Sau khi bị ép nói ra câu đó, còn chưa đợi cô kịp phản ứng gì, anh đã buông tiếng thở dài trước, cúi đầu vuốt ve lông mày, trong mắt lóe lên vẻ khó xử.
Dụ Ấu Tri phí công hé môi, nhận lại là cái liếc mắt xem thường của anh.
Sau khi im lặng nhất thời, tiểu thiếu gia tiếp tục nhặt lại vỏ bọc kiêu ngạo của anh, lạnh mặt rời đi.
Cô sững sờ một lúc, vội thu dọn đồ trên bàn, cũng nhanh chóng rời đi, còn thay Hạ Minh Lan khép cửa lại.
Người đàn ông vốn nhắm mắt không biết đã mở mắt ra từ lúc nào.
Thông thường người có sức khỏe yếu quanh năm bệnh tật thì giấc ngủ của họ cũng sẽ không tốt, anh ấy quen ngủ một mình, phải ở trong môi trường cực kỳ an tĩnh anh ấy mới có thể ngủ được, nếu trong phòng có người, cho dù có buồn ngủ đi chăng nữa cũng không thể nào an lòng vào giấc.
Hạ Minh Lan chống lên đệm ngồi dậy, cúi đầu, giơ tay lên ấn thái dương.
Sau đó cười khổ một tiếng.
-
Lúc này Hạ Minh Lan đang ở trong phòng ngủ bù, bởi vì phải đợi anh ngủ dậy mới cùng đi về thành phố Lư, Dụ Ấu Tri chỉ có thể đợi ở trong nhà cũ, đếm từng phút từng giây qua đi.
Cô cho rằng lần này tới đây, thế nào ông cụ cũng sẽ tìm cô nói chuyện, thế nhưng sắp rời đi rồi mà ông cụ vẫn không hề có ý định tìm cô nói chuyện riêng.
Dụ Ấu Tri ngồi trong sân ngắm hòn non bộ.
Cách bày trí theo phong cách Trung Hoa của nhà họ Hạ thực sự rất bắt mắt, cô ngắm nhìn khung cảnh trong sân, không ngờ khi quay lại đây sau nhiều năm xa cách lại vẫn có thể ngồi trong khoảng sân này tận hưởng buổi chiều yên tĩnh.
Rõ ràng lần trước khi tới đây, ngay cả ăn một bữa cơm cũng vô cùng dày vò.
Giống như hôm qua tiếp đãi bạn gái của chú họ, dù đã ngồi vào bàn ăn, lại không thể bắt kịp chủ đề với những người khác, trừ khi bọn họ chịu bố thí cho cô cơ hội giao lưu.
Thực ra Dụ Ấu Tri năm mười mấy tuổi rất rõ sự khác biệt giữa mình và tiểu thiếu gia, cô ăn nhờ ở đậu ở nhà anh, vốn không nên dính líu bất cứ quan hệ gì với anh, nhưng sau một năm sinh sống hèn mọn lại kiềm chế ở ngôi nhà đó, cô phát hiện sự nhẫn nhịn và nghe lời của bản thân không hề khiến ngày tháng trôi qua dễ dàng hơn.
Dưới sự thúc giục của lòng tự trọng đầy quật cường, cô không nghĩ được cách gì thông minh hơn để thay đổi tình trạng hiện tại, thế là quyết định lợi dụng tiểu thiếu gia.
Ngay từ đầu đã không muốn để bản thân vướng vào.
Nhưng khi Hạ Minh Sầm trúng chiêu, cô nhìn thấy được trong mắt anh là sự yêu thích chân thành và ngây ngô nhất.
Sau khi anh xé bỏ lớp vỏ ngoài kiêu ngạo và thờ ơ với cô, cô phát hiện bản thân không thể từ chối Hạ Minh Sầm của khi đó.
Giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lại vẫn kiên nhẫn khi bổ túc cho cô, cùng với bộ dáng làm ra vẻ dửng dưng khi chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho cô.
Chàng trai đầy triển vọng, đẹp trai trong trẻo, cứ như vậy thuộc về cô.
Bất cứ ai cũng khó mà từ chối được dáng vẻ này, cô đương nhiên không phải ngoại lệ.
Thế nên khi chú Hạ nói muốn để bọn họ về nhà cũ một chuyến gặp ông cố, tuy cô nhát gan sợ hãi, nhưng vẫn đến.
Dụ Ấu Tri vẫn còn nhớ lúc đó khi ở trên bàn ăn, ông cố hỏi chuyện cha mẹ cô.
Cái chết của cha mẹ luôn là rào cản trong lòng cô, khi đó bọn họ qua đời chưa được ba năm, cô vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi đau thương vô vàn, thế nhưng trưởng bối đặt câu hỏi, cô không thể không ép mình nhớ lại, kể về chuyện cha mẹ lúc còn sống.
Càng nói âm thanh càng thấp càng nghẹn ngào, cô dần dần không khống chế nổi đôi vai run rẩy và khóe mắt chua xót của bản thân.
Chủ đề cuộc trò chuyện bỗng im bặt, Hạ Minh Sầm hất bát đũa ngay tại chỗ, trong ánh mắt giận dữ của ông cố dắt tay cô rời đi.
Anh lập tức mua vé về thành phố Lư, đưa cô trở về.
Trên đường trở về tâm trạng Dụ Ấu Tri đã hơi bình tĩnh lại, nói xin lỗi anh vì biểu hiện của bản thân không tốt.
Hạ Minh Sầm nói, là ông cố không tốt.
Anh còn nói, dù sao cũng sắp đi nước ngoài, qua bên đó sẽ không có ai ép cô nhớ về cha mẹ nữa.
Cô nhỏ giọng nói, thực ra sẽ nhớ, buổi tối khi đi ngủ đều sẽ nhớ.
Hạ Minh Sầm nói anh biết rồi, sau đó ôm cô vào lòng, xoa đầu cô như người lớn.
Nhớ đi, nếu muốn khóc thì gọi anh dậy, anh lau nước mắt giúp em.
Thế nên hôm qua khi thấy chú họ ôm lấy bạn gái chú ấy để nhẹ nhàng an ủi, tuy Dụ Ấu Tri đã tránh ánh mắt đi để khỏi khiếm nhã, những vẫn không tự chủ được mà nhớ tới bản thân cũng từng được tiểu thiếu gia an ủi như vậy.
Lúc đó cô nghĩ, ông cố cũng không ghê gớm gì.
Cô và Hạ Minh Sầm sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Dụ Ấu Tri khẽ cười khổ, cảm thán sự ngây thơ khi đó của bản thân.
“Ấu Tri.”
Một giọng nói kéo cô từ hồi ức trở về, cô quay đầu, không biết Hạ Chương đã ở trong sân từ lúc nào, tay bưng khay trà.
“Uống trà nói chuyện với chú Hạ một lúc nhé?”
Dụ Ấu Tri sắp xếp lại cảm xúc, vội nhường chỗ cho Hạ Chương.
Hạ Chương ngồi xuống băng ghế dài, đặt khay trà giữa hai người, pha cho cô một ly trước.
“Đây là Long Tỉnh(*), là trà cha cháu thích uống nhất, không biết cháu có thích không, nếm thử xem.”
(*)Trà Long Tỉnh thuộc loại trà xanh, là một loại trà truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc. Trà Long Tỉnh xuất xứ từ khu vực Tây Hồ, thuộc thành phố Hàng Châu, Tỉnh Chiết Giang, có 1.200 năm lịch sử. Đặc điểm nổi bật của trà Long Tỉnh đó là có màu xanh biếc, hương thơm đậm đà, uống vào có cảm giác êm ngọt trong miệng, hình dáng như lưỡi chim sẻ, được ví von là loại trà có 4 điểm tứ tuyệt “sắc xanh, hương thơm ngào ngạt, vị ngọt và hình dáng đẹp”.
Dụ Ấu Tri không biết nếm trà, nhấp một ngụm, nhận xét một cách nghiệp dư: “Rất ngon miệng.”
Hạ Chương mỉm cười, không để ý nhận xét qua loa của cô, bưng ly trà lên nhâm nhi nếm trà.
Sau khi ông uống xong một ly nhỏ mới mở miệng: “Minh Lan nói phải tổ chức tiệc cưới cho hai đứa trước, nó có nói với cháu chưa?”
“Anh ấy nói rồi ạ.”
“Nếu hai đứa đã quyết định rồi, thì xác định sớm một chút cũng tốt.” Giọng điệu Hạ Chương bình tĩnh: “Như vậy Minh Sầm cũng có thể ổn định.”
Dụ Ấu Tri hỏi: “Ông cố đồng ý rồi ạ?”
“Ông ấy chỉ quan tâm Minh Sầm thôi đã đủ đau đầu rồi, Minh Lan khiến người ta rất yên tâm, thế nên ông cụ sẽ không quản chuyện của Minh Lan, cháu không cần lo lắng.”
Hạ Chương không nói thẳng, nhưng Dụ Ấu Tri hiểu, nguyên nhân ông cụ không thích quản chuyện của Hạ Minh Lan không phải bởi vì anh ấy khiến người ta bớt lo, mà là bởi vì thân phận con riêng của Hạ Minh Lan.
Hiện tại Hạ Minh Lan có thể tiếp quả sản nghiệp trong nhà, cũng không phải bởi vì coi trọng anh, mà bởi vì Hạ Minh Sầm không cần.
Dụ Ấu Tri không vạch trần, tiếp tục uống trà.
“Chú vẫn còn nhớ lúc đầu khi cháu vừa tới nhà chú, quả thực quan hệ của cháu và Minh Lan rất tốt, nhưng không biết tại sao, sau này cháu lại yêu đương với Minh Sầm.”
Dụ Ấu Tri không nghe ra cảm xúc của Hạ Chương, có phải là đang châm biếm cô đứng núi này trông núi nọ ở giữa hai anh em không.
“Khoảng thời gian cháu và Minh Sầm ra nước ngoài du học đó, trạng thái của Minh Lan rất tệ, luôn ở bệnh viện không về nhà.” Giọng điệu Hạ Chương rất nhẹ nhàng, mang theo mấy phần than vãn: “Khi nó mấy tuổi đã cắt đứt quan hệ với mẹ ruột, bị đưa tới bên cạnh chú để chữa bệnh, ở trong nhà vì mẹ của Minh Sầm mà chú và nó mãi không thể thân thiết, cháu ở bên nó cũng tốt, trong cuộc sống có thể chăm sóc nó.”
Nói về con trai lớn xong, Hạ Chương lại nhắc tới con trai nhỏ: “Còn về phần Minh Sầm, cháu không cần quá để ý, tuy tính tình đứa trẻ này không tốt, nhưng chú biết nó rất được chào đón, hơn nữa đứa trẻ Tịch Gia kia rất thích nó, đợi ngày nào đó tự nó nghĩ thông thì tốt rồi.”
Dụ Ấu Tri đã nghe ra được.
Ông không phải đang oán trách cô đứng núi này trông núi nọ, mà hi vọng sau khi cô đính hôn, có thể yên ổn, chuyên tâm đối xử tốt với Hạ Minh Lan.
Thái độ của Hạ Chương khiến Dụ Ấu Tri đoán không ra.
Nếu lúc đầu đã phản đối cô và Hạ Minh Sầm ở bên nhau, vậy vì sao hiện tại lại đồng ý cho cô đính hôn với Hạ Minh Lan?
Là bởi vì Hạ Minh Lan là con riêng, nên mới không quan tâm như vậy sao?
Cô đột nhiên cảm thấy không đáng thay Hạ Minh Lan.
“Nếu hiện tại đính hôn là cháu và Minh Sầm, có lẽ chú sẽ không thoải mái như vậy nhỉ?”
Vẻ mặt Hạ Chương tối sầm lại, không trả lời.
Cô cho rằng đây là ngầm thừa nhận, nhíu mày nói: “Con cái không thể quyết định cha mẹ mình là ai, rõ ràng năm đó là chú phạm sai lầm, nếu nói Minh Sầm và mẹ anh ấy đối xử không tốt với anh Minh Lan còn có lí do, vì sau ngay cả chú cũng đối xử với anh ấy như vậy?”
Nếu đã vì để anh ấy có điều kiện chữa bệnh tốt hơn mà đón anh ấy về, vì sao lại không thể đối xử tốt với anh ấy hơn một chút?
Khoảng thời gian đó cô và Hạ Minh Lan đều dựa vào lẫn nhau, cô hiểu tính cách cẩn thận từng li từng tí của anh ấy, cũng hiểu sự thiếu tự do của anh ấy, càng hiểu rõ sự nhẫn nhịn và nhút nhát của anh ấy hơn.
Nhiều năm trôi qua như vậy, hoàn cảnh của Hạ Minh Lan vẫn không thay đổi.
Mà đầu xỏ gây nên chuyện này là Hạ Chương thì đang ngồi đây, chỉ lộ ra một chút biểu cảm xót xa hối hận thế thôi.
Dụ Ấu Tri cảm thấy sự lên án của mình là vô nghĩa.
Cô thậm chí còn nghĩ tới nếu sau này điều tra ra cái chết của cha thật sự có liên quan tới Hạ Chương, đến lúc đó Hạ Chương có phải cũng sẽ dùng biểu cảm này sám hối với cô không, rồi không cần phải trả bất cứ giá nào.
Cô không muốn nói chuyện tiếp nữa, hơn nữa trong khoảng thời gian này vẫn còn phải tiếp tục tiếp xúc với nhà họ Hạ, Dụ Ấu Tri không muốn gây ra bế tắc, khôi phục lại giọng điệu bình tĩnh nói: “Thiên vị ai cũng là chuyện nhà của chú, cháu là người ngoài, không có tư cách nhận xét chú, lời vừa nãy chú đừng để ý.”
Hạ Chương lắc đầu, cười khổ nói: “Chú nào có tư cách để ý? Quả thực cháu nói rất đúng, rõ ràng là chú phạm sai lầm, hậu quả lại để mẹ của Minh Sầm, và cả Minh Sầm lẫn Minh Lan gánh chịu.”
Một khi con người rơi vào một loại cảm xúc nào đó, rất khó thoát ra được, lúc này Hạ Chương hiển nhiên đã vì lời nói của cô mà rơi vào trạng thái tự trách mình.
“Thực ra đâu chỉ có bọn họ, lúc đó chú đón cháu về nhà, cũng không để ý hoàn cảnh của cháu, khi đó cháu chắc giống Minh Lan, sống rất tủi thân đúng chứ?” Hạ Chương nhìn cô, vẻ mặt áy náy: “Sau này chú còn phản đối cháu và Minh Sầm ở bên nhau, chi phí hai đứa ở nước ngoài du học lớn như thế, chú lại cắt tiền sinh hoạt của hai đứa. Mấy năm này cháu sống một mình ở bên ngoài, chú cũng không quan tâm cháu sống có tốt không, chú xin lỗi.”
Nhất thời Dụ Ấu Tri không biết nên nói gì.
Bỏ những món nợ tình cảm sang một bên, trong mắt cô, chú Hạ thực sự là một người rất tốt.
Làm người rất nhiệt tình, tính cách dịu dàng, làm việc chu đáo, đối xử với ai đều rất tốt.
Dụ Liêm lúc còn sống cũng thường nhắc, bản thân ở viện kiểm sát có một người bạn cực kỳ tốt, tuy xuất thân ưu tú, nhưng không hề có một chút ngạo mạn cao sang nào.
Ngay cả bản thân Dụ Liêm còn hay đùa rằng tính cách của ông không giống Hạ Chương, ông là một người cứng đầu cứng cổ, làm việc gì cũng đều cố chấp, sao Hạ Chương lại có quan hệ tốt nhất với mình được nhỉ.
Mà hiện tại Dụ Ấu Tri cảm thấy Hạ Chương thực sự rất mâu thuẫn, rõ ràng biết tất cả chuyện mình làm mang lại tổn thương thế nào cho người khác, rõ ràng luôn tự trách, hối hận, nhưng vẫn cứ làm.
Cô không hiểu nổi chú Hạ.
Bởi vì mãi cô không nói chuyện, do không muốn khiến bầu không khí bị ngưng trệ, Hạ Chương đổi chủ đề nhẹ nhàng hơn.
Ông nói với cô về chuyện của cha cô, biểu cảm lại bắt đầu trở nên hoài niệm: “Thực ra trước khi cha cháu qua đời, chú từng nhắc với cha cháu, nói chú có hai đứa con trai, muốn giới thiệu chúng cho cháu làm bạn, nếu cha cháu đồng ý, chú muốn làm thông gia với ông ấy, tới lúc đó xem cháu thích đứa nào.”
Dụ Ấu Tri khó tin nhìn ông.
“Đáng tiếc lúc đó cha cháu từ chối chú, nói bây giờ đã là xã hội hiện đại rồi, lời hứa hôn của cha mẹ đã không còn phổ biến từ lâu, hơn nữa tình hình nhà chú quá phức tạp, ông ấy không muốn cháu kém hơn một bậc gả tới nhà chú, sợ cháu sẽ chịu thiệt thòi.”
Đầu mũi Dụ Ấu Tri chua xót, khó xử cắn môi.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cha cô lúc đó khi nói câu nói này, giọng điệu nhất định rất nghiêm túc.
Nếu cha cô vẫn còn sống, thì tất cả những chuyện cô trải qua bao năm nay căn bản đều sẽ không xảy ra.
Sự tủi thân khi ăn nhờ ở đậu, cùng với tất cả những trải nghiệm đau khổ trong quá trình trưởng thành, đều sẽ không liên quan với cô.
Đã sợ cô chịu thiệt thòi như vậy, vì sao còn muốn tự sát? Bỏ lại hai mẹ con cô.
Mà khiến cô tuyệt vọng và không hiểu nhất đó chính là, không chỉ cha dùng cái chết để kết thúc tất cả, ngay cả mẹ cũng...
Mất đi cha mẹ, sao cô có thể không chịu thiệt thòi đây.
Hạ Chương thấy hốc mắt cô đỏ ửng, giọng điệu cũng nghẹn lại, đổi chủ đề nói: “Không nói cái này nữa, bây giờ chắc Minh Lan sắp dậy rồi, cháu đi xem nó thử đi.”
Dụ Ấu Tri khịt mũi: “Vâng.”
Thực ra cô rất muốn hỏi thẳng chú Hạ, rốt cuộc cái chết của cha cô có liên quan gì tới ông không.
Nhưng cô có hơi sợ để biết đáp án.
Nếu như thật sự có liên quan, vậy phải làm sao?
Đi ra bên ngoài được vài bước, Dụ Ấu Tri rối rắm rất lâu, cuối cùng xoay người lại, thử thăm dò lên tiếng hỏi: “Chú, có một năm sinh nhật của cha cháu, có phải chú tặng ông ấy một chiếc bật lửa nhập khẩu không?”
Hạ Chương không biết vì sao cô hỏi chuyện này, gật đầu: “Ừ.”
“Chú cũng có một cái phải không?”
Hạ Chưởng sững sờ, không lập tức trả lời, nhưng tình cờ chính sự im lặng của ông, đã cho cô một đáp án.
Cô lại hỏi: “Vậy chú còn giữ chiếc bật lửa đó không?”
Đáy mắt Hạ Chương phức tạp, lắc đầu: “... Không, chú đã làm mất từ nhiều năm trước rồi.”
Quả thực là mất, mất ở nhà cô.
Hơn nữa có lẽ là làm mất vào buổi chiều mà mẹ cô Phương Lâm Thúy tự sát.
Ngay từ đầu cái chết của Phương Lâm Thúy đã bị loại bỏ khả năng bị giết, bà cũng để lại di thư, nói đi theo chồng, đồng thời cảnh sát đã điều tra, ngày đó trong nhà không có dấu vết nào cho thấy có khách tới nhà.
Nếu Hạ Chương thật sự tới nhà cô, hơn nữa gặp mặt Phương Lâm Thúy, vậy vì sao ông không nói?
Vì sao bộ phận kiểm tra dấu vết không phát hiện ra có người tới đó?
Mẹ tự sát, vụ án nhanh chóng kết thúc, trước khi chuyển tới nhà họ Hạ, Dụ Ấu Tri tổng vệ sinh căn nhà của mình từ đầu tới cuối một lần, xem như là một lời tạm biệt, khi dọn ghế sô pha ra thì tìm thấy chiếc bật lửa đó ở trong góc.
Lúc đó cô cho rằng là bật lửa của cha cô, không suy nghĩ nhiều, thế là chiếc bật lửa này vẫn luôn ở chỗ cô.
Cô không hút thuốc, giữ lại chiếc bật lửa này chỉ do muốn tưởng nhớ đến cha, thỉnh thoảng khi nhớ cha, sẽ lấy nó ra vuốt ve.
Sau này cô yêu đương với Hạ Minh Sầm, ngày tháng bắt đầu trở nên cởi mở.
Hạ Minh Sầm không hút thuốc, hơn nữa còn vô cùng ghét mùi khói thuốc, trước khi đi nước Anh du học với anh, Dụ Ấu Tri đã để chiếc bật lửa ở lại nước.
Là từ bao giờ bắt đầu nhớ tới chiếc bật lửa này?
Có lẽ là khoảng thời gian khi vừa xảy ra vấn đề với Hạ Minh Sầm, bọn họ bắt đầu thường xuyên cãi nhau, không ngừng chiến tranh lạnh.
Sau đó cô nhớ tới chiếc bật lửa của cha, thế là nhờ Hạ Minh Lan gửi qua giúp cô.
Trước khi gửi đi, để tránh món đồ có thể bị hư hỏng trong quá trình vận chuyển xuyên biên giới, Hạ Minh Lan đã cố tình kiểm tra xem chiếc bật lửa có bị hỏng hay không, kết quả vô tình phát hiện chữ cái chữ tiếng Anh được khắc trên nắp sau của chiếc bật lửa.
Một chữ “H” rất nhỏ.
Dụ Ấu Tri không biết chữ H có ý nghĩa gì, nếu là tên, tên của cha cô không có chữ H này.
Hạ Minh Lan lại nghĩ tới, cha của anh ấy- Hạ Chương có thói quen khắc chữ lên đồ vật cá nhân mà mình quý trọng.
Ví dụ như đồng hồ, ví dụ như bút máy.
Mà cha của anh ấy sẽ thường chọn khắc chữ cái đầu trong tên ông lên đồ vật, cũng chính là chữ “H“.
Thế nhưng những điều này đều là suy đoán, không thể chắc chắn.
Vẻ mặt Dụ Ấu Tri bình tĩnh nói: “Vậy thì thật đáng tiếc, cháu nhớ cha cháu từng nói với cháu, chiếc bật lửa đó rất quý giá.”
Hạ Chương cười, giọng nói sa sút: “Cha cháu cũng mất rồi, chiếc bật lửa đó đối với chú mà nói không còn ý nghĩa gì nữa, mất thì mất vậy.”
-
Bởi vì ngày mai còn phải đi làm, hôm nay Dụ Ấu Tri phải rời đi.
Sau khi Hạ Minh Lan ngủ dậy bị ông cố gọi đến thư phòng nói chuyện, vốn Dụ Ấu Tri cho rằng đợi Hạ Minh Lan xong rồi, thế nào cũng đến lượt cô, thế nên bèn đợi ở phòng khách.
Kết quả Hạ Minh Lan nói chuyện xong với ông cố thì đi xuống lầu, ông cố cũng không có ý định gọi cô lên lầu.
Hạ Minh Lan kêu cô đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về thành phố Lư.
Dụ Ấu Tri sửng sốt, hỏi: “Ông cố không cần tìm em nói chuyện sao?”
Hạ Minh Lan: “Không cần, những điều nên nói anh đều nói với ông ấy rồi, đi thôi.”
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, hai người chào hỏi với Hạ Chương, chuẩn bị đi thẳng ra ga tàu cao tốc.
Ông cố sắp xếp một chiếc xe riêng đưa bọn họ ra ga tàu, cân nhắc tới chuyện trên xe có tài xế, Dụ Ấu Tri quyết định đợi lên tàu cao tốc, rồi nói cho Hạ Minh Lan về chuyện chiếc bật lửa sau.
Cô đã có thể xác định chiếc bật lửa trong tay đó chính là của Hạ Chương.
Xe dừng lại trước cổng nhà cũ, chân ông cố không tiện, Hạ Chương cố tình ra tiễn bọn họ lên xe.
Dụ Ấu Tri ngồi trên xe trước, đúng lúc Hạ Minh Lan chuẩn bị lên xe, một giọng nói lạnh nhạt lên tiếng.
“Đợi chút.”
Hạ Minh Lan dừng động tác, quay đầu lại nhìn.
Không đợi anh lên tiếng, Hạ Chương lên tiếng trước: “Minh Sầm con làm gì thế hả?”
Hạ Minh Sầm bình tĩnh đáp: “Ngày mai con phải đi làm, hôm nay cũng phải về thành phố Lư.”
“Cha biết con cũng phải về!” Hạ Chương nói: “Chẳng phải cha đã sắp xếp riêng cho con một chiếc xe khác rồi sao? Con đi ngồi chiếc kia đi.”
Hạ Minh Sầm hất cằm, chỉ về phía Hạ Minh Lan hỏi: “Bọn họ không đi tới ga tàu?”
“Có tới ga tàu, sao?”
“Điểm đến đều giống nhau, còn phải sắp xếp hai chiếc xe đưa rước.” Hạ Minh Sầm mím môi: “Cha, cha không sợ bị người ta báo án sao?”
Hạ Chương tức khắc á khẩu không trả lời được, im lặng một lúc mới phản bác: “Cha còn chưa sắp xếp mười mấy cái xe đi tiễn mấy đứa đâu, cái này thì có gì?”
“Hiện tại mở tiệc mà bày thêm một bàn cũng có thể bị báo án rồi.” Hạ Minh Sầm liếc cha một cái, chậm rãi nói: “Cha, cha đã làm nhiều năm như vậy rồi, đừng để đến cuối cùng lại bị người ta hạ bệ, ngay cả nghỉ hưu vinh quang cũng không được.”
Hạ Chương bị thằng con trai ngang ngược chọc giận, chỉ vào mũi anh mà chất vấn: “... Hạ Minh Sầm con nói cái gì cơ? Con đang nguyền rủa cha con phải không?”
“Đây gọi là nhắc nhở.”
Hạ Chương nhẹ nhàng bỏ lại một câu, rồi đi thẳng về phía chiếc xe.
Hạ Minh Lan không nói gì, lên luôn xe, nhưng không đóng cửa, có nghĩa là chừa lại cho Hạ Minh Sầm.
Kết quả Hạ Minh Sầm nhướng mày, cứ thế đóng cửa giúp anh ấy.
Ngại ghế sau chật chội, định ngồi ghế phụ?
Sự thật chứng minh Hạ Minh Lan nghĩ nhiều rồi, Hạ Minh Sầm vòng sang bên cạnh.
Anh đi đến bên cửa Dụ Ấu Tri ngồi, mở cửa ra, nói với bên trong: “Nhích vào trong một chút.”
Dụ Ấu Tri không định dịch mông, giọng điệu không chút nể nang: “Anh ngồi ghế phụ không được à.”
“Không được, ngồi đằng sau thoải mái.”
Sau đó cũng không đợi cô nhường chỗ, người đàn ông một mét tám nhấc chân, khom eo lách vào.
Nếu không nhường, cô thậm chí còn cho rằng Hạ Minh Sầm sẽ ngồi thẳng cái mông lên người cô mất, Dụ Ấu Tri hết cách, đành ngồi dịch vào giữa, nhường chỗ trống cho anh.
Ở bên ngoài xe Hạ Chương thấy hết quá trình, đối với thằng con trai nhỏ này, ông không biết nên nói gì mới được.
Hiện tại ông có hơi hối hận vì khi còn trẻ do tình cảm với vợ không được tốt mà lơ là việc dạy dỗ Hạ Minh Sầm, kết quả nuôi dạy đứa trẻ này thành tính cách kiêu ngạo độc đoán như thế.
Tính cách không tốt thì cũng thôi đi, quan trọng là còn không có quan niệm đạo đức.
Một người không có quan niệm đạo đức, vẻ ngoài đẹp trai thì có tác dụng gì, vẫn là tên bại hoại.
Cho dù trước đây anh và Dụ Ấu Tri có quan hệ gì, hiện tại Dụ Ấu Tri đã là vợ chưa cưới của Hạ Minh Lan, là chị dâu tương lai của anh.
Ở trước mặt lão già như ông còn trắng trợn như vậy, thì ở chỗ riêng tư còn muốn quá đáng tới mức nào.
Người ta cũng sắp đính hôn rồi, anh lại cứ phải chen một chân vào, sợ rằng người khác không nhìn ra anh với chị dâu tương lai chưa hết tình cảm à?
Loại chuyện này mà truyền ra ngoài, nhà họ Hạ bọn họ sẽ lại bị người ngoài bàn tán xôn xao.
Xe lái ra khỏi nhà cũ, Hạ Chương nhìn đuôi xe đã đi xa, thở dài, không biết việc đính hôn của hai đứa trẻ này còn có thể diễn ra thuận lợi hay không.
Dụ Ấu Tri bị hai người đàn ông kẹp ở giữa, mà đôi mắt hóng chuyện của tài xế đang lái xe ngồi đằng trước thì sắp bay thẳng từ kính lên trên người cô rồi.
Vì an toàn cho tính mạng, cô không thể không tạm thời bỏ thể diện xuống nhắc nhở tài xế: “Phiền chú có thể chuyên tâm lái xe được không?”
Dụ Ấu Tri phí công hé môi, nhận lại là cái liếc mắt xem thường của anh.
Sau khi im lặng nhất thời, tiểu thiếu gia tiếp tục nhặt lại vỏ bọc kiêu ngạo của anh, lạnh mặt rời đi.
Cô sững sờ một lúc, vội thu dọn đồ trên bàn, cũng nhanh chóng rời đi, còn thay Hạ Minh Lan khép cửa lại.
Người đàn ông vốn nhắm mắt không biết đã mở mắt ra từ lúc nào.
Thông thường người có sức khỏe yếu quanh năm bệnh tật thì giấc ngủ của họ cũng sẽ không tốt, anh ấy quen ngủ một mình, phải ở trong môi trường cực kỳ an tĩnh anh ấy mới có thể ngủ được, nếu trong phòng có người, cho dù có buồn ngủ đi chăng nữa cũng không thể nào an lòng vào giấc.
Hạ Minh Lan chống lên đệm ngồi dậy, cúi đầu, giơ tay lên ấn thái dương.
Sau đó cười khổ một tiếng.
-
Lúc này Hạ Minh Lan đang ở trong phòng ngủ bù, bởi vì phải đợi anh ngủ dậy mới cùng đi về thành phố Lư, Dụ Ấu Tri chỉ có thể đợi ở trong nhà cũ, đếm từng phút từng giây qua đi.
Cô cho rằng lần này tới đây, thế nào ông cụ cũng sẽ tìm cô nói chuyện, thế nhưng sắp rời đi rồi mà ông cụ vẫn không hề có ý định tìm cô nói chuyện riêng.
Dụ Ấu Tri ngồi trong sân ngắm hòn non bộ.
Cách bày trí theo phong cách Trung Hoa của nhà họ Hạ thực sự rất bắt mắt, cô ngắm nhìn khung cảnh trong sân, không ngờ khi quay lại đây sau nhiều năm xa cách lại vẫn có thể ngồi trong khoảng sân này tận hưởng buổi chiều yên tĩnh.
Rõ ràng lần trước khi tới đây, ngay cả ăn một bữa cơm cũng vô cùng dày vò.
Giống như hôm qua tiếp đãi bạn gái của chú họ, dù đã ngồi vào bàn ăn, lại không thể bắt kịp chủ đề với những người khác, trừ khi bọn họ chịu bố thí cho cô cơ hội giao lưu.
Thực ra Dụ Ấu Tri năm mười mấy tuổi rất rõ sự khác biệt giữa mình và tiểu thiếu gia, cô ăn nhờ ở đậu ở nhà anh, vốn không nên dính líu bất cứ quan hệ gì với anh, nhưng sau một năm sinh sống hèn mọn lại kiềm chế ở ngôi nhà đó, cô phát hiện sự nhẫn nhịn và nghe lời của bản thân không hề khiến ngày tháng trôi qua dễ dàng hơn.
Dưới sự thúc giục của lòng tự trọng đầy quật cường, cô không nghĩ được cách gì thông minh hơn để thay đổi tình trạng hiện tại, thế là quyết định lợi dụng tiểu thiếu gia.
Ngay từ đầu đã không muốn để bản thân vướng vào.
Nhưng khi Hạ Minh Sầm trúng chiêu, cô nhìn thấy được trong mắt anh là sự yêu thích chân thành và ngây ngô nhất.
Sau khi anh xé bỏ lớp vỏ ngoài kiêu ngạo và thờ ơ với cô, cô phát hiện bản thân không thể từ chối Hạ Minh Sầm của khi đó.
Giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lại vẫn kiên nhẫn khi bổ túc cho cô, cùng với bộ dáng làm ra vẻ dửng dưng khi chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho cô.
Chàng trai đầy triển vọng, đẹp trai trong trẻo, cứ như vậy thuộc về cô.
Bất cứ ai cũng khó mà từ chối được dáng vẻ này, cô đương nhiên không phải ngoại lệ.
Thế nên khi chú Hạ nói muốn để bọn họ về nhà cũ một chuyến gặp ông cố, tuy cô nhát gan sợ hãi, nhưng vẫn đến.
Dụ Ấu Tri vẫn còn nhớ lúc đó khi ở trên bàn ăn, ông cố hỏi chuyện cha mẹ cô.
Cái chết của cha mẹ luôn là rào cản trong lòng cô, khi đó bọn họ qua đời chưa được ba năm, cô vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi đau thương vô vàn, thế nhưng trưởng bối đặt câu hỏi, cô không thể không ép mình nhớ lại, kể về chuyện cha mẹ lúc còn sống.
Càng nói âm thanh càng thấp càng nghẹn ngào, cô dần dần không khống chế nổi đôi vai run rẩy và khóe mắt chua xót của bản thân.
Chủ đề cuộc trò chuyện bỗng im bặt, Hạ Minh Sầm hất bát đũa ngay tại chỗ, trong ánh mắt giận dữ của ông cố dắt tay cô rời đi.
Anh lập tức mua vé về thành phố Lư, đưa cô trở về.
Trên đường trở về tâm trạng Dụ Ấu Tri đã hơi bình tĩnh lại, nói xin lỗi anh vì biểu hiện của bản thân không tốt.
Hạ Minh Sầm nói, là ông cố không tốt.
Anh còn nói, dù sao cũng sắp đi nước ngoài, qua bên đó sẽ không có ai ép cô nhớ về cha mẹ nữa.
Cô nhỏ giọng nói, thực ra sẽ nhớ, buổi tối khi đi ngủ đều sẽ nhớ.
Hạ Minh Sầm nói anh biết rồi, sau đó ôm cô vào lòng, xoa đầu cô như người lớn.
Nhớ đi, nếu muốn khóc thì gọi anh dậy, anh lau nước mắt giúp em.
Thế nên hôm qua khi thấy chú họ ôm lấy bạn gái chú ấy để nhẹ nhàng an ủi, tuy Dụ Ấu Tri đã tránh ánh mắt đi để khỏi khiếm nhã, những vẫn không tự chủ được mà nhớ tới bản thân cũng từng được tiểu thiếu gia an ủi như vậy.
Lúc đó cô nghĩ, ông cố cũng không ghê gớm gì.
Cô và Hạ Minh Sầm sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Dụ Ấu Tri khẽ cười khổ, cảm thán sự ngây thơ khi đó của bản thân.
“Ấu Tri.”
Một giọng nói kéo cô từ hồi ức trở về, cô quay đầu, không biết Hạ Chương đã ở trong sân từ lúc nào, tay bưng khay trà.
“Uống trà nói chuyện với chú Hạ một lúc nhé?”
Dụ Ấu Tri sắp xếp lại cảm xúc, vội nhường chỗ cho Hạ Chương.
Hạ Chương ngồi xuống băng ghế dài, đặt khay trà giữa hai người, pha cho cô một ly trước.
“Đây là Long Tỉnh(*), là trà cha cháu thích uống nhất, không biết cháu có thích không, nếm thử xem.”
(*)Trà Long Tỉnh thuộc loại trà xanh, là một loại trà truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc. Trà Long Tỉnh xuất xứ từ khu vực Tây Hồ, thuộc thành phố Hàng Châu, Tỉnh Chiết Giang, có 1.200 năm lịch sử. Đặc điểm nổi bật của trà Long Tỉnh đó là có màu xanh biếc, hương thơm đậm đà, uống vào có cảm giác êm ngọt trong miệng, hình dáng như lưỡi chim sẻ, được ví von là loại trà có 4 điểm tứ tuyệt “sắc xanh, hương thơm ngào ngạt, vị ngọt và hình dáng đẹp”.
Dụ Ấu Tri không biết nếm trà, nhấp một ngụm, nhận xét một cách nghiệp dư: “Rất ngon miệng.”
Hạ Chương mỉm cười, không để ý nhận xét qua loa của cô, bưng ly trà lên nhâm nhi nếm trà.
Sau khi ông uống xong một ly nhỏ mới mở miệng: “Minh Lan nói phải tổ chức tiệc cưới cho hai đứa trước, nó có nói với cháu chưa?”
“Anh ấy nói rồi ạ.”
“Nếu hai đứa đã quyết định rồi, thì xác định sớm một chút cũng tốt.” Giọng điệu Hạ Chương bình tĩnh: “Như vậy Minh Sầm cũng có thể ổn định.”
Dụ Ấu Tri hỏi: “Ông cố đồng ý rồi ạ?”
“Ông ấy chỉ quan tâm Minh Sầm thôi đã đủ đau đầu rồi, Minh Lan khiến người ta rất yên tâm, thế nên ông cụ sẽ không quản chuyện của Minh Lan, cháu không cần lo lắng.”
Hạ Chương không nói thẳng, nhưng Dụ Ấu Tri hiểu, nguyên nhân ông cụ không thích quản chuyện của Hạ Minh Lan không phải bởi vì anh ấy khiến người ta bớt lo, mà là bởi vì thân phận con riêng của Hạ Minh Lan.
Hiện tại Hạ Minh Lan có thể tiếp quả sản nghiệp trong nhà, cũng không phải bởi vì coi trọng anh, mà bởi vì Hạ Minh Sầm không cần.
Dụ Ấu Tri không vạch trần, tiếp tục uống trà.
“Chú vẫn còn nhớ lúc đầu khi cháu vừa tới nhà chú, quả thực quan hệ của cháu và Minh Lan rất tốt, nhưng không biết tại sao, sau này cháu lại yêu đương với Minh Sầm.”
Dụ Ấu Tri không nghe ra cảm xúc của Hạ Chương, có phải là đang châm biếm cô đứng núi này trông núi nọ ở giữa hai anh em không.
“Khoảng thời gian cháu và Minh Sầm ra nước ngoài du học đó, trạng thái của Minh Lan rất tệ, luôn ở bệnh viện không về nhà.” Giọng điệu Hạ Chương rất nhẹ nhàng, mang theo mấy phần than vãn: “Khi nó mấy tuổi đã cắt đứt quan hệ với mẹ ruột, bị đưa tới bên cạnh chú để chữa bệnh, ở trong nhà vì mẹ của Minh Sầm mà chú và nó mãi không thể thân thiết, cháu ở bên nó cũng tốt, trong cuộc sống có thể chăm sóc nó.”
Nói về con trai lớn xong, Hạ Chương lại nhắc tới con trai nhỏ: “Còn về phần Minh Sầm, cháu không cần quá để ý, tuy tính tình đứa trẻ này không tốt, nhưng chú biết nó rất được chào đón, hơn nữa đứa trẻ Tịch Gia kia rất thích nó, đợi ngày nào đó tự nó nghĩ thông thì tốt rồi.”
Dụ Ấu Tri đã nghe ra được.
Ông không phải đang oán trách cô đứng núi này trông núi nọ, mà hi vọng sau khi cô đính hôn, có thể yên ổn, chuyên tâm đối xử tốt với Hạ Minh Lan.
Thái độ của Hạ Chương khiến Dụ Ấu Tri đoán không ra.
Nếu lúc đầu đã phản đối cô và Hạ Minh Sầm ở bên nhau, vậy vì sao hiện tại lại đồng ý cho cô đính hôn với Hạ Minh Lan?
Là bởi vì Hạ Minh Lan là con riêng, nên mới không quan tâm như vậy sao?
Cô đột nhiên cảm thấy không đáng thay Hạ Minh Lan.
“Nếu hiện tại đính hôn là cháu và Minh Sầm, có lẽ chú sẽ không thoải mái như vậy nhỉ?”
Vẻ mặt Hạ Chương tối sầm lại, không trả lời.
Cô cho rằng đây là ngầm thừa nhận, nhíu mày nói: “Con cái không thể quyết định cha mẹ mình là ai, rõ ràng năm đó là chú phạm sai lầm, nếu nói Minh Sầm và mẹ anh ấy đối xử không tốt với anh Minh Lan còn có lí do, vì sau ngay cả chú cũng đối xử với anh ấy như vậy?”
Nếu đã vì để anh ấy có điều kiện chữa bệnh tốt hơn mà đón anh ấy về, vì sao lại không thể đối xử tốt với anh ấy hơn một chút?
Khoảng thời gian đó cô và Hạ Minh Lan đều dựa vào lẫn nhau, cô hiểu tính cách cẩn thận từng li từng tí của anh ấy, cũng hiểu sự thiếu tự do của anh ấy, càng hiểu rõ sự nhẫn nhịn và nhút nhát của anh ấy hơn.
Nhiều năm trôi qua như vậy, hoàn cảnh của Hạ Minh Lan vẫn không thay đổi.
Mà đầu xỏ gây nên chuyện này là Hạ Chương thì đang ngồi đây, chỉ lộ ra một chút biểu cảm xót xa hối hận thế thôi.
Dụ Ấu Tri cảm thấy sự lên án của mình là vô nghĩa.
Cô thậm chí còn nghĩ tới nếu sau này điều tra ra cái chết của cha thật sự có liên quan tới Hạ Chương, đến lúc đó Hạ Chương có phải cũng sẽ dùng biểu cảm này sám hối với cô không, rồi không cần phải trả bất cứ giá nào.
Cô không muốn nói chuyện tiếp nữa, hơn nữa trong khoảng thời gian này vẫn còn phải tiếp tục tiếp xúc với nhà họ Hạ, Dụ Ấu Tri không muốn gây ra bế tắc, khôi phục lại giọng điệu bình tĩnh nói: “Thiên vị ai cũng là chuyện nhà của chú, cháu là người ngoài, không có tư cách nhận xét chú, lời vừa nãy chú đừng để ý.”
Hạ Chương lắc đầu, cười khổ nói: “Chú nào có tư cách để ý? Quả thực cháu nói rất đúng, rõ ràng là chú phạm sai lầm, hậu quả lại để mẹ của Minh Sầm, và cả Minh Sầm lẫn Minh Lan gánh chịu.”
Một khi con người rơi vào một loại cảm xúc nào đó, rất khó thoát ra được, lúc này Hạ Chương hiển nhiên đã vì lời nói của cô mà rơi vào trạng thái tự trách mình.
“Thực ra đâu chỉ có bọn họ, lúc đó chú đón cháu về nhà, cũng không để ý hoàn cảnh của cháu, khi đó cháu chắc giống Minh Lan, sống rất tủi thân đúng chứ?” Hạ Chương nhìn cô, vẻ mặt áy náy: “Sau này chú còn phản đối cháu và Minh Sầm ở bên nhau, chi phí hai đứa ở nước ngoài du học lớn như thế, chú lại cắt tiền sinh hoạt của hai đứa. Mấy năm này cháu sống một mình ở bên ngoài, chú cũng không quan tâm cháu sống có tốt không, chú xin lỗi.”
Nhất thời Dụ Ấu Tri không biết nên nói gì.
Bỏ những món nợ tình cảm sang một bên, trong mắt cô, chú Hạ thực sự là một người rất tốt.
Làm người rất nhiệt tình, tính cách dịu dàng, làm việc chu đáo, đối xử với ai đều rất tốt.
Dụ Liêm lúc còn sống cũng thường nhắc, bản thân ở viện kiểm sát có một người bạn cực kỳ tốt, tuy xuất thân ưu tú, nhưng không hề có một chút ngạo mạn cao sang nào.
Ngay cả bản thân Dụ Liêm còn hay đùa rằng tính cách của ông không giống Hạ Chương, ông là một người cứng đầu cứng cổ, làm việc gì cũng đều cố chấp, sao Hạ Chương lại có quan hệ tốt nhất với mình được nhỉ.
Mà hiện tại Dụ Ấu Tri cảm thấy Hạ Chương thực sự rất mâu thuẫn, rõ ràng biết tất cả chuyện mình làm mang lại tổn thương thế nào cho người khác, rõ ràng luôn tự trách, hối hận, nhưng vẫn cứ làm.
Cô không hiểu nổi chú Hạ.
Bởi vì mãi cô không nói chuyện, do không muốn khiến bầu không khí bị ngưng trệ, Hạ Chương đổi chủ đề nhẹ nhàng hơn.
Ông nói với cô về chuyện của cha cô, biểu cảm lại bắt đầu trở nên hoài niệm: “Thực ra trước khi cha cháu qua đời, chú từng nhắc với cha cháu, nói chú có hai đứa con trai, muốn giới thiệu chúng cho cháu làm bạn, nếu cha cháu đồng ý, chú muốn làm thông gia với ông ấy, tới lúc đó xem cháu thích đứa nào.”
Dụ Ấu Tri khó tin nhìn ông.
“Đáng tiếc lúc đó cha cháu từ chối chú, nói bây giờ đã là xã hội hiện đại rồi, lời hứa hôn của cha mẹ đã không còn phổ biến từ lâu, hơn nữa tình hình nhà chú quá phức tạp, ông ấy không muốn cháu kém hơn một bậc gả tới nhà chú, sợ cháu sẽ chịu thiệt thòi.”
Đầu mũi Dụ Ấu Tri chua xót, khó xử cắn môi.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cha cô lúc đó khi nói câu nói này, giọng điệu nhất định rất nghiêm túc.
Nếu cha cô vẫn còn sống, thì tất cả những chuyện cô trải qua bao năm nay căn bản đều sẽ không xảy ra.
Sự tủi thân khi ăn nhờ ở đậu, cùng với tất cả những trải nghiệm đau khổ trong quá trình trưởng thành, đều sẽ không liên quan với cô.
Đã sợ cô chịu thiệt thòi như vậy, vì sao còn muốn tự sát? Bỏ lại hai mẹ con cô.
Mà khiến cô tuyệt vọng và không hiểu nhất đó chính là, không chỉ cha dùng cái chết để kết thúc tất cả, ngay cả mẹ cũng...
Mất đi cha mẹ, sao cô có thể không chịu thiệt thòi đây.
Hạ Chương thấy hốc mắt cô đỏ ửng, giọng điệu cũng nghẹn lại, đổi chủ đề nói: “Không nói cái này nữa, bây giờ chắc Minh Lan sắp dậy rồi, cháu đi xem nó thử đi.”
Dụ Ấu Tri khịt mũi: “Vâng.”
Thực ra cô rất muốn hỏi thẳng chú Hạ, rốt cuộc cái chết của cha cô có liên quan gì tới ông không.
Nhưng cô có hơi sợ để biết đáp án.
Nếu như thật sự có liên quan, vậy phải làm sao?
Đi ra bên ngoài được vài bước, Dụ Ấu Tri rối rắm rất lâu, cuối cùng xoay người lại, thử thăm dò lên tiếng hỏi: “Chú, có một năm sinh nhật của cha cháu, có phải chú tặng ông ấy một chiếc bật lửa nhập khẩu không?”
Hạ Chương không biết vì sao cô hỏi chuyện này, gật đầu: “Ừ.”
“Chú cũng có một cái phải không?”
Hạ Chưởng sững sờ, không lập tức trả lời, nhưng tình cờ chính sự im lặng của ông, đã cho cô một đáp án.
Cô lại hỏi: “Vậy chú còn giữ chiếc bật lửa đó không?”
Đáy mắt Hạ Chương phức tạp, lắc đầu: “... Không, chú đã làm mất từ nhiều năm trước rồi.”
Quả thực là mất, mất ở nhà cô.
Hơn nữa có lẽ là làm mất vào buổi chiều mà mẹ cô Phương Lâm Thúy tự sát.
Ngay từ đầu cái chết của Phương Lâm Thúy đã bị loại bỏ khả năng bị giết, bà cũng để lại di thư, nói đi theo chồng, đồng thời cảnh sát đã điều tra, ngày đó trong nhà không có dấu vết nào cho thấy có khách tới nhà.
Nếu Hạ Chương thật sự tới nhà cô, hơn nữa gặp mặt Phương Lâm Thúy, vậy vì sao ông không nói?
Vì sao bộ phận kiểm tra dấu vết không phát hiện ra có người tới đó?
Mẹ tự sát, vụ án nhanh chóng kết thúc, trước khi chuyển tới nhà họ Hạ, Dụ Ấu Tri tổng vệ sinh căn nhà của mình từ đầu tới cuối một lần, xem như là một lời tạm biệt, khi dọn ghế sô pha ra thì tìm thấy chiếc bật lửa đó ở trong góc.
Lúc đó cô cho rằng là bật lửa của cha cô, không suy nghĩ nhiều, thế là chiếc bật lửa này vẫn luôn ở chỗ cô.
Cô không hút thuốc, giữ lại chiếc bật lửa này chỉ do muốn tưởng nhớ đến cha, thỉnh thoảng khi nhớ cha, sẽ lấy nó ra vuốt ve.
Sau này cô yêu đương với Hạ Minh Sầm, ngày tháng bắt đầu trở nên cởi mở.
Hạ Minh Sầm không hút thuốc, hơn nữa còn vô cùng ghét mùi khói thuốc, trước khi đi nước Anh du học với anh, Dụ Ấu Tri đã để chiếc bật lửa ở lại nước.
Là từ bao giờ bắt đầu nhớ tới chiếc bật lửa này?
Có lẽ là khoảng thời gian khi vừa xảy ra vấn đề với Hạ Minh Sầm, bọn họ bắt đầu thường xuyên cãi nhau, không ngừng chiến tranh lạnh.
Sau đó cô nhớ tới chiếc bật lửa của cha, thế là nhờ Hạ Minh Lan gửi qua giúp cô.
Trước khi gửi đi, để tránh món đồ có thể bị hư hỏng trong quá trình vận chuyển xuyên biên giới, Hạ Minh Lan đã cố tình kiểm tra xem chiếc bật lửa có bị hỏng hay không, kết quả vô tình phát hiện chữ cái chữ tiếng Anh được khắc trên nắp sau của chiếc bật lửa.
Một chữ “H” rất nhỏ.
Dụ Ấu Tri không biết chữ H có ý nghĩa gì, nếu là tên, tên của cha cô không có chữ H này.
Hạ Minh Lan lại nghĩ tới, cha của anh ấy- Hạ Chương có thói quen khắc chữ lên đồ vật cá nhân mà mình quý trọng.
Ví dụ như đồng hồ, ví dụ như bút máy.
Mà cha của anh ấy sẽ thường chọn khắc chữ cái đầu trong tên ông lên đồ vật, cũng chính là chữ “H“.
Thế nhưng những điều này đều là suy đoán, không thể chắc chắn.
Vẻ mặt Dụ Ấu Tri bình tĩnh nói: “Vậy thì thật đáng tiếc, cháu nhớ cha cháu từng nói với cháu, chiếc bật lửa đó rất quý giá.”
Hạ Chương cười, giọng nói sa sút: “Cha cháu cũng mất rồi, chiếc bật lửa đó đối với chú mà nói không còn ý nghĩa gì nữa, mất thì mất vậy.”
-
Bởi vì ngày mai còn phải đi làm, hôm nay Dụ Ấu Tri phải rời đi.
Sau khi Hạ Minh Lan ngủ dậy bị ông cố gọi đến thư phòng nói chuyện, vốn Dụ Ấu Tri cho rằng đợi Hạ Minh Lan xong rồi, thế nào cũng đến lượt cô, thế nên bèn đợi ở phòng khách.
Kết quả Hạ Minh Lan nói chuyện xong với ông cố thì đi xuống lầu, ông cố cũng không có ý định gọi cô lên lầu.
Hạ Minh Lan kêu cô đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về thành phố Lư.
Dụ Ấu Tri sửng sốt, hỏi: “Ông cố không cần tìm em nói chuyện sao?”
Hạ Minh Lan: “Không cần, những điều nên nói anh đều nói với ông ấy rồi, đi thôi.”
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, hai người chào hỏi với Hạ Chương, chuẩn bị đi thẳng ra ga tàu cao tốc.
Ông cố sắp xếp một chiếc xe riêng đưa bọn họ ra ga tàu, cân nhắc tới chuyện trên xe có tài xế, Dụ Ấu Tri quyết định đợi lên tàu cao tốc, rồi nói cho Hạ Minh Lan về chuyện chiếc bật lửa sau.
Cô đã có thể xác định chiếc bật lửa trong tay đó chính là của Hạ Chương.
Xe dừng lại trước cổng nhà cũ, chân ông cố không tiện, Hạ Chương cố tình ra tiễn bọn họ lên xe.
Dụ Ấu Tri ngồi trên xe trước, đúng lúc Hạ Minh Lan chuẩn bị lên xe, một giọng nói lạnh nhạt lên tiếng.
“Đợi chút.”
Hạ Minh Lan dừng động tác, quay đầu lại nhìn.
Không đợi anh lên tiếng, Hạ Chương lên tiếng trước: “Minh Sầm con làm gì thế hả?”
Hạ Minh Sầm bình tĩnh đáp: “Ngày mai con phải đi làm, hôm nay cũng phải về thành phố Lư.”
“Cha biết con cũng phải về!” Hạ Chương nói: “Chẳng phải cha đã sắp xếp riêng cho con một chiếc xe khác rồi sao? Con đi ngồi chiếc kia đi.”
Hạ Minh Sầm hất cằm, chỉ về phía Hạ Minh Lan hỏi: “Bọn họ không đi tới ga tàu?”
“Có tới ga tàu, sao?”
“Điểm đến đều giống nhau, còn phải sắp xếp hai chiếc xe đưa rước.” Hạ Minh Sầm mím môi: “Cha, cha không sợ bị người ta báo án sao?”
Hạ Chương tức khắc á khẩu không trả lời được, im lặng một lúc mới phản bác: “Cha còn chưa sắp xếp mười mấy cái xe đi tiễn mấy đứa đâu, cái này thì có gì?”
“Hiện tại mở tiệc mà bày thêm một bàn cũng có thể bị báo án rồi.” Hạ Minh Sầm liếc cha một cái, chậm rãi nói: “Cha, cha đã làm nhiều năm như vậy rồi, đừng để đến cuối cùng lại bị người ta hạ bệ, ngay cả nghỉ hưu vinh quang cũng không được.”
Hạ Chương bị thằng con trai ngang ngược chọc giận, chỉ vào mũi anh mà chất vấn: “... Hạ Minh Sầm con nói cái gì cơ? Con đang nguyền rủa cha con phải không?”
“Đây gọi là nhắc nhở.”
Hạ Chương nhẹ nhàng bỏ lại một câu, rồi đi thẳng về phía chiếc xe.
Hạ Minh Lan không nói gì, lên luôn xe, nhưng không đóng cửa, có nghĩa là chừa lại cho Hạ Minh Sầm.
Kết quả Hạ Minh Sầm nhướng mày, cứ thế đóng cửa giúp anh ấy.
Ngại ghế sau chật chội, định ngồi ghế phụ?
Sự thật chứng minh Hạ Minh Lan nghĩ nhiều rồi, Hạ Minh Sầm vòng sang bên cạnh.
Anh đi đến bên cửa Dụ Ấu Tri ngồi, mở cửa ra, nói với bên trong: “Nhích vào trong một chút.”
Dụ Ấu Tri không định dịch mông, giọng điệu không chút nể nang: “Anh ngồi ghế phụ không được à.”
“Không được, ngồi đằng sau thoải mái.”
Sau đó cũng không đợi cô nhường chỗ, người đàn ông một mét tám nhấc chân, khom eo lách vào.
Nếu không nhường, cô thậm chí còn cho rằng Hạ Minh Sầm sẽ ngồi thẳng cái mông lên người cô mất, Dụ Ấu Tri hết cách, đành ngồi dịch vào giữa, nhường chỗ trống cho anh.
Ở bên ngoài xe Hạ Chương thấy hết quá trình, đối với thằng con trai nhỏ này, ông không biết nên nói gì mới được.
Hiện tại ông có hơi hối hận vì khi còn trẻ do tình cảm với vợ không được tốt mà lơ là việc dạy dỗ Hạ Minh Sầm, kết quả nuôi dạy đứa trẻ này thành tính cách kiêu ngạo độc đoán như thế.
Tính cách không tốt thì cũng thôi đi, quan trọng là còn không có quan niệm đạo đức.
Một người không có quan niệm đạo đức, vẻ ngoài đẹp trai thì có tác dụng gì, vẫn là tên bại hoại.
Cho dù trước đây anh và Dụ Ấu Tri có quan hệ gì, hiện tại Dụ Ấu Tri đã là vợ chưa cưới của Hạ Minh Lan, là chị dâu tương lai của anh.
Ở trước mặt lão già như ông còn trắng trợn như vậy, thì ở chỗ riêng tư còn muốn quá đáng tới mức nào.
Người ta cũng sắp đính hôn rồi, anh lại cứ phải chen một chân vào, sợ rằng người khác không nhìn ra anh với chị dâu tương lai chưa hết tình cảm à?
Loại chuyện này mà truyền ra ngoài, nhà họ Hạ bọn họ sẽ lại bị người ngoài bàn tán xôn xao.
Xe lái ra khỏi nhà cũ, Hạ Chương nhìn đuôi xe đã đi xa, thở dài, không biết việc đính hôn của hai đứa trẻ này còn có thể diễn ra thuận lợi hay không.
Dụ Ấu Tri bị hai người đàn ông kẹp ở giữa, mà đôi mắt hóng chuyện của tài xế đang lái xe ngồi đằng trước thì sắp bay thẳng từ kính lên trên người cô rồi.
Vì an toàn cho tính mạng, cô không thể không tạm thời bỏ thể diện xuống nhắc nhở tài xế: “Phiền chú có thể chuyên tâm lái xe được không?”
/64
|