Hỏa lực cực mạnh, rất lớn có thể mang mọi vật trên đời thiêu đốt, cho đến tiêu tan không còn. Trước giờ Ngôn Thanh Hạm không hề biết thì ra khi cơ thể dâng lên dục hỏa, thì đồng thời uy lực cũng mạnh không kém.
Thân thể mềm nhũn không còn bộ dạng, khớp xương như bị đốt vụn. Trong không khí tràn ngập hương vị kem ngọt, cùng lúc đó, còn có mùi vị không nói ra được. Ngôn Thanh Hạm hiểu rõ đó chính là mùi vị tìиɦ ɖu͙ƈ.
Lúc này một người yêu sạch sẽ như mình lại bị thoa kem khắp người. Cổ có, lưng có, ngay cả ngực cùng mông đều thành màu trắng. Cảm giác được cái lưỡi mềm mại của Lam Khiên Mạch đang qua lại gặm mút, Ngôn Thanh Hạm theo bản năng hừ nhẹ một tiếng, cả người hơi cong lên. Cô biết thân thể mình đang trong giai đoạn vô cùng nhạy cảm, cho dù bên trong có thứ khác lấp đầy, nhưng vẫn không thể giải quyết khẩn cấp này.
"Thanh Hạm ướt quá." ngôn ngữ dâm mỹ vang bên tai, chỉ là Ngôn Thanh Hạm không còn sức nghĩ đến những điều đó, càng không có ý muốn phản bác Lam Khiên Mạch. Người vòng qua bàn, tới trước mặt. Lập tức thân thể của mình liền bị đối phương nâng lên, Bốn mắt nhìn nhau, Ngôn Thanh Hạm thu vào ánh mắt trầm ngâm chứa đựng du͙ƈ vọиɠ thu vào đáy mắt. Một mắt cô cũng không dám nâng lên, sợ mình sẽ bị đôi mắt thâm thúy đó hút vào.
"Thanh Hạm xấu hổ sao? chỗ đó… có cảm giác gì?" nhìn Ngôn Thanh Hạm không muốn nhìn mình, Lam Khiên Mạch thấy cô ngượng quá, cười hỏi. Nàng dùng lòng bàn tay lướt qua nơi ướŧ áŧ không chịu nổi giữa hai chân, rồi lại cố ý dừng ngay động khẩu đang không ngừng tràn ra nước suối mà vân vê. Thoáng nhìn bụng dưới Ngôn Thanh Hạm không ngừng co giật, nụ cười trên mặt Lam Khiên Mạch càng đậm.
Nàng biết, hiện tại mỗi giây mỗi phút đối với Ngôn Thanh Hạm mà nói đều là sự dằn vặt. Kỳ thực Lam Khiên Mạch cũng không muốn đối đãi với Ngôn Thanh Hạm như vậy, nàng muốn tiến vào người nữ nhân này, yên ổn yêu cô, thương cô, để cho cô hưởng thụ sự vui vẻ tuyệt vời này. Nhưng mà, nếu như làm vậy, thì cuộc hoan ái này sẽ không nhanh chóng kết thúc được. Lam Khiên Mạch không muốn, càng không thể sớm như vậy buông tha Ngôn Thanh Hạm. Cho nên, nàng muốn kéo dài dây dưa cuộc mây mưa này vô kỳ hạn, cho đến vĩnh viễn.
"Lam Khiên Mạch, cuối cùng em muốn gì?" chuyện đến nước này, Ngôn Thanh Hạm còn không nhìn ra Lam Khiên Mạch đang cố ý đùa mình, thì cũng uổng cho cái đầu thông minh của cô. Nếu vậy với người không muốn làʍ ŧìиɦ ở chỗ như vậy, còn khiến cô nhiều lần như vậy, Ngôn Thanh Hạm chắc sẽ không thể không nổi giận.
"Ha ha, em muốn gì? Thanh Hạm hỏi em như vậy, đúng là khiến em thương tâm. Ý nghĩ của em không phải chị hiểu rõ nhất sao?" trong lúc nói chuyện. Lam Khiên Mạch từng bước tiến đến. Trong lúc chính mình còn nhìn chăm chú, chậm rãi hôn lên bộ ngực kiều đĩnh. màu sắc trái cây cũng không mang hồng phấn như bình thường mà vì động tình biến thành màu đỏ rực, cùng với màu kem trắng, cùng mị hoặc khó nói ra.
Đỉnh phong mẫn cảm cực hạn bị Lam Khiên Mạch ngậm vào miệng, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy trời đất trước mặt xoay vòng, hai tay theo bản năng ôm đầu đối phương, áp vào người mình. "Ưm… Tiểu Mạch…" vòng eo không tự chủ được uốn éo, phối hợp với nhịp điệu cắn gặm của Lam Khiên Mạch. Theo động tác của mình, Ngôn Thanh Hạm cảm giác rõ ràng, đối phương thả lỏng cơ thể dị vật cũng rối loạn theo.
Chúng nó như tiểu quái thú bị nhốt trong lòng, lâu lắm chưa dương oai. Hiện tại, có nơi tốt dĩ nhiên là muốn náo động một phen. Mặc dù lực đạo rất nhẹ, mang theo khoái ý khiến Ngôn Thanh Hạm mất hồn. Cô nhẫn nại rất lâu, rốt cuộc khát vọng này có dùng thứ này giảm bớt đi. Cho dù thế nào, cô cũng không muốn dừng lại.
"Thanh Hạm ngoan, thành thật một chút, chờ một chút, em sẽ để chị tốt hơn." có lẽ nhận thấy ý đồ Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch nhẹ giọng nói, hôn lên khỏa ngực trống vắng còn lại. Ngực Ngôn Thanh Hạm căng đầy, hình dạng cũng rất tốt. Hiện tại, trên khỏa trắng nõn đã dính đầy kem, Ngôn Thanh Hạm di chuyển, chúng nó cũng sẽ lay động. Thỉnh thoảng biên độ đong đưa cũng sẽ lớn một chút, quả hồng vùi dập bên trong thi thoảng lại có thể thấy ánh sáng mặt trời. Chỉ là nhìn nơi mềm mại đó, cũng khiến người ta không nhịn được đau lòng muốn bảo vệ.
Bởi vì vận động quá nhiều, da thịt Ngôn Thanh Hạm dính ướt một lớp mồ hôi mỏng, mơ hồ mang theo mùi sữa tắm thơm ngát. Lưu luyến cắn gặm bộ ngực đối phương đến đỏ bừng, Lam Khiên Mạch cảm giác mình như một con sói đói, Ngôn Thanh Hạm như là con mồi mà nàng tìm được sau bao ngày đói bụng. Không ăn sạch sẽ tuyệt không nghỉ ngơi.
"Vừa rồi Thanh Hạm hỏi em, muốn gì, kỳ thực, em chỉ muốn yêu chị thật tốt thôi. Yêu của chị cái tốt, yêu cái xấu của chị, yêu thân thể chị, yêu tất cả của chị, yêu chị hơn tâm, người của chị." Thanh Hạm, mãi mãi cũng đừng nghi ngờ tình cảm của em, em không cần nhiều, chỉ cần tin tưởng.
"Tiểu Mạch, chị…" nghe Lam Khiên Mạch nói sâu tình như vậy, Ngôn Thanh Hạm sao lại không cảm động? Cô muốn nói xin lỗi vì mình lỡ lời, nhưng lời vừa đến bên miệng, rồi lại đột ngột nuốt vào. Thấy Lam Khiên Mạch cuối người xuống, tay để vào giữa hai chân mình. Ngôn Thanh Hạm không kịp cản, địa phương nóng rực kia cũng bị đối phương hôn trước một bước.
"Ưm…" bị vị nhạy cảm bị người yêu thương tiếc như vậy, Ngôn Thanh Hạm không kiềm hãm được bắt đầu vặn vẹo vòng eo, đem cửa mình đưa vào miệng Lam Khiên Mạch. Không gian mông lung cô mở mắt nhìn về cửa kính phòng bếp. Bên đó phản chiếu hình ảnh hai cô gái, một người đang còng thân thể, là Lam Khiên Mạch đang vùi đầu vào giữa hai chân mình. Còn lại toàn thân xícɦ ɭõa quỳ trên bàn, trên người đầy vết kem cùng dấu yêu, chính là mình.
Lúc này, gương mặt trắng nõn của cô bị màu hồng phấn thay thế, ngay cả trong mắt cùng mang theo hơi nước du͙ƈ vọиɠ. Bộ ngực cương lên tăng thêm chút tê dại, không tốt như Lam Khiên Mạch nghĩ đến, hai khỏa như hai cái bánh bao cỡ lớn phồng to. Dưới thân Lam Khiên Mạch phát ra thế tiến công càng dữ dội, nàng ngậm khỏa thịt chân tâm nhạy cảm của mình không ngừng dùng răng cắn, dùng đầu lưỡi quét lướt. Ngôn Thanh Thanh rêи ɾỉ thành tiếng, đôi mắt vì thoải mái mà sinh ra nước mắt.
Xuyên qua ánh mắt mông lung, ánh mắt cô lần nữa nhìn đến cửa phòng bếp. Ngôn Thanh Hạm thực sự hoài nghi, người bên trong có phải là mình hay không. Nếu như không phải người Lam Khiên Mạch yêu là ai? nếu là như vậy khi nào mình trở nên phóng đãng như vậy? sau khi gặp Lam Khiên Mạch? hay là sau khi thích nàng?
"Tiểu… Tiểu Mạch…. ưm…." thân thể tích tụ kɦoáı ƈảʍ càng nhiều, động tác trên miệng Lam Khiên Mạch đẩy nhanh hơn, du͙ƈ vọиɠ kiềm nén trong cơ thể Ngôn Thanh Hạm rốt cuộc bị thả ra ngoài. Đại não mất đi năng lực suy nghĩ, cô chỉ cảm thấy cột sống tê dại không chịu nổi, bên hông mềm nhũn, hai viên dị vật tròn chôn trong người theo nhiệt lưu thuận thế trượt ra ngoài, trước khi ly khai cũng nhanh chóng cạ vào thân thể mình. Thân thể Ngôn Thanh Hạm tiếp đó muốn hỏng sao có thể chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt như vậy? Cô kẹp chặt hai chân của mình, không cách nào ức chế hừ nhẹ một tiếng. Tựa như không xương ngã lên người Lam Khiên Mạch, yếu đuối run rẩy.
"Thanh Hạm thật vội vàng, em chỉ mới dùng miệng, chị đã đến." nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm bất mãn dùng đôi tay vô lực nhẹ đập lên lưng nàng. Thấy đối hành động khả ái như thế Lam Khiên Mạch thỏa mãn cười, cầm lên hai quả nhỏ trượt từ trong cơ thể Ngôn Thanh Hạm ra.
"Hai vật nhỏ này ra ngoài, chúng ta cùng ăn nó được không?" nếu nói như trước kia bị Lam Khiên Mạch chơi xấu như vậy, Ngôn Thanh Hạm nhất định bực mình cùng ngượng ngùng, còn hiện tại cô chỉ có thể dùng tâm tình kinh ngạc để hình dung. Nhìn thấy Lam Khiên Mạch cầm quả nhỏ đã lột vỏ từ trong cơ thể mình, nhét vào miệng. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy Lam Khiên Mạch là một nữ nhân cường đại dù nói thế nào cũng là ra từ chỗ đó của chính mình, sao nàng có thể thản nhiên ăn như vậy….
"Qủa nhiên, nho được Thanh Hạm yêu ăn cũng ngon hơn. Đây rồi, còn một quả, chúng ta cùng ăn được không?" Lam Khiên Mạch nói cầm quả nhỏ lột vỏ còn lại, Ngôn Thanh Hạm còn chưa kịp nói chữ không, thì quả nho liền chui vào miệng mình. Mặc dù lột vỏ cũng không có vị gì, nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn thấy vô cùng xấu hổ. Lúc cô muốn nhổ ra thì Lam Khiên Mạch biết ý cô, chợt hôn lấy cô.
Bốn cánh môi kề nhau, mùi vị nho mang theo hương vị của mình khuếch tán trong miệng. Ngôn Thanh Hạm nhắm mắt lại, hưởng thụ nhiệt tình của Lam Khiên Mạch nhưng không mất đi ôn nhu, còn có sự xoa bóp an ủi của nàng. Trong trí nhớ dường như mỗi lần hoan ái mình đều được ưu đãi như vậy. Đúng vậy, Lam Khiên Mạch là một người yêu xứng đáng, cũng là nữ nhân mình yêu thương.
Chỉ trong lúc Ngôn Thanh Hạm hưởng thụ thời khắc ôn tồn này, cô phát hiện tay Lam Khiên Mạch dần rời đi chỗ khác, đúng lúc thần không biết quỷ không hay bò đến giữa hai chân mình, trực tiếp đặt lên giải đất ướŧ áŧ đó lần nữa. Thân thể mẫn cảm còn chưa tan, bây giờ bị Lam Khiên Mạch ấn một cái nháy mắt liền có trận điện lưu từ giữa hai chân truyền khắp toàn thân, không để Ngôn Thanh Hạm chuẩn bị run lên.
"Thanh Hạm lại đói, đúng không?" nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm vội lắc đầu. Cô không muốn làm bánh kem sinh nhật, cũng không muốn bị nhét nho. "Chị từ bỏ, chị muốn nghỉ ngơi a." Ngôn Thanh Ham nói, xoay người muốn từ trên bàn đi xuống. Ai ngờ cô vừa xoay người, thân thể vô lực liền bị Lam Khiên Mạch ngăn lại, cả người bị ép quỳ trên bàn.
"Tiểu Mạch, không muốn…." nơi ướŧ áŧ giữa hai chân bị Lam Khiên Mạch dùng tay xoa, dường như không chạm vào trọng điểm, khiến bản thân khiêu khích không chịu được, rơi vào tay giặc. Ngôn Thanh Hạm không muốn dùng tư thế mắc cỡ cùng Lam Khiên Mạch làm chuyện này, nhưng với sức cô hiện tại, đừng nói Lam Khiên Mạch muốn trốn khỏi mình, ngay cả tự mình đứng dậy cũng sẽ có chút trắc trở.
"Thanh Hạm, đừng, cũng đừng cự tuyệt em. Để cho em yêu chị lần nữa, có được không?" một tiếng khẩn cầu không bao lâu âm thanh sau lưng vang lên, Ngôn Thanh Hạm quay đầu lại, đối mặt với Lam Khiên Mạch đang nhìn mình, quyết tâm ban đầu cứ như vậy mềm xuống.
Trước đây mỗi lần cùng Lam Khiên Mạch làm chuyện này, các nàng làm đến đó thì ngừng. Bất luận mình ở dưới hay Lam Khiên Mạch ở dưới, một lần cũng là cực hạn. Hiện tại, nhìn đáy mắt Lam Khiên Mạch ẩn sâu du͙ƈ vọиɠ cùng khát cầu, đáy lòng Ngôn Thanh không đành lòng cự tuyệt đối phương. Cô cảm thấy, yêu cầu bị người phủ định là một chuyện rất tàn nhẫn.
Nghĩ đến đây Ngôn Thanh Hạm liền nhịn lại mệt mỏi không ngừng tiến đến, tùy Lam Khiên Mạch muốn làm gì cô thì làm. Cái mông mông bị hàm răng cắn lên, Ngôn Thanh Hạm liếc thấy hai cánh tay mình lay động, hừ nhẹ một tiếng. Cô phát hiện sau khi hai người xác lập quan hệ, thân thể khi bị Lam Khiên Mạch chạm vào cũng không còn sức chống cự. Cũng như bây giờ, đối phương chỉ dễ dàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ mình đã động tình lần nữa.
"Tiểu Mạch… chị… ưm" có vài lời Ngôn Thanh Hạm không thể nói được, cho nên cô ưm ơ nửa ngày cuối cùng cũng không có đoạn kết. Là người yêu, Lam Khiên có thể nhìn ra Ngôn Thanh Hạm muốn gì. Nhìn đóa hoa ẩm ướt cánh hoa căng mọng không chịu nổi, nàng cười cười duỗi ngón tay của mình, chậm rãi đẩy vào trong.
Thân thể bị ngón tay thon dài của Lam Khiên Mạch lấp đầy, tiết mục chờ áp đã lâu rốt cuộc cũng trình diễn. Ngôn Thanh Hạm thở hổn hển dồn dập, eo thon nương theo nhịp điệu của Lam Khiên Mạch phập phồng qua lại. Đây là lần đầu tiên cô trầm mê với chuyện làʍ ŧìиɦ, mà ngón tay Lam Khiên Mạch không còn là ngón tay, mà biến thành công tắc cơ năng.
Gia tốc của đối phương cùng du͙ƈ vọиɠ trong cơ thể cô phi nhanh cuộn trào mãnh liệt, khiến nàng trong thời gian quên mất cảm giác thẹn thùng cùng rụt rè. Đối phương giảm tốc độ, thân thể của cô cũng sẽ hoãn lại theo. Đói khát này như đóa hoa khô héo, cho dù từng nở rộ tiên diễm cỡ nào, thì bây giờ cũng chỉ là một mảnh tàn.
"Tiểu Mạch… chậm một chút…. chị sắp không chịu nổi." đầu gối cùng khí lực bị bàn tay đó rút đi, Ngôn Thanh Hạm vô lực ngã xuống. Nhận thấy cô sắp ngã, Lam Khiên Mạch vội đưa tay ôm lấy Ngôn Thanh Hạm nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, để cho cô dựa lên người mình.
Có chống đỡ Ngôn Thanh Hạm hoàn toàn trầm tĩnh lại. Cô hé miệng, khẽ cắn nhẹ cổ áo Lam Khiên Mạch, đề phòng chính mình hưởng thụ quá mức vì đối phương giữ lấy mà phát ra âm thanh. Thân thể nàng như bị gió thổi không ngừng cho dẫu lìa ngọn cây vẫn là còn ý vương tơ lòng, yếu đuối không chịu nổi một kích. Nghe Ngôn Thanh Hạm bên tai mình thở dốc cùng hừ nhẹ, Lam Khiên Mạch đau lòng hôn cô, dùng tay trái xoa bóp eo, đồng thời nhét ngón tay thứ hai vào trong.
Lần đầu tiên bị hai ngón tay cùng xâm nhập, nơi đó chật hẹp của Ngôn Thanh Hạm vẫn còn chưa kịp thích ứng, về sau cũng luân hãm vào thế công mạnh mẽ ấy. Ngẩng đầu nhìn Lam Khiên Mạch mang theo lớp mồ hôi mỏng, Ngôn Thanh Hạm run rẩy vươn hai tay, chậm rãi vẽ đường nét trên mặt nàng.
Ngũ quan Lam Khiên rất dễ nhìn, nàng khiến mình yêu lại thâm trầm. Trên gương mặt đó, là nụ cười mỉm mình quen thuộc, đôi mắt đỏ mang theo biến hóa ôn nhu. Tựa như nước chịu sức nặng, cho dù mình rời trên cao bao nhiêu mét xuống, cũng sẽ không chịu tổn thương nào.
Ngôn Thanh Hạm nghĩ, mình rốt cuộc là nhận phúc mấy đời, mới có thể trong cuộc sống chưa từng lầm đường lạc lối gặp được nữ nhân này, yêu nhau. Bây giờ, nàng đang giữ lấy mình, dùng phương thức khác cùng mình tương liên. Cảm giác tràn đầy này của Lam Khiên Mạch khiến Ngôn Thanh Hạm cảm thấy vô cùng tuyệt vời, chen lấn khiến người ta không thở nổi, lại sâu thẳm mê đắm trắc trở.
"Tiểu Mạch, yêu chị."
Lam Khiên Mạch, nếu cuộc đời này có một người khiến chị sa vào, người đó, sẽ chỉ là em.
Thân thể mềm nhũn không còn bộ dạng, khớp xương như bị đốt vụn. Trong không khí tràn ngập hương vị kem ngọt, cùng lúc đó, còn có mùi vị không nói ra được. Ngôn Thanh Hạm hiểu rõ đó chính là mùi vị tìиɦ ɖu͙ƈ.
Lúc này một người yêu sạch sẽ như mình lại bị thoa kem khắp người. Cổ có, lưng có, ngay cả ngực cùng mông đều thành màu trắng. Cảm giác được cái lưỡi mềm mại của Lam Khiên Mạch đang qua lại gặm mút, Ngôn Thanh Hạm theo bản năng hừ nhẹ một tiếng, cả người hơi cong lên. Cô biết thân thể mình đang trong giai đoạn vô cùng nhạy cảm, cho dù bên trong có thứ khác lấp đầy, nhưng vẫn không thể giải quyết khẩn cấp này.
"Thanh Hạm ướt quá." ngôn ngữ dâm mỹ vang bên tai, chỉ là Ngôn Thanh Hạm không còn sức nghĩ đến những điều đó, càng không có ý muốn phản bác Lam Khiên Mạch. Người vòng qua bàn, tới trước mặt. Lập tức thân thể của mình liền bị đối phương nâng lên, Bốn mắt nhìn nhau, Ngôn Thanh Hạm thu vào ánh mắt trầm ngâm chứa đựng du͙ƈ vọиɠ thu vào đáy mắt. Một mắt cô cũng không dám nâng lên, sợ mình sẽ bị đôi mắt thâm thúy đó hút vào.
"Thanh Hạm xấu hổ sao? chỗ đó… có cảm giác gì?" nhìn Ngôn Thanh Hạm không muốn nhìn mình, Lam Khiên Mạch thấy cô ngượng quá, cười hỏi. Nàng dùng lòng bàn tay lướt qua nơi ướŧ áŧ không chịu nổi giữa hai chân, rồi lại cố ý dừng ngay động khẩu đang không ngừng tràn ra nước suối mà vân vê. Thoáng nhìn bụng dưới Ngôn Thanh Hạm không ngừng co giật, nụ cười trên mặt Lam Khiên Mạch càng đậm.
Nàng biết, hiện tại mỗi giây mỗi phút đối với Ngôn Thanh Hạm mà nói đều là sự dằn vặt. Kỳ thực Lam Khiên Mạch cũng không muốn đối đãi với Ngôn Thanh Hạm như vậy, nàng muốn tiến vào người nữ nhân này, yên ổn yêu cô, thương cô, để cho cô hưởng thụ sự vui vẻ tuyệt vời này. Nhưng mà, nếu như làm vậy, thì cuộc hoan ái này sẽ không nhanh chóng kết thúc được. Lam Khiên Mạch không muốn, càng không thể sớm như vậy buông tha Ngôn Thanh Hạm. Cho nên, nàng muốn kéo dài dây dưa cuộc mây mưa này vô kỳ hạn, cho đến vĩnh viễn.
"Lam Khiên Mạch, cuối cùng em muốn gì?" chuyện đến nước này, Ngôn Thanh Hạm còn không nhìn ra Lam Khiên Mạch đang cố ý đùa mình, thì cũng uổng cho cái đầu thông minh của cô. Nếu vậy với người không muốn làʍ ŧìиɦ ở chỗ như vậy, còn khiến cô nhiều lần như vậy, Ngôn Thanh Hạm chắc sẽ không thể không nổi giận.
"Ha ha, em muốn gì? Thanh Hạm hỏi em như vậy, đúng là khiến em thương tâm. Ý nghĩ của em không phải chị hiểu rõ nhất sao?" trong lúc nói chuyện. Lam Khiên Mạch từng bước tiến đến. Trong lúc chính mình còn nhìn chăm chú, chậm rãi hôn lên bộ ngực kiều đĩnh. màu sắc trái cây cũng không mang hồng phấn như bình thường mà vì động tình biến thành màu đỏ rực, cùng với màu kem trắng, cùng mị hoặc khó nói ra.
Đỉnh phong mẫn cảm cực hạn bị Lam Khiên Mạch ngậm vào miệng, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy trời đất trước mặt xoay vòng, hai tay theo bản năng ôm đầu đối phương, áp vào người mình. "Ưm… Tiểu Mạch…" vòng eo không tự chủ được uốn éo, phối hợp với nhịp điệu cắn gặm của Lam Khiên Mạch. Theo động tác của mình, Ngôn Thanh Hạm cảm giác rõ ràng, đối phương thả lỏng cơ thể dị vật cũng rối loạn theo.
Chúng nó như tiểu quái thú bị nhốt trong lòng, lâu lắm chưa dương oai. Hiện tại, có nơi tốt dĩ nhiên là muốn náo động một phen. Mặc dù lực đạo rất nhẹ, mang theo khoái ý khiến Ngôn Thanh Hạm mất hồn. Cô nhẫn nại rất lâu, rốt cuộc khát vọng này có dùng thứ này giảm bớt đi. Cho dù thế nào, cô cũng không muốn dừng lại.
"Thanh Hạm ngoan, thành thật một chút, chờ một chút, em sẽ để chị tốt hơn." có lẽ nhận thấy ý đồ Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch nhẹ giọng nói, hôn lên khỏa ngực trống vắng còn lại. Ngực Ngôn Thanh Hạm căng đầy, hình dạng cũng rất tốt. Hiện tại, trên khỏa trắng nõn đã dính đầy kem, Ngôn Thanh Hạm di chuyển, chúng nó cũng sẽ lay động. Thỉnh thoảng biên độ đong đưa cũng sẽ lớn một chút, quả hồng vùi dập bên trong thi thoảng lại có thể thấy ánh sáng mặt trời. Chỉ là nhìn nơi mềm mại đó, cũng khiến người ta không nhịn được đau lòng muốn bảo vệ.
Bởi vì vận động quá nhiều, da thịt Ngôn Thanh Hạm dính ướt một lớp mồ hôi mỏng, mơ hồ mang theo mùi sữa tắm thơm ngát. Lưu luyến cắn gặm bộ ngực đối phương đến đỏ bừng, Lam Khiên Mạch cảm giác mình như một con sói đói, Ngôn Thanh Hạm như là con mồi mà nàng tìm được sau bao ngày đói bụng. Không ăn sạch sẽ tuyệt không nghỉ ngơi.
"Vừa rồi Thanh Hạm hỏi em, muốn gì, kỳ thực, em chỉ muốn yêu chị thật tốt thôi. Yêu của chị cái tốt, yêu cái xấu của chị, yêu thân thể chị, yêu tất cả của chị, yêu chị hơn tâm, người của chị." Thanh Hạm, mãi mãi cũng đừng nghi ngờ tình cảm của em, em không cần nhiều, chỉ cần tin tưởng.
"Tiểu Mạch, chị…" nghe Lam Khiên Mạch nói sâu tình như vậy, Ngôn Thanh Hạm sao lại không cảm động? Cô muốn nói xin lỗi vì mình lỡ lời, nhưng lời vừa đến bên miệng, rồi lại đột ngột nuốt vào. Thấy Lam Khiên Mạch cuối người xuống, tay để vào giữa hai chân mình. Ngôn Thanh Hạm không kịp cản, địa phương nóng rực kia cũng bị đối phương hôn trước một bước.
"Ưm…" bị vị nhạy cảm bị người yêu thương tiếc như vậy, Ngôn Thanh Hạm không kiềm hãm được bắt đầu vặn vẹo vòng eo, đem cửa mình đưa vào miệng Lam Khiên Mạch. Không gian mông lung cô mở mắt nhìn về cửa kính phòng bếp. Bên đó phản chiếu hình ảnh hai cô gái, một người đang còng thân thể, là Lam Khiên Mạch đang vùi đầu vào giữa hai chân mình. Còn lại toàn thân xícɦ ɭõa quỳ trên bàn, trên người đầy vết kem cùng dấu yêu, chính là mình.
Lúc này, gương mặt trắng nõn của cô bị màu hồng phấn thay thế, ngay cả trong mắt cùng mang theo hơi nước du͙ƈ vọиɠ. Bộ ngực cương lên tăng thêm chút tê dại, không tốt như Lam Khiên Mạch nghĩ đến, hai khỏa như hai cái bánh bao cỡ lớn phồng to. Dưới thân Lam Khiên Mạch phát ra thế tiến công càng dữ dội, nàng ngậm khỏa thịt chân tâm nhạy cảm của mình không ngừng dùng răng cắn, dùng đầu lưỡi quét lướt. Ngôn Thanh Thanh rêи ɾỉ thành tiếng, đôi mắt vì thoải mái mà sinh ra nước mắt.
Xuyên qua ánh mắt mông lung, ánh mắt cô lần nữa nhìn đến cửa phòng bếp. Ngôn Thanh Hạm thực sự hoài nghi, người bên trong có phải là mình hay không. Nếu như không phải người Lam Khiên Mạch yêu là ai? nếu là như vậy khi nào mình trở nên phóng đãng như vậy? sau khi gặp Lam Khiên Mạch? hay là sau khi thích nàng?
"Tiểu… Tiểu Mạch…. ưm…." thân thể tích tụ kɦoáı ƈảʍ càng nhiều, động tác trên miệng Lam Khiên Mạch đẩy nhanh hơn, du͙ƈ vọиɠ kiềm nén trong cơ thể Ngôn Thanh Hạm rốt cuộc bị thả ra ngoài. Đại não mất đi năng lực suy nghĩ, cô chỉ cảm thấy cột sống tê dại không chịu nổi, bên hông mềm nhũn, hai viên dị vật tròn chôn trong người theo nhiệt lưu thuận thế trượt ra ngoài, trước khi ly khai cũng nhanh chóng cạ vào thân thể mình. Thân thể Ngôn Thanh Hạm tiếp đó muốn hỏng sao có thể chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt như vậy? Cô kẹp chặt hai chân của mình, không cách nào ức chế hừ nhẹ một tiếng. Tựa như không xương ngã lên người Lam Khiên Mạch, yếu đuối run rẩy.
"Thanh Hạm thật vội vàng, em chỉ mới dùng miệng, chị đã đến." nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm bất mãn dùng đôi tay vô lực nhẹ đập lên lưng nàng. Thấy đối hành động khả ái như thế Lam Khiên Mạch thỏa mãn cười, cầm lên hai quả nhỏ trượt từ trong cơ thể Ngôn Thanh Hạm ra.
"Hai vật nhỏ này ra ngoài, chúng ta cùng ăn nó được không?" nếu nói như trước kia bị Lam Khiên Mạch chơi xấu như vậy, Ngôn Thanh Hạm nhất định bực mình cùng ngượng ngùng, còn hiện tại cô chỉ có thể dùng tâm tình kinh ngạc để hình dung. Nhìn thấy Lam Khiên Mạch cầm quả nhỏ đã lột vỏ từ trong cơ thể mình, nhét vào miệng. Ngôn Thanh Hạm cảm thấy Lam Khiên Mạch là một nữ nhân cường đại dù nói thế nào cũng là ra từ chỗ đó của chính mình, sao nàng có thể thản nhiên ăn như vậy….
"Qủa nhiên, nho được Thanh Hạm yêu ăn cũng ngon hơn. Đây rồi, còn một quả, chúng ta cùng ăn được không?" Lam Khiên Mạch nói cầm quả nhỏ lột vỏ còn lại, Ngôn Thanh Hạm còn chưa kịp nói chữ không, thì quả nho liền chui vào miệng mình. Mặc dù lột vỏ cũng không có vị gì, nhưng Ngôn Thanh Hạm vẫn thấy vô cùng xấu hổ. Lúc cô muốn nhổ ra thì Lam Khiên Mạch biết ý cô, chợt hôn lấy cô.
Bốn cánh môi kề nhau, mùi vị nho mang theo hương vị của mình khuếch tán trong miệng. Ngôn Thanh Hạm nhắm mắt lại, hưởng thụ nhiệt tình của Lam Khiên Mạch nhưng không mất đi ôn nhu, còn có sự xoa bóp an ủi của nàng. Trong trí nhớ dường như mỗi lần hoan ái mình đều được ưu đãi như vậy. Đúng vậy, Lam Khiên Mạch là một người yêu xứng đáng, cũng là nữ nhân mình yêu thương.
Chỉ trong lúc Ngôn Thanh Hạm hưởng thụ thời khắc ôn tồn này, cô phát hiện tay Lam Khiên Mạch dần rời đi chỗ khác, đúng lúc thần không biết quỷ không hay bò đến giữa hai chân mình, trực tiếp đặt lên giải đất ướŧ áŧ đó lần nữa. Thân thể mẫn cảm còn chưa tan, bây giờ bị Lam Khiên Mạch ấn một cái nháy mắt liền có trận điện lưu từ giữa hai chân truyền khắp toàn thân, không để Ngôn Thanh Hạm chuẩn bị run lên.
"Thanh Hạm lại đói, đúng không?" nghe Lam Khiên Mạch nói, Ngôn Thanh Hạm vội lắc đầu. Cô không muốn làm bánh kem sinh nhật, cũng không muốn bị nhét nho. "Chị từ bỏ, chị muốn nghỉ ngơi a." Ngôn Thanh Ham nói, xoay người muốn từ trên bàn đi xuống. Ai ngờ cô vừa xoay người, thân thể vô lực liền bị Lam Khiên Mạch ngăn lại, cả người bị ép quỳ trên bàn.
"Tiểu Mạch, không muốn…." nơi ướŧ áŧ giữa hai chân bị Lam Khiên Mạch dùng tay xoa, dường như không chạm vào trọng điểm, khiến bản thân khiêu khích không chịu được, rơi vào tay giặc. Ngôn Thanh Hạm không muốn dùng tư thế mắc cỡ cùng Lam Khiên Mạch làm chuyện này, nhưng với sức cô hiện tại, đừng nói Lam Khiên Mạch muốn trốn khỏi mình, ngay cả tự mình đứng dậy cũng sẽ có chút trắc trở.
"Thanh Hạm, đừng, cũng đừng cự tuyệt em. Để cho em yêu chị lần nữa, có được không?" một tiếng khẩn cầu không bao lâu âm thanh sau lưng vang lên, Ngôn Thanh Hạm quay đầu lại, đối mặt với Lam Khiên Mạch đang nhìn mình, quyết tâm ban đầu cứ như vậy mềm xuống.
Trước đây mỗi lần cùng Lam Khiên Mạch làm chuyện này, các nàng làm đến đó thì ngừng. Bất luận mình ở dưới hay Lam Khiên Mạch ở dưới, một lần cũng là cực hạn. Hiện tại, nhìn đáy mắt Lam Khiên Mạch ẩn sâu du͙ƈ vọиɠ cùng khát cầu, đáy lòng Ngôn Thanh không đành lòng cự tuyệt đối phương. Cô cảm thấy, yêu cầu bị người phủ định là một chuyện rất tàn nhẫn.
Nghĩ đến đây Ngôn Thanh Hạm liền nhịn lại mệt mỏi không ngừng tiến đến, tùy Lam Khiên Mạch muốn làm gì cô thì làm. Cái mông mông bị hàm răng cắn lên, Ngôn Thanh Hạm liếc thấy hai cánh tay mình lay động, hừ nhẹ một tiếng. Cô phát hiện sau khi hai người xác lập quan hệ, thân thể khi bị Lam Khiên Mạch chạm vào cũng không còn sức chống cự. Cũng như bây giờ, đối phương chỉ dễ dàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ mình đã động tình lần nữa.
"Tiểu Mạch… chị… ưm" có vài lời Ngôn Thanh Hạm không thể nói được, cho nên cô ưm ơ nửa ngày cuối cùng cũng không có đoạn kết. Là người yêu, Lam Khiên có thể nhìn ra Ngôn Thanh Hạm muốn gì. Nhìn đóa hoa ẩm ướt cánh hoa căng mọng không chịu nổi, nàng cười cười duỗi ngón tay của mình, chậm rãi đẩy vào trong.
Thân thể bị ngón tay thon dài của Lam Khiên Mạch lấp đầy, tiết mục chờ áp đã lâu rốt cuộc cũng trình diễn. Ngôn Thanh Hạm thở hổn hển dồn dập, eo thon nương theo nhịp điệu của Lam Khiên Mạch phập phồng qua lại. Đây là lần đầu tiên cô trầm mê với chuyện làʍ ŧìиɦ, mà ngón tay Lam Khiên Mạch không còn là ngón tay, mà biến thành công tắc cơ năng.
Gia tốc của đối phương cùng du͙ƈ vọиɠ trong cơ thể cô phi nhanh cuộn trào mãnh liệt, khiến nàng trong thời gian quên mất cảm giác thẹn thùng cùng rụt rè. Đối phương giảm tốc độ, thân thể của cô cũng sẽ hoãn lại theo. Đói khát này như đóa hoa khô héo, cho dù từng nở rộ tiên diễm cỡ nào, thì bây giờ cũng chỉ là một mảnh tàn.
"Tiểu Mạch… chậm một chút…. chị sắp không chịu nổi." đầu gối cùng khí lực bị bàn tay đó rút đi, Ngôn Thanh Hạm vô lực ngã xuống. Nhận thấy cô sắp ngã, Lam Khiên Mạch vội đưa tay ôm lấy Ngôn Thanh Hạm nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, để cho cô dựa lên người mình.
Có chống đỡ Ngôn Thanh Hạm hoàn toàn trầm tĩnh lại. Cô hé miệng, khẽ cắn nhẹ cổ áo Lam Khiên Mạch, đề phòng chính mình hưởng thụ quá mức vì đối phương giữ lấy mà phát ra âm thanh. Thân thể nàng như bị gió thổi không ngừng cho dẫu lìa ngọn cây vẫn là còn ý vương tơ lòng, yếu đuối không chịu nổi một kích. Nghe Ngôn Thanh Hạm bên tai mình thở dốc cùng hừ nhẹ, Lam Khiên Mạch đau lòng hôn cô, dùng tay trái xoa bóp eo, đồng thời nhét ngón tay thứ hai vào trong.
Lần đầu tiên bị hai ngón tay cùng xâm nhập, nơi đó chật hẹp của Ngôn Thanh Hạm vẫn còn chưa kịp thích ứng, về sau cũng luân hãm vào thế công mạnh mẽ ấy. Ngẩng đầu nhìn Lam Khiên Mạch mang theo lớp mồ hôi mỏng, Ngôn Thanh Hạm run rẩy vươn hai tay, chậm rãi vẽ đường nét trên mặt nàng.
Ngũ quan Lam Khiên rất dễ nhìn, nàng khiến mình yêu lại thâm trầm. Trên gương mặt đó, là nụ cười mỉm mình quen thuộc, đôi mắt đỏ mang theo biến hóa ôn nhu. Tựa như nước chịu sức nặng, cho dù mình rời trên cao bao nhiêu mét xuống, cũng sẽ không chịu tổn thương nào.
Ngôn Thanh Hạm nghĩ, mình rốt cuộc là nhận phúc mấy đời, mới có thể trong cuộc sống chưa từng lầm đường lạc lối gặp được nữ nhân này, yêu nhau. Bây giờ, nàng đang giữ lấy mình, dùng phương thức khác cùng mình tương liên. Cảm giác tràn đầy này của Lam Khiên Mạch khiến Ngôn Thanh Hạm cảm thấy vô cùng tuyệt vời, chen lấn khiến người ta không thở nổi, lại sâu thẳm mê đắm trắc trở.
"Tiểu Mạch, yêu chị."
Lam Khiên Mạch, nếu cuộc đời này có một người khiến chị sa vào, người đó, sẽ chỉ là em.
/174
|