Luận về không biết xấu hổ, cô vẫn kém Hạ Minh Sầm.
Dụ Ấu Tri một câu cũng không nói được, hơi thở dồn dập, mặt đỏ tai hồng, nếu như không phải bây giờ tay đang bưng đĩa ăn, có lẽ một cái tát đã giáng thẳng xuống mặt người đàn ông.
Đều tại lời nhắc nhở của anh, hiện tại trong não cô tràn ngập chuyện không nên nhớ, trong những ngày tháng hoang đường thời niên thiếu, sự hiểu biết của cô về cơ thể mình thậm chí còn không bằng con người trước mặt này, anh biết rõ tất cả chỗ mẫn cảm của cô, biết cô thích đụng chạm thế nào, hai người từ trải nghiệm một chút trúc trắc ngập ngừng, chầm chậm tiến đến giai đoạn muốn dừng mà không được, chẳng nỡ rời xa.
Hạ Minh Sầm chỉ cần nhìn vành tai cô đang ngày một đỏ lên, dù cô không nói câu nào, anh vẫn biết cô nhớ tới cái gì.
Xung quanh bao nhiêu người như vậy, ánh đèn sáng chói mắt, anh nhất thời cũng có hơi không biết phải làm thế nào mà rũ mắt xuống, cau mày, hầu kết lăn hai vòng.
Lúc này đội trưởng Lê nạp thẻ ăn xong quay lại, thấy hai người này lại vẫn chưa gọi cơm xong, rồi nhìn đĩa trên tay Dụ Ấu Tri không có món gì, lập tức nhíu mày, trầm giọng mắng: "Cậu mấy tuổi rồi thiếu gia? Mời ăn cơm căn tin mà còn phải chọn người để mời sao?"
Anh ấy nói xong cũng không quan tâm Hạ Minh Sầm giải thích cái gì, trực tiếp đưa thẻ cơm đã nạp tiền xong của mình cho Dụ Ấu Tri.
Dụ Ấu Tri nhận lấy thẻ cơm, nhỏ giọng nói cảm ơn, tức khắc quay lại xếp hàng đi gọi cơm.
Hạ Minh Sầm không để ý tới giáo huấn của đội trưởng Lê nữa, đi tới cửa sổ ở một bên khác xếp hàng.
Ba người là những người cuối cùng gọi cơm, Dụ Ấu Tri bưng đĩa theo sau hai người đàn ông đi tới chỗ mấy người khác đã ngồi xuống ăn, chỉ một đoạn đường ngắn như vậy, mà người tới chào hỏi với họ lại không ít.
Chủ yếu do có hai đội phụ trách điều tra hình sự trong khu vực của bọn họ, bàn về năng lực hình sự, đội một và đội hai ngang tài ngang sức, nhưng bàn về độ nổi tiếng, đội hai vẫn hơn một chút, nguyên nhân rất đơn giản, hoàn toàn dựa vào nhan sắc của đội trưởng và đội phó.
Đội trưởng là người đàn ông thành thục rắn rỏi đầy hơi thở hormone, một khi mặc đồng phục lên thì không ai có thể thoát được sức hút đó, đội phó lại còn trẻ hơn một chút, khuôn mặt tinh xảo kia thường ngày luôn đoan chính, nhưng bởi vì hôm nay mặc đồng phục nên đã hơi áp xuống khí chất thiếu gia cao quý ngạo mạn của anh.
Khoảng cách ngắn như vậy, hai cặp chân dài của hai người đàn ông lại đi rất lâu, cuối cùng cũng tới được chỗ ngồi, những người khác vừa lúc chừa lại ba chỗ trống cạnh nhau, đội trưởng Lê ăn cơm không thích nói chuyện, vốn muốn để hai người nhỏ tuổi ngồi trước, anh ấy ngồi vị trí ngoài cùng, khỏi phải nghe người khác ồn ào vào tai mình trong lúc ăn cơm, kết quả hai người nhỏ tuổi lại giống như đã thương lượng xong, mỗi người ngồi một bên, ngang ngược nhường cho anh ấy vị trí Center.
"..."
Hai cái người này rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì vậy.
Đội trưởng Lê chỉ có thể ngồi xuống, quả nhiên mông ngồi chưa ấm chỗ, một đám người đã nói chuyện ríu rít, ồn tới mức anh ấy đau cả màng nhĩ.
Mấy người ở đội hình sự bình thường ngày nào cũng ở chung, quen thuộc nhau tới không thể hơn được nữa, ngay cả người ta có bao nhiêu bạn gái cũ cũng biết, hôm nay được ăn cơm cùng người của viện kiểm sát, đề tài nói chuyện tất nhiên cũng thành vây quanh mấy người bên kiểm sát.
Bọn họ hỏi con gái lão Thẩm bao nhiêu tuổi, anh Đinh kết hôn chưa, sau khi hỏi Miêu Diệu có bạn trai chưa, thì ánh mắt đồng thời chuyển đến Dụ Ấu Tri đang yên tĩnh ăn cơm.
"Kiểm sát Dụ." Cảnh sát Tống hỏi, "Có bạn trai chưa? Nếu chưa có thì mấy người độc thân chỗ chúng tôi đây đầy một đống, cần giới thiệu một người cho cô không?"
Lão Thẩm trả lời thay học trò: "Lời này của cậu nói trễ rồi, có từ lâu rồi nha."
Hóng hớt thì bất kể nghề nghiệp, ăn dưa càng bất kể nam nữ, một đám người lập tức mồm năm miệng mười nghe ngóng.
Dụ Ấu Tri trả lời vô cùng qua loa, nghe như là có hỏi có đáp, nhưng thực ra những tin tức liên quan đến bạn trai thì chỉ nói rất qua loa, mấy người hỏi thêm vài câu, không đào được thông tin cá nhân gì.
Cảnh sát Tống cười hỏi: "Kiểm sát Dụ ứng phó với thẩm vấn của chúng ta rất có kĩ năng đó, có phải ngại nói không?"
Mọi người đều làm hình sự, đương nhiên cũng nghe ra được cô không muốn nói.
Dụ Ấu Tri thuận theo lời anh ta, cười khá ngại ngùng.
Một đám người sáng tỏ nói: "Ồ hô, quả nhiên hỏi tới bạn trai thì ngại rồi."
Anh Đinh gắp một miếng thức ăn vào miệng, than thở nói: "Chúng tôi cũng hỏi em ấy như vậy, mà em ấy đâu có chịu nói, tôi nói là con la hay con ngựa thì cuối cùng vẫn phải dắt ra khỏi chuồng thôi, dù sao con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng, chuyện sớm muộn thôi, đợi tới lúc uống rượu mừng em còn có thể giấu chồng em không ra uống rượu cùng chúng tôi sao? Không biết có cái gì mà ngại."
Dụ Ấu Tri trên miệng tươi cười, trong lòng lại nghĩ sau này anh Đinh đừng hòng nghe được một câu hay từ cô nữa.
Lúc này Hạ Minh Sầm thình lình tiếp lời nói một câu: "Sợ người ta hỏi vậy còn quen bạn trai làm gì, anh ta sợ bị người khác biết sao?"
Dụ Ấu Tri lập tức lạnh lùng quăng về hướng Hạ Minh Sầm một cái liếc mắt, kết quả người ta nhìn còn không nhìn, ánh mắt như dao cứ như vậy bị cái gáy của anh vô tình chặn trở về.
"Thiếu gia, cái miệng này của cậu nó hai câu dễ nghe thì chết sao?" Đội trưởng Lê giáo huấn Hạ Minh Sầm một tiếng, sau đó lại nói với Dụ Ấu Tri: "Đừng để ý cậu ta, cậu ta sớm muộn rồi sẽ bị cái miệng mình hại chết thôi."
Trong lòng Dụ Ấu Tri nói chỉ cần tôi sống đủ lâu, nhất định sẽ đợi đến ngày đó.
Các đồng chí đội hình sự hóng hớt ở chỗ Dụ Ấu Tri không được tin tức gì, cuộc nói chuyện lại quay ra rơi trên đầu đội phó nhà mình.
"Haiz đội phó, chúng tôi lúc nào mới có thể được nghe tin tốt của anh và Tịch đại thư đây?"
Hạ Minh Sầm bớt thì giờ ngước mắt lên, giọng điệu rất nhạt: "Cái gì?"
"Đừng giả vờ nữa! Người ta đối với anh như thế nào đừng nói anh nhìn không ra nhé, chúng tôi đều nhìn ra rồi, mỗi lần cô ấy tới đây tìm anh đều tặng mấy người chúng tôi cà phê, chúng tôi ngại lắm, anh định lúc nào mới cho người ta chính thức làm phu nhân đội phó, lấy danh nghĩa chị dâu mời chúng tôi uống cà phê đây?"
Hạ Minh Sầm không phản ứng gì: "Nói sau."
"Đừng nói sau mà, anh đối với đại tiểu thư nhà người ta rốt cuộc có suy nghĩ gì? Anh có xem người ta là con gái không thể?"
"Không xem là con gái thì xem là gì?"
"Vậy anh có suy nghĩ gì với cô ấy không?"
Hạ Minh Sầm cười hai tiếng, trưng ra dáng vẻ tự cao tự đại mặt không đổi sắc hỏi ngược lại: "Vậy đợi khi tôi có cái suy nghĩ đó với cô ấy thì nói với cậu một tiếng nhé? Có cần thuận tiện xây một căn phòng để cậu đứng bên cạnh nhìn không?"
Đội trưởng Lê hiểu ý anh, khẽ đảo mắt xem thường.
Những người khác sững sờ vài giây rồi nhanh chóng hiểu ra, bắt đầu kêu loạn oa oa.
"Oa! Hạ Minh Sầm anh chứ cái tên tài xế già này, lái xe nghiêm túc như vậy(*)"
(*)Ngôn ngữ mạng: Khi nhắc đến lái xe, cư dân mạng thường chỉ chủ đề liên quan đến nội dung 18+, hoặc hơi hướng 18+, tài xế già là chỉ những người rất có kinh nghiệm, thành thục trong một lĩnh vực nào đó.
"Ở đây có đồng chí nữ đó!"
"Đội chống khiêu dâm đâu? Ở đây có cảnh sát biết luật mà vẫn cố tình vi phạm."
Hạ Minh Sầm dửng dưng nhướng mày, tiếp tục ăn cơm của mình.
"Đều nói nam theo đuổi nữ cách tầng núi, nữ theo đuổi nam cách tầng sa, sao câu này tới đội phó của chúng ta lại không có tác dụng nhỉ? Đổi lại là con gái theo đuổi tôi, chắc chắn tôi không kiên trì nổi ba ngày."
"Thế nên cậu chỉ xứng theo đuổi người ta không xứng được người ta theo đuổi, nào giống đội phó của chúng ta, không đạt được mới là tốt nhất, càng khó theo đuổi con gái càng thích. Đúng không đội phó?"
Hạ Minh Sầm ngừng lại, mím môi: "Tùy người."
"Ý gì đây?"
"Tùy xem là ai theo đuổi." Hạ Minh Sầm lạnh nhạt lên tiếng, "Có người thủ đoạn cao siêu, không bao lâu đã nắm trong tay rồi."
Ý của câu này quá rõ ràng, mấy người mắt sáng lên: "Hả??? Có tình hình gì đây?"
"Khụ!!"
"Thầy đã bảo em đừng gọi đồ cay như vậy mà, khó chịu rồi đứng chứ?"
Âm thanh bất đắc dĩ của lão Thẩm vang lên, mấy người nhìn qua, lão Thẩm đang vỗ lưng cho Dụ Ấu Tri bị sặc ớt.
Lão Thẩm chỉ có thể hỏi đội trưởng Lê: "Có chỗ bán nước không? Tôi đi gọi cho con bé ly nước."
Đội trưởng Lê đứng dậy: "Để tôi đi cho."
Đúng lúc anh ấy sắp bị cái bàn này ồn chết rồi, nhân lúc lấy nước an tĩnh một chút.
Cổ họng Dụ Ấu Tri khó chịu đến mức như thắt lại, ngay cả tiếng cảm ơn cũng không nói ra được, vừa nãy không cẩn thận nhai trúng miếng ớt, cũng không ngờ là cay đến vậy.
Da cô vốn trắng, vừa bị sặc, cả người như con tôm hùm bị nấu chính, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, mắt hạnh ngập nước, môi đỏ bừng, nhìn vô cùng đáng thương, nhưng lại có phần tú sắc khả xan(*).
(*)từ gốc là tú sắc khả xan (秀色可餐): nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi; nghĩa bóng: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phú.
Mấy người đàn ông trong đội hình sự đều là người thức thời, điều kiện tìm bạn gái của mỗi người không giống nhau, nhưng bàn về khiếu thẩm mỹ, ánh mắt lại cực kỳ đồng nhất, kiểu con gái vừa đẹp vừa ngoan này hợp mắt bọn họ nhất.
Nhất thời tất cả mọi người đều quan tâm Dụ Ấu Tri, còn thuận tiện oán giận căn tin sao có thể dùng ớt cay như vậy.
Duy nhất Hạ Minh Sầm không nói một câu quan tâm nào, đội trưởng Lê đi rồi, giữa anh và Dụ Ấu Tri không có gì che chắn, dễ dàng có thể thu tất cả biểu cảm và động tác của cô vào đáy mắt.
Anh cứ hứng thú dạt dào nhướng mày như vậy, nhìn bộ dáng đáng thương của cô bởi vì một quả ớt mà khó chịu đến mức suýt khóc.
Đợi Dụ Ấu Tri trở lại bình thường, cô chỉ trích nhìn về phía anh.
Anh nhếch môi, đối mặt với cô, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ trêu tức, sắc mặt lạnh lẽo cả chiều nay cuối cùng cũng giãn ra chút ý cười.
-
Ở cục cảnh sát cả buổi chiều, buổi tối trở về mọi người đều thấm mệt, lão Thẩm nói sao cũng không bằng lòng làm tài xế, ngồi ở ghế phụ ngủ gật, nhiệm vụ lái xe chỉ có thể rơi xuống đầu anh Đinh, hai cô gái Dụ Ấu Tri và Miêu Diệu thoải mái ngồi ghế sau.
Dụ Ấu Tri dựa vào lưng ghế chợp mắt, trong lòng vô cùng hối hận, độ ấm trên mặt mãi không rút đi, bị Hạ Minh Sầm gợi lên ký ức mà mãi đến khi rời khỏi cục cảnh sát trong não vẫn chưa tản đi.
Vừa nhắm mắt lại, trước mắt đều là cảnh tượng quá khứ.
Những ngày tháng đó cô sống quả thực không dễ dàng, Hạ Minh Sầm không phải kẻ khởi xướng, nhưng trách nhiệm gián tiếp thế nào cũng phải gánh mấy phần.
Vốn là nghĩ có thể nhịn thì nhịn, có thể trốn thì trốn, nhịn tới ngày lên đại học, cô và nhà họ Hạ nước sông không phạm nước giếng, cả đời không qua lại với nhau, cô sẽ không phải vướng mắt anh nữa, anh cũng không cần chịu đựng sự tồn tại của cô nữa.
Trước tiên cô để Hạ Minh Sầm bổ túc cho cô, hơn nữa còn dùng một lý do anh không thể từ chối, Hạ Minh Sầm càng muốn khiến cô cút khỏi nhà anh, thì càng không thể từ chối.
Quả nhiên, Hạ Minh Sầm dù không tình nguyện, nhưng vẫn đồng ý.
Anh kêu cô khi không có tiết thì tới thư viện đợi anh, dáng vẻ kiêu ngạo của thiếu gia phô ra không thiếu chút nào, buổi tối hai mươi phút sau anh mới khoan thai tới trễ.
Cứ học bổ túc một hai tháng như vậy, Dụ Ấu Tri cảm thấy giữa cô và Hạ Minh Sầm hoàn toàn không có tiến triển một chút nào.
Hạ Minh Sầm thật sự chỉ bổ túc cho cô, hơn nữa mỗi lần dạy trên mặt đều đem theo vẻ mặt ngạo mạn "cậu học tốt cho tôi, đợi sau khi lên đại học thì cút khỏi nhà tôi có nghe chưa".
Hôm đó Hạ Minh Sầm lại đến trễ đúng như dự đoán, Dụ Ấu Tri hạ quyết tâm, quyết định chủ động đi tìm anh.
Hạ Minh Sầm có thời khóa biểu của cô, cô cũng có thời khóa biểu của Hạ Minh Sầm, theo phòng học được sắp xếp trên thời khóa biểu, nhanh chóng tìm được tới đó.
Lúc này đã tan học, giáo viên và phần lớn học sinh đã rời đi, Hạ Minh Sầm vẫn chưa đi, đang ở trên bục giảng nghiên cứu giáo trình giáo viên để lại, chép nó vào USB của mình, lưu lại làm tài liệu tham khảo cho bài tập về nhà.
Tuy tính cách tiểu thiếu gia không dễ mến, nhưng dáng người thì thật sự rất dễ nhìn.
Anh khom eo xuống, đứng vắt chéo chân, cánh tay chống trên bục giảng, một tay chống cằm, tay kia cầm chuột điều khiển, đồng phục mặc trên người anh, không rõ là do bộ đồng phục khiến anh trông cao gầy anh tuấn, hay là anh mặc đồng phục khiến nó càng thêm gọn gàng đẹp đẽ.
Dụ Ấu Tri đang định đi vào, lại đột nhiên nghe thấy cuối hành lang có người gọi anh, cô đành phải núp vào phòng học bên cạnh.
Mấy nam sinh mặc quần áo bóng rổ tìm được Hạ Minh Sầm, một người trong đó ném quả bóng rổ trong tay qua cho Hạ Minh Sầm.
"Minh Sầm, đi chơi bóng không?"
"Không đi." Hạ Minh Sầm ném quả bóng trở lại, cất USB đi, "Tôi tới thư viện."
Nam sinh lập tức sáng tỏ: "Đi tìm Dụ Ấu Tri chứ gì? Bao nhiêu người nhìn thấy gần đây các cậu suốt ngày giết thời gian cùng nhau ở thư viện đó."
Hạ Minh Sầm không phủ nhận, đi xuống bục giảng thu dọn đồ, sau đó lười biếng khoác cặp lên một bên vai.
"Đi đây."
"Ơ kìa đợi chút đợi chút!" Mấy nam sinh có quan hệ tốt với anh cười hì hì ngăn lại, thân thiết khoác vai anh hỏi: "Hạ thiếu gia, nói thật với chúng mình đi, cậu với cậu ấy có phải có chuyện kia không?"
"Có phải cùng dưới một mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cuối cùng bén lửa rồi?"
"Thực ra trông Dụ Ấu Tri khá xinh đẹp, nhìn ngoan biết bao, cậu yêu đương với cậu ấy, cậu ấy chắc chắn rất nghe lời cậu, cậu bảo cậu ấy đi phía đông cậu ấy không dám đi phía tây đâu."
Một người khác lập tức hỏi: "Ê, cậu hẹn hò với Dụ Ấu Tri, vậy Tịch Gia làm thế nào?"
"Tịch Gia cũng không tệ, mặt đẹp dáng người càng không kém, chỉ là tính khí tiểu thư hơi lớn, nếu cãi nhau Minh Sầm còn phải dỗ cậu ta. Hơn nữa hai người bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, Minh Sầm muốn xuống tay thì đã xuống tay từ lâu rồi."
Dụ Ấu Tri nấp ở bên ngoài nghe, nghe thấy mấy nam sinh tùy tiện bình phẩm cô với Tịch Gia, trong lòng có chút không thoải mái.
Mấy nam sinh trẻ tuổi tràn đầy tinh lực, nói chuyện không nói nổi cái gì hay ho, rất thích so sánh những nữ sinh xung quanh, sau đó tự cho là đúng mà phân cao thấp các cho các nữ sinh.
Một đám nam sinh nói đến hăng say, Hạ Minh Sầm lại buồn cười hỏi ngược lại một câu: "Tôi và Dụ Ấu Tri?"
Dụ Ấu Tri nắm góc váy đồng phục, mím môi im lặng nghe.
Hạ Minh Sâm dùng giọng điệu châm chọc: "Nếu thật sự như thế thì là tôi điên rồi, hoặc cậu ta nằm mơ."
Dụ Ấu Tri cười tự giễu, buông góc váy ra, lén lút trở về thư viện.
Lúc Hạ Minh Sầm đến thư viện, cô đang cầm bút làm đề, dáng vẻ như chưa xảy ra chuyện gì.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, thấy sắc mặt cô không đúng lắm, không để ý, hỏi cô lớp học gần đây thế nào.
Thấy khuôn mặt dễ nhìn lại không dễ mến này, cái tính khí không chịu thua trong lòng Dụ Ấu Tri kia lại xông lên đầu.
Cô đem bảng thành tích đưa cho anh xem.
"Ba môn đều đạt yêu cầu lấy được điểm E trở lên, nhưng một môn A cũng không có." Hạ Minh Sầm tùy tiện liếc hai cái, nói: "Cậu xin vào đại học bình thường đi."
Trước đây cô có mấy môn thi trượt bị điểm U(*), thậm chí còn không đủ điểm xét tuyển vào đại học, nhưng giờ cô đã đậu tất cả các môn, vậy ít nhất cô cũng có thể vào một trường đại học.
(*) Cách tính điểm theo hệ thống giáo dục của Anh, bao gồm có A+, A, B, C, D, E. Điểm U là thể hiện Unqualified hay nói cách khác là trượt môn, không đủ tiêu chuẩn
Cô không muốn học đại học bình thường, càng không muốn tiếp tục nhìn sắc mặt của Hạ Minh Sầm sống qua ngày.
Dụ Ấu Tri nhỏ giọng nói: "Cho tôi chút thời gian nữa, tôi nhất định sẽ đạt được điểm A."
Hạ Minh Sầm không coi là thật: "Mạnh miệng thì ai cũng làm được."
"Lúc tôi học tiểu học và trung học, lần nào cha mẹ tôi cũng hứa nếu tôi kiểm tra được bao nhiêu điểm, thì sẽ thưởng cho tôi." Dụ Ấu Tri dừng lại, cúi đầu nhìn bảng điểm nói, "Sau này nếu có thưởng, tôi sẽ có động lực thi tốt."
Hạ Minh Sầm nhướng mày, cười.
"Tôi lại không phải cha của cậu, lẽ nào cậu còn muốn đòi tôi thưởng sao?"
Dụ Ấu Tri không từ bỏ, rũ mắt mất mác nói: "Không được sao? Tôi thật sự rất muốn học một trường đại học tốt một chút."
Nói xong lại cắn môi, khuôn mặt vừa yếu ớt lại điềm đạm đáng yêu, lông mi rũ xuống như chịu tủi thân gì đó, bờ vai yếu đuối cũng động hai cái.
Hạ Minh Sầm nhìn cô nửa ngày, hơi không kiên nhẫn tặc lưỡi một tiếng.
"Thưởng gì? Nói nghe thử."
"Nếu tôi được điểm A..." Dụ Ấu Tri dè dặt nói: "Sau này cậu có thể không ghét tôi được không?"
Hạ Minh Sầm hơi kinh ngạc nhướng mày, cho rằng bản thân nghe nhầm, hỏi lại lần nữa: "Cái gì?"
Cô nói lại câu vừa rồi.
"..." Anh trầm mặc chốc lát, mím môi, giọng điệu rất nhạt, "Tôi ghét cậu hay không thì có liên quan tới cậu sao? Đừng để phần thưởng lãng phí vào cái loại yêu cầu nhàm chán này."
Dụ Ấu Tri bướng bỉnh nói: "Nhưng cái này đối với tôi rất quan trọng."
Hạ Minh Sầm cảm thấy cô quả là vô duyên vô cớ.
Đột nhiên lại nhớ tới những lời bị bạn bè trêu chọc kia, mặt anh thay đổi, không muốn dây dưa loại chuyện nhàm chán này với cô nữa.
"Cậu lấy điểm A trước rồi nói."
Anh vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng Dụ Ấu Tri vẫn thật sự cắn răng làm như vậy, cô nói không sai, dưới cơ chế khen thưởng, cô đúng là có động lực học hơn.
Thế nên lúc cô đưa tới trước mặt anh bảng điểm viết chữ A, Hạ Minh Sầm cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, cũng cảm thấy cô rất bướng bỉnh.
Chỉ vì không muốn anh ghét cô?
Dụ Ấu Tri như một đứa trẻ muốn được thưởng, hỏi anh: "Cậu có thể không ghét tôi không?"
Tuy tính cách tiểu thiếu gia không ra làm sao, nhưng không phải kiểu nam sinh thích chơi xấu, khá không tình nguyện mà ừ một tiếng.
Dụ Ấu Tri nở nụ cười, sau đó lại nói nếu như hình thức treo thưởng này có thể tiếp tục, cô sẽ càng tiến bộ nhanh hơn.
Trong lòng Hạ Minh Sầm nghĩ sao mà vẫn chưa hết vậy, uể oải hỏi cô muốn thưởng gì tiếp.
"Tôi muốn làm bạn với cậu."
Phần thưởng ngày càng kỳ quái, Hạ Minh Sầm chau mày.
Dụ Ấu Tri còn bổ sung thêm một câu: "Kiểu bạn bè còn tốt hơn quan hệ của cậu với Tịch Gia."
Nghe cô nhắc tới Tịch Gia, Hạ Minh Sầm nghiêng đầu, ánh mắt nghiên cứu tìm tòi dính trên mặt cô, lại chỉ có thể nhìn ra ánh mắt mong chờ anh đồng ý từ trong đôi mắt hạnh sạch sẽ xinh đẹp của cô.
Khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều biết bọn họ thường xuyên cùng nhau giết thời gian ở thư viện, ngay cả Tịch Gia cũng tới hỏi Hạ Minh Sầm vì sao quan hệ của anh với Dụ Ấu Tri lại đột nhiên gần gũi như vậy.
Hạ Minh Sầm trước nay đều làm theo ý mình, lại không phải kiểu tính cách chịu bỏ thời gian giải thích với người khác, từ trước đến nay anh muốn làm gì đều sẽ không quan tâm tới ai cả, dù người ta có cười nhạo giữa anh và Dụ Ấu Tri có gì, nhưng bản thân anh biết là không có gì, cũng sẽ không thể có, nên không quá để ý người khác nói như thế nào.
Nhưng ai biết được Dụ Ấu Tri nghĩ như thế nào?
Lần đầu tiên anh dùng ánh mắt nhìn một nữ sinh đánh giá cô.
Những người khác nói thực ra bộ dáng Dụ Ấu Tri rất đẹp, nói nhìn cô rất ngoan, nếu yêu đương nhất định sẽ là kiểu bạn gái rất nghe lời.
Cô mặc đồng phục, thân hình mảnh mai, từ sau lần bị anh cảnh cáo thì mái tóc đã thành thật buộc lên hết, lộ ra cả khuôn mặt thanh tú xinh xắn, đôi chân dưới váy bứt rứt khép lại, chân nhỏ nhắn tinh tế, mắt cá chân nhỏ tới mức anh một tay cũng có thể nắm hết.
Hai người ở trường học vốn ngay cả nói chuyện cũng không nay lại đột nhiên giết thời gian cùng nhau ở thư viện, thời gian còn kéo dài lâu như vậy, những lời bịa đặt đồn nhảm kia tuy hoang đường, nhưng quả thực có lý.
Anh cảm thấy cô kỳ quái, lạnh lùng hỏi: "Dụ Ấu Tri, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Dụ Ấu Tri không nói chuyện, cắn môi dưới, ánh mắt lấp lánh, tay nắm lấy váy càng siết chặt.
Hạ Minh Sầm nhìn phản ứng của cô, dự cảm trong lòng ngày càng mãnh liệt.
Khi dự cảm này trở nên rõ ràng, tiểu thiếu gia xưa nay kiêu ngạo nhất thời không tiếp nhận nổi loại chuyển biến này của Dụ Ấu Tri, nghẹn lời giật mình, thái độ lạnh nhạt trước sau như một với cô có chút sụp đổ.
Trong thư viện còn có những người khác, vành tai Hạ Minh Sầm nóng lên, đè thấp giọng ác độc nói: "... Cậu con mẹ nó đừng nói là cậu thích tôi."
Dụ Ấu Tri nhẹ giọng hỏi: "... Không được sao?"
- ---------
Lời tác giả:
Miệng phụ nữ, quỷ lừa người.
Dụ Ấu Tri một câu cũng không nói được, hơi thở dồn dập, mặt đỏ tai hồng, nếu như không phải bây giờ tay đang bưng đĩa ăn, có lẽ một cái tát đã giáng thẳng xuống mặt người đàn ông.
Đều tại lời nhắc nhở của anh, hiện tại trong não cô tràn ngập chuyện không nên nhớ, trong những ngày tháng hoang đường thời niên thiếu, sự hiểu biết của cô về cơ thể mình thậm chí còn không bằng con người trước mặt này, anh biết rõ tất cả chỗ mẫn cảm của cô, biết cô thích đụng chạm thế nào, hai người từ trải nghiệm một chút trúc trắc ngập ngừng, chầm chậm tiến đến giai đoạn muốn dừng mà không được, chẳng nỡ rời xa.
Hạ Minh Sầm chỉ cần nhìn vành tai cô đang ngày một đỏ lên, dù cô không nói câu nào, anh vẫn biết cô nhớ tới cái gì.
Xung quanh bao nhiêu người như vậy, ánh đèn sáng chói mắt, anh nhất thời cũng có hơi không biết phải làm thế nào mà rũ mắt xuống, cau mày, hầu kết lăn hai vòng.
Lúc này đội trưởng Lê nạp thẻ ăn xong quay lại, thấy hai người này lại vẫn chưa gọi cơm xong, rồi nhìn đĩa trên tay Dụ Ấu Tri không có món gì, lập tức nhíu mày, trầm giọng mắng: "Cậu mấy tuổi rồi thiếu gia? Mời ăn cơm căn tin mà còn phải chọn người để mời sao?"
Anh ấy nói xong cũng không quan tâm Hạ Minh Sầm giải thích cái gì, trực tiếp đưa thẻ cơm đã nạp tiền xong của mình cho Dụ Ấu Tri.
Dụ Ấu Tri nhận lấy thẻ cơm, nhỏ giọng nói cảm ơn, tức khắc quay lại xếp hàng đi gọi cơm.
Hạ Minh Sầm không để ý tới giáo huấn của đội trưởng Lê nữa, đi tới cửa sổ ở một bên khác xếp hàng.
Ba người là những người cuối cùng gọi cơm, Dụ Ấu Tri bưng đĩa theo sau hai người đàn ông đi tới chỗ mấy người khác đã ngồi xuống ăn, chỉ một đoạn đường ngắn như vậy, mà người tới chào hỏi với họ lại không ít.
Chủ yếu do có hai đội phụ trách điều tra hình sự trong khu vực của bọn họ, bàn về năng lực hình sự, đội một và đội hai ngang tài ngang sức, nhưng bàn về độ nổi tiếng, đội hai vẫn hơn một chút, nguyên nhân rất đơn giản, hoàn toàn dựa vào nhan sắc của đội trưởng và đội phó.
Đội trưởng là người đàn ông thành thục rắn rỏi đầy hơi thở hormone, một khi mặc đồng phục lên thì không ai có thể thoát được sức hút đó, đội phó lại còn trẻ hơn một chút, khuôn mặt tinh xảo kia thường ngày luôn đoan chính, nhưng bởi vì hôm nay mặc đồng phục nên đã hơi áp xuống khí chất thiếu gia cao quý ngạo mạn của anh.
Khoảng cách ngắn như vậy, hai cặp chân dài của hai người đàn ông lại đi rất lâu, cuối cùng cũng tới được chỗ ngồi, những người khác vừa lúc chừa lại ba chỗ trống cạnh nhau, đội trưởng Lê ăn cơm không thích nói chuyện, vốn muốn để hai người nhỏ tuổi ngồi trước, anh ấy ngồi vị trí ngoài cùng, khỏi phải nghe người khác ồn ào vào tai mình trong lúc ăn cơm, kết quả hai người nhỏ tuổi lại giống như đã thương lượng xong, mỗi người ngồi một bên, ngang ngược nhường cho anh ấy vị trí Center.
"..."
Hai cái người này rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì vậy.
Đội trưởng Lê chỉ có thể ngồi xuống, quả nhiên mông ngồi chưa ấm chỗ, một đám người đã nói chuyện ríu rít, ồn tới mức anh ấy đau cả màng nhĩ.
Mấy người ở đội hình sự bình thường ngày nào cũng ở chung, quen thuộc nhau tới không thể hơn được nữa, ngay cả người ta có bao nhiêu bạn gái cũ cũng biết, hôm nay được ăn cơm cùng người của viện kiểm sát, đề tài nói chuyện tất nhiên cũng thành vây quanh mấy người bên kiểm sát.
Bọn họ hỏi con gái lão Thẩm bao nhiêu tuổi, anh Đinh kết hôn chưa, sau khi hỏi Miêu Diệu có bạn trai chưa, thì ánh mắt đồng thời chuyển đến Dụ Ấu Tri đang yên tĩnh ăn cơm.
"Kiểm sát Dụ." Cảnh sát Tống hỏi, "Có bạn trai chưa? Nếu chưa có thì mấy người độc thân chỗ chúng tôi đây đầy một đống, cần giới thiệu một người cho cô không?"
Lão Thẩm trả lời thay học trò: "Lời này của cậu nói trễ rồi, có từ lâu rồi nha."
Hóng hớt thì bất kể nghề nghiệp, ăn dưa càng bất kể nam nữ, một đám người lập tức mồm năm miệng mười nghe ngóng.
Dụ Ấu Tri trả lời vô cùng qua loa, nghe như là có hỏi có đáp, nhưng thực ra những tin tức liên quan đến bạn trai thì chỉ nói rất qua loa, mấy người hỏi thêm vài câu, không đào được thông tin cá nhân gì.
Cảnh sát Tống cười hỏi: "Kiểm sát Dụ ứng phó với thẩm vấn của chúng ta rất có kĩ năng đó, có phải ngại nói không?"
Mọi người đều làm hình sự, đương nhiên cũng nghe ra được cô không muốn nói.
Dụ Ấu Tri thuận theo lời anh ta, cười khá ngại ngùng.
Một đám người sáng tỏ nói: "Ồ hô, quả nhiên hỏi tới bạn trai thì ngại rồi."
Anh Đinh gắp một miếng thức ăn vào miệng, than thở nói: "Chúng tôi cũng hỏi em ấy như vậy, mà em ấy đâu có chịu nói, tôi nói là con la hay con ngựa thì cuối cùng vẫn phải dắt ra khỏi chuồng thôi, dù sao con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng, chuyện sớm muộn thôi, đợi tới lúc uống rượu mừng em còn có thể giấu chồng em không ra uống rượu cùng chúng tôi sao? Không biết có cái gì mà ngại."
Dụ Ấu Tri trên miệng tươi cười, trong lòng lại nghĩ sau này anh Đinh đừng hòng nghe được một câu hay từ cô nữa.
Lúc này Hạ Minh Sầm thình lình tiếp lời nói một câu: "Sợ người ta hỏi vậy còn quen bạn trai làm gì, anh ta sợ bị người khác biết sao?"
Dụ Ấu Tri lập tức lạnh lùng quăng về hướng Hạ Minh Sầm một cái liếc mắt, kết quả người ta nhìn còn không nhìn, ánh mắt như dao cứ như vậy bị cái gáy của anh vô tình chặn trở về.
"Thiếu gia, cái miệng này của cậu nó hai câu dễ nghe thì chết sao?" Đội trưởng Lê giáo huấn Hạ Minh Sầm một tiếng, sau đó lại nói với Dụ Ấu Tri: "Đừng để ý cậu ta, cậu ta sớm muộn rồi sẽ bị cái miệng mình hại chết thôi."
Trong lòng Dụ Ấu Tri nói chỉ cần tôi sống đủ lâu, nhất định sẽ đợi đến ngày đó.
Các đồng chí đội hình sự hóng hớt ở chỗ Dụ Ấu Tri không được tin tức gì, cuộc nói chuyện lại quay ra rơi trên đầu đội phó nhà mình.
"Haiz đội phó, chúng tôi lúc nào mới có thể được nghe tin tốt của anh và Tịch đại thư đây?"
Hạ Minh Sầm bớt thì giờ ngước mắt lên, giọng điệu rất nhạt: "Cái gì?"
"Đừng giả vờ nữa! Người ta đối với anh như thế nào đừng nói anh nhìn không ra nhé, chúng tôi đều nhìn ra rồi, mỗi lần cô ấy tới đây tìm anh đều tặng mấy người chúng tôi cà phê, chúng tôi ngại lắm, anh định lúc nào mới cho người ta chính thức làm phu nhân đội phó, lấy danh nghĩa chị dâu mời chúng tôi uống cà phê đây?"
Hạ Minh Sầm không phản ứng gì: "Nói sau."
"Đừng nói sau mà, anh đối với đại tiểu thư nhà người ta rốt cuộc có suy nghĩ gì? Anh có xem người ta là con gái không thể?"
"Không xem là con gái thì xem là gì?"
"Vậy anh có suy nghĩ gì với cô ấy không?"
Hạ Minh Sầm cười hai tiếng, trưng ra dáng vẻ tự cao tự đại mặt không đổi sắc hỏi ngược lại: "Vậy đợi khi tôi có cái suy nghĩ đó với cô ấy thì nói với cậu một tiếng nhé? Có cần thuận tiện xây một căn phòng để cậu đứng bên cạnh nhìn không?"
Đội trưởng Lê hiểu ý anh, khẽ đảo mắt xem thường.
Những người khác sững sờ vài giây rồi nhanh chóng hiểu ra, bắt đầu kêu loạn oa oa.
"Oa! Hạ Minh Sầm anh chứ cái tên tài xế già này, lái xe nghiêm túc như vậy(*)"
(*)Ngôn ngữ mạng: Khi nhắc đến lái xe, cư dân mạng thường chỉ chủ đề liên quan đến nội dung 18+, hoặc hơi hướng 18+, tài xế già là chỉ những người rất có kinh nghiệm, thành thục trong một lĩnh vực nào đó.
"Ở đây có đồng chí nữ đó!"
"Đội chống khiêu dâm đâu? Ở đây có cảnh sát biết luật mà vẫn cố tình vi phạm."
Hạ Minh Sầm dửng dưng nhướng mày, tiếp tục ăn cơm của mình.
"Đều nói nam theo đuổi nữ cách tầng núi, nữ theo đuổi nam cách tầng sa, sao câu này tới đội phó của chúng ta lại không có tác dụng nhỉ? Đổi lại là con gái theo đuổi tôi, chắc chắn tôi không kiên trì nổi ba ngày."
"Thế nên cậu chỉ xứng theo đuổi người ta không xứng được người ta theo đuổi, nào giống đội phó của chúng ta, không đạt được mới là tốt nhất, càng khó theo đuổi con gái càng thích. Đúng không đội phó?"
Hạ Minh Sầm ngừng lại, mím môi: "Tùy người."
"Ý gì đây?"
"Tùy xem là ai theo đuổi." Hạ Minh Sầm lạnh nhạt lên tiếng, "Có người thủ đoạn cao siêu, không bao lâu đã nắm trong tay rồi."
Ý của câu này quá rõ ràng, mấy người mắt sáng lên: "Hả??? Có tình hình gì đây?"
"Khụ!!"
"Thầy đã bảo em đừng gọi đồ cay như vậy mà, khó chịu rồi đứng chứ?"
Âm thanh bất đắc dĩ của lão Thẩm vang lên, mấy người nhìn qua, lão Thẩm đang vỗ lưng cho Dụ Ấu Tri bị sặc ớt.
Lão Thẩm chỉ có thể hỏi đội trưởng Lê: "Có chỗ bán nước không? Tôi đi gọi cho con bé ly nước."
Đội trưởng Lê đứng dậy: "Để tôi đi cho."
Đúng lúc anh ấy sắp bị cái bàn này ồn chết rồi, nhân lúc lấy nước an tĩnh một chút.
Cổ họng Dụ Ấu Tri khó chịu đến mức như thắt lại, ngay cả tiếng cảm ơn cũng không nói ra được, vừa nãy không cẩn thận nhai trúng miếng ớt, cũng không ngờ là cay đến vậy.
Da cô vốn trắng, vừa bị sặc, cả người như con tôm hùm bị nấu chính, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, mắt hạnh ngập nước, môi đỏ bừng, nhìn vô cùng đáng thương, nhưng lại có phần tú sắc khả xan(*).
(*)từ gốc là tú sắc khả xan (秀色可餐): nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi; nghĩa bóng: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phú.
Mấy người đàn ông trong đội hình sự đều là người thức thời, điều kiện tìm bạn gái của mỗi người không giống nhau, nhưng bàn về khiếu thẩm mỹ, ánh mắt lại cực kỳ đồng nhất, kiểu con gái vừa đẹp vừa ngoan này hợp mắt bọn họ nhất.
Nhất thời tất cả mọi người đều quan tâm Dụ Ấu Tri, còn thuận tiện oán giận căn tin sao có thể dùng ớt cay như vậy.
Duy nhất Hạ Minh Sầm không nói một câu quan tâm nào, đội trưởng Lê đi rồi, giữa anh và Dụ Ấu Tri không có gì che chắn, dễ dàng có thể thu tất cả biểu cảm và động tác của cô vào đáy mắt.
Anh cứ hứng thú dạt dào nhướng mày như vậy, nhìn bộ dáng đáng thương của cô bởi vì một quả ớt mà khó chịu đến mức suýt khóc.
Đợi Dụ Ấu Tri trở lại bình thường, cô chỉ trích nhìn về phía anh.
Anh nhếch môi, đối mặt với cô, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ trêu tức, sắc mặt lạnh lẽo cả chiều nay cuối cùng cũng giãn ra chút ý cười.
-
Ở cục cảnh sát cả buổi chiều, buổi tối trở về mọi người đều thấm mệt, lão Thẩm nói sao cũng không bằng lòng làm tài xế, ngồi ở ghế phụ ngủ gật, nhiệm vụ lái xe chỉ có thể rơi xuống đầu anh Đinh, hai cô gái Dụ Ấu Tri và Miêu Diệu thoải mái ngồi ghế sau.
Dụ Ấu Tri dựa vào lưng ghế chợp mắt, trong lòng vô cùng hối hận, độ ấm trên mặt mãi không rút đi, bị Hạ Minh Sầm gợi lên ký ức mà mãi đến khi rời khỏi cục cảnh sát trong não vẫn chưa tản đi.
Vừa nhắm mắt lại, trước mắt đều là cảnh tượng quá khứ.
Những ngày tháng đó cô sống quả thực không dễ dàng, Hạ Minh Sầm không phải kẻ khởi xướng, nhưng trách nhiệm gián tiếp thế nào cũng phải gánh mấy phần.
Vốn là nghĩ có thể nhịn thì nhịn, có thể trốn thì trốn, nhịn tới ngày lên đại học, cô và nhà họ Hạ nước sông không phạm nước giếng, cả đời không qua lại với nhau, cô sẽ không phải vướng mắt anh nữa, anh cũng không cần chịu đựng sự tồn tại của cô nữa.
Trước tiên cô để Hạ Minh Sầm bổ túc cho cô, hơn nữa còn dùng một lý do anh không thể từ chối, Hạ Minh Sầm càng muốn khiến cô cút khỏi nhà anh, thì càng không thể từ chối.
Quả nhiên, Hạ Minh Sầm dù không tình nguyện, nhưng vẫn đồng ý.
Anh kêu cô khi không có tiết thì tới thư viện đợi anh, dáng vẻ kiêu ngạo của thiếu gia phô ra không thiếu chút nào, buổi tối hai mươi phút sau anh mới khoan thai tới trễ.
Cứ học bổ túc một hai tháng như vậy, Dụ Ấu Tri cảm thấy giữa cô và Hạ Minh Sầm hoàn toàn không có tiến triển một chút nào.
Hạ Minh Sầm thật sự chỉ bổ túc cho cô, hơn nữa mỗi lần dạy trên mặt đều đem theo vẻ mặt ngạo mạn "cậu học tốt cho tôi, đợi sau khi lên đại học thì cút khỏi nhà tôi có nghe chưa".
Hôm đó Hạ Minh Sầm lại đến trễ đúng như dự đoán, Dụ Ấu Tri hạ quyết tâm, quyết định chủ động đi tìm anh.
Hạ Minh Sầm có thời khóa biểu của cô, cô cũng có thời khóa biểu của Hạ Minh Sầm, theo phòng học được sắp xếp trên thời khóa biểu, nhanh chóng tìm được tới đó.
Lúc này đã tan học, giáo viên và phần lớn học sinh đã rời đi, Hạ Minh Sầm vẫn chưa đi, đang ở trên bục giảng nghiên cứu giáo trình giáo viên để lại, chép nó vào USB của mình, lưu lại làm tài liệu tham khảo cho bài tập về nhà.
Tuy tính cách tiểu thiếu gia không dễ mến, nhưng dáng người thì thật sự rất dễ nhìn.
Anh khom eo xuống, đứng vắt chéo chân, cánh tay chống trên bục giảng, một tay chống cằm, tay kia cầm chuột điều khiển, đồng phục mặc trên người anh, không rõ là do bộ đồng phục khiến anh trông cao gầy anh tuấn, hay là anh mặc đồng phục khiến nó càng thêm gọn gàng đẹp đẽ.
Dụ Ấu Tri đang định đi vào, lại đột nhiên nghe thấy cuối hành lang có người gọi anh, cô đành phải núp vào phòng học bên cạnh.
Mấy nam sinh mặc quần áo bóng rổ tìm được Hạ Minh Sầm, một người trong đó ném quả bóng rổ trong tay qua cho Hạ Minh Sầm.
"Minh Sầm, đi chơi bóng không?"
"Không đi." Hạ Minh Sầm ném quả bóng trở lại, cất USB đi, "Tôi tới thư viện."
Nam sinh lập tức sáng tỏ: "Đi tìm Dụ Ấu Tri chứ gì? Bao nhiêu người nhìn thấy gần đây các cậu suốt ngày giết thời gian cùng nhau ở thư viện đó."
Hạ Minh Sầm không phủ nhận, đi xuống bục giảng thu dọn đồ, sau đó lười biếng khoác cặp lên một bên vai.
"Đi đây."
"Ơ kìa đợi chút đợi chút!" Mấy nam sinh có quan hệ tốt với anh cười hì hì ngăn lại, thân thiết khoác vai anh hỏi: "Hạ thiếu gia, nói thật với chúng mình đi, cậu với cậu ấy có phải có chuyện kia không?"
"Có phải cùng dưới một mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cuối cùng bén lửa rồi?"
"Thực ra trông Dụ Ấu Tri khá xinh đẹp, nhìn ngoan biết bao, cậu yêu đương với cậu ấy, cậu ấy chắc chắn rất nghe lời cậu, cậu bảo cậu ấy đi phía đông cậu ấy không dám đi phía tây đâu."
Một người khác lập tức hỏi: "Ê, cậu hẹn hò với Dụ Ấu Tri, vậy Tịch Gia làm thế nào?"
"Tịch Gia cũng không tệ, mặt đẹp dáng người càng không kém, chỉ là tính khí tiểu thư hơi lớn, nếu cãi nhau Minh Sầm còn phải dỗ cậu ta. Hơn nữa hai người bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, Minh Sầm muốn xuống tay thì đã xuống tay từ lâu rồi."
Dụ Ấu Tri nấp ở bên ngoài nghe, nghe thấy mấy nam sinh tùy tiện bình phẩm cô với Tịch Gia, trong lòng có chút không thoải mái.
Mấy nam sinh trẻ tuổi tràn đầy tinh lực, nói chuyện không nói nổi cái gì hay ho, rất thích so sánh những nữ sinh xung quanh, sau đó tự cho là đúng mà phân cao thấp các cho các nữ sinh.
Một đám nam sinh nói đến hăng say, Hạ Minh Sầm lại buồn cười hỏi ngược lại một câu: "Tôi và Dụ Ấu Tri?"
Dụ Ấu Tri nắm góc váy đồng phục, mím môi im lặng nghe.
Hạ Minh Sâm dùng giọng điệu châm chọc: "Nếu thật sự như thế thì là tôi điên rồi, hoặc cậu ta nằm mơ."
Dụ Ấu Tri cười tự giễu, buông góc váy ra, lén lút trở về thư viện.
Lúc Hạ Minh Sầm đến thư viện, cô đang cầm bút làm đề, dáng vẻ như chưa xảy ra chuyện gì.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, thấy sắc mặt cô không đúng lắm, không để ý, hỏi cô lớp học gần đây thế nào.
Thấy khuôn mặt dễ nhìn lại không dễ mến này, cái tính khí không chịu thua trong lòng Dụ Ấu Tri kia lại xông lên đầu.
Cô đem bảng thành tích đưa cho anh xem.
"Ba môn đều đạt yêu cầu lấy được điểm E trở lên, nhưng một môn A cũng không có." Hạ Minh Sầm tùy tiện liếc hai cái, nói: "Cậu xin vào đại học bình thường đi."
Trước đây cô có mấy môn thi trượt bị điểm U(*), thậm chí còn không đủ điểm xét tuyển vào đại học, nhưng giờ cô đã đậu tất cả các môn, vậy ít nhất cô cũng có thể vào một trường đại học.
(*) Cách tính điểm theo hệ thống giáo dục của Anh, bao gồm có A+, A, B, C, D, E. Điểm U là thể hiện Unqualified hay nói cách khác là trượt môn, không đủ tiêu chuẩn
Cô không muốn học đại học bình thường, càng không muốn tiếp tục nhìn sắc mặt của Hạ Minh Sầm sống qua ngày.
Dụ Ấu Tri nhỏ giọng nói: "Cho tôi chút thời gian nữa, tôi nhất định sẽ đạt được điểm A."
Hạ Minh Sầm không coi là thật: "Mạnh miệng thì ai cũng làm được."
"Lúc tôi học tiểu học và trung học, lần nào cha mẹ tôi cũng hứa nếu tôi kiểm tra được bao nhiêu điểm, thì sẽ thưởng cho tôi." Dụ Ấu Tri dừng lại, cúi đầu nhìn bảng điểm nói, "Sau này nếu có thưởng, tôi sẽ có động lực thi tốt."
Hạ Minh Sầm nhướng mày, cười.
"Tôi lại không phải cha của cậu, lẽ nào cậu còn muốn đòi tôi thưởng sao?"
Dụ Ấu Tri không từ bỏ, rũ mắt mất mác nói: "Không được sao? Tôi thật sự rất muốn học một trường đại học tốt một chút."
Nói xong lại cắn môi, khuôn mặt vừa yếu ớt lại điềm đạm đáng yêu, lông mi rũ xuống như chịu tủi thân gì đó, bờ vai yếu đuối cũng động hai cái.
Hạ Minh Sầm nhìn cô nửa ngày, hơi không kiên nhẫn tặc lưỡi một tiếng.
"Thưởng gì? Nói nghe thử."
"Nếu tôi được điểm A..." Dụ Ấu Tri dè dặt nói: "Sau này cậu có thể không ghét tôi được không?"
Hạ Minh Sầm hơi kinh ngạc nhướng mày, cho rằng bản thân nghe nhầm, hỏi lại lần nữa: "Cái gì?"
Cô nói lại câu vừa rồi.
"..." Anh trầm mặc chốc lát, mím môi, giọng điệu rất nhạt, "Tôi ghét cậu hay không thì có liên quan tới cậu sao? Đừng để phần thưởng lãng phí vào cái loại yêu cầu nhàm chán này."
Dụ Ấu Tri bướng bỉnh nói: "Nhưng cái này đối với tôi rất quan trọng."
Hạ Minh Sầm cảm thấy cô quả là vô duyên vô cớ.
Đột nhiên lại nhớ tới những lời bị bạn bè trêu chọc kia, mặt anh thay đổi, không muốn dây dưa loại chuyện nhàm chán này với cô nữa.
"Cậu lấy điểm A trước rồi nói."
Anh vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng Dụ Ấu Tri vẫn thật sự cắn răng làm như vậy, cô nói không sai, dưới cơ chế khen thưởng, cô đúng là có động lực học hơn.
Thế nên lúc cô đưa tới trước mặt anh bảng điểm viết chữ A, Hạ Minh Sầm cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, cũng cảm thấy cô rất bướng bỉnh.
Chỉ vì không muốn anh ghét cô?
Dụ Ấu Tri như một đứa trẻ muốn được thưởng, hỏi anh: "Cậu có thể không ghét tôi không?"
Tuy tính cách tiểu thiếu gia không ra làm sao, nhưng không phải kiểu nam sinh thích chơi xấu, khá không tình nguyện mà ừ một tiếng.
Dụ Ấu Tri nở nụ cười, sau đó lại nói nếu như hình thức treo thưởng này có thể tiếp tục, cô sẽ càng tiến bộ nhanh hơn.
Trong lòng Hạ Minh Sầm nghĩ sao mà vẫn chưa hết vậy, uể oải hỏi cô muốn thưởng gì tiếp.
"Tôi muốn làm bạn với cậu."
Phần thưởng ngày càng kỳ quái, Hạ Minh Sầm chau mày.
Dụ Ấu Tri còn bổ sung thêm một câu: "Kiểu bạn bè còn tốt hơn quan hệ của cậu với Tịch Gia."
Nghe cô nhắc tới Tịch Gia, Hạ Minh Sầm nghiêng đầu, ánh mắt nghiên cứu tìm tòi dính trên mặt cô, lại chỉ có thể nhìn ra ánh mắt mong chờ anh đồng ý từ trong đôi mắt hạnh sạch sẽ xinh đẹp của cô.
Khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều biết bọn họ thường xuyên cùng nhau giết thời gian ở thư viện, ngay cả Tịch Gia cũng tới hỏi Hạ Minh Sầm vì sao quan hệ của anh với Dụ Ấu Tri lại đột nhiên gần gũi như vậy.
Hạ Minh Sầm trước nay đều làm theo ý mình, lại không phải kiểu tính cách chịu bỏ thời gian giải thích với người khác, từ trước đến nay anh muốn làm gì đều sẽ không quan tâm tới ai cả, dù người ta có cười nhạo giữa anh và Dụ Ấu Tri có gì, nhưng bản thân anh biết là không có gì, cũng sẽ không thể có, nên không quá để ý người khác nói như thế nào.
Nhưng ai biết được Dụ Ấu Tri nghĩ như thế nào?
Lần đầu tiên anh dùng ánh mắt nhìn một nữ sinh đánh giá cô.
Những người khác nói thực ra bộ dáng Dụ Ấu Tri rất đẹp, nói nhìn cô rất ngoan, nếu yêu đương nhất định sẽ là kiểu bạn gái rất nghe lời.
Cô mặc đồng phục, thân hình mảnh mai, từ sau lần bị anh cảnh cáo thì mái tóc đã thành thật buộc lên hết, lộ ra cả khuôn mặt thanh tú xinh xắn, đôi chân dưới váy bứt rứt khép lại, chân nhỏ nhắn tinh tế, mắt cá chân nhỏ tới mức anh một tay cũng có thể nắm hết.
Hai người ở trường học vốn ngay cả nói chuyện cũng không nay lại đột nhiên giết thời gian cùng nhau ở thư viện, thời gian còn kéo dài lâu như vậy, những lời bịa đặt đồn nhảm kia tuy hoang đường, nhưng quả thực có lý.
Anh cảm thấy cô kỳ quái, lạnh lùng hỏi: "Dụ Ấu Tri, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Dụ Ấu Tri không nói chuyện, cắn môi dưới, ánh mắt lấp lánh, tay nắm lấy váy càng siết chặt.
Hạ Minh Sầm nhìn phản ứng của cô, dự cảm trong lòng ngày càng mãnh liệt.
Khi dự cảm này trở nên rõ ràng, tiểu thiếu gia xưa nay kiêu ngạo nhất thời không tiếp nhận nổi loại chuyển biến này của Dụ Ấu Tri, nghẹn lời giật mình, thái độ lạnh nhạt trước sau như một với cô có chút sụp đổ.
Trong thư viện còn có những người khác, vành tai Hạ Minh Sầm nóng lên, đè thấp giọng ác độc nói: "... Cậu con mẹ nó đừng nói là cậu thích tôi."
Dụ Ấu Tri nhẹ giọng hỏi: "... Không được sao?"
- ---------
Lời tác giả:
Miệng phụ nữ, quỷ lừa người.
/64
|