Quy củ cũ của giang hồ! An Dĩnh vội lớn tiếng hô. Hô xong lại nhìn vào đôi mắt Lâm Tân với vẻ bất an.
Lâm Tân không có kinh nghiệm gì, gật gật đầu, ra hiệu cho nàng tự xử lý. Phần lớn ký ức lưu lại trong đầu đều là đền bù tổn thất cho những lần đá quán không thành. Chỉ là hắn lần đầu gặp phải loại chuyện này, trong lòng bồn chồn, khẩn trương vô cùng, đành phải giao cho An Dĩnh toàn quyền giải quyết.
Cuối cùng, Hoắc Hoành Đao phải để lại toàn bộ vũ khí, cộng thêm mười lượng bạc trên người mới được đi ra ngoài.
Đây là một số tiền rất lớn. Dựa theo giá cả trong ký ức, bạc trắng tương đương với một vạn đồng. Binh khí cũng đắt đến mức không hợp thói thường. Mặc dù tổng cộng chỉ có ba thanh đao nhưng giá trị của mỗi thanh đều không ít hơn bảy tám ngàn. Đặc biệt là trong hoàn cảnh vũ khí bị quản lý bởi môn phái và quan phủ, thì vũ khí càng là có tiền cũng không mua được. Vừa tính sơ qua là đã có thu nhập hơn ba vạn.
Hoắc Hoành Đao đi ra ngoài, An Dĩnh thu hồi kiếm. Đến lúc này Lâm Tân mới thở phào một hơi trong lòng. Bất giờ Lộ Vũ mới chạy từ trong phòng ra, bắt đầu thu thập binh khí và bạc trắng ở dưới đất. Lộ Vân cũng xách thùng nước ra, bắt đầu lau dọn vết máu trên mặt đất.
Lâm Tân nhìn vẻ mặt vô tội của An Dĩnh. Nàng không biết chữ, không có văn hóa, mặc dù trí tuệ cao hơn anh em Lộ Vân nhưng là có hạn. Nhìn vẻ yêu thương không hề che dấu trên gương mặt kia là biết rõ, nàng này đã sớm sa vào tình thâm với thân phận Lâm Tân Như này của hắn.
Lâm Tân Như xuất thân trong gia đình thương gia, cơm áo không lo, từ nhỏ đã biết chữ đọc sách, cộng thêm tướng mạo không kém, lại có thể quản lý đạo quán. Trong thời kỳ đọc sách biết chữ là chuyện xa xỉ như thế này thì hắn đúng là một nhân tài đích thực.
Dáng vẻ dễ nhìn, trong nhà lại có tiền, đổi thành cách nói thời hiện đại, đó chính là level soái ca, đã đẹp zai, nhà giàu, lại còn có cả bằng cấp cao nữa!
Ài... Lâm Tân nhớ tới lời ông lão nói trước lúc lâm chung. Hắn đã trở thành chủ của cái đạo quán ở trước mặt rồi. Hắn thở dài một hơi, trong lòng bỗng nhiên không còn cảm giác sợ hãi với thanh kiếm sáng loáng trên tay An Dĩnh.
Kiểm tra lại trên người đi, có chỗ nào bị thương không? Hắn hỏi.
An Dĩnh nhất thời đỏ mặt, có chút nhăn nhăn nhó nhó.
Có bị thương một chút...
Ở đâu? Ta xem cho ngươi. Lâm Tân cũng có thể tính là nửa vị y sĩ, thở dài, đi tới chuẩn bị xem cho nàng.
Cái này... Sắc mặt An Dĩnh càng đỏ hơn.
Rốt cuộc là chỗ nào? Lâm Tân không nói. Nhưng nhìn thấy ánh mắt quái dị của Lộ Vũ Lộ Vân ở bên cạnh, liền nhớ ra nơi này không phải thế giới trước kia, phòng tuyến gữa nam nữ lớn hơn rất nhiều. Hành động của hắn rõ ràng có chút không hợp thời.
Dù là giang hồ nhi nữ thì cũng phải hạn chế một chút, hành động như thế quả là có chút mạo phạm.
Là chân... An Dĩnh cúi đầu xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu, Phiền phức đại sư huynh rồi...
Ngươi bị thương bên nào? Hai má hắn hơi đỏ, nhưng đã lên tiếng thì phải dứt khoát, kiên trì tới cùng.
An Dĩnh yên lặng xoay người lại, quả nhiên sau đùi của nàng có một vết đao rất rõ ràng. Kỳ quái là vết thương rất mảnh, hơn nữa không có nhiều máu chảy ra.
Ài... Lâm Tân lại thở dài, bỗng nhiên cảm thấy mình đã hơi hơi thích ứng với cách sống ở thế giới này.
Lộ Vũ đi lấy chút thuốc lại đây, đắp lên cho nàng. Hắn chỉ có thể an bài như vậy.
Thuốc... thuốc hết rồi, phỉa xuống dưới núi mua... Lộ Vũ nhỏ giọng trả lời.
Lâm Tân lúc này mới nhớ là kỹ thuật chữa bệnh của thời đại này rất kém cỏi, nhiều loại dược liệu không thể bảo tồn, chỉ có thể hái xong rồi dùng. Một ít vị thuốc thường dùng để chữa ngoại thương đều rất quý. Vì không có dây chuyền sản xuất để điều chế hàng loạt nên giá thành rất cao.
Trước đó, hắn thường xuống núi, về nhà lấy những thứ này. Nhưng bây giờ... hắn đã không còn là Lâm Tân Như ban đầu rồi, mà là Lâm Tân. Bảo hắn làm sao có thể trở lại gặp cha mẹ ở nơi này?
Việc này tạm thời chờ một chút đi... Lâm Tân cũng nhận ra vài loại dược thảo thô sơ có thể chữa vết thương hở, các loại thuốc tiêu viêm, tỷ như bồ công anh.
Sau một hồi bận rộn, hắn lên núi hái một ít dược thảo mà mình có thể phân biệt được, giã nát rồi đắp lên cho An Dĩnh.
Lộ Vân Lộ Vũ nhóm lửa nấu nướng theo lệ cũ. An Dĩnh trở về phòng tu luyện. Lâm Tân lại có chút không biết làm gì.
Hắn tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn lên sắc trời đã có chút ảm đạm, trong lòng cảm thế mê man.
Hắn không hiểu vì sao mình lại tới chỗ này, cũng không biết phải làm gì.
Lâm Tân ngồi bên cửa đạo quán, nhìn xuống một dải thềm đá màu xám kéo dài xuống dưới, thầm cảm thấy cứ ngồi yên lặng nghỉ ngơi như vậy thật là tốt.
Bộp.
Hắn đập một cái lên cổ mình. Một con muỗi đỏ tươi như máu, to bằng đồng xu, từ trong bàn tay hắn rơi xuống. Con muỗi bị hắn đánh bẹp như trang giấy, máu bên trong đều bị ép ra ngoài.
Có chút máu ngấn trên cổ hắn, cảm giác hơi ươn ướt.
Tê... con muỗi lớn như vậy... Lâm Tân im lặng, cảm giác cổ có dấu hiệu sưng lên.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một bóng đen mô hồ hiện lên trên thềm đá, đang vội vã chạy lên đạo quán.
Bóng đen nhảy một bước qua vài bậc thềm, thoạt nhìn động tác thong dong nhưng tốc độ rất nhanh. Vừa rồi còn ở trong tầm mắt, chớp mắt vài cái là đã tới trước cửa đạo quán.
Người tới chính là một người trung niên râu dài mặc đồ đen, hông dắt đoản đao, ngực thêu một chữ Lâm, thân thể khỏe mạnh, nhìn vẻ ngoài vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh.
Đại thiếu gia? Sao ngài lại ngồi ở chỗ này? Người đàn ông kia vừa nhìn thấy Lâm Tân, lập tức cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Ngươi là.... Lâm Hào thúc? Lâm Tân Như nhanh chóng tìm ra nhân vật phù hợp ở trong trí nhớ.
Lâm Hào là cao thủ được Lâm gia mời chào, cũng là một trong ba võ sư mạnh nhất của Lâm gia. Một tay khoái đao tiếng tăm lừng lẫy khắp mấy tòa thành trì gần đây.
Lâm gia là đại gia tộc có danh tiếng ở vùng lân cận, trong tộc có rất nhiều đệ tử. Dĩ nhiên phải có lực lượng bảo vệ cho sản nghiệp của gia tộc. Bọn họ mạnh hơn Hồng Tùng Môn rất nhiều. Chỉ riêng đội ngũ hộ viện đã có hơn trăm người. Mỗi người đều là binh lính tháo vác. Chỉ cần mười người như vậy bao vây là loại tiểu cao thủ như An Dĩnh không thể chạy trốn được.
Mà lực lượng đó chỉ là một phần rất nhỏ yếu của Lâm gia.
Cho nên vị thương gia giàu có, phú giáp một phương như người cha Lâm Chí Văn của Lâm Tân, chính là người vang danh nức tiếng, không ai không biết trong thành Hồng Tùng.
Lâm hào chạy lên núi vào lúc này, hiển nhiên là có chuyện không thể không làm.
Chuyện này không phải là tin tốt đối với Lâm Tân. Phải biết, trước kia Lâm Tân lên núi chính là vì tránh né việc bị người nhà an bài.
Hào thúc, ngươi tới đây làm gì? Lâm Tân đứng dậy, không để ý bùn đất sau mông mình, trực tiếp phủi phủi, hỏi với ngữ khí lạnh nhạt. Hắn đã học được tám chín phần ngữ khí của Lâm Tân ngày trước.
Lâm Hào thở dài.
Lão gia bảo ta nói với ngươi, chơi cũng đủ rồi. Nên về nhà.
Hắn thoáng nhìn về phía cái bảng Hồng Tùng đạo quán đã lụi bại.
Trốn ở trong tiểu đạo quán lụi bại này có tác dụng gì? Ngươi sớm muộn cũng phải trờ về Lâm gia, kế thừa gia nghiệp của lão gia.
Có về hay không là việc của ta. Không cần lão già đó quản. Lâm Tân hừ một tiếng.
Cha hắn, Lâm Chí Văn là cường hào một vùng, đương nhiên chướng mắt loại môn phái lụi bại sắp đóng cửa như Hồng Tùng Môn.
Nhưng hắn nhớ rất rõ. Mỗi lần trở về, trong đám con cái, chỉ có mình vị đại ca là hắn không làm việc đàng hoàng. Đám em trai em gái khác đều đã bắt đầu quản lý sổ sách và người trong nhà, kiếm được nhiều lợi nhuận. Chỉ có mình hắn là đưa tay về nhà đòi tiền, tiêu dùng cũng không tiết kiệm.
Nghĩ tới đây, hắn lại bổ sung một câu.
Ta ở đây không phải là vì học võ hay sao?
Muốn học võ thì trong nhà có rất nhiều người dạy. Mặc dù thực lực của Hồng Tùng đạo trưởng không kém, nhưng cũng không khác biệt mấy với nhị bá của ngươi. Hoàn toàn không cần phải chạy tới nơi này chịu khổ. Lâm Hào nói xong, thấy Lâm Tân chẳng có chút quan tâm nào, cũng chẳng muốn nói gì nữa. Dù sao loại lời này đã nói quá nhiều, đã sớm vô dụng.
Được rồi, được rồi. Lần này ta tới đây là để thông báo, người của Thư gia vừa tới đây. Lão gia có thể phải bận rộn một gian, cố gắng chiêu đãi mấy vị khách quý. Dạo gần đây không được thái bình, trong nhà không đủ nhân thủ, ngươi cố gắng ít xuống núi một chút.
Ta biết rồi.
Vậy thì tốt, đây là tiền của tháng này. Lâm Hào lấy ra một bao nhỏ màu đen từ phía sau, đưa cho Lâm Tân.
Lâm Tân nhận lấy, bên trong là một ít tiền đồng và bạc vụn.
Yên tâm đi, trên núi ít người, tài sản cũng ít. Cộng thêm có sư muội ở đây, dù có trộm cướp tới cũng không cần để ý. Hắn thuận miệng trả lời.
Lâm Hào gật gật đầu, sắc mặt có chút trầm trọng.
Thiếu gia cẩn thận. Gần đây hình như có người nhìn chằm chằm vào Lâm gia cúng ta. Lần này lão gia mời Thư gia cao thủ tới trợ quyền chính là vì chuyện này. Hắn hạ giọng nói.
Lâm Tân nghe xong phát lạnh trong lòng. Nhìn thấy Lâm Hào nói xong liền quay người rời đi, động tác nhanh nhẹnh, không khỏi cảm thấy hâm mộ, cũng âm thầm có chút cảnh giác. Hoàn cảnh lúc này không an toàn như trong tưởng tượng....
Nếu An Dĩnh không ở bên cạnh...
Người nhà không coi trọng Hồng Tùng Môn, hắn học võ ở nơi này, đương nhiên cũng bị xem nhẹ.
Lâm Tân nhìn theo bóng Lâm Hào mau chóng ra xa, rồi mới quay người đi vào sơn môn.
Trong sân không có người, phòng bếp bên kia loáng thoáng có tiếng người truyền đến, hình như anh em Lộ Vân đang xử lý cái gì đó.
Ánh đèn dầu đung đưa trong phòng An Dĩnh, tựa hồ nàng đang chăm chú dụng công.
Mặc dù Tiểu Quy Nguyên Công của Hồng Tùng Môn chỉ là loại công pháp bình thường nhất, nhưng không phải ai cũng có thể tu luyện. Cần tư chất, thể chất nhất định mới có thể tu luyện.
Lâm Tân lắc đầu, đi về phía gian phòng của mình. Hắn liên tưởng tới cảnh Hoành Đao Môn đến thăm, lại thêm tin tức vừa nghe được, trong lòng càng cảm thấy thế đạo này không còn an toàn nữa rồi.
Nhất định phả học được một ít thuật phòng thân. Trong lòng hắn hiện lên chút suy nghĩ.
Thân thể này có một chút nội tình kiếm thuật, khôi phục lại, chắc có chút tác dụng.
Trong đầu chợt nghĩ tới một vật, đó là quyển sách nhỏ mà tiện nghi sư phụ đã trao cho hắn trước khi chết.
Chẳng lẽ là bí kỹ thần công gì? Hắn thật ra đã sớm hâm mộ Tiểu Quy Nguyên Công của sư muội. Trong môn chỉ có sư muội luyện được. Hắn và anh em Lộ Vân không thể tu luyện, tựa hồ là do thể chất không hợp.
Mấy ngày gần đây, hắn đã thử tu luyện mấy lần vì tò mò với khí công, nhưng đều không thể thành công.
Hôm nay nhớ lại quyển sách nhỏ, trong lòng hắn lại có một chút hi vọng.
Trở về xem lại, nói không chừng trong đó lại cất giấu bí mật gì cũng không chừng.
Lâm Tân trở lại gian phòng, nhìn quanh một chút, xác định không có ai. Hắn lại cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác định gần đó không có người, rồi mới chui vào gầm giường. Trong vách giường có một cửa ngầm, bị hắn nhẹ nhàng mở ra. Bên trong có một quyển sách nhỏ màu vàng, cùng với một ít bạc vụn.
Hắn lấy sách nhỏ ra, rồi bò ra khỏi gầm giường.
Bộp.
Bỗng nhiên có một bàn tay đập mạnh lên vai hắn.
Ai!!
Lâm Tân giật mình, xoay mạnh người lại, nhìn thấy một bóng người thân hình cao lớn đang đứng ở phía sau, cười lạnh nhìn vào mình.
Chờ mấy ngày trời, ngươi cuối cùng cũng cam lòng lấy bí kỹ ra rồi hả? Bóng người phát ra âm thanh nghe mà lạnh cả người.
Lâm Tân không có kinh nghiệm gì, gật gật đầu, ra hiệu cho nàng tự xử lý. Phần lớn ký ức lưu lại trong đầu đều là đền bù tổn thất cho những lần đá quán không thành. Chỉ là hắn lần đầu gặp phải loại chuyện này, trong lòng bồn chồn, khẩn trương vô cùng, đành phải giao cho An Dĩnh toàn quyền giải quyết.
Cuối cùng, Hoắc Hoành Đao phải để lại toàn bộ vũ khí, cộng thêm mười lượng bạc trên người mới được đi ra ngoài.
Đây là một số tiền rất lớn. Dựa theo giá cả trong ký ức, bạc trắng tương đương với một vạn đồng. Binh khí cũng đắt đến mức không hợp thói thường. Mặc dù tổng cộng chỉ có ba thanh đao nhưng giá trị của mỗi thanh đều không ít hơn bảy tám ngàn. Đặc biệt là trong hoàn cảnh vũ khí bị quản lý bởi môn phái và quan phủ, thì vũ khí càng là có tiền cũng không mua được. Vừa tính sơ qua là đã có thu nhập hơn ba vạn.
Hoắc Hoành Đao đi ra ngoài, An Dĩnh thu hồi kiếm. Đến lúc này Lâm Tân mới thở phào một hơi trong lòng. Bất giờ Lộ Vũ mới chạy từ trong phòng ra, bắt đầu thu thập binh khí và bạc trắng ở dưới đất. Lộ Vân cũng xách thùng nước ra, bắt đầu lau dọn vết máu trên mặt đất.
Lâm Tân nhìn vẻ mặt vô tội của An Dĩnh. Nàng không biết chữ, không có văn hóa, mặc dù trí tuệ cao hơn anh em Lộ Vân nhưng là có hạn. Nhìn vẻ yêu thương không hề che dấu trên gương mặt kia là biết rõ, nàng này đã sớm sa vào tình thâm với thân phận Lâm Tân Như này của hắn.
Lâm Tân Như xuất thân trong gia đình thương gia, cơm áo không lo, từ nhỏ đã biết chữ đọc sách, cộng thêm tướng mạo không kém, lại có thể quản lý đạo quán. Trong thời kỳ đọc sách biết chữ là chuyện xa xỉ như thế này thì hắn đúng là một nhân tài đích thực.
Dáng vẻ dễ nhìn, trong nhà lại có tiền, đổi thành cách nói thời hiện đại, đó chính là level soái ca, đã đẹp zai, nhà giàu, lại còn có cả bằng cấp cao nữa!
Ài... Lâm Tân nhớ tới lời ông lão nói trước lúc lâm chung. Hắn đã trở thành chủ của cái đạo quán ở trước mặt rồi. Hắn thở dài một hơi, trong lòng bỗng nhiên không còn cảm giác sợ hãi với thanh kiếm sáng loáng trên tay An Dĩnh.
Kiểm tra lại trên người đi, có chỗ nào bị thương không? Hắn hỏi.
An Dĩnh nhất thời đỏ mặt, có chút nhăn nhăn nhó nhó.
Có bị thương một chút...
Ở đâu? Ta xem cho ngươi. Lâm Tân cũng có thể tính là nửa vị y sĩ, thở dài, đi tới chuẩn bị xem cho nàng.
Cái này... Sắc mặt An Dĩnh càng đỏ hơn.
Rốt cuộc là chỗ nào? Lâm Tân không nói. Nhưng nhìn thấy ánh mắt quái dị của Lộ Vũ Lộ Vân ở bên cạnh, liền nhớ ra nơi này không phải thế giới trước kia, phòng tuyến gữa nam nữ lớn hơn rất nhiều. Hành động của hắn rõ ràng có chút không hợp thời.
Dù là giang hồ nhi nữ thì cũng phải hạn chế một chút, hành động như thế quả là có chút mạo phạm.
Là chân... An Dĩnh cúi đầu xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu, Phiền phức đại sư huynh rồi...
Ngươi bị thương bên nào? Hai má hắn hơi đỏ, nhưng đã lên tiếng thì phải dứt khoát, kiên trì tới cùng.
An Dĩnh yên lặng xoay người lại, quả nhiên sau đùi của nàng có một vết đao rất rõ ràng. Kỳ quái là vết thương rất mảnh, hơn nữa không có nhiều máu chảy ra.
Ài... Lâm Tân lại thở dài, bỗng nhiên cảm thấy mình đã hơi hơi thích ứng với cách sống ở thế giới này.
Lộ Vũ đi lấy chút thuốc lại đây, đắp lên cho nàng. Hắn chỉ có thể an bài như vậy.
Thuốc... thuốc hết rồi, phỉa xuống dưới núi mua... Lộ Vũ nhỏ giọng trả lời.
Lâm Tân lúc này mới nhớ là kỹ thuật chữa bệnh của thời đại này rất kém cỏi, nhiều loại dược liệu không thể bảo tồn, chỉ có thể hái xong rồi dùng. Một ít vị thuốc thường dùng để chữa ngoại thương đều rất quý. Vì không có dây chuyền sản xuất để điều chế hàng loạt nên giá thành rất cao.
Trước đó, hắn thường xuống núi, về nhà lấy những thứ này. Nhưng bây giờ... hắn đã không còn là Lâm Tân Như ban đầu rồi, mà là Lâm Tân. Bảo hắn làm sao có thể trở lại gặp cha mẹ ở nơi này?
Việc này tạm thời chờ một chút đi... Lâm Tân cũng nhận ra vài loại dược thảo thô sơ có thể chữa vết thương hở, các loại thuốc tiêu viêm, tỷ như bồ công anh.
Sau một hồi bận rộn, hắn lên núi hái một ít dược thảo mà mình có thể phân biệt được, giã nát rồi đắp lên cho An Dĩnh.
Lộ Vân Lộ Vũ nhóm lửa nấu nướng theo lệ cũ. An Dĩnh trở về phòng tu luyện. Lâm Tân lại có chút không biết làm gì.
Hắn tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn lên sắc trời đã có chút ảm đạm, trong lòng cảm thế mê man.
Hắn không hiểu vì sao mình lại tới chỗ này, cũng không biết phải làm gì.
Lâm Tân ngồi bên cửa đạo quán, nhìn xuống một dải thềm đá màu xám kéo dài xuống dưới, thầm cảm thấy cứ ngồi yên lặng nghỉ ngơi như vậy thật là tốt.
Bộp.
Hắn đập một cái lên cổ mình. Một con muỗi đỏ tươi như máu, to bằng đồng xu, từ trong bàn tay hắn rơi xuống. Con muỗi bị hắn đánh bẹp như trang giấy, máu bên trong đều bị ép ra ngoài.
Có chút máu ngấn trên cổ hắn, cảm giác hơi ươn ướt.
Tê... con muỗi lớn như vậy... Lâm Tân im lặng, cảm giác cổ có dấu hiệu sưng lên.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một bóng đen mô hồ hiện lên trên thềm đá, đang vội vã chạy lên đạo quán.
Bóng đen nhảy một bước qua vài bậc thềm, thoạt nhìn động tác thong dong nhưng tốc độ rất nhanh. Vừa rồi còn ở trong tầm mắt, chớp mắt vài cái là đã tới trước cửa đạo quán.
Người tới chính là một người trung niên râu dài mặc đồ đen, hông dắt đoản đao, ngực thêu một chữ Lâm, thân thể khỏe mạnh, nhìn vẻ ngoài vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh.
Đại thiếu gia? Sao ngài lại ngồi ở chỗ này? Người đàn ông kia vừa nhìn thấy Lâm Tân, lập tức cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Ngươi là.... Lâm Hào thúc? Lâm Tân Như nhanh chóng tìm ra nhân vật phù hợp ở trong trí nhớ.
Lâm Hào là cao thủ được Lâm gia mời chào, cũng là một trong ba võ sư mạnh nhất của Lâm gia. Một tay khoái đao tiếng tăm lừng lẫy khắp mấy tòa thành trì gần đây.
Lâm gia là đại gia tộc có danh tiếng ở vùng lân cận, trong tộc có rất nhiều đệ tử. Dĩ nhiên phải có lực lượng bảo vệ cho sản nghiệp của gia tộc. Bọn họ mạnh hơn Hồng Tùng Môn rất nhiều. Chỉ riêng đội ngũ hộ viện đã có hơn trăm người. Mỗi người đều là binh lính tháo vác. Chỉ cần mười người như vậy bao vây là loại tiểu cao thủ như An Dĩnh không thể chạy trốn được.
Mà lực lượng đó chỉ là một phần rất nhỏ yếu của Lâm gia.
Cho nên vị thương gia giàu có, phú giáp một phương như người cha Lâm Chí Văn của Lâm Tân, chính là người vang danh nức tiếng, không ai không biết trong thành Hồng Tùng.
Lâm hào chạy lên núi vào lúc này, hiển nhiên là có chuyện không thể không làm.
Chuyện này không phải là tin tốt đối với Lâm Tân. Phải biết, trước kia Lâm Tân lên núi chính là vì tránh né việc bị người nhà an bài.
Hào thúc, ngươi tới đây làm gì? Lâm Tân đứng dậy, không để ý bùn đất sau mông mình, trực tiếp phủi phủi, hỏi với ngữ khí lạnh nhạt. Hắn đã học được tám chín phần ngữ khí của Lâm Tân ngày trước.
Lâm Hào thở dài.
Lão gia bảo ta nói với ngươi, chơi cũng đủ rồi. Nên về nhà.
Hắn thoáng nhìn về phía cái bảng Hồng Tùng đạo quán đã lụi bại.
Trốn ở trong tiểu đạo quán lụi bại này có tác dụng gì? Ngươi sớm muộn cũng phải trờ về Lâm gia, kế thừa gia nghiệp của lão gia.
Có về hay không là việc của ta. Không cần lão già đó quản. Lâm Tân hừ một tiếng.
Cha hắn, Lâm Chí Văn là cường hào một vùng, đương nhiên chướng mắt loại môn phái lụi bại sắp đóng cửa như Hồng Tùng Môn.
Nhưng hắn nhớ rất rõ. Mỗi lần trở về, trong đám con cái, chỉ có mình vị đại ca là hắn không làm việc đàng hoàng. Đám em trai em gái khác đều đã bắt đầu quản lý sổ sách và người trong nhà, kiếm được nhiều lợi nhuận. Chỉ có mình hắn là đưa tay về nhà đòi tiền, tiêu dùng cũng không tiết kiệm.
Nghĩ tới đây, hắn lại bổ sung một câu.
Ta ở đây không phải là vì học võ hay sao?
Muốn học võ thì trong nhà có rất nhiều người dạy. Mặc dù thực lực của Hồng Tùng đạo trưởng không kém, nhưng cũng không khác biệt mấy với nhị bá của ngươi. Hoàn toàn không cần phải chạy tới nơi này chịu khổ. Lâm Hào nói xong, thấy Lâm Tân chẳng có chút quan tâm nào, cũng chẳng muốn nói gì nữa. Dù sao loại lời này đã nói quá nhiều, đã sớm vô dụng.
Được rồi, được rồi. Lần này ta tới đây là để thông báo, người của Thư gia vừa tới đây. Lão gia có thể phải bận rộn một gian, cố gắng chiêu đãi mấy vị khách quý. Dạo gần đây không được thái bình, trong nhà không đủ nhân thủ, ngươi cố gắng ít xuống núi một chút.
Ta biết rồi.
Vậy thì tốt, đây là tiền của tháng này. Lâm Hào lấy ra một bao nhỏ màu đen từ phía sau, đưa cho Lâm Tân.
Lâm Tân nhận lấy, bên trong là một ít tiền đồng và bạc vụn.
Yên tâm đi, trên núi ít người, tài sản cũng ít. Cộng thêm có sư muội ở đây, dù có trộm cướp tới cũng không cần để ý. Hắn thuận miệng trả lời.
Lâm Hào gật gật đầu, sắc mặt có chút trầm trọng.
Thiếu gia cẩn thận. Gần đây hình như có người nhìn chằm chằm vào Lâm gia cúng ta. Lần này lão gia mời Thư gia cao thủ tới trợ quyền chính là vì chuyện này. Hắn hạ giọng nói.
Lâm Tân nghe xong phát lạnh trong lòng. Nhìn thấy Lâm Hào nói xong liền quay người rời đi, động tác nhanh nhẹnh, không khỏi cảm thấy hâm mộ, cũng âm thầm có chút cảnh giác. Hoàn cảnh lúc này không an toàn như trong tưởng tượng....
Nếu An Dĩnh không ở bên cạnh...
Người nhà không coi trọng Hồng Tùng Môn, hắn học võ ở nơi này, đương nhiên cũng bị xem nhẹ.
Lâm Tân nhìn theo bóng Lâm Hào mau chóng ra xa, rồi mới quay người đi vào sơn môn.
Trong sân không có người, phòng bếp bên kia loáng thoáng có tiếng người truyền đến, hình như anh em Lộ Vân đang xử lý cái gì đó.
Ánh đèn dầu đung đưa trong phòng An Dĩnh, tựa hồ nàng đang chăm chú dụng công.
Mặc dù Tiểu Quy Nguyên Công của Hồng Tùng Môn chỉ là loại công pháp bình thường nhất, nhưng không phải ai cũng có thể tu luyện. Cần tư chất, thể chất nhất định mới có thể tu luyện.
Lâm Tân lắc đầu, đi về phía gian phòng của mình. Hắn liên tưởng tới cảnh Hoành Đao Môn đến thăm, lại thêm tin tức vừa nghe được, trong lòng càng cảm thấy thế đạo này không còn an toàn nữa rồi.
Nhất định phả học được một ít thuật phòng thân. Trong lòng hắn hiện lên chút suy nghĩ.
Thân thể này có một chút nội tình kiếm thuật, khôi phục lại, chắc có chút tác dụng.
Trong đầu chợt nghĩ tới một vật, đó là quyển sách nhỏ mà tiện nghi sư phụ đã trao cho hắn trước khi chết.
Chẳng lẽ là bí kỹ thần công gì? Hắn thật ra đã sớm hâm mộ Tiểu Quy Nguyên Công của sư muội. Trong môn chỉ có sư muội luyện được. Hắn và anh em Lộ Vân không thể tu luyện, tựa hồ là do thể chất không hợp.
Mấy ngày gần đây, hắn đã thử tu luyện mấy lần vì tò mò với khí công, nhưng đều không thể thành công.
Hôm nay nhớ lại quyển sách nhỏ, trong lòng hắn lại có một chút hi vọng.
Trở về xem lại, nói không chừng trong đó lại cất giấu bí mật gì cũng không chừng.
Lâm Tân trở lại gian phòng, nhìn quanh một chút, xác định không có ai. Hắn lại cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác định gần đó không có người, rồi mới chui vào gầm giường. Trong vách giường có một cửa ngầm, bị hắn nhẹ nhàng mở ra. Bên trong có một quyển sách nhỏ màu vàng, cùng với một ít bạc vụn.
Hắn lấy sách nhỏ ra, rồi bò ra khỏi gầm giường.
Bộp.
Bỗng nhiên có một bàn tay đập mạnh lên vai hắn.
Ai!!
Lâm Tân giật mình, xoay mạnh người lại, nhìn thấy một bóng người thân hình cao lớn đang đứng ở phía sau, cười lạnh nhìn vào mình.
Chờ mấy ngày trời, ngươi cuối cùng cũng cam lòng lấy bí kỹ ra rồi hả? Bóng người phát ra âm thanh nghe mà lạnh cả người.
/6
|