Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai tấm thân thể quấn lấy nhau đã sớm mồ hôi đầm đìa, trên da phủ một lớp mồ hôi. "Lam Khiên Mạch… Đủ rồi…" Âm thanh vội vàng yếu ớt truyền tới từ trên đầu, trong đó còn có cả sự run rẩy vì khắc chế. Mặc dù có vẻ là thế yếu, nhưng vẫn có thể nghe được thái độ nghi ngờ trong đó. Thu hồi cái lưỡi vì ra sức quá nhiều mà ê ẩm, Lam Khiên Mạch thò đầu ra khỏi vùng ẩm ướt khiến nàng quyến luyến không thôi.
"Thanh Hạm sao vậy?" Lam Khiên Mạch hỏi nhỏ, lúc này, cánh môi căng mọng của nàng còn dính lại chất dịch trong suốt, ánh đèn chiếu vào phá lệ dâm mỹ, Ngôn Thanh Hạm liếc mắt một cái không tự chủ được mà đỏ mặt. "Đừng tiếp tục nữa." Cô ném ra một câu liền nằm vật xuống sofa, cho dù muốn đến phòng tắm tẩy rửa thân thể, nhưng cô lại không thể làm gì được vì quy quá lâu khiến hai chân không cách nào nhúc nhích được, nếu cứ cậy mạnh mà đứng dậy, chỉ sợ sẽ khiến Lam Khiên Mạch cười chê.
"Mới vừa rồi có thoải mái không?" Thấy Ngôn Thanh Hạm không muốn nữa, Lam Khiên Mạch nằm lên người cô, vuốt ve đỉnh núi vừa tới mà cái bụng đang co giật. "Cô nói gì?" Ngôn Thanh Hảm cũng không trả lời thẳng, nói cho cùng cô cũng chỉ là một nữ nhân hay thẹn thùng, không giống như Lam Khiên Mạch mỗi ngày đều có thể treo du͙ƈ vọиɠ bên mép.
"Tôi nghĩ , Thanh Hạm nhất định là rất thoải mái, nếu không sao lai có thể ra nhiều ái dịch cho tôi như vậy chứ." Lam Khiên Mạch mặt không đỏ, tim không nhanh nói, cuối cùng còn không quên chẹp chẹp miệng, như là vẫn còn thèm vậy. Nhìn bộ dạng nàng như vậy khiến Ngôn Thanh Hạm có chút tức giận, nhưng cũng không biết nên phản bác như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt bổ sung thể lực, đẻ mắt không nhìn lòng không phiền.
"Thanh Hạm thấy mệt sao?" Hơi nóng Lam Khiên Mạch thở ra lan đến bên tai, Ngon Thanh Hạm không nhúc nhích, vẫn nằm yên như đang ngủ. Mặt không thèm chú ý nàng, Lam Khiên Mạch cũng không ép cô nói lý với mình, chỉ đưa tay vuốt ve mái tóc dài mềm mại, khuôn mặt yên lặng, cổ thon dài, ngực kiều đĩnh, cuối cùng là nơi đó vẫn còn ấm áp.
"Lam Khiên Mạch chớ có quá đáng." Tuy không cự tuyệt trực tiếp, nhưng lực độ cũng đáng sợ. Nghe Ngôn Thanh Hạm nói, Lam Khiên Mạch cũng không có bỏ tay ra liền, mà là dùng bàn tay che lại lại, như là mẹ bảo vệ con. "Cô có thể lấy tay ra không?" Ngôn Thanh Hạm không được tự nhiên nói, dù sao thì đó cũng là chỗ tư mật của nữ nhân, Lam Khiên Mạch cứ chạm vào như vậy, cho dù không động không ấn cũng khiến cô thấy khó chịu.
"Thanh Hạm xấu hổ?" Bởi vì bề ngang sofa có hạn, cho nên hai người nằm sát nhau, có thể dùng hai ô vuông cạnh nhau hình dung. Dù là mi mắt Ngôn Thanh Hạm động nhẹ cũng bị Lam Khiên Mạch thấy rõ ràng, huống chi khuôn mặt kia còn có thể nhìn thấy tốc độ thay đổi từ trắng sang đỏ!
"Nếu như có người chạm cô như vậy, thì cô cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên." Ngôn Thanh Hạm muốn đẩy tay Lam Khiên Mạch ra, nhưng lại không nghĩ tới bị đối phương nắm chặt lấy, tiếp đó bị cưỡng chế đặt vào nơi mắc cỡ ấy. Khi đầu ngón tay dính chất lỏng ấm áp kia, Ngon Thanh Hạm mở mắt nhìn người nằm trên thân mình mặt đỏ ửng Lam Khiên Mạch. Cái này không phải do xấu hổ sinh ra, mà là do du͙ƈ vọиɠ sinh ra cảm giác.
"Cô…"
"Thanh Hạm, tôi không có xấu hổ nga, hơn nữa, tôi còn rất hưởng thụ cô vuốt ve. Đây là lần đầu tiên cô chạm vào chỗ này sao? Thật là vui, cô đem lần đầu tiên cho tôi."
"Lam Khiên Mạch, tôi không hề muốn…"
"Suỵt… tôi biết, cô không hề muốn chạm vào tôi, nhưng tôi muốn cô chạm vào tôi."
"Cô thật là…." Ngôn Thanh Hạm nói tới đây cũng không nói tiếp, cô không biết làm gì nhìn ánh mắt mê ly của Lam Khiên Mạch, hoàn toàn không hiểu đối phương muốn gì. "Nhúc nhích được không? Giống như tôi làm cho cô, cô làm cho tôi như vậy." Ngón tay bị một tay kéo xuống chạm vào chỗ đang nhô lên, Ngôn Thanh Hạm như một khúc gỗ mặc cho Lam Khiên Mạch điều khiển, đôi mắt cùng khuôn mặt vô tội nhìn như không hiểu chuyện khiến cô nhìn như là một đứa nhỏ không biết gì.
"Ưm… " điểm nhạy cảm bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Lam Khiên Mạch không nhịn được rên nhẹ một tiếng. Nàng cười chúm chím nhìn Ngôn Thanh Hạm đang ngốc lăng bên dưới, không tự chủ thả ánh mắt dịu dàng xuống. Đúng như đã nghĩ, nữ nhân này lộ ra cường thế bề ngoài cũng chỉ là sự ngụy trang. Cô chưa từng nghĩ tới sẽ cùng mình phát sinh quan hệ thân xác lần thứ hai, khi nãy còn giả vờ từ chối mình bị đưa lên đỉnh cũng không hề nằm trong phạm vi kế hoạch của cô.
Lam Khiên Mạch cảm thấy Ngôn Thanh Hạm như là nữ nhân khó tính, ở đây xã hội cũng đã cởi mở hơn, tình yêu đã sớm là chuyện mà không ai không biết được, nam nữ vì tìm hoan lạc mà phát sinh tình 419 không phải là ít gì. Cũng như Ngôn Thanh Hạm một tiểu thư nhà giàu như vậy, cô ấy chỉ cần ngoắc tay một cái thì sẽ có vô số nam nhân ưu tú cùng nữ nhân giàu có thu phục dưới thân nàng. Lại ai có thể nghĩ được nữ nhân ưu tú như Ngôn Thanh Hạm, dù đã kết hôn rồi nhưng vẫn còn là một xử nữ?
Nếu như có ai nói với Lam Khiêm Mạch như vậy, nàng tuyệt đối sẽ nghĩ là đối phương đang giỡn vui với mình, nhưng không ngờ đến nàng thật đụng phải một người như vậy. Từ bát kỳ phương diện nào mà nói, Ngôn Thanh Hạm đúng là một nữ nhân hoàn mỹ không chỗ chê. Nếu không phải vì có tính ghê tởm nam nhân, chỉ sợ là cô đã sớm cùng người chồng kia trải qua hạnh phúc rồi, căn bản không đến phiên mình gặp được.
Chỉ là, vận mạng an bài luôn có nhiều sự trùng hợp như vậy. Ngôn Thanh Hạm tính tình lãnh đạm, còn có chứng sợ đàn ông nghiêm trọng. Cô không thể nào nhìn vào thân thể lõα ɭồ của nam nhân, càng không thể tiếp xúc thân mật với đàn ông, nhưng đối với thân thể nữ nhân lại không có chút bài xích nào. Có lẽ, Ngôn Thanh Hạm sinh ra là để vui vẻ với nữ nhân, chỉ là cô ấy chưa phát hiện ra mà thôi.
"Đủ rồi, Lam Khiên Mạch xuống khỏi người tôi." Khuôn mặt Ngôn Thanh Hạm đỏ bừng cũng không trắng len được, ngược lại màu đỏ càng phát ra mê người. Nhìn bộ dạng cô muốn nói lại thôi, Lam Khiên Mạch xấu tình sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy được? "Thanh Hạm… người ta muốn còn chưa đủ, tôi muốn cô… cho tôi."
Âm thanh mang theo từ tính khàn khàn mị hoặc mê người, hơi nóng lan tỏa lất phất bên tai Ngôn Thanh Hạm khiến cô không tự chủ được mà run rẩy. Nhìn ánh mắt Lam Khiên Mạch khao khát, cảm giác được chỗ bên dưới của nàng càng lúc càng ướt. Có lẽ, cô gái này thật sự muốn.
"Vậy cô làm đi." Ngôn Thanh Hạm nói xong, lần nữa nhắm mắt lại, bộ dạng như là mặc cho người ta làm thịt. Cô nghĩ đơn giản là Lam Khiên Mạch nói cũng chỉ muốn tay mình để ở chỗ đó của nàng, chuyện khác cũng không cần làm.
"Thanh Hạm thật đáng yêu." Âm thanh cười thanh thúy khiến Ngôn Thanh Hạm nghe có chút hoảng thần, cô mở mắt nhìn Lam Khiên Mạch người lại thành một cục, cái lưng hơi cong lên có thể thấy được xương.
"Cô cười cái gì?" Ngồn Thanh Hạm nghi ngờ hỏi, cô cảm thấy mình không có làm gì khiến người khác có thể buồn cười.
"Không có gì, tôi chỉ thấy Thanh Hạm thật khả ái mà thôi, chúng ta nghỉ ngơi được không?"
"Nghỉ ngơi có thể, nhưng cô ngồi dậy cho tôi đi tắm, ra khỏi phòng này, đối diện còn có một phòng khách, tối nay cô sang đó ngủ."
"Ngủ như vậy không được sao? Tôi không còn sức đi nữa."
"Không được, tôi nhất định phải…" "Thanh Hạm, tôi mệt quá." Ngôn Thanh Hạm cự tuyệt muốn bóp chết ý trong nôi, nàng ngưng mắt nhìn Lam Khiên Mạch còn nằm trên người mình không chịu dậy, nhíu chặt mày. Cô biết người này còn đang mệt, vốn đã sốt, lại còn làm chuyện này, cho dù là người bình thường cũng chịu không nổi, huống chi là Lam Khiên Mạch nhìn qua là ma bệnh cũng không thấy khỏe được. Nhưng mà Ngôn Thanh Hạm cũng không thể chịu nổi làm xong chuyện đó còn nằm trên sofa cả ngày mà không đi tắm cứ thế ngủ. Mặc dù sofa nhà mình rộng rãi sạch sẽ và ấm áp.
"Lam Khiên Mạch cô muốn ngủ ở sofa cũng được, nhưng tôi muốn lên giường ngủ." Ngôn Thnh Hạm nói xong muốn đẩy Lam Khiên Mạch ra, ai ngờ đối phương lại như là có tám cái càng kẹp chặt lấy mình, còn dùng hai chân của nàng kẹp chặt lại. Cảm xúc trơn trượt trên đùi khiến Ngôn Thanh Ham hơi nhíu mày, muốn chạm nhưng lại sợ chạm đến chỗ không nên chạm. Cô gái này thật không biết nết na gì sao? chẳng lẽ ngủ trong ướŧ áŧ như vậy cô ấy cũng không thấy khó chịu sao?
"Thanh Hạm chỉ như vậy ngủ được không?" Tôi chỉ muốn ôm cô mà thôi. Nghe lời Lam Khiên Mạch khẩn cầu, Ngôn Thanh Hạm còn đang quyết tâm cũng dao động. Cô nhìn khuôn mặt tái nhợt còn đang buổn ngủ của Lam Khiên Mạch, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dìa, kéo chăn đắp lên người mình và nàng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, phòng bật đèn dần dần cũng yên tĩnh. Cho dù nằm trên sofa khó chịu, dù sao cũng mệt cả ngày, Ngôn Thanh Hạm rất nhanh hô hấp đều lại, hiển nhiên đã vào mộng đẹp. Đây là lần đầu tiên Lam Khiên Mạch nhìn thấy bộ dạng Ngôn Thanh Hạm lúc ngủ, nữ nhân thường ngày luôn ưu tú lúc ngũ cũng luôn duy trì sự ưu nhã từ trong xương.
Nhìn đôi mắt cô an nhàn mấp máy, đôi môi căng mong hé mở, lộ ra mấy cái răng trắng chinh tề. Khuôn mặt trắng nõn bóng loàng hòa cùng cảm giác ngủ say vô cùng thỏa mãn, vì được chăm sóc tốt khi nhìn gần cũng không thấy nếp nhăn, căn bản cũng không hìn ra được Ngôn Thanh Hạm đã là một nữ nhân 28 tuổi.
Nhìn như vậy Lam Khiên Mạch cũng có chút si mê, ánh mtasw nàng quyến luyến không thu hồi, rón rén xuống khỏi sofa, đi vào nhà tắm lấy một cái khăn lông ra lau mình chỏ Ngôn Thanh Hạm. Mặc dù miệng nàng nói chỉ muốn ngủ như vậy, nhưng bản thân nàng cũng là người sạch sẽ. Cho dù Lam Khiên Mạch có vô ý mà ngủ như vậy, thì cũng không đành lòng để Ngôn Thanh Hạm chịu tội cùng mình.
Có lẽ do lần đầu ngủ trên sofa không được thoải mái, còn bị Lam Khiên Mạch quấy rầy, thân thể Ngôn Thanh Hạm hơi giật giật, nhíu mày. Thấy hình dạng nàng khó chịu, Lam Khiên Mạch vội lại thân thể mình, lần nữa quay về sofa nằm. Nàng đưa tay lên vòng qua cổ Ngôn Thanh Ham, đem cả người cô ôm vào ngực.
Lần này, có đệm thịt Ngon Thanh Hạm cũng thoải mái hơn rất nhiều, mày nhíu lại cũng không còn. Cô vô ý thức cọ đầu lên cằm Lam Khiên Mạch, rồi một cái lên vài nàng, cuối cùng vùi đầu vào trong ngực mới chịu dừng lại. Nhìn hành động của cô khả ái như vậy, Lam Khiên Mạch cưng chìu cười, nàng hơn lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
"Thanh Hạm, ngủ ngon."
"Thanh Hạm sao vậy?" Lam Khiên Mạch hỏi nhỏ, lúc này, cánh môi căng mọng của nàng còn dính lại chất dịch trong suốt, ánh đèn chiếu vào phá lệ dâm mỹ, Ngôn Thanh Hạm liếc mắt một cái không tự chủ được mà đỏ mặt. "Đừng tiếp tục nữa." Cô ném ra một câu liền nằm vật xuống sofa, cho dù muốn đến phòng tắm tẩy rửa thân thể, nhưng cô lại không thể làm gì được vì quy quá lâu khiến hai chân không cách nào nhúc nhích được, nếu cứ cậy mạnh mà đứng dậy, chỉ sợ sẽ khiến Lam Khiên Mạch cười chê.
"Mới vừa rồi có thoải mái không?" Thấy Ngôn Thanh Hạm không muốn nữa, Lam Khiên Mạch nằm lên người cô, vuốt ve đỉnh núi vừa tới mà cái bụng đang co giật. "Cô nói gì?" Ngôn Thanh Hảm cũng không trả lời thẳng, nói cho cùng cô cũng chỉ là một nữ nhân hay thẹn thùng, không giống như Lam Khiên Mạch mỗi ngày đều có thể treo du͙ƈ vọиɠ bên mép.
"Tôi nghĩ , Thanh Hạm nhất định là rất thoải mái, nếu không sao lai có thể ra nhiều ái dịch cho tôi như vậy chứ." Lam Khiên Mạch mặt không đỏ, tim không nhanh nói, cuối cùng còn không quên chẹp chẹp miệng, như là vẫn còn thèm vậy. Nhìn bộ dạng nàng như vậy khiến Ngôn Thanh Hạm có chút tức giận, nhưng cũng không biết nên phản bác như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt bổ sung thể lực, đẻ mắt không nhìn lòng không phiền.
"Thanh Hạm thấy mệt sao?" Hơi nóng Lam Khiên Mạch thở ra lan đến bên tai, Ngon Thanh Hạm không nhúc nhích, vẫn nằm yên như đang ngủ. Mặt không thèm chú ý nàng, Lam Khiên Mạch cũng không ép cô nói lý với mình, chỉ đưa tay vuốt ve mái tóc dài mềm mại, khuôn mặt yên lặng, cổ thon dài, ngực kiều đĩnh, cuối cùng là nơi đó vẫn còn ấm áp.
"Lam Khiên Mạch chớ có quá đáng." Tuy không cự tuyệt trực tiếp, nhưng lực độ cũng đáng sợ. Nghe Ngôn Thanh Hạm nói, Lam Khiên Mạch cũng không có bỏ tay ra liền, mà là dùng bàn tay che lại lại, như là mẹ bảo vệ con. "Cô có thể lấy tay ra không?" Ngôn Thanh Hạm không được tự nhiên nói, dù sao thì đó cũng là chỗ tư mật của nữ nhân, Lam Khiên Mạch cứ chạm vào như vậy, cho dù không động không ấn cũng khiến cô thấy khó chịu.
"Thanh Hạm xấu hổ?" Bởi vì bề ngang sofa có hạn, cho nên hai người nằm sát nhau, có thể dùng hai ô vuông cạnh nhau hình dung. Dù là mi mắt Ngôn Thanh Hạm động nhẹ cũng bị Lam Khiên Mạch thấy rõ ràng, huống chi khuôn mặt kia còn có thể nhìn thấy tốc độ thay đổi từ trắng sang đỏ!
"Nếu như có người chạm cô như vậy, thì cô cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên." Ngôn Thanh Hạm muốn đẩy tay Lam Khiên Mạch ra, nhưng lại không nghĩ tới bị đối phương nắm chặt lấy, tiếp đó bị cưỡng chế đặt vào nơi mắc cỡ ấy. Khi đầu ngón tay dính chất lỏng ấm áp kia, Ngon Thanh Hạm mở mắt nhìn người nằm trên thân mình mặt đỏ ửng Lam Khiên Mạch. Cái này không phải do xấu hổ sinh ra, mà là do du͙ƈ vọиɠ sinh ra cảm giác.
"Cô…"
"Thanh Hạm, tôi không có xấu hổ nga, hơn nữa, tôi còn rất hưởng thụ cô vuốt ve. Đây là lần đầu tiên cô chạm vào chỗ này sao? Thật là vui, cô đem lần đầu tiên cho tôi."
"Lam Khiên Mạch, tôi không hề muốn…"
"Suỵt… tôi biết, cô không hề muốn chạm vào tôi, nhưng tôi muốn cô chạm vào tôi."
"Cô thật là…." Ngôn Thanh Hạm nói tới đây cũng không nói tiếp, cô không biết làm gì nhìn ánh mắt mê ly của Lam Khiên Mạch, hoàn toàn không hiểu đối phương muốn gì. "Nhúc nhích được không? Giống như tôi làm cho cô, cô làm cho tôi như vậy." Ngón tay bị một tay kéo xuống chạm vào chỗ đang nhô lên, Ngôn Thanh Hạm như một khúc gỗ mặc cho Lam Khiên Mạch điều khiển, đôi mắt cùng khuôn mặt vô tội nhìn như không hiểu chuyện khiến cô nhìn như là một đứa nhỏ không biết gì.
"Ưm… " điểm nhạy cảm bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Lam Khiên Mạch không nhịn được rên nhẹ một tiếng. Nàng cười chúm chím nhìn Ngôn Thanh Hạm đang ngốc lăng bên dưới, không tự chủ thả ánh mắt dịu dàng xuống. Đúng như đã nghĩ, nữ nhân này lộ ra cường thế bề ngoài cũng chỉ là sự ngụy trang. Cô chưa từng nghĩ tới sẽ cùng mình phát sinh quan hệ thân xác lần thứ hai, khi nãy còn giả vờ từ chối mình bị đưa lên đỉnh cũng không hề nằm trong phạm vi kế hoạch của cô.
Lam Khiên Mạch cảm thấy Ngôn Thanh Hạm như là nữ nhân khó tính, ở đây xã hội cũng đã cởi mở hơn, tình yêu đã sớm là chuyện mà không ai không biết được, nam nữ vì tìm hoan lạc mà phát sinh tình 419 không phải là ít gì. Cũng như Ngôn Thanh Hạm một tiểu thư nhà giàu như vậy, cô ấy chỉ cần ngoắc tay một cái thì sẽ có vô số nam nhân ưu tú cùng nữ nhân giàu có thu phục dưới thân nàng. Lại ai có thể nghĩ được nữ nhân ưu tú như Ngôn Thanh Hạm, dù đã kết hôn rồi nhưng vẫn còn là một xử nữ?
Nếu như có ai nói với Lam Khiêm Mạch như vậy, nàng tuyệt đối sẽ nghĩ là đối phương đang giỡn vui với mình, nhưng không ngờ đến nàng thật đụng phải một người như vậy. Từ bát kỳ phương diện nào mà nói, Ngôn Thanh Hạm đúng là một nữ nhân hoàn mỹ không chỗ chê. Nếu không phải vì có tính ghê tởm nam nhân, chỉ sợ là cô đã sớm cùng người chồng kia trải qua hạnh phúc rồi, căn bản không đến phiên mình gặp được.
Chỉ là, vận mạng an bài luôn có nhiều sự trùng hợp như vậy. Ngôn Thanh Hạm tính tình lãnh đạm, còn có chứng sợ đàn ông nghiêm trọng. Cô không thể nào nhìn vào thân thể lõα ɭồ của nam nhân, càng không thể tiếp xúc thân mật với đàn ông, nhưng đối với thân thể nữ nhân lại không có chút bài xích nào. Có lẽ, Ngôn Thanh Hạm sinh ra là để vui vẻ với nữ nhân, chỉ là cô ấy chưa phát hiện ra mà thôi.
"Đủ rồi, Lam Khiên Mạch xuống khỏi người tôi." Khuôn mặt Ngôn Thanh Hạm đỏ bừng cũng không trắng len được, ngược lại màu đỏ càng phát ra mê người. Nhìn bộ dạng cô muốn nói lại thôi, Lam Khiên Mạch xấu tình sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy được? "Thanh Hạm… người ta muốn còn chưa đủ, tôi muốn cô… cho tôi."
Âm thanh mang theo từ tính khàn khàn mị hoặc mê người, hơi nóng lan tỏa lất phất bên tai Ngôn Thanh Hạm khiến cô không tự chủ được mà run rẩy. Nhìn ánh mắt Lam Khiên Mạch khao khát, cảm giác được chỗ bên dưới của nàng càng lúc càng ướt. Có lẽ, cô gái này thật sự muốn.
"Vậy cô làm đi." Ngôn Thanh Hạm nói xong, lần nữa nhắm mắt lại, bộ dạng như là mặc cho người ta làm thịt. Cô nghĩ đơn giản là Lam Khiên Mạch nói cũng chỉ muốn tay mình để ở chỗ đó của nàng, chuyện khác cũng không cần làm.
"Thanh Hạm thật đáng yêu." Âm thanh cười thanh thúy khiến Ngôn Thanh Hạm nghe có chút hoảng thần, cô mở mắt nhìn Lam Khiên Mạch người lại thành một cục, cái lưng hơi cong lên có thể thấy được xương.
"Cô cười cái gì?" Ngồn Thanh Hạm nghi ngờ hỏi, cô cảm thấy mình không có làm gì khiến người khác có thể buồn cười.
"Không có gì, tôi chỉ thấy Thanh Hạm thật khả ái mà thôi, chúng ta nghỉ ngơi được không?"
"Nghỉ ngơi có thể, nhưng cô ngồi dậy cho tôi đi tắm, ra khỏi phòng này, đối diện còn có một phòng khách, tối nay cô sang đó ngủ."
"Ngủ như vậy không được sao? Tôi không còn sức đi nữa."
"Không được, tôi nhất định phải…" "Thanh Hạm, tôi mệt quá." Ngôn Thanh Hạm cự tuyệt muốn bóp chết ý trong nôi, nàng ngưng mắt nhìn Lam Khiên Mạch còn nằm trên người mình không chịu dậy, nhíu chặt mày. Cô biết người này còn đang mệt, vốn đã sốt, lại còn làm chuyện này, cho dù là người bình thường cũng chịu không nổi, huống chi là Lam Khiên Mạch nhìn qua là ma bệnh cũng không thấy khỏe được. Nhưng mà Ngôn Thanh Hạm cũng không thể chịu nổi làm xong chuyện đó còn nằm trên sofa cả ngày mà không đi tắm cứ thế ngủ. Mặc dù sofa nhà mình rộng rãi sạch sẽ và ấm áp.
"Lam Khiên Mạch cô muốn ngủ ở sofa cũng được, nhưng tôi muốn lên giường ngủ." Ngôn Thnh Hạm nói xong muốn đẩy Lam Khiên Mạch ra, ai ngờ đối phương lại như là có tám cái càng kẹp chặt lấy mình, còn dùng hai chân của nàng kẹp chặt lại. Cảm xúc trơn trượt trên đùi khiến Ngôn Thanh Ham hơi nhíu mày, muốn chạm nhưng lại sợ chạm đến chỗ không nên chạm. Cô gái này thật không biết nết na gì sao? chẳng lẽ ngủ trong ướŧ áŧ như vậy cô ấy cũng không thấy khó chịu sao?
"Thanh Hạm chỉ như vậy ngủ được không?" Tôi chỉ muốn ôm cô mà thôi. Nghe lời Lam Khiên Mạch khẩn cầu, Ngôn Thanh Hạm còn đang quyết tâm cũng dao động. Cô nhìn khuôn mặt tái nhợt còn đang buổn ngủ của Lam Khiên Mạch, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dìa, kéo chăn đắp lên người mình và nàng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, phòng bật đèn dần dần cũng yên tĩnh. Cho dù nằm trên sofa khó chịu, dù sao cũng mệt cả ngày, Ngôn Thanh Hạm rất nhanh hô hấp đều lại, hiển nhiên đã vào mộng đẹp. Đây là lần đầu tiên Lam Khiên Mạch nhìn thấy bộ dạng Ngôn Thanh Hạm lúc ngủ, nữ nhân thường ngày luôn ưu tú lúc ngũ cũng luôn duy trì sự ưu nhã từ trong xương.
Nhìn đôi mắt cô an nhàn mấp máy, đôi môi căng mong hé mở, lộ ra mấy cái răng trắng chinh tề. Khuôn mặt trắng nõn bóng loàng hòa cùng cảm giác ngủ say vô cùng thỏa mãn, vì được chăm sóc tốt khi nhìn gần cũng không thấy nếp nhăn, căn bản cũng không hìn ra được Ngôn Thanh Hạm đã là một nữ nhân 28 tuổi.
Nhìn như vậy Lam Khiên Mạch cũng có chút si mê, ánh mtasw nàng quyến luyến không thu hồi, rón rén xuống khỏi sofa, đi vào nhà tắm lấy một cái khăn lông ra lau mình chỏ Ngôn Thanh Hạm. Mặc dù miệng nàng nói chỉ muốn ngủ như vậy, nhưng bản thân nàng cũng là người sạch sẽ. Cho dù Lam Khiên Mạch có vô ý mà ngủ như vậy, thì cũng không đành lòng để Ngôn Thanh Hạm chịu tội cùng mình.
Có lẽ do lần đầu ngủ trên sofa không được thoải mái, còn bị Lam Khiên Mạch quấy rầy, thân thể Ngôn Thanh Hạm hơi giật giật, nhíu mày. Thấy hình dạng nàng khó chịu, Lam Khiên Mạch vội lại thân thể mình, lần nữa quay về sofa nằm. Nàng đưa tay lên vòng qua cổ Ngôn Thanh Ham, đem cả người cô ôm vào ngực.
Lần này, có đệm thịt Ngon Thanh Hạm cũng thoải mái hơn rất nhiều, mày nhíu lại cũng không còn. Cô vô ý thức cọ đầu lên cằm Lam Khiên Mạch, rồi một cái lên vài nàng, cuối cùng vùi đầu vào trong ngực mới chịu dừng lại. Nhìn hành động của cô khả ái như vậy, Lam Khiên Mạch cưng chìu cười, nàng hơn lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
"Thanh Hạm, ngủ ngon."
/174
|