Khắp sống lưng của Dụ Ấu Tri tê dại.
Cô sững sờ ít nhất ba bốn giây mới phản ứng kịp Hạ Minh Sầm đang làm gì.
Tràn ngập khoang mũi đều là hơi thở đàn ông mát lạnh, sức công kích quả thật quá mạnh mẽ, khiến Dụ Ấu Tri vô thức lui về phía sau.
Bởi vì khoảng cách gần kề mà hơi thở như quyện vào nhau, cô co rúm lại, anh áp sát, cô càng lùi anh càng mạnh mẽ.
Cuối cùng không còn đường lui, đôi giày cao gót mũi nhọn dưới đôi chân thon dài lúc này dường như mất đi sự sắc sảo của nó, bị đôi giày da màu đen dưới ống quần Tây ép vào góc thang máy.
Ống quần chặn giữa hai chân, cứ như vậy Dụ Ấu Tri thuận lý thành chương bị mắc kẹt trong khu vực hình tam giác, hai bên là bức tường thang máy lạnh lẽo, mà trước mặt là bức tường mạnh mẽ do người đàn ông dùng lồng ngực để bao vây.
Hạ Minh Sầm cúi đầu đòi hỏi, một tay áp chặt lòng bàn tay nóng bỏng vào lưng cô, tay kia quen thuộc nâng khuôn mặt của cô, xoay đầu thay đổi góc độ hôn, giả vờ là một nụ hôn nồng cháy.
Dụ Ấu Tri không dám mở mắt, ước gì lúc này có thể dán hai mắt lại với nhau, huống hồ dưới điều kiện bị chắn tầm nhìn, cô càng không muốn mở mắt ra, vì vậy cảm giác môi cọ xát càng mãnh liệt.
Ít nhất cũng phải tám năm rồi, tám năm là quá đủ để người ta quên mất cảm giác hôn người trước mặt này là như thế nào, người thì quen thuộc mà nụ hôn thì xa lạ, nhưng thói quen hôn lại không thay đổi chút nào.
Ngoài cảm giác cách biệt cả thế giới, nụ hôn chân thực này dường như có mấy phần ảo giác tưởng chừng như cuối cùng cũng có được.
Hạ Minh Sầm nhìn cô, hầu kết của anh nhanh chóng cuộn lại, đôi mắt lạnh lùng xẹt qua sự hoảng hốt, con ngươi say mê, giây tiếp theo động tác của anh bắt đầu trở nên mãnh liệt.
Dụ Ấu Tri run rẩy dữ dội.
Anh dường như quên mất rằng từ góc độ của Chu Phỉ thực ra vốn không thể nhìn ra họ có hôn thật hay không, anh cũng quên rằng nụ hôn này chỉ là thủ đoạn để họ ép Chu Phi quay lại, nụ hôn không báo trước vẫn ngày càng sâu hơn, nụ hôn vừa cuồng nhiệt vừa dịu dàng, quấn quít lấy đầu lưỡi của cô, tay ở vùng eo và má cô càng siết chặt, để thuận tiện dùng sức khiến nụ hôn thêm say đắm.
Trước ngực bị đè ép dữ dội, thậm chí thở không nổi, cảm giác toàn thân như bị điện giật, không biết rốt cuộc là do nụ hôn này, hay là do rượu phát tác, cánh tay vả chân đều bất giác nhũn ra, đầu ngón tay trên tây trang của anh dần mất đi lực mà rũ xuống.
Dụ Ấu Tri thậm chí cảm thấy tay anh từ chỗ sau eo đã chuyển tới chỗ đùi.
Cô hoảng hốt, Hạ Minh Sầm lui lại vài bước, âm thanh khàn khàn tản mạn, thấp giọng cười hỏi: “Hình như ở đây em rất có cảm giác nhỉ, hay là đừng về nhà nữa?”
Một nam một nữ hôn nhau mãnh liệt trong thang máy, cảnh tượng này dù gây chấn động nhưng sẽ không khiến một người đàn ông trưởng thành từng trải cảm thấy xấu hổ và tức giận gì, nhưng câu nói này mang theo sự ám chỉ mạnh mẽ như sấm rền, Dụ Ấu Tri hiểu, người ngoải cửa cũng hiểu.
Cửa thang máy đóng lại, người ngoài cửa không đi vào.
Anh nhẹ nhàng mổ trên môi cô một cái xem như tín hiệu kết thúc, Dụ Ấu Tri có thể nói là ngay tức khắc đẩy anh ra, thở hổn hển dựa vào thang máy, nỗ lực gọi lý trí đã chạy mất trở về cơ thể.
Hạ Minh Sầm đứng trong thang máy, duy trì khoảng cách với cô, cũng chậm chạp một lúc lâu, mới mở mắt nhìn về phía cô lần nữa.
Chậm rãi đánh giá từ trên xuống dưới, son môi đã bị anh ăn gần hết, phần còn lại nhòe ra ngoài viền môi, kết hợp với khuôn mặt vì hôn sâu mà ngấn lệ động lòng người càng thêm quyến rũ.
Dụ Ấu Tri luôn ăn mặc theo phong cách ngoan ngoãn và thuần khiết nhất, đột nhiên trở thành một người phụ nữ nhỏ bé như vậy, mặc dù Hạ Minh Sầm chỉ nhìn thoáng qua trong quán bar đã nhận ra cô ấy, nhưng phải đợi quan sát rất lâu mới tiến tới.
“Có giấy không?” Anh đột nhiên hỏi.
Tuy biết anh cũng là bất đắc dĩ, nhưng vừa rồi anh vẫn hơi quá đáng, nói quấy rối còn là nhẹ.
Cho dù miệng và tay của anh, hay lời nói anh đều là cố ý nói cho Chu Phỉ nghe.
Cô tức giận nói: “Không có.”
Ngược lại Hạ Minh Sầm không để bụng gì, cứ vậy lấy ngon tay lau môi.
Dụ Ấu Tri thấy động tác lau môi của anh, bèn vội dùng tay lau mạnh miệng, dường như đang so với anh ấy xem ai là người ác cảm với nụ hôn vừa rồi hơn.
Nhìn thấy động tác dùng sức của cô, miệng cũng sắp bị lau rách luôn rồi, khóe môi Hạ Minh Sầm nhếch lên, chậm rãi nói: “Thoa son lại đi, dáng vẻ này của em chỉ nhìn đã đủ biết tại sao lại trôi son rồi.”
“...”
Cửa thang máy mở ra lần nữa, tới tầng nào Dụ Ấu Tri cũng không nhìn, đi thẳng ra ngoài.
HIện tại cô chỉ muốn làm một việc, đó là mau chóng cách xa Hạ Minh Sầm.
Người đàn ông xa lạ trong quán bar chỉ chạm vào eo cô đã khiến cô cảm thấy khó chịu, mà vừa rồi Hạ Minh Sầm...
Cô khinh thường bản thân mình sâu sắc.
Dụ Ấu Tri liều mình né tránh còn Hạ Minh Sầm lại không hề có chút tự giác nào, anh đi theo cô ra khỏi thang máy, thậm chí không có chút cảm xúc ngượng ngùng hay xấu hổ gì.
Dụ Ấu Tri cũng không biết rốt cuộc bản thân muốn đi đâu, dù sao cô chỉ không muốn ở cùng một chỗ với Hạ Minh Sầm.
Cô bước nhanh, mãi cho đến khi Hạ Minh Sầm kéo cô lại, bất đắc dĩ hỏi: “Rốt cuộc em muốn đi đâu?”
Lòng bàn tay chạm vào cánh tay cô, khiến cô nhanh chóng cảm nhận được bàn tay này đang đặt ở vị trí nào trên cơ thể cô.
Dụ Ấu Tri lập tức hất ra, không quay đầu lại: “Không liên quan tới anh.”
Hạ Minh Sầm im lặng mấy giấy, không so đo với giọng điệu của cô, lại hỏi: “Làm sao em biết hôm nay Chu Phỉ sẽ tới hộp đêm này?”
Mà Dụ Ấu Tri vẫn là mấy chữ kia: “Không liên quan tới anh.”
Tiểu thiếu gia kiêu căng cuối cùng cũng có chút phiền rồi, dư âm thân mật vừa rồi tiêu tan, anh trầm giọng nói: “Bây giờ tôi đang nói nghiêm túc với em, em có thể có thái độ tốt hơn một chút được không?”
Anh định nói lý với cô, kết quả thái độ của cô càng phát tác.
Cô quay đầu lườm anh, ánh mắt hung dữ khiến Hạ Minh Sầm không khỏi sững sờ.
Dụ Ấu Tri nhe răng nhếch miệng, đầu óc vẫn đang choáng váng, cơ thể chưa hết mềm nhũn, hiện tại hầu như đều dựa vào chút lý trí còn sót lại để đứng đây nói chuyện với anh.
Cô chỉ muốn nhân lúc lý trí mình vẫn còn, mau chóng cách xa anh một chút, nhưng người đàn ông này dường như là kẻ mà ông trời phái xuống đối nghịch với cô vậy.
Mấy đồng nghiệp ở viện kiểm sát nói không sai, anh với cô không hợp nhau, cô chỉ nhìn thấy anh đã rất khó chịu.
Cho dù bọn họ từng yêu đương thì sao, cô vẫn ghét anh như thường!
Dụ Ấu Tri trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, hiện tại cô ghét Hạ Minh Sầm, không thích chút nào cả.
“Nghiêm túc?” Dụ Ấu Tri chỉ vào mũi anh mà lên án: “Anh làm loại chuyện đó, còn không biết xấu hổ nói với tôi hai chữ nghiêm túc sao? Hả!”
Hạ Minh Sầm bị cô trách móc đến mức mặt biến sắc: “Vậy em muốn bị Chu Phỉ phát hiện hơn sao?”
Dụ Ấu Tri cắn răng giận dữ nói: “Anh làm bộ là được rồi, vì sao phải...”
“Phải cái gì?”
Cô nghẹn lại.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Phải mãnh liệt như vậy hả?”
Dường như Dụ Ấu Tri nghe được sợi dây tên lý trí trong đầu mình đã hoàn toàn bị rượu và anh hợp lại kéo đứt.
“... Anh có cần mặt mũi nữa hay không?”
Cô bước lên trước vài bước, hung ác đe dọa: “Có tin bây giờ tôi gọi điện báo cảnh sát anh quấy rối không?”
Hạ Minh Sầm cảm thấy không đúng lắm, hỏi cô: “Có phải em uống say rồi không?”
Tức khắc cô cảnh giác nhìn anh: “Sao anh biết tôi uống say? Chẳng lẽ anh theo dõi tôi?”
Hạ Minh Sầm đột nhiên bật cười: “... Nói tôi quấy rối rồi nói tôi rình trộm, rốt cuộc em muốn gắn cho tôi bao nhiêu tội danh?”
Dụ Ấu Tri nhếch miệng, hung dữ nói: “Anh cứ nói anh có theo dõi tôi hay không đi?”
Hạ Minh Sầm nhếch khóe môi, đột nhiên áp sát cô vài bước, nhìn chằm chằm mắt hạnh mông lung của cô thấp giọng nói: “Tôi không có theo dõi em, mà do vừa nãy tôi nếm được vị từ miệng em rồi.”
“!”
Dụ Ấu Tri vừa tức vừa sầu, giọng điệu bất ổn nói: “Hiện tại anh bị tình nghi có hành vi cưỡng bức, ít nhất là trên dưới năm năm có biết không?”
“Biết, vừa lòng rồi chứ.” Hạ Minh Sầm trước tiên ừ cho có lệ, sau đó kéo cô qua nói: “Chỉ là trạng thái lúc này của em làm sao còn có thể tiếp tục điều tra Chu Phỉ được nữa, tôi đưa em về nhà.”
Dụ Ấu Tri vừa muốn nói bây giờ tôi vẫn chưa thể về nhà thì Hạ Minh Sầm đột nhiên có điện thoại, anh tạm thời buông tha cho cô, móc điện thoại ra nhìn thông báo cuộc gọi đến, nhíu mày, nhưng vẫn nghe,
Cũng không biết người bên đầu dây bên kia nói gì, Hạ Minh Sầm trả lời: “Đừng đợi tôi, cậu về trước đi.”
Sau đó lại nói đơn giản vài câu, anh cúp điện thoại, lần nữa nắm lấy cánh tay của Dụ Ấu Tri: “Đi thôi.”
Dụ Ấu Tri hất ra.
Im lặng vài giây, Dụ Ấu Tri nói: “Cô ấy đã đợi anh rồi, vậy anh mau đi với cô ấy đi.”
Nói xong cô quay người muốn đi.
“Đừng tùy hứng nữa được không?” Hạ Minh Sầm không cho cô đi, vẫn nắm chặt tay cô, giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Em cảm thấy dáng vẻ hiện tại của em có thể về nhà một mình an toàn sao?”
Dụ Ấu Tri lườm anh: “Hôm nay tôi tới đây điều tra Chu Phỉ, giờ còn chưa điều tra xong, đương nhiên tôi không thể đi. Anh và Tịch Gia tới đây chơi, cô ấy cũng đi rồi, anh còn ở lại đây làm gì?”
“Tôi nói tôi đến đây chơi lúc nào?”
“Sao lại không phải?”
Hạ Minh Sầm thở dài, kiên nhẫn giải thích với cô: “Hôm nay tôi mượn danh nghĩa hội viên của Tịch Gia, thế nên mới cùng cô ấy tới đây.”
Dụ Ấu Tri sững sờ hỏi: “Vậy anh tới đây làm gì?”
“Em cảm thấy vì sao tôi cũng biết hôm nay Chu Phỉ tới đây?”
“...”
“Hiện tại tình trạng này của em có thể tiếp tục điều tra sao? Không về nhà còn muốn làm gì?”
Dụ Ấu Tri im lặng chốc lát, mới nói: “Tôi không thể để Mã Tịnh Tịnh ở lại đây một mình.”
“Mã Tịnh Tịnh đến đây cùng em?” Hạ Minh Sầm nhíu mày: “Em đưa phụ nữ có thai đi điều tra vụ án?”
“Phụ nữ có thai thì sao, cô ấy tốt hơn anh nhiều!” Dụ Ấu Tri lạnh lùng nói: “Dù sao hiện tại tôi cũng không thể đi, nếu không thì anh ở đây đợi Mã Tịnh Tịnh với tôi, không thì đi tìm Tịch Gia đi.”
-
Mà lúc này Mã Tịnh Tịnh trốn trong phòng không hề biết thì ra bản thận lại được Dụ Ấu Tri xem trọng như vậy, uống say rồi cũng không chịu vứt lại người đồng đội này.
Hiện tại Mã Tịnh Tịnh đang trốn trong tủ đồ ở phòng khách, cô ta trốn ở tầng phía dưới, tuy nằm sấp hơi tủi thân, nhưng có thể nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai người đàn ông.
Chu Phỉ không cầm rượu về, khi quay lại cố ý giải thích một câu: “Thật ngại quá, thang máy xảy ra sự cố, chỉ có thể để tổng giám đốc Lan thiệt thòi tạm thời dùng những đồ trong tay giải khát đỡ, ngày khác tôi nhất định mời anh đến trang trại uống loại rượu tốt nhất.”
Giọng người đàn ông dịu dàng: “Không sao, chúng ta trở về phòng riêng ở dưới uống trà cũng được.”
“Cơ thể tổng giám đốc Lan không đến nỗi ngay cả rượu vang cũng không thể uống chứ, còn trẻ như vậy sao đã bắt đầu dưỡng sinh trước như vậy chứ, nên hưởng thụ thì vẫn phải hưởng thụ đi.” Chu Phỉ cười: “Nghe nói tổng giám đốc Lan gần đây sắp đính hôn rồi?”
“Đúng vậy.”
Chu Phỉ nâng ly rượu: “Vậy tôi chúc mừng trước.”
Tiếng cụng ly thanh thúy vang lên, Mã Tịnh Tịnh nghe thấy người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Lan trả lời câu cảm ơn.
Vài chén rượu qua lại, giọng điệu của Chu Phỉ dần thả lỏng.
“Trước đây mấy người chúng tôi mời tổng giám đốc Lan qua H-ỘP Đ-ÊM, đều bị anh từ chối, tôi còn tưởng rằng tổng giám đốc Lan đã tu luyện bản thân đến trình độ như vậy rồi, nhưng bây giờ xem ra là chúng tôi hiểu lầm, tổng giám đốc Lan đang giữ mình trong sạch thôi.”
Mã Tịnh Tịnh ở trong tủ kinh ngạc chớp mắt.
Bản thân cô ta ở quán bar làm thêm bán rượu, đàn ông có đức tính gì cô ta quá hiểu rõ, cho dù có là người đàn ông áo mũ chỉnh tề cũng có nhu cầu tự nhiên, có như cầu sinh lý, thường khi đối mặt với cám dỗ, bản năng của họ lớn hơn nhiều so với lý trí và tinh thần trách nhiệm.
Càng là người đàn ông gắn danh xưng “người đàn ông tốt chăm lo gia đình”, thì càng chơi kín đáo, dù sao duy trì bộ dạng đó quá mệt mỏi, khi không cần giả vờ, đương nhiên cần trút hết nỗi lòng nhiều hơn.
Bởi vì đã từng gặp qua đủ loại quan hệ bẩn thỉu giữa nam và nữ, thế nên cô ta căn bản không ôm bất cứ hi vọng nào với đám đàn ông này.
Đầu năm nay thế mà lại có người đàn ông bàn chuyện làm ăn không đi hộp đêm? Nếu là thật, vậy vợ chưa cưới của vị tổng giám đốc Lan kia thật sự có phúc.
Chu Phỉ lại tò mò hỏi: “Vợ chưa cưới của anh đẹp không?”
“Rất xinh đẹp.”
“Vậy tiệc đính hôn tôi phải nhìn thật kỹ mới được.” Chu Phỉ nói: “Người con gái có thể khiến anh từ chối liên hôn, chắc hẳn không đơn thuần chỉ có có cái ưu điểm xinh đẹp này.”
“Đương nhiên cô ấy có rất nhiều ưu điểm khác.”
“Xem ra anh rất thích cô vợ chưa cưới này nhỉ, vậy tôi phải kính thêm anh một ly nữa chúc mừng rồi, lấy được người con gái mình thích, cưới xong có phúc rồi.”
“Tổng giám đốc Chu định khi nào hưởng thụ loại phúc này đây? Tôi cũng muốn chuẩn bị phong bì trước.”
“Tôi? Tôi thì không cần.” Chu Phỉ lắc ly rượu lười biếng cười nói: “Tôi bây giờ khá tốt, ông già tôi ngồi tù rồi, lúc trước những thứ ông ta liều chết che đậy không muốn tôi có được cuối cùng vẫn rơi vào tay tôi, còn về đàn bà, lâu thì cũng ngán, tôi thích tươi mới hơn.”
Người đàn ông gọi là tổng giám đốc Lan cười nhạt, giọng điệu ôn hòa: “Mỗi người có nhu cầu khác nhau, tôi còn phải chúc mừng tổng giám đốc Chu một câu, cuối cùng cũng không phải giám đốc nữa rồi.”
Chu Phỉ vô cùng hưởng thụ: “Ha ha, tổng giám đốc Lan sớm muộn sẽ có ngày đạt được ý nguyện thôi.”
Mã Tịnh Tịnh vừa nghe vừa ghi âm, cảm thấy lần này kiểm sát Dụ nhất định sẽ thất vọng, đây căn bản là nói về chuyện nhà mà.
Trong lúc cô ta cảm thấy mất mác, hai người đàn ông lại uống không ít rượu.
Vì sao cô ta biết, bởi vì cô ta nghe người đàn ông gọi là tổng giám đốc Lan kia hỏi Chu Phỉ: “Có phải hôm nay tổng giám đốc Chu uống quá nhiều rồi không?”
Chu Phỉ cười: “Không sao, ở đây không có người khác, tổng giám đốc Lan cứ tùy ý là được, hôm nay tôi muốn uống cho đã.”
Trong lòng Mã Tịnh Tịnh đắc ý.
Không ngờ tới chứ gì, ở đây còn có người khác, gián điệp tôi đây trốn ở trong tủ.
Có vẻ thấy Chu Phỉ say rồi, tổng giám đốc Lan lại tùy ý đổi chủ đề.
“Sau này tổng giám đốc Chu có dự định gì? Định tiếp quản tất cả chuyện làm ăn của ông Chu sao?”
“Khả năng là vậy, đồ trong tay ông già nhiều lắm, muốn tiếp quản hết đoán chừng không dễ thế đâu, tới lúc đó vẫn phải nhờ cậy anh giúp đỡ nhiều.” Chu Phỉ uống không ít rượu, vì vậy nói chuyện cũng không kiêng dè gì: “Suy cho cùng bối cảnh nhà chúng tôi vẫn còn kém nhà tổng giám đốc Lan nhiều, dựa đại thụ thì dễ hóng mát, tất nhiên tôi cũng phải dựa vào tổng giám đốc Lan thật vững chắc mới được.”
“Không hẳn là vậy, suy cho cùng ông Chu phát triển ở thành phố Lư nhiều năm qua, mạng lưới quan hệ của ông ấy có khả năng nhiều hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều.”
“Không khoa trương như vậy đâu, chỉ quen vài người làm nhà nước, thêm với mấy người bên công- kiểm- pháp mà thôi.” Chu Phỉ thờ ơ nói: “Nhưng mà quả thực rất hữu dụng, những năm nay ông ta có thể cầm được nhiều dự án như vậy, hoàn toàn dựa vào những người này.”
“Vậy chắc hẳn tổng giám đốc Chu đã kết bạn với những người này rồi?”
Chu Phỉ chếnh choáng cười nhẹ nói: “Không đâu, đâu ra nhanh như vậy, từ từ thôi.”
Bọn họ nhắc tới chính phủ và công kiểm pháp rồi!
Tuy Mã Tịnh Tịnh không học hành gì, nhưng có phải quan chức hay không cô ta vẫn biết, thế là vội đem điện thoại dán gần hơn vào cửa tủ, định ghi âm rõ hơn chút.
Thế nhưng đúng lúc này, điện thoại đột nhiên phát ra tiếng chuông báo thức.
Mã Tịnh Tịnh nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng ấn dừng lại trong một giây, tuy không còn chuông báo thức, nhưng tim cô ta lại đập điên cuồng.
Cô ta quên chế độ im lặng không tắt chuông báo thức, cô ta run tay nhìn chiếc đồng hồ báo thức chết tiệt với vẻ tuyệt vọng.
Ghi chú của báo thức là tự cô ta viết: “Cập nhật rồi cập nhật rồi!”
Hôm nay là tối cuối tuần, là ngày bộ phim truyền hình mà cô ta theo dõi cập nhật tập mới.
Con! Mẹ! Nhà! Nó!!
Cô ta dùng thời gian cuối cùng của mình gửi “di ngôn” cho Dụ Ấu Tri.
“Quả nhiên tôi không hợp làm gián điệp.”
Nếu Chu Phỉ giết cô ta, vậy cô ta cũng tính là giúp cảnh sát Dụ tống Chu Phỉ vào tù nhỉ?
Đáng tiếc, công lao to lớn như vậy, cô ta đã không còn mạng mà đợi được đến ngày tòa án giảm tội cho mình.
-
Điện thoại trong tay rung lên một chút, Dụ Ấu Tri bất an nhíu mày, vứt điện thoại trên đất, xoay đầu nằm sấp trên sô pha ngủ tiếp.
Hạ Minh Sầm ở bên cạnh: “...”
Vừa rồi tình trạng của cô càng ngày càng tệ, cơn say ập đến muộn màng, chân đi giày cao gót loạng choạng, nhưng vẫn cố chấp đến chết, thà dựa vào tường còn hơn để Hạ Minh Sầm dìu cô đi, Hạ Minh Sầm không có sở thích cãi nhau với quỷ say rượu, chỉ có thể mở một phòng riêng và tạm thời thu xếp cho cô ở đây, kết quả cô vừa ngã ra sô pha đã ngủ say.
Anh thở dài, đi tới giúp Dụ Ấu Tri nhặt điện thoại lên, nhìn màn hình, là tin nhắn tới, nhưng vì màn hình khóa, thế nên không biết ai gửi tới.
“Dụ Ấu Tri!” Hạ Minh Sầm ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha mà cô tựa đầu ngủ, vỗ mặt cô: “Điện thoại em có tin nhắn.”
Người trên sô pha a hai tiếng, sau đó lại không có tiếng động.
“Này.”
Anh lại bóp mặt cô.
Gầy đi rồi.
So với lúc mười mấy tuổi đó, mặt cô hiển nhiên không nhiều thịt như vậy, cũng không mềm như vậy.
Hạ Minh Sầm nhìn chằm chằm mặt cô hồi lâu, lại thở dài, nhất thời tay không rời khỏi mặt cô, kết quả bị cô nhắm mắt khó chịu gạt ra.
Cô nhắm mắt, trong mơ gặp hai tên đàn ông hôm nay quấy rối cô, giọng điệu rất giận dữ: “Đừng chọc tôi, tôi có bạn trai rồi.”
Hạ Minh Sầm rũ mắt, nhìn tay mình bị gạt ra, cười giễu cợt.
Anh chẳng những không dừng lại, ngược lại còn duỗi tay ra, ác ý hơn vừa rồi chà xát đôi môi hơi sưng lên của cô, đè nặng âm thanh hỏi: “Này, hôm nay em hôn bạn trai cũ, bạn trai em biết không?”
Cô phủ nhận: “Nói xạo, tôi làm gì có bạn trai cũ...”
Cậu chủ nhỏ tức tới bật cười, hoàn toàn quên mất nguyên tắc không cãi nhau với quỷ say rượu của mình, hung ác noi: “Em con mẹ nó không có bạn trai cũ, vậy tôi là gì?”
“Tôi không có bạn trai cũ, chỉ có một bạn trai.”
Hạ Minh Sầm liếc cô, lạnh lùng trào phúng nói: “Nói Hạ Minh Lan hả, có anh ta trong mắt em đàn ông khác không là thứ gì sao?”
“Không phải,“ cô lại phủ nhận, chu môi vụng về nói: “Anh ấy tên Hạ Minh Sầm.”
- ---------
Lời tác giác:
Hôm nay tôi đăng muộn thực sự có lý do! Bởi vì tôi phải cân nhắc và sửa đổi một ngàn chữ đầu tiên, nụ hôn sau tám năm phải viết tốt chút chứ, phải không? Nếu không, cậu chủ sẽ mắng tôi.
Cô sững sờ ít nhất ba bốn giây mới phản ứng kịp Hạ Minh Sầm đang làm gì.
Tràn ngập khoang mũi đều là hơi thở đàn ông mát lạnh, sức công kích quả thật quá mạnh mẽ, khiến Dụ Ấu Tri vô thức lui về phía sau.
Bởi vì khoảng cách gần kề mà hơi thở như quyện vào nhau, cô co rúm lại, anh áp sát, cô càng lùi anh càng mạnh mẽ.
Cuối cùng không còn đường lui, đôi giày cao gót mũi nhọn dưới đôi chân thon dài lúc này dường như mất đi sự sắc sảo của nó, bị đôi giày da màu đen dưới ống quần Tây ép vào góc thang máy.
Ống quần chặn giữa hai chân, cứ như vậy Dụ Ấu Tri thuận lý thành chương bị mắc kẹt trong khu vực hình tam giác, hai bên là bức tường thang máy lạnh lẽo, mà trước mặt là bức tường mạnh mẽ do người đàn ông dùng lồng ngực để bao vây.
Hạ Minh Sầm cúi đầu đòi hỏi, một tay áp chặt lòng bàn tay nóng bỏng vào lưng cô, tay kia quen thuộc nâng khuôn mặt của cô, xoay đầu thay đổi góc độ hôn, giả vờ là một nụ hôn nồng cháy.
Dụ Ấu Tri không dám mở mắt, ước gì lúc này có thể dán hai mắt lại với nhau, huống hồ dưới điều kiện bị chắn tầm nhìn, cô càng không muốn mở mắt ra, vì vậy cảm giác môi cọ xát càng mãnh liệt.
Ít nhất cũng phải tám năm rồi, tám năm là quá đủ để người ta quên mất cảm giác hôn người trước mặt này là như thế nào, người thì quen thuộc mà nụ hôn thì xa lạ, nhưng thói quen hôn lại không thay đổi chút nào.
Ngoài cảm giác cách biệt cả thế giới, nụ hôn chân thực này dường như có mấy phần ảo giác tưởng chừng như cuối cùng cũng có được.
Hạ Minh Sầm nhìn cô, hầu kết của anh nhanh chóng cuộn lại, đôi mắt lạnh lùng xẹt qua sự hoảng hốt, con ngươi say mê, giây tiếp theo động tác của anh bắt đầu trở nên mãnh liệt.
Dụ Ấu Tri run rẩy dữ dội.
Anh dường như quên mất rằng từ góc độ của Chu Phỉ thực ra vốn không thể nhìn ra họ có hôn thật hay không, anh cũng quên rằng nụ hôn này chỉ là thủ đoạn để họ ép Chu Phi quay lại, nụ hôn không báo trước vẫn ngày càng sâu hơn, nụ hôn vừa cuồng nhiệt vừa dịu dàng, quấn quít lấy đầu lưỡi của cô, tay ở vùng eo và má cô càng siết chặt, để thuận tiện dùng sức khiến nụ hôn thêm say đắm.
Trước ngực bị đè ép dữ dội, thậm chí thở không nổi, cảm giác toàn thân như bị điện giật, không biết rốt cuộc là do nụ hôn này, hay là do rượu phát tác, cánh tay vả chân đều bất giác nhũn ra, đầu ngón tay trên tây trang của anh dần mất đi lực mà rũ xuống.
Dụ Ấu Tri thậm chí cảm thấy tay anh từ chỗ sau eo đã chuyển tới chỗ đùi.
Cô hoảng hốt, Hạ Minh Sầm lui lại vài bước, âm thanh khàn khàn tản mạn, thấp giọng cười hỏi: “Hình như ở đây em rất có cảm giác nhỉ, hay là đừng về nhà nữa?”
Một nam một nữ hôn nhau mãnh liệt trong thang máy, cảnh tượng này dù gây chấn động nhưng sẽ không khiến một người đàn ông trưởng thành từng trải cảm thấy xấu hổ và tức giận gì, nhưng câu nói này mang theo sự ám chỉ mạnh mẽ như sấm rền, Dụ Ấu Tri hiểu, người ngoải cửa cũng hiểu.
Cửa thang máy đóng lại, người ngoài cửa không đi vào.
Anh nhẹ nhàng mổ trên môi cô một cái xem như tín hiệu kết thúc, Dụ Ấu Tri có thể nói là ngay tức khắc đẩy anh ra, thở hổn hển dựa vào thang máy, nỗ lực gọi lý trí đã chạy mất trở về cơ thể.
Hạ Minh Sầm đứng trong thang máy, duy trì khoảng cách với cô, cũng chậm chạp một lúc lâu, mới mở mắt nhìn về phía cô lần nữa.
Chậm rãi đánh giá từ trên xuống dưới, son môi đã bị anh ăn gần hết, phần còn lại nhòe ra ngoài viền môi, kết hợp với khuôn mặt vì hôn sâu mà ngấn lệ động lòng người càng thêm quyến rũ.
Dụ Ấu Tri luôn ăn mặc theo phong cách ngoan ngoãn và thuần khiết nhất, đột nhiên trở thành một người phụ nữ nhỏ bé như vậy, mặc dù Hạ Minh Sầm chỉ nhìn thoáng qua trong quán bar đã nhận ra cô ấy, nhưng phải đợi quan sát rất lâu mới tiến tới.
“Có giấy không?” Anh đột nhiên hỏi.
Tuy biết anh cũng là bất đắc dĩ, nhưng vừa rồi anh vẫn hơi quá đáng, nói quấy rối còn là nhẹ.
Cho dù miệng và tay của anh, hay lời nói anh đều là cố ý nói cho Chu Phỉ nghe.
Cô tức giận nói: “Không có.”
Ngược lại Hạ Minh Sầm không để bụng gì, cứ vậy lấy ngon tay lau môi.
Dụ Ấu Tri thấy động tác lau môi của anh, bèn vội dùng tay lau mạnh miệng, dường như đang so với anh ấy xem ai là người ác cảm với nụ hôn vừa rồi hơn.
Nhìn thấy động tác dùng sức của cô, miệng cũng sắp bị lau rách luôn rồi, khóe môi Hạ Minh Sầm nhếch lên, chậm rãi nói: “Thoa son lại đi, dáng vẻ này của em chỉ nhìn đã đủ biết tại sao lại trôi son rồi.”
“...”
Cửa thang máy mở ra lần nữa, tới tầng nào Dụ Ấu Tri cũng không nhìn, đi thẳng ra ngoài.
HIện tại cô chỉ muốn làm một việc, đó là mau chóng cách xa Hạ Minh Sầm.
Người đàn ông xa lạ trong quán bar chỉ chạm vào eo cô đã khiến cô cảm thấy khó chịu, mà vừa rồi Hạ Minh Sầm...
Cô khinh thường bản thân mình sâu sắc.
Dụ Ấu Tri liều mình né tránh còn Hạ Minh Sầm lại không hề có chút tự giác nào, anh đi theo cô ra khỏi thang máy, thậm chí không có chút cảm xúc ngượng ngùng hay xấu hổ gì.
Dụ Ấu Tri cũng không biết rốt cuộc bản thân muốn đi đâu, dù sao cô chỉ không muốn ở cùng một chỗ với Hạ Minh Sầm.
Cô bước nhanh, mãi cho đến khi Hạ Minh Sầm kéo cô lại, bất đắc dĩ hỏi: “Rốt cuộc em muốn đi đâu?”
Lòng bàn tay chạm vào cánh tay cô, khiến cô nhanh chóng cảm nhận được bàn tay này đang đặt ở vị trí nào trên cơ thể cô.
Dụ Ấu Tri lập tức hất ra, không quay đầu lại: “Không liên quan tới anh.”
Hạ Minh Sầm im lặng mấy giấy, không so đo với giọng điệu của cô, lại hỏi: “Làm sao em biết hôm nay Chu Phỉ sẽ tới hộp đêm này?”
Mà Dụ Ấu Tri vẫn là mấy chữ kia: “Không liên quan tới anh.”
Tiểu thiếu gia kiêu căng cuối cùng cũng có chút phiền rồi, dư âm thân mật vừa rồi tiêu tan, anh trầm giọng nói: “Bây giờ tôi đang nói nghiêm túc với em, em có thể có thái độ tốt hơn một chút được không?”
Anh định nói lý với cô, kết quả thái độ của cô càng phát tác.
Cô quay đầu lườm anh, ánh mắt hung dữ khiến Hạ Minh Sầm không khỏi sững sờ.
Dụ Ấu Tri nhe răng nhếch miệng, đầu óc vẫn đang choáng váng, cơ thể chưa hết mềm nhũn, hiện tại hầu như đều dựa vào chút lý trí còn sót lại để đứng đây nói chuyện với anh.
Cô chỉ muốn nhân lúc lý trí mình vẫn còn, mau chóng cách xa anh một chút, nhưng người đàn ông này dường như là kẻ mà ông trời phái xuống đối nghịch với cô vậy.
Mấy đồng nghiệp ở viện kiểm sát nói không sai, anh với cô không hợp nhau, cô chỉ nhìn thấy anh đã rất khó chịu.
Cho dù bọn họ từng yêu đương thì sao, cô vẫn ghét anh như thường!
Dụ Ấu Tri trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, hiện tại cô ghét Hạ Minh Sầm, không thích chút nào cả.
“Nghiêm túc?” Dụ Ấu Tri chỉ vào mũi anh mà lên án: “Anh làm loại chuyện đó, còn không biết xấu hổ nói với tôi hai chữ nghiêm túc sao? Hả!”
Hạ Minh Sầm bị cô trách móc đến mức mặt biến sắc: “Vậy em muốn bị Chu Phỉ phát hiện hơn sao?”
Dụ Ấu Tri cắn răng giận dữ nói: “Anh làm bộ là được rồi, vì sao phải...”
“Phải cái gì?”
Cô nghẹn lại.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Phải mãnh liệt như vậy hả?”
Dường như Dụ Ấu Tri nghe được sợi dây tên lý trí trong đầu mình đã hoàn toàn bị rượu và anh hợp lại kéo đứt.
“... Anh có cần mặt mũi nữa hay không?”
Cô bước lên trước vài bước, hung ác đe dọa: “Có tin bây giờ tôi gọi điện báo cảnh sát anh quấy rối không?”
Hạ Minh Sầm cảm thấy không đúng lắm, hỏi cô: “Có phải em uống say rồi không?”
Tức khắc cô cảnh giác nhìn anh: “Sao anh biết tôi uống say? Chẳng lẽ anh theo dõi tôi?”
Hạ Minh Sầm đột nhiên bật cười: “... Nói tôi quấy rối rồi nói tôi rình trộm, rốt cuộc em muốn gắn cho tôi bao nhiêu tội danh?”
Dụ Ấu Tri nhếch miệng, hung dữ nói: “Anh cứ nói anh có theo dõi tôi hay không đi?”
Hạ Minh Sầm nhếch khóe môi, đột nhiên áp sát cô vài bước, nhìn chằm chằm mắt hạnh mông lung của cô thấp giọng nói: “Tôi không có theo dõi em, mà do vừa nãy tôi nếm được vị từ miệng em rồi.”
“!”
Dụ Ấu Tri vừa tức vừa sầu, giọng điệu bất ổn nói: “Hiện tại anh bị tình nghi có hành vi cưỡng bức, ít nhất là trên dưới năm năm có biết không?”
“Biết, vừa lòng rồi chứ.” Hạ Minh Sầm trước tiên ừ cho có lệ, sau đó kéo cô qua nói: “Chỉ là trạng thái lúc này của em làm sao còn có thể tiếp tục điều tra Chu Phỉ được nữa, tôi đưa em về nhà.”
Dụ Ấu Tri vừa muốn nói bây giờ tôi vẫn chưa thể về nhà thì Hạ Minh Sầm đột nhiên có điện thoại, anh tạm thời buông tha cho cô, móc điện thoại ra nhìn thông báo cuộc gọi đến, nhíu mày, nhưng vẫn nghe,
Cũng không biết người bên đầu dây bên kia nói gì, Hạ Minh Sầm trả lời: “Đừng đợi tôi, cậu về trước đi.”
Sau đó lại nói đơn giản vài câu, anh cúp điện thoại, lần nữa nắm lấy cánh tay của Dụ Ấu Tri: “Đi thôi.”
Dụ Ấu Tri hất ra.
Im lặng vài giây, Dụ Ấu Tri nói: “Cô ấy đã đợi anh rồi, vậy anh mau đi với cô ấy đi.”
Nói xong cô quay người muốn đi.
“Đừng tùy hứng nữa được không?” Hạ Minh Sầm không cho cô đi, vẫn nắm chặt tay cô, giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Em cảm thấy dáng vẻ hiện tại của em có thể về nhà một mình an toàn sao?”
Dụ Ấu Tri lườm anh: “Hôm nay tôi tới đây điều tra Chu Phỉ, giờ còn chưa điều tra xong, đương nhiên tôi không thể đi. Anh và Tịch Gia tới đây chơi, cô ấy cũng đi rồi, anh còn ở lại đây làm gì?”
“Tôi nói tôi đến đây chơi lúc nào?”
“Sao lại không phải?”
Hạ Minh Sầm thở dài, kiên nhẫn giải thích với cô: “Hôm nay tôi mượn danh nghĩa hội viên của Tịch Gia, thế nên mới cùng cô ấy tới đây.”
Dụ Ấu Tri sững sờ hỏi: “Vậy anh tới đây làm gì?”
“Em cảm thấy vì sao tôi cũng biết hôm nay Chu Phỉ tới đây?”
“...”
“Hiện tại tình trạng này của em có thể tiếp tục điều tra sao? Không về nhà còn muốn làm gì?”
Dụ Ấu Tri im lặng chốc lát, mới nói: “Tôi không thể để Mã Tịnh Tịnh ở lại đây một mình.”
“Mã Tịnh Tịnh đến đây cùng em?” Hạ Minh Sầm nhíu mày: “Em đưa phụ nữ có thai đi điều tra vụ án?”
“Phụ nữ có thai thì sao, cô ấy tốt hơn anh nhiều!” Dụ Ấu Tri lạnh lùng nói: “Dù sao hiện tại tôi cũng không thể đi, nếu không thì anh ở đây đợi Mã Tịnh Tịnh với tôi, không thì đi tìm Tịch Gia đi.”
-
Mà lúc này Mã Tịnh Tịnh trốn trong phòng không hề biết thì ra bản thận lại được Dụ Ấu Tri xem trọng như vậy, uống say rồi cũng không chịu vứt lại người đồng đội này.
Hiện tại Mã Tịnh Tịnh đang trốn trong tủ đồ ở phòng khách, cô ta trốn ở tầng phía dưới, tuy nằm sấp hơi tủi thân, nhưng có thể nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai người đàn ông.
Chu Phỉ không cầm rượu về, khi quay lại cố ý giải thích một câu: “Thật ngại quá, thang máy xảy ra sự cố, chỉ có thể để tổng giám đốc Lan thiệt thòi tạm thời dùng những đồ trong tay giải khát đỡ, ngày khác tôi nhất định mời anh đến trang trại uống loại rượu tốt nhất.”
Giọng người đàn ông dịu dàng: “Không sao, chúng ta trở về phòng riêng ở dưới uống trà cũng được.”
“Cơ thể tổng giám đốc Lan không đến nỗi ngay cả rượu vang cũng không thể uống chứ, còn trẻ như vậy sao đã bắt đầu dưỡng sinh trước như vậy chứ, nên hưởng thụ thì vẫn phải hưởng thụ đi.” Chu Phỉ cười: “Nghe nói tổng giám đốc Lan gần đây sắp đính hôn rồi?”
“Đúng vậy.”
Chu Phỉ nâng ly rượu: “Vậy tôi chúc mừng trước.”
Tiếng cụng ly thanh thúy vang lên, Mã Tịnh Tịnh nghe thấy người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Lan trả lời câu cảm ơn.
Vài chén rượu qua lại, giọng điệu của Chu Phỉ dần thả lỏng.
“Trước đây mấy người chúng tôi mời tổng giám đốc Lan qua H-ỘP Đ-ÊM, đều bị anh từ chối, tôi còn tưởng rằng tổng giám đốc Lan đã tu luyện bản thân đến trình độ như vậy rồi, nhưng bây giờ xem ra là chúng tôi hiểu lầm, tổng giám đốc Lan đang giữ mình trong sạch thôi.”
Mã Tịnh Tịnh ở trong tủ kinh ngạc chớp mắt.
Bản thân cô ta ở quán bar làm thêm bán rượu, đàn ông có đức tính gì cô ta quá hiểu rõ, cho dù có là người đàn ông áo mũ chỉnh tề cũng có nhu cầu tự nhiên, có như cầu sinh lý, thường khi đối mặt với cám dỗ, bản năng của họ lớn hơn nhiều so với lý trí và tinh thần trách nhiệm.
Càng là người đàn ông gắn danh xưng “người đàn ông tốt chăm lo gia đình”, thì càng chơi kín đáo, dù sao duy trì bộ dạng đó quá mệt mỏi, khi không cần giả vờ, đương nhiên cần trút hết nỗi lòng nhiều hơn.
Bởi vì đã từng gặp qua đủ loại quan hệ bẩn thỉu giữa nam và nữ, thế nên cô ta căn bản không ôm bất cứ hi vọng nào với đám đàn ông này.
Đầu năm nay thế mà lại có người đàn ông bàn chuyện làm ăn không đi hộp đêm? Nếu là thật, vậy vợ chưa cưới của vị tổng giám đốc Lan kia thật sự có phúc.
Chu Phỉ lại tò mò hỏi: “Vợ chưa cưới của anh đẹp không?”
“Rất xinh đẹp.”
“Vậy tiệc đính hôn tôi phải nhìn thật kỹ mới được.” Chu Phỉ nói: “Người con gái có thể khiến anh từ chối liên hôn, chắc hẳn không đơn thuần chỉ có có cái ưu điểm xinh đẹp này.”
“Đương nhiên cô ấy có rất nhiều ưu điểm khác.”
“Xem ra anh rất thích cô vợ chưa cưới này nhỉ, vậy tôi phải kính thêm anh một ly nữa chúc mừng rồi, lấy được người con gái mình thích, cưới xong có phúc rồi.”
“Tổng giám đốc Chu định khi nào hưởng thụ loại phúc này đây? Tôi cũng muốn chuẩn bị phong bì trước.”
“Tôi? Tôi thì không cần.” Chu Phỉ lắc ly rượu lười biếng cười nói: “Tôi bây giờ khá tốt, ông già tôi ngồi tù rồi, lúc trước những thứ ông ta liều chết che đậy không muốn tôi có được cuối cùng vẫn rơi vào tay tôi, còn về đàn bà, lâu thì cũng ngán, tôi thích tươi mới hơn.”
Người đàn ông gọi là tổng giám đốc Lan cười nhạt, giọng điệu ôn hòa: “Mỗi người có nhu cầu khác nhau, tôi còn phải chúc mừng tổng giám đốc Chu một câu, cuối cùng cũng không phải giám đốc nữa rồi.”
Chu Phỉ vô cùng hưởng thụ: “Ha ha, tổng giám đốc Lan sớm muộn sẽ có ngày đạt được ý nguyện thôi.”
Mã Tịnh Tịnh vừa nghe vừa ghi âm, cảm thấy lần này kiểm sát Dụ nhất định sẽ thất vọng, đây căn bản là nói về chuyện nhà mà.
Trong lúc cô ta cảm thấy mất mác, hai người đàn ông lại uống không ít rượu.
Vì sao cô ta biết, bởi vì cô ta nghe người đàn ông gọi là tổng giám đốc Lan kia hỏi Chu Phỉ: “Có phải hôm nay tổng giám đốc Chu uống quá nhiều rồi không?”
Chu Phỉ cười: “Không sao, ở đây không có người khác, tổng giám đốc Lan cứ tùy ý là được, hôm nay tôi muốn uống cho đã.”
Trong lòng Mã Tịnh Tịnh đắc ý.
Không ngờ tới chứ gì, ở đây còn có người khác, gián điệp tôi đây trốn ở trong tủ.
Có vẻ thấy Chu Phỉ say rồi, tổng giám đốc Lan lại tùy ý đổi chủ đề.
“Sau này tổng giám đốc Chu có dự định gì? Định tiếp quản tất cả chuyện làm ăn của ông Chu sao?”
“Khả năng là vậy, đồ trong tay ông già nhiều lắm, muốn tiếp quản hết đoán chừng không dễ thế đâu, tới lúc đó vẫn phải nhờ cậy anh giúp đỡ nhiều.” Chu Phỉ uống không ít rượu, vì vậy nói chuyện cũng không kiêng dè gì: “Suy cho cùng bối cảnh nhà chúng tôi vẫn còn kém nhà tổng giám đốc Lan nhiều, dựa đại thụ thì dễ hóng mát, tất nhiên tôi cũng phải dựa vào tổng giám đốc Lan thật vững chắc mới được.”
“Không hẳn là vậy, suy cho cùng ông Chu phát triển ở thành phố Lư nhiều năm qua, mạng lưới quan hệ của ông ấy có khả năng nhiều hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều.”
“Không khoa trương như vậy đâu, chỉ quen vài người làm nhà nước, thêm với mấy người bên công- kiểm- pháp mà thôi.” Chu Phỉ thờ ơ nói: “Nhưng mà quả thực rất hữu dụng, những năm nay ông ta có thể cầm được nhiều dự án như vậy, hoàn toàn dựa vào những người này.”
“Vậy chắc hẳn tổng giám đốc Chu đã kết bạn với những người này rồi?”
Chu Phỉ chếnh choáng cười nhẹ nói: “Không đâu, đâu ra nhanh như vậy, từ từ thôi.”
Bọn họ nhắc tới chính phủ và công kiểm pháp rồi!
Tuy Mã Tịnh Tịnh không học hành gì, nhưng có phải quan chức hay không cô ta vẫn biết, thế là vội đem điện thoại dán gần hơn vào cửa tủ, định ghi âm rõ hơn chút.
Thế nhưng đúng lúc này, điện thoại đột nhiên phát ra tiếng chuông báo thức.
Mã Tịnh Tịnh nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng ấn dừng lại trong một giây, tuy không còn chuông báo thức, nhưng tim cô ta lại đập điên cuồng.
Cô ta quên chế độ im lặng không tắt chuông báo thức, cô ta run tay nhìn chiếc đồng hồ báo thức chết tiệt với vẻ tuyệt vọng.
Ghi chú của báo thức là tự cô ta viết: “Cập nhật rồi cập nhật rồi!”
Hôm nay là tối cuối tuần, là ngày bộ phim truyền hình mà cô ta theo dõi cập nhật tập mới.
Con! Mẹ! Nhà! Nó!!
Cô ta dùng thời gian cuối cùng của mình gửi “di ngôn” cho Dụ Ấu Tri.
“Quả nhiên tôi không hợp làm gián điệp.”
Nếu Chu Phỉ giết cô ta, vậy cô ta cũng tính là giúp cảnh sát Dụ tống Chu Phỉ vào tù nhỉ?
Đáng tiếc, công lao to lớn như vậy, cô ta đã không còn mạng mà đợi được đến ngày tòa án giảm tội cho mình.
-
Điện thoại trong tay rung lên một chút, Dụ Ấu Tri bất an nhíu mày, vứt điện thoại trên đất, xoay đầu nằm sấp trên sô pha ngủ tiếp.
Hạ Minh Sầm ở bên cạnh: “...”
Vừa rồi tình trạng của cô càng ngày càng tệ, cơn say ập đến muộn màng, chân đi giày cao gót loạng choạng, nhưng vẫn cố chấp đến chết, thà dựa vào tường còn hơn để Hạ Minh Sầm dìu cô đi, Hạ Minh Sầm không có sở thích cãi nhau với quỷ say rượu, chỉ có thể mở một phòng riêng và tạm thời thu xếp cho cô ở đây, kết quả cô vừa ngã ra sô pha đã ngủ say.
Anh thở dài, đi tới giúp Dụ Ấu Tri nhặt điện thoại lên, nhìn màn hình, là tin nhắn tới, nhưng vì màn hình khóa, thế nên không biết ai gửi tới.
“Dụ Ấu Tri!” Hạ Minh Sầm ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha mà cô tựa đầu ngủ, vỗ mặt cô: “Điện thoại em có tin nhắn.”
Người trên sô pha a hai tiếng, sau đó lại không có tiếng động.
“Này.”
Anh lại bóp mặt cô.
Gầy đi rồi.
So với lúc mười mấy tuổi đó, mặt cô hiển nhiên không nhiều thịt như vậy, cũng không mềm như vậy.
Hạ Minh Sầm nhìn chằm chằm mặt cô hồi lâu, lại thở dài, nhất thời tay không rời khỏi mặt cô, kết quả bị cô nhắm mắt khó chịu gạt ra.
Cô nhắm mắt, trong mơ gặp hai tên đàn ông hôm nay quấy rối cô, giọng điệu rất giận dữ: “Đừng chọc tôi, tôi có bạn trai rồi.”
Hạ Minh Sầm rũ mắt, nhìn tay mình bị gạt ra, cười giễu cợt.
Anh chẳng những không dừng lại, ngược lại còn duỗi tay ra, ác ý hơn vừa rồi chà xát đôi môi hơi sưng lên của cô, đè nặng âm thanh hỏi: “Này, hôm nay em hôn bạn trai cũ, bạn trai em biết không?”
Cô phủ nhận: “Nói xạo, tôi làm gì có bạn trai cũ...”
Cậu chủ nhỏ tức tới bật cười, hoàn toàn quên mất nguyên tắc không cãi nhau với quỷ say rượu của mình, hung ác noi: “Em con mẹ nó không có bạn trai cũ, vậy tôi là gì?”
“Tôi không có bạn trai cũ, chỉ có một bạn trai.”
Hạ Minh Sầm liếc cô, lạnh lùng trào phúng nói: “Nói Hạ Minh Lan hả, có anh ta trong mắt em đàn ông khác không là thứ gì sao?”
“Không phải,“ cô lại phủ nhận, chu môi vụng về nói: “Anh ấy tên Hạ Minh Sầm.”
- ---------
Lời tác giác:
Hôm nay tôi đăng muộn thực sự có lý do! Bởi vì tôi phải cân nhắc và sửa đổi một ngàn chữ đầu tiên, nụ hôn sau tám năm phải viết tốt chút chứ, phải không? Nếu không, cậu chủ sẽ mắng tôi.
/64
|