Không lâu sau đó, quả thực đã có ý chỉ.
Hoàng cô tổ mẫu phong Tương vương làm An Bắc đại đô hộ kiêm Nguyên soái, chỉ đạo thiên binh, thống lĩnh vạn quân Yến Triệu Tần Lũng truy kích đại quân Đột Quyết.
Đêm đó ta ngủ rất sớm, nhưng luôn cảm giác bên người như có ai đang nhìn ta. Trằn trọc nửa mê nửa tỉnh hồi lâu mới miễn cưỡng mở mắt, mơ hồ thấy có bóng người đang ngồi rất gần.
Là Lý Thành Khí.
Ta giật mình, lập tức tỉnh táo bật dậy, bị dọa đến mức tim đập phát đau.
"Ta chỉ muốn nhìn nàng một chút trước khi đi", Lý Thành Khí cúi xuống, dùng môi chạm rất nhẹ lên mặt ta: "Rốt cuộc vẫn đánh thức nàng." Ta ngồi xuống, tay không tự chủ nắm chặt chăn gấm: "Sao trễ như vậy còn vào cung?" Tuy rằng ta với Lý Thành Khí đã không còn trói buộc gì, nhưng chàng cũng không phải người lỗ mãng. Đêm khuya vào cung chỉ vì gặp ta, vậy nhất định là có việc gì quan trọng hơn.
Chẳng lẽ ? Ta không đợi Lý Thành Khí trả lời liền truy hỏi: "Có phải chàng sắp đi hay không ?" Lý Thành Khí nhẹ gật đầu: "Sáng sớm ngày mai là đi, cho nên mới muốn đến thăm nàng." Ta nghe vào tai, cảm thấy hoảng hốt không đúng: "Vì sao nhanh như vậy? Không phải hôm nay mới hạ chỉ sao?" Chàng cười: "Thánh chỉ hôm nay vốn là nửa tháng trước đã định ra rồi, thời gian xuất quân còn cách mấy ngày. Nhưng đêm hôm qua U Yến truyền đến mật báo, Đột Quyết đã mở rộng quy mô xâm lấn, cho nên Hoàng tổ mẫu mới sửa lại ngày."
Mở rộng xâm lấn...
Chỉ cần bốn chữ ta đã hiểu sự tình không đơn giản như lời Lý Thành Khí. Nhất thời có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt của chàng thì tất cả đều biến mất, chỉ còn từng trận bất an cuồn cuộn quét đến, lòng dạ rối bời.
Trong màn trướng chỉ có duy nhất một ngọn đèn, đem hai chiếc bóng mơ hồ lồng vào nhau, tuy hai mà một.
Qua thật lâu, ta mới gắt gao nắm lấy tay Lý Thành khí: "Đêm nay ở lại với ta, được không?", nói xong câu đó, không dời tầm mắt khẩn trương nhìn chàng. Chàng xoay tay nắm tay ta, nhích lại gần nói: "Vĩnh An, tối nay ta vào cung không phải muốn làm gì đó, tin tưởng ta, về sau chúng ta nhất định sẽ bình an, cũng nhất định sẽ ở bên nhau."
Ta kiềm nén nước mắt, ra sức gật đầu.
Lý Thành Khí im lặng ôm ta một lúc mới buông tay, đỡ ta nằm xuống ngay ngắn: "Ngủ đi." Ta không dám buông tay chàng ra: "Ngày mai giờ nào đi?" Chàng chầm chậm vươn tay, vỗ về mặt ta, hạ giọng nói: "Lúc nàng tỉnh, ta đã đi rồi." Ta biết là chàng không muốn làm ta trắng đêm không ngủ, thức chờ đợi tới canh giờ kia. Nhưng chàng cũng sẽ hiểu được, mặc dù không biết, nhất định ta cũng cả đêm khó nhắm mắt .
Nhưng mà, vì quá rõ tính tình của nhau, ta chỉ có thể nhắm mắt lại, không nhắc lại nữa, để cho Lý Thành khí có thể quyết tâm rời đi.
Đến khi nghe được tiếng bước chân biến mất, ta mới mở mắt ra, nhìn màn trướng suy nghĩ xuất thần.
--
Nửa tháng sau, Uyển Nhi mới nói U Yến có tin thắng trận.
Nàng nằm ngửa trên giường, cười nhìn ta, trong ánh mắt rõ ràng đều là ý cười, lại không thèm nói cho ta biết nàng biết được gì. Ta bất đắc dĩ nhìn nàng: "Thôi, ta cũng không chờ tỷ, nếu là tin thắng trận ta liền an tâm." Uyển Nhi a lên: "Tin thắng trận là khác, chẳng lẽ muội không muốn biết hắn bị thương thế nào ư?"
Tim đập mạnh một nhịp, ta suýt nữa làm rơi chén trà, nhìn nàng vẫn cười tủm tỉm như cũ, mới biết là bị nàng lừa. Uyển Nhi cười lắc đầu, lại lắc đầu, cuối cùng đứng dậy chỉnh lại quần áo: "Thôi, muội hãy nghe cho kỹ, mặc dù Đột Quyết biết là Tương vương nắm giữ ấn soái, nhưng tự mình lãnh binh lại là trưởng tử của Tương vương, Thọ Xuân quận vương Lý Thành Khí, cho nên vương chưa đến mà địch đã lui. Nghe hay không, là vương chưa đến mà địch đã lui."
Ta tức cười nhìn nàng, nụ cười của Uyển Nhi ấm áp vui vẻ, ta cũng bị cảm động lây.
Nàng không đợi ta nói chuyện, lại tươi cười nói tiếp: "Vĩnh An, muội thật sự là có mắt nhìn tốt, lại còn may mắn nữa chứ, ngay cả ta cũng bắt đầu ganh tị muội rồi. Nam nhân như thế, đừng nói là từ lúc Hoàng cô tổ mẫu muội đăng cơ tới nay, xa hơn trước đó cũng không ai có thể sánh một nửa với hắn. Người Đột Quyết trời sinh tính bạo ngược, nhưng vừa nghe thấy tên hắn liền bị dọa sợ, lập tức lui binh. Đây không được xem là tin thắng trận lớn nhất từ trước tới nay sao?"
Hai tai ta dần nóng lên, nghe nàng nhấn mạnh từng chữ, trong lòng đều tràn ngập bóng dáng của Lý Thánh Khí.
Đêm nay, Hoàng cô tổ mẫu ở lại Phụng Thần phủ, Uyển Nhi cũng không cần theo hầu, liền thừa dịp hiếm khi được nhàn hạ đến chỗ ta cùng ăn bữa tối, ăn xong chỉ mới một canh giờ, còn nói muốn uống rượu. Ta gọi Hạ Chí Đông Dương chuẩn bị thêm đồ nhắm rượu, còn Uyển Nhi thì ngồi trên án thư của ta nghiền mực viết chữ, từng nét từng chữ đều có phong vận.
Nếu nói chữ Lý Thành Khí là khí khái lỗi lạc, thì chữ của Uyển Nhi chính là tao nhã đến cực điểm.
Ta đứng ở một bên xem, thở dài: "Lúc trước còn ở cạnh tỷ tỷ, thế mà ta không chịu chăm chỉ học bút pháp của tỷ, đúng là nhỏ tuổi không biết."
Nàng bật cười vui vẻ, buông bút trong tay, vừa muốn nói chuyện, Hạ Chí bỗng kéo váy chạy vụt vào. Ta hoảng sợ, đang muốn hỏi chuyện gì, Hạ Chí đã muốn phù phù một tiếng quỳ xuống dập đầu: "Quận chúa, Vĩnh Thái quận chúa sai người đến, nói là có việc liên quan đến mạng người muốn gặp quận chúa." Ta giật mình sợ run, lạnh cả người: "Mau bảo nàng tiến vào."
Hạ Chí vừa đứng dậy, Uyển Nhi bỗng nhiên lên tiếng: "Bảo nàng ta trở về, nói là quận chúa ngủ rồi." Ta nghe mà kinh hãi, liếc nhìn Uyển Nhi một cái: "Tỷ tỷ biết là chuyện gì?". Tính tình Uyển Nhi không thích quản mấy chuyện nhỏ nhặt tầm thường, quan hệ với Tiên Huệ cũng nhàn nhạt không thân, vì sao mới nghe thấy một câu như vậy lại lập tức có thể trả lời ? Như là biết rõ nội tình.
Nàng thở dài, vẫy tay cho lui Hạ Chí: "Hôm nay ta ở lại chỗ muội, là sợ muội nhúng tay vào việc này." Ta khó hiểu nhìn nàng, nàng vươn tay gắt gao giữ lấy cả hai cổ tay ta: "Hoàng cô tổ mẫu muội hạ mật chỉ, bắt Lý Trọng Nhuận, Võ Duyên Cơ cùng Tiên Huệ tự sát tạ tội." Giọng nói của nàng bình thản, nhưng lại như sấm sét nổ vang, chấn động đến mức ta không nói ra lời.
"Vì sao", ta gắt gao nhìn Uyển Nhi chằm chằm: "Vì sao Hoàng cô tổ mẫu lại hạ ý chỉ như vậy? Vì sao tỷ nói trước chuyện xảy ra? Vì sao tỷ biết mà không ngăn cản? Vì sao? Nói cho ta biết, rốt cuộc là vì sao!" Nàng siết tay rất chặt, như là muốn đau đớn từ cổ tay truyền đến, làm ta hoàn toàn tỉnh táo lại. Nhưng ta làm sao có thể bình tĩnh?
Chẳng lẽ thật sự vì vài lời đồn vớ vẩn mà có thể khiến cho Hoàng cô tổ mẫu hạ chỉ lấy mạng cả ba tôn nhi của bà ? Huống chi trong bụng Tiên Huệ còn có đứa nhỏ, đó là đứa nhỏ của Võ gia Lý gia, chảy dòng máu hoàng tộc, đồng thời cũng mà máu mủ của Hoàng cô tổ mẫu... Ta hít một hơi sâu, để bản thân duy trì tỉnh táo, ta không thể loạn, phải làm gì đó, nhất định phải làm gì đó cứu Tiên Huệ.
"Vĩnh An, cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần lo", Uyển Nhi cảnh báo cho ta: "Chuyện này phức tạp hơn so với muội tưởng tượng, muội lo không tới, cũng không thể lo." Ta cười khổ: "Ta hiểu được, bất kì kẻ nào trong cung này chết cũng đều có tầng tầng nguyên nhân, đều cần rất nhiều người âm thầm thúc đẩy. Nói cho ta biết, là ai muốn mạng bọn họ?"
Uyển Nhi mím môi, dường như đang do dự.
Ta lắc đầu: "Quên đi, buông tay, hiện tại ta không cần biết rốt cuộc là ai ngoan độc như vậy, có thể làm ra đến tình cảnh thế này. Nhất định là huynh đệ tỷ muội bọn họ, nhất định là người Võ gia Lý gia", ta nhìn ánh mắt hoảng hốt của Uyển Nhi, dùng sức rút khỏi tay nàng: "Liên quan mạng người, thả ta ra đi cứu người trước."
Mặt Uyển Nhi trầm xuống lạnh lùng, nghiêm mặt nói: "Muội đi cứu như thế nào ? Đi cầu Hoàng cô tổ mẫu muội? Nếu bà đã hạ mật chỉ như vậy, tuyệt đối không dung tha bất cứ kẻ nào nhiều lời nửa chữ. Đi cầu phụ vương muội ? Hằng Bình vương vốn không quyền vô thế, bảo vệ mình còn được cứu người thì khó. Đi cầu Lý Thành Khí? Hắn ở xa tận U Yến, sợ là Tiên Huệ đã hạ táng, hắn còn chưa thu được mật tín. Đi cầu Thái Bình? Hay là..." Nàng dừng một chút, mới khó lường liếc ta: "Đi cầu Lý Long Cơ?"
Ta bị nàng hỏi dồn dập á khẩu không trả lời được, nhưng một câu cuối cùng nhắc đến Lý Long Cơ rõ ràng lại mang theo chút đùa cợt. Ta biết Uyển Nhi không có khả năng lấy chuyện xưa của ta và Lý Long Cơ ra vui đùa, chẳng lẽ thật sự là có liên quan đến Lý Long Cơ? Ta không dám tin nhìn nàng: "Thật sự là Lý Long Cơ? Là Lý Long Cơ làm ?"
Nàng trầm mặc, trên người ta thoắt nóng thoắt lạnh, cảm thấy trước mắt dần biến thành màu đen.
"Không phải hắn", Uyển Nhi bỗng nhiên lên tiếng: "Việc này nhìn ngoài mặt là mấy tiểu bối kia không biết giữ mồm miệng, dám gièm pha Thiên Tử. Kì thực là do Hoàng cô tổ mẫu muội, hoặc là trực tiếp hơn, là hai huynh đệ Trương thị vì muốn chèn ép phe Thái tử mà làm ra."
Huynh đệ Trương thị... Thì phải là Thái Bình công chúa bày mưu đặt kế? Hay là huynh đệ bọn họ thánh sủng đang thịnh, ôm mộng muốn làm 'Lợi dụng Thiên Tử để sai khiến chư hầu'?* Ta không rảnh nghĩ sâu hơn, truy vấn hỏi: "Lý Long Cơ đã làm gì ? Hay là..." Trong đầu chợt hiện lên bóng dáng Lý Thành Khí, chàng cùng Thái Bình có âm thầm lui tới, chẳng lẽ... Không, không có khả năng!
* Tìm hiểu thêm về điển tích này
"Mật chỉ là ta viết", Uyển Nhi thẳng thắn: "Lúc ấy trong điện còn có mấy tiểu bối Lý gia, trong đó có Lý Trọng Tuấn, Khoả Nhi và Lý Long Cơ, mấy người này đang lúc Thánh Thượng giận dữ, chủ động khấu thỉnh Hoàng cô tổ mẫu muội giáng tội, nghiêm trị không tha."
Ta không dám nói lời nào, chỉ nhìn thẳng vào mắt Uyển Nhi, cho đến khi nàng gật đầu rất nhẹ, mới cảm giác cả người mất hết sức lực, suýt nữa ngồi bệt xuống đất. Hai người kia tuy là huynh tỷ cùng cha, nhưng không lớn lên cùng Tiên Huệ, còn Lý Long Cơ... ngược lại Lý Long Cơ là quen biết Tiên Huệ từ nhỏ, Đại Minh cung đến Thái Sơ cung, cũng là thân thiết như huynh muội ruột!
Tuyệt vọng khôn cùng cơ hồ làm cho ta không hít thở nổi.
Ta bấu chặt móng tay lên cạnh bàn, bắt buộc bản thân trấn định, nhất định suy nghĩ kĩ, cuối cùng còn có thể làm gì.
Nhưng Uyển Nhi đều đã vạch rõ triệt để, người nắm giữ việc này chính là Hoàng cô tổ mẫu, Thái Bình công chúa, đây là hai nữ nhân tôn quý nhất của Đại Chu, muốn mạng kẻ nào, tương đương chặt đứt hoàn toàn đường sống của kẻ đó, ai cũng vô pháp ngăn cản. Lần trước nếu không có Thái Bình cúi đầu cầu xin bệ hạ, e là ta đã sớm trở thành một oan hồn trong cung...
Đúng rồi, nếu là chủ ý của Hoàng cô tổ mẫu, có thể khuyên phục bà chỉ có Thái Bình.
Nếu là chủ ý Thái Bình, vậy cũng chỉ có nàng mới có thể cứu bọn họ.
Ta không dám trì hoãn, xoay người chạy ra cửa, vừa muốn kêu Hạ Chí, lại bị Uyển Nhi giữ chặt: "Có phải muội muốn đi tìm Thái Bình hay không? Thái Bình là loại người nào? Nàng ta trong cung trong triều là người kiêu ngạo nhất, trừ phi muội có chỗ hữu dụng với nàng ta, nếu không nàng ta tuyệt đối không buồn nhìn muội một cái."
Ta thở hổn hển, muốn phát khóc: "Cho dù thế nào ta cũng phải đi thử một lần." Uyển Nhi lắc đầu: "Không được, muội không thể đi, muội không nghĩ cho muội, cũng phải nghĩ cho Lý Thành Khí. Lúc trước hắn phải từ bỏ rất nhiều mới có thể khiến Thái Bình vào cung cầu tình cho muội. Nay hắn ở xa U Yến, muội ở Lạc Dương nếu bị liên lụy vô tội, bắt hắn làm sao bây giờ? Vạn nhất Thái Bình lấy muội làm con tin, muốn hắn từ bỏ càng nhiều thứ, làm sao bây giờ?"
Nàng nói lời này không phải suy nghĩ vì Lý Thành Khí, mà là biết, Lý Thành Khí là uy hiếp lớn nhất đối với ta.
Ta cắn chặt môi, trong miệng bất giác có vị tanh ngọt.
Uyển Nhi vòng tay ôm ta: "Còn kịp, tối nay chính là hạ mật chỉ, Vĩnh An, chưa phải đường cùng", lời của nàng mềm nhẹ ấm lòng, làm tan rã khủng hoảng trong lòng ta: "Hoàng cô tổ mẫu muội cho thời gian ba ngày, trong ngoài cung có người muốn mạng bọn họ, vậy khẳng định cũng có người muốn bảo trụ bọn họ. Muội yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu Tiên Huệ, nhưng tối nay muội nhất định không thể đi ra, đêm nay tin đồn bị siết chặt, muội phải ngốc ở trong này."
Ta để mặc Uyển Nhi ôm, thẫn thờ nhìn ánh nến. Uyển Nhi không ngừng thì thào, rốt cuộc ta cũng không thể nghe thêm nửa chữ. Nhất niệm sinh tử*, ta vốn tưởng rằng mình đã nhìn quen, nhưng tối nay lại một lần nữa đến gần như vậy, gần đến mức vô lực thừa nhận. Ngày ấy trên điện mọi người cố ý làm ta khó xử, Tiên Huệ liền lạnh giọng trào phúng, nhiều năm như vậy nàng vẫn không hề thay đổi. Nếu hôm nay đổi lại là ta, nếu nàng có thể nhận được tin tức trước chắc chắn sẽ liều lĩnh nhảy vào cung, liều lĩnh đi cầu tình.
*Chỉ cần một ý nghĩ cũng đã liên quan đến sống chết.
Uyển Nhi kéo ta đến bên giường, một tấc cũng không rời tay ta.
Thầm nghĩ muốn nhìn thấy chàng. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên ta mong chàng mãnh liệt như thế, mong chàng có thể trở về giúp ta.
Muốn chàng nói cho ta biết nên làm thế nào mới có thể không liên lụy tới ai, làm thế nào mới có thể giữ lại Tiên Huệ...
Hoàng cô tổ mẫu phong Tương vương làm An Bắc đại đô hộ kiêm Nguyên soái, chỉ đạo thiên binh, thống lĩnh vạn quân Yến Triệu Tần Lũng truy kích đại quân Đột Quyết.
Đêm đó ta ngủ rất sớm, nhưng luôn cảm giác bên người như có ai đang nhìn ta. Trằn trọc nửa mê nửa tỉnh hồi lâu mới miễn cưỡng mở mắt, mơ hồ thấy có bóng người đang ngồi rất gần.
Là Lý Thành Khí.
Ta giật mình, lập tức tỉnh táo bật dậy, bị dọa đến mức tim đập phát đau.
"Ta chỉ muốn nhìn nàng một chút trước khi đi", Lý Thành Khí cúi xuống, dùng môi chạm rất nhẹ lên mặt ta: "Rốt cuộc vẫn đánh thức nàng." Ta ngồi xuống, tay không tự chủ nắm chặt chăn gấm: "Sao trễ như vậy còn vào cung?" Tuy rằng ta với Lý Thành Khí đã không còn trói buộc gì, nhưng chàng cũng không phải người lỗ mãng. Đêm khuya vào cung chỉ vì gặp ta, vậy nhất định là có việc gì quan trọng hơn.
Chẳng lẽ ? Ta không đợi Lý Thành Khí trả lời liền truy hỏi: "Có phải chàng sắp đi hay không ?" Lý Thành Khí nhẹ gật đầu: "Sáng sớm ngày mai là đi, cho nên mới muốn đến thăm nàng." Ta nghe vào tai, cảm thấy hoảng hốt không đúng: "Vì sao nhanh như vậy? Không phải hôm nay mới hạ chỉ sao?" Chàng cười: "Thánh chỉ hôm nay vốn là nửa tháng trước đã định ra rồi, thời gian xuất quân còn cách mấy ngày. Nhưng đêm hôm qua U Yến truyền đến mật báo, Đột Quyết đã mở rộng quy mô xâm lấn, cho nên Hoàng tổ mẫu mới sửa lại ngày."
Mở rộng xâm lấn...
Chỉ cần bốn chữ ta đã hiểu sự tình không đơn giản như lời Lý Thành Khí. Nhất thời có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn thấy ánh mắt của chàng thì tất cả đều biến mất, chỉ còn từng trận bất an cuồn cuộn quét đến, lòng dạ rối bời.
Trong màn trướng chỉ có duy nhất một ngọn đèn, đem hai chiếc bóng mơ hồ lồng vào nhau, tuy hai mà một.
Qua thật lâu, ta mới gắt gao nắm lấy tay Lý Thành khí: "Đêm nay ở lại với ta, được không?", nói xong câu đó, không dời tầm mắt khẩn trương nhìn chàng. Chàng xoay tay nắm tay ta, nhích lại gần nói: "Vĩnh An, tối nay ta vào cung không phải muốn làm gì đó, tin tưởng ta, về sau chúng ta nhất định sẽ bình an, cũng nhất định sẽ ở bên nhau."
Ta kiềm nén nước mắt, ra sức gật đầu.
Lý Thành Khí im lặng ôm ta một lúc mới buông tay, đỡ ta nằm xuống ngay ngắn: "Ngủ đi." Ta không dám buông tay chàng ra: "Ngày mai giờ nào đi?" Chàng chầm chậm vươn tay, vỗ về mặt ta, hạ giọng nói: "Lúc nàng tỉnh, ta đã đi rồi." Ta biết là chàng không muốn làm ta trắng đêm không ngủ, thức chờ đợi tới canh giờ kia. Nhưng chàng cũng sẽ hiểu được, mặc dù không biết, nhất định ta cũng cả đêm khó nhắm mắt .
Nhưng mà, vì quá rõ tính tình của nhau, ta chỉ có thể nhắm mắt lại, không nhắc lại nữa, để cho Lý Thành khí có thể quyết tâm rời đi.
Đến khi nghe được tiếng bước chân biến mất, ta mới mở mắt ra, nhìn màn trướng suy nghĩ xuất thần.
--
Nửa tháng sau, Uyển Nhi mới nói U Yến có tin thắng trận.
Nàng nằm ngửa trên giường, cười nhìn ta, trong ánh mắt rõ ràng đều là ý cười, lại không thèm nói cho ta biết nàng biết được gì. Ta bất đắc dĩ nhìn nàng: "Thôi, ta cũng không chờ tỷ, nếu là tin thắng trận ta liền an tâm." Uyển Nhi a lên: "Tin thắng trận là khác, chẳng lẽ muội không muốn biết hắn bị thương thế nào ư?"
Tim đập mạnh một nhịp, ta suýt nữa làm rơi chén trà, nhìn nàng vẫn cười tủm tỉm như cũ, mới biết là bị nàng lừa. Uyển Nhi cười lắc đầu, lại lắc đầu, cuối cùng đứng dậy chỉnh lại quần áo: "Thôi, muội hãy nghe cho kỹ, mặc dù Đột Quyết biết là Tương vương nắm giữ ấn soái, nhưng tự mình lãnh binh lại là trưởng tử của Tương vương, Thọ Xuân quận vương Lý Thành Khí, cho nên vương chưa đến mà địch đã lui. Nghe hay không, là vương chưa đến mà địch đã lui."
Ta tức cười nhìn nàng, nụ cười của Uyển Nhi ấm áp vui vẻ, ta cũng bị cảm động lây.
Nàng không đợi ta nói chuyện, lại tươi cười nói tiếp: "Vĩnh An, muội thật sự là có mắt nhìn tốt, lại còn may mắn nữa chứ, ngay cả ta cũng bắt đầu ganh tị muội rồi. Nam nhân như thế, đừng nói là từ lúc Hoàng cô tổ mẫu muội đăng cơ tới nay, xa hơn trước đó cũng không ai có thể sánh một nửa với hắn. Người Đột Quyết trời sinh tính bạo ngược, nhưng vừa nghe thấy tên hắn liền bị dọa sợ, lập tức lui binh. Đây không được xem là tin thắng trận lớn nhất từ trước tới nay sao?"
Hai tai ta dần nóng lên, nghe nàng nhấn mạnh từng chữ, trong lòng đều tràn ngập bóng dáng của Lý Thánh Khí.
Đêm nay, Hoàng cô tổ mẫu ở lại Phụng Thần phủ, Uyển Nhi cũng không cần theo hầu, liền thừa dịp hiếm khi được nhàn hạ đến chỗ ta cùng ăn bữa tối, ăn xong chỉ mới một canh giờ, còn nói muốn uống rượu. Ta gọi Hạ Chí Đông Dương chuẩn bị thêm đồ nhắm rượu, còn Uyển Nhi thì ngồi trên án thư của ta nghiền mực viết chữ, từng nét từng chữ đều có phong vận.
Nếu nói chữ Lý Thành Khí là khí khái lỗi lạc, thì chữ của Uyển Nhi chính là tao nhã đến cực điểm.
Ta đứng ở một bên xem, thở dài: "Lúc trước còn ở cạnh tỷ tỷ, thế mà ta không chịu chăm chỉ học bút pháp của tỷ, đúng là nhỏ tuổi không biết."
Nàng bật cười vui vẻ, buông bút trong tay, vừa muốn nói chuyện, Hạ Chí bỗng kéo váy chạy vụt vào. Ta hoảng sợ, đang muốn hỏi chuyện gì, Hạ Chí đã muốn phù phù một tiếng quỳ xuống dập đầu: "Quận chúa, Vĩnh Thái quận chúa sai người đến, nói là có việc liên quan đến mạng người muốn gặp quận chúa." Ta giật mình sợ run, lạnh cả người: "Mau bảo nàng tiến vào."
Hạ Chí vừa đứng dậy, Uyển Nhi bỗng nhiên lên tiếng: "Bảo nàng ta trở về, nói là quận chúa ngủ rồi." Ta nghe mà kinh hãi, liếc nhìn Uyển Nhi một cái: "Tỷ tỷ biết là chuyện gì?". Tính tình Uyển Nhi không thích quản mấy chuyện nhỏ nhặt tầm thường, quan hệ với Tiên Huệ cũng nhàn nhạt không thân, vì sao mới nghe thấy một câu như vậy lại lập tức có thể trả lời ? Như là biết rõ nội tình.
Nàng thở dài, vẫy tay cho lui Hạ Chí: "Hôm nay ta ở lại chỗ muội, là sợ muội nhúng tay vào việc này." Ta khó hiểu nhìn nàng, nàng vươn tay gắt gao giữ lấy cả hai cổ tay ta: "Hoàng cô tổ mẫu muội hạ mật chỉ, bắt Lý Trọng Nhuận, Võ Duyên Cơ cùng Tiên Huệ tự sát tạ tội." Giọng nói của nàng bình thản, nhưng lại như sấm sét nổ vang, chấn động đến mức ta không nói ra lời.
"Vì sao", ta gắt gao nhìn Uyển Nhi chằm chằm: "Vì sao Hoàng cô tổ mẫu lại hạ ý chỉ như vậy? Vì sao tỷ nói trước chuyện xảy ra? Vì sao tỷ biết mà không ngăn cản? Vì sao? Nói cho ta biết, rốt cuộc là vì sao!" Nàng siết tay rất chặt, như là muốn đau đớn từ cổ tay truyền đến, làm ta hoàn toàn tỉnh táo lại. Nhưng ta làm sao có thể bình tĩnh?
Chẳng lẽ thật sự vì vài lời đồn vớ vẩn mà có thể khiến cho Hoàng cô tổ mẫu hạ chỉ lấy mạng cả ba tôn nhi của bà ? Huống chi trong bụng Tiên Huệ còn có đứa nhỏ, đó là đứa nhỏ của Võ gia Lý gia, chảy dòng máu hoàng tộc, đồng thời cũng mà máu mủ của Hoàng cô tổ mẫu... Ta hít một hơi sâu, để bản thân duy trì tỉnh táo, ta không thể loạn, phải làm gì đó, nhất định phải làm gì đó cứu Tiên Huệ.
"Vĩnh An, cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần lo", Uyển Nhi cảnh báo cho ta: "Chuyện này phức tạp hơn so với muội tưởng tượng, muội lo không tới, cũng không thể lo." Ta cười khổ: "Ta hiểu được, bất kì kẻ nào trong cung này chết cũng đều có tầng tầng nguyên nhân, đều cần rất nhiều người âm thầm thúc đẩy. Nói cho ta biết, là ai muốn mạng bọn họ?"
Uyển Nhi mím môi, dường như đang do dự.
Ta lắc đầu: "Quên đi, buông tay, hiện tại ta không cần biết rốt cuộc là ai ngoan độc như vậy, có thể làm ra đến tình cảnh thế này. Nhất định là huynh đệ tỷ muội bọn họ, nhất định là người Võ gia Lý gia", ta nhìn ánh mắt hoảng hốt của Uyển Nhi, dùng sức rút khỏi tay nàng: "Liên quan mạng người, thả ta ra đi cứu người trước."
Mặt Uyển Nhi trầm xuống lạnh lùng, nghiêm mặt nói: "Muội đi cứu như thế nào ? Đi cầu Hoàng cô tổ mẫu muội? Nếu bà đã hạ mật chỉ như vậy, tuyệt đối không dung tha bất cứ kẻ nào nhiều lời nửa chữ. Đi cầu phụ vương muội ? Hằng Bình vương vốn không quyền vô thế, bảo vệ mình còn được cứu người thì khó. Đi cầu Lý Thành Khí? Hắn ở xa tận U Yến, sợ là Tiên Huệ đã hạ táng, hắn còn chưa thu được mật tín. Đi cầu Thái Bình? Hay là..." Nàng dừng một chút, mới khó lường liếc ta: "Đi cầu Lý Long Cơ?"
Ta bị nàng hỏi dồn dập á khẩu không trả lời được, nhưng một câu cuối cùng nhắc đến Lý Long Cơ rõ ràng lại mang theo chút đùa cợt. Ta biết Uyển Nhi không có khả năng lấy chuyện xưa của ta và Lý Long Cơ ra vui đùa, chẳng lẽ thật sự là có liên quan đến Lý Long Cơ? Ta không dám tin nhìn nàng: "Thật sự là Lý Long Cơ? Là Lý Long Cơ làm ?"
Nàng trầm mặc, trên người ta thoắt nóng thoắt lạnh, cảm thấy trước mắt dần biến thành màu đen.
"Không phải hắn", Uyển Nhi bỗng nhiên lên tiếng: "Việc này nhìn ngoài mặt là mấy tiểu bối kia không biết giữ mồm miệng, dám gièm pha Thiên Tử. Kì thực là do Hoàng cô tổ mẫu muội, hoặc là trực tiếp hơn, là hai huynh đệ Trương thị vì muốn chèn ép phe Thái tử mà làm ra."
Huynh đệ Trương thị... Thì phải là Thái Bình công chúa bày mưu đặt kế? Hay là huynh đệ bọn họ thánh sủng đang thịnh, ôm mộng muốn làm 'Lợi dụng Thiên Tử để sai khiến chư hầu'?* Ta không rảnh nghĩ sâu hơn, truy vấn hỏi: "Lý Long Cơ đã làm gì ? Hay là..." Trong đầu chợt hiện lên bóng dáng Lý Thành Khí, chàng cùng Thái Bình có âm thầm lui tới, chẳng lẽ... Không, không có khả năng!
* Tìm hiểu thêm về điển tích này
"Mật chỉ là ta viết", Uyển Nhi thẳng thắn: "Lúc ấy trong điện còn có mấy tiểu bối Lý gia, trong đó có Lý Trọng Tuấn, Khoả Nhi và Lý Long Cơ, mấy người này đang lúc Thánh Thượng giận dữ, chủ động khấu thỉnh Hoàng cô tổ mẫu muội giáng tội, nghiêm trị không tha."
Ta không dám nói lời nào, chỉ nhìn thẳng vào mắt Uyển Nhi, cho đến khi nàng gật đầu rất nhẹ, mới cảm giác cả người mất hết sức lực, suýt nữa ngồi bệt xuống đất. Hai người kia tuy là huynh tỷ cùng cha, nhưng không lớn lên cùng Tiên Huệ, còn Lý Long Cơ... ngược lại Lý Long Cơ là quen biết Tiên Huệ từ nhỏ, Đại Minh cung đến Thái Sơ cung, cũng là thân thiết như huynh muội ruột!
Tuyệt vọng khôn cùng cơ hồ làm cho ta không hít thở nổi.
Ta bấu chặt móng tay lên cạnh bàn, bắt buộc bản thân trấn định, nhất định suy nghĩ kĩ, cuối cùng còn có thể làm gì.
Nhưng Uyển Nhi đều đã vạch rõ triệt để, người nắm giữ việc này chính là Hoàng cô tổ mẫu, Thái Bình công chúa, đây là hai nữ nhân tôn quý nhất của Đại Chu, muốn mạng kẻ nào, tương đương chặt đứt hoàn toàn đường sống của kẻ đó, ai cũng vô pháp ngăn cản. Lần trước nếu không có Thái Bình cúi đầu cầu xin bệ hạ, e là ta đã sớm trở thành một oan hồn trong cung...
Đúng rồi, nếu là chủ ý của Hoàng cô tổ mẫu, có thể khuyên phục bà chỉ có Thái Bình.
Nếu là chủ ý Thái Bình, vậy cũng chỉ có nàng mới có thể cứu bọn họ.
Ta không dám trì hoãn, xoay người chạy ra cửa, vừa muốn kêu Hạ Chí, lại bị Uyển Nhi giữ chặt: "Có phải muội muốn đi tìm Thái Bình hay không? Thái Bình là loại người nào? Nàng ta trong cung trong triều là người kiêu ngạo nhất, trừ phi muội có chỗ hữu dụng với nàng ta, nếu không nàng ta tuyệt đối không buồn nhìn muội một cái."
Ta thở hổn hển, muốn phát khóc: "Cho dù thế nào ta cũng phải đi thử một lần." Uyển Nhi lắc đầu: "Không được, muội không thể đi, muội không nghĩ cho muội, cũng phải nghĩ cho Lý Thành Khí. Lúc trước hắn phải từ bỏ rất nhiều mới có thể khiến Thái Bình vào cung cầu tình cho muội. Nay hắn ở xa U Yến, muội ở Lạc Dương nếu bị liên lụy vô tội, bắt hắn làm sao bây giờ? Vạn nhất Thái Bình lấy muội làm con tin, muốn hắn từ bỏ càng nhiều thứ, làm sao bây giờ?"
Nàng nói lời này không phải suy nghĩ vì Lý Thành Khí, mà là biết, Lý Thành Khí là uy hiếp lớn nhất đối với ta.
Ta cắn chặt môi, trong miệng bất giác có vị tanh ngọt.
Uyển Nhi vòng tay ôm ta: "Còn kịp, tối nay chính là hạ mật chỉ, Vĩnh An, chưa phải đường cùng", lời của nàng mềm nhẹ ấm lòng, làm tan rã khủng hoảng trong lòng ta: "Hoàng cô tổ mẫu muội cho thời gian ba ngày, trong ngoài cung có người muốn mạng bọn họ, vậy khẳng định cũng có người muốn bảo trụ bọn họ. Muội yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu Tiên Huệ, nhưng tối nay muội nhất định không thể đi ra, đêm nay tin đồn bị siết chặt, muội phải ngốc ở trong này."
Ta để mặc Uyển Nhi ôm, thẫn thờ nhìn ánh nến. Uyển Nhi không ngừng thì thào, rốt cuộc ta cũng không thể nghe thêm nửa chữ. Nhất niệm sinh tử*, ta vốn tưởng rằng mình đã nhìn quen, nhưng tối nay lại một lần nữa đến gần như vậy, gần đến mức vô lực thừa nhận. Ngày ấy trên điện mọi người cố ý làm ta khó xử, Tiên Huệ liền lạnh giọng trào phúng, nhiều năm như vậy nàng vẫn không hề thay đổi. Nếu hôm nay đổi lại là ta, nếu nàng có thể nhận được tin tức trước chắc chắn sẽ liều lĩnh nhảy vào cung, liều lĩnh đi cầu tình.
*Chỉ cần một ý nghĩ cũng đã liên quan đến sống chết.
Uyển Nhi kéo ta đến bên giường, một tấc cũng không rời tay ta.
Thầm nghĩ muốn nhìn thấy chàng. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên ta mong chàng mãnh liệt như thế, mong chàng có thể trở về giúp ta.
Muốn chàng nói cho ta biết nên làm thế nào mới có thể không liên lụy tới ai, làm thế nào mới có thể giữ lại Tiên Huệ...
/81
|