- Phù Trần, còn ba ngày nữa sẽ mở ra Thối Thân Trì, ngày mai vi phụ sẽ tranh thủ cho con.
Ăn xong cơm tối, Lý Thiên Hàn cùng Trầm Ngọc Yến kéo Lý Phù Trần lại nói chuyện hồi lâu.
- Cha, là của ta, cuối cùng sẽ là của ta, ta cũng không cưỡng cầu.
Tâm trạng của Lý Phù Trần rất tốt.
Nghe vậy, Lý Thiên Hàn thầm gật đầu, biểu hiện của Lý Phù Trần, so với hắn nghĩ muốn thành thục hơn rất nhiều. Sau đó, trong lòng lại thầm than, Phù Trần cái gì cũng tốt, nhưng căn cốt lại quá kém, cho dù có căn cốt nhất tinh, hắn cũng nắm chắc thay Lý Phù Trần tranh một cái danh ngạch, nhưng căn cốt phổ thông lại rất miễn cưỡng.
Trầm Ngọc Yến ngồi một bên lo lắng nói:
- Bốn đại gia tộc sở hữu tất cả sáu Thối Thân Trì, mà trở thành đệ tử của Thương Lan Tông chỉ có năm, có thể tranh thủ thì tranh thủ.
Thực lực bây giờ của Lý Phù Trần mặc dù có thể tiến vào trước năm, nhưng hai thàng sau, đều nói không được. Huống chi, ngoài bốn đại gia tộc, còn có nhiều thiên tài đệ tử của gia tộc nhỏ khác.
Ngày thứ ba, tại phòng nghị sự của Lý gia.
Lý Thiên Hàn đang tranh cãi cùng rất nhiều trưởng lão.
- Phù Trần con ta mặc dù chỉ có căn cốt phổ thông, nhưng ngộ tính của hắn mọi người đã nhìn vào trong mắt, không nói ở Lý gia, cho dù ở Vân Vụ Thành, đều là số một số hai, nếu là có thể ngâm Thối Thân Trì, có hy vọng tranh đoạt trước ba thiên tài chiến.
Một tên trưởng lão gật đầu, nói:
- Ngộ tính của Phù Trần quả thực rất mạnh, có thể đánh bại Dương Kỳ cùng Quan Bằng là bằng chứng rõ ràng, ta xem có thể suy nghĩ một chút.
- Ta cũng cảm thấy như vậy.
Trưởng Lão Hội cũng không phải bền chắc như thép, luôn có tư tâm. Hai tên trưởng lão giúp đỡ Lý Thiên Hàn nói chuyện, tương đối thân cận với một mạch của Lý Thiên Hàn.
Nghe vậy, phụ thân của Lý Vân Hải là Lý Thiết Sơn khinh thường, cười:
- Căn cốt phổ thông vẫn là căn cốt phổ thông, cho dù có bạo phát mạnh mẽ trong giai đoạn đầu đi chăng nữa, cuối cùng cũng không cách nào tiến lên. Mà Lý Vân Hải con ta, ngộ tính và thiên phú đều là thượng phẩm, có căn cốt nhị tinh, chọn hắn tiến vào Thối Thân Trì mới là thoả đáng nhất. Ta nghĩ các vị trưởng lão không muốn đem tương lai của mình đặt trên một tên có căn cốt phổ thông đi!
Lời nói của Lý Thiết Sơn chạm đến lòng của phần lớn trưởng lão ở đây, đem bảo vật đặt trên một người căn cốt phổ thông, quá mạo hiểm, ngày sau Lý Phù Trần không cách nào tiếp tục phát triển, nhiều năm tâm huyết của bọn họ coi nhưng không.
Mà Lý Vân Hải thì không giống, cho dù sau này Lý Vân Hải không có thành tựu, ít nhất cũng có căn cốt nhị tinh, có thể đảm bảo một chút.
- Ta không cho là như vậy.
Lý Thiên Hàn đưa ra ý kiến phản đối:
- Lý gia chúng ta từ từ suy sụp, chính là bởi vì từ trước đến nay quá mức bảo thủ, thiếu lòng tiến thủ, căn cốt tất niên là thể hiện tiên thiên tố chất của một người, nhưng thế giới này, căn cốt phổ thông thật là không có tiềm lực sao? Cững chưa chắc, Thành chủ của Triêu Dương Thành cách Vân Vụ Thành chúng ta ba nghìn dặm cũng là một vị có căn cốt phổ thông, nhưng mà thành tựu của hắn hiện tại, cón trên Thành chủ Vân Vụ Thành có căn cốt tam tinh. Lấy ý kiến của ta, là chọn người ưu tú nhất tiến vào Thối Thân Trì, mà không phải người có căn cốt ưu tú nhất tiến vào Thối Thân Trì. Nếu không, Thương Lan Tông đều lựa chọn đệ tử có căn cốt tinh cấp, còn cần thiên tài chiến làm chi nữa?
Phòng nghị sự lặng ngắt như tờ, Lý Thiên Hàn nói làm tất cả trưởng lão rơi vào trầm tư.
Thấy thế, Lý Thiết Sơn nhíu mày, nói:
- Lý gia ta suy sụp cũng chưa chắc là vì quá mức bảo thủ, người có vận khí, gia tộc cũng có vận khí. Mười năm trước, vận khí của Lý gia ta không tốt lắm, vẫn không xuất hiện đệ tử có căn cốt tinh cấp, thế nhưng hiện tại không giống, Lý Vân Hải con ta là căn cốt nhị tinh. Các vị, đây chính là căn cốt nhị tinh, Lý gia ta đã mười năm không có xuất hiện căn cốt nhị tinh rồi, bỏ qua lần này, có thể Lý gia ta không có ngày quật khởi.
Câu nói sau cùng, Lý Thiết Sơn rất trịnh trọng.
Phòng nghị sự rơi vào trầm mặc lần nữa, tất cả trưởng lão đều cúi đầu suy tính.
- Cha, các vị trưởng lão, lần này Thối Thân Trì mở ra, để Lý Vân Hải tiến vào đi!
Tiếng nói của Lý Phù Trần chợt vang lên.
- Phù Trần.
Lý Thiên Hàn giật mình nhìn Lý Phù Trần, mặc dù không có nắm chắc, nhưng trong tất cả trưởng lão, vẫn không ít người duy trì hắn. Hiện tại Lý Phù Trần nói như vậy, là tự động rút lui. Nhất thời, Lý Thiên Hàn vừa tức vừa giận, cảm thấy Lý Phù Trần quá hư hỏng.
Lý Vân Hải sửng sốt, sau đó nhìn Lý Phù Trần như nhìn một thằng ngu.
Nói thật, đến bước này, hắn (Lý Vân Hải) cũng có chút nóng lòng, Trưởng Lão Hội nếu toàn lực duy trì hắn, hắn cũng không lo lắng như bây giờ, chuyện này khác với dự tính ban đầu. Thế nhưng Lý Phù Trần vừa nói ra những lời này, Trưởng Lão Hội sẽ không duy trì cho hắn nữa.
- Thật đúng là ngu, hay hắn muốn làm người tốt bụng đây?
Nói chuyện là Lý Vân Hà bên cạnh Lý Vân Hải.
Lý Vân Hải hừ nói:
- Có thể hắn không có lòng tin, cho nên không dám nhận trọng trách, người như thế, không tiền đồ gì.
Hắn thấy, căn cốt của Lý Phù Trần quá kém, lại thiếu lòng tin và dũng khí, chắc chắn là không có thành tựu.
- Phù Trần, cho cha một lời giải thích.
Lý Thiên Hàn nghiêm túc nhìn Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần mở miệng nói:
- Thứ nhất, căn cốt của Lý Vân Hải quả thật là tốt hơn ta, ta không hy vọng Lý gia vì ta mạo hiểm. Thứ hai, ta có lòng tin, dù không tiền vào Thối Thân Trì, cũng có thể vào trước năm của thiên tài chiến, trở thành đệ tử của Thương Lan Tông.
Hắn làm như vậy, kỳ thật là vì Lý Thiên Hàn lo lắng, hắn không hy vọng Lý Thiên Hàn quá mệt mỏi. Một người có tiềm lực hay không, một năm hai năm không thể nhìn ra, nếu như mình thực sự tiến vào Thối Thân Trì, Lý Thiên Hàn sẽ nhận áp lực rất lớn.
- Tốt, có chí khí, không hổ là đệ tử của Lý gia ta.
Một tên Lý gia trưởng lão lớn tiếng khen.
- Tuổi còn trẻ mà có chí khí như thế này, thành tựu ngày sau sẽ không kém. Đáng tiếc, danh ngạch vào Thối Thân Trì chỉ có một, nếu không cũng nhường cho ngươi tiến vào.
Tất cả trưởng lão vốn vẫn đang suy nghĩ là ai nên tiến vào, hiện tại Lý Phù Trần giúp bọn hắn giải quyết nan đề này, mọi người đều nhìn hắn rất thuận mắt.
- Phù Trần ca quá khí phách.
Trong đám người, Lý Tiểu Điệp sùng bái nhìn Lý Phù Trần, nàng và Lý Phù Trần có huyết thống họ hàng, nhưng quan hệ rất xa, không trở ngại nàng sùng bái biểu ca.
- Đã như vậy, thì cứ như thế đi! Người tiến vào Thối Thân Trì lần này là Lý Vân Hải.
Lý Thiên Hàn nhìn thật sâu vào Lý Phù Trần, hắn nhìn thấy từ trong ánh mắt của đối phương có dũng khí, tự tin cùng với cơ trí.
Lúc này, hắn dường như hiểu được tấm lòng của Lý Phù Trần, có chút cảm động đồng thời có chút buồn cười. Chính mình phí hết tâm tư đi tranh đạt danh ngạch cho hắn, nghĩ không ra người huỷ đi lại là con trai mình.
Cứ như vậy, Lý Vân Hải thuận lợi tiến vào Thối Thân Trì rèn luyện thân thể, mà Lý Phù Trần cũng giống như trước, cách hai ba ngày lại đi Vân Vụ Sơn Mạch, buổi tối lại tu luyện Hồng Ngọc Công.
Thành thị thiên tài chiến ngày càng gần, bầu không khí của toàn bộ Vân Vụ Thành đều nóng lên.
Trước đây, Lý Phù Trần đi vào Vân Vụ Thành, sẽ gặp mấy người đệ tử gia tộc ăn không ngồi rồi. Hiện tại thì rất khó đụng tới, thỉnh thoảng mới gặp một tên, cũng lộ ra vội vội vàng vàng. Xem ra những đệ tử gia tộc không có hy vọng này, cũng bị trưởng bối đốc thúc đi tu luyện.
Ăn xong cơm tối, Lý Thiên Hàn cùng Trầm Ngọc Yến kéo Lý Phù Trần lại nói chuyện hồi lâu.
- Cha, là của ta, cuối cùng sẽ là của ta, ta cũng không cưỡng cầu.
Tâm trạng của Lý Phù Trần rất tốt.
Nghe vậy, Lý Thiên Hàn thầm gật đầu, biểu hiện của Lý Phù Trần, so với hắn nghĩ muốn thành thục hơn rất nhiều. Sau đó, trong lòng lại thầm than, Phù Trần cái gì cũng tốt, nhưng căn cốt lại quá kém, cho dù có căn cốt nhất tinh, hắn cũng nắm chắc thay Lý Phù Trần tranh một cái danh ngạch, nhưng căn cốt phổ thông lại rất miễn cưỡng.
Trầm Ngọc Yến ngồi một bên lo lắng nói:
- Bốn đại gia tộc sở hữu tất cả sáu Thối Thân Trì, mà trở thành đệ tử của Thương Lan Tông chỉ có năm, có thể tranh thủ thì tranh thủ.
Thực lực bây giờ của Lý Phù Trần mặc dù có thể tiến vào trước năm, nhưng hai thàng sau, đều nói không được. Huống chi, ngoài bốn đại gia tộc, còn có nhiều thiên tài đệ tử của gia tộc nhỏ khác.
Ngày thứ ba, tại phòng nghị sự của Lý gia.
Lý Thiên Hàn đang tranh cãi cùng rất nhiều trưởng lão.
- Phù Trần con ta mặc dù chỉ có căn cốt phổ thông, nhưng ngộ tính của hắn mọi người đã nhìn vào trong mắt, không nói ở Lý gia, cho dù ở Vân Vụ Thành, đều là số một số hai, nếu là có thể ngâm Thối Thân Trì, có hy vọng tranh đoạt trước ba thiên tài chiến.
Một tên trưởng lão gật đầu, nói:
- Ngộ tính của Phù Trần quả thực rất mạnh, có thể đánh bại Dương Kỳ cùng Quan Bằng là bằng chứng rõ ràng, ta xem có thể suy nghĩ một chút.
- Ta cũng cảm thấy như vậy.
Trưởng Lão Hội cũng không phải bền chắc như thép, luôn có tư tâm. Hai tên trưởng lão giúp đỡ Lý Thiên Hàn nói chuyện, tương đối thân cận với một mạch của Lý Thiên Hàn.
Nghe vậy, phụ thân của Lý Vân Hải là Lý Thiết Sơn khinh thường, cười:
- Căn cốt phổ thông vẫn là căn cốt phổ thông, cho dù có bạo phát mạnh mẽ trong giai đoạn đầu đi chăng nữa, cuối cùng cũng không cách nào tiến lên. Mà Lý Vân Hải con ta, ngộ tính và thiên phú đều là thượng phẩm, có căn cốt nhị tinh, chọn hắn tiến vào Thối Thân Trì mới là thoả đáng nhất. Ta nghĩ các vị trưởng lão không muốn đem tương lai của mình đặt trên một tên có căn cốt phổ thông đi!
Lời nói của Lý Thiết Sơn chạm đến lòng của phần lớn trưởng lão ở đây, đem bảo vật đặt trên một người căn cốt phổ thông, quá mạo hiểm, ngày sau Lý Phù Trần không cách nào tiếp tục phát triển, nhiều năm tâm huyết của bọn họ coi nhưng không.
Mà Lý Vân Hải thì không giống, cho dù sau này Lý Vân Hải không có thành tựu, ít nhất cũng có căn cốt nhị tinh, có thể đảm bảo một chút.
- Ta không cho là như vậy.
Lý Thiên Hàn đưa ra ý kiến phản đối:
- Lý gia chúng ta từ từ suy sụp, chính là bởi vì từ trước đến nay quá mức bảo thủ, thiếu lòng tiến thủ, căn cốt tất niên là thể hiện tiên thiên tố chất của một người, nhưng thế giới này, căn cốt phổ thông thật là không có tiềm lực sao? Cững chưa chắc, Thành chủ của Triêu Dương Thành cách Vân Vụ Thành chúng ta ba nghìn dặm cũng là một vị có căn cốt phổ thông, nhưng mà thành tựu của hắn hiện tại, cón trên Thành chủ Vân Vụ Thành có căn cốt tam tinh. Lấy ý kiến của ta, là chọn người ưu tú nhất tiến vào Thối Thân Trì, mà không phải người có căn cốt ưu tú nhất tiến vào Thối Thân Trì. Nếu không, Thương Lan Tông đều lựa chọn đệ tử có căn cốt tinh cấp, còn cần thiên tài chiến làm chi nữa?
Phòng nghị sự lặng ngắt như tờ, Lý Thiên Hàn nói làm tất cả trưởng lão rơi vào trầm tư.
Thấy thế, Lý Thiết Sơn nhíu mày, nói:
- Lý gia ta suy sụp cũng chưa chắc là vì quá mức bảo thủ, người có vận khí, gia tộc cũng có vận khí. Mười năm trước, vận khí của Lý gia ta không tốt lắm, vẫn không xuất hiện đệ tử có căn cốt tinh cấp, thế nhưng hiện tại không giống, Lý Vân Hải con ta là căn cốt nhị tinh. Các vị, đây chính là căn cốt nhị tinh, Lý gia ta đã mười năm không có xuất hiện căn cốt nhị tinh rồi, bỏ qua lần này, có thể Lý gia ta không có ngày quật khởi.
Câu nói sau cùng, Lý Thiết Sơn rất trịnh trọng.
Phòng nghị sự rơi vào trầm mặc lần nữa, tất cả trưởng lão đều cúi đầu suy tính.
- Cha, các vị trưởng lão, lần này Thối Thân Trì mở ra, để Lý Vân Hải tiến vào đi!
Tiếng nói của Lý Phù Trần chợt vang lên.
- Phù Trần.
Lý Thiên Hàn giật mình nhìn Lý Phù Trần, mặc dù không có nắm chắc, nhưng trong tất cả trưởng lão, vẫn không ít người duy trì hắn. Hiện tại Lý Phù Trần nói như vậy, là tự động rút lui. Nhất thời, Lý Thiên Hàn vừa tức vừa giận, cảm thấy Lý Phù Trần quá hư hỏng.
Lý Vân Hải sửng sốt, sau đó nhìn Lý Phù Trần như nhìn một thằng ngu.
Nói thật, đến bước này, hắn (Lý Vân Hải) cũng có chút nóng lòng, Trưởng Lão Hội nếu toàn lực duy trì hắn, hắn cũng không lo lắng như bây giờ, chuyện này khác với dự tính ban đầu. Thế nhưng Lý Phù Trần vừa nói ra những lời này, Trưởng Lão Hội sẽ không duy trì cho hắn nữa.
- Thật đúng là ngu, hay hắn muốn làm người tốt bụng đây?
Nói chuyện là Lý Vân Hà bên cạnh Lý Vân Hải.
Lý Vân Hải hừ nói:
- Có thể hắn không có lòng tin, cho nên không dám nhận trọng trách, người như thế, không tiền đồ gì.
Hắn thấy, căn cốt của Lý Phù Trần quá kém, lại thiếu lòng tin và dũng khí, chắc chắn là không có thành tựu.
- Phù Trần, cho cha một lời giải thích.
Lý Thiên Hàn nghiêm túc nhìn Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần mở miệng nói:
- Thứ nhất, căn cốt của Lý Vân Hải quả thật là tốt hơn ta, ta không hy vọng Lý gia vì ta mạo hiểm. Thứ hai, ta có lòng tin, dù không tiền vào Thối Thân Trì, cũng có thể vào trước năm của thiên tài chiến, trở thành đệ tử của Thương Lan Tông.
Hắn làm như vậy, kỳ thật là vì Lý Thiên Hàn lo lắng, hắn không hy vọng Lý Thiên Hàn quá mệt mỏi. Một người có tiềm lực hay không, một năm hai năm không thể nhìn ra, nếu như mình thực sự tiến vào Thối Thân Trì, Lý Thiên Hàn sẽ nhận áp lực rất lớn.
- Tốt, có chí khí, không hổ là đệ tử của Lý gia ta.
Một tên Lý gia trưởng lão lớn tiếng khen.
- Tuổi còn trẻ mà có chí khí như thế này, thành tựu ngày sau sẽ không kém. Đáng tiếc, danh ngạch vào Thối Thân Trì chỉ có một, nếu không cũng nhường cho ngươi tiến vào.
Tất cả trưởng lão vốn vẫn đang suy nghĩ là ai nên tiến vào, hiện tại Lý Phù Trần giúp bọn hắn giải quyết nan đề này, mọi người đều nhìn hắn rất thuận mắt.
- Phù Trần ca quá khí phách.
Trong đám người, Lý Tiểu Điệp sùng bái nhìn Lý Phù Trần, nàng và Lý Phù Trần có huyết thống họ hàng, nhưng quan hệ rất xa, không trở ngại nàng sùng bái biểu ca.
- Đã như vậy, thì cứ như thế đi! Người tiến vào Thối Thân Trì lần này là Lý Vân Hải.
Lý Thiên Hàn nhìn thật sâu vào Lý Phù Trần, hắn nhìn thấy từ trong ánh mắt của đối phương có dũng khí, tự tin cùng với cơ trí.
Lúc này, hắn dường như hiểu được tấm lòng của Lý Phù Trần, có chút cảm động đồng thời có chút buồn cười. Chính mình phí hết tâm tư đi tranh đạt danh ngạch cho hắn, nghĩ không ra người huỷ đi lại là con trai mình.
Cứ như vậy, Lý Vân Hải thuận lợi tiến vào Thối Thân Trì rèn luyện thân thể, mà Lý Phù Trần cũng giống như trước, cách hai ba ngày lại đi Vân Vụ Sơn Mạch, buổi tối lại tu luyện Hồng Ngọc Công.
Thành thị thiên tài chiến ngày càng gần, bầu không khí của toàn bộ Vân Vụ Thành đều nóng lên.
Trước đây, Lý Phù Trần đi vào Vân Vụ Thành, sẽ gặp mấy người đệ tử gia tộc ăn không ngồi rồi. Hiện tại thì rất khó đụng tới, thỉnh thoảng mới gặp một tên, cũng lộ ra vội vội vàng vàng. Xem ra những đệ tử gia tộc không có hy vọng này, cũng bị trưởng bối đốc thúc đi tu luyện.
/225
|