"Lăng Vi, chúng ta chia tay đi."
Như cảnh tượng quen thuộc, lời nói cũng rất quen, cho đến lúc này Lăng Vi mới hiểu được, vì sao cô nắm tay Tả Tĩnh Nhan lại hất ra lại có cảm giác quen thuộc này. Cảnh tượng này cô đã từng làm qua với nhiều phụ nữ. Mỗi khi cô chán ghét bạn giường cũng dùng cách này, nói câu kết thúc như vậy. Nếu có ai tiếp tục muốn chèo kéo cô, thì cô không lưu tình là đẩy tay đối phương ra.
Nhìn cánh tay Tả Tĩnh Nhan lơ lửng trên không trung còn có ánh mắt lạnh lùng trong trẻo, Lăng Vi biết mọi thứ đều là thật. Đúng như kịch bản thì mình nên hỏi Tả Tĩnh Nhan vì sao chia tay. Nhưng mà, cô biết câu trả lời muốn có vĩnh viễn cũng không lấy được.
Dù sớm biết trước tương lai nhưng Lăng Vi vẫn hỏi, như chim bay gặp lửa nghĩa vô phản cố. Tim sớm nhiều vết thương, cần gì sợ thương lần nữa? Tả Tĩnh Nhan, em muốn đau thì phải để em đau hoàn toàn. Một dao chị không gϊếŧ chết em, thì em vĩnh viễn sẽ nhớ dao này chị cho em, sau đó trăm ngàn lần trả lại cho chị!
"Vì sao chia tay? Lăng Vi, cô nghĩ là, cô có tư cách hỏi câu này sao?" Tả Tĩnh Nhan không trả lời câu hỏi của Lăng Vi mà cười hỏi ngược lại. Cô ít khi cười, cho dù là cười cũng chỉ ôn nhu yếu ớt, không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện.
Nhưng vào lúc này Tả Tĩnh Nhan lại cười, nụ cười đó đầy giễu cợt cùng khinh thường, rất rõ ràng là dành cho mình. Tả Tĩnh Nhan như vậy Lăng Vi chưa từng thấy qua. Cho dù là lần đầu tiên gặp, khuôn mặt của nàng so với nụ cười hiện tại cũng tốt hơn nhiều.
"Tại sao em không có tư cách?" Lăng Vi nói, tay chống giường tựa người. Tả Tĩnh Nhan quá cao, cả người cũng tản ra áp bức vô hình. Mình nằm trên giường muốn nói chuyện với nàng, nhất định phải ngẩng đầu lên. Từng có nhiều lúc so với Tả Tĩnh Nhan cao hơn hán tráng, Lăng Vi cũng sẽ không như vậy mà không tự tin được. Hiện tại cô lại sợ, cô sợ Tả Tĩnh Nhan thấy mình yếu đuối, khủng hoảng, sợ đối phương xem thường mình.
Chỉ là cho dù Lăng Vi muốn chống người lên, nhưng với tình trạng của cô hiện tại, thì thật là quá miễn cưỡng. Kể từ khi nháo với Tả Tĩnh Nhan, thì cô cũng không có một giấc ngủ yên, cơm ăn cũng không có vị. Cả người cùng tinh thần bị hành hạ, cho dù Lăng Vi có tốt hơn cũng không thể chịu nổi.
Những ngày qua, Lăng vi vẫn luôn bị sốt, vết thương bị dao chém trên người vừa khép lại thì liền nứt ra, rồi lại đến bệnh viện xử lý. Lúc trước Lăng Vi Không hiểu khi Lam Khiên Mạch tổn thương mình thì có tâm tình gì, đến giờ cô mới hiểu được. Thì ra, trên người đau đớn thì mới bớt đi đau đớn trong lòng.
"Lăng Vi có vài lời tôi muốn nói với cô, sớm tụ sớm tan, sau này vẫn là bạn. Trước kia cô nhiều nữ nhân như vậy, cũng không bị người ta dùng lời ngon tiếng ngọt gạt đi, cuối cùng chơi rồi bỏ rơi các nàng đó sao? cái kiểu chơi rồi bỏ nhàm chán này chắc cô cũng quen rồi?"
Nếu không phải đôi mắt già sắc của Tả Tĩnh Nhan lộ ra sự quen thuộc Lăng Vi còn nghĩ trước mắt mình là một người lanh miệng, nữ nhân nói chuyện khắc nghiệt chanh chua chị em sinh đôi với Tả Tĩnh Nhan hay là nữ nhân nào đó dáng vóc giống nàng.
Trong ấn tượng Tả Tĩnh Nhan ít khi nói chuyện, khí chất tản ra cũng lạnh lùng và cao ngạo, thật ra thì nàng cũng không khó đến gần, chỉ là tính cách hướng nội, không thể giơ tay chào hỏi ai mà thôi. Người này khi mình hôn lên mặt nàng cũng sẽ xấu hổ, sao lại nói ra những lời này?
Càng nghĩ Lăng Vi càng cảm thấy nghi ngờ, cô đưa tay rút kim truyền dịch, hai tay phát lực từ trên giường đứng dậy. Nhìn cô từ từ đến gần mình Tả Tĩnh Nha lóe lên vẻ kinh hoảng, biến hóa nhỏ này cũng không tránh được tầm mắt Lăng Vi.
"Đúng vậy, trước kia tôi là kẻ cặn bã. Tôi lên giường với rất nhiều nữ nhân, chán ghét thì dùng nhiều thủ đoạn bỏ rơi họ. Nhưng mà từ sau khi quen biết chị tôi cũng không có lên giường với bất kỳ nữ nhân nào nữa. Điểm này, em có thể đảm bảo với chị. Hiện tại, em muốn nói đến chuyện của chúng ta chứ không phải chuyện trước kia."
Mặc dù đứng dậy Lăng Vi vẫn thấp hơn so với Tả Tĩnh Nhan đi giày cao gót một cái đầu, nhưng khí thế cường hãn vẫn không giảm. Nhìn cô vì gắng gượng rút kim truyền dịch máu từ mu bàn tay chảy ra, Tả Tĩnh Nhan liếc mắt, nhíu mày tiếp đó ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Vi. "Được, cô muốn nói gì?"
"Chị vẫn còn thích em, đúng không?" vào lúc này, ánh mắt Lăng Vi mang khẳng định cùng kiên định. Đưa mắt nhìn con ngươi nàng hiện lên thủy quang, Tả Tĩnh Nhan nháy mắt liền thất thần. Mình đã qua bao lâu không nhìn người này kỹ một chút, cũng đã rất lâu không được cô dùng ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn mình như vậy. Bất quá, dù là lúc này tốt đẹp hơn nữa, thì mình cũng phải tự tay phá nát nó.
"Lăng Vi, tôi nói như vậy có lẽ cô không tin. Thật ra thì, cô đang mang ảo giác mà thôi, vì cô quá tự phụ, nên nghĩ là tôi thích cô, yêu cô. Cô còn nhớ chứ, quan hệ chúng ta khi bắt đầu là như thế nào không? cô là đại lão bản, là người nắm quyền sau Lăng Vân Đường, còn tôi chỉ là minh tinh sắp về hưu."
"Nguyện vọng duy nhất của tôi chúng là quay xong bộ phim cuối cùng, đem số tiền kia quay về quê sống cuộc sống còn lại. Nhưng mà cô xuất hiện, khiến mọi kế hoạch của tôi trật khỏi quỹ đạo. Không phải cô, tôi sẽ không gặp scandal như vậy, giá trị bản thân cũng không thấp đến đáy ly, càng không bị công ty đóng băng."
"Tôi không ngờ cô lại yêu tôi thật, còn vì tôi đầu tư bộ phim đó. Thật ra thì, tôi cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, lợi dụng cô xong thì phủi mông đi. Nhưng mà, cô lại khiến tôi rất chán ghét, trước không nói cô là nữ nhân, còn có tính khí rất xấu, còn khiến tôi tức đến không chịu nổi."
"Đừng nói tôi không thích nữ nhân, cho dù tôi thích nữ nhân, cũng sẽ không chọn người như cô. Tôi sống với cô, chỉ là muốn cô đừng đả kích tôi thôi, mượn cô lên chức. Hiện tại tôi tìm được người mình cần, cha chắc cũng không phản đối chuyện chúng tôi. Cô nghĩ là lúc này tôi cần giả vờ diễn xuất trước mặt cô làm một tiểu nữ nhân điên vì tình với người yêu nữa sao?"
Có cuốn sách từng viết, tất cả thay đổi rất nhanh, thậm chí còn chưa chờ mình phản ứng thì đã kết thúc. Nhìn cánh môi Tả Tĩnh Nhan mở rồi hợp, Lăng Vi chỉ như vậy sững sờ nhìn chằm chằm, như cái máy đem những lời đó truyền vào đầu.
Khi chữ cuối cùng kết thúc, cô nhìn mặt Tả Tĩnh Nhan đẩy tràn nhạo báng, bật cười. Tại đó cô đưa tay ra hung hãn đánh lên gương mặt ấy. Khi tiếng chát vang lên, má trái của Tả Tĩnh Nhan bị mình đánh trúng sưng lên, bên mép còn có vệt máu chảy xuống. Nhìn vệt máu đỏ ấy Lăng vi đưa ngón tay lau đi phần cằm của Tả Tĩnh Nhan.
"Bàn tay này, là tôi đánh vì mình, bàn tay này…" Lăng Vi nói lần nữa giơ tay lên, nhìn bàn tay đỏ lên Tả Tĩnh Nhan cũng không tránh, mà đứng thẳng người nhắm mắt lại. Nhiều hơn là vì đau đớn, khóe mắt nàng mang chút nước mắt. Bộ dạng này giống như lần trước mình muốn đánh nàng vậy, cam tâm, yếu ớt, cũng không có chống cự.
Âm thanh lần nữa vang lên, chỉ là bàn tay này không đánh lên mặt Tả Tĩnh Nhan mà chính là mặt của Lăng Vi. Nghe tiếng chát vang lên Tả Tĩnh Nhan mở mắt nhìn thấy Lăng Vi không ngừng đánh lên mặt cô. Thậm chí còn chảy cả máu, nhưng vẫn không dừng lại.
Tim vào lúc này quặn đau, Tả Tĩnh Nhan không chút suy nghĩ vội kéo tay Lăng Vi, nhìn cổ tay cô vết thương lại nứt ra vì dùng sức quá độ, Tả Tĩnh Nhan nhìn băng gạc bị máu nhiễm đỏ, ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn chăm chú Lăng Vi đang cười.
"Có phải cô điên rồi không." những lời này không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật bình định mọi thứ. Chỉ là Tả Tĩnh Nhan có cưỡng ép đè nén suy nghĩ thì giọng run rẩy ấy vẫn bị Lăng Vi nghe rõ. Những lời này lặp lại khi Tả Tĩnh Nhan nói, Lăng Vi càng cười lớn hơn, càng càn rỡ hơn. Cuối cùng ngồi bệt xuống đất.
"Ha ha… điên rồi? đúng vậy a, cmn tôi điên rồi! Tả Tĩnh Nhan! mắt tôi mù mới yêu loại đàn bà như cô! tôi thừa nhận, khi bắt đầu là tôi sai! nhưng mà, không phải tôi đã rất khiêm nhường rồi sao? tôi đã từng nói xin lỗi cô, cô còn muốn tôi làm gì nữa? có phải muốn tôi quỳ xuống cầu xin cô, mới có thể làm cho cô quên đi chuyện cũ trước kia của tôi?"
"Tôi nghĩ là tôi đã tìm được người sống hết cả đời, kết quả cô lại đứng đây nói với tôi, cô không yêu tôi, cô chỉ thích tiền của tôi, chỉ muốn trả thù tôi. Tôi như đứa ngốc bị cô đùa giỡn! buồn cười nhất chính là, cho dù bị cô đùa giỡn, tôi vẫn chỉ yêu mỗi cô."
"Cô muốn bên cạnh Thành Khang cái thứ hèn nhát đó đúng không? cô được lắm, rất là được đó! thiệt cho tôi còn đang nghĩ, chờ qua giai đoạn nguy hiểm này, tôi sẽ đem chuyện Lăng Vân Đường giao cho những người khác xử lý, chúng ta ra nước ngoài đăng ký kết hôn, sống một cuộc sống yên tĩnh mỗi ngày. Bây giờ nhìn lại, cái gì cũng không dùng được."
"Tôi đích thực là kẻ ngu, tôi đem toàn bộ gia sản chuyển cho cô? bây giờ mất tất cả, cô còn muốn nói gì? còn muốn làm gì? cô muốn cười nhạo tôi đúng không, đến a, tôi ở đây chờ. Tả Tĩnh Nhan, tôi nói cho cô biết Lăng Vi tôi, không nợ cô bất kỳ thứ gì! cho dù là tình cảm hay tiền! tôi không nợ cô thứ gì!"
Hét lên những lời này, giọng Lăng Vi đã khàn đi, sắc mặt cũng đỏ lên, nhìn cô lảo đảo nghiêng ngã muốn bò dậy, muốn ngồi lên giường, nhưng nhiều lần lại ngã xuống. Tả Tĩnh Nhan theo bản năng muốn đỡ cô, vươn tay ra, rồi lại ngưng lại. Có lẽ không đỡ cô ấy, mới là tốt nhất? Lăng Vi cô ấy, là một nữ nhân kiên cường, cho dù không có mình bầu bạn, thì cũng có thể sống tốt được.
Nghĩ như vậy, Tả Tĩnh Nhan xoay người rời khỏi phòng bệnh. Nhìn nàng biến mất trước cửa phòng, Lăng Vi co rút trên đất, dùng sức che bụng mình bị thương. Máu theo kẽ ngón tay chảy ra, cuối cùng tràn đầy trên nền gạch trắng.
"Nhan Nhan, đừng đi mà…"
Như cảnh tượng quen thuộc, lời nói cũng rất quen, cho đến lúc này Lăng Vi mới hiểu được, vì sao cô nắm tay Tả Tĩnh Nhan lại hất ra lại có cảm giác quen thuộc này. Cảnh tượng này cô đã từng làm qua với nhiều phụ nữ. Mỗi khi cô chán ghét bạn giường cũng dùng cách này, nói câu kết thúc như vậy. Nếu có ai tiếp tục muốn chèo kéo cô, thì cô không lưu tình là đẩy tay đối phương ra.
Nhìn cánh tay Tả Tĩnh Nhan lơ lửng trên không trung còn có ánh mắt lạnh lùng trong trẻo, Lăng Vi biết mọi thứ đều là thật. Đúng như kịch bản thì mình nên hỏi Tả Tĩnh Nhan vì sao chia tay. Nhưng mà, cô biết câu trả lời muốn có vĩnh viễn cũng không lấy được.
Dù sớm biết trước tương lai nhưng Lăng Vi vẫn hỏi, như chim bay gặp lửa nghĩa vô phản cố. Tim sớm nhiều vết thương, cần gì sợ thương lần nữa? Tả Tĩnh Nhan, em muốn đau thì phải để em đau hoàn toàn. Một dao chị không gϊếŧ chết em, thì em vĩnh viễn sẽ nhớ dao này chị cho em, sau đó trăm ngàn lần trả lại cho chị!
"Vì sao chia tay? Lăng Vi, cô nghĩ là, cô có tư cách hỏi câu này sao?" Tả Tĩnh Nhan không trả lời câu hỏi của Lăng Vi mà cười hỏi ngược lại. Cô ít khi cười, cho dù là cười cũng chỉ ôn nhu yếu ớt, không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện.
Nhưng vào lúc này Tả Tĩnh Nhan lại cười, nụ cười đó đầy giễu cợt cùng khinh thường, rất rõ ràng là dành cho mình. Tả Tĩnh Nhan như vậy Lăng Vi chưa từng thấy qua. Cho dù là lần đầu tiên gặp, khuôn mặt của nàng so với nụ cười hiện tại cũng tốt hơn nhiều.
"Tại sao em không có tư cách?" Lăng Vi nói, tay chống giường tựa người. Tả Tĩnh Nhan quá cao, cả người cũng tản ra áp bức vô hình. Mình nằm trên giường muốn nói chuyện với nàng, nhất định phải ngẩng đầu lên. Từng có nhiều lúc so với Tả Tĩnh Nhan cao hơn hán tráng, Lăng Vi cũng sẽ không như vậy mà không tự tin được. Hiện tại cô lại sợ, cô sợ Tả Tĩnh Nhan thấy mình yếu đuối, khủng hoảng, sợ đối phương xem thường mình.
Chỉ là cho dù Lăng Vi muốn chống người lên, nhưng với tình trạng của cô hiện tại, thì thật là quá miễn cưỡng. Kể từ khi nháo với Tả Tĩnh Nhan, thì cô cũng không có một giấc ngủ yên, cơm ăn cũng không có vị. Cả người cùng tinh thần bị hành hạ, cho dù Lăng Vi có tốt hơn cũng không thể chịu nổi.
Những ngày qua, Lăng vi vẫn luôn bị sốt, vết thương bị dao chém trên người vừa khép lại thì liền nứt ra, rồi lại đến bệnh viện xử lý. Lúc trước Lăng Vi Không hiểu khi Lam Khiên Mạch tổn thương mình thì có tâm tình gì, đến giờ cô mới hiểu được. Thì ra, trên người đau đớn thì mới bớt đi đau đớn trong lòng.
"Lăng Vi có vài lời tôi muốn nói với cô, sớm tụ sớm tan, sau này vẫn là bạn. Trước kia cô nhiều nữ nhân như vậy, cũng không bị người ta dùng lời ngon tiếng ngọt gạt đi, cuối cùng chơi rồi bỏ rơi các nàng đó sao? cái kiểu chơi rồi bỏ nhàm chán này chắc cô cũng quen rồi?"
Nếu không phải đôi mắt già sắc của Tả Tĩnh Nhan lộ ra sự quen thuộc Lăng Vi còn nghĩ trước mắt mình là một người lanh miệng, nữ nhân nói chuyện khắc nghiệt chanh chua chị em sinh đôi với Tả Tĩnh Nhan hay là nữ nhân nào đó dáng vóc giống nàng.
Trong ấn tượng Tả Tĩnh Nhan ít khi nói chuyện, khí chất tản ra cũng lạnh lùng và cao ngạo, thật ra thì nàng cũng không khó đến gần, chỉ là tính cách hướng nội, không thể giơ tay chào hỏi ai mà thôi. Người này khi mình hôn lên mặt nàng cũng sẽ xấu hổ, sao lại nói ra những lời này?
Càng nghĩ Lăng Vi càng cảm thấy nghi ngờ, cô đưa tay rút kim truyền dịch, hai tay phát lực từ trên giường đứng dậy. Nhìn cô từ từ đến gần mình Tả Tĩnh Nha lóe lên vẻ kinh hoảng, biến hóa nhỏ này cũng không tránh được tầm mắt Lăng Vi.
"Đúng vậy, trước kia tôi là kẻ cặn bã. Tôi lên giường với rất nhiều nữ nhân, chán ghét thì dùng nhiều thủ đoạn bỏ rơi họ. Nhưng mà từ sau khi quen biết chị tôi cũng không có lên giường với bất kỳ nữ nhân nào nữa. Điểm này, em có thể đảm bảo với chị. Hiện tại, em muốn nói đến chuyện của chúng ta chứ không phải chuyện trước kia."
Mặc dù đứng dậy Lăng Vi vẫn thấp hơn so với Tả Tĩnh Nhan đi giày cao gót một cái đầu, nhưng khí thế cường hãn vẫn không giảm. Nhìn cô vì gắng gượng rút kim truyền dịch máu từ mu bàn tay chảy ra, Tả Tĩnh Nhan liếc mắt, nhíu mày tiếp đó ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Vi. "Được, cô muốn nói gì?"
"Chị vẫn còn thích em, đúng không?" vào lúc này, ánh mắt Lăng Vi mang khẳng định cùng kiên định. Đưa mắt nhìn con ngươi nàng hiện lên thủy quang, Tả Tĩnh Nhan nháy mắt liền thất thần. Mình đã qua bao lâu không nhìn người này kỹ một chút, cũng đã rất lâu không được cô dùng ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn mình như vậy. Bất quá, dù là lúc này tốt đẹp hơn nữa, thì mình cũng phải tự tay phá nát nó.
"Lăng Vi, tôi nói như vậy có lẽ cô không tin. Thật ra thì, cô đang mang ảo giác mà thôi, vì cô quá tự phụ, nên nghĩ là tôi thích cô, yêu cô. Cô còn nhớ chứ, quan hệ chúng ta khi bắt đầu là như thế nào không? cô là đại lão bản, là người nắm quyền sau Lăng Vân Đường, còn tôi chỉ là minh tinh sắp về hưu."
"Nguyện vọng duy nhất của tôi chúng là quay xong bộ phim cuối cùng, đem số tiền kia quay về quê sống cuộc sống còn lại. Nhưng mà cô xuất hiện, khiến mọi kế hoạch của tôi trật khỏi quỹ đạo. Không phải cô, tôi sẽ không gặp scandal như vậy, giá trị bản thân cũng không thấp đến đáy ly, càng không bị công ty đóng băng."
"Tôi không ngờ cô lại yêu tôi thật, còn vì tôi đầu tư bộ phim đó. Thật ra thì, tôi cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, lợi dụng cô xong thì phủi mông đi. Nhưng mà, cô lại khiến tôi rất chán ghét, trước không nói cô là nữ nhân, còn có tính khí rất xấu, còn khiến tôi tức đến không chịu nổi."
"Đừng nói tôi không thích nữ nhân, cho dù tôi thích nữ nhân, cũng sẽ không chọn người như cô. Tôi sống với cô, chỉ là muốn cô đừng đả kích tôi thôi, mượn cô lên chức. Hiện tại tôi tìm được người mình cần, cha chắc cũng không phản đối chuyện chúng tôi. Cô nghĩ là lúc này tôi cần giả vờ diễn xuất trước mặt cô làm một tiểu nữ nhân điên vì tình với người yêu nữa sao?"
Có cuốn sách từng viết, tất cả thay đổi rất nhanh, thậm chí còn chưa chờ mình phản ứng thì đã kết thúc. Nhìn cánh môi Tả Tĩnh Nhan mở rồi hợp, Lăng Vi chỉ như vậy sững sờ nhìn chằm chằm, như cái máy đem những lời đó truyền vào đầu.
Khi chữ cuối cùng kết thúc, cô nhìn mặt Tả Tĩnh Nhan đẩy tràn nhạo báng, bật cười. Tại đó cô đưa tay ra hung hãn đánh lên gương mặt ấy. Khi tiếng chát vang lên, má trái của Tả Tĩnh Nhan bị mình đánh trúng sưng lên, bên mép còn có vệt máu chảy xuống. Nhìn vệt máu đỏ ấy Lăng vi đưa ngón tay lau đi phần cằm của Tả Tĩnh Nhan.
"Bàn tay này, là tôi đánh vì mình, bàn tay này…" Lăng Vi nói lần nữa giơ tay lên, nhìn bàn tay đỏ lên Tả Tĩnh Nhan cũng không tránh, mà đứng thẳng người nhắm mắt lại. Nhiều hơn là vì đau đớn, khóe mắt nàng mang chút nước mắt. Bộ dạng này giống như lần trước mình muốn đánh nàng vậy, cam tâm, yếu ớt, cũng không có chống cự.
Âm thanh lần nữa vang lên, chỉ là bàn tay này không đánh lên mặt Tả Tĩnh Nhan mà chính là mặt của Lăng Vi. Nghe tiếng chát vang lên Tả Tĩnh Nhan mở mắt nhìn thấy Lăng Vi không ngừng đánh lên mặt cô. Thậm chí còn chảy cả máu, nhưng vẫn không dừng lại.
Tim vào lúc này quặn đau, Tả Tĩnh Nhan không chút suy nghĩ vội kéo tay Lăng Vi, nhìn cổ tay cô vết thương lại nứt ra vì dùng sức quá độ, Tả Tĩnh Nhan nhìn băng gạc bị máu nhiễm đỏ, ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn chăm chú Lăng Vi đang cười.
"Có phải cô điên rồi không." những lời này không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật bình định mọi thứ. Chỉ là Tả Tĩnh Nhan có cưỡng ép đè nén suy nghĩ thì giọng run rẩy ấy vẫn bị Lăng Vi nghe rõ. Những lời này lặp lại khi Tả Tĩnh Nhan nói, Lăng Vi càng cười lớn hơn, càng càn rỡ hơn. Cuối cùng ngồi bệt xuống đất.
"Ha ha… điên rồi? đúng vậy a, cmn tôi điên rồi! Tả Tĩnh Nhan! mắt tôi mù mới yêu loại đàn bà như cô! tôi thừa nhận, khi bắt đầu là tôi sai! nhưng mà, không phải tôi đã rất khiêm nhường rồi sao? tôi đã từng nói xin lỗi cô, cô còn muốn tôi làm gì nữa? có phải muốn tôi quỳ xuống cầu xin cô, mới có thể làm cho cô quên đi chuyện cũ trước kia của tôi?"
"Tôi nghĩ là tôi đã tìm được người sống hết cả đời, kết quả cô lại đứng đây nói với tôi, cô không yêu tôi, cô chỉ thích tiền của tôi, chỉ muốn trả thù tôi. Tôi như đứa ngốc bị cô đùa giỡn! buồn cười nhất chính là, cho dù bị cô đùa giỡn, tôi vẫn chỉ yêu mỗi cô."
"Cô muốn bên cạnh Thành Khang cái thứ hèn nhát đó đúng không? cô được lắm, rất là được đó! thiệt cho tôi còn đang nghĩ, chờ qua giai đoạn nguy hiểm này, tôi sẽ đem chuyện Lăng Vân Đường giao cho những người khác xử lý, chúng ta ra nước ngoài đăng ký kết hôn, sống một cuộc sống yên tĩnh mỗi ngày. Bây giờ nhìn lại, cái gì cũng không dùng được."
"Tôi đích thực là kẻ ngu, tôi đem toàn bộ gia sản chuyển cho cô? bây giờ mất tất cả, cô còn muốn nói gì? còn muốn làm gì? cô muốn cười nhạo tôi đúng không, đến a, tôi ở đây chờ. Tả Tĩnh Nhan, tôi nói cho cô biết Lăng Vi tôi, không nợ cô bất kỳ thứ gì! cho dù là tình cảm hay tiền! tôi không nợ cô thứ gì!"
Hét lên những lời này, giọng Lăng Vi đã khàn đi, sắc mặt cũng đỏ lên, nhìn cô lảo đảo nghiêng ngã muốn bò dậy, muốn ngồi lên giường, nhưng nhiều lần lại ngã xuống. Tả Tĩnh Nhan theo bản năng muốn đỡ cô, vươn tay ra, rồi lại ngưng lại. Có lẽ không đỡ cô ấy, mới là tốt nhất? Lăng Vi cô ấy, là một nữ nhân kiên cường, cho dù không có mình bầu bạn, thì cũng có thể sống tốt được.
Nghĩ như vậy, Tả Tĩnh Nhan xoay người rời khỏi phòng bệnh. Nhìn nàng biến mất trước cửa phòng, Lăng Vi co rút trên đất, dùng sức che bụng mình bị thương. Máu theo kẽ ngón tay chảy ra, cuối cùng tràn đầy trên nền gạch trắng.
"Nhan Nhan, đừng đi mà…"
/174
|