Sau khi hét lên, cô hung hãn cắn vào bàn tay của ông ta, trong vô thức ông ta đẩy cô xuống đất.
Dụ Ấu Tri ngã xuống với đôi mắt hoảng loạn, nhưng chỉ chốc lát cô đã có đủ sức lực để đứng dậy trở lại. Cô vừa ngước mắt một cái đã nhìn thấy Hạ Minh Sầm hằm hằm sát khí với đôi môi mím chặt, còn quai hàm thì nghiến ken két.
Trước giờ, chưa một khoảnh khắc nào mà cô nhìn thấy cậu chủ nhỏ lại trở nên yên tâm đến vậy.
Bởi vì bị ngã nên quần áo của cô dính đầy bụi, Hạ Minh Sầm phủi bụi trước giúp cô, sau đó mới kéo cô đứng ra phía sau anh.
“Đứng ra phía sau tôi.”
Người đàn ông say rượu nhìn kĩ một lát, nhếch miệng cười: “Yoo, bạn trai nhỏ đến bảo vệ bạn gái nhỏ sao? Bây giờ mấy đứa nhóc đều phát triển sớm vậy à, có tin là tao nói với người nhà tụi bây là tụi bây yêu sớm không?”
Hạ Minh Sầm lông mày hờ hững, cười một cái rồi đáp: “Này ông chú, theo tôi thấy người cần tìm gia đình không phải là chú sao? Cũng không biết chú lớn chừng này rồi, người nhà có còn muốn quản chú không nữa.”
Nói xong, anh đi về phía người đàn ông say rượu, người đàn ông chừng một mét bảy ngước đầu, trừng hai mắt nhìn.
Cậu nam sinh mặt nhìn qua trông rất thanh tú, sao mà lại cao tới như vậy? So với ông ta thì cao hơn hẳn nửa cái đầu!
Ông ta còn chưa kịp phản ứng thì cậu nam sinh đã trực tiếp cho ông ta một đấm, luồng gió lạnh thổi bên tai, má trái của ông ta có cảm giác như bị trật khớp vậy, sau đó thì ông ta ngã sầm xuống đất.
“Mẹ nó! Hôm nay ông nhất định phải đánh chết mày!”
Ông ta đứng dậy và lao tới phía trước, vừa đánh vừa chửi rủa, cái gì mà “mẹ nó”, “ch* chế*”, “đ* mẹ mày”, những gì khó nghe đều không thiếu, cứ thế mà chửi.
Hạ Minh Sầm mọi ngày bộ dạng luôn rất uể oải, trông như không thích vận động nhưng lúc đánh đấm lại không nể nang gì, vô cùng hung dữ. Anh không thích nói những lời cay nghiệt khi đánh đấm, miệng của người đàn ông càng bẩn thì anh xuống tay càng nặng.
Chưa được mấy phút mà ông ta đã hoàn toàn khiếp sợ, Hạ Minh Sầm nhấn thẳng khuôn mặt bầm dập của ông ta xuống đất.
Hạ Minh Sầm hơi thở có phần gấp gáp, quay đầu về phía Dụ Ấu Tri nói: “Báo cảnh sát”
Dụ Ấu Tri do dự trong chốc lát nói: “Thôi bỏ đi.”
Người đàn ông ban nãy bị nhấn đầu xuống đất vừa nghe thấy vậy liền lập tức thuyết phục Hạ Minh Sầm: “Này cậu bé đẹp trai, bạn gái của cậu đã bỏ qua cho tôi rồi, cậu cũng đừng tính toán với tôi nữa đi, đánh đã đánh rồi, nếu thật phải tới đồn cảnh sát sẽ rất ồn ào, đến lúc đó còn phải thông báo cho gia đình của cậu chạy đến một chuyến, phiền phức hơn nhiều mà.”
“Ông câm miệng!”, Hạ Minh Sầm trước tiên khiến cho người đàn ông kia không nhiều lời nữa rồi mới khẽ cau mày nói với Dụ Ấu Tri: “Người này tôi đã giúp cậu khống chế hắn rồi, cậu còn sợ cái gì nữa? Nhanh chóng báo cảnh sát!”
“Không phải tôi sợ hắn.”
“Vậy cậu sợ cái gì?”
Cô chạy hai, ba bước nhỏ tới, ngồi xổm xuống, ghé sát vào tai Hạ Minh Sầm nói “… Cậu đánh ông ta thảm như vậy, tôi sợ là đến lúc đó người bị cảnh sát truy cứu trách nhiệm sẽ là cậu đó.”
Hạ Minh Sầm sững sờ, mắt đối mắt trong vài giây, sau đó Dụ Ấu Tri nhìn anh cười.
Anh nhướng mày hỏi cô: “Lo tôi sẽ bị cảnh sát dạy dỗ sao?”
Dụ Ấu Tri bất lực nói: “Không phải đâu!”
“Không được, kể cả bị mắng cũng phải gọi cảnh sát!” Hạ Minh Sầm ngữ khí hời hợt: “Nếu tôi không đi theo cậu thì ông ta chắc chắn đã làm gì cậu rồi!”
Dụ Ấu Tri trong lòng lo lắng, khẽ hỏi anh: “Cậu đi theo tôi?”
Hạ Minh Sầm nhếch môi, đột nhiên oán trách cô, ngữ khí ngờ vực: “Nếu không thì là gì? Tôi nói sẽ đi cùng cậu, cậu không cho, ai mà biết được tối thế này, cậu lại một mình ra ngoài còn có thể sống sót quay về không, tôi không muốn mắc nợ một mạng người.”
Mặc dù ngữ khí của anh lạnh lùng, hung dữ, nhưng Dụ Ấu Tri khó mà phản bác lại.
Nếu như Hạ Minh Sầm không xuất hiện, hậu quả chắc chắn rất đáng sợ.
Lúc này, người đàn ông kia lại lên tiếng: “Cậu đẹp trai, làm đàn ông phải thẳng thắn chút, lo lắng cho bạn gái thì cứ nói thẳng, vòng vo như vậy thật nhàm chán.”
Bị người đàn ông cắt ngang lời, hai người bọn họ nhất thời không biết nên làm gì.
“Tôi không phải bạn gái của cậu ấy.”
“Cậu ấy cũng không phải bạn gái của tôi.”
Cả hai cùng đồng thanh phủ nhận, sau đó thì ngại ngùng, lúng túng rồi im lặng trở lại.
Ông ta thở dài ngán ngẩm, vẻ mặt đau khổ nói: “Được rồi, được rồi, mấy đứa nhỏ thích chơi trò “mập mờ” thì tùy mấy đứa vậy. Có thể cho ông chú này thoải mái chút không?, muốn báo cảnh sát thì báo nhanh đi, đừng có nhấn tao như thế mãi chứ. Tay của tao sắp tê đứt cả rồi.”
Hạ Minh Sầm khinh bỉ, bĩu môi, tặc lưỡi một tiếng, Dụ Ấu Tri hiểu ý, nhanh chóng lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh, nhìn thấy cảnh này thì đã hiểu đại khái, nói rằng trước tiên nên đến đồn cảnh sát trước.
Bởi vì không gây ra hậu quả quá nghiêm trọng, vả lại người đàn ông lúc này đã bị đánh cho tỉnh táo hẳn, chủ động thừa nhận lỗi của mình, còn chưa tính đến việc ông ta bị Hạ Minh Sầm đánh cho mặt mũi bầm dập, vì vậy sự việc được giải quyết khá nhanh chóng.
“Này cậu bé!”
Trước khi rời đi, một vị cảnh sát lớn tuổi đã gọi tên Hạ Minh Sầm.
“Có bạn gái rồi thì phải có trách nhiệm làm bạn trai, sau này không thể để bạn gái đêm khuya một mình ra ngoài nữa, cãi nhau thì cãi nhau, an toàn vẫn là trên hết, hiểu chưa?”
Mặc dù trong cuộc thẩm vấn khi nãy, Hạ Minh Sầm và Dụ Ấu Tri đã phủ nhận mối quan hệ là người yêu của nhau, nhưng các chú cảnh sát ở đó ngoài miệng thì ừ ừ ừ cho qua, trong lòng đều ngầm hiểu tình huống này cả rồi nhưng không nỡ nói trắng ra. Không phải người yêu, không phải anh em, bạn bè bình thường mà tức giận “ra tay” nặng đến nỗi như vậy.
Hạ Minh Sầm hỏi cô: “Còn đi siêu thị nữa chứ?”
Cũng may là gần đây có cửa hàng tiện lợi, Dụ Ấu Tri băng qua đường, dự định là sẽ ghé qua cửa hàng tiện lợi.
Các nhà khác gần đây cũng có cửa hàng tiện lợi, chẳng qua nó là khu của những người giàu sống, đều liên kết với các cửa hàng có các mặt hàng nhập khẩu, giá cả gấp đôi bình thường, mặc dù Dụ Ấu Tri nói hiện tại chi phí sinh hoạt là do nhà họ Hạ chu cấp, nhưng ở phương diện khác thì quan điểm chi tiêu của cô vẫn chưa theo kịp mức sống hiện giờ. Trong thâm tâm cô không nỡ mua những thứ quá đắt tiền, dù sao đi nữa thì cũng là tiền của nhà họ Hạ, cô chỉ cần ăn mì, không cần ăn những thứ tốt đến như vậy,
Sớm biết thế này thì đã không cần kiêu ngạo đến vậy, đến cửa hàng gần đây mua là được rồi.
Bước vào cửa hàng, Dụ Ấu Tri cầm lấy hộp mì ăn liền chuẩn bị thanh toán, Hạ Minh Sầm cau mày, hỏi cô: “Không phải cậu nói mua đồ dùng hàng ngày sao?”
“…”
“Cậu lừa tôi?”
Dụ Ấu Tri cố cầm cự tới cùng nói: “Tôi lừa cậu làm gì, cậu ở đây làm sao tôi mua được đây?”
Hạ Minh Sầm lập tức để lộ ra vẻ mặt cảm thấy con gái thật phiền phức, nhưng miệng thì vẫn thỏa hiệp.
“Tôi ra ngoài đợi cậu, cậu từ từ chọn, được rồi chứ?”
Nói xong anh liền ra ngoài, Dụ Ấu Tri để lấp liếm việc này chỉ có thể mua thêm cả gói băng vệ sinh.
Thanh toán xong, Dụ Ấu Tri không vội rời khỏi, dùng luôn nước sôi ở cửa hàng tiện lợi ngâm mì, sau đó nhân lúc mì vẫn chưa chin, cô rời khỏi cửa hàng, thuận miệng hỏi Hạ Minh Sầm có muốn ăn mì không.
Hạ Minh Sầm nhìn thấy cô nấu mì cho mình, dáng vẻ cau mày lại xuất hiện.
“Cậu nói sao?”
Hàm ý là cậu có còn là con người nữa không vậy?
Vừa nãy lúc cô gặp khó khăn, Hạ Minh Sầm thực sự rất đáng tin cậy, nhưng giờ cô không còn khó khăn gì nữa, Hạ Minh Sầm lại biến thành cậu thiếu gia kiêu ngạo, ăn nói khó nghe.
Khi không gặp khó khăn thì anh chính là khó khăn duy nhất của cô.
Dụ Ấu Tri trong lòng tự thuyết phục chính mình, vì khi nãy cậu ấy đã giúp mình, vì vậy sẽ không tính toán với cậu ấy vậy.
Sau đó, cô cũng mua giúp anh gói mì ăn liền, cả hai cùng ngồi trên băng ghế ở cửa hàng tiện lợi, bên nhìn ngắm người đi đường, bên thì ăn mì.
Có vẻ như, đây là lần thứ ba cả hai cùng ăn mì rồi.
Đèn trong cửa hàng tiện lợi được thắp sáng trưng, bóng hình mờ nhạt của hai người phản lại trên kính cửa. Hạ Minh Sầm không được tinh tế như trong tưởng tượng của Dụ Ấu Tri, một bát mì mà có thể khiến anh vui vẻ đến vậy, cuối cùng còn húp cạn cả nước súp của mì.
Dụ Ấu Tri không ăn nhanh như anh, cô cảm thấy cách ăn của mình không có vấn đề gì nhưng bị người khác nhìn chằm chằm thì không được thoải mái lắm.
Ngay lúc ấy, anh cất giọng phá vỡ bầu không khí yên lặng này: “Ở nhà không có thứ gì để ăn hay sao, làm gì phải lao đến tận đây để ăn mì ăn liền.”
“Ở nhà hết mì rồi.”
“Cậu không thể ăn thứ khác sao?”
“Có thể chứ, nhưng mà hôm nay tôi không muốn ăn thứ gì khác, chỉ muốn ăn mì thôi.”
“Tại sao chứ?” Hạ Minh Sầm nghiêng đầu: “Hôm nay là ngày quốc tế mì ăn liền à?”
Dụ Ấu Tri không nói thêm gì nữa.
Anh chắc đã sớm quên món mì trường thọ mà 2 tháng trước cô làm cho anh rồi.
Bỏ đi, không phải ai cũng có thói quen ăn mì trường thọ vào ngày sinh nhật, đối với cô mà nói, ăn mì vào ngày sinh nhật có ý nghĩa rất lớn, nhưng đối với cậu thiếu gia mà nói đó cũng chỉ là bát mì bình thường.
Đã tốn không ít thời gian ở đồn cảnh sát, cách 0 giờ vẫn còn 3 tiếng, bát mì này, cũng có thể được tính là đã hoàn thành cơ bản ý nghĩa của nó.
Ăn xong mì, Dụ Ấu Tri không gấp trở về nhà, cô muốn đi dạo xung quanh một lát, đi dạo đến 12 giờ đêm, nhưng e là những việc mà cô đã gặp phải vẫn khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Hạ Minh Sầm ở bên đường gọi được một chiếc taxi, mở cửa giúp cô rồi gọi cô lên xe, Dụ Ấu Tri chần chừ lúc lâu sau, hỏi: “Chúng ta về nhà bây giờ sao?”
“Không thì sao chứ?”
Dụ Ấu Tri rũ mắt xuống, chầm chậm lên xe. Dụ Ấu Tri vốn nghĩ rằng Hạ Minh Sầm sẽ nói địa chỉ về nhà, nhưng không, Hạ Minh Sầm hỏi cô: “Cậu muốn đi đâu?”
Dụ Ấu Tri không kịp phản ứng: “Hả?”
“Đừng giả ngốc nữa,vừa rồi rõ ràng còn không muốn về nhà, muốn đi đâu, nói đi.”
Dụ Ấu Tri không chắc chắn lắm: “Cậu có đi cùng tôi không?”
“Nếu không thì sao nữa, lẽ nào để cậu đi một mình sao?” Hạ Minh Sầm nhẹ giọng lại.
“Vả lại cũng sắp 12 giờ đêm rồi, còn phải nói chúc mừng sinh nhật với cậu chứ.”
“…”
Cậu ấy vẫn nhớ.
Dụ Ấu Tri không nhịn được hỏi thêm một chút: “Vì sao cậu lại từ chỗ cắm trại trở về?”
Hạ Minh Sầm xoay đầu lại, chống cằm nhìn ra cửa sổ xe, trầm giọng nói: “Vốn biết rõ câu trả lời mà còn hỏi thì đều là đồ ngốc, cậu thấy có đúng không?”
Không dễ dàng gì anh mới khiến cô cảm động một chút, nhưng cũng ngay tức khắc biến tan thành mây khói.
Dụ Ấu Tri không để ý đến vấn đề này nữa, chỉ là nhất thời cô cũng không nghĩ ra sẽ đi đâu, vì vậy cô tùy ý nói: “Tôi muốn về thăm trường học cũ.”
Sau đó, tài xế taxi thật sự lái xe về hướng trường học lúc trước của cô.
Lớp 11 Dụ Ấu Tri học trường cấp 3 trực thuộc đại học sư phạm thành phố Lư, Đây cũng là trường cấp 3 công lập có tỷ lệ trúng tuyển đại học khá cao trong thành phố, khi nhận được giấy báo nhập học, ông Dụ bà Liên rất vui mừng, cứ như con gái họ hôm nay đã được nhận vào trường trung học trực thuộc thì ngày mai có thể thi vào Thanh Hoa, Bắc Đại vậy.
Lúc đó, ai có thể ngờ rằng, có một ngày cô sẽ chuyển từ ngồi trường cấp ba mà ba mẹ đặt kỳ vọng lớn ở đó sang một ngôi trường cấp ba quốc tế khác, rồi sống một cuộc sống cấp ba khác hoàn toàn.
Khi chiếc taxi đến cổng trường, lớp 12 cũng vừa kết thúc buổi tự học, đám học sinh ngoại trú đổ ra như quạ, hướng về phía khu vực ngoài trường, dần dần chiếm lĩnh hết các siêu thị nhỏ hay quán ăn gần đó.
Lúc này, cổng trường lại có thể náo nhiệt đến như vậy, Hạ Minh Sầm đúng là không thể ngờ tới.
“Muộn thế này mới được tan học sao?”
Dụ Ấu Tri nói: “Ừm, lớp 12 việc học hành căng thẳng, nên các buổi tự học sẽ kết thúc trễ như vậy.”
Hạ Minh Sầm bĩu môi: “Như vậy có tác dụng không?”
Bọn họ 3, 4 giờ chiều là tan học rồi, sau đó hoàn toàn là sinh hoạt cá nhân, có người đi câu lạc bộ, cũng có người tham gia công tác xã hội, một số khác tự ý thức được sẽ đi thư viện để tự học, thời gian hoàn toàn tự phân phối, cơ bản sẽ không có người quản.
Thời gian này, mâu thuẫn quan điểm giữa việc giáo dục định hướng thi cử và giáo dục theo kiểu phương Tây đã hoàn toàn được làm nổi bật lên. Dụ Ấu Tri biết rằng Hạ Minh Sầm chưa từng trải qua cuộc sống cấp 3 căng thẳng, cũng như không cảm nhận và hiểu được cái gọi là “chạy đua nước rút” vào đại học.
Anh từ khi sinh ra đã đứng sẵn ở vạch đích, sao có thể hiểu được cảm giác “ thiên quân, vạn mã chen cầu độc mộc(*)”
(*) Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, nội dung đề cập đến rất nhiều người đều hướng đến 1 mục tiêu, nhưng số người có thể đạt được mục tiêu đó lại rất ít. Thi đại học cũng như vậy, số học sinh thì rất nhiều, nhưng số lượng học sinh đậu đại học thì lại rất ít
Vốn dĩ không cùng tầng lớp xã hội, cũng không mong anh có thể hiểu được, Dụ Ấu Tri không nhiều lời, nhân cơ hội cổng trường đông đúc học sinh, cứ thế tránh tầm mắt bảo vệ mà lẻn vào trường.
Đầu tiên cô đến lớp học năm cô học lớp 10 để xem xem, nhưng thật đáng tiếc lúc này lớp 10 đã tan học, cửa lớp khóa cô không thể vào được, cô đứng bên ngoài cửa sổ hướng vào trong phòng học nhìn một lúc, bài trí trong lớp và báo tường trên bảng đen đã hoàn toàn khác, ở đây đã thay thành một khóa học sinh lớp 10 mới.
Sau đó, cô lại đến tòa nhà giảng dạy năm lớp 12, tìm một lớp học có tên giống với tên lớp 10 mà cô đã từng học, đứng ở đó và nhìn vào bên trong.
Học sinh trong lớp vẫn còn đó, giáo viên vẫn chưa rời đi, có vài học sinh đứng trên bục giảng tìm thầy để xin thầy giảng thêm.
“Đó là thầy vật lý năm lớp 10 của tôi.”
Dụ Ấu Tri đột nhiên kích động lẩm bẩm, sau đó kéo nhẹ áo của Hạ Minh Sầm ra hiệu và chỉ về hướng thầy.
“Kia là bạn học lớp 10 của tôi, cậu ấy lúc đó là lớp phó của lớp!”
Một số người khác thì cô không quen biết, có lẽ nguyên nhân là do phân chia lớp học, các bạn học năm lớp 10 của cô đều bị phân tán sang các lớp.
Dụ Ấu Tri lại nhìn về hướng bục giảng, sau đó càng thêm hưng phấn.
“Đó là bạn cùng bàn với tôi!” Dụ Ấu Tri hào hứng nói: “Năm lớp 10 tôi đã tặng cho cậu ấy một chiếc móc khóa khi cậu ấy vượt qua kì thi lớp 10, cậu nhìn chiếc cặp đó đi, chính là chiếc móc khóa đang treo trên cặp mà tôi nói đó”.
Sau đó, cô chuyển trường và chưa từng gặp lại người bạn đó nữa, thật không ngờ rằng chiếc cặp đã được đổi nhưng món quà mà cô tặng vẫn luôn được giữ bên mình, chưa từng bị vứt bỏ.
Mỗi câu mà cô nói, Hạ Minh Sầm đều “ừm” một tiếng, anh vẫn luôn nhìn cô, nhìn sự phấn khởi của cô, so với dáng vẻ trầm lặng, dịu dàng ít nói thường ngày hoàn toàn không giống chút nào, một người mang dáng vẻ phấn khích đến nỗi suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.
Anh hỏi: “Tại sao không đi vào chào hỏi?”
Dụ Ấu Tri vội vàng lắc đầu, có lẽ là “e dè hồi hương(*)” hoặc cũng có lẽ sợ bọn họ đã không còn nhớ mình là ai nữa.
(*) e dè hồi hương là cách nói dùng để diễn tả tâm trạng phức tạp của những kẻ lang thang khi trở về quê hương, xa quê đã nhiều năm không liên lạc với nhau, một khi trở về, càng ở gần quê hương lại càng cảm thấy không bình tĩnh, yên tâm
“Bỏ đi, tôi đứng ở đây nhìn một lát là được rồi.”
Đột nhiên có một bàn tay ấn vào đầu cô xoa xoa, Hạ Minh Sầm nói: “Đồ nhát gan.”
Dụ Ấu Tri không phủ nhận, cô thú nhận trong lúc này đã biến thành bộ dạng nhát gan. Chính lúc cô cảm thấy chỉ cần nhìn như vậy là đã mãn nguyện rồi, Hạ Minh Sầm ngẩng đầu lên, uể oải đi về phía cửa trước của lớp học.
“Này, cậu làm gì vậy!”
Dụ Ấu Tri vội vã gọi anh, nhưng anh không dừng lại, Hạ Minh Sầm nói gì đó với thầy, thầy sửng sốt một lúc, rồi nhanh chóng đặt xấp bài kiểm tra trên tay xuống trước và bước ra khỏi lớp học.
Thầy vật lý với ngữ khí rất do dự: “Là… Dụ Ấu Tri sao?”
Dụ Ấu Tri cẩn thận cúi đầu đáp: “Vâng, em chào thầy ạ.”
Những việc sau đó hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của cô, thầy vật lý không cho phép cô giải thích đã kéo cô vào văn phòng giáo viên, gọi lớn tên giáo viên chủ nhiệm năm lớp 10 của cô, nói rằng Dụ Ấu Tri đã đến rồi.
Chủ nhiệm lớp 10 của cô là người phụ nữ trung niên trạc ngoài 40 tuổi, vừa nhìn thấy Dụ Ấu Tri, mắt lập tức ửng đỏ lên, tiến đến ôm cô vào lòng, ngữ khí nghẹn ngào: “Con à, cuối cùng con cũng chịu về trường thăm cô rồi, hai năm nay con sống ở nhà mới thế nào, tốt chứ?”
Lời của cô chủ nhiệm đã khiến sống mũi Dụ Ấu Tri đau nhức, lục phủ ngũ tạng thắt chặt lại.
Khi bố mẹ qua đời, cô chủ nhiệm là người thường tới tâm sự với cô, nhưng mà nói gì cô cũng không thể hiểu được, chỉ cảm thấy cuộc sống là một trang u ám, không muốn đến lớp, không muốn học, càng không muốn tiếp tục ở lại trường.
Cô chủ nhiệm hiểu rằng tâm trạng của cô thay đổi trầm trọng do cha mẹ cùng lúc qua qua đời, vì thế không nỡ trách cô mà chỉ biết thở dài.
Sau đó, người bạn cũ vẫn giữ chiếc móc khóa của Dụ Ấu Tri cũng được lớp phó dẫn đến.
Người bạn cũ vừa gặp đã dùng lực “đánh” cô mấy cái để trút giận.
“Dụ Ấu Tri! Cậu có còn lương tâm nữa không hả? Nói chuyển trường là chuyển trường, nhắn tin cũng không trả lời, ít ra cũng phải nói với tớ một tiếng chứ! Tớ cứ nghĩ cậu đã chết rồi!”
Dụ Ấu Tri để mặc cho bạn mình trút giận, sau đó cô vội vàng ôm lấy bạn mình, khẽ nói một tiếng xin lỗi.
Thì ra, trước giờ thầy cô và bạn học đều chưa từng quên cô, thì ra bọn họ vẫn luôn quan tâm tới cô.
Thì ra, lúc trước khi cô luôn nghĩ rằng cuộc sống chỉ còn lại sự u ám, chỉ là do cô tự muốn trốn tránh thực tại. Vì thế, cô đã nhắm chặt mắt, không muốn đón nhận lòng tốt và sự quan tâm của mọi người xung quanh mình.
Thực ra, họ chỉ muốn cô bằng lòng bước ra khỏi quá khứ, cuộc sống sẽ không tệ đến như vậy, như cô vẫn luôn thường nghĩ.
Nhưng mà, đạo lý này chỉ đến thời khắc hiện tại cô mới hiểu hết được, Dụ Ấu Tri bắt đầu hối hận hồi đó vì sao lại từ bỏ bản thân, từ bỏ cả ngôi trường này.
Rõ ràng khi ở ngôi trường đó cô đã rất tự do tự tại, là chính cô đã từ bỏ cuộc sống này của mình, là chính cô đã tự ruồng bỏ bản thân mình.
Cùng thầy cô, bạn bè hồi tưởng về những chuyện cũ xong, mọi người lúc này mới chợt nhận ra là hôm nay Dụ Ấu Tri không đến đây một mình.
Đi cùng với cô là một chàng học sinh tướng mạo thanh tú, cao lớn, trong lúc Dụ Ấu Tri được mọi người vây quanh, anh bèn đi vào đứng cạnh cô, lẳng lặng quan sát.
Một nam sinh trạc tuổi Dụ Ấu Tri như vậy, vẻ ngoài đẹp trai, tính tình lại tốt, khắp người đều diện đồ hiệu, nửa đêm lại cùng Dụ Ấu Tri trở về trường cũ, khó mà khiến người khác không nghĩ nhiều.
Bạn bè thì chần chừ ngắm nhìn người này, do có thầy cô ở đó, nên chỉ dám hỏi nhỏ Dụ Ấu Tri: “Người này là bạn trai cậu hả?”
Kết quả là bạn bè đều dè dặt, tránh xa, nhưng cô chủ nhiệm lại khá cởi mở, dù sao thì hiện tại Dụ Ấu Tri đang được giáo dục theo mô hình nước ngoài, hơn nữa đã học lớp 12 rồi, yêu đương không hẳn sẽ trì hoãn việc học tập, vì vậy cô hỏi một cách hóng chuyện: “Dụ Ấu Tri, có bạn trai ở trường mới rồi, không tính giới thiệu cậu ấy với thầy cô sao?”
Dụ Ấu Tri đã khóc tới mức nước mắt giàn giụa, nói chuyện cũng nức nở sụt sịt.
“Cậu ấy... Cậu ấy không phải, con, bạn trai của con.”
Hạ Minh Sầm chợt bật cười.
“Dụ Ấu Tri, cậu có thể thở xong rồi nói không.”
Sau đó, Hạ Minh Sầm tự giới thiệu, giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng không hề kiêu ngạo như thường ngày.
Cô chủ nhiệm đột nhiên ý thức được, lập tức nói mình đã hiểu lầm rồi, nhưng người bạn kia ánh mắt lại lóe sáng lên, nhẹ giọng hỏi Dụ Ấu Tri: “Vậy hiện tại cậu đang ở nhà của cậu ấy sao?”
“Ừm”
“Sống chung dưới một mái nhà, giống phim truyền hình thế, cậu không định sẽ cùng cậu ấy “phát triển” hơn nữa đấy chứ?”
Dụ Ấu Tri trả lời một cách nhàm chán.
Thật ra, cô cũng muốn phát triển cái gì đó, chỉ là tạm thời vẫn chưa có tiến triển gì thôi.
Người bạn đó cùng Hạ Minh Sầm đã nói với nhau vài câu sau khi rời khỏi đó, còn nói gì thì Dụ Ấu Tri cũng không biết, bởi vì khi đó cô cũng đang nói chuyện với giáo viên, thầy cô dặn dò cô khi nào có thời gian rảnh, nhớ ghé thăm mọi người ở trường.
Nhưng khi rời khỏi tòa nhà dạy học rồi, Dụ Ấu Tri quả thật là không nỡ rời đi, nên cô lại đến sân chơi, nhưng bị giáo viên tuần tra cầm đèn pin đuổi theo, vì nhầm tưởng là hai đứa học sinh yêu sớm đang hẹn hò, hai người không chạy không được, đành vội vã chạy khỏi sân chơi.
Sau đó, họ đến sườn đồi phía sau tòa nhà giảng dạy.
Trước khi đi, Hạ Minh Sầm đã hỏi một câu đặc biệt: “Ở đây có bị ai bắt không?”
“Có lẽ là không.”
Cô dẫn Hạ Minh Sầm tìm một chỗ ngồi trên sườn đồi ngồi xuống, làn gió buổi tối thổi qua tai, thoải mái ngắm nhìn khung cảnh ngôi trường.
Dụ Ấu Tri vẫn đang hồi tưởng về cuộc hội ngộ với giáo viên và bạn bè vừa rồi, điều mà cô ấy không hề ngờ tới.
Nếu không có người đang ngồi bên cạnh cổ vũ cô, giúp cô có được dũng khí, có lẽ cô chỉ có thể lén lút đứng ở một góc nhìn mọi người.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Minh Sầm, chợt phát hiện anh còn hưởng thụ nơi này hơn cả cô, lúc này anh đã lấy hai tay gối đầu, nằm trên bãi cỏ, nhàn nhã ngắm nhìn bầu trời đêm.
Dụ Ấu Tri vốn nghĩ rằng Hạ Minh Sầm sẽ không hòa hợp được với ngôi trường cũ của cô khi họ cùng nhau trở lại đây, thậm chí biết đâu sẽ phàn nàn rằng cơ sở vật chất ở đây kém hơn trường quốc tế của họ, nhưng anh lại không làm thế, anh không mặc đồng phục, những phương diện kiêu ngạo của anh dường như cũng đã được gạt bỏ đi. Khi nằm ở đây, cảm nhận từng cơn gió khẽ thổi qua, so với những nam sinh trung học bình thường không khác gì mấy.
Cậu chủ nhỏ đã cùng cô đến trường cũ của cô, thật không thể tin được.
Đổi lại là 2 năm trước, có nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ tới.
“Thì ra ở trường cũ cậu cũng có bạn bè.” Lúc này Hạ Minh Sầm đột nhiên nói: “Tôi cứ nghĩ là cậu trời sinh vốn đã có tính cách lầm lì, cô độc chứ!”
Dụ Ấu Tri ôm đầu gối nói: “Không phải.”
Hạ Minh Sầm không hỏi tại sao, dù sao thì mọi người nhìn vào đều có thể thấy lý do tại sao cô trở nên thu mình sau khi chuyển đến một môi trường mới như vậy.
“Chỉ là, cách nói chuyện của cậu cũng không có vấn đề gì, đợi vào đại học rồi cậu có thể kết bạn mới.” Anh dừng lại, rồi lại nói: “Thực ra nếu không được thì vẫn còn tôi, dù sao trường của hai chúng ta rất gần”
Dụ Ấu Tri ừ một tiếng, nói cảm ơn vì câu nói chứa đựng đầy sự chân thành của anh.
Anh ừ đáp lại, sau đó hỏi cô: “Đồ nhát gan, giờ cậu đã vui rồi chứ?”
Cô gật đầu, nhưng vì trời quá tối khiến anh không thấy được, nên cô đành thốt lên: “Ừm, vui rồi.”
Sau đó lại giải thích: “Tôi không phải đồ nhát gan.”
Chỉ là hôm nay có chút rụt rè tí thôi.
Hạ Minh Sầm không tin: “Tại sao cậu lại không phải chứ?”
Dụ Ấu Tri bĩu môi, đột nhiên nhớ tới lời khi nãy bạn cô đã nói.
Sống cùng một nhà, có thể tính là sớm chiều có nhau, Hạ Minh Sầm giúp cô bổ túc bài vở cả một năm học, hiện tại offer đã nằm trong tay, chừng nửa năm là có thể khởi hành ra nước ngoài, nhưng cô chợt phát hiện không có chút tiến triển nào.
Nhưng mà cũng không hẳn là không có chút tiến triển nào, ít nhất có lẽ đã được coi là một nửa bạn bè nhỉ?
Thế nên cô thăm dò nói: “Trước mặt cậu không phải.”
Hạ Minh Sầm nghe không rõ bèn hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Cô học theo dáng vẻ anh nằm trên cỏ, nghiêng người đối mặt với anh, vì không có đèn trên núi, ánh trăng lại lập lòe, hai người nhìn không rõ được mặt của đối phương, càng không biết biểu cảm của đối phương lúc này như thế nào.
Dụ Ấu Tri chỉ có thể thoáng nhìn thấy hình dáng của anh dưới ánh trăng.
Cô không biết là do gió lay quá nhẹ, hay là đêm quá tĩnh mịch đến rung động lòng người, từng đường nét của cậu chủ nhỏ bỗng trở nên mềm mại và xinh đẹp trong mắt cô.
Hạ Minh Sầm vẫn luôn không nói gì, thời gian từng giây, từng giây trôi qua, không nhận được câu trả lời của Dụ Ấu Tri, dần dần anh cảm thấy mình vừa rồi có chút quá nóng vội.
Cô đưa tay vuốt mặt, lúc vừa muốn ngồi dậy, anh lại nắm lấy cổ tay cô, kéo cô tiếp tục nằm xuống.
Hai người cùng nằm nghiêng, mặt đối mặt, đây là lần đầu tiên họ dùng tư thế như vậy để nhìn một người khác giới, rõ ràng là đang ở ngoài trời, nhưng nơi này dường như chỉ có duy nhất hai người họ.
Đột nhiên, Hạ Minh Sầm nhẹ nhàng hỏi cô với tông giọng trầm thấp.
“Vậy nhát gan như cậu, có dám mạnh dạn hơn một chút không?”
Dụ Ấu Tri ngã xuống với đôi mắt hoảng loạn, nhưng chỉ chốc lát cô đã có đủ sức lực để đứng dậy trở lại. Cô vừa ngước mắt một cái đã nhìn thấy Hạ Minh Sầm hằm hằm sát khí với đôi môi mím chặt, còn quai hàm thì nghiến ken két.
Trước giờ, chưa một khoảnh khắc nào mà cô nhìn thấy cậu chủ nhỏ lại trở nên yên tâm đến vậy.
Bởi vì bị ngã nên quần áo của cô dính đầy bụi, Hạ Minh Sầm phủi bụi trước giúp cô, sau đó mới kéo cô đứng ra phía sau anh.
“Đứng ra phía sau tôi.”
Người đàn ông say rượu nhìn kĩ một lát, nhếch miệng cười: “Yoo, bạn trai nhỏ đến bảo vệ bạn gái nhỏ sao? Bây giờ mấy đứa nhóc đều phát triển sớm vậy à, có tin là tao nói với người nhà tụi bây là tụi bây yêu sớm không?”
Hạ Minh Sầm lông mày hờ hững, cười một cái rồi đáp: “Này ông chú, theo tôi thấy người cần tìm gia đình không phải là chú sao? Cũng không biết chú lớn chừng này rồi, người nhà có còn muốn quản chú không nữa.”
Nói xong, anh đi về phía người đàn ông say rượu, người đàn ông chừng một mét bảy ngước đầu, trừng hai mắt nhìn.
Cậu nam sinh mặt nhìn qua trông rất thanh tú, sao mà lại cao tới như vậy? So với ông ta thì cao hơn hẳn nửa cái đầu!
Ông ta còn chưa kịp phản ứng thì cậu nam sinh đã trực tiếp cho ông ta một đấm, luồng gió lạnh thổi bên tai, má trái của ông ta có cảm giác như bị trật khớp vậy, sau đó thì ông ta ngã sầm xuống đất.
“Mẹ nó! Hôm nay ông nhất định phải đánh chết mày!”
Ông ta đứng dậy và lao tới phía trước, vừa đánh vừa chửi rủa, cái gì mà “mẹ nó”, “ch* chế*”, “đ* mẹ mày”, những gì khó nghe đều không thiếu, cứ thế mà chửi.
Hạ Minh Sầm mọi ngày bộ dạng luôn rất uể oải, trông như không thích vận động nhưng lúc đánh đấm lại không nể nang gì, vô cùng hung dữ. Anh không thích nói những lời cay nghiệt khi đánh đấm, miệng của người đàn ông càng bẩn thì anh xuống tay càng nặng.
Chưa được mấy phút mà ông ta đã hoàn toàn khiếp sợ, Hạ Minh Sầm nhấn thẳng khuôn mặt bầm dập của ông ta xuống đất.
Hạ Minh Sầm hơi thở có phần gấp gáp, quay đầu về phía Dụ Ấu Tri nói: “Báo cảnh sát”
Dụ Ấu Tri do dự trong chốc lát nói: “Thôi bỏ đi.”
Người đàn ông ban nãy bị nhấn đầu xuống đất vừa nghe thấy vậy liền lập tức thuyết phục Hạ Minh Sầm: “Này cậu bé đẹp trai, bạn gái của cậu đã bỏ qua cho tôi rồi, cậu cũng đừng tính toán với tôi nữa đi, đánh đã đánh rồi, nếu thật phải tới đồn cảnh sát sẽ rất ồn ào, đến lúc đó còn phải thông báo cho gia đình của cậu chạy đến một chuyến, phiền phức hơn nhiều mà.”
“Ông câm miệng!”, Hạ Minh Sầm trước tiên khiến cho người đàn ông kia không nhiều lời nữa rồi mới khẽ cau mày nói với Dụ Ấu Tri: “Người này tôi đã giúp cậu khống chế hắn rồi, cậu còn sợ cái gì nữa? Nhanh chóng báo cảnh sát!”
“Không phải tôi sợ hắn.”
“Vậy cậu sợ cái gì?”
Cô chạy hai, ba bước nhỏ tới, ngồi xổm xuống, ghé sát vào tai Hạ Minh Sầm nói “… Cậu đánh ông ta thảm như vậy, tôi sợ là đến lúc đó người bị cảnh sát truy cứu trách nhiệm sẽ là cậu đó.”
Hạ Minh Sầm sững sờ, mắt đối mắt trong vài giây, sau đó Dụ Ấu Tri nhìn anh cười.
Anh nhướng mày hỏi cô: “Lo tôi sẽ bị cảnh sát dạy dỗ sao?”
Dụ Ấu Tri bất lực nói: “Không phải đâu!”
“Không được, kể cả bị mắng cũng phải gọi cảnh sát!” Hạ Minh Sầm ngữ khí hời hợt: “Nếu tôi không đi theo cậu thì ông ta chắc chắn đã làm gì cậu rồi!”
Dụ Ấu Tri trong lòng lo lắng, khẽ hỏi anh: “Cậu đi theo tôi?”
Hạ Minh Sầm nhếch môi, đột nhiên oán trách cô, ngữ khí ngờ vực: “Nếu không thì là gì? Tôi nói sẽ đi cùng cậu, cậu không cho, ai mà biết được tối thế này, cậu lại một mình ra ngoài còn có thể sống sót quay về không, tôi không muốn mắc nợ một mạng người.”
Mặc dù ngữ khí của anh lạnh lùng, hung dữ, nhưng Dụ Ấu Tri khó mà phản bác lại.
Nếu như Hạ Minh Sầm không xuất hiện, hậu quả chắc chắn rất đáng sợ.
Lúc này, người đàn ông kia lại lên tiếng: “Cậu đẹp trai, làm đàn ông phải thẳng thắn chút, lo lắng cho bạn gái thì cứ nói thẳng, vòng vo như vậy thật nhàm chán.”
Bị người đàn ông cắt ngang lời, hai người bọn họ nhất thời không biết nên làm gì.
“Tôi không phải bạn gái của cậu ấy.”
“Cậu ấy cũng không phải bạn gái của tôi.”
Cả hai cùng đồng thanh phủ nhận, sau đó thì ngại ngùng, lúng túng rồi im lặng trở lại.
Ông ta thở dài ngán ngẩm, vẻ mặt đau khổ nói: “Được rồi, được rồi, mấy đứa nhỏ thích chơi trò “mập mờ” thì tùy mấy đứa vậy. Có thể cho ông chú này thoải mái chút không?, muốn báo cảnh sát thì báo nhanh đi, đừng có nhấn tao như thế mãi chứ. Tay của tao sắp tê đứt cả rồi.”
Hạ Minh Sầm khinh bỉ, bĩu môi, tặc lưỡi một tiếng, Dụ Ấu Tri hiểu ý, nhanh chóng lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh, nhìn thấy cảnh này thì đã hiểu đại khái, nói rằng trước tiên nên đến đồn cảnh sát trước.
Bởi vì không gây ra hậu quả quá nghiêm trọng, vả lại người đàn ông lúc này đã bị đánh cho tỉnh táo hẳn, chủ động thừa nhận lỗi của mình, còn chưa tính đến việc ông ta bị Hạ Minh Sầm đánh cho mặt mũi bầm dập, vì vậy sự việc được giải quyết khá nhanh chóng.
“Này cậu bé!”
Trước khi rời đi, một vị cảnh sát lớn tuổi đã gọi tên Hạ Minh Sầm.
“Có bạn gái rồi thì phải có trách nhiệm làm bạn trai, sau này không thể để bạn gái đêm khuya một mình ra ngoài nữa, cãi nhau thì cãi nhau, an toàn vẫn là trên hết, hiểu chưa?”
Mặc dù trong cuộc thẩm vấn khi nãy, Hạ Minh Sầm và Dụ Ấu Tri đã phủ nhận mối quan hệ là người yêu của nhau, nhưng các chú cảnh sát ở đó ngoài miệng thì ừ ừ ừ cho qua, trong lòng đều ngầm hiểu tình huống này cả rồi nhưng không nỡ nói trắng ra. Không phải người yêu, không phải anh em, bạn bè bình thường mà tức giận “ra tay” nặng đến nỗi như vậy.
Hạ Minh Sầm hỏi cô: “Còn đi siêu thị nữa chứ?”
Cũng may là gần đây có cửa hàng tiện lợi, Dụ Ấu Tri băng qua đường, dự định là sẽ ghé qua cửa hàng tiện lợi.
Các nhà khác gần đây cũng có cửa hàng tiện lợi, chẳng qua nó là khu của những người giàu sống, đều liên kết với các cửa hàng có các mặt hàng nhập khẩu, giá cả gấp đôi bình thường, mặc dù Dụ Ấu Tri nói hiện tại chi phí sinh hoạt là do nhà họ Hạ chu cấp, nhưng ở phương diện khác thì quan điểm chi tiêu của cô vẫn chưa theo kịp mức sống hiện giờ. Trong thâm tâm cô không nỡ mua những thứ quá đắt tiền, dù sao đi nữa thì cũng là tiền của nhà họ Hạ, cô chỉ cần ăn mì, không cần ăn những thứ tốt đến như vậy,
Sớm biết thế này thì đã không cần kiêu ngạo đến vậy, đến cửa hàng gần đây mua là được rồi.
Bước vào cửa hàng, Dụ Ấu Tri cầm lấy hộp mì ăn liền chuẩn bị thanh toán, Hạ Minh Sầm cau mày, hỏi cô: “Không phải cậu nói mua đồ dùng hàng ngày sao?”
“…”
“Cậu lừa tôi?”
Dụ Ấu Tri cố cầm cự tới cùng nói: “Tôi lừa cậu làm gì, cậu ở đây làm sao tôi mua được đây?”
Hạ Minh Sầm lập tức để lộ ra vẻ mặt cảm thấy con gái thật phiền phức, nhưng miệng thì vẫn thỏa hiệp.
“Tôi ra ngoài đợi cậu, cậu từ từ chọn, được rồi chứ?”
Nói xong anh liền ra ngoài, Dụ Ấu Tri để lấp liếm việc này chỉ có thể mua thêm cả gói băng vệ sinh.
Thanh toán xong, Dụ Ấu Tri không vội rời khỏi, dùng luôn nước sôi ở cửa hàng tiện lợi ngâm mì, sau đó nhân lúc mì vẫn chưa chin, cô rời khỏi cửa hàng, thuận miệng hỏi Hạ Minh Sầm có muốn ăn mì không.
Hạ Minh Sầm nhìn thấy cô nấu mì cho mình, dáng vẻ cau mày lại xuất hiện.
“Cậu nói sao?”
Hàm ý là cậu có còn là con người nữa không vậy?
Vừa nãy lúc cô gặp khó khăn, Hạ Minh Sầm thực sự rất đáng tin cậy, nhưng giờ cô không còn khó khăn gì nữa, Hạ Minh Sầm lại biến thành cậu thiếu gia kiêu ngạo, ăn nói khó nghe.
Khi không gặp khó khăn thì anh chính là khó khăn duy nhất của cô.
Dụ Ấu Tri trong lòng tự thuyết phục chính mình, vì khi nãy cậu ấy đã giúp mình, vì vậy sẽ không tính toán với cậu ấy vậy.
Sau đó, cô cũng mua giúp anh gói mì ăn liền, cả hai cùng ngồi trên băng ghế ở cửa hàng tiện lợi, bên nhìn ngắm người đi đường, bên thì ăn mì.
Có vẻ như, đây là lần thứ ba cả hai cùng ăn mì rồi.
Đèn trong cửa hàng tiện lợi được thắp sáng trưng, bóng hình mờ nhạt của hai người phản lại trên kính cửa. Hạ Minh Sầm không được tinh tế như trong tưởng tượng của Dụ Ấu Tri, một bát mì mà có thể khiến anh vui vẻ đến vậy, cuối cùng còn húp cạn cả nước súp của mì.
Dụ Ấu Tri không ăn nhanh như anh, cô cảm thấy cách ăn của mình không có vấn đề gì nhưng bị người khác nhìn chằm chằm thì không được thoải mái lắm.
Ngay lúc ấy, anh cất giọng phá vỡ bầu không khí yên lặng này: “Ở nhà không có thứ gì để ăn hay sao, làm gì phải lao đến tận đây để ăn mì ăn liền.”
“Ở nhà hết mì rồi.”
“Cậu không thể ăn thứ khác sao?”
“Có thể chứ, nhưng mà hôm nay tôi không muốn ăn thứ gì khác, chỉ muốn ăn mì thôi.”
“Tại sao chứ?” Hạ Minh Sầm nghiêng đầu: “Hôm nay là ngày quốc tế mì ăn liền à?”
Dụ Ấu Tri không nói thêm gì nữa.
Anh chắc đã sớm quên món mì trường thọ mà 2 tháng trước cô làm cho anh rồi.
Bỏ đi, không phải ai cũng có thói quen ăn mì trường thọ vào ngày sinh nhật, đối với cô mà nói, ăn mì vào ngày sinh nhật có ý nghĩa rất lớn, nhưng đối với cậu thiếu gia mà nói đó cũng chỉ là bát mì bình thường.
Đã tốn không ít thời gian ở đồn cảnh sát, cách 0 giờ vẫn còn 3 tiếng, bát mì này, cũng có thể được tính là đã hoàn thành cơ bản ý nghĩa của nó.
Ăn xong mì, Dụ Ấu Tri không gấp trở về nhà, cô muốn đi dạo xung quanh một lát, đi dạo đến 12 giờ đêm, nhưng e là những việc mà cô đã gặp phải vẫn khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Hạ Minh Sầm ở bên đường gọi được một chiếc taxi, mở cửa giúp cô rồi gọi cô lên xe, Dụ Ấu Tri chần chừ lúc lâu sau, hỏi: “Chúng ta về nhà bây giờ sao?”
“Không thì sao chứ?”
Dụ Ấu Tri rũ mắt xuống, chầm chậm lên xe. Dụ Ấu Tri vốn nghĩ rằng Hạ Minh Sầm sẽ nói địa chỉ về nhà, nhưng không, Hạ Minh Sầm hỏi cô: “Cậu muốn đi đâu?”
Dụ Ấu Tri không kịp phản ứng: “Hả?”
“Đừng giả ngốc nữa,vừa rồi rõ ràng còn không muốn về nhà, muốn đi đâu, nói đi.”
Dụ Ấu Tri không chắc chắn lắm: “Cậu có đi cùng tôi không?”
“Nếu không thì sao nữa, lẽ nào để cậu đi một mình sao?” Hạ Minh Sầm nhẹ giọng lại.
“Vả lại cũng sắp 12 giờ đêm rồi, còn phải nói chúc mừng sinh nhật với cậu chứ.”
“…”
Cậu ấy vẫn nhớ.
Dụ Ấu Tri không nhịn được hỏi thêm một chút: “Vì sao cậu lại từ chỗ cắm trại trở về?”
Hạ Minh Sầm xoay đầu lại, chống cằm nhìn ra cửa sổ xe, trầm giọng nói: “Vốn biết rõ câu trả lời mà còn hỏi thì đều là đồ ngốc, cậu thấy có đúng không?”
Không dễ dàng gì anh mới khiến cô cảm động một chút, nhưng cũng ngay tức khắc biến tan thành mây khói.
Dụ Ấu Tri không để ý đến vấn đề này nữa, chỉ là nhất thời cô cũng không nghĩ ra sẽ đi đâu, vì vậy cô tùy ý nói: “Tôi muốn về thăm trường học cũ.”
Sau đó, tài xế taxi thật sự lái xe về hướng trường học lúc trước của cô.
Lớp 11 Dụ Ấu Tri học trường cấp 3 trực thuộc đại học sư phạm thành phố Lư, Đây cũng là trường cấp 3 công lập có tỷ lệ trúng tuyển đại học khá cao trong thành phố, khi nhận được giấy báo nhập học, ông Dụ bà Liên rất vui mừng, cứ như con gái họ hôm nay đã được nhận vào trường trung học trực thuộc thì ngày mai có thể thi vào Thanh Hoa, Bắc Đại vậy.
Lúc đó, ai có thể ngờ rằng, có một ngày cô sẽ chuyển từ ngồi trường cấp ba mà ba mẹ đặt kỳ vọng lớn ở đó sang một ngôi trường cấp ba quốc tế khác, rồi sống một cuộc sống cấp ba khác hoàn toàn.
Khi chiếc taxi đến cổng trường, lớp 12 cũng vừa kết thúc buổi tự học, đám học sinh ngoại trú đổ ra như quạ, hướng về phía khu vực ngoài trường, dần dần chiếm lĩnh hết các siêu thị nhỏ hay quán ăn gần đó.
Lúc này, cổng trường lại có thể náo nhiệt đến như vậy, Hạ Minh Sầm đúng là không thể ngờ tới.
“Muộn thế này mới được tan học sao?”
Dụ Ấu Tri nói: “Ừm, lớp 12 việc học hành căng thẳng, nên các buổi tự học sẽ kết thúc trễ như vậy.”
Hạ Minh Sầm bĩu môi: “Như vậy có tác dụng không?”
Bọn họ 3, 4 giờ chiều là tan học rồi, sau đó hoàn toàn là sinh hoạt cá nhân, có người đi câu lạc bộ, cũng có người tham gia công tác xã hội, một số khác tự ý thức được sẽ đi thư viện để tự học, thời gian hoàn toàn tự phân phối, cơ bản sẽ không có người quản.
Thời gian này, mâu thuẫn quan điểm giữa việc giáo dục định hướng thi cử và giáo dục theo kiểu phương Tây đã hoàn toàn được làm nổi bật lên. Dụ Ấu Tri biết rằng Hạ Minh Sầm chưa từng trải qua cuộc sống cấp 3 căng thẳng, cũng như không cảm nhận và hiểu được cái gọi là “chạy đua nước rút” vào đại học.
Anh từ khi sinh ra đã đứng sẵn ở vạch đích, sao có thể hiểu được cảm giác “ thiên quân, vạn mã chen cầu độc mộc(*)”
(*) Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, nội dung đề cập đến rất nhiều người đều hướng đến 1 mục tiêu, nhưng số người có thể đạt được mục tiêu đó lại rất ít. Thi đại học cũng như vậy, số học sinh thì rất nhiều, nhưng số lượng học sinh đậu đại học thì lại rất ít
Vốn dĩ không cùng tầng lớp xã hội, cũng không mong anh có thể hiểu được, Dụ Ấu Tri không nhiều lời, nhân cơ hội cổng trường đông đúc học sinh, cứ thế tránh tầm mắt bảo vệ mà lẻn vào trường.
Đầu tiên cô đến lớp học năm cô học lớp 10 để xem xem, nhưng thật đáng tiếc lúc này lớp 10 đã tan học, cửa lớp khóa cô không thể vào được, cô đứng bên ngoài cửa sổ hướng vào trong phòng học nhìn một lúc, bài trí trong lớp và báo tường trên bảng đen đã hoàn toàn khác, ở đây đã thay thành một khóa học sinh lớp 10 mới.
Sau đó, cô lại đến tòa nhà giảng dạy năm lớp 12, tìm một lớp học có tên giống với tên lớp 10 mà cô đã từng học, đứng ở đó và nhìn vào bên trong.
Học sinh trong lớp vẫn còn đó, giáo viên vẫn chưa rời đi, có vài học sinh đứng trên bục giảng tìm thầy để xin thầy giảng thêm.
“Đó là thầy vật lý năm lớp 10 của tôi.”
Dụ Ấu Tri đột nhiên kích động lẩm bẩm, sau đó kéo nhẹ áo của Hạ Minh Sầm ra hiệu và chỉ về hướng thầy.
“Kia là bạn học lớp 10 của tôi, cậu ấy lúc đó là lớp phó của lớp!”
Một số người khác thì cô không quen biết, có lẽ nguyên nhân là do phân chia lớp học, các bạn học năm lớp 10 của cô đều bị phân tán sang các lớp.
Dụ Ấu Tri lại nhìn về hướng bục giảng, sau đó càng thêm hưng phấn.
“Đó là bạn cùng bàn với tôi!” Dụ Ấu Tri hào hứng nói: “Năm lớp 10 tôi đã tặng cho cậu ấy một chiếc móc khóa khi cậu ấy vượt qua kì thi lớp 10, cậu nhìn chiếc cặp đó đi, chính là chiếc móc khóa đang treo trên cặp mà tôi nói đó”.
Sau đó, cô chuyển trường và chưa từng gặp lại người bạn đó nữa, thật không ngờ rằng chiếc cặp đã được đổi nhưng món quà mà cô tặng vẫn luôn được giữ bên mình, chưa từng bị vứt bỏ.
Mỗi câu mà cô nói, Hạ Minh Sầm đều “ừm” một tiếng, anh vẫn luôn nhìn cô, nhìn sự phấn khởi của cô, so với dáng vẻ trầm lặng, dịu dàng ít nói thường ngày hoàn toàn không giống chút nào, một người mang dáng vẻ phấn khích đến nỗi suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.
Anh hỏi: “Tại sao không đi vào chào hỏi?”
Dụ Ấu Tri vội vàng lắc đầu, có lẽ là “e dè hồi hương(*)” hoặc cũng có lẽ sợ bọn họ đã không còn nhớ mình là ai nữa.
(*) e dè hồi hương là cách nói dùng để diễn tả tâm trạng phức tạp của những kẻ lang thang khi trở về quê hương, xa quê đã nhiều năm không liên lạc với nhau, một khi trở về, càng ở gần quê hương lại càng cảm thấy không bình tĩnh, yên tâm
“Bỏ đi, tôi đứng ở đây nhìn một lát là được rồi.”
Đột nhiên có một bàn tay ấn vào đầu cô xoa xoa, Hạ Minh Sầm nói: “Đồ nhát gan.”
Dụ Ấu Tri không phủ nhận, cô thú nhận trong lúc này đã biến thành bộ dạng nhát gan. Chính lúc cô cảm thấy chỉ cần nhìn như vậy là đã mãn nguyện rồi, Hạ Minh Sầm ngẩng đầu lên, uể oải đi về phía cửa trước của lớp học.
“Này, cậu làm gì vậy!”
Dụ Ấu Tri vội vã gọi anh, nhưng anh không dừng lại, Hạ Minh Sầm nói gì đó với thầy, thầy sửng sốt một lúc, rồi nhanh chóng đặt xấp bài kiểm tra trên tay xuống trước và bước ra khỏi lớp học.
Thầy vật lý với ngữ khí rất do dự: “Là… Dụ Ấu Tri sao?”
Dụ Ấu Tri cẩn thận cúi đầu đáp: “Vâng, em chào thầy ạ.”
Những việc sau đó hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của cô, thầy vật lý không cho phép cô giải thích đã kéo cô vào văn phòng giáo viên, gọi lớn tên giáo viên chủ nhiệm năm lớp 10 của cô, nói rằng Dụ Ấu Tri đã đến rồi.
Chủ nhiệm lớp 10 của cô là người phụ nữ trung niên trạc ngoài 40 tuổi, vừa nhìn thấy Dụ Ấu Tri, mắt lập tức ửng đỏ lên, tiến đến ôm cô vào lòng, ngữ khí nghẹn ngào: “Con à, cuối cùng con cũng chịu về trường thăm cô rồi, hai năm nay con sống ở nhà mới thế nào, tốt chứ?”
Lời của cô chủ nhiệm đã khiến sống mũi Dụ Ấu Tri đau nhức, lục phủ ngũ tạng thắt chặt lại.
Khi bố mẹ qua đời, cô chủ nhiệm là người thường tới tâm sự với cô, nhưng mà nói gì cô cũng không thể hiểu được, chỉ cảm thấy cuộc sống là một trang u ám, không muốn đến lớp, không muốn học, càng không muốn tiếp tục ở lại trường.
Cô chủ nhiệm hiểu rằng tâm trạng của cô thay đổi trầm trọng do cha mẹ cùng lúc qua qua đời, vì thế không nỡ trách cô mà chỉ biết thở dài.
Sau đó, người bạn cũ vẫn giữ chiếc móc khóa của Dụ Ấu Tri cũng được lớp phó dẫn đến.
Người bạn cũ vừa gặp đã dùng lực “đánh” cô mấy cái để trút giận.
“Dụ Ấu Tri! Cậu có còn lương tâm nữa không hả? Nói chuyển trường là chuyển trường, nhắn tin cũng không trả lời, ít ra cũng phải nói với tớ một tiếng chứ! Tớ cứ nghĩ cậu đã chết rồi!”
Dụ Ấu Tri để mặc cho bạn mình trút giận, sau đó cô vội vàng ôm lấy bạn mình, khẽ nói một tiếng xin lỗi.
Thì ra, trước giờ thầy cô và bạn học đều chưa từng quên cô, thì ra bọn họ vẫn luôn quan tâm tới cô.
Thì ra, lúc trước khi cô luôn nghĩ rằng cuộc sống chỉ còn lại sự u ám, chỉ là do cô tự muốn trốn tránh thực tại. Vì thế, cô đã nhắm chặt mắt, không muốn đón nhận lòng tốt và sự quan tâm của mọi người xung quanh mình.
Thực ra, họ chỉ muốn cô bằng lòng bước ra khỏi quá khứ, cuộc sống sẽ không tệ đến như vậy, như cô vẫn luôn thường nghĩ.
Nhưng mà, đạo lý này chỉ đến thời khắc hiện tại cô mới hiểu hết được, Dụ Ấu Tri bắt đầu hối hận hồi đó vì sao lại từ bỏ bản thân, từ bỏ cả ngôi trường này.
Rõ ràng khi ở ngôi trường đó cô đã rất tự do tự tại, là chính cô đã từ bỏ cuộc sống này của mình, là chính cô đã tự ruồng bỏ bản thân mình.
Cùng thầy cô, bạn bè hồi tưởng về những chuyện cũ xong, mọi người lúc này mới chợt nhận ra là hôm nay Dụ Ấu Tri không đến đây một mình.
Đi cùng với cô là một chàng học sinh tướng mạo thanh tú, cao lớn, trong lúc Dụ Ấu Tri được mọi người vây quanh, anh bèn đi vào đứng cạnh cô, lẳng lặng quan sát.
Một nam sinh trạc tuổi Dụ Ấu Tri như vậy, vẻ ngoài đẹp trai, tính tình lại tốt, khắp người đều diện đồ hiệu, nửa đêm lại cùng Dụ Ấu Tri trở về trường cũ, khó mà khiến người khác không nghĩ nhiều.
Bạn bè thì chần chừ ngắm nhìn người này, do có thầy cô ở đó, nên chỉ dám hỏi nhỏ Dụ Ấu Tri: “Người này là bạn trai cậu hả?”
Kết quả là bạn bè đều dè dặt, tránh xa, nhưng cô chủ nhiệm lại khá cởi mở, dù sao thì hiện tại Dụ Ấu Tri đang được giáo dục theo mô hình nước ngoài, hơn nữa đã học lớp 12 rồi, yêu đương không hẳn sẽ trì hoãn việc học tập, vì vậy cô hỏi một cách hóng chuyện: “Dụ Ấu Tri, có bạn trai ở trường mới rồi, không tính giới thiệu cậu ấy với thầy cô sao?”
Dụ Ấu Tri đã khóc tới mức nước mắt giàn giụa, nói chuyện cũng nức nở sụt sịt.
“Cậu ấy... Cậu ấy không phải, con, bạn trai của con.”
Hạ Minh Sầm chợt bật cười.
“Dụ Ấu Tri, cậu có thể thở xong rồi nói không.”
Sau đó, Hạ Minh Sầm tự giới thiệu, giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng không hề kiêu ngạo như thường ngày.
Cô chủ nhiệm đột nhiên ý thức được, lập tức nói mình đã hiểu lầm rồi, nhưng người bạn kia ánh mắt lại lóe sáng lên, nhẹ giọng hỏi Dụ Ấu Tri: “Vậy hiện tại cậu đang ở nhà của cậu ấy sao?”
“Ừm”
“Sống chung dưới một mái nhà, giống phim truyền hình thế, cậu không định sẽ cùng cậu ấy “phát triển” hơn nữa đấy chứ?”
Dụ Ấu Tri trả lời một cách nhàm chán.
Thật ra, cô cũng muốn phát triển cái gì đó, chỉ là tạm thời vẫn chưa có tiến triển gì thôi.
Người bạn đó cùng Hạ Minh Sầm đã nói với nhau vài câu sau khi rời khỏi đó, còn nói gì thì Dụ Ấu Tri cũng không biết, bởi vì khi đó cô cũng đang nói chuyện với giáo viên, thầy cô dặn dò cô khi nào có thời gian rảnh, nhớ ghé thăm mọi người ở trường.
Nhưng khi rời khỏi tòa nhà dạy học rồi, Dụ Ấu Tri quả thật là không nỡ rời đi, nên cô lại đến sân chơi, nhưng bị giáo viên tuần tra cầm đèn pin đuổi theo, vì nhầm tưởng là hai đứa học sinh yêu sớm đang hẹn hò, hai người không chạy không được, đành vội vã chạy khỏi sân chơi.
Sau đó, họ đến sườn đồi phía sau tòa nhà giảng dạy.
Trước khi đi, Hạ Minh Sầm đã hỏi một câu đặc biệt: “Ở đây có bị ai bắt không?”
“Có lẽ là không.”
Cô dẫn Hạ Minh Sầm tìm một chỗ ngồi trên sườn đồi ngồi xuống, làn gió buổi tối thổi qua tai, thoải mái ngắm nhìn khung cảnh ngôi trường.
Dụ Ấu Tri vẫn đang hồi tưởng về cuộc hội ngộ với giáo viên và bạn bè vừa rồi, điều mà cô ấy không hề ngờ tới.
Nếu không có người đang ngồi bên cạnh cổ vũ cô, giúp cô có được dũng khí, có lẽ cô chỉ có thể lén lút đứng ở một góc nhìn mọi người.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Minh Sầm, chợt phát hiện anh còn hưởng thụ nơi này hơn cả cô, lúc này anh đã lấy hai tay gối đầu, nằm trên bãi cỏ, nhàn nhã ngắm nhìn bầu trời đêm.
Dụ Ấu Tri vốn nghĩ rằng Hạ Minh Sầm sẽ không hòa hợp được với ngôi trường cũ của cô khi họ cùng nhau trở lại đây, thậm chí biết đâu sẽ phàn nàn rằng cơ sở vật chất ở đây kém hơn trường quốc tế của họ, nhưng anh lại không làm thế, anh không mặc đồng phục, những phương diện kiêu ngạo của anh dường như cũng đã được gạt bỏ đi. Khi nằm ở đây, cảm nhận từng cơn gió khẽ thổi qua, so với những nam sinh trung học bình thường không khác gì mấy.
Cậu chủ nhỏ đã cùng cô đến trường cũ của cô, thật không thể tin được.
Đổi lại là 2 năm trước, có nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ tới.
“Thì ra ở trường cũ cậu cũng có bạn bè.” Lúc này Hạ Minh Sầm đột nhiên nói: “Tôi cứ nghĩ là cậu trời sinh vốn đã có tính cách lầm lì, cô độc chứ!”
Dụ Ấu Tri ôm đầu gối nói: “Không phải.”
Hạ Minh Sầm không hỏi tại sao, dù sao thì mọi người nhìn vào đều có thể thấy lý do tại sao cô trở nên thu mình sau khi chuyển đến một môi trường mới như vậy.
“Chỉ là, cách nói chuyện của cậu cũng không có vấn đề gì, đợi vào đại học rồi cậu có thể kết bạn mới.” Anh dừng lại, rồi lại nói: “Thực ra nếu không được thì vẫn còn tôi, dù sao trường của hai chúng ta rất gần”
Dụ Ấu Tri ừ một tiếng, nói cảm ơn vì câu nói chứa đựng đầy sự chân thành của anh.
Anh ừ đáp lại, sau đó hỏi cô: “Đồ nhát gan, giờ cậu đã vui rồi chứ?”
Cô gật đầu, nhưng vì trời quá tối khiến anh không thấy được, nên cô đành thốt lên: “Ừm, vui rồi.”
Sau đó lại giải thích: “Tôi không phải đồ nhát gan.”
Chỉ là hôm nay có chút rụt rè tí thôi.
Hạ Minh Sầm không tin: “Tại sao cậu lại không phải chứ?”
Dụ Ấu Tri bĩu môi, đột nhiên nhớ tới lời khi nãy bạn cô đã nói.
Sống cùng một nhà, có thể tính là sớm chiều có nhau, Hạ Minh Sầm giúp cô bổ túc bài vở cả một năm học, hiện tại offer đã nằm trong tay, chừng nửa năm là có thể khởi hành ra nước ngoài, nhưng cô chợt phát hiện không có chút tiến triển nào.
Nhưng mà cũng không hẳn là không có chút tiến triển nào, ít nhất có lẽ đã được coi là một nửa bạn bè nhỉ?
Thế nên cô thăm dò nói: “Trước mặt cậu không phải.”
Hạ Minh Sầm nghe không rõ bèn hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Cô học theo dáng vẻ anh nằm trên cỏ, nghiêng người đối mặt với anh, vì không có đèn trên núi, ánh trăng lại lập lòe, hai người nhìn không rõ được mặt của đối phương, càng không biết biểu cảm của đối phương lúc này như thế nào.
Dụ Ấu Tri chỉ có thể thoáng nhìn thấy hình dáng của anh dưới ánh trăng.
Cô không biết là do gió lay quá nhẹ, hay là đêm quá tĩnh mịch đến rung động lòng người, từng đường nét của cậu chủ nhỏ bỗng trở nên mềm mại và xinh đẹp trong mắt cô.
Hạ Minh Sầm vẫn luôn không nói gì, thời gian từng giây, từng giây trôi qua, không nhận được câu trả lời của Dụ Ấu Tri, dần dần anh cảm thấy mình vừa rồi có chút quá nóng vội.
Cô đưa tay vuốt mặt, lúc vừa muốn ngồi dậy, anh lại nắm lấy cổ tay cô, kéo cô tiếp tục nằm xuống.
Hai người cùng nằm nghiêng, mặt đối mặt, đây là lần đầu tiên họ dùng tư thế như vậy để nhìn một người khác giới, rõ ràng là đang ở ngoài trời, nhưng nơi này dường như chỉ có duy nhất hai người họ.
Đột nhiên, Hạ Minh Sầm nhẹ nhàng hỏi cô với tông giọng trầm thấp.
“Vậy nhát gan như cậu, có dám mạnh dạn hơn một chút không?”
/64
|