Mới vừa xuống tàu cao tốc, Hạ Minh Sầm đột nhiên nhận được điện thoại cấp trên, nói ở cục đang có vụ án cần xử lý gấp.
Giọng của đội trưởng Lê trong điện thoại rất căng thẳng: “Đã về thành phố Lư chưa?”
“Về rồi.” Hạ Minh Sầm nói: “Tôi đến đó liền.”
Cúp điện thoại, anh vẫn không mở miệng, Hạ Minh Lan liền hỏi anh trước: “Rất gấp à? Ngồi xe anh, anh đưa em đến đó nhé?”
“Tài xế của anh ngay cả chân ga cũng không dám đạp, bỏ đi.” Hạ Minh Sầm giọng điệu lãnh đạm, từ chối: “Xe của tôi đang đỗ ở bãi giữ xe, đi đây.”
Tay lái của tài xế Hạ Minh Lan rất vững vàng, hơn nữa khung gầm của Bentley vốn đã ổn định, rất thoải mái, lái xe trên đường giống như di chuyển theo phương ngang, nhưng Hạ Minh Sầm đi phá án chứ không phải họp, nên cảm thấy chậm là điều bình thường.
Anh đi rất vội, rời đi bằng sải bước lớn, dáng người cao gầy nhanh chóng xuyên qua đám đông nhộn nhịp của ga tàu cao tốc rồi biến mất.
Dụ Ấu Tri thở phào.
Mặc dù Hạ Minh Thần phải đi làm vào cuối tuần rất thảm, nhưng ít nhất cô không phải trải qua cảnh bị tra tấn khi bị ép giữa hai người, còn bị tài xế xem náo nhiệt nhìn chằm chằm như thấy cảnh tượng chỉ có trong sử thi.
Lên xe xong, bên cạnh vắng đi Hạ Minh Sầm, cũng mất đi loại cảm giác căng thẳng kia, Dụ Ấu Tri bắt đầu nhìn lại toàn bộ việc đã xảy ra trong hai ngày qua.
Từ khi đến nhà họ Hạ rồi cho đến trên đường trở về, Dụ Ấu Tri thậm chí không có dịp nói chuyện riêng với ông cố.
Cô vốn nghĩ rằng sẽ phải trải qua sự lúng túng năm đó lần nữa khi ông cố hỏi về cha mẹ cô, thế mà lại không có.
Đúng là bất thường, lần này đính hôn với Hạ Minh Lan, ông cố và chú Hạ cũng không phản đối.
Không rõ là Hạ Minh Lan thuyết phục bọn họ như thế nào.
Rõ ràng khi ấy họ kiên quyết phản đối cô và Hạ Minh Sầm đến vậy.
Trong lúc cô vẫn còn đang khó hiểu, nghi hoặc về sự thay đổi này, Hạ Minh Lan nói với cô ngày đính hôn đã được quyết định lại.
Dụ Ấu Tri lờ mờ hỏi: “Thời gian đã quyết định xong rồi à?”
Hạ Minh Lan có chút dở khóc dở cười: “Ừ, lần này chúng ta về nhà cũ ở không phải vì để định ngày sao?”
Cũng đúng, nhân tiện còn tìm được ảnh chụp chung của Hạ Chương và cha, xác nhận được cái bật lửa kia chính là của Hạ Chương.
“Vậy em cần chuẩn bị cái gì đây?” Dụ Ấu Tri hỏi.
“Chuẩn bị thời gian rảnh ngày hôm đó tham gia lễ đính hôn.” Giọng điệu Hạ Minh Lan ôn hòa: “Nhân vật chính dù sao vẫn cần có mặt ở đó.”
Hóa ra tiệc đính hôn đơn giản đến vậy sao? Chỉ cần cô có mặt là được rồi.
Khi mới nhận chức cô có cùng thầy dự một tiệc cưới của đồng nghiệp. Tận mắt thấy người đồng nghiệp đó vì chuẩn bị cho tiệc cưới mà bận đến nỗi thậm chí không có thời gian đi làm, còn phải xin nghỉ phép việc riêng rất nhiều lần.
Còn Hạ Minh Lan lại không có để cô bận tâm dù chỉ một chút, lặng lẽ chuẩn bị tất cả thủ tục.
Dụ Ấu Tri có chút áy náy nói: “Đều để anh một mình lo liệu rồi, em không phụ được gì.”
Hạ Minh Lan lắc lắc đầu: “Em đồng ý đính hôn, chính là đã giúp anh rất nhiều rồi.”
Dụ Ấu Tri hỏi: “Đợi sau khi anh đính hôn xong, bà Hạ hẳn là sẽ không quản chuyện hôn sự của anh nữa đúng không?”
Bởi vì khi Hạ Minh Lan vừa đưa ra đề xuất đính hôn với cô, lý do của anh chính là như vậy.
Hạ Minh Lan mím môi: “Hẳn là như vậy.”
Dụ Ấu Tri gật đầu yên tâm, nếu mục đích của anh đã chắc chắn đạt được, vậy ngược lại cô chuyển sang quan tâm bản thân vậy.
“Lúc đó những cộng sự cũ của cha em có thật là sẽ đến không?”
Mấy năm nay, những cộng sự lúc trước của cha cô, có người đã từng bước thăng chức, có người đến nay vẫn bình thường như vậy, có người thì đã chuyển công việc, có người lại từ chức, tìm từng người một quá tốn sức, chỉ có thể dùng lí do nào đó khiến họ chủ động trở về thành phố Lư.
“Anh đã nhờ ông cố giúp, cho dù những người đó không muốn đến, nhưng vì giữ thể diện với nhà họ Hạ và ông cố thì bọn họ không đến không được, em có thể yên tâm.”
Dụ Ấu Tri ừm một tiếng, lại hỏi về những sắp xếp trong tiệc đính hôn, ví dụ như tổ chức ở đâu, ví dụ ngoài những người cô muốn gặp ra thì còn mời ai nữa, có cần cô tìm hiểu trước hay không.
Hạ Minh Lan cười nói: “Không cần, không phải anh nói rồi sao? Em chỉ cần đến lúc đó có mặt là được rồi.”
“...” Dụ Ấu Tri vẫn không yên tâm: “Vậy hôm đó mặc gì, dù sao em cũng cần chuẩn bị cho tốt trước chứ.”
“Không sao, anh đã cho người chuẩn bị sẵn cho em rồi, sườn xám và váy ngắn đều có, đợi đến ngày đính hôn em cứ từ từ chọn, muốn mặc gì thì mặc đó.”
Dừng lại một lúc, Hạ Minh Lan ôn hòa mà ngọt ngào nói thêm: “Nhưng nếu như trong thời gian này cân nặng em có thay đổi, nhớ nói với anh một tiếng, anh cho nhà thiết kế chỉnh số đo lại.”
Vậy chuyện này cũng quá rắc rối rồi.
Một người vốn chỉ quen nhận sự chỉ đạo của người khác như Dụ Ấu Tri không muốn thêm phiền phức cho anh, thế nên cô kiên định nói: “Thời gian này em sẽ khống chế tốt cân nặng, không để cho anh thêm gánh nặng.”
Mắt Hạ Minh Lan có ý cười, đưa tay xoa xoa đầu cô.
“Đúng rồi, anh mới sắp xếp khách mời bên phía anh thôi.” Hạ Minh Lan nói: “Em có mời đồng nghiệp đến thì xác nhận số người, anh sẽ sắp xếp chỗ ngồi.”
Dụ Ấu Tri a một tiếng, nói: “Bên em không cần đâu, em không có nói với họ em sắp đính hôn.”
Hạ Minh Lan không nói gì, vẻ mặt nhìn cô có chút hoang mang.
Dụ Ấu Tri có phần khó xử nhìn anh, thật thà nói: “Những khách khác thì vẫn ổn, dù sao bình thường không có cơ hội gặp mặt, nhưng em với đồng nghiệp thì ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp. Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, nếu bọn họ hỏi sao chúng ta đã đính hôn lại không thành hôn, em không tiện giải thích, bởi vì dù có chia tay đi chăng nữa thì chắc chắn vẫn phải có một người gánh tội giúp.”
Cô biết đính hôn là việc trọng đại nhưng ngay cả đồng nghiệp cũng không thông báo, theo lẽ thường mà nói thì rất không đúng quy củ, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng nhà gái phía cô không để tâm vào chuyện hôn sự của hai người.
Nhưng cô không muốn diễn vở kịch này quá chân thật, sợ rằng sẽ có kết cục không tốt.
“Nếu như không được thì bỏ đi vậy, em sẽ mời đồng nghiệp của em đến.” Nhìn thấy Hạ Minh Lan không nói năng gì, Dụ Ấu Tri lại nói thêm: “Đến lúc đó em sẽ nói nguyên nhân chia tay là do em.”
“Không cần đâu.” Hạ Minh Lan nói: “Là anh sơ suất rồi, chưa suy nghĩ đến tình cảnh sau này của em.”
Cô có công việc và cuộc sống riêng của mình, đối với một cô gái mà nói, đã tiến đến bước đính hôn với một người đàn ông, nếu đến lúc đó kết thúc qua loa, lời bàn tán xôn xao bên ngoài sẽ như thế nào, quả thật rất khó đoán trước.
Lời nói bao dung của người đàn ông khiến anh trở nên dịu dàng như nước mặt hồ.
Dụ Ấu Tri cảm kích nói: “Cảm ơn anh.”
Hạ Minh Lan hướng về phía cô cười, thế nhưng ý cười trong đáy mắt anh lại dần dần thu lại.
-
Thứ hai đi làm, Dụ Ấu Tri vừa đến văn phòng. Lão Thẩm đầu tiên là hỏi cảm nghĩ về hai ngày cuối tuần tới quê bạn trai như thế nào.
Sau đó mấy người khác cũng tiếp lời vây quanh cô.
Dụ Ấu Tri đối phó dăm ba câu rồi đi, trong lòng nghĩ đến việc đính hôn, nhưng ngoài miệng thì không tiết lộ chút gì.
Song, mãi cho đến chiều, đồng nghiệp vẫn luôn miệng bàn tán.
“Chọn ngày xong xuôi nhớ nói trước với bọn anh nhé.” Anh Đinh nói: “Anh trước giờ đều ăn mì gói cả nửa tháng, đến lúc đó sẽ đi tiền mừng lớn cho em.”
Miêu Diệu cũng giơ tay nói: “Vậy em để dành 1 tháng lương trước, quần áo hay mỹ phẩm đều không mua nữa.”
Anh Đinh lập tức cười lên: “Tiểu Dụ, em nhất định đừng tin lời cô ấy, người như cô ấy, không quá hai ngày không lên Taobao thì ngứa tay lắm, ở đó mà một tháng.”
Miêu Diệu sặc: “Còn anh thì sao? Mỗi ngày ở căn tin thì anh ăn nhiều thịt nhất, em không tin anh có thể kiên trì ăn mì gói nửa tháng đấy.”
“Được rồi, lời nói của hai người đều rất xạo, đừng ngồi so sánh ai cao cả hơn ai nữa.” Lão Thẩm khua tay đuổi người: “Đi làm việc cả đi, đợi tan ca rồi tùy mấy người ầm ĩ.”
Anh Đinh và Miêu Diệu hừ một tiếng, bỏ đi.
“Tiến độ vụ án của Cục trưởng Nhạc có rồi.” Lão Thẩm mang tài liệu đặt bên tay phải của Dụ Ấu Tri: “Đây là một số tài liệu về chứng cứ tiềm ẩn này, ở hội nghị công vụ chúng ta đã thảo luận qua rồi, rất có giá trị, có thể kết thúc các bước điều tra ban đầu, mở một đợt điều tra mới.”
Dụ Ấu Tri: “Vậy bây giờ ngoài cục trưởng Nhạc, những người liên quan khác đều có thể triệu tập thẩm vấn rồi?”
“Ừ.” Lão Thẩm nói: “Vẫn may là em đến trường học một chuyến, ra tay từ phía con cái của ông ta.”
Dụ Ấu Tri theo bản năng muốn nói cô chẳng làm gì cả, chủ yếu là công lao của người kia.
Nhưng mở miệng lại nói không thành lời.
Nhưng ngay sau đó lão Thẩm đã nói ra giúp cô: “Có cơ hội cảm ơn cảnh sát Hạ cho tốt, mời người ta ăn bữa cơm gì đó đi.”
Dụ Ấu Tri rũ mắt xuống, do dự vâng một tiếng.
Lúc này lão Thẩm lại hỏi cô: “Hai đứa làm hòa chưa?”
Tim của cô bỗng nhiên đập rất nhanh, có hơi nói lắp: “... Làm hòa gì cơ ạ?”
“Không phải em nói lúc hai người đi học có ân oán sao? Thế nào, cảnh sát người ta cuối tuần cố ý tiễn em đến ga tàu cao tốc, hẳn là đã hóa giải hiềm khích lúc trước rồi chứ hả?”
“Ừm… Chắc là vậy.”
“Vậy thì tốt, về sau cơ hội giao tiếp còn khá nhiều.” Lão Thẩm cười nói: “Công-kiểm không tách rời mà.”
Sau khi lão Thẩm rời đi, Dụ Ấu Tri nán lại một lúc, cuối cùng lấy điện thoại ra, suy nghĩ có nên gửi tin nhắn cảm ơn cho Hạ Minh Sầm không.
Do dự hồi lâu nhưng một chữ cũng không gửi đi.
Chuyện đã phát triển đến mức này, cô không cách nào giả ngốc phủ nhận được nữa.
Hạ Minh Sầm đã nhìn ra sự bất thường của cô và Hạ Minh Lan rồi, còn đoán được bọn họ đính hôn là có lý do khác.
Cô có phần bối rối, không biết hiện tại giữa mình và Hạ Minh Sầm là tình huống gì.
... Là phải hòa giải sao?
Suy nghĩ này lóe lên, Dụ Ấu Tri lại căng thẳng nhớ tới trước đây.
Không thể phủ nhận, cô và anh quả thật đã cùng nhau đi qua một khoảng thời gian tươi đẹp, chỉ là những tranh cãi và chiến tranh lạnh sau này cũng thật sự đã xảy ra, đến nay vẫn làm cô không cách nào buông bỏ.
Kể từ khoảnh khắc quyết định về nước đó cô đã nghĩ thông rồi, bọn họ không thể hòa hợp nữa, trong vài năm sau đó, cô cũng dần dần chấp nhận sự thật.
Vẻ mặt Dụ Ấu Tri buồn bã, đặt điện thoại xuống.
Lúc này, điện thoại sáng lên như nhịp tim.
Là hình ảnh Hạ Minh Sầm gửi, nội dung là tài liệu scan được hiển thị trên màn hình máy tính.
Tiếp đó là một đoạn tin nhắn thoại.
Giọng Hạ Minh Sầm đều đều: “Hồi đó xây cầu qua sông là công trình trọng điểm của thành phố, cho nên khi kêu gọi đấu thầu, về cơ bản công ty xây dựng có quy mô lớn một chút trong thành phố đều tham gia đấu thầu, cạnh tranh rất khốc liệt.”
“Sau khi sự cố cầu xảy ra, đa số ánh mắt đều tập trung vào chủ thầu, cho rằng ông ta tham ô ngân sách nhà nước.”
Dụ Ấu Tri lẳng lặng nghe.
Kể từ khi bắt đầu điều tra cho đến kết thúc vụ án, tất cả mọi người đều trông mong pháp luật có thể trừng phạt loại gian thương trục lợi này phải nhận hình phạt nặng nhất, nhưng kết quả lại không như mong muốn, chứng cứ không được xác lập, nhà thầu khi đó được trả tự do, mọi người theo lẽ thường đương nhiên sẽ trở nên căm phẫn, cuối cùng, tội lỗi bị đổ hết cho kiểm sát trưởng phụ trách vụ án vào thời điểm đó.
Hạ Minh Sầm nhắc đến chuyện nhà thầu tham ô, nhưng những gì được gửi cho Dụ Ấu Tri không phải là hồ sơ vụ án tham nhũng vào thời điểm đó, mà là các tài liệu tài chính liên quan do chính phủ ban hành ban đầu.
Anh lại gửi đến một đoạn voice: “Anh gửi cho em hình ảnh em đã xem chưa? Nhìn thấy người kí tên vào tài liệu lúc đó là ai không?”
Dụ Ấu Tri trả lời: “Nhìn thấy rồi.”
Chữ kí ở phía cuối tài liệu, viết tên của một người.
Là Tịch Chí Thành, lúc đó đảm nhận chức giám đốc Trung tâm Thẩm định Tài chính, hiện tại là trợ lý thị trưởng.
“Nhưng anh không chắc chuyện này có liên quan đến chú Tịch không.” Hạ Minh Sầm nói: “Vừa đúng lúc ông ấy tìm anh ăn cơm, anh đi xem thế nào.”
Dụ Ấu Tri: “Ông ấy tìm anh ăn cơm làm gì?”
“Không biết nữa.”
Sau đó anh không gửi tin nhắn thoại nữa, trả lời bằng tin nhắn chữ: “Anh vào họp rồi, có gì anh nói sau.”
Dụ Ấu Tri: “Cảm ơn.”
Hạ Minh Sầm: “Nếu thật sự muốn cảm ơn anh thì cho anh thứ gì đó có giá trị đi.”
Dụ Ấu Tri mím môi, hỏi anh: “Là ý gì?”
Hạ Minh Sầm: “Đừng có giả ngốc”
Cô dường như có thể tượng tưởng ra khi anh nhắn những chữ này chắc chắn đang mang cái thái độ bình chân như vại và kiêu ngạo đó.
-
Dụ Ấu Tri không trả lời nữa.
Hạ Minh Sầm đặt điện thoại vào trong túi, tiếp tục họp.
Cục trưởng vẫn tiếp lời nói: “... Trong mấy năm qua, chính phủ đã ban hành nhiều văn bản, kêu gọi các tỉnh, thành phố trấn áp các thế lực xã hội đen. Trong mấy năm nay chúng ta vốn luôn là hình mẫu cho các thành phố xung quanh, nhưng có vẻ gần đây lại có một số băng nhóm nổi lên, xảy ra một số sự cố về an ninh, riêng có vụ còn dẫn đến án hình sự, vẫn chưa rõ chúng có tổ chức hay không, tạm thời bây giờ chưa kết luận.”
Tiếp đó, màn hình chiếu hiển thị các đương sự và công ty có liên quan trong các vụ việc trật tự an ninh gần đây.
“Tại sao vụ bất động sản Giang Phú này mãi không kết thúc vậy?” Có người lên tiếng: “Có phải là công ty vì một mảnh đất đã chém chết hai người mấy năm trước không?”
Vẫn có người nghi ngờ: “Hả? Ông chủ của công ty xây dựng Vân Lương không phải đã bị bắt rồi sao?”
“Hoàng đế bị bắt, chẳng phải còn có hoàng tử nắm quyền sao?”
“À, cha con cùng một giuộc.”
“Ôn Mậu.” Phó cục trưởng lên tiếng.
Đội trưởng Lê ngồi bên cạnh ở bàn họp ngẩng đầu: “Hả?”
“Các cậu quan tâm trọng điểm của sự việc một chút đi.” Cục trưởng lại nhìn về phía người ngồi bên cạnh, gọi: “Minh Sầm.”
Hạ Minh Sầm nhướng mí mắt: “Hả?”
Cục trưởng im lặng một lúc, không hài lòng nói: “Hả gì mà hả, hai người các cậu có thể nói nhiều hơn một chữ được không? Đừng nghĩ rằng đội số 2 lập được công thì có thể kiêu ngạo như vậy chứ, học hỏi thái độ của đội số 1 chút đi.”
“Được.” Hạ Minh Sầm không để ý cười cười: “Ngài gọi tôi có việc sao?”
Nụ cười này thế mà lại mang theo chút ý tứ bất lực
Cười đến mức khiến toàn thân Cục trưởng khó chịu, xua tay: “Bỏ đi, đợi lát rồi nói, họp trước đi.”
Hạ Minh Sầm liếc đội trưởng Lê, dùng ánh mắt hỏi đội trưởng Lê, tôi làm sao? Thái độ của tôi không phải rất tốt sao?
Đội trưởng Lê không để ý đến anh.
Đợi họp xong, Hạ Minh Sầm đứng dậy chuẩn bị rời đi thì bị cục trưởng ngăn lại.
“Nếu thật sự là một băng đảng xã hội đen có tổ chức, lần này khi điều tra án cậu nhất định cần cẩn thận.” Cục trưởng liếc nhìn tay trái của anh: “Nếu để bị thương lần nữa, không chỉ tiền tuyến của đội hình sự chúng ta sẽ thiếu đi một người, mà tôi cũng không biết ăn nói thế nào với cha cậu.”
Hạ Minh Sầm: “Tôi hiểu rồi.”
“Nếu không có việc gì thì hôm nay cậu tan làm sớm đi.”Dừng một chút, cục trưởng nói: “Trợ lý thị trưởng Tịch có gọi điện thoại cho tôi, nói rằng tối nay có hẹn với cậu, bảo tôi đừng giữ cậu lại tăng ca.”
Hạ Minh Sầm: “Được.”
“... Minh Sầm, nói nhiều hơn một chữ sẽ lấy mạng cậu sao? Đợi sau này cậu trở thành lãnh đạo, khi cậu họp với cấp dưới cũng như vậy sao?”
Thấy Hạ Minh Sầm không có phản ứng gì, cục trưởng lại nói: “Cậu thế này, đến khi cậu lấy vợ rồi, vợ cậu lại nói cậu vô tâm với cô ấy.”
Cuối cùng Hạ Minh Sầm cũng có chút phản ứng, khẽ nhướng mày, thản nhiên nói: “Sẽ không đâu.”
Cục trưởng: “...”
Ba chữ, tốt xấu gì cũng tiến bộ rồi.
Đến giờ tan làm, Hạ Minh Sầm lái xe đến nhà hàng đã hẹn với Tịch Chí Thành.
Ngồi ở phòng ăn riêng đợi một lúc, người đến không phải Tịch Chí Thành.
Tịch Gia hôm nay ăn mặc rất đẹp, mặc một chiếc váy ngắn tinh xảo, đầy nữ tính, tỏa ra khí chất đại tiểu thư.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô ta, Hạ Minh Sầm trong chớp mắt đã đủ hiểu mục đích của bữa cơm này là gì.
Tịch Gia ngồi xuống, cầm lấy thực đơn hỏi anh muốn ăn món gì.
Ánh mắt Hạ Minh Sầm không di chuyển, cúi đầu nhìn điện thoại nói: “Đều được, cậu gọi đi. Ăn xong tôi đưa cậu về.”
Tịch Gia lại có chút không hài lòng: “Còn sớm mà, ăn xong chúng ta có thể đi xem phim nữa, hoặc tản bộ bên bờ sông cũng được.”
Hạ Minh Sầm luôn một dáng vẻ không có hứng thú gì.
“Việc này cậu nên tìm bạn trai cậu đi cùng.”
“Mình đang độc thân, không có bạn trai.” Tịch Gia cắn môi nói: “Vả lại bữa cơm này là của cha cậu và cha mình sắp xếp, có ý gì thì cậu cũng biết rồi.”
Hạ Minh Sầm không lên tiếng, nghiêng đầu, đưa tay vuốt lông mày một cách khó chịu.
Sự chống cự và lạnh nhạt toàn bộ đều treo trên mặt, trong lòng Tịch Gia cảm thấy khó chịu, sắc mặt cũng sa sầm, bữa ăn khiến cả hai người đều rất không vui.
Im lặng ăn xong bữa cơm, Hạ Minh Sầm trả thanh toán xong thì rời khỏi nhà hàng, Tịch Gia đi theo phía sau anh, chẳng nói câu nào.
“Lái xe đến sao?” Hạ Minh Sầm hỏi: “Lái xe đến thì tự về nhé.”
Tịch Gia vốn dĩ đang giận dỗi, nhưng anh không những không nói nổi hai câu dễ nghe, cứ như chỉ theo nhiệm vụ trưởng bối giao cho ăn xong cơm thì phải đi, cuối cùng không nhịn được nữa, chỉ có thể bỏ phong thái đại tiểu thư xuống.
Cô ta cảm thấy bản thân rất vô dụng, Tịch đại tiểu thư chỉ cần gặp Hạ thiếu gia liền trở thành cô gái lụy tình.
“Minh Sầm.” Cô ta vẫn gọi anh lại.
Hạ Minh Sầm: “Gì vậy?”
“Là bởi vì Dụ Ấu Tri sao?” Tịch Gia nói: “Vì vậy cậu mới không muốn thân thiết với mình.”
“Không có cô ấy tôi cũng không muốn.” Ánh mắt anh lạnh nhạt, trả lời cũng rất thẳng thắn.
“Tôi nói rồi, tôi đối với cậu không có ý nghĩ gì ở phương diện đó.”
Trong lòng Tịch Gia chua chát, ngữ khí lại đột nhiên kích động lên: “Nhưng nếu không phải vì lúc trước cô ta xuất hiện, giữa chúng ta có lẽ cũng có khả năng chứ?”
Hạ Minh Sầm nhíu mày: “Làm gì có nhiều nếu như như vậy.”
“Chính là cần nếu như! Chính là vì cô ta!” Tịch Gia cao giọng: “Cô ta đã sắp đính hôn cùng anh của cậu rồi, ngày cũng đã định xong rồi!”
Vẻ mặt Hạ Minh Thần sa sầm, lông mày nhíu lại một chút: “Ngày đã định rồi?”
Tịch Gia sợ anh không tin, vội vàng lấy từ trong túi ra thiệp mời đưa cho anh xem: “Cậu xem, thời gian, địa điểm đều ở trên đó.”
Hạ Minh Sầm nhìn tên trên thiệp, xác thực là hai người đó.
Thiệp mời đính hôn được in giống như thiệp mời đám cưới.
Hạ Minh Sầm cười châm biếm, buông tay để thiệp mời rơi trên mặt đất, xoay người rời đi.
Tịch Gia tiến lên ngăn anh lại.
“Tại sao cậu lại đi? Cậu đi tìm Dụ Ấu Tri đúng không?”
Hạ Minh Sầm: “Tránh ra.”
Tịch Gia ngoan cố đưa hai tay ra ngăn cản anh: “Mình không tránh, Minh Sầm, lẽ nào cậu quên lúc trước vì sao Dụ Ấu Tri chủ động theo đuổi cậu sao?”
Bả vai Hạ Minh Sầm dừng lại, vẻ mặt trong chốc lát đã tối sầm lại.
“Rõ ràng người lúc đó cô ta thích là anh của cậu, nhưng sợ sau khi bản thân đi Anh học đại học, nhà của cậu sẽ không nuôi cô ta nữa, anh cậu là con riêng, vì vậy cô ta từ bỏ anh cậu, chuyển thành theo đuổi cậu, kết quả là sau khi cậu sang bên đó, cha cậu liền dừng chu cấp phí sinh hoạt cho cậu, cậu không có tiền, cô ta lại không cần cậu nữa.”
Mỗi câu đều tái hiện lại sự ích kỷ và vô tình của Dụ Ấu Tri năm đó, mỗi câu đều bóc trần sự ngu xuẩn và thảm hại của anh năm đó.
Anh không muốn nhớ lại những thứ đó, cũng đang cố gắng quên đi.
Thế mà Tịch Gia lại mang tất thảy nhắc lại một lần nữa.
“Bởi vì một câu cô ta nói cậu là một tiểu thiếu gia không biết khó khăn trong nhân gian, cậu chạy về nước làm cảnh sát, khiến cho một cánh tay phải phế đi, mấy năm nay, cậu cũng không mừng sinh nhật, không chơi bóng rổ nữa.” Tịch Gia ngừng một lúc, nói: “Còn cô ta mấy năm nay làm gì chứ? Cô ta nói chuyện điện thoại, yêu đương cùng anh cậu! Bây giờ còn sắp đính hôn nữa!”
Sắc mặt Hạ Minh Sầm căng thẳng, giống như đang kìm nén thứ gì, ngữ khí yếu ớt nói: “Cô ấy đính hôn cùng Hạ Minh Lan là...”
Chưa nói dứt câu, Hạ Minh Sầm lại ngưng bặt.
Người khác nhìn vào, quả thật Dụ Ấu Tri và Hạ Minh Lan đã ở bên nhau rồi.
Tịch Gia nghĩ là anh đang phản bác trong bất lực, nắm lấy cánh tay anh, hỏi: “Minh Sầm, dù cho như vậy cậu vẫn có thể tha thứ cho cô ta sao? Cậu vẫn muốn tái hợp với cô ta sao?”
Thế nhưng cô ta không thể nghe được đáp án của Hạ Minh Sầm.
Anh vẫn luôn mím chặt môi, trong mắt hiện lên vô số cảm xúc giằng xé hỗn tạp.
Cuối cùng Tịch Gia cũng từ bỏ, thở dài, tiến về phía trước bảo anh hãy suy nghĩ cho kĩ.
“Ngày đính hôn hôm đó mình cũng sẽ đi, đến lúc đó cậu hãy cho mình đáp án vậy.”
Hạ Minh Sầm đứng yên tại chỗ một lúc. Đợi khi trở lại xe, ngồi ở ghế lái còn tiếp tục ngơ ngác hồi lâu.
Sau đó không kiềm chế được lấy điện thoại di động ra bấm số của ai đó.
Người đó bắt máy rất nhanh: “Có việc gì sao?”
Lần lữa không trả lời, cô lại gọi tên anh: “Hạ Minh Sầm?”
Cuối cùng cô không còn kiên nhẫn nữa, đành nói: “Nếu anh không nói thì em cúp máy đây.”
Yết hầu không ngừng lên xuống, đầu ngón tay cầm điện thoại run lên, người đàn ông nhắm mắt lại, đấu tranh hồi lâu, cuối cùng mở miệng một cách khó nhọc nhưng chân thành.
“... Em có muốn trở về bên anh không?”
Giọng của đội trưởng Lê trong điện thoại rất căng thẳng: “Đã về thành phố Lư chưa?”
“Về rồi.” Hạ Minh Sầm nói: “Tôi đến đó liền.”
Cúp điện thoại, anh vẫn không mở miệng, Hạ Minh Lan liền hỏi anh trước: “Rất gấp à? Ngồi xe anh, anh đưa em đến đó nhé?”
“Tài xế của anh ngay cả chân ga cũng không dám đạp, bỏ đi.” Hạ Minh Sầm giọng điệu lãnh đạm, từ chối: “Xe của tôi đang đỗ ở bãi giữ xe, đi đây.”
Tay lái của tài xế Hạ Minh Lan rất vững vàng, hơn nữa khung gầm của Bentley vốn đã ổn định, rất thoải mái, lái xe trên đường giống như di chuyển theo phương ngang, nhưng Hạ Minh Sầm đi phá án chứ không phải họp, nên cảm thấy chậm là điều bình thường.
Anh đi rất vội, rời đi bằng sải bước lớn, dáng người cao gầy nhanh chóng xuyên qua đám đông nhộn nhịp của ga tàu cao tốc rồi biến mất.
Dụ Ấu Tri thở phào.
Mặc dù Hạ Minh Thần phải đi làm vào cuối tuần rất thảm, nhưng ít nhất cô không phải trải qua cảnh bị tra tấn khi bị ép giữa hai người, còn bị tài xế xem náo nhiệt nhìn chằm chằm như thấy cảnh tượng chỉ có trong sử thi.
Lên xe xong, bên cạnh vắng đi Hạ Minh Sầm, cũng mất đi loại cảm giác căng thẳng kia, Dụ Ấu Tri bắt đầu nhìn lại toàn bộ việc đã xảy ra trong hai ngày qua.
Từ khi đến nhà họ Hạ rồi cho đến trên đường trở về, Dụ Ấu Tri thậm chí không có dịp nói chuyện riêng với ông cố.
Cô vốn nghĩ rằng sẽ phải trải qua sự lúng túng năm đó lần nữa khi ông cố hỏi về cha mẹ cô, thế mà lại không có.
Đúng là bất thường, lần này đính hôn với Hạ Minh Lan, ông cố và chú Hạ cũng không phản đối.
Không rõ là Hạ Minh Lan thuyết phục bọn họ như thế nào.
Rõ ràng khi ấy họ kiên quyết phản đối cô và Hạ Minh Sầm đến vậy.
Trong lúc cô vẫn còn đang khó hiểu, nghi hoặc về sự thay đổi này, Hạ Minh Lan nói với cô ngày đính hôn đã được quyết định lại.
Dụ Ấu Tri lờ mờ hỏi: “Thời gian đã quyết định xong rồi à?”
Hạ Minh Lan có chút dở khóc dở cười: “Ừ, lần này chúng ta về nhà cũ ở không phải vì để định ngày sao?”
Cũng đúng, nhân tiện còn tìm được ảnh chụp chung của Hạ Chương và cha, xác nhận được cái bật lửa kia chính là của Hạ Chương.
“Vậy em cần chuẩn bị cái gì đây?” Dụ Ấu Tri hỏi.
“Chuẩn bị thời gian rảnh ngày hôm đó tham gia lễ đính hôn.” Giọng điệu Hạ Minh Lan ôn hòa: “Nhân vật chính dù sao vẫn cần có mặt ở đó.”
Hóa ra tiệc đính hôn đơn giản đến vậy sao? Chỉ cần cô có mặt là được rồi.
Khi mới nhận chức cô có cùng thầy dự một tiệc cưới của đồng nghiệp. Tận mắt thấy người đồng nghiệp đó vì chuẩn bị cho tiệc cưới mà bận đến nỗi thậm chí không có thời gian đi làm, còn phải xin nghỉ phép việc riêng rất nhiều lần.
Còn Hạ Minh Lan lại không có để cô bận tâm dù chỉ một chút, lặng lẽ chuẩn bị tất cả thủ tục.
Dụ Ấu Tri có chút áy náy nói: “Đều để anh một mình lo liệu rồi, em không phụ được gì.”
Hạ Minh Lan lắc lắc đầu: “Em đồng ý đính hôn, chính là đã giúp anh rất nhiều rồi.”
Dụ Ấu Tri hỏi: “Đợi sau khi anh đính hôn xong, bà Hạ hẳn là sẽ không quản chuyện hôn sự của anh nữa đúng không?”
Bởi vì khi Hạ Minh Lan vừa đưa ra đề xuất đính hôn với cô, lý do của anh chính là như vậy.
Hạ Minh Lan mím môi: “Hẳn là như vậy.”
Dụ Ấu Tri gật đầu yên tâm, nếu mục đích của anh đã chắc chắn đạt được, vậy ngược lại cô chuyển sang quan tâm bản thân vậy.
“Lúc đó những cộng sự cũ của cha em có thật là sẽ đến không?”
Mấy năm nay, những cộng sự lúc trước của cha cô, có người đã từng bước thăng chức, có người đến nay vẫn bình thường như vậy, có người thì đã chuyển công việc, có người lại từ chức, tìm từng người một quá tốn sức, chỉ có thể dùng lí do nào đó khiến họ chủ động trở về thành phố Lư.
“Anh đã nhờ ông cố giúp, cho dù những người đó không muốn đến, nhưng vì giữ thể diện với nhà họ Hạ và ông cố thì bọn họ không đến không được, em có thể yên tâm.”
Dụ Ấu Tri ừm một tiếng, lại hỏi về những sắp xếp trong tiệc đính hôn, ví dụ như tổ chức ở đâu, ví dụ ngoài những người cô muốn gặp ra thì còn mời ai nữa, có cần cô tìm hiểu trước hay không.
Hạ Minh Lan cười nói: “Không cần, không phải anh nói rồi sao? Em chỉ cần đến lúc đó có mặt là được rồi.”
“...” Dụ Ấu Tri vẫn không yên tâm: “Vậy hôm đó mặc gì, dù sao em cũng cần chuẩn bị cho tốt trước chứ.”
“Không sao, anh đã cho người chuẩn bị sẵn cho em rồi, sườn xám và váy ngắn đều có, đợi đến ngày đính hôn em cứ từ từ chọn, muốn mặc gì thì mặc đó.”
Dừng lại một lúc, Hạ Minh Lan ôn hòa mà ngọt ngào nói thêm: “Nhưng nếu như trong thời gian này cân nặng em có thay đổi, nhớ nói với anh một tiếng, anh cho nhà thiết kế chỉnh số đo lại.”
Vậy chuyện này cũng quá rắc rối rồi.
Một người vốn chỉ quen nhận sự chỉ đạo của người khác như Dụ Ấu Tri không muốn thêm phiền phức cho anh, thế nên cô kiên định nói: “Thời gian này em sẽ khống chế tốt cân nặng, không để cho anh thêm gánh nặng.”
Mắt Hạ Minh Lan có ý cười, đưa tay xoa xoa đầu cô.
“Đúng rồi, anh mới sắp xếp khách mời bên phía anh thôi.” Hạ Minh Lan nói: “Em có mời đồng nghiệp đến thì xác nhận số người, anh sẽ sắp xếp chỗ ngồi.”
Dụ Ấu Tri a một tiếng, nói: “Bên em không cần đâu, em không có nói với họ em sắp đính hôn.”
Hạ Minh Lan không nói gì, vẻ mặt nhìn cô có chút hoang mang.
Dụ Ấu Tri có phần khó xử nhìn anh, thật thà nói: “Những khách khác thì vẫn ổn, dù sao bình thường không có cơ hội gặp mặt, nhưng em với đồng nghiệp thì ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp. Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, nếu bọn họ hỏi sao chúng ta đã đính hôn lại không thành hôn, em không tiện giải thích, bởi vì dù có chia tay đi chăng nữa thì chắc chắn vẫn phải có một người gánh tội giúp.”
Cô biết đính hôn là việc trọng đại nhưng ngay cả đồng nghiệp cũng không thông báo, theo lẽ thường mà nói thì rất không đúng quy củ, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng nhà gái phía cô không để tâm vào chuyện hôn sự của hai người.
Nhưng cô không muốn diễn vở kịch này quá chân thật, sợ rằng sẽ có kết cục không tốt.
“Nếu như không được thì bỏ đi vậy, em sẽ mời đồng nghiệp của em đến.” Nhìn thấy Hạ Minh Lan không nói năng gì, Dụ Ấu Tri lại nói thêm: “Đến lúc đó em sẽ nói nguyên nhân chia tay là do em.”
“Không cần đâu.” Hạ Minh Lan nói: “Là anh sơ suất rồi, chưa suy nghĩ đến tình cảnh sau này của em.”
Cô có công việc và cuộc sống riêng của mình, đối với một cô gái mà nói, đã tiến đến bước đính hôn với một người đàn ông, nếu đến lúc đó kết thúc qua loa, lời bàn tán xôn xao bên ngoài sẽ như thế nào, quả thật rất khó đoán trước.
Lời nói bao dung của người đàn ông khiến anh trở nên dịu dàng như nước mặt hồ.
Dụ Ấu Tri cảm kích nói: “Cảm ơn anh.”
Hạ Minh Lan hướng về phía cô cười, thế nhưng ý cười trong đáy mắt anh lại dần dần thu lại.
-
Thứ hai đi làm, Dụ Ấu Tri vừa đến văn phòng. Lão Thẩm đầu tiên là hỏi cảm nghĩ về hai ngày cuối tuần tới quê bạn trai như thế nào.
Sau đó mấy người khác cũng tiếp lời vây quanh cô.
Dụ Ấu Tri đối phó dăm ba câu rồi đi, trong lòng nghĩ đến việc đính hôn, nhưng ngoài miệng thì không tiết lộ chút gì.
Song, mãi cho đến chiều, đồng nghiệp vẫn luôn miệng bàn tán.
“Chọn ngày xong xuôi nhớ nói trước với bọn anh nhé.” Anh Đinh nói: “Anh trước giờ đều ăn mì gói cả nửa tháng, đến lúc đó sẽ đi tiền mừng lớn cho em.”
Miêu Diệu cũng giơ tay nói: “Vậy em để dành 1 tháng lương trước, quần áo hay mỹ phẩm đều không mua nữa.”
Anh Đinh lập tức cười lên: “Tiểu Dụ, em nhất định đừng tin lời cô ấy, người như cô ấy, không quá hai ngày không lên Taobao thì ngứa tay lắm, ở đó mà một tháng.”
Miêu Diệu sặc: “Còn anh thì sao? Mỗi ngày ở căn tin thì anh ăn nhiều thịt nhất, em không tin anh có thể kiên trì ăn mì gói nửa tháng đấy.”
“Được rồi, lời nói của hai người đều rất xạo, đừng ngồi so sánh ai cao cả hơn ai nữa.” Lão Thẩm khua tay đuổi người: “Đi làm việc cả đi, đợi tan ca rồi tùy mấy người ầm ĩ.”
Anh Đinh và Miêu Diệu hừ một tiếng, bỏ đi.
“Tiến độ vụ án của Cục trưởng Nhạc có rồi.” Lão Thẩm mang tài liệu đặt bên tay phải của Dụ Ấu Tri: “Đây là một số tài liệu về chứng cứ tiềm ẩn này, ở hội nghị công vụ chúng ta đã thảo luận qua rồi, rất có giá trị, có thể kết thúc các bước điều tra ban đầu, mở một đợt điều tra mới.”
Dụ Ấu Tri: “Vậy bây giờ ngoài cục trưởng Nhạc, những người liên quan khác đều có thể triệu tập thẩm vấn rồi?”
“Ừ.” Lão Thẩm nói: “Vẫn may là em đến trường học một chuyến, ra tay từ phía con cái của ông ta.”
Dụ Ấu Tri theo bản năng muốn nói cô chẳng làm gì cả, chủ yếu là công lao của người kia.
Nhưng mở miệng lại nói không thành lời.
Nhưng ngay sau đó lão Thẩm đã nói ra giúp cô: “Có cơ hội cảm ơn cảnh sát Hạ cho tốt, mời người ta ăn bữa cơm gì đó đi.”
Dụ Ấu Tri rũ mắt xuống, do dự vâng một tiếng.
Lúc này lão Thẩm lại hỏi cô: “Hai đứa làm hòa chưa?”
Tim của cô bỗng nhiên đập rất nhanh, có hơi nói lắp: “... Làm hòa gì cơ ạ?”
“Không phải em nói lúc hai người đi học có ân oán sao? Thế nào, cảnh sát người ta cuối tuần cố ý tiễn em đến ga tàu cao tốc, hẳn là đã hóa giải hiềm khích lúc trước rồi chứ hả?”
“Ừm… Chắc là vậy.”
“Vậy thì tốt, về sau cơ hội giao tiếp còn khá nhiều.” Lão Thẩm cười nói: “Công-kiểm không tách rời mà.”
Sau khi lão Thẩm rời đi, Dụ Ấu Tri nán lại một lúc, cuối cùng lấy điện thoại ra, suy nghĩ có nên gửi tin nhắn cảm ơn cho Hạ Minh Sầm không.
Do dự hồi lâu nhưng một chữ cũng không gửi đi.
Chuyện đã phát triển đến mức này, cô không cách nào giả ngốc phủ nhận được nữa.
Hạ Minh Sầm đã nhìn ra sự bất thường của cô và Hạ Minh Lan rồi, còn đoán được bọn họ đính hôn là có lý do khác.
Cô có phần bối rối, không biết hiện tại giữa mình và Hạ Minh Sầm là tình huống gì.
... Là phải hòa giải sao?
Suy nghĩ này lóe lên, Dụ Ấu Tri lại căng thẳng nhớ tới trước đây.
Không thể phủ nhận, cô và anh quả thật đã cùng nhau đi qua một khoảng thời gian tươi đẹp, chỉ là những tranh cãi và chiến tranh lạnh sau này cũng thật sự đã xảy ra, đến nay vẫn làm cô không cách nào buông bỏ.
Kể từ khoảnh khắc quyết định về nước đó cô đã nghĩ thông rồi, bọn họ không thể hòa hợp nữa, trong vài năm sau đó, cô cũng dần dần chấp nhận sự thật.
Vẻ mặt Dụ Ấu Tri buồn bã, đặt điện thoại xuống.
Lúc này, điện thoại sáng lên như nhịp tim.
Là hình ảnh Hạ Minh Sầm gửi, nội dung là tài liệu scan được hiển thị trên màn hình máy tính.
Tiếp đó là một đoạn tin nhắn thoại.
Giọng Hạ Minh Sầm đều đều: “Hồi đó xây cầu qua sông là công trình trọng điểm của thành phố, cho nên khi kêu gọi đấu thầu, về cơ bản công ty xây dựng có quy mô lớn một chút trong thành phố đều tham gia đấu thầu, cạnh tranh rất khốc liệt.”
“Sau khi sự cố cầu xảy ra, đa số ánh mắt đều tập trung vào chủ thầu, cho rằng ông ta tham ô ngân sách nhà nước.”
Dụ Ấu Tri lẳng lặng nghe.
Kể từ khi bắt đầu điều tra cho đến kết thúc vụ án, tất cả mọi người đều trông mong pháp luật có thể trừng phạt loại gian thương trục lợi này phải nhận hình phạt nặng nhất, nhưng kết quả lại không như mong muốn, chứng cứ không được xác lập, nhà thầu khi đó được trả tự do, mọi người theo lẽ thường đương nhiên sẽ trở nên căm phẫn, cuối cùng, tội lỗi bị đổ hết cho kiểm sát trưởng phụ trách vụ án vào thời điểm đó.
Hạ Minh Sầm nhắc đến chuyện nhà thầu tham ô, nhưng những gì được gửi cho Dụ Ấu Tri không phải là hồ sơ vụ án tham nhũng vào thời điểm đó, mà là các tài liệu tài chính liên quan do chính phủ ban hành ban đầu.
Anh lại gửi đến một đoạn voice: “Anh gửi cho em hình ảnh em đã xem chưa? Nhìn thấy người kí tên vào tài liệu lúc đó là ai không?”
Dụ Ấu Tri trả lời: “Nhìn thấy rồi.”
Chữ kí ở phía cuối tài liệu, viết tên của một người.
Là Tịch Chí Thành, lúc đó đảm nhận chức giám đốc Trung tâm Thẩm định Tài chính, hiện tại là trợ lý thị trưởng.
“Nhưng anh không chắc chuyện này có liên quan đến chú Tịch không.” Hạ Minh Sầm nói: “Vừa đúng lúc ông ấy tìm anh ăn cơm, anh đi xem thế nào.”
Dụ Ấu Tri: “Ông ấy tìm anh ăn cơm làm gì?”
“Không biết nữa.”
Sau đó anh không gửi tin nhắn thoại nữa, trả lời bằng tin nhắn chữ: “Anh vào họp rồi, có gì anh nói sau.”
Dụ Ấu Tri: “Cảm ơn.”
Hạ Minh Sầm: “Nếu thật sự muốn cảm ơn anh thì cho anh thứ gì đó có giá trị đi.”
Dụ Ấu Tri mím môi, hỏi anh: “Là ý gì?”
Hạ Minh Sầm: “Đừng có giả ngốc”
Cô dường như có thể tượng tưởng ra khi anh nhắn những chữ này chắc chắn đang mang cái thái độ bình chân như vại và kiêu ngạo đó.
-
Dụ Ấu Tri không trả lời nữa.
Hạ Minh Sầm đặt điện thoại vào trong túi, tiếp tục họp.
Cục trưởng vẫn tiếp lời nói: “... Trong mấy năm qua, chính phủ đã ban hành nhiều văn bản, kêu gọi các tỉnh, thành phố trấn áp các thế lực xã hội đen. Trong mấy năm nay chúng ta vốn luôn là hình mẫu cho các thành phố xung quanh, nhưng có vẻ gần đây lại có một số băng nhóm nổi lên, xảy ra một số sự cố về an ninh, riêng có vụ còn dẫn đến án hình sự, vẫn chưa rõ chúng có tổ chức hay không, tạm thời bây giờ chưa kết luận.”
Tiếp đó, màn hình chiếu hiển thị các đương sự và công ty có liên quan trong các vụ việc trật tự an ninh gần đây.
“Tại sao vụ bất động sản Giang Phú này mãi không kết thúc vậy?” Có người lên tiếng: “Có phải là công ty vì một mảnh đất đã chém chết hai người mấy năm trước không?”
Vẫn có người nghi ngờ: “Hả? Ông chủ của công ty xây dựng Vân Lương không phải đã bị bắt rồi sao?”
“Hoàng đế bị bắt, chẳng phải còn có hoàng tử nắm quyền sao?”
“À, cha con cùng một giuộc.”
“Ôn Mậu.” Phó cục trưởng lên tiếng.
Đội trưởng Lê ngồi bên cạnh ở bàn họp ngẩng đầu: “Hả?”
“Các cậu quan tâm trọng điểm của sự việc một chút đi.” Cục trưởng lại nhìn về phía người ngồi bên cạnh, gọi: “Minh Sầm.”
Hạ Minh Sầm nhướng mí mắt: “Hả?”
Cục trưởng im lặng một lúc, không hài lòng nói: “Hả gì mà hả, hai người các cậu có thể nói nhiều hơn một chữ được không? Đừng nghĩ rằng đội số 2 lập được công thì có thể kiêu ngạo như vậy chứ, học hỏi thái độ của đội số 1 chút đi.”
“Được.” Hạ Minh Sầm không để ý cười cười: “Ngài gọi tôi có việc sao?”
Nụ cười này thế mà lại mang theo chút ý tứ bất lực
Cười đến mức khiến toàn thân Cục trưởng khó chịu, xua tay: “Bỏ đi, đợi lát rồi nói, họp trước đi.”
Hạ Minh Sầm liếc đội trưởng Lê, dùng ánh mắt hỏi đội trưởng Lê, tôi làm sao? Thái độ của tôi không phải rất tốt sao?
Đội trưởng Lê không để ý đến anh.
Đợi họp xong, Hạ Minh Sầm đứng dậy chuẩn bị rời đi thì bị cục trưởng ngăn lại.
“Nếu thật sự là một băng đảng xã hội đen có tổ chức, lần này khi điều tra án cậu nhất định cần cẩn thận.” Cục trưởng liếc nhìn tay trái của anh: “Nếu để bị thương lần nữa, không chỉ tiền tuyến của đội hình sự chúng ta sẽ thiếu đi một người, mà tôi cũng không biết ăn nói thế nào với cha cậu.”
Hạ Minh Sầm: “Tôi hiểu rồi.”
“Nếu không có việc gì thì hôm nay cậu tan làm sớm đi.”Dừng một chút, cục trưởng nói: “Trợ lý thị trưởng Tịch có gọi điện thoại cho tôi, nói rằng tối nay có hẹn với cậu, bảo tôi đừng giữ cậu lại tăng ca.”
Hạ Minh Sầm: “Được.”
“... Minh Sầm, nói nhiều hơn một chữ sẽ lấy mạng cậu sao? Đợi sau này cậu trở thành lãnh đạo, khi cậu họp với cấp dưới cũng như vậy sao?”
Thấy Hạ Minh Sầm không có phản ứng gì, cục trưởng lại nói: “Cậu thế này, đến khi cậu lấy vợ rồi, vợ cậu lại nói cậu vô tâm với cô ấy.”
Cuối cùng Hạ Minh Sầm cũng có chút phản ứng, khẽ nhướng mày, thản nhiên nói: “Sẽ không đâu.”
Cục trưởng: “...”
Ba chữ, tốt xấu gì cũng tiến bộ rồi.
Đến giờ tan làm, Hạ Minh Sầm lái xe đến nhà hàng đã hẹn với Tịch Chí Thành.
Ngồi ở phòng ăn riêng đợi một lúc, người đến không phải Tịch Chí Thành.
Tịch Gia hôm nay ăn mặc rất đẹp, mặc một chiếc váy ngắn tinh xảo, đầy nữ tính, tỏa ra khí chất đại tiểu thư.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô ta, Hạ Minh Sầm trong chớp mắt đã đủ hiểu mục đích của bữa cơm này là gì.
Tịch Gia ngồi xuống, cầm lấy thực đơn hỏi anh muốn ăn món gì.
Ánh mắt Hạ Minh Sầm không di chuyển, cúi đầu nhìn điện thoại nói: “Đều được, cậu gọi đi. Ăn xong tôi đưa cậu về.”
Tịch Gia lại có chút không hài lòng: “Còn sớm mà, ăn xong chúng ta có thể đi xem phim nữa, hoặc tản bộ bên bờ sông cũng được.”
Hạ Minh Sầm luôn một dáng vẻ không có hứng thú gì.
“Việc này cậu nên tìm bạn trai cậu đi cùng.”
“Mình đang độc thân, không có bạn trai.” Tịch Gia cắn môi nói: “Vả lại bữa cơm này là của cha cậu và cha mình sắp xếp, có ý gì thì cậu cũng biết rồi.”
Hạ Minh Sầm không lên tiếng, nghiêng đầu, đưa tay vuốt lông mày một cách khó chịu.
Sự chống cự và lạnh nhạt toàn bộ đều treo trên mặt, trong lòng Tịch Gia cảm thấy khó chịu, sắc mặt cũng sa sầm, bữa ăn khiến cả hai người đều rất không vui.
Im lặng ăn xong bữa cơm, Hạ Minh Sầm trả thanh toán xong thì rời khỏi nhà hàng, Tịch Gia đi theo phía sau anh, chẳng nói câu nào.
“Lái xe đến sao?” Hạ Minh Sầm hỏi: “Lái xe đến thì tự về nhé.”
Tịch Gia vốn dĩ đang giận dỗi, nhưng anh không những không nói nổi hai câu dễ nghe, cứ như chỉ theo nhiệm vụ trưởng bối giao cho ăn xong cơm thì phải đi, cuối cùng không nhịn được nữa, chỉ có thể bỏ phong thái đại tiểu thư xuống.
Cô ta cảm thấy bản thân rất vô dụng, Tịch đại tiểu thư chỉ cần gặp Hạ thiếu gia liền trở thành cô gái lụy tình.
“Minh Sầm.” Cô ta vẫn gọi anh lại.
Hạ Minh Sầm: “Gì vậy?”
“Là bởi vì Dụ Ấu Tri sao?” Tịch Gia nói: “Vì vậy cậu mới không muốn thân thiết với mình.”
“Không có cô ấy tôi cũng không muốn.” Ánh mắt anh lạnh nhạt, trả lời cũng rất thẳng thắn.
“Tôi nói rồi, tôi đối với cậu không có ý nghĩ gì ở phương diện đó.”
Trong lòng Tịch Gia chua chát, ngữ khí lại đột nhiên kích động lên: “Nhưng nếu không phải vì lúc trước cô ta xuất hiện, giữa chúng ta có lẽ cũng có khả năng chứ?”
Hạ Minh Sầm nhíu mày: “Làm gì có nhiều nếu như như vậy.”
“Chính là cần nếu như! Chính là vì cô ta!” Tịch Gia cao giọng: “Cô ta đã sắp đính hôn cùng anh của cậu rồi, ngày cũng đã định xong rồi!”
Vẻ mặt Hạ Minh Thần sa sầm, lông mày nhíu lại một chút: “Ngày đã định rồi?”
Tịch Gia sợ anh không tin, vội vàng lấy từ trong túi ra thiệp mời đưa cho anh xem: “Cậu xem, thời gian, địa điểm đều ở trên đó.”
Hạ Minh Sầm nhìn tên trên thiệp, xác thực là hai người đó.
Thiệp mời đính hôn được in giống như thiệp mời đám cưới.
Hạ Minh Sầm cười châm biếm, buông tay để thiệp mời rơi trên mặt đất, xoay người rời đi.
Tịch Gia tiến lên ngăn anh lại.
“Tại sao cậu lại đi? Cậu đi tìm Dụ Ấu Tri đúng không?”
Hạ Minh Sầm: “Tránh ra.”
Tịch Gia ngoan cố đưa hai tay ra ngăn cản anh: “Mình không tránh, Minh Sầm, lẽ nào cậu quên lúc trước vì sao Dụ Ấu Tri chủ động theo đuổi cậu sao?”
Bả vai Hạ Minh Sầm dừng lại, vẻ mặt trong chốc lát đã tối sầm lại.
“Rõ ràng người lúc đó cô ta thích là anh của cậu, nhưng sợ sau khi bản thân đi Anh học đại học, nhà của cậu sẽ không nuôi cô ta nữa, anh cậu là con riêng, vì vậy cô ta từ bỏ anh cậu, chuyển thành theo đuổi cậu, kết quả là sau khi cậu sang bên đó, cha cậu liền dừng chu cấp phí sinh hoạt cho cậu, cậu không có tiền, cô ta lại không cần cậu nữa.”
Mỗi câu đều tái hiện lại sự ích kỷ và vô tình của Dụ Ấu Tri năm đó, mỗi câu đều bóc trần sự ngu xuẩn và thảm hại của anh năm đó.
Anh không muốn nhớ lại những thứ đó, cũng đang cố gắng quên đi.
Thế mà Tịch Gia lại mang tất thảy nhắc lại một lần nữa.
“Bởi vì một câu cô ta nói cậu là một tiểu thiếu gia không biết khó khăn trong nhân gian, cậu chạy về nước làm cảnh sát, khiến cho một cánh tay phải phế đi, mấy năm nay, cậu cũng không mừng sinh nhật, không chơi bóng rổ nữa.” Tịch Gia ngừng một lúc, nói: “Còn cô ta mấy năm nay làm gì chứ? Cô ta nói chuyện điện thoại, yêu đương cùng anh cậu! Bây giờ còn sắp đính hôn nữa!”
Sắc mặt Hạ Minh Sầm căng thẳng, giống như đang kìm nén thứ gì, ngữ khí yếu ớt nói: “Cô ấy đính hôn cùng Hạ Minh Lan là...”
Chưa nói dứt câu, Hạ Minh Sầm lại ngưng bặt.
Người khác nhìn vào, quả thật Dụ Ấu Tri và Hạ Minh Lan đã ở bên nhau rồi.
Tịch Gia nghĩ là anh đang phản bác trong bất lực, nắm lấy cánh tay anh, hỏi: “Minh Sầm, dù cho như vậy cậu vẫn có thể tha thứ cho cô ta sao? Cậu vẫn muốn tái hợp với cô ta sao?”
Thế nhưng cô ta không thể nghe được đáp án của Hạ Minh Sầm.
Anh vẫn luôn mím chặt môi, trong mắt hiện lên vô số cảm xúc giằng xé hỗn tạp.
Cuối cùng Tịch Gia cũng từ bỏ, thở dài, tiến về phía trước bảo anh hãy suy nghĩ cho kĩ.
“Ngày đính hôn hôm đó mình cũng sẽ đi, đến lúc đó cậu hãy cho mình đáp án vậy.”
Hạ Minh Sầm đứng yên tại chỗ một lúc. Đợi khi trở lại xe, ngồi ở ghế lái còn tiếp tục ngơ ngác hồi lâu.
Sau đó không kiềm chế được lấy điện thoại di động ra bấm số của ai đó.
Người đó bắt máy rất nhanh: “Có việc gì sao?”
Lần lữa không trả lời, cô lại gọi tên anh: “Hạ Minh Sầm?”
Cuối cùng cô không còn kiên nhẫn nữa, đành nói: “Nếu anh không nói thì em cúp máy đây.”
Yết hầu không ngừng lên xuống, đầu ngón tay cầm điện thoại run lên, người đàn ông nhắm mắt lại, đấu tranh hồi lâu, cuối cùng mở miệng một cách khó nhọc nhưng chân thành.
“... Em có muốn trở về bên anh không?”
/64
|