Sau khi gửi tấm hình, còn thuận tiện nhắn hai câu.
“Người đàn ông đeo kính kia chính là người lần trước uống rượu cùng Chu Phỉ ở câu lạc bộ.”
“Thái độ của Chu Phỉ với anh ta rất tốt.”
“Bởi vì quá đẹp trai, thế nên tôi rất nhớ bộ dáng của anh ta, chắc chắn là anh ta.”
“Sao Hạ Minh Lan lại ở cùng Chu Phỉ?”
Không đợi Dụ Ấu Tri kịp phản ứng, bên tai bất ngờ truyền đến tiếng chất vấn trầm thấp của Hạ Minh Sầm.
Hạ Minh Sầm ngồi bên cạnh cô, vì vừa rồi cô chăm chú cúi đầu phóng bức ảnh lên xem nên hiển nhiên anh cũng chú ý tới, quăng ánh mắt nhìn về phía điện thoại của cô.
So với cô anh càng quen thuộc Hạ Minh Lan hơn, cho dù sau khi phóng to ảnh bị mờ đi rất nhiều, nhưng chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra dáng vẻ trắng trẻo nhã nhặn đó là ai.
Hạ Minh Sầm rút luôn điện thoại từ trong tay cô, phóng to nhìn kỹ từng người trong bức ảnh, môi mím càng chặt.
Dụ Ấu Tri: “Trả lại cho tôi.”
Hạ Minh Sầm không động đậy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể vươn tay ra giật lại.
Thế nhưng phản ứng của người đàn ông này rất nhanh, nhanh chóng giơ điện thoại lên để cô vồ vào khoảng không.
“Anh Đinh.”
Miêu Diệu nhẹ nhàng kéo áo anh Đinh ở bên cạnh.
Anh Đinh đang chọn bài, không ngẩng đáp lời cho có lệ: “Sao? Bài sau anh solo, không song ca đâu.”
“Không phải, anh nhìn bên kia...”
Anh Đinh vừa nói “Nhìn bên nào cơ” vừa nhìn về phía Miêu Diệu chỉ.
Hai con người bình thường đều cau mặt giờ lại đang đùa giỡn ở trong góc.
Trừ Hạ Minh Sầm, những cảnh sát đội hình sự khác gần đây đều bị vụ án chèn ép, không dễ gì hai vụ này mới kết thúc, hôm nay hiển nhiên cũng chơi buông thả, chọn bài hát toàn bài đinh tai nhức óc, trong phòng bao còn có đèn nháy, hoàn toàn biến KTV thành nơi quẩy.
Những người khác đều không nhìn thấy, chỉ có Miêu Diệu lúc nào cũng quan sát cảnh sát Hạ mới thấy cảnh tượng này.
Trong phòng bao thực sự quá ồn, đèn lại chập chờn, anh Đinh chỉ có thể nheo mắt nhìn, sau đó hỏi Miêu Diêu:“Em nhìn rõ bọn họ đang làm gì không?”
Miêu Diệu không nghe rõ:“Hả? Anh nói gì cơ?”
Anh Đinh chỉ có thể dán vào tai Miêu Diệu nói:“Anh hỏi bọn họ đang làm gì?”
Anh ấy hỏi xong, đổi lại Miêu Diệu ghé tai anh nói: “Hình như đang giành nhau đồ gì đó, em không nhìn rõ.”
Hai cái đầu sáp lại gần nhau, anh một câu em một câu phỏng đoán tiểu Dụ và cảnh sát Hạ là đang làm gì, mãi cho tới khi xong một bài hát, trong phòng bao tạm thời yên tĩnh, lão Thẩm đột nhiên nói: “Hai người làm cái gì thế?”
Anh Đinh cho rằng lão Thẩm cũng phát hiện ra hai người kia, đang định đáp lời, lại phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người mình và Miêu Diêu.
Anh ấy hơi nghiêng đầu, chợt phát hiện mặt Miêu Diệu lúc này gần ngay trong gang tấc, rõ ràng Miêu Diệu cũng vừa ý thức được, mù mờ chớp mắt.
Lão Thẩm gọi tên hai người, giọng điệu trêu đùa:“Đinh Nhất Tuấn, Miêu Diệu, bình thường hai cô cậu ngày nào cũng đấu võ mồm ở văn phòng, từ lúc nào mà quan hệ tốt thế?”
Miêu Diệu hoàn hồn, nhanh chóng phủ nhận: “Không có! Em và anh Đinh chỉ đang nói chuyện thôi!”
Anh Đinh vội vã gật đầu, sau đó chỉ về chỗ sô pha: “Hai cái người ở bên đó mới là... Ơ?”
“Không thấy đâu rồi?”
Từ lúc nào đã không thấy nữa rồi?
Hai người nhìn nhau, dở khóc dở cười, lúc này hoàn toàn không biết giải thích với mọi người như thế nào.
-
Ý định ban đầu của Dụ Ấu Tri chỉ là muốn giành điện thoại về, nhưng Hạ Minh Sầm cứ không đưa, làm như muốn tịch thu vậy, mà cô thì cần xem xét tấm hình kia, cuối cùng hết kiên nhẫn, đứng luôn dậy với qua.
Người đàn ông cao hơn 1m8 bị cô ép vào góc sô pha, trong khoang mũi anh tràn ngập mùi hương của cô.
Hôm nay không đi làm nên Dụ Ấu Tri không mặc đồng phục, cô khoác một chiếc áo khoác dài đơn giản, bên trong là áo sơ mi sáng màu, mái tóc dài cuộn lên, ăn mặc vừa nhẹ nhàng lại khiêm tốn.
Bây giờ cô sát tới Hạ Minh Sầm mới phát hiện thì ra cúc áo sơ mi của cô còn có thiết kế trang trí nhỏ, là hình ngọc trai.
Vốn suy nghĩ đều ở trên bức ảnh kia, lúc này lại bất ngờ bị xáo trộn, nhớ tới nhiều năm trước cũng là ở KTV, dưới ánh đèn nháy trong phòng bao, hai người họ đều mặt đồng phục trường, ngồi trên ghế sô pha hôn nhau lần đầu tiên.
Hạ Minh Sầm chẹp một tiếng, trong phòng bao vẫn còn người khác, anh chỉ có thể gạt tạp niệm khó hiểu này sang một bên, xụ mặt kéo cô ra ngoài.
Dụ Ấu Tri bị anh kéo ra ngoài phòng bao, trong đầu chỉ nghĩ đến điện thoại di động của mình.
Hạ Minh Sầm tìm chỗ không có người buông cô ra, lặp lại vấn đề anh vừa hỏi cô một lần nữa.
Mới đầu khi Dụ Ấu Tri nhìn thấy bức hình kia cũng rất kinh ngạc, nhưng hiện tại đã tỉnh táo lại.
Hạ Minh Lan có nói với cô gần đây anh đang tiếp xúc với Chu Phỉ.
Thế nên cô cảm thấy không có gì kỳ lạ, chỉ nói: “Đều là thương nhân, có tiếp xúc cũng rất bình thường mà.”
Giọng điệu Hạ Minh Sầm lạnh nhạt: “Em lén lút điều tra Chu Phỉ, cái người Chu Phỉ này có đức hạnh gì em không biết sao?”
Dụ Ấu Tri không nói gì.
Trước đây cô luôn cảm thấy nhìn người không thể vơ đũa cả nắm, không thể bởi vì hành vi của vợ chồng Chu Vân Lương mà đi suy đoán phẩm hạnh của con trai bọn họ.
Nhưng thực tế Chu Phỉ đã chứng minh hoàn hảo được chân lý của di truyền học.
Chu Vân Lương vừa xảy ra chuyện, anh ta thân làm con trai không những không ưu sầu, ngược lại còn nhanh chóng đem người của mình đánh vào sự nghiệp Chu Vân Lương dựng nên, gần như đuổi hết đám giám đốc trong giang sơn Chu Vân Lương đã gầy dựng.
Thái tử gia bị đày ở bên ngoài phải nhân lúc này mà thượng vị, đám giám đốc già đương nhiên không phục, thái độ của thái tử gia ở trên bàn họp đối với các lão tiền bối này thì rất ôn hòa, nhưng sau lưng lại sử dụng ám chiêu, không biết tìm ở đâu một lũ dân xã hội tới quấy rối, nhưng mức độ không lớn, cho dù có báo cảnh sát, nhiều nhất cũng chỉ phạt hành chính tạm giam mấy ngày.
Trong lúc thanh trừng công ty, đồng thời anh ta còn không ngừng tích lũy, dựa vào các buổi xã giao mà xây dựng mạng lưới quan hệ, mặt ngoài chỉ là mời khách dùng cơm, nhưng thực tế đến tột cùng dựa vào cái gì để lôi kéo những người này, đàn bà, rượu ngon, đồ quý giá, hoặc những thứ có giá trị xa xỉ khác, tạm thời không có chứng cứ, không thể tìm ra.
Nói tóm lại cái người Chu Phỉ này, chính là phần tử bại hoại nham hiểu dưới lớp da đẹp đẽ, áo quần bảnh bao.
Hạ Minh Sầm cũng đang điều tra Chu Phỉ, đương nhiên anh biết những hành vi sau lưng của Chu Phỉ, thế nên mới cảm thấy nghi ngờ với Hạ Minh Lan khi xuất hiện ở trong tấm hình kia.
Trừ Chu Phỉ ra, những người khác trong bức hình này không phải thứ tốt lành gì.
Hạ Minh Sầm ngừng một lúc, hỏi cô: “Em có biết những người khác trong tấm hình này không?”
Dụ Ấu Tri lắc đầu.
Thành phố Lư là trung tâm tài chính nhỏ của mấy tỉnh thành phố Lâm Châu, kinh tế phát triển nhanh chóng, mấy năm gần đây có quá nhiều nhà giàu tới định cư, khắp nơi đều là phú nhị đại lái xe sang ra đường, cô làm sao mà biết được hết.
Hạ Minh Sầm mím môi, cầm điện thoại của cô lên, phóng to bức hình giới thiệu cho cô từng người.
Mấy người này, đều là trong ngành bất động sản và xây dựng, hơn nữa còn giống như Chu Phỉ, Hạ Minh Lan, đều là thế hệ thứ hai trẻ tuổi, bởi vì đời cha dốc sức làm lụng mà vừa sinh ra đã đứng ở điểm cuối của đời người.
Trừ Hạ Minh Lan ra, mỗi người trong đó ít nhiều đều có chuyện mờ ám.
Hạ Minh Sầm nhìn một người trong bức hình, ánh mắt lạnh dần, môi nhếch lên châm biếm.
“Tên này, cậu hai của bất động sản Giang Phú, mấy năm trước bọn họ khai thác một miếng đất thổ cư nào đó, vì vấn đề thương lượng di dời với mấy hộ dân mà đã tìm một đám người cầm dao tới uy hiếp, hại chết hai người, sự việc rất nghiêm trọng, nhưng luật sư biện hộ của anh ta rất có bản lĩnh, nên nhanh chóng được thả ra.”
Vẻ mặt Dụ Ấu Tri kinh ngạc, vô thức nhìn tay trái anh.
Tay trái anh rũ xuống một bên, anh quen dùng tay phải, nếu không phải ngày đó đúng lúc quay lại trường quốc tế Gia Phong, cô căn bản không thể nhìn ra thì ra tay trái anh từng bị thương nghiêm trọng như vậy.
Người đàn ông không chú ý đến ánh mắt của cô, nói tiếp: “Hộp đêm trong bức hình là do tên cậu hai đó mở, trước đây từng xảy ra chuyện mấy lần, đánh nhau, chơi gái, là đối tượng theo dõi trọng điểm của đồn cảnh sát lân cận.”
Trong lòng Dụ Ấu Tri nảy sinh nghi ngờ, Hạ Minh Lan nói hôm nay anh có một buổi xã giao không thể từ chối, chắc hẳn là cái này.
Nếu nói tiếp xúc với Chu Phỉ là giúp cô điều tra, vậy những người khác thì sao? Vì sao Hạ Minh Lan phải tiếp xúc với những người này? Sau lưng anh dựa vào nhà họ Hạ, ngay cả Chu Phỉ còn phải nịnh nọt anh, sao có thể không từ chối được buổi xã giao này.
Dù lúc này có nghi ngờ về hành vi của Hạ Minh Lan, nhưng Dụ Ấu Tri cũng không biểu hiện bất cứ điều gì.
Người gửi bức hình hai người đang nghiên cứu, Mã Tịnh Tịnh lúc này lại gửi tin nhắn tới.
“Tôi trà trộn vào trong rồi.”
“Tôi có người bạn làm ở đây, nhờ cô ấy đưa tôi vào.”
Sau đó là một cái sticker đắc ý.
Cái này không chỉ Dụ Ấu Tri, mà ngay cả Hạ Minh Sầm cũng không biết nên đánh giá thế nào.
Mạng lưới quan hệ của Mã Tịnh Tịnh quả thực rộng khắp nơi, đặc biệt là ở những chỗ cảnh sắc như thế này, không phí chút hơi sức nào đã vào được, cho dù nằm vùng bên cảnh sát bọn họ muốn vào trong điều tra vẫn phải phí chút sức lực.
Dụ Ấu Tri nhắn tin cho cô ta, kêu cô ta nhất định phải cẩn thận.
Mã Tịnh Tịnh có lanh lợi cỡ nào, cũng không qua được chữ lỡ như.
Lần trước sau khi bị Chu Phỉ phát hiện ở câu lạc bộ thì xảy ra chuyện như vậy, nếu như lần này lại bị phát hiện, thật không cách nào tưởng tượng Chu Phỉ sẽ làm như thế nào.
Dụ Ấu Tri căng thẳng gõ chữ trên điện thoại, Hạ Minh Sầm nhìn chằm chằm cô một lúc, sắc bén híp mắt lại.
Nói nhiều như vậy, biểu cảm của Dụ Ấu Tri vẫn luôn bình tĩnh, trọng điểm chú ý dù không ở trên người Chu Phỉ, nhưng cũng không ở trên người Hạ Minh Lan.
Thậm chí mấy người đàn ông trên bức hình kia, bề ngoài đều là trời quang trăng sáng, nhưng sau lưng thì toàn những thủ đoạn và tin đồn không sạch sẽ, Hạ Minh Lan bắt tay những người này ở cửa hộp đêm, cô lại không có cảm xúc gì.
Anh rũ mắt nhìn cô, mím môi, thần sắc trong con ngươi có phần thâm sâu.
“Em cứ tin tưởng Hạ Minh Lan như vậy?”
Dụ Ấu Tri vẫn đang trao đổi với Mã Tịnh Tịnh, nhất thời chưa phản ứng kịp.
“Cái gì?”
Giọng điệu Hạ Minh Sầm rất thản nhiên: “Nơi đó trước đây khi anh điều tra vụ án đã tới một lần, bên trong rất loạn.”
Dụ Ấu Tri sửng sốt, nói: “Anh Minh Lan là người như thế nào, có lẽ anh phải hiểu rõ chứ?”
Hạ Minh Lan nheo mắt nhìn cô, nói không rõ ràng: “Tự chủ của đàn ông không tốt như em nghĩ đâu.”
Dụ Ấu Tri nghe ra ý khác trong lời nói của anh, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cô và Hạ Minh Lan trừ giao hẹn đính hôn ra thì không có gì hết, thế nên cô mới không để ý cái này.
Hiển nhiên Hạ Minh Sầm đang nghi ngờ về vấn đề tác phong của Hạ Minh Lan, Dụ Ấu Tri thở dài, lại không thể nói thẳng rằng mình không để ý.
Mà ở trước mặt Hạ Minh Sầm, cô mang thân phận là vợ chưa cưới, vẫn phải diễn vai diễn này, rộng lượng biểu hiện tin tưởng Hạ Minh Lan.
“Vẫn là câu nói kia, giao tiếp không có nghĩa là cấu kết với nhau.”
Hạ Minh Sầm mím môi, giọng điệu châm chọc: “Kể cả hiện tại anh ta ở cùng Chu Phỉ ở hộp đêm? Dụ Ấu Tri, vợ chưa cưới như em thật đủ rộng lượng.”
Dụ Ấu Tri không biết nên thanh minh cho Hạ Minh Lan thế nào.
Cứ phải đi hộp đêm gì đó, bàn chuyện làm ăn chỗ nào mà không thể bàn, đàn ông quả nhiên đều như vậy.
Đàn ông không phải thứ tốt lành, bao gồm cả cái người trước mặt này, ai biết khi anh đi hộp đêm điều tra vụ án có xảy ra chuyện gì không, ai biết kỹ năng bắt chuyện với phụ nữ đó là học từ đâu.
Vốn không để ý chuyện Hạ Minh Lan đi hộp đêm, kết quả não đột nhiên chuyển hướng, nghĩ tới Hạ Minh Sầm để điều tra vụ án mà cũng từng tới những nơi như hộp đêm, không biết làm sao, cơn tức của cô trào lên.
Dụ Ấu Tri cắn răng, lườm Hạ Minh Sầm nói: “Tôi đã sớm biết anh Minh Lan đang tiếp xúc với Chu Phỉ rồi, anh ấy và Chu Phỉ không thể làm loại chuyện đó, thế nên tôi tin anh ấy, được chưa?”
Hạ Minh Sầm đột nhiên nhướng mày, nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của cô.
“Em đã sớm biết anh ta đang tiếp xúc với Chu Phỉ?” Anh suy đoán ra rất nhanh: “Thế nên anh ta cũng biết em đang âm thầm điều tra chuyện của Chu Phỉ? Vậy anh ta tiếp xúc với Chu Phỉ là vì em sao?”
Cô sững sờ, phản ứng lại bản thân vừa nói lộ ra cái gì, vẻ mặt hoảng hốt, vội ngậm chặt miệng.
Người đàn ông này không hổ là làm hình sự, năng lực trinh sát suy một ra ba quá đáng sợ.
Cô hối hận cắn răng, chỉ có thể nhắc nhở bản thân, về sau chuyện có liên quan tới bí mật điều tra Chu Phỉ, tuyệt đối không thể nói với anh nửa chữ.
Dụ Ấu Tri chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này, xoay người nói: “Chúng ta quay về thôi.”
Không kịp đề phòng đã bị anh đưa ra ngoài, các đồng nghiệp trong phòng đoán chừng đã phát hiện ra bọn họ không ở đó rồi.
Vẫn nên mau trở lại, bằng không giữa cô và Hạ Minh Sầm khó mà nói rõ.
Thế nhưng vừa xoay người, cô đã bị Hạ Minh Sầm túm tay kéo về.
Dụ Ấu Tri thở dài, tùy tiện nói: “Anh còn muốn hỏi gì? Nếu là anh Minh Lan, tôi vẫn câu nói đó, tôi tin tưởng anh ấy, nếu liên quan tới Chu Phỉ, tôi không biết, anh hỏi tôi cũng vô dụng.”
Anh quá nhạy bén, thế nên cô dứt khoát mặc kệ, không có gì ngoài ba chữ tôi không biết.
Nào ngờ Hạ Minh Sầm lại nói: “Bây giờ anh không hỏi Hạ Minh Lan, cũng không hỏi Chu Phỉ?”
“Vậy anh muốn hỏi gì?”
“Anh hỏi em.” Anh cũng không vòng vo, hỏi: “Em thật sự có tình cảm với Hạ Minh Lan sao?”
Dụ Ấu Tri cố ý giả ngu: “Anh có ý gì?”
“Anh ta đi hộp đêm, phản ứng của em quá bình thản.”
“...”
Cô sững sờ, có hơi hoảng hốt, trong não không kịp nghĩ ra lý do thoái thác, chỉ có thể dựa vào ý thức mà phản bác anh: “Vậy tôi còn phải phản ứng như thế nào? Xông tới một khóc hai nháo ba thắt cổ sao? Hơn nữa đàn ông vốn dĩ là như vậy, đàn bà suốt ngày uống rượu là gái điếm, đàn ông rượu chè be bét lại là phong lưu, loại quan niệm này chẳng phải là cái cớ mà đàn ông các anh tự ngụy biện sao? Tôi đã nhìn thấu rồi.”
Hạ Minh Sầm liếc cô, giọng điệu bình thản, hời hợt đâm thủng lời nói trước sau bất đồng của cô.
“Vừa nãy em còn nói tin tưởng anh ta.”
“Tôi tin tưởng anh ấy là một chuyện, anh ấy là đàn ông, có thói hư tật xấu là chuyện khác.” Dụ Ấu Tri thử ngụy biện, sau đó cảm thấy như một đi không trở lại, vội quăng nồi, đem vấn đề vứt lên người anh: “Anh cứ bám lấy chuyện anh ấy đi hộp đêm làm gì? Không phải anh cũng đi sao?”
Hạ Minh Sầm không ngờ được cái người này nói không lại anh, lại còn hất nước bẩn ngược về anh.
Anh kìm lại sự hờn giận, giọng điệu lạnh nhạt: “Anh đi chỗ đó là để điều tra vụ án.”
Dụ Ấu Tri nghiêng đầu không nhìn anh, ngoài miệng thì ngông cuồng suy đoán: “Ai biết có mượn cớ điều tra vụ án mà làm những chuyện không cho người ta thấy hay không.”
“Em nói linh tinh cái gì vậy?” Hạ Minh Sầm bỗng nhíu mày: “Những lời này nếu em nói với những cảnh sát không quen biết khác thì chính là vu khống vô căn cứ, cố tình tính toán thì em sẽ bị ghi tội đó biết không?”
Dụ Ấu Tri đương nhiên biết phỏng đoán của mình không có đạo lý, nhưng giờ ở đây không có cảnh sát, cô chỉ đang nhằm vào anh, đương nhiên sẽ không chịu thua như vậy.
“Tôi không có nhắm vào ngành cảnh sát, đừng có chụp mũ linh tinh lên tôi.”
Giọng điệu Hạ Minh Sầm càng lạnh: “Vậy là đang nhằm vào anh à?”
Dụ Ấu Tri khẽ liếc anh một cái, không nói chuyện, để anh tự nghiệm ra.
Anh nhìn chằm chằm cô, môi mím chặt, vẻ mặt không nhún nhường, lặng lẽ so đo với cô.
Kết quả so đo một hồi, Hạ Minh Sầm không biết hiểu ra cái gì, chậc lưỡi, đột nhiên cười hai tiếng một cách khó hiểu.
Dụ Ấu Tri vừa nghe tiếng cười trầm thấp của anh lại càng phiền.
“Anh cười cái khỉ gì!”
Bị cô quát, anh không những không tức giận, ngược lại tâm trạng còn rất tốt mà cong môi, chậm rãi nói: “Hạ Minh Lan đi hộp đêm xã giao em không có phản ứng gì, nhưng anh đi chỗ đó điều tra vụ án hình như cũng đâu có phạm tội tử hình, Dụ Ấu Tri, sao em có thể tiêu chuẩn kép như vậy?”
Cả người Dụ Ấu Tri cứng đờ, nhiệt độ trên mặt nháy mắt bùng lên.
Hạ Minh Sầm không giấu được sự hài hước trong đáy mắt, cô biết lúc này bản thân càng phủ nhận thì càng thể hiện chột dạ, thế là quyết đoán ngậm miệng, xoay người muốn đi.
Hạ Minh Sầm sao có thể dễ dàng để cô đi, hai bước đuổi theo chặn người lại.
Dụ Ấu Tri không để ý anh, hất tay anh ra, lúc này cũng không kịp chạy về phòng bao, thế là lập tức theo nguyên tắc gần đâu trốn đấy, mở cửa phòng bao gần nhất trốn vào.
Hạ Minh Sầm vươn tay giữ cửa không cho cô đóng lại, trong mắt vẫn mang ý cười như cũ.
“Chạy cái gì? Không giải thích tiêu chuẩn kép của em trước sao?”
Dụ Ấu Tri hối hận với sự thất thố của mình, mà trong lòng Hạ Minh Sầm biết rõ vì sao cô phải chạy, thế nên đương nhiên không buông tha cô.
Cô quyết tâm làm ác, dùng cả thân thể chặn cửa, sau đó nghe thấy anh kêu lên một tiếng.
Hạ Minh Sầm đặt tay lên cửa, Dụ Ấu Tri đè như vậy, tay anh tất nhiên sẽ bị cửa kẹp vào.
Người đàn ông nhíu mày, bị đau mà kêu một tiếng, nhanh chóng thu tay lại.
Dụ Ấu Tri hoảng hốt.
Tay của anh.
Đã bị thương một tay rồi, không thể bị thương tay kia nữa!
Lo lắng nhất thời lấn át mọi thứ, lý trí đứt đoạn, tức khắc cô không quan tâm thứ gì nữa, phản ứng theo bản năng là nhanh chóng mở cửa, nâng tay anh lên kiểm tra xem có bị gì không.
Lực chú ý của cô hoàn toàn ở trên tay anh, đầu ngón tay chạm vào chỗ vừa anh vừa bị kẹp rồi nhẹ nhàng xoa nắn.
“Đau không?”
Trên mu bàn tay gầy guộc có một vết đỏ, cảm giác ngứa ran còn chưa biến mất, nhưng đôi lông mày đang cau lại của Hạ Minh Sầm đột nhiên buông ra.
Anh nhìn không chớp mắt, cúi đầu nhìn xuống hàng mi rũ xuống của cô, trên tay là xúc cảm mềm mại, bên tai là giọng nói lo lắng của cô.
Hạ Minh Sầm cắn môi dưới, giọng nói trở nên trầm xuống, khóe môi khẽ phun ra một chữ: “Đau.”
Động tác trên tay Dụ Ấu Tri không dừng lại, nhẹ giọng nói: “... Xin lỗi.”
Cô nhất thời mềm lòng, ngay cả trái tim của chính cô cũng bắt đầu sụp đổ.
Cố nhịn đau, cũng không thể trách cô, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn, anh lật tay lại, đổi khách thành chủ nắm chặt tay cô.
Dụ Ấu Tri vừa định giãy ra, anh không trêu đùa cô nữa, chỉ dịu dàng giải thích với cô: “Thật sự chỉ đi phá án thôi, không lừa em.”
“Người đàn ông đeo kính kia chính là người lần trước uống rượu cùng Chu Phỉ ở câu lạc bộ.”
“Thái độ của Chu Phỉ với anh ta rất tốt.”
“Bởi vì quá đẹp trai, thế nên tôi rất nhớ bộ dáng của anh ta, chắc chắn là anh ta.”
“Sao Hạ Minh Lan lại ở cùng Chu Phỉ?”
Không đợi Dụ Ấu Tri kịp phản ứng, bên tai bất ngờ truyền đến tiếng chất vấn trầm thấp của Hạ Minh Sầm.
Hạ Minh Sầm ngồi bên cạnh cô, vì vừa rồi cô chăm chú cúi đầu phóng bức ảnh lên xem nên hiển nhiên anh cũng chú ý tới, quăng ánh mắt nhìn về phía điện thoại của cô.
So với cô anh càng quen thuộc Hạ Minh Lan hơn, cho dù sau khi phóng to ảnh bị mờ đi rất nhiều, nhưng chỉ cần nhìn một cái là đã nhận ra dáng vẻ trắng trẻo nhã nhặn đó là ai.
Hạ Minh Sầm rút luôn điện thoại từ trong tay cô, phóng to nhìn kỹ từng người trong bức ảnh, môi mím càng chặt.
Dụ Ấu Tri: “Trả lại cho tôi.”
Hạ Minh Sầm không động đậy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể vươn tay ra giật lại.
Thế nhưng phản ứng của người đàn ông này rất nhanh, nhanh chóng giơ điện thoại lên để cô vồ vào khoảng không.
“Anh Đinh.”
Miêu Diệu nhẹ nhàng kéo áo anh Đinh ở bên cạnh.
Anh Đinh đang chọn bài, không ngẩng đáp lời cho có lệ: “Sao? Bài sau anh solo, không song ca đâu.”
“Không phải, anh nhìn bên kia...”
Anh Đinh vừa nói “Nhìn bên nào cơ” vừa nhìn về phía Miêu Diệu chỉ.
Hai con người bình thường đều cau mặt giờ lại đang đùa giỡn ở trong góc.
Trừ Hạ Minh Sầm, những cảnh sát đội hình sự khác gần đây đều bị vụ án chèn ép, không dễ gì hai vụ này mới kết thúc, hôm nay hiển nhiên cũng chơi buông thả, chọn bài hát toàn bài đinh tai nhức óc, trong phòng bao còn có đèn nháy, hoàn toàn biến KTV thành nơi quẩy.
Những người khác đều không nhìn thấy, chỉ có Miêu Diệu lúc nào cũng quan sát cảnh sát Hạ mới thấy cảnh tượng này.
Trong phòng bao thực sự quá ồn, đèn lại chập chờn, anh Đinh chỉ có thể nheo mắt nhìn, sau đó hỏi Miêu Diêu:“Em nhìn rõ bọn họ đang làm gì không?”
Miêu Diệu không nghe rõ:“Hả? Anh nói gì cơ?”
Anh Đinh chỉ có thể dán vào tai Miêu Diệu nói:“Anh hỏi bọn họ đang làm gì?”
Anh ấy hỏi xong, đổi lại Miêu Diệu ghé tai anh nói: “Hình như đang giành nhau đồ gì đó, em không nhìn rõ.”
Hai cái đầu sáp lại gần nhau, anh một câu em một câu phỏng đoán tiểu Dụ và cảnh sát Hạ là đang làm gì, mãi cho tới khi xong một bài hát, trong phòng bao tạm thời yên tĩnh, lão Thẩm đột nhiên nói: “Hai người làm cái gì thế?”
Anh Đinh cho rằng lão Thẩm cũng phát hiện ra hai người kia, đang định đáp lời, lại phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người mình và Miêu Diêu.
Anh ấy hơi nghiêng đầu, chợt phát hiện mặt Miêu Diệu lúc này gần ngay trong gang tấc, rõ ràng Miêu Diệu cũng vừa ý thức được, mù mờ chớp mắt.
Lão Thẩm gọi tên hai người, giọng điệu trêu đùa:“Đinh Nhất Tuấn, Miêu Diệu, bình thường hai cô cậu ngày nào cũng đấu võ mồm ở văn phòng, từ lúc nào mà quan hệ tốt thế?”
Miêu Diệu hoàn hồn, nhanh chóng phủ nhận: “Không có! Em và anh Đinh chỉ đang nói chuyện thôi!”
Anh Đinh vội vã gật đầu, sau đó chỉ về chỗ sô pha: “Hai cái người ở bên đó mới là... Ơ?”
“Không thấy đâu rồi?”
Từ lúc nào đã không thấy nữa rồi?
Hai người nhìn nhau, dở khóc dở cười, lúc này hoàn toàn không biết giải thích với mọi người như thế nào.
-
Ý định ban đầu của Dụ Ấu Tri chỉ là muốn giành điện thoại về, nhưng Hạ Minh Sầm cứ không đưa, làm như muốn tịch thu vậy, mà cô thì cần xem xét tấm hình kia, cuối cùng hết kiên nhẫn, đứng luôn dậy với qua.
Người đàn ông cao hơn 1m8 bị cô ép vào góc sô pha, trong khoang mũi anh tràn ngập mùi hương của cô.
Hôm nay không đi làm nên Dụ Ấu Tri không mặc đồng phục, cô khoác một chiếc áo khoác dài đơn giản, bên trong là áo sơ mi sáng màu, mái tóc dài cuộn lên, ăn mặc vừa nhẹ nhàng lại khiêm tốn.
Bây giờ cô sát tới Hạ Minh Sầm mới phát hiện thì ra cúc áo sơ mi của cô còn có thiết kế trang trí nhỏ, là hình ngọc trai.
Vốn suy nghĩ đều ở trên bức ảnh kia, lúc này lại bất ngờ bị xáo trộn, nhớ tới nhiều năm trước cũng là ở KTV, dưới ánh đèn nháy trong phòng bao, hai người họ đều mặt đồng phục trường, ngồi trên ghế sô pha hôn nhau lần đầu tiên.
Hạ Minh Sầm chẹp một tiếng, trong phòng bao vẫn còn người khác, anh chỉ có thể gạt tạp niệm khó hiểu này sang một bên, xụ mặt kéo cô ra ngoài.
Dụ Ấu Tri bị anh kéo ra ngoài phòng bao, trong đầu chỉ nghĩ đến điện thoại di động của mình.
Hạ Minh Sầm tìm chỗ không có người buông cô ra, lặp lại vấn đề anh vừa hỏi cô một lần nữa.
Mới đầu khi Dụ Ấu Tri nhìn thấy bức hình kia cũng rất kinh ngạc, nhưng hiện tại đã tỉnh táo lại.
Hạ Minh Lan có nói với cô gần đây anh đang tiếp xúc với Chu Phỉ.
Thế nên cô cảm thấy không có gì kỳ lạ, chỉ nói: “Đều là thương nhân, có tiếp xúc cũng rất bình thường mà.”
Giọng điệu Hạ Minh Sầm lạnh nhạt: “Em lén lút điều tra Chu Phỉ, cái người Chu Phỉ này có đức hạnh gì em không biết sao?”
Dụ Ấu Tri không nói gì.
Trước đây cô luôn cảm thấy nhìn người không thể vơ đũa cả nắm, không thể bởi vì hành vi của vợ chồng Chu Vân Lương mà đi suy đoán phẩm hạnh của con trai bọn họ.
Nhưng thực tế Chu Phỉ đã chứng minh hoàn hảo được chân lý của di truyền học.
Chu Vân Lương vừa xảy ra chuyện, anh ta thân làm con trai không những không ưu sầu, ngược lại còn nhanh chóng đem người của mình đánh vào sự nghiệp Chu Vân Lương dựng nên, gần như đuổi hết đám giám đốc trong giang sơn Chu Vân Lương đã gầy dựng.
Thái tử gia bị đày ở bên ngoài phải nhân lúc này mà thượng vị, đám giám đốc già đương nhiên không phục, thái độ của thái tử gia ở trên bàn họp đối với các lão tiền bối này thì rất ôn hòa, nhưng sau lưng lại sử dụng ám chiêu, không biết tìm ở đâu một lũ dân xã hội tới quấy rối, nhưng mức độ không lớn, cho dù có báo cảnh sát, nhiều nhất cũng chỉ phạt hành chính tạm giam mấy ngày.
Trong lúc thanh trừng công ty, đồng thời anh ta còn không ngừng tích lũy, dựa vào các buổi xã giao mà xây dựng mạng lưới quan hệ, mặt ngoài chỉ là mời khách dùng cơm, nhưng thực tế đến tột cùng dựa vào cái gì để lôi kéo những người này, đàn bà, rượu ngon, đồ quý giá, hoặc những thứ có giá trị xa xỉ khác, tạm thời không có chứng cứ, không thể tìm ra.
Nói tóm lại cái người Chu Phỉ này, chính là phần tử bại hoại nham hiểu dưới lớp da đẹp đẽ, áo quần bảnh bao.
Hạ Minh Sầm cũng đang điều tra Chu Phỉ, đương nhiên anh biết những hành vi sau lưng của Chu Phỉ, thế nên mới cảm thấy nghi ngờ với Hạ Minh Lan khi xuất hiện ở trong tấm hình kia.
Trừ Chu Phỉ ra, những người khác trong bức hình này không phải thứ tốt lành gì.
Hạ Minh Sầm ngừng một lúc, hỏi cô: “Em có biết những người khác trong tấm hình này không?”
Dụ Ấu Tri lắc đầu.
Thành phố Lư là trung tâm tài chính nhỏ của mấy tỉnh thành phố Lâm Châu, kinh tế phát triển nhanh chóng, mấy năm gần đây có quá nhiều nhà giàu tới định cư, khắp nơi đều là phú nhị đại lái xe sang ra đường, cô làm sao mà biết được hết.
Hạ Minh Sầm mím môi, cầm điện thoại của cô lên, phóng to bức hình giới thiệu cho cô từng người.
Mấy người này, đều là trong ngành bất động sản và xây dựng, hơn nữa còn giống như Chu Phỉ, Hạ Minh Lan, đều là thế hệ thứ hai trẻ tuổi, bởi vì đời cha dốc sức làm lụng mà vừa sinh ra đã đứng ở điểm cuối của đời người.
Trừ Hạ Minh Lan ra, mỗi người trong đó ít nhiều đều có chuyện mờ ám.
Hạ Minh Sầm nhìn một người trong bức hình, ánh mắt lạnh dần, môi nhếch lên châm biếm.
“Tên này, cậu hai của bất động sản Giang Phú, mấy năm trước bọn họ khai thác một miếng đất thổ cư nào đó, vì vấn đề thương lượng di dời với mấy hộ dân mà đã tìm một đám người cầm dao tới uy hiếp, hại chết hai người, sự việc rất nghiêm trọng, nhưng luật sư biện hộ của anh ta rất có bản lĩnh, nên nhanh chóng được thả ra.”
Vẻ mặt Dụ Ấu Tri kinh ngạc, vô thức nhìn tay trái anh.
Tay trái anh rũ xuống một bên, anh quen dùng tay phải, nếu không phải ngày đó đúng lúc quay lại trường quốc tế Gia Phong, cô căn bản không thể nhìn ra thì ra tay trái anh từng bị thương nghiêm trọng như vậy.
Người đàn ông không chú ý đến ánh mắt của cô, nói tiếp: “Hộp đêm trong bức hình là do tên cậu hai đó mở, trước đây từng xảy ra chuyện mấy lần, đánh nhau, chơi gái, là đối tượng theo dõi trọng điểm của đồn cảnh sát lân cận.”
Trong lòng Dụ Ấu Tri nảy sinh nghi ngờ, Hạ Minh Lan nói hôm nay anh có một buổi xã giao không thể từ chối, chắc hẳn là cái này.
Nếu nói tiếp xúc với Chu Phỉ là giúp cô điều tra, vậy những người khác thì sao? Vì sao Hạ Minh Lan phải tiếp xúc với những người này? Sau lưng anh dựa vào nhà họ Hạ, ngay cả Chu Phỉ còn phải nịnh nọt anh, sao có thể không từ chối được buổi xã giao này.
Dù lúc này có nghi ngờ về hành vi của Hạ Minh Lan, nhưng Dụ Ấu Tri cũng không biểu hiện bất cứ điều gì.
Người gửi bức hình hai người đang nghiên cứu, Mã Tịnh Tịnh lúc này lại gửi tin nhắn tới.
“Tôi trà trộn vào trong rồi.”
“Tôi có người bạn làm ở đây, nhờ cô ấy đưa tôi vào.”
Sau đó là một cái sticker đắc ý.
Cái này không chỉ Dụ Ấu Tri, mà ngay cả Hạ Minh Sầm cũng không biết nên đánh giá thế nào.
Mạng lưới quan hệ của Mã Tịnh Tịnh quả thực rộng khắp nơi, đặc biệt là ở những chỗ cảnh sắc như thế này, không phí chút hơi sức nào đã vào được, cho dù nằm vùng bên cảnh sát bọn họ muốn vào trong điều tra vẫn phải phí chút sức lực.
Dụ Ấu Tri nhắn tin cho cô ta, kêu cô ta nhất định phải cẩn thận.
Mã Tịnh Tịnh có lanh lợi cỡ nào, cũng không qua được chữ lỡ như.
Lần trước sau khi bị Chu Phỉ phát hiện ở câu lạc bộ thì xảy ra chuyện như vậy, nếu như lần này lại bị phát hiện, thật không cách nào tưởng tượng Chu Phỉ sẽ làm như thế nào.
Dụ Ấu Tri căng thẳng gõ chữ trên điện thoại, Hạ Minh Sầm nhìn chằm chằm cô một lúc, sắc bén híp mắt lại.
Nói nhiều như vậy, biểu cảm của Dụ Ấu Tri vẫn luôn bình tĩnh, trọng điểm chú ý dù không ở trên người Chu Phỉ, nhưng cũng không ở trên người Hạ Minh Lan.
Thậm chí mấy người đàn ông trên bức hình kia, bề ngoài đều là trời quang trăng sáng, nhưng sau lưng thì toàn những thủ đoạn và tin đồn không sạch sẽ, Hạ Minh Lan bắt tay những người này ở cửa hộp đêm, cô lại không có cảm xúc gì.
Anh rũ mắt nhìn cô, mím môi, thần sắc trong con ngươi có phần thâm sâu.
“Em cứ tin tưởng Hạ Minh Lan như vậy?”
Dụ Ấu Tri vẫn đang trao đổi với Mã Tịnh Tịnh, nhất thời chưa phản ứng kịp.
“Cái gì?”
Giọng điệu Hạ Minh Sầm rất thản nhiên: “Nơi đó trước đây khi anh điều tra vụ án đã tới một lần, bên trong rất loạn.”
Dụ Ấu Tri sửng sốt, nói: “Anh Minh Lan là người như thế nào, có lẽ anh phải hiểu rõ chứ?”
Hạ Minh Lan nheo mắt nhìn cô, nói không rõ ràng: “Tự chủ của đàn ông không tốt như em nghĩ đâu.”
Dụ Ấu Tri nghe ra ý khác trong lời nói của anh, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cô và Hạ Minh Lan trừ giao hẹn đính hôn ra thì không có gì hết, thế nên cô mới không để ý cái này.
Hiển nhiên Hạ Minh Sầm đang nghi ngờ về vấn đề tác phong của Hạ Minh Lan, Dụ Ấu Tri thở dài, lại không thể nói thẳng rằng mình không để ý.
Mà ở trước mặt Hạ Minh Sầm, cô mang thân phận là vợ chưa cưới, vẫn phải diễn vai diễn này, rộng lượng biểu hiện tin tưởng Hạ Minh Lan.
“Vẫn là câu nói kia, giao tiếp không có nghĩa là cấu kết với nhau.”
Hạ Minh Sầm mím môi, giọng điệu châm chọc: “Kể cả hiện tại anh ta ở cùng Chu Phỉ ở hộp đêm? Dụ Ấu Tri, vợ chưa cưới như em thật đủ rộng lượng.”
Dụ Ấu Tri không biết nên thanh minh cho Hạ Minh Lan thế nào.
Cứ phải đi hộp đêm gì đó, bàn chuyện làm ăn chỗ nào mà không thể bàn, đàn ông quả nhiên đều như vậy.
Đàn ông không phải thứ tốt lành, bao gồm cả cái người trước mặt này, ai biết khi anh đi hộp đêm điều tra vụ án có xảy ra chuyện gì không, ai biết kỹ năng bắt chuyện với phụ nữ đó là học từ đâu.
Vốn không để ý chuyện Hạ Minh Lan đi hộp đêm, kết quả não đột nhiên chuyển hướng, nghĩ tới Hạ Minh Sầm để điều tra vụ án mà cũng từng tới những nơi như hộp đêm, không biết làm sao, cơn tức của cô trào lên.
Dụ Ấu Tri cắn răng, lườm Hạ Minh Sầm nói: “Tôi đã sớm biết anh Minh Lan đang tiếp xúc với Chu Phỉ rồi, anh ấy và Chu Phỉ không thể làm loại chuyện đó, thế nên tôi tin anh ấy, được chưa?”
Hạ Minh Sầm đột nhiên nhướng mày, nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của cô.
“Em đã sớm biết anh ta đang tiếp xúc với Chu Phỉ?” Anh suy đoán ra rất nhanh: “Thế nên anh ta cũng biết em đang âm thầm điều tra chuyện của Chu Phỉ? Vậy anh ta tiếp xúc với Chu Phỉ là vì em sao?”
Cô sững sờ, phản ứng lại bản thân vừa nói lộ ra cái gì, vẻ mặt hoảng hốt, vội ngậm chặt miệng.
Người đàn ông này không hổ là làm hình sự, năng lực trinh sát suy một ra ba quá đáng sợ.
Cô hối hận cắn răng, chỉ có thể nhắc nhở bản thân, về sau chuyện có liên quan tới bí mật điều tra Chu Phỉ, tuyệt đối không thể nói với anh nửa chữ.
Dụ Ấu Tri chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này, xoay người nói: “Chúng ta quay về thôi.”
Không kịp đề phòng đã bị anh đưa ra ngoài, các đồng nghiệp trong phòng đoán chừng đã phát hiện ra bọn họ không ở đó rồi.
Vẫn nên mau trở lại, bằng không giữa cô và Hạ Minh Sầm khó mà nói rõ.
Thế nhưng vừa xoay người, cô đã bị Hạ Minh Sầm túm tay kéo về.
Dụ Ấu Tri thở dài, tùy tiện nói: “Anh còn muốn hỏi gì? Nếu là anh Minh Lan, tôi vẫn câu nói đó, tôi tin tưởng anh ấy, nếu liên quan tới Chu Phỉ, tôi không biết, anh hỏi tôi cũng vô dụng.”
Anh quá nhạy bén, thế nên cô dứt khoát mặc kệ, không có gì ngoài ba chữ tôi không biết.
Nào ngờ Hạ Minh Sầm lại nói: “Bây giờ anh không hỏi Hạ Minh Lan, cũng không hỏi Chu Phỉ?”
“Vậy anh muốn hỏi gì?”
“Anh hỏi em.” Anh cũng không vòng vo, hỏi: “Em thật sự có tình cảm với Hạ Minh Lan sao?”
Dụ Ấu Tri cố ý giả ngu: “Anh có ý gì?”
“Anh ta đi hộp đêm, phản ứng của em quá bình thản.”
“...”
Cô sững sờ, có hơi hoảng hốt, trong não không kịp nghĩ ra lý do thoái thác, chỉ có thể dựa vào ý thức mà phản bác anh: “Vậy tôi còn phải phản ứng như thế nào? Xông tới một khóc hai nháo ba thắt cổ sao? Hơn nữa đàn ông vốn dĩ là như vậy, đàn bà suốt ngày uống rượu là gái điếm, đàn ông rượu chè be bét lại là phong lưu, loại quan niệm này chẳng phải là cái cớ mà đàn ông các anh tự ngụy biện sao? Tôi đã nhìn thấu rồi.”
Hạ Minh Sầm liếc cô, giọng điệu bình thản, hời hợt đâm thủng lời nói trước sau bất đồng của cô.
“Vừa nãy em còn nói tin tưởng anh ta.”
“Tôi tin tưởng anh ấy là một chuyện, anh ấy là đàn ông, có thói hư tật xấu là chuyện khác.” Dụ Ấu Tri thử ngụy biện, sau đó cảm thấy như một đi không trở lại, vội quăng nồi, đem vấn đề vứt lên người anh: “Anh cứ bám lấy chuyện anh ấy đi hộp đêm làm gì? Không phải anh cũng đi sao?”
Hạ Minh Sầm không ngờ được cái người này nói không lại anh, lại còn hất nước bẩn ngược về anh.
Anh kìm lại sự hờn giận, giọng điệu lạnh nhạt: “Anh đi chỗ đó là để điều tra vụ án.”
Dụ Ấu Tri nghiêng đầu không nhìn anh, ngoài miệng thì ngông cuồng suy đoán: “Ai biết có mượn cớ điều tra vụ án mà làm những chuyện không cho người ta thấy hay không.”
“Em nói linh tinh cái gì vậy?” Hạ Minh Sầm bỗng nhíu mày: “Những lời này nếu em nói với những cảnh sát không quen biết khác thì chính là vu khống vô căn cứ, cố tình tính toán thì em sẽ bị ghi tội đó biết không?”
Dụ Ấu Tri đương nhiên biết phỏng đoán của mình không có đạo lý, nhưng giờ ở đây không có cảnh sát, cô chỉ đang nhằm vào anh, đương nhiên sẽ không chịu thua như vậy.
“Tôi không có nhắm vào ngành cảnh sát, đừng có chụp mũ linh tinh lên tôi.”
Giọng điệu Hạ Minh Sầm càng lạnh: “Vậy là đang nhằm vào anh à?”
Dụ Ấu Tri khẽ liếc anh một cái, không nói chuyện, để anh tự nghiệm ra.
Anh nhìn chằm chằm cô, môi mím chặt, vẻ mặt không nhún nhường, lặng lẽ so đo với cô.
Kết quả so đo một hồi, Hạ Minh Sầm không biết hiểu ra cái gì, chậc lưỡi, đột nhiên cười hai tiếng một cách khó hiểu.
Dụ Ấu Tri vừa nghe tiếng cười trầm thấp của anh lại càng phiền.
“Anh cười cái khỉ gì!”
Bị cô quát, anh không những không tức giận, ngược lại tâm trạng còn rất tốt mà cong môi, chậm rãi nói: “Hạ Minh Lan đi hộp đêm xã giao em không có phản ứng gì, nhưng anh đi chỗ đó điều tra vụ án hình như cũng đâu có phạm tội tử hình, Dụ Ấu Tri, sao em có thể tiêu chuẩn kép như vậy?”
Cả người Dụ Ấu Tri cứng đờ, nhiệt độ trên mặt nháy mắt bùng lên.
Hạ Minh Sầm không giấu được sự hài hước trong đáy mắt, cô biết lúc này bản thân càng phủ nhận thì càng thể hiện chột dạ, thế là quyết đoán ngậm miệng, xoay người muốn đi.
Hạ Minh Sầm sao có thể dễ dàng để cô đi, hai bước đuổi theo chặn người lại.
Dụ Ấu Tri không để ý anh, hất tay anh ra, lúc này cũng không kịp chạy về phòng bao, thế là lập tức theo nguyên tắc gần đâu trốn đấy, mở cửa phòng bao gần nhất trốn vào.
Hạ Minh Sầm vươn tay giữ cửa không cho cô đóng lại, trong mắt vẫn mang ý cười như cũ.
“Chạy cái gì? Không giải thích tiêu chuẩn kép của em trước sao?”
Dụ Ấu Tri hối hận với sự thất thố của mình, mà trong lòng Hạ Minh Sầm biết rõ vì sao cô phải chạy, thế nên đương nhiên không buông tha cô.
Cô quyết tâm làm ác, dùng cả thân thể chặn cửa, sau đó nghe thấy anh kêu lên một tiếng.
Hạ Minh Sầm đặt tay lên cửa, Dụ Ấu Tri đè như vậy, tay anh tất nhiên sẽ bị cửa kẹp vào.
Người đàn ông nhíu mày, bị đau mà kêu một tiếng, nhanh chóng thu tay lại.
Dụ Ấu Tri hoảng hốt.
Tay của anh.
Đã bị thương một tay rồi, không thể bị thương tay kia nữa!
Lo lắng nhất thời lấn át mọi thứ, lý trí đứt đoạn, tức khắc cô không quan tâm thứ gì nữa, phản ứng theo bản năng là nhanh chóng mở cửa, nâng tay anh lên kiểm tra xem có bị gì không.
Lực chú ý của cô hoàn toàn ở trên tay anh, đầu ngón tay chạm vào chỗ vừa anh vừa bị kẹp rồi nhẹ nhàng xoa nắn.
“Đau không?”
Trên mu bàn tay gầy guộc có một vết đỏ, cảm giác ngứa ran còn chưa biến mất, nhưng đôi lông mày đang cau lại của Hạ Minh Sầm đột nhiên buông ra.
Anh nhìn không chớp mắt, cúi đầu nhìn xuống hàng mi rũ xuống của cô, trên tay là xúc cảm mềm mại, bên tai là giọng nói lo lắng của cô.
Hạ Minh Sầm cắn môi dưới, giọng nói trở nên trầm xuống, khóe môi khẽ phun ra một chữ: “Đau.”
Động tác trên tay Dụ Ấu Tri không dừng lại, nhẹ giọng nói: “... Xin lỗi.”
Cô nhất thời mềm lòng, ngay cả trái tim của chính cô cũng bắt đầu sụp đổ.
Cố nhịn đau, cũng không thể trách cô, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn, anh lật tay lại, đổi khách thành chủ nắm chặt tay cô.
Dụ Ấu Tri vừa định giãy ra, anh không trêu đùa cô nữa, chỉ dịu dàng giải thích với cô: “Thật sự chỉ đi phá án thôi, không lừa em.”
/64
|