Từ đó, Dụ Ấu Tri không dám mặc áo thun đó ở nhà nữa, giữa mùa hè còn mặc áo dài tay cao cổ, ngay cả Hạ Minh Lan còn phải hỏi cô có chuyện gì.
Hạ Minh Lan thường chạy tới bệnh viện, sức đề kháng cơ thể khá kém, chỉ cần bị cảm cũng rất phiền phức.
Nhưng hình như anh trời sinh không sợ nóng, cơ thể luôn sạch sẽ trắng trẻo, trước giờ chưa từng thấy anh đổ mồ hôi.
Từ sau lần cô và Hạ Minh Sầm nói chuyện rõ ràng đó, Hạ Minh Sầm chưa từng nhắc lại chuyện bổ túc cho cô, nhưng cô cảm thấy thành tích của bản thân còn có thể cứu vãn được, cho dù tới lúc đó không thể giống tiểu thiếu gia, lên đại học không cần lo lắng về tiền bạc thì ít nhất còn có thể lấy được offer của một trường đại học tốt chút cũng được.
Cô chỉ có thể nhân thời gian Hạ Minh Lan ở nhà, nhờ anh bổ túc cho mình.
Tuy tần suất Hạ Minh Lan tới trường học không nhiều, nhưng có gia sư gia đình theo sát anh ấy thế nên không bỏ lỡ chương trình học nào.
Cô đang cúi đầu làm toán, chương trình học quy định học sinh có thể tự chọn lựa thi môn học sở trường của mình, nhưng cho dù sau này đi trường đại học nào, học chuyên ngành gì, thì toán học vẫn là yêu cầu bắt buộc, là môn học không thể trốn thoát.
Mà toán là môn khó cải thiện trong thời gian ngắn nhất, trước đây Hạ Minh Sầm cũng từng nói qua, đạt yêu cầu là được, kêu cô đặt tinh lực vào những môn khác.
Khó nghe, nhưng là sự thực.
Hạ Minh Lan đột nhiêu gọi cô: "Ấu Tri."
Dụ Ấu Tri lập tức dừng bút, cẩn thận hỏi: "Em viết sai chỗ nào rồi sao"
"Không có. Anh muốn hỏi có phải em bị cảm không? Có cần tắt điều hòa không?"
Cô mờ mịt lắc đầu: "Không có ạ."
Hạ Minh Lan cười, không hỏi nữa, kêu cô tiếp tục giải đề, Dụ Ấu Tri nhìn mình một cái, cũng đoán ra có lẽ do ở nhà cô mặc hơi dày, thế nên Hạ Minh Lan mới cho rằng cô bị cảm.
Cô muốn giải thích, lại không biết giải thích từ đâu, loại chuyện này làm sao có thể nói ra.
Đang lúc rối rắm, cửa phòng đột nhiên bị gõ, Dụ Ấu Tri vội vàng đứng dậy mở cửa.
Không phải là chú Hạ, cũng không phải ai khác, mà là Hạ Minh Sầm trước giờ chưa từng chủ động gõ cửa phòng cô tới tìm cô.
Hạ Minh Sầm nhìn cô thật sự không mặc chiếc áo thun kia nữa, khẽ nhướng mày, sau đó lại nhìn thấy Hạ Minh Lan trong phòng cô.
Hạ Minh Lan cũng nhìn thấy anh, bèn cười với anh.
Hạ Minh Sầm không phản ứng gì, kêu Dụ Ấu Tri ra nói chuyện, tiếp đó dùng cằm chỉ người ở trong phòng: "Sao Hạ Minh Lan lại ở trong phòng của cậu."
Dụ Ấu Tri thành thực nói: "Anh ấy giúp tôi bổ túc."
"Cậu đúng là không lãng phí ai nhỉ!" Anh cười nhạo mím môi.
Dụ Ấu Tri trong lòng nói, cậu không bổ túc cho tôi, tôi cũng không thể ngồi không không làm gì chứ, sắp xét tuyển đại học rồi, không chăm chỉ nữa thì thật sự không lên nổi đại học.
Hạ Minh Sầm lại hỏi: "Vậy thành tích gần đây của cậu thế nào?"
Dụ Ấu Tri nuốt nước miếng: "Chẳng ra sao cả."
"Hạ Minh Lan dạy cậu không có tác dụng?"
Thực ra có tác dụng, nhưng...
Dụ Ấu Tri chột dạ chớp mắt, lắc đầu: "Có lẽ bởi vì anh Minh Lan lớn hơn tôi hai lớp, thế nên anh ấy giảng tôi có chút không hiểu lắm."
Hạ Minh Sầm không nói gì, Dụ Ấu Tri cắn môi, lại nhỏ giọng hỏi: "Cậu có thế tiếp tục dạy tôi không? Tôi cảm thấy cậu nói tôi có thể hiểu hơn."
Dáng vẻ dè dặt của cô, dường như sợ anh lại từ chối.
Hạ Minh Sầm im lặng hồi lâu, mím môi, cuối cùng ừ một tiếng cực nhẹ.
"Tôi bổ túc cho cậu vậy."
Nói xong anh rời đi, rốt cuộc tới tìm cô làm gì, Dụ Ấu Tri cũng không biết.
Cô trở lại phòng, nói chuyện Hạ Minh Sầm tiếp tục bổ túc cho cô với Hạ Minh Lan.
Hạ Minh Lan cũng không biểu hiện ra sự thất vọng hay tức giận, ngược lại còn nói một câu: "Xem ra quan hệ của em và Minh Sầm thật sự chuyển biến tốt rồi."
Dụ Ấu Tri hỏi: "Có phải em khá xấu xa không?"
Hạ Minh Lan nhìn cô giây lát, không trả lời thẳng, âm thanh rất nhẹ nhàng: "Em chỉ muốn dựa vào thằng bé để sống yên trong cái nhà này, không định thật sự có gì đó với thằng bé, đúng không?"
"Nhìn rõ mục đích của bản thân, đừng làm những việc dư thừa." Giọng nói anh ngừng lại, mỉm cười rồi nói tiếp: "Nếu đổi lại là anh đối xử với Minh Sầm, e rằng anh sẽ còn xấu xa hơn em."
Giọng điệu ôn hòa, nhưng lời nói lại ám chỉ phần nào, Dụ Ấu Tri nhìn Hạ Minh Lan, nụ cười trên mặt anh vẫn ấm áp như cũ, dường như vừa rồi là bản thân cô nghe nhầm vậy.
Nhưng lời của anh quả thực khiến trong lòng cô dễ chịu hơn một chút, Dụ Ấu Tri nói câu cảm ơn.
Lần nữa đổi thành Hạ Minh Sầm bổ túc cho cô, nhưng tiểu thiếu gia không bằng lòng ở trong phòng Dụ Ấu Tri, anh cũng không muốn để Dụ Ấu Tri bước vào phòng mình, thế nên dù là nghỉ hè, hai người vẫn chọn đến thư viện.
Mãi đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc, các học sinh lục tục lần lượt trở lại trường, sau đó bỗng nhiên phát hiện Hạ Minh Sầm tiếp tục bổ túc cho Dụ Ấu Tri.
Dụ Ấu Tri luôn biết có người ở sau lưng thảo luận quan hệ của cô và Hạ Minh Sầm, đó là chuyện cô thích nghe ngóng, nhưng cô biết đâu là chuyện Hạ Minh Sầm không thích.
Chính như tự anh nói, nếu giữa bọn họ thật sự có gì, nếu không phải là anh điên rồi, thì chính là cô đang nằm mơ.
Anh rõ ràng biết tiếp tục bổ túc cho cô sẽ bị nói ra nói vào, cũng biết "tâm ý" của cô đối với anh, vì sao vẫn bằng lòng giúp cô dạy bổ túc?
Cô ghét Hạ Minh Sầm, bất mãn sao anh có thể được ngồi tít trên cao như vậy, trong ánh mắt nhìn cô luôn đầy sự hững hờ, nói cô không ai cần, nói cô là cô nhi, thốt ra lời nói tổn thương người khác, mà bản thân anh lại hoàn toàn không phát hiện ra mình đã đem tới cho cô những tổn thương gì.
Nhưng bây giờ anh...
Hạ Minh Sầm nghiêng khuôn mặt tuấn tú, thản nhiên bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Cô nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra, cuối cùng Hạ Minh Sầm bất mãn hỏi: "Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
Dụ Ấu Tri Hoàn hồn, chớp mắt chột dạ, vội vàng thu hồi tầm mắt.
"... Không có gì."
Tiểu thiếu gia ngạo mạn cười xùy một tiếng: "Cậu coi tôi là người mù sao?"
Trốn không thoát rồi, Dụ Ấu Tri nhắm mắt, giọng run rẩy giải thích: "Nhìn cậu không phải rất bình thường sao? Cậu biết tôi… Với cậu..."
"Cậu câm miệng." Anh lập tức ngắt lời cô.
Dụ Ấu Tri bĩu môi, không nói nữa.
Sau đó Hạ Minh Sầm cũng không nói nữa, một tay lười nhác chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô.
Dụ Ấu Tri vùi đầu xuống, tâm tư đã không đặt trên đầu bút nữa.
Thì ra bị người ta nhìn chằm chằm là cảm giác này, chẳng trách anh khó chịu khi cô nhìn anh chằm chằm.
Cô còn đang ngây người, đột nhiên có hơi thở mát lạnh dựa lại gần, Hạ Minh Sầm khoác một tay lên lưng ghế cô, cà vạt đồng phục cọ vào vai cô, trái tim Dụ Ấu Tri thắt lại, không thể không co người vào một chút.
Một bàn tay đập vào mắt, cổ tay áo sơ mi trắng bị kéo lên, để lộ cánh tay gầy gò, trên bàn tay lộ rõ mạch máu, xương ngón tay nổi bật.
Anh chỉ vào chỗ nào đó trên tập ghi chép của cô, ngón tay gõ nhẹ, thấp giọng nhắc nhở: "Này, chỗ này viết sai rồi."
"Hả?"
Cô ngẩn ngơ nhìn anh.
Bất ngờ đối mắt không kịp chuẩn bị, trong con ngươi đen kịt của Hạ Minh Sầm phản chiếu bộ dáng có hơi thất kinh của Dụ Ấu Tri.
Mà cô không biết là do viết sai hay là do nhìn trộm bị anh bắt được khiến vành tai đỏ bừng.
Anh rũ mi, Dụ Ấu Tri mặc áo sơ mi rất chỉnh tề, chỉ lộ chút da thịt trên cổ.
Bên tai nóng lên, Hạ Minh Sầm nhíu mày, hơi lùi lại sau, làm động tác chống cằm, chỉ là lần này nghiêng đầu đi hướng khác, nhìn về phía giá sách.
Dụ Ấu Tri cúi đầu lần nữa, tiếp tục giải đề.
Tâm tư như đi vào cõi thần tiên, có chút không khống chế nổi, giống như ngày đó nhìn thấy bộ dáng của anh khi ném bóng trên sân bóng rổ, cũng không biết vì sao nhưng cô cảm thấy khoảnh khắc đó nếu chỉ dùng ánh mắt để ghi nhớ thì có phần quá đáng tiếc, bởi vì những ký ức không thể hiện thực hóa từ trong não ra để phát lại lần nữa.
Thế nên cô ma xui quỷ khiến móc điện thoại ra, ghi lại khoảnh khắc anh cởi bỏ dáng vẻ thiếu gia kiêu ngạo lạnh lùng, hăng hái hăm hở nhất, toàn thân tràn đầy hơi thở thiếu niên.
Lý do cô dựa dẫm vào Hạ Minh Sầm rất phức tạp, nhưng trừ những thứ phức tạp đó ra, có lẽ vẫn có mấy phần đơn giản, là sự không cam tâm mà bản thân cô chưa từng phát giác.
Đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, lòng tự trọng cao hơn bất cứ thứ gì, sau khi bị người khác giới chói mắt nhất xung quanh cô coi thường, cô không phục, thế nên mới quật cường muốn chứng minh gì đó.
Nhìn đi, dù cậu thanh cao như vậy, dù cậu ngay cả một ánh mắt cũng không bằng lòng chia cho tôi, nhưng một khi tôi chủ động tiếp cận cậu, cậu vẫn phải ngoái đầu nhìn tôi.
-
Dụ Ấu Tri ở trên xe ngủ thiếp đi, mãi tới khi về tới nhà mới bị Miêu Diệu ngồi bên cạnh gọi tỉnh.
Cô về nhà không vội đi tắm rửa, mà ngồi bên máy tính, mở cloud ra, chẳng biết tại sao bắt đầu xem các bản sao lưu trước đó.
Cuối cùng cũng lật tới video quay từ rất nhiều năm trước kia.
Mẩu chuyện trong ký ức có chút mơ hồ, thế nên cô bèn xem lại một lần, cuối cùng cũng nhớ được dáng vẻ lúc đó của Hạ Minh Sầm.
Thiếu niên anh tuấn kiêu ngạo, dù tuổi của video đã lâu nhưng vẫn có thể nhìn ra năm đó anh chói mắt biết bao. . Truyện Đông Phương
Video không dài, chỉ mười mấy giây, sau khi xem xong sẽ tự động bắt đầu chiếu lại từ đầu, cô không tắt đi, cứ như vậy xem một lần rồi một lần.
Con người chỉ cần khi nhất thời có hứng thú đi nhớ lại chuyện xưa thì mạch suy nghĩ rất dễ dàng rơi vào quá khứ, sau khi tắt video cô cũng không làm gì khác, dứt khoát xem hết tất cả mọi thứ trong cloud từ đầu đến đuôi.
Rất nhiều bức ảnh và video liên quan đến Hạ Minh Sầm được quay lúc học đại học bên Anh Quốc, anh không thích nhìn vào ống kính lắm, mỗi lần đều là có lệ liếc một cái, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Dụ Ấu Tri nhìn những thứ từ quá khứ này, không nhịn được nhếch khóe miệng.
Trong một video dài hơn một phút, Hạ Minh Sầm cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi cô.
"Ngày ngày nhìn anh chưa đủ sao? Còn phải quay lại nữa?"
Dụ Ấu Tri bên ngoài ống kính nói: "Bây giờ em có thể ngày ngày nhìn thấy anh, vậy lỡ đâu sau này không nhìn thấy anh được thì sao? Em phải quay lại, sau này không nhìn thấy anh, em còn có thể xem cái này."
Hạ Minh Sầm xùy một tiếng, nói: "Làm gì có nhiều cái lỡ như vậy."
"Để đề phòng lỡ như, lo trước tính sau đó."
"Em đây gọi là uổng công vô ích, lo bò trắng răng."
Cuộc chiến thành ngữ ấu trĩ nhanh chóng kết thúc, Dụ Ấu Tri vẫn kiên trì muốn quay, vỗ về anh: "Em quay của em, anh tiếp tục làm chuyện của anh đi, đừng quản em."
Hạ Minh Sầm liếc cô, nhàn nhạt nói: "Camera mở anh không làm việc được."
"Anh muốn làm gì?"
Ngay sau đó Hạ Minh Sầm trong video hướng lại gần, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên phóng to, trong con ngươi đen kịt tràn đầy ý cười trêu chọc, sau đó tiến lại gần hơn nữa, mặt anh ra khỏi khung hình.
Sau đó là tiếng hôn chụt chụt vang lên, ống kính cũng theo sự xấu hổ mà rung lên, video kết thúc.
Ý cười trong mắt người đàn ông trong video, giống hệt như lúc ở căn tin hôm nay, đều là sự đắc ý nhỏ sau khi thành công đùa giỡn cô.
Dụ Ấu Tri nhấn nút tắt, sau đó lướt nhanh về sau, thời gian của bản sao trong cloud ngày càng xa, cuối cùng trở về lúc cha cô vẫn chưa qua đời.
Trong đó có một tấm hình cha mẹ cô cùng cô chụp trước cổng trường, là lúc cô tốt nghiệp cấp hai.
Cha cô Dụ Liêm vội vã chạy từ viện kiểm sát tới, nghiêm chỉnh nghiêm minh, mặc đồng phục phẳng phiu, huy hiệu kiểm sát bên ngực trái tỏa sáng rực rỡ, ngũ quan kiên cường lộ ra nụ cười dịu dàng vì lễ tốt nghiệp của con gái.
Mẹ cô Phương Lâm Thúy đặc biệt xin nghỉ phép ở đơn vị để đi cùng cô, bà mặc áo váy tươm tất, trên mặt trang điểm nhẹ, mang theo nụ cười ấm áp.
Họ chia ra đứng bên trái bên phải cô, cô cười vui vẻ nhất.
Đằng sau còn có một số ảnh công tác của cha mẹ, là những cô chú đồng nghiệp sau khi cha qua đời đã gửi cho cô, kêu cô lưu lại làm kỷ niệm, Dụ Ấu Tri nhìn rất lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một tấm hình trong đó.
Là tấm hình chụp chung của Dụ Liêm và Hạ Chương, nền là văn phòng, hai người đàn ông dựa rất gần, Hạ Chương một tay khoác lên vai Dụ Liêm, tay còn lại mạnh mẽ giơ tay Dụ Liêm lên, muốn ép người đàn ông không giỏi tạo dáng phải tạo dáng trước ống kính chăng.
Cảm xúc dịu dàng sau khi nhìn thấy bức hình này nháy mắt biến mất, Dụ Ấu Tri không lưu luyến nữa mà tắt cloud đi.
Sau khi tắm rửa xong, cô nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ, lần này cô không nằm mơ thấy Hạ Minh Sầm nữa.
-
Ngày thứ hai đi làm, sắc mặt lão Thẩm phức tạp nói cho tất cả mọi người, Mã Tịnh Tịnh mang thai rồi, dựa theo tính toán thời gian, đứa bé có lẽ là của Chu Vân Lương.
Tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm đau khổ, nói vận may của Mã Tịnh Tịnh thật tốt, sắp phải ngồi tù thì lại mang thai.
Dụ Ấu Tri hỏi: "Cô ấy có nói muốn sinh đứa trẻ ra không?"
"Không nói cũng biết cô ta chắc chắn sẽ sinh." Anh Đinh nói: "Như vậy sẽ không cần ngồi tù, được phóng thích ngay lập tức, chưa kể tới lúc lên tòa vì cô ta mang thai nên chắc chắn được giảm án, chuyện tốt biết bao."
Thời gian này, mang thai quả thực có lợi cho Mã Tịnh Tịnh, trước đây cũng không phải chưa từng có loại án này, có nữ phạm nhân vì để trốn hình phạt mà chọn mang thai.
Dụ Ấu Tri bày tỏ: "Nhưng đứa bé này là của Chu Vân Lương, nếu cô ấy đã biết những chuyện Chu Vân Lương và vợ ông ta làm với cô ấy, tôi cảm thấy có lẽ cô ấy không muốn sinh con cho loại đàn ông như vậy."
"Tiểu Dụ à em vẫn quá cảm tính rồi, đều nghĩ người ta đơn giản như vậy." Anh Đinh vẫn kiên định với suy nghĩ của mình: "Cho dù Mã Tịnh Tinh sinh hay không sinh, bây giờ cô ta mang thai rồi, tới lúc lên tòa án nhất định sẽ cân nhắc điểm này. Cho dù không cân nhắc về mặt pháp luật, giờ Chu Vân Lương ngồi tù rồi, tài sản bị tòa án tịch thu hết, ông ta là một tổng giám đốc, chung quy vẫn có kho bạc mà chúng ta ở bên ngoài không tra tới, vậy kho bạc còn có thể để lại cho ai đây? Chín mươi phần trăm là vợ ông ta cũng phải ngồi tù, hiện tại ông ta chỉ có duy nhất một đứa con, đợi Mã Tịnh Tịnh sinh nó ra, dù sao cũng phải chia cho chút đúng chứ?"
Dụ Ấu Tri im lặng.
Anh Đinh cảm thán: "Ngành này của chúng ta em làm lâu rồi sẽ biết, nhân tính ấy à, trước lợi ích thật sự có là cái gì đâu."
Lão Thẩm cảm thấy tuy Mã Tịnh Tịnh mang thai, nhưng đây vừa hay cũng là một cơ hội có thể lợi dụng, bèn nói: "Chúng ta đi nói chuyện với Chu Vân Lương tiếp, nói với ông ta Mã Tịnh Tịnh mang thai rồi, xem ông ta còn có chút lương tâm của người làm cha không, nói không chừng sẽ bằng lòng nhận tội."
Sau đó ông lại phân công công việc cho Dụ Ấu Tri: "Tiểu Dụ em tới bệnh viện một chuyến đi, em hỏi xem rốt cuộc Mã Tịnh Tịnh nghĩ gì, có lẽ cô ta sẽ nói thật với em."
Dụ Ấu Tri đồng ý, cầm túi xách và bản ghi chép rồi xuất phát chuẩn bị tới bệnh viện.
Tuy những suy đoán của anh Đinh quả thực có đạo lý, nhưng trực giác của cô không sai, Mã Tịnh Tịnh không muốn sinh.
Lúc cô tới, cảnh sát đi cùng tạm thời không ở đó, Mã Tịnh Tịnh đang cầm giấy khám thai ngồi ngây ngẩn trên ghế ngoài hành lang bệnh viện.
Dụ Ấu Tri đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô ta, cô tiếp xúc nhiều với Mã Tịnh Tịnh, biết cô gái này tuy ham hư vinh lại yêu tiền, nhưng luôn nỗ lực để sống, tuy cô ta sa đọa, từng một lần vứt bỏ cuộc sống của mình, nhưng trước nay chưa từng muốn kết thúc sinh mệnh.
"Cô muốn sinh đứa bé này sao?" Dụ Ấu Tri hỏi.
"Tôi muối đợi sau khi ngồi tù ra sẽ bắt đầu lại cuộc sống của mình, nhưng nếu sinh đứa con của Chu Vân Lương ra, thì chẳng khác nào vĩnh viễn không thoát khỏi quá khứ cả."
Sau khi nói những lời trong lòng cho Dụ Ấu Tri, Mã Tịnh Tịnh tự giễu hỏi: "Có phải tôi rất ích kỷ không? Vì có thể bắt đầu lại, ngay cả con mình cũng không cần."
"Phụ nữ có quyền tự do quyết định sinh hay không." Dụ Ấu Tri nói: "Tuy rằng nói như vậy có chút tàn nhẫn, nhưng hiện tại trong bụng của cô vẫn chưa tính là một sinh mệnh, chỉ là một bào thai mà thôi, cô không cần nó, một không phạm pháp, hai cũng không phải xin lỗi bất cứ ai."
Mã Tịnh Tịnh thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn chị, nói như vậy tôi dễ chịu hơn nhiều rồi."
Dụ Ấu Tri mỉm cười, sau khi biết ý nghĩ của Mã Tịnh Tịnh không vội đi mà tiếp tục nói chuyện với cô ta rất nhiều.
Nói được một nửa Mã Tịnh Tịnh nói muốn đi nhà vệ sinh, Dụ Ấu Tri đứng dậy muốn đi cùng cô ta, nhưng Mã Tịnh Tịnh cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không chạy đâu."
Dụ Ấu Tri hơi xấu hổ mím môi.
Mã Tịnh Tịnh đưa giấy khám thai cho Dụ Ấu Tri: "Đợi lát nữa sẽ có bác sĩ tới hỏi con tôi làm thế nào, phiền kiểm sát Dụ nói giúp tôi, nói rằng tôi không muốn đứa bé này."
Dừng lại một chút, cô ta lại nói: "À, cảnh sát đi cùng tôi trước đó vừa ra ngoài nghe điện thoại, giờ có lẽ sắp về rồi, chị nói giúp tôi một tiếng, nói tôi đi nhà vệ sinh rồi nhé."
Mã Tịnh Tịnh nói xong, cảm giác muốn đi tiểu càng mạnh, quay người nhanh chóng chạy về nhà vệ sinh.
Dụ Ấu Tri cầm giấy khám thai lên xem, hình in bên trên cô xem không hiểu, lẫn lộn một đống, quả thực nhìn không ra sao lại có đứa bé bên trong nữa.
"Nhìn tỉ mỉ như vậy, có thể nhìn ra sao?"
Một âm thanh quen thuộc thình lình vang lên, Dụ Ấu Tri bỏ giấy xuống, Hạ Minh Sầm đứng trước mặt đang lạnh lùng nhìn cô.
Tại sao cứ phải là anh đi cùng Mã Tịnh Tịnh tới viện kiểm tra chứ.
"Mã Tịnh Tịnh đâu?"
"Nhà vệ sinh."
Tới đây vốn là muốn hỏi suy nghĩ của Mã Tịnh Tịnh về đứa bé, dù gì đã hỏi rồi, vậy cũng không nhất thiết tiếp tục ở lại đây nữa, Dụ Ấu Tri đứng dậy, đưa giấy khám thai cho Hạ Minh Sầm, muốn rời khỏi bệnh viện trước.
Lúc này có một bác sĩ khoác áo blouse đi từ đầu khác của hành lang tới, trong tay cầm bệnh án, hỏi Mã Tịnh Tịnh đang ở đâu.
Dụ Ấu Tri nhấc tay, vừa định nói Mã Tịnh Tịnh đi vệ sinh rồi thì lại bị bác sĩ dùng ánh mắt như kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép để nhìn.
"Ở bên ngoài nói với cô không tiện, vào rồi nói."
Dụ Ấu Tri trong lòng cũng nghĩ vậy, chuyện mười bảy mười tám tuổi mang thai bị người ta nghe thấy không tốt cho Mã Tịnh Tịnh, bọn họ phải bảo vệ đời tư của phạm nhân, bèn theo bác sĩ đi vào.
Hạ Minh Sầm đi vào theo, vừa đóng cửa, bác sĩ bắt đầu bùng nổ.
"Mười bảy tuổi dám mang thai? Có biết mang thai là chuyện lớn biết bao nhiêu không? Sẽ ảnh hưởng tới cô thế nào cô có biết không?"
Dụ Ấu Tri mở miệng, còn chưa đợi cô nói gì, bác sĩ đã chuyển hướng hỏa lực.
"Cậu là cha đứa bé đúng chứ?" Bác sĩ khó chịu ném cho Hạ Minh Sầm ánh mắt xem thường.
Hạ Minh Sầm nhíu mày, trầm giọng nói: "Tôi không phải, hơn nữa cô ấy cũng không phải..."
"Đi cùng người ta tới bệnh viện kiểm tra còn không thừa nhận? Có chút trách nhiệm nào không? Mấy người trẻ tuổi các cô các cậu thật sự hết thuốc chữa, chỉ lo hưởng thụ bản thân, làm biện pháp an toàn rất khó sao? Đeo đồ bảo hộ thôi, có thể làm chậm trễ cậu mấy giây?!"
Quở trách Hạ Minh Sầm xong, bác sĩ lại khai pháo với Dụ Ấu Tri: "Cô cũng thế, tìm bạn trai cứ phải tìm người đẹp trai thì có tác dụng gì? Nhìn mặt cho nhiều vào, sau đó tìm một người không có trách nhiệm như vậy, bây giờ bị hại không phải vẫn là bản thân cô sao?"
Biểu cảm của Hạ Minh Sầm nháy mắt âm trầm: "..."
Hạ Minh Lan thường chạy tới bệnh viện, sức đề kháng cơ thể khá kém, chỉ cần bị cảm cũng rất phiền phức.
Nhưng hình như anh trời sinh không sợ nóng, cơ thể luôn sạch sẽ trắng trẻo, trước giờ chưa từng thấy anh đổ mồ hôi.
Từ sau lần cô và Hạ Minh Sầm nói chuyện rõ ràng đó, Hạ Minh Sầm chưa từng nhắc lại chuyện bổ túc cho cô, nhưng cô cảm thấy thành tích của bản thân còn có thể cứu vãn được, cho dù tới lúc đó không thể giống tiểu thiếu gia, lên đại học không cần lo lắng về tiền bạc thì ít nhất còn có thể lấy được offer của một trường đại học tốt chút cũng được.
Cô chỉ có thể nhân thời gian Hạ Minh Lan ở nhà, nhờ anh bổ túc cho mình.
Tuy tần suất Hạ Minh Lan tới trường học không nhiều, nhưng có gia sư gia đình theo sát anh ấy thế nên không bỏ lỡ chương trình học nào.
Cô đang cúi đầu làm toán, chương trình học quy định học sinh có thể tự chọn lựa thi môn học sở trường của mình, nhưng cho dù sau này đi trường đại học nào, học chuyên ngành gì, thì toán học vẫn là yêu cầu bắt buộc, là môn học không thể trốn thoát.
Mà toán là môn khó cải thiện trong thời gian ngắn nhất, trước đây Hạ Minh Sầm cũng từng nói qua, đạt yêu cầu là được, kêu cô đặt tinh lực vào những môn khác.
Khó nghe, nhưng là sự thực.
Hạ Minh Lan đột nhiêu gọi cô: "Ấu Tri."
Dụ Ấu Tri lập tức dừng bút, cẩn thận hỏi: "Em viết sai chỗ nào rồi sao"
"Không có. Anh muốn hỏi có phải em bị cảm không? Có cần tắt điều hòa không?"
Cô mờ mịt lắc đầu: "Không có ạ."
Hạ Minh Lan cười, không hỏi nữa, kêu cô tiếp tục giải đề, Dụ Ấu Tri nhìn mình một cái, cũng đoán ra có lẽ do ở nhà cô mặc hơi dày, thế nên Hạ Minh Lan mới cho rằng cô bị cảm.
Cô muốn giải thích, lại không biết giải thích từ đâu, loại chuyện này làm sao có thể nói ra.
Đang lúc rối rắm, cửa phòng đột nhiên bị gõ, Dụ Ấu Tri vội vàng đứng dậy mở cửa.
Không phải là chú Hạ, cũng không phải ai khác, mà là Hạ Minh Sầm trước giờ chưa từng chủ động gõ cửa phòng cô tới tìm cô.
Hạ Minh Sầm nhìn cô thật sự không mặc chiếc áo thun kia nữa, khẽ nhướng mày, sau đó lại nhìn thấy Hạ Minh Lan trong phòng cô.
Hạ Minh Lan cũng nhìn thấy anh, bèn cười với anh.
Hạ Minh Sầm không phản ứng gì, kêu Dụ Ấu Tri ra nói chuyện, tiếp đó dùng cằm chỉ người ở trong phòng: "Sao Hạ Minh Lan lại ở trong phòng của cậu."
Dụ Ấu Tri thành thực nói: "Anh ấy giúp tôi bổ túc."
"Cậu đúng là không lãng phí ai nhỉ!" Anh cười nhạo mím môi.
Dụ Ấu Tri trong lòng nói, cậu không bổ túc cho tôi, tôi cũng không thể ngồi không không làm gì chứ, sắp xét tuyển đại học rồi, không chăm chỉ nữa thì thật sự không lên nổi đại học.
Hạ Minh Sầm lại hỏi: "Vậy thành tích gần đây của cậu thế nào?"
Dụ Ấu Tri nuốt nước miếng: "Chẳng ra sao cả."
"Hạ Minh Lan dạy cậu không có tác dụng?"
Thực ra có tác dụng, nhưng...
Dụ Ấu Tri chột dạ chớp mắt, lắc đầu: "Có lẽ bởi vì anh Minh Lan lớn hơn tôi hai lớp, thế nên anh ấy giảng tôi có chút không hiểu lắm."
Hạ Minh Sầm không nói gì, Dụ Ấu Tri cắn môi, lại nhỏ giọng hỏi: "Cậu có thế tiếp tục dạy tôi không? Tôi cảm thấy cậu nói tôi có thể hiểu hơn."
Dáng vẻ dè dặt của cô, dường như sợ anh lại từ chối.
Hạ Minh Sầm im lặng hồi lâu, mím môi, cuối cùng ừ một tiếng cực nhẹ.
"Tôi bổ túc cho cậu vậy."
Nói xong anh rời đi, rốt cuộc tới tìm cô làm gì, Dụ Ấu Tri cũng không biết.
Cô trở lại phòng, nói chuyện Hạ Minh Sầm tiếp tục bổ túc cho cô với Hạ Minh Lan.
Hạ Minh Lan cũng không biểu hiện ra sự thất vọng hay tức giận, ngược lại còn nói một câu: "Xem ra quan hệ của em và Minh Sầm thật sự chuyển biến tốt rồi."
Dụ Ấu Tri hỏi: "Có phải em khá xấu xa không?"
Hạ Minh Lan nhìn cô giây lát, không trả lời thẳng, âm thanh rất nhẹ nhàng: "Em chỉ muốn dựa vào thằng bé để sống yên trong cái nhà này, không định thật sự có gì đó với thằng bé, đúng không?"
"Nhìn rõ mục đích của bản thân, đừng làm những việc dư thừa." Giọng nói anh ngừng lại, mỉm cười rồi nói tiếp: "Nếu đổi lại là anh đối xử với Minh Sầm, e rằng anh sẽ còn xấu xa hơn em."
Giọng điệu ôn hòa, nhưng lời nói lại ám chỉ phần nào, Dụ Ấu Tri nhìn Hạ Minh Lan, nụ cười trên mặt anh vẫn ấm áp như cũ, dường như vừa rồi là bản thân cô nghe nhầm vậy.
Nhưng lời của anh quả thực khiến trong lòng cô dễ chịu hơn một chút, Dụ Ấu Tri nói câu cảm ơn.
Lần nữa đổi thành Hạ Minh Sầm bổ túc cho cô, nhưng tiểu thiếu gia không bằng lòng ở trong phòng Dụ Ấu Tri, anh cũng không muốn để Dụ Ấu Tri bước vào phòng mình, thế nên dù là nghỉ hè, hai người vẫn chọn đến thư viện.
Mãi đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc, các học sinh lục tục lần lượt trở lại trường, sau đó bỗng nhiên phát hiện Hạ Minh Sầm tiếp tục bổ túc cho Dụ Ấu Tri.
Dụ Ấu Tri luôn biết có người ở sau lưng thảo luận quan hệ của cô và Hạ Minh Sầm, đó là chuyện cô thích nghe ngóng, nhưng cô biết đâu là chuyện Hạ Minh Sầm không thích.
Chính như tự anh nói, nếu giữa bọn họ thật sự có gì, nếu không phải là anh điên rồi, thì chính là cô đang nằm mơ.
Anh rõ ràng biết tiếp tục bổ túc cho cô sẽ bị nói ra nói vào, cũng biết "tâm ý" của cô đối với anh, vì sao vẫn bằng lòng giúp cô dạy bổ túc?
Cô ghét Hạ Minh Sầm, bất mãn sao anh có thể được ngồi tít trên cao như vậy, trong ánh mắt nhìn cô luôn đầy sự hững hờ, nói cô không ai cần, nói cô là cô nhi, thốt ra lời nói tổn thương người khác, mà bản thân anh lại hoàn toàn không phát hiện ra mình đã đem tới cho cô những tổn thương gì.
Nhưng bây giờ anh...
Hạ Minh Sầm nghiêng khuôn mặt tuấn tú, thản nhiên bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Cô nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra, cuối cùng Hạ Minh Sầm bất mãn hỏi: "Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
Dụ Ấu Tri Hoàn hồn, chớp mắt chột dạ, vội vàng thu hồi tầm mắt.
"... Không có gì."
Tiểu thiếu gia ngạo mạn cười xùy một tiếng: "Cậu coi tôi là người mù sao?"
Trốn không thoát rồi, Dụ Ấu Tri nhắm mắt, giọng run rẩy giải thích: "Nhìn cậu không phải rất bình thường sao? Cậu biết tôi… Với cậu..."
"Cậu câm miệng." Anh lập tức ngắt lời cô.
Dụ Ấu Tri bĩu môi, không nói nữa.
Sau đó Hạ Minh Sầm cũng không nói nữa, một tay lười nhác chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô.
Dụ Ấu Tri vùi đầu xuống, tâm tư đã không đặt trên đầu bút nữa.
Thì ra bị người ta nhìn chằm chằm là cảm giác này, chẳng trách anh khó chịu khi cô nhìn anh chằm chằm.
Cô còn đang ngây người, đột nhiên có hơi thở mát lạnh dựa lại gần, Hạ Minh Sầm khoác một tay lên lưng ghế cô, cà vạt đồng phục cọ vào vai cô, trái tim Dụ Ấu Tri thắt lại, không thể không co người vào một chút.
Một bàn tay đập vào mắt, cổ tay áo sơ mi trắng bị kéo lên, để lộ cánh tay gầy gò, trên bàn tay lộ rõ mạch máu, xương ngón tay nổi bật.
Anh chỉ vào chỗ nào đó trên tập ghi chép của cô, ngón tay gõ nhẹ, thấp giọng nhắc nhở: "Này, chỗ này viết sai rồi."
"Hả?"
Cô ngẩn ngơ nhìn anh.
Bất ngờ đối mắt không kịp chuẩn bị, trong con ngươi đen kịt của Hạ Minh Sầm phản chiếu bộ dáng có hơi thất kinh của Dụ Ấu Tri.
Mà cô không biết là do viết sai hay là do nhìn trộm bị anh bắt được khiến vành tai đỏ bừng.
Anh rũ mi, Dụ Ấu Tri mặc áo sơ mi rất chỉnh tề, chỉ lộ chút da thịt trên cổ.
Bên tai nóng lên, Hạ Minh Sầm nhíu mày, hơi lùi lại sau, làm động tác chống cằm, chỉ là lần này nghiêng đầu đi hướng khác, nhìn về phía giá sách.
Dụ Ấu Tri cúi đầu lần nữa, tiếp tục giải đề.
Tâm tư như đi vào cõi thần tiên, có chút không khống chế nổi, giống như ngày đó nhìn thấy bộ dáng của anh khi ném bóng trên sân bóng rổ, cũng không biết vì sao nhưng cô cảm thấy khoảnh khắc đó nếu chỉ dùng ánh mắt để ghi nhớ thì có phần quá đáng tiếc, bởi vì những ký ức không thể hiện thực hóa từ trong não ra để phát lại lần nữa.
Thế nên cô ma xui quỷ khiến móc điện thoại ra, ghi lại khoảnh khắc anh cởi bỏ dáng vẻ thiếu gia kiêu ngạo lạnh lùng, hăng hái hăm hở nhất, toàn thân tràn đầy hơi thở thiếu niên.
Lý do cô dựa dẫm vào Hạ Minh Sầm rất phức tạp, nhưng trừ những thứ phức tạp đó ra, có lẽ vẫn có mấy phần đơn giản, là sự không cam tâm mà bản thân cô chưa từng phát giác.
Đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, lòng tự trọng cao hơn bất cứ thứ gì, sau khi bị người khác giới chói mắt nhất xung quanh cô coi thường, cô không phục, thế nên mới quật cường muốn chứng minh gì đó.
Nhìn đi, dù cậu thanh cao như vậy, dù cậu ngay cả một ánh mắt cũng không bằng lòng chia cho tôi, nhưng một khi tôi chủ động tiếp cận cậu, cậu vẫn phải ngoái đầu nhìn tôi.
-
Dụ Ấu Tri ở trên xe ngủ thiếp đi, mãi tới khi về tới nhà mới bị Miêu Diệu ngồi bên cạnh gọi tỉnh.
Cô về nhà không vội đi tắm rửa, mà ngồi bên máy tính, mở cloud ra, chẳng biết tại sao bắt đầu xem các bản sao lưu trước đó.
Cuối cùng cũng lật tới video quay từ rất nhiều năm trước kia.
Mẩu chuyện trong ký ức có chút mơ hồ, thế nên cô bèn xem lại một lần, cuối cùng cũng nhớ được dáng vẻ lúc đó của Hạ Minh Sầm.
Thiếu niên anh tuấn kiêu ngạo, dù tuổi của video đã lâu nhưng vẫn có thể nhìn ra năm đó anh chói mắt biết bao. . Truyện Đông Phương
Video không dài, chỉ mười mấy giây, sau khi xem xong sẽ tự động bắt đầu chiếu lại từ đầu, cô không tắt đi, cứ như vậy xem một lần rồi một lần.
Con người chỉ cần khi nhất thời có hứng thú đi nhớ lại chuyện xưa thì mạch suy nghĩ rất dễ dàng rơi vào quá khứ, sau khi tắt video cô cũng không làm gì khác, dứt khoát xem hết tất cả mọi thứ trong cloud từ đầu đến đuôi.
Rất nhiều bức ảnh và video liên quan đến Hạ Minh Sầm được quay lúc học đại học bên Anh Quốc, anh không thích nhìn vào ống kính lắm, mỗi lần đều là có lệ liếc một cái, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Dụ Ấu Tri nhìn những thứ từ quá khứ này, không nhịn được nhếch khóe miệng.
Trong một video dài hơn một phút, Hạ Minh Sầm cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi cô.
"Ngày ngày nhìn anh chưa đủ sao? Còn phải quay lại nữa?"
Dụ Ấu Tri bên ngoài ống kính nói: "Bây giờ em có thể ngày ngày nhìn thấy anh, vậy lỡ đâu sau này không nhìn thấy anh được thì sao? Em phải quay lại, sau này không nhìn thấy anh, em còn có thể xem cái này."
Hạ Minh Sầm xùy một tiếng, nói: "Làm gì có nhiều cái lỡ như vậy."
"Để đề phòng lỡ như, lo trước tính sau đó."
"Em đây gọi là uổng công vô ích, lo bò trắng răng."
Cuộc chiến thành ngữ ấu trĩ nhanh chóng kết thúc, Dụ Ấu Tri vẫn kiên trì muốn quay, vỗ về anh: "Em quay của em, anh tiếp tục làm chuyện của anh đi, đừng quản em."
Hạ Minh Sầm liếc cô, nhàn nhạt nói: "Camera mở anh không làm việc được."
"Anh muốn làm gì?"
Ngay sau đó Hạ Minh Sầm trong video hướng lại gần, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên phóng to, trong con ngươi đen kịt tràn đầy ý cười trêu chọc, sau đó tiến lại gần hơn nữa, mặt anh ra khỏi khung hình.
Sau đó là tiếng hôn chụt chụt vang lên, ống kính cũng theo sự xấu hổ mà rung lên, video kết thúc.
Ý cười trong mắt người đàn ông trong video, giống hệt như lúc ở căn tin hôm nay, đều là sự đắc ý nhỏ sau khi thành công đùa giỡn cô.
Dụ Ấu Tri nhấn nút tắt, sau đó lướt nhanh về sau, thời gian của bản sao trong cloud ngày càng xa, cuối cùng trở về lúc cha cô vẫn chưa qua đời.
Trong đó có một tấm hình cha mẹ cô cùng cô chụp trước cổng trường, là lúc cô tốt nghiệp cấp hai.
Cha cô Dụ Liêm vội vã chạy từ viện kiểm sát tới, nghiêm chỉnh nghiêm minh, mặc đồng phục phẳng phiu, huy hiệu kiểm sát bên ngực trái tỏa sáng rực rỡ, ngũ quan kiên cường lộ ra nụ cười dịu dàng vì lễ tốt nghiệp của con gái.
Mẹ cô Phương Lâm Thúy đặc biệt xin nghỉ phép ở đơn vị để đi cùng cô, bà mặc áo váy tươm tất, trên mặt trang điểm nhẹ, mang theo nụ cười ấm áp.
Họ chia ra đứng bên trái bên phải cô, cô cười vui vẻ nhất.
Đằng sau còn có một số ảnh công tác của cha mẹ, là những cô chú đồng nghiệp sau khi cha qua đời đã gửi cho cô, kêu cô lưu lại làm kỷ niệm, Dụ Ấu Tri nhìn rất lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một tấm hình trong đó.
Là tấm hình chụp chung của Dụ Liêm và Hạ Chương, nền là văn phòng, hai người đàn ông dựa rất gần, Hạ Chương một tay khoác lên vai Dụ Liêm, tay còn lại mạnh mẽ giơ tay Dụ Liêm lên, muốn ép người đàn ông không giỏi tạo dáng phải tạo dáng trước ống kính chăng.
Cảm xúc dịu dàng sau khi nhìn thấy bức hình này nháy mắt biến mất, Dụ Ấu Tri không lưu luyến nữa mà tắt cloud đi.
Sau khi tắm rửa xong, cô nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ, lần này cô không nằm mơ thấy Hạ Minh Sầm nữa.
-
Ngày thứ hai đi làm, sắc mặt lão Thẩm phức tạp nói cho tất cả mọi người, Mã Tịnh Tịnh mang thai rồi, dựa theo tính toán thời gian, đứa bé có lẽ là của Chu Vân Lương.
Tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm đau khổ, nói vận may của Mã Tịnh Tịnh thật tốt, sắp phải ngồi tù thì lại mang thai.
Dụ Ấu Tri hỏi: "Cô ấy có nói muốn sinh đứa trẻ ra không?"
"Không nói cũng biết cô ta chắc chắn sẽ sinh." Anh Đinh nói: "Như vậy sẽ không cần ngồi tù, được phóng thích ngay lập tức, chưa kể tới lúc lên tòa vì cô ta mang thai nên chắc chắn được giảm án, chuyện tốt biết bao."
Thời gian này, mang thai quả thực có lợi cho Mã Tịnh Tịnh, trước đây cũng không phải chưa từng có loại án này, có nữ phạm nhân vì để trốn hình phạt mà chọn mang thai.
Dụ Ấu Tri bày tỏ: "Nhưng đứa bé này là của Chu Vân Lương, nếu cô ấy đã biết những chuyện Chu Vân Lương và vợ ông ta làm với cô ấy, tôi cảm thấy có lẽ cô ấy không muốn sinh con cho loại đàn ông như vậy."
"Tiểu Dụ à em vẫn quá cảm tính rồi, đều nghĩ người ta đơn giản như vậy." Anh Đinh vẫn kiên định với suy nghĩ của mình: "Cho dù Mã Tịnh Tinh sinh hay không sinh, bây giờ cô ta mang thai rồi, tới lúc lên tòa án nhất định sẽ cân nhắc điểm này. Cho dù không cân nhắc về mặt pháp luật, giờ Chu Vân Lương ngồi tù rồi, tài sản bị tòa án tịch thu hết, ông ta là một tổng giám đốc, chung quy vẫn có kho bạc mà chúng ta ở bên ngoài không tra tới, vậy kho bạc còn có thể để lại cho ai đây? Chín mươi phần trăm là vợ ông ta cũng phải ngồi tù, hiện tại ông ta chỉ có duy nhất một đứa con, đợi Mã Tịnh Tịnh sinh nó ra, dù sao cũng phải chia cho chút đúng chứ?"
Dụ Ấu Tri im lặng.
Anh Đinh cảm thán: "Ngành này của chúng ta em làm lâu rồi sẽ biết, nhân tính ấy à, trước lợi ích thật sự có là cái gì đâu."
Lão Thẩm cảm thấy tuy Mã Tịnh Tịnh mang thai, nhưng đây vừa hay cũng là một cơ hội có thể lợi dụng, bèn nói: "Chúng ta đi nói chuyện với Chu Vân Lương tiếp, nói với ông ta Mã Tịnh Tịnh mang thai rồi, xem ông ta còn có chút lương tâm của người làm cha không, nói không chừng sẽ bằng lòng nhận tội."
Sau đó ông lại phân công công việc cho Dụ Ấu Tri: "Tiểu Dụ em tới bệnh viện một chuyến đi, em hỏi xem rốt cuộc Mã Tịnh Tịnh nghĩ gì, có lẽ cô ta sẽ nói thật với em."
Dụ Ấu Tri đồng ý, cầm túi xách và bản ghi chép rồi xuất phát chuẩn bị tới bệnh viện.
Tuy những suy đoán của anh Đinh quả thực có đạo lý, nhưng trực giác của cô không sai, Mã Tịnh Tịnh không muốn sinh.
Lúc cô tới, cảnh sát đi cùng tạm thời không ở đó, Mã Tịnh Tịnh đang cầm giấy khám thai ngồi ngây ngẩn trên ghế ngoài hành lang bệnh viện.
Dụ Ấu Tri đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô ta, cô tiếp xúc nhiều với Mã Tịnh Tịnh, biết cô gái này tuy ham hư vinh lại yêu tiền, nhưng luôn nỗ lực để sống, tuy cô ta sa đọa, từng một lần vứt bỏ cuộc sống của mình, nhưng trước nay chưa từng muốn kết thúc sinh mệnh.
"Cô muốn sinh đứa bé này sao?" Dụ Ấu Tri hỏi.
"Tôi muối đợi sau khi ngồi tù ra sẽ bắt đầu lại cuộc sống của mình, nhưng nếu sinh đứa con của Chu Vân Lương ra, thì chẳng khác nào vĩnh viễn không thoát khỏi quá khứ cả."
Sau khi nói những lời trong lòng cho Dụ Ấu Tri, Mã Tịnh Tịnh tự giễu hỏi: "Có phải tôi rất ích kỷ không? Vì có thể bắt đầu lại, ngay cả con mình cũng không cần."
"Phụ nữ có quyền tự do quyết định sinh hay không." Dụ Ấu Tri nói: "Tuy rằng nói như vậy có chút tàn nhẫn, nhưng hiện tại trong bụng của cô vẫn chưa tính là một sinh mệnh, chỉ là một bào thai mà thôi, cô không cần nó, một không phạm pháp, hai cũng không phải xin lỗi bất cứ ai."
Mã Tịnh Tịnh thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn chị, nói như vậy tôi dễ chịu hơn nhiều rồi."
Dụ Ấu Tri mỉm cười, sau khi biết ý nghĩ của Mã Tịnh Tịnh không vội đi mà tiếp tục nói chuyện với cô ta rất nhiều.
Nói được một nửa Mã Tịnh Tịnh nói muốn đi nhà vệ sinh, Dụ Ấu Tri đứng dậy muốn đi cùng cô ta, nhưng Mã Tịnh Tịnh cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không chạy đâu."
Dụ Ấu Tri hơi xấu hổ mím môi.
Mã Tịnh Tịnh đưa giấy khám thai cho Dụ Ấu Tri: "Đợi lát nữa sẽ có bác sĩ tới hỏi con tôi làm thế nào, phiền kiểm sát Dụ nói giúp tôi, nói rằng tôi không muốn đứa bé này."
Dừng lại một chút, cô ta lại nói: "À, cảnh sát đi cùng tôi trước đó vừa ra ngoài nghe điện thoại, giờ có lẽ sắp về rồi, chị nói giúp tôi một tiếng, nói tôi đi nhà vệ sinh rồi nhé."
Mã Tịnh Tịnh nói xong, cảm giác muốn đi tiểu càng mạnh, quay người nhanh chóng chạy về nhà vệ sinh.
Dụ Ấu Tri cầm giấy khám thai lên xem, hình in bên trên cô xem không hiểu, lẫn lộn một đống, quả thực nhìn không ra sao lại có đứa bé bên trong nữa.
"Nhìn tỉ mỉ như vậy, có thể nhìn ra sao?"
Một âm thanh quen thuộc thình lình vang lên, Dụ Ấu Tri bỏ giấy xuống, Hạ Minh Sầm đứng trước mặt đang lạnh lùng nhìn cô.
Tại sao cứ phải là anh đi cùng Mã Tịnh Tịnh tới viện kiểm tra chứ.
"Mã Tịnh Tịnh đâu?"
"Nhà vệ sinh."
Tới đây vốn là muốn hỏi suy nghĩ của Mã Tịnh Tịnh về đứa bé, dù gì đã hỏi rồi, vậy cũng không nhất thiết tiếp tục ở lại đây nữa, Dụ Ấu Tri đứng dậy, đưa giấy khám thai cho Hạ Minh Sầm, muốn rời khỏi bệnh viện trước.
Lúc này có một bác sĩ khoác áo blouse đi từ đầu khác của hành lang tới, trong tay cầm bệnh án, hỏi Mã Tịnh Tịnh đang ở đâu.
Dụ Ấu Tri nhấc tay, vừa định nói Mã Tịnh Tịnh đi vệ sinh rồi thì lại bị bác sĩ dùng ánh mắt như kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép để nhìn.
"Ở bên ngoài nói với cô không tiện, vào rồi nói."
Dụ Ấu Tri trong lòng cũng nghĩ vậy, chuyện mười bảy mười tám tuổi mang thai bị người ta nghe thấy không tốt cho Mã Tịnh Tịnh, bọn họ phải bảo vệ đời tư của phạm nhân, bèn theo bác sĩ đi vào.
Hạ Minh Sầm đi vào theo, vừa đóng cửa, bác sĩ bắt đầu bùng nổ.
"Mười bảy tuổi dám mang thai? Có biết mang thai là chuyện lớn biết bao nhiêu không? Sẽ ảnh hưởng tới cô thế nào cô có biết không?"
Dụ Ấu Tri mở miệng, còn chưa đợi cô nói gì, bác sĩ đã chuyển hướng hỏa lực.
"Cậu là cha đứa bé đúng chứ?" Bác sĩ khó chịu ném cho Hạ Minh Sầm ánh mắt xem thường.
Hạ Minh Sầm nhíu mày, trầm giọng nói: "Tôi không phải, hơn nữa cô ấy cũng không phải..."
"Đi cùng người ta tới bệnh viện kiểm tra còn không thừa nhận? Có chút trách nhiệm nào không? Mấy người trẻ tuổi các cô các cậu thật sự hết thuốc chữa, chỉ lo hưởng thụ bản thân, làm biện pháp an toàn rất khó sao? Đeo đồ bảo hộ thôi, có thể làm chậm trễ cậu mấy giây?!"
Quở trách Hạ Minh Sầm xong, bác sĩ lại khai pháo với Dụ Ấu Tri: "Cô cũng thế, tìm bạn trai cứ phải tìm người đẹp trai thì có tác dụng gì? Nhìn mặt cho nhiều vào, sau đó tìm một người không có trách nhiệm như vậy, bây giờ bị hại không phải vẫn là bản thân cô sao?"
Biểu cảm của Hạ Minh Sầm nháy mắt âm trầm: "..."
/64
|