Mùi hương thức ăn trong bao sương yên tĩnh, không khí vốn dĩ phải ấm áp thì lại trở nên kém đi. Lam Khiên Mạch ôm Cát Cát ngồi trên ghế, im lặng uống trà, đồng thời liếc mắt nhìn sang lão giả ngồi đối diện mình. Hắn đã lớn tuổi, nhưng không lộ chút già cả nào. Hai bên trán lộ ra vài sợi tóc bạc, còn lại đa phần là tóc đen.
Lão giả mặc bộ quân trang màu ô-liu, ngồi thẳng lưng nghiêm túc trên ghế, sau lưng cũng không hề dựa vào lưng ghế, cơ thể vuông góc đúng 90 độ. Lam Khiên Mạch cũng không biết huân chương đeo trên cánh tay đối phương đại biểu cho cái gì, nhưng biết rõ trước mặt người này, rất có thể sẽ phá hủy toàn bộ hạnh phúc của mình.
Bởi vì, hắn không phải ai khác, chính là ông ngoại của Ngôn Thanh Hạm, thủ trưởng quân khu, Mạc Lâm.
Lam Khiên Mạch không ngờ được đến cửa hàng thú cưng lại đụng tới con người này, e là lần gặp nhau này căn bản cũng không phải ngẫu nhiên, mà là cố ý xuất trận thì đúng hơn. Thời gian yên tĩnh qua đi, không chỉ Ngôn Thanh Hạm ngay cả Lam Khiên Mạch cũng đều nghĩ đến vì sao Mạc Lâm có thể để các nàng ở chung một chỗ dễ như vậy. Tất cả mọi nghi ngờ e là hôm nay sẽ có được đáp án.
"Lam tiểu thư, đột nhiên hôm nay tôi đến tìm cô, có lẽ có chút đường đột. Bất quá lão đầu tử ta bình thường cũng không có nhiều thời gian rảnh như vậy, hy vọng cô nể mặt tôi một chút."
"Mạc thủ trưởng khách khí rồi, có thể cùng ngài ăn cơm là vinh hạnh của tôi." nghe Mạc Lâm nói Lam Khiên Mạch lễ phép trả lời, mang trên mặt nụ cười ung dung khiêm tốn, không thấy được chút nào là hoảng sợ.
"Lam tiểu thư là một người thông minh, chắc cô cũng đoán được vì sao hôm nay tôi đến tìm cô. Cô bận rộn, tôi cũng không rảnh hơn, cho nên không cần vòng vo gì nữa, tôi muốn nói gì cùng cô, hẳn cô cũng đã rõ rồi." Mạc Lâm hắn vừa nói vừa ăn chút cơm để trước mặt, hắn nhìn Lam Khiên Mạch đối diện không nhúc nhích trong ngực còn ôm con mèo, trong mắt lóe lên sự lãnh ý, người bên kia liền phát hiện trước khi hắn dấu đi.
"Tôi biết, ngài muốn khuyên tôi rời khỏi Thanh Hạm. Nếu là như vậy, thật xin lỗi, phải khiến ngài đi một chuyến tay không rồi. Cho dù ngài nói thế nào, tôi cũng sẽ không rời khỏi cô ấy." thấy rõ được ý đồ Mạc Lâm đến đây, Lam Khiên Mạch cũng tỏ rõ lập trường của chính mình. Nàng không sợ Mạc Lâm, càng không sợ đối phương chia rẽ mình và Ngôn Thanh Hạm mà dùng nhiều thủ đoạn khác nhau. Bởi vì, cho dù thế nào nàng cũng sẽ không buông bỏ Thanh Hạm của nàng.
Lẽ nào ép mình đi thì Thanh Hạm sẽ hạnh phúc sao? chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi.
"Lam tiểu thư, tôi ở đây nói chuyện hòa nhã cùng cô, là không muốn làm căng mọi chuyện với cô. Hiện tại xem ra, cô bệnh đến hỏng hết đầu óc rồi, cho nên đã quên mất chính mình là ai. Cô là nữ nhân, Ngôn Ngôn là cháu gái tôi. Tình cảm giữa các người cũng sẽ không có được ánh sáng, càng không được xã hội tiếp nhận. Cô cho là, cô có tư cách gì nói chuyện tình yêu giữa các cô với với tôi?"
"Ngôn Ngôn từ nhỏ đã là một đứa bé rất hiểu chuyện, là hậu bối có tiền đồ nhất trong nhà. Cha mẹ nó bận rộn công việc, là do ta chăm nó lớn. Nó có đầu óc rất tốt, tính cách tốt, khi tuổi còn nhỏ đã bộc lộ nhiều tài năng khác, tâm trí so với những đứa bé cùng trang lứa trưởng thành hơn rất nhiều. Nó muốn theo con đường nghệ thuật, ta tán thành hai tay, bởi vì ta biết, đứa bé này dù trong lĩnh vực nào cũng sẽ rất ưu tú."
"Hiện tại nó đang làm tổng giám đốc Ngôn thị, sau này sẽ trở thành tổng tài. Tiền đồ của nó đang rực sáng, sự tồn tại của cô là chướng ngại vật lớn nhất. Cô có thể cho nó cái gì? một gia đình bình thường? một đứa bé? hay là thêm một cái tiền đồ sáng sủa hơn? cô có thể cho nó tất cả, cũng chỉ có phiền phức, còn có cái thứ nhìn không thấy sờ không được, thậm chí nghe thật nực cười gọi là tình yêu."
Mạc Lâm nói xong những lời này, cả bao sương hoàn toàn im lặng, thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim đập bình bịch của Lam Khiên Mạch. Khuôn mặt nàng phờ phạc, nhìn Cát Cát trong ngực, thân thể bắt đầu không khống chế được mà run rẩy. Nàng biết, Mạc Lâm đang cố ý dùng những lời lẽ này khiêu khích mình, hắn muốn nàng biết khó mà lui, chủ động rời khỏi Ngôn Thanh Hạm. Nghĩ vậy Lam Khiên Mạch mỉm cười một cái. Nàng đưa tay nhéo chân mình, để lí trí quay lại lần nữa.
"Ngài nói không sai, những thứ này tôi đều không thể cho Thanh Hạm. Cô ấy là nữ nhân tốt, sự ưu tú của cô ấy so với người khác tôi biết rất rõ. Nhưng mà, ngài chỉ nhìn thấy hào quang của cô ấy, nhưng lại có bao giờ quan tâm đến sự cô đơn sau lưng cô ấy chưa? cô ấy từng nói với tôi, nguyện vọng khi còn nhỏ của cô ấy chính là được ăn một bữa cơm do chính tay mẹ nấu, còn không thì cả nhà cùng nhau bình yên vượt qua một ngày."
"Cô ấy chưa từng được đến trường đi học, không được vui vẻ hoạt bát như những đứa bé bình thường khác khi còn nhỏ, chưa từng được ăn vặt những đồ ăn ven đường, thậm chí đến cả lúc ăn mì cũng không phát ra âm thanh. Mọi người, kể cả ông, còn có cha mẹ cô ấy, chỉ biết làm cho cô ấy thêm giỏi hơn, trở thành một người ai cũng không thể chạm đến được. Nhưng mà, có phải các người đã quên mất câu nói cao xử bất thắng hàn* rồi? các người có ai từng quan tâm đến niềm vui của cô ấy chưa, có mặc giữa ấm hay chưa, có vì chính mình mà sống một lần chưa?"
Lam Khiên Mạch nói, đưa tay đè lên trái tim đang đập nhanh trước ngực. Nàng cảm thấy trong lòng rất đau, rất chua xót. Tuy trong phòng có lò sưởi, nhưng cả người nàng vẫn lạnh, cảm giác như thân thể đang ở trong hầm băng.
Một người coi như ưu tú, thì cô ấy cũng sẽ có cảm giác tịch mịch, cũng sẽ hy vọng mỗi đêm về có cho nàng sự âu yếm cùng quan tâm. Lam Khiên Mạch rất đau lòng vì Ngôn Thanh Hạm, rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao tính cách lạnh nhạt này từ đâu mà bồi dưỡng thành cô như vậy. Từ nhỏ đến lớn, không có ai âu yếm quan tâm, chỉ có sự nỗ lực không ngừng cùng coi thường, Ngay lúc đó, cô ấy sẽ có bao nhiêu tịch mịch đây?
"Có nói những lời này, Ngôn Ngôn căn bản cũng không cần. Nó hiện tại còn rất ngây thơ, đợi nó trưởng thành, thì sẽ nhìn rõ nó hiện tại vì cô mà vứt bỏ mọi lí tưởng có bao nhiêu là ngây thơ. Lam tiểu thư, thứ tôi nói thẳng. Tôi biết cô là thiên kim của Lam tổng tài tiền nhiệm, cũng biết cô tiếp cận Ngôn Ngôn không phải vì tiền hay vì cái gì khác. Nhưng tôi hy vọng cô mau rời khỏi nó, thế giới của nó, không cần có cô."
"Ha ha, ông cũng không phải Thanh Hạm, dựa vào cái gì mà thay cô ấy quyết định? chỉ khi nào cô ấy chính miệng nói với tôi, cô ấy không cần tôi nữa, thì tôi mới có thể hết hy vọng. Khi đó, tôi sẽ tự động rời khỏi, không cần các người phải đến đuổi." Lam Khiên Mạch nghiêm túc nói, nàng cũng không hề kinh ngạc khi Mạc Lâm phát hiện ra thân phận của mình. Ngược lại cô biết rõ với thế lực của Mạc gia, muốn tra bối cảnh của mình cũng chỉ là chuyện đơn giản.
"Lam tiểu thư, theo tôi được biết, cô từng có tiền sự trị liệu bệnh tâm thần. Tôi hỏi như vậy, cũng không phải có ý gì khác. Chỉ là cô thật sự xác định người mình yêu là Ngôn Ngôn chứ không phải những kẻ khác?" Mạc Lâm đột nhiên hỏi khiến Lam Khiên Mạch sững sờ ngay tại chỗ, hồi lâu cũng không kịp hoàn hồn.
Chuyện này, hẳn chỉ có mình và người kia biết. Mạc Lâm… sao có thể điều tra ra được? cái gì gọi là xác định người mình yêu chính là Ngôn Thanh Hạm, mà không phải những kẻ khác? hắn đang hoài nghi tình yêu mình dành cho Thanh Hạm sao? Lam Khiên Mạch giật giật môi không nói gì, nàng phát hiện cổ họng mình giống như bị người ta bóp chặt, căn bản không phát ra được chữ Không.
Tâm tư cứ theo mỗi câu mỗi chữ Mạc Lâm nói ra khiến nàng quay lại thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời mình. Ở nơi nào đó mỗi ngày vượt qua khó khăn, cũng khiến Lam Khiên Mạch gần như thở không nổi. Nàng cố gắng không để mình phải nghĩ đến ký ức đau đớn kia, nhưng mà, người trước mặt này, trong giờ khắc này không chút e dè rạch lên vết sẹo đầy máu kia của cô, khiến cho vết thương đã lâu chưa từng khép lại càng trở nên sâu hơn, đau hơn.
"Ngôn Ngôn là vãn bối tôi coi trọng nhất, là đứa con gái duy nhất của ba mẹ nó. Thân là ông ngoại nó, ta hy vọng nói có cuộc sống của một nữ nhân bình thường, kết hôn sinh con, có một gia đình mỹ mãn. Cô, căn bản không có tư cách cho nó những thứ cơ bản đó, không những vậy còn là một bệnh nhân tâm thần nghiêm trọng."
"Tôi đã cho người tìm hiểu căn bệnh này rồi, e là cô căn bản không hề yêu Ngôn Ngôn, mà chỉ xem nó như thế thân, cũng có thể do lúc đó đầu óc cô không bình thường nên mới ký thác vào. Một người giống như cô, tôi không thể yên tâm đem Ngôn Ngôn giao cho cô. Lam tiểu thư, nghe hiểu lời tôi nói chứ?"
"Không có, tôi không có bệnh! đó là… là cô ta… nhốt tôi… tôi không có bệnh! tôi không có!" Lam Khiên Mạch nói đứng dậy khỏi ghế. Nàng từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt Mạc Lâm không biểu tình, đôi mắt vì kích động mà sinh ra tơ máu, cùng đồng tử màu đỏ sậm kết hợp lại, cả đôi mắt đổ bừng tựa như ngâm trong máu. Nàng run rẩy kịch liệt, tần suất rất nhanh rất mạnh. Thật giống như cổ thân thể này sắp không chịu nổi mà nhanh hỏng mất.
"Lam tiểu thư, cô có bệnh hay không, cũng không phải chuyện quan trọng gì với tôi. Có lẽ cố nên tìm cái gương soi lại bản mặt của mình lúc này đi. Tôi tuyệt đối sẽ không cho một kẻ nguy hiểm như cô ở cạnh Ngôn Ngôn, không biết cô sẽ làm lỡ chuyện gì của nó. Chuyện hôm nay dừng ở đây, hy vọng cô nghe lời lão già này nói, không nên làm những chuyện khiến mình hối hận."
Mạc Lâm nói xong thì rời đi, nhưng khi hắn lướt qua bàn cơm, cổ tay lại bị Lam Khiên Mạch nắm chặt. Mắt thấy Mạc Lâm nhíu mày, vệ sĩ bên cạnh đi đến, muốn đẩy Lam Khiên Mạch ra, thì bị Mạc Lâm đưa tay ngăn lại. "Lam tiểu thư có chuyện muốn nói? hay là cô nghĩ thông suốt lời tôi nói rồi?"
"Ha ha…" Lam Khiên Mạch không trả lời câu hỏi của Mạc Lâm, chỉ thấp giọng cười. Tay nàng run rẩy đỡ lấy ghế, chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng Mạc Lâm. Đôi mắt màu đỏ mang theo miệt thị mãnh liệt, còn có tia phẫn nộ cực lực áp chế. Nhìn qua, cũng khiến người ta sợ đến phát run. Mạc Lâm nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy, ánh mắt lóe lên vẻ lo âu, nhưng không hề né tránh.
"Mặc kệ tôi có bệnh hay không, tôi yêu Thanh Hạm là chuyện thật sự không có bất kỳ thay đổi nào. Cho dù ông nói cái gì, làm cái gì, tôi cũng sẽ không rời khỏi cô ấy."
"Được, Lam tiểu thư, chúng ta chống mắt chờ xem." Mạc Lâm nói xong, đẩy cửa phòng rời đi, trong bao sương nháy mắt cũng chỉ còn lại Lam Khiên Mạch một mình.
Hai chân run rẩy vô lực chống đỡ động tác đứng yên, Lam Khiên Mạch ôm lấy Cát Cát, lảo đảo ra cửa, cuối cùng lại ngã quỵ xuống đất. Đầu truyền đến từng trận đau nhức, giống như đang dùng dao từ trên đỉnh đầu trực tiếp ** xuống, hận không thể đem cả người phân thành hai. Rơi vào đường cùng, Lam Khiên Mạch đưa tay gắt gao nắm chặt cái bảng, trong miệng phát sinh tiếng gầm nhỏ tựa như dã thú trước khi chết.
"Meo…" lúc này, Cát Cát ngồi bên cạnh dường như bị bộ dạng Lam Khiên Mạch dọa sợ, nó dùng đầu lưỡi liếm cái tay nàng đang run rẩy, trong mắt toát lên tình cảm lo lắng.
"Ta không sao, đến đây, Cát Cát chúng ta cùng về tìm mẹ con. Cô ấy sẽ không hề không cần chúng ta đúng không?"
Lam Khiên Mạch đứng lên lần nữa. Nàng ôm Cát Cát, không để ý đến ánh mắt hoảng sợ của nhân viên phục vụ bưng cơm đến. Ban đêm gió lạnh thổi lớn, mái tóc dài của nàng lại tung bay, che đi khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu. Người đi đường lướt qua ánh mắt nhìn nàng, có thương hại, có sợ hãi, còn có kẻ cười nhạo bàn tán.
Những thứ này Lam Khiên Mạch cũng không hề để ý. Nàng đưa tay ôm lấy cái đầu càng lúc càng đau, nhanh chóng đi về nhà. Nàng hiện tại chỉ muốn về nhà nơi thuộc về Ngôn Thanh Hạm và nàng, hảo hảo ôm nữ nhân kia một cái, ngửi lấy hương khí quen thuộc trên người cô ấy khiến mình trầm luân. Phải rồi, nàng không sợ Mạc Lâm sẽ chia rẽ mình và Ngôn Thanh Hạm, càng không sợ bất kỳ trắc trở nào, cho dù là thống khổ gì.
Nàng thầm nghĩ, cũng chỉ muốn bồi bên cạnh Ngôn Thanh Hạm.
"Thanh Hạm, em không có bệnh, em biết mình đang làm gì. Nếu như thần trí em không rõ, thì hiện tại sao em có thể đau như vậy được? Hắn thật xấu, hắn sao lại nói em như vậy? hắn sao có thể nói em coi chị như người thế thân? không được, em không để bụng bọn họ nghĩ gì, em chỉ muốn chị tin em. Không đúng, chị nhất định phải tin em, nếu như ngay cả chị cũng không tin em, em thực sự cũng không biết nên làm gì nữa."
Lam Khiên Mạch thấp giọng nỉ non, ánh mắt nhìn vào cửa chính tiểu khu. Bỗng nhiên, nàng bước nhanh hơn, lảo đảo nghiêng ngã chạy về phía trước, bóng lưng tiêu điều tràn đầy bất lực cùng yếu đuối, dường như dùng sức đẩy sẽ vỡ nát.
Lão giả mặc bộ quân trang màu ô-liu, ngồi thẳng lưng nghiêm túc trên ghế, sau lưng cũng không hề dựa vào lưng ghế, cơ thể vuông góc đúng 90 độ. Lam Khiên Mạch cũng không biết huân chương đeo trên cánh tay đối phương đại biểu cho cái gì, nhưng biết rõ trước mặt người này, rất có thể sẽ phá hủy toàn bộ hạnh phúc của mình.
Bởi vì, hắn không phải ai khác, chính là ông ngoại của Ngôn Thanh Hạm, thủ trưởng quân khu, Mạc Lâm.
Lam Khiên Mạch không ngờ được đến cửa hàng thú cưng lại đụng tới con người này, e là lần gặp nhau này căn bản cũng không phải ngẫu nhiên, mà là cố ý xuất trận thì đúng hơn. Thời gian yên tĩnh qua đi, không chỉ Ngôn Thanh Hạm ngay cả Lam Khiên Mạch cũng đều nghĩ đến vì sao Mạc Lâm có thể để các nàng ở chung một chỗ dễ như vậy. Tất cả mọi nghi ngờ e là hôm nay sẽ có được đáp án.
"Lam tiểu thư, đột nhiên hôm nay tôi đến tìm cô, có lẽ có chút đường đột. Bất quá lão đầu tử ta bình thường cũng không có nhiều thời gian rảnh như vậy, hy vọng cô nể mặt tôi một chút."
"Mạc thủ trưởng khách khí rồi, có thể cùng ngài ăn cơm là vinh hạnh của tôi." nghe Mạc Lâm nói Lam Khiên Mạch lễ phép trả lời, mang trên mặt nụ cười ung dung khiêm tốn, không thấy được chút nào là hoảng sợ.
"Lam tiểu thư là một người thông minh, chắc cô cũng đoán được vì sao hôm nay tôi đến tìm cô. Cô bận rộn, tôi cũng không rảnh hơn, cho nên không cần vòng vo gì nữa, tôi muốn nói gì cùng cô, hẳn cô cũng đã rõ rồi." Mạc Lâm hắn vừa nói vừa ăn chút cơm để trước mặt, hắn nhìn Lam Khiên Mạch đối diện không nhúc nhích trong ngực còn ôm con mèo, trong mắt lóe lên sự lãnh ý, người bên kia liền phát hiện trước khi hắn dấu đi.
"Tôi biết, ngài muốn khuyên tôi rời khỏi Thanh Hạm. Nếu là như vậy, thật xin lỗi, phải khiến ngài đi một chuyến tay không rồi. Cho dù ngài nói thế nào, tôi cũng sẽ không rời khỏi cô ấy." thấy rõ được ý đồ Mạc Lâm đến đây, Lam Khiên Mạch cũng tỏ rõ lập trường của chính mình. Nàng không sợ Mạc Lâm, càng không sợ đối phương chia rẽ mình và Ngôn Thanh Hạm mà dùng nhiều thủ đoạn khác nhau. Bởi vì, cho dù thế nào nàng cũng sẽ không buông bỏ Thanh Hạm của nàng.
Lẽ nào ép mình đi thì Thanh Hạm sẽ hạnh phúc sao? chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi.
"Lam tiểu thư, tôi ở đây nói chuyện hòa nhã cùng cô, là không muốn làm căng mọi chuyện với cô. Hiện tại xem ra, cô bệnh đến hỏng hết đầu óc rồi, cho nên đã quên mất chính mình là ai. Cô là nữ nhân, Ngôn Ngôn là cháu gái tôi. Tình cảm giữa các người cũng sẽ không có được ánh sáng, càng không được xã hội tiếp nhận. Cô cho là, cô có tư cách gì nói chuyện tình yêu giữa các cô với với tôi?"
"Ngôn Ngôn từ nhỏ đã là một đứa bé rất hiểu chuyện, là hậu bối có tiền đồ nhất trong nhà. Cha mẹ nó bận rộn công việc, là do ta chăm nó lớn. Nó có đầu óc rất tốt, tính cách tốt, khi tuổi còn nhỏ đã bộc lộ nhiều tài năng khác, tâm trí so với những đứa bé cùng trang lứa trưởng thành hơn rất nhiều. Nó muốn theo con đường nghệ thuật, ta tán thành hai tay, bởi vì ta biết, đứa bé này dù trong lĩnh vực nào cũng sẽ rất ưu tú."
"Hiện tại nó đang làm tổng giám đốc Ngôn thị, sau này sẽ trở thành tổng tài. Tiền đồ của nó đang rực sáng, sự tồn tại của cô là chướng ngại vật lớn nhất. Cô có thể cho nó cái gì? một gia đình bình thường? một đứa bé? hay là thêm một cái tiền đồ sáng sủa hơn? cô có thể cho nó tất cả, cũng chỉ có phiền phức, còn có cái thứ nhìn không thấy sờ không được, thậm chí nghe thật nực cười gọi là tình yêu."
Mạc Lâm nói xong những lời này, cả bao sương hoàn toàn im lặng, thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim đập bình bịch của Lam Khiên Mạch. Khuôn mặt nàng phờ phạc, nhìn Cát Cát trong ngực, thân thể bắt đầu không khống chế được mà run rẩy. Nàng biết, Mạc Lâm đang cố ý dùng những lời lẽ này khiêu khích mình, hắn muốn nàng biết khó mà lui, chủ động rời khỏi Ngôn Thanh Hạm. Nghĩ vậy Lam Khiên Mạch mỉm cười một cái. Nàng đưa tay nhéo chân mình, để lí trí quay lại lần nữa.
"Ngài nói không sai, những thứ này tôi đều không thể cho Thanh Hạm. Cô ấy là nữ nhân tốt, sự ưu tú của cô ấy so với người khác tôi biết rất rõ. Nhưng mà, ngài chỉ nhìn thấy hào quang của cô ấy, nhưng lại có bao giờ quan tâm đến sự cô đơn sau lưng cô ấy chưa? cô ấy từng nói với tôi, nguyện vọng khi còn nhỏ của cô ấy chính là được ăn một bữa cơm do chính tay mẹ nấu, còn không thì cả nhà cùng nhau bình yên vượt qua một ngày."
"Cô ấy chưa từng được đến trường đi học, không được vui vẻ hoạt bát như những đứa bé bình thường khác khi còn nhỏ, chưa từng được ăn vặt những đồ ăn ven đường, thậm chí đến cả lúc ăn mì cũng không phát ra âm thanh. Mọi người, kể cả ông, còn có cha mẹ cô ấy, chỉ biết làm cho cô ấy thêm giỏi hơn, trở thành một người ai cũng không thể chạm đến được. Nhưng mà, có phải các người đã quên mất câu nói cao xử bất thắng hàn* rồi? các người có ai từng quan tâm đến niềm vui của cô ấy chưa, có mặc giữa ấm hay chưa, có vì chính mình mà sống một lần chưa?"
Lam Khiên Mạch nói, đưa tay đè lên trái tim đang đập nhanh trước ngực. Nàng cảm thấy trong lòng rất đau, rất chua xót. Tuy trong phòng có lò sưởi, nhưng cả người nàng vẫn lạnh, cảm giác như thân thể đang ở trong hầm băng.
Một người coi như ưu tú, thì cô ấy cũng sẽ có cảm giác tịch mịch, cũng sẽ hy vọng mỗi đêm về có cho nàng sự âu yếm cùng quan tâm. Lam Khiên Mạch rất đau lòng vì Ngôn Thanh Hạm, rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao tính cách lạnh nhạt này từ đâu mà bồi dưỡng thành cô như vậy. Từ nhỏ đến lớn, không có ai âu yếm quan tâm, chỉ có sự nỗ lực không ngừng cùng coi thường, Ngay lúc đó, cô ấy sẽ có bao nhiêu tịch mịch đây?
"Có nói những lời này, Ngôn Ngôn căn bản cũng không cần. Nó hiện tại còn rất ngây thơ, đợi nó trưởng thành, thì sẽ nhìn rõ nó hiện tại vì cô mà vứt bỏ mọi lí tưởng có bao nhiêu là ngây thơ. Lam tiểu thư, thứ tôi nói thẳng. Tôi biết cô là thiên kim của Lam tổng tài tiền nhiệm, cũng biết cô tiếp cận Ngôn Ngôn không phải vì tiền hay vì cái gì khác. Nhưng tôi hy vọng cô mau rời khỏi nó, thế giới của nó, không cần có cô."
"Ha ha, ông cũng không phải Thanh Hạm, dựa vào cái gì mà thay cô ấy quyết định? chỉ khi nào cô ấy chính miệng nói với tôi, cô ấy không cần tôi nữa, thì tôi mới có thể hết hy vọng. Khi đó, tôi sẽ tự động rời khỏi, không cần các người phải đến đuổi." Lam Khiên Mạch nghiêm túc nói, nàng cũng không hề kinh ngạc khi Mạc Lâm phát hiện ra thân phận của mình. Ngược lại cô biết rõ với thế lực của Mạc gia, muốn tra bối cảnh của mình cũng chỉ là chuyện đơn giản.
"Lam tiểu thư, theo tôi được biết, cô từng có tiền sự trị liệu bệnh tâm thần. Tôi hỏi như vậy, cũng không phải có ý gì khác. Chỉ là cô thật sự xác định người mình yêu là Ngôn Ngôn chứ không phải những kẻ khác?" Mạc Lâm đột nhiên hỏi khiến Lam Khiên Mạch sững sờ ngay tại chỗ, hồi lâu cũng không kịp hoàn hồn.
Chuyện này, hẳn chỉ có mình và người kia biết. Mạc Lâm… sao có thể điều tra ra được? cái gì gọi là xác định người mình yêu chính là Ngôn Thanh Hạm, mà không phải những kẻ khác? hắn đang hoài nghi tình yêu mình dành cho Thanh Hạm sao? Lam Khiên Mạch giật giật môi không nói gì, nàng phát hiện cổ họng mình giống như bị người ta bóp chặt, căn bản không phát ra được chữ Không.
Tâm tư cứ theo mỗi câu mỗi chữ Mạc Lâm nói ra khiến nàng quay lại thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời mình. Ở nơi nào đó mỗi ngày vượt qua khó khăn, cũng khiến Lam Khiên Mạch gần như thở không nổi. Nàng cố gắng không để mình phải nghĩ đến ký ức đau đớn kia, nhưng mà, người trước mặt này, trong giờ khắc này không chút e dè rạch lên vết sẹo đầy máu kia của cô, khiến cho vết thương đã lâu chưa từng khép lại càng trở nên sâu hơn, đau hơn.
"Ngôn Ngôn là vãn bối tôi coi trọng nhất, là đứa con gái duy nhất của ba mẹ nó. Thân là ông ngoại nó, ta hy vọng nói có cuộc sống của một nữ nhân bình thường, kết hôn sinh con, có một gia đình mỹ mãn. Cô, căn bản không có tư cách cho nó những thứ cơ bản đó, không những vậy còn là một bệnh nhân tâm thần nghiêm trọng."
"Tôi đã cho người tìm hiểu căn bệnh này rồi, e là cô căn bản không hề yêu Ngôn Ngôn, mà chỉ xem nó như thế thân, cũng có thể do lúc đó đầu óc cô không bình thường nên mới ký thác vào. Một người giống như cô, tôi không thể yên tâm đem Ngôn Ngôn giao cho cô. Lam tiểu thư, nghe hiểu lời tôi nói chứ?"
"Không có, tôi không có bệnh! đó là… là cô ta… nhốt tôi… tôi không có bệnh! tôi không có!" Lam Khiên Mạch nói đứng dậy khỏi ghế. Nàng từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt Mạc Lâm không biểu tình, đôi mắt vì kích động mà sinh ra tơ máu, cùng đồng tử màu đỏ sậm kết hợp lại, cả đôi mắt đổ bừng tựa như ngâm trong máu. Nàng run rẩy kịch liệt, tần suất rất nhanh rất mạnh. Thật giống như cổ thân thể này sắp không chịu nổi mà nhanh hỏng mất.
"Lam tiểu thư, cô có bệnh hay không, cũng không phải chuyện quan trọng gì với tôi. Có lẽ cố nên tìm cái gương soi lại bản mặt của mình lúc này đi. Tôi tuyệt đối sẽ không cho một kẻ nguy hiểm như cô ở cạnh Ngôn Ngôn, không biết cô sẽ làm lỡ chuyện gì của nó. Chuyện hôm nay dừng ở đây, hy vọng cô nghe lời lão già này nói, không nên làm những chuyện khiến mình hối hận."
Mạc Lâm nói xong thì rời đi, nhưng khi hắn lướt qua bàn cơm, cổ tay lại bị Lam Khiên Mạch nắm chặt. Mắt thấy Mạc Lâm nhíu mày, vệ sĩ bên cạnh đi đến, muốn đẩy Lam Khiên Mạch ra, thì bị Mạc Lâm đưa tay ngăn lại. "Lam tiểu thư có chuyện muốn nói? hay là cô nghĩ thông suốt lời tôi nói rồi?"
"Ha ha…" Lam Khiên Mạch không trả lời câu hỏi của Mạc Lâm, chỉ thấp giọng cười. Tay nàng run rẩy đỡ lấy ghế, chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng Mạc Lâm. Đôi mắt màu đỏ mang theo miệt thị mãnh liệt, còn có tia phẫn nộ cực lực áp chế. Nhìn qua, cũng khiến người ta sợ đến phát run. Mạc Lâm nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy, ánh mắt lóe lên vẻ lo âu, nhưng không hề né tránh.
"Mặc kệ tôi có bệnh hay không, tôi yêu Thanh Hạm là chuyện thật sự không có bất kỳ thay đổi nào. Cho dù ông nói cái gì, làm cái gì, tôi cũng sẽ không rời khỏi cô ấy."
"Được, Lam tiểu thư, chúng ta chống mắt chờ xem." Mạc Lâm nói xong, đẩy cửa phòng rời đi, trong bao sương nháy mắt cũng chỉ còn lại Lam Khiên Mạch một mình.
Hai chân run rẩy vô lực chống đỡ động tác đứng yên, Lam Khiên Mạch ôm lấy Cát Cát, lảo đảo ra cửa, cuối cùng lại ngã quỵ xuống đất. Đầu truyền đến từng trận đau nhức, giống như đang dùng dao từ trên đỉnh đầu trực tiếp ** xuống, hận không thể đem cả người phân thành hai. Rơi vào đường cùng, Lam Khiên Mạch đưa tay gắt gao nắm chặt cái bảng, trong miệng phát sinh tiếng gầm nhỏ tựa như dã thú trước khi chết.
"Meo…" lúc này, Cát Cát ngồi bên cạnh dường như bị bộ dạng Lam Khiên Mạch dọa sợ, nó dùng đầu lưỡi liếm cái tay nàng đang run rẩy, trong mắt toát lên tình cảm lo lắng.
"Ta không sao, đến đây, Cát Cát chúng ta cùng về tìm mẹ con. Cô ấy sẽ không hề không cần chúng ta đúng không?"
Lam Khiên Mạch đứng lên lần nữa. Nàng ôm Cát Cát, không để ý đến ánh mắt hoảng sợ của nhân viên phục vụ bưng cơm đến. Ban đêm gió lạnh thổi lớn, mái tóc dài của nàng lại tung bay, che đi khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu. Người đi đường lướt qua ánh mắt nhìn nàng, có thương hại, có sợ hãi, còn có kẻ cười nhạo bàn tán.
Những thứ này Lam Khiên Mạch cũng không hề để ý. Nàng đưa tay ôm lấy cái đầu càng lúc càng đau, nhanh chóng đi về nhà. Nàng hiện tại chỉ muốn về nhà nơi thuộc về Ngôn Thanh Hạm và nàng, hảo hảo ôm nữ nhân kia một cái, ngửi lấy hương khí quen thuộc trên người cô ấy khiến mình trầm luân. Phải rồi, nàng không sợ Mạc Lâm sẽ chia rẽ mình và Ngôn Thanh Hạm, càng không sợ bất kỳ trắc trở nào, cho dù là thống khổ gì.
Nàng thầm nghĩ, cũng chỉ muốn bồi bên cạnh Ngôn Thanh Hạm.
"Thanh Hạm, em không có bệnh, em biết mình đang làm gì. Nếu như thần trí em không rõ, thì hiện tại sao em có thể đau như vậy được? Hắn thật xấu, hắn sao lại nói em như vậy? hắn sao có thể nói em coi chị như người thế thân? không được, em không để bụng bọn họ nghĩ gì, em chỉ muốn chị tin em. Không đúng, chị nhất định phải tin em, nếu như ngay cả chị cũng không tin em, em thực sự cũng không biết nên làm gì nữa."
Lam Khiên Mạch thấp giọng nỉ non, ánh mắt nhìn vào cửa chính tiểu khu. Bỗng nhiên, nàng bước nhanh hơn, lảo đảo nghiêng ngã chạy về phía trước, bóng lưng tiêu điều tràn đầy bất lực cùng yếu đuối, dường như dùng sức đẩy sẽ vỡ nát.
/174
|