi cũng thích Tuyết Nhi bao nhiêu, em cũng rõ ràng rồi đấy.” “..” Đáy lòng Quý Quân Tuyết hoảng hốt, ban ngày hôm nay, cậu đã tận mắt nhìn thấy anh ta dùng súng bắn chết Tuyết Nhi
Hơn nữa nghe giọng của Phong Thiên Lãnh tuyệt không giống đang nói giỡn, kiểu người liếm đao mà sống như bọn họ, hễ rảnh liên thích rút súng à? Thái dương Quý Quân Tuyết giật giật, cậu không có cốt khí như nam chính trong phim, có9thể thấy súng mà không sợ.
/1497
|