Ánh mặt trời lên cao, tràn đầy sức sống nguồn nhiệt sinh sôi tràn đầy mặt đất, đồng thời cũng chiếu đến người trong lòng. Tối qua, có thể nói Lam Khiên Mạch cùng Ngôn Thanh có thể nói là hơn gần một tháng qua mới có được một giấc ngủ bình yên. Nếu không phải Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan kêu các nàng dậy ăn sáng, thì sợ là hai người ngủ phơi mông cho đến trưa mới dậy.
So với Lam Khiên Mạch thích nằm trên giường, thì Ngôn Thanh Hạm lại không thích bị người khác nhìn thấy mình đang ngủ. Nhất là ánh mắt mập mờ của Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan nhìn cô cùng Lam Khiên Mạch, nếu như không phải là Lăng vi cũng đi thì Ngôn Thanh Hạm cũng không nghĩ là Tả Tĩnh Nhan cùng hùa theo trêu chọc mình. Luôn nói gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, nhưng Ngôn Thanh Hạm lại cảm thấy, sau khi theo Lăng Vi, thì Tả Tĩnh Nhan trên người cũng có vài phần cảm giác thô bỉ.
Cũng may, chỉ có một mà thôi.
Thức dậy, cho Lam Khiên Mạch một nụ hôn buổi sáng, đi vào phòng vệ sinh cá nhân. Chờ Ngôn Thanh Hạm đi ra thì đã thay xong cái áo len cùng quần jean xanh. Mặc dù đơn giản, nhưng nhìn cô trẻ đi không ít, nhưng khi đổi kiểu đầu nếu nói cô là sinh viên thì sẽ có nhiều người vẫn tin.
"Lăng Vi, Tĩnh Nhan làm phiền hai người." nhìn trước mặt đủ loại đồ ăn, Ngôn Thanh Hạm cảm kích nói với hai người. Cô biết Lăng Vi ở thành phố X còn nhiều chuyện khó giải quyết cần lần, nhưng cô lại từ chối là ở lại giúp mình chăm sóc Lam Khiên Mạch. Phần tình nghĩa này, Ngôn Thanh Hạm sẽ không, Lam Khiên Mạch càng không bỏ.
"Ngôn Thanh Hạm, tôi đã nói với cô rồi, Lăng Vi tôi ghét nhất người khác nói cám ơn. Nếu cô coi tôi là bạn, thì cũng nói vậy với tôi. Đúng rồi, cô có nên đem cái con heo nào đó đánh thức không?" Lăng Vi vừa nói, cầm một chiếc đũa lên ném vào mông Lam Khiên Mạch. Nhìn thấy chiếc đũa nằm trên chăn, búng một cái rớt xuống sàn, Lăng Vi bật cười ha ha, liền bị Tả Tĩnh Nhan trừng một cái, liền ép mình nín lại.
"Tiểu Mạch, dậy thôi, ăn sáng."
"Ngô, Thanh Hạm, vừa rồi em mơ thấy có tiểu nhân đánh lén sau lưng em nha." thật ra thì Lam Khiên Mạch đã thức từ lúc Ngôn Thanh Hạm rời giường, nàng vờ ngủ tiếp chỉ vì lười mà thôi. Dù sao thì , bữa sáng của nàng cũng không có gì ngoài cháo trắng.
"Được rồi, không được nằm ỳ trên giường nữa. Mau dậy, chị bế em đi rửa mặt, sau đó ăn sáng."
"Không muốn, ngày nào cũng toàn cháo, ghét lắm."
"Hả? em không muốn hả? hôm nay, còn có nhiều thứ khác cháo đó."
Nghe được những thứ có thể ăn ánh mắt Lam Khiên Mạch liền lóe sáng, nhìn trên bàn bày đủ loại thức ăn, còn có cháo nhìn bên trong cũng đoán được, Lam Khiên Mạch đưa tay ra muốn Ngôn Thanh Hạm ôm, ý rất rõ ràng, nói: Thanh Hạm, mau bế em đi vệ sinh, em muốn ăn sáng.
Vì vậy sau một hồi dài dòng, Lam Khiên Mạch cuối cùng cũng đến bàn cơm. Bất quá người ta ngồi trên băng ghế, còn nàng ngồi trên đùi Ngôn Thanh Hạm. Trong lúc bốn người đang vui vẻ hòa thuận, chuẩn bị cùng nhau ăn sáng. Thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, các nàng ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt cùng trầm xuống.
Người đến, có bảy người, dẫn đầu không ai khác chính là Chiến Mang Tuyền.
"Đệt! bà còn chán chưa tìm được ngươi, không nghĩ đến con mẹ nó ngươi tự mò đến cửa?" thấy Chiến Mang Tuyền, Lăng Vi liền bốc hỏa. Nhìn cô đứng dậy đi đến chỗ Chiến Mang Tuyền, Tả Tĩnh Nhan vội kéo cô lại, dùng ánh mắt tỏ ý cô bình tĩnh lại. "Chậc chậc, mới sáng sớm, Lăng lão bản sao lại nổi điên như vậy? thật ra thì, hôm nay tôi đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ là nghe nói Lam vào bệnh viện, nên cố ý đến thăm nàng thôi."
"Chiến tiểu thư, cô thấy rồi, bây giờ cô có thể đi!" lúc này, Ngôn Thanh Hạm không nói cùng mở miệng. Dù cô ngồi trên bàn cơm, trong ngực còn ôm Lam Khiên Mạch, ánh mắt khiếp người nhìn Chiến Mang Tuyền. Trong đó đầy hận ý cùng cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
"Hả? Ngôn nói vậy là sao? Lam là con gái Lam Minh, là kế nữ của tôi, tôi là mẹ, con gái bị bệnh, chẳng lẽ không thể đến thăm? huống chi, Lam bị thương, tôi cũng rất đau lòng." trong sách nói nhân chi sơ tính bổn thiện. Nếu như muốn tìm một người ác độc tính trời, không phải Chiến Mang Tuyền còn là ai. Nhìn bộ mặt khó ưa của cô ta, nếu không phải Tả Tĩnh Nhan kéo mình, Lăng Vi tuyệt đối sẽ xông đến cho cô ta mấy bàn tay.
"Chiến Mang Tuyền, vì sao tôi ở trong bệnh viện, ở đây ai cũng đều biết rõ. Tôi kể cả Thanh Hạm các nàng, cũng không muốn nhìn thấy cô ở đây. Hơn nữa… vết thương trên đầu cô lành chưa? hôm đó, nhìn như tôi đánh không nhẹ đâu. Nếu cô biến thành đồ đần, tôi cũng không biết kiếm đâu cái bộ óc xấu xa đen tối đền cho cô." lời Lam Khiên Mạch nói khiến tất cả mọi người sững sờ, ngay sau đó Lăng Vi liền hồi thần trước mà bật cười.
"Bảo bối, mấy ngày không gặp, cưng không chỉ đẹp hơn, mà cái miệng nhỏ cũng độc hơn rồi a. Chậc chậc, dù sao người ta cũng trưởng bối, sao cưng lại nói Chiến di như vậy, còn dám đánh nàng chứ? vậy là không đúng. Mặc dù người ta là mẹ ghẻ của cưng, nhưng mà, mẹ ghẻ cũng là mẹ, cưng không có sữa mẹ ruột, thì cũng có vú của mẹ ghẻ mà bú đúng không? bất quá, nhìn đầu Chiến a di khôi phục khá tốt, không có quấn băng, vẫn bình thường có thể sờ có thể nhảy, cũng thế thôi, cưng sao lại không có bản lĩnh này chứ?"
"Lăng Vi! cô!" nếu nói Lam Khiên Mạch nói bẩn thì lời của Lăng vi chính là làm nhục. Thấy Chiến Mang Tuyền tức giận mặt lúc đỏ lúc trắng, Ngôn Thanh Hạm cùng Tả Tĩnh Nhan cố nén cười, trong lòng thầm quyết định, sau này không thể cùng chọc hai tên độc lưỡi này, nếu không hậu quả sẽ giống Chiến Mang Tuyền.
"Lam, hôm nay tôi đến, không có ý gì cả, chỉ muốn đưa cái này cho cô." Chiến Mang Tuyền nói, nhìn thủ hạ sau lưng đối phương liền cầm một cái lồng sắt đi ra. Trong đó có một con mèo nhỏ đang nằm. Bộ lông đen xám xen nhau, đôi mắt màu xanh to tròn, không phải Cát Cát là tiểu manh miêu đó sao?
"Cát Cát!" thấy Cát Cát Lam Khiên Mạch là người kích động nhất. Thấy nàng muốn xuống đất Ngôn Thanh Hạm vội ôm lấy nàng, để nàng trên sofa, đích thân cầm Cát Cát đến. Thấy tiểu tử thường vui vẻ lại nằm yên ba ba một chỗ ở đó, Lam Khiên Mạch kêu nó, thò tay vào lồng sờ đầu nó.
Có lẽ cảm nhận được khí tức chủ nhân Cát Cát đang nằm chợt phóng lên, dùng cái tiểu móng vuốt moi moi cái lồng, muốn đi ôm Lam Khiên Mạch. "Chiến Mang tuyền, chìa khóa đâu?" thấy Cát Cát bộ dạng muốn ra không được, Lam Khiên Mạch càng đau lòng. Có trời mới biết, tiểu tử này cho đến giờ cũng chưa từng bị nhốt trong lồng. Nhưng cũng tưởng được 20 ngày qua nó làm sao sống. Đánh chó cũng phải xem mặt chủ, Chiến Mang Tuyền làm vậy, hôm nay còn đến bệnh viện thị uy, không sai đó chính là đánh vào miệng mình.
"Chìa khóa? loại súc sinh này, tôi nhốt trong lòng cũng không nghĩ sẽ thả ra, chìa khóa sớm ném đi đâu rồi. Tôi chỉ thấy cô thích loại vật này, nên mới cầm qua cho cô, nếu cô không muốn, thì ném đi." cái gì gọi là xuyên tạc sự thật, thì từ này thể định nghĩa Chiến Mang Tuyền. Nhìn Cát Cát bị nhốt trong lồng, Lam Khiên Mạch đột nhiên từ sofa đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh Chiến Mang Tuyền.
Hai người rất gần, Lăng Vi lo lắng Chiến Mang Tuyền sẽ làm gì Lam Khiên Mạch, liền muốn đi chung nhưng lúc này Ngôn Thanh Hạm ngăn cô lại, để cô yên lặng theo dõi diễn biến.
"Chiến Mang Tuyền, tôi cảm thấy nếu cô ghét người đáng thương thì có thể đi đóng phim. Kỹ năng diễn xuất của cô, so với một số diễn viên chuyên nghiệp còn tốt hơn nhiều. Lúc trước, tôi cũng chưa từng nghĩ đến cô lại tồi tệ như vậy. Ngoại trừ chơi vài ba trò lừa bịp, cô còn biết làm gì? tôi cũng không muốn so đo với cô nhiều như vậy, nhưng mà cô đến cả Cát Cát cũng không tha. Tôi cảnh cáo cô, giao chìa khóa ra, nếu không, tôi sẽ không để cho cô đi khỏi đây."
"Lam, tôi phát hiện, lá gan cô ngày càng lớn. Cô cho là ba người phía sau, thì có thể chống lại tôi sao? đối với những chuyện cô làm với tôi, có thể tôi cũng không ổn mà đứng đây? các cô, có thể làm gì tôi?" Chiến Mang Tuyền nói xong câu cuối, cố ý hạ thấp giọng, chỉ để cho Lam Khiên Mạch nghe được. Thấy cô ta nhìn chằm chằm tay trái của mình, Lam Khiên Mạch không tránh né, ngược lại mỉm cười.
"Chiến Mang Tuyền, cô muốn chơi tôi, tôi sẽ lấy mọi thứ bồi cô. Mặc dù bây giờ tôi không có gì, nhưng mà, cũng không có nghĩa là tôi sẽ không làm gì. Không bao lâu, tôi sẽ đem mọi thứ cô cho tôi toàn bộ trả lại cho cô. Lần này, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình nữa, tôi nói lần cuối, giao chìa khóa ra, nhanh lên." không hét lớn, cũng không giương nanh múa vuốt, Lam Khiên Mạch chỉ bình tĩnh đứng đó, nhẹ nhàng nói ra.
Cho dù cô so với Chiến Mang Tuyền mang giày cao gót thấp hơn, cả người nhìn yếu đuối. Nhưng khí thế của nàng, cũng không hề giảm đi. Trong mắt không có nụ cười, ngay cả trên người toát ra khí tràng cũng không biết được. Nhớ không lầm thì đây là lần đầu Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy lam Khiên Mạch tức giận như vậy.
Vào lúc này con ngươi màu đỏ của người này lộ ra ý cảnh cáo rất lớn, khóe miệng mang chút ý cười xấu xa khiến lưng người nhìn không khỏi thấy lạnh. Thấy nàng chỉ như vậy im lặng không nói nhìn mình, cặp mắt kia giống như quái vật nhuốm máu, lúc nào cũng nhìn vào hành động của cô ta, hận không thể xuyên thủng tim cùng linh hồn cô ta. Không chịu nổi ánh mắt này Chiến Mang tuyền lấy chìa khóa trong túi ra ném lên ghế sofa, xoay người đi ra cửa.
"Lam, tôi phát hiện, mị lực của cô lại tăng lên không ít, tôi sẽ không bỏ qua đâu." Chiến Mang Tuyền nói xong, đi ra khỏi phòng bệnh. Nhìn cô ta rời đi Lam Khiên Mạch vội mở lồng của Cát Cát, tiểu tử thấy được tự do vui vẻ vòng vo quanh mình vài cái, Lam Khiên Mạch đem nó ôm vào ngực, thỏa mãn cười.
Thấy 1 người 1 mèo hài hòa như vậy, Ngôn Thanh Hạm cũng không nói gì, mà kéo Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan đến cạnh cửa sổ. Các nàng đang ở trên lầu năm, tầng này không cao cũng không thấp, nhìn xuống dưới có thể thấy được hành động bên dưới. Lúc này bên ngoài tuyết rơi còn lớn hơn ba ngày trước. Chiến Mang Tuyền cùng đám người kia không lên xe mà chỉ đứng sững sờ ở đó.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, bánh xe chiếc Rolls Royce khí phái kia đã không còn tung tích, ngay cả kính cũng bị người dùng gạch lớn đập thủng, nhìn bộ dạng Chiến Mang Tuyền phát điên, Lăng Vi đã cười đến eo cũng không thẳng được, còn Ngôn Thanh Hạm như sớm biết được, chỉ nhàn nhạt cười.
"Này, Ngôn Thanh Hạm, cô được lắm nha. Trước kia tôi nghĩ cô cái gì cũng không dám, đại tiểu thư mỗi ngày chỉ núp sau lưng ông ngoại bú sữa, không nghĩ đến cô còn có nghề này. Nói cho tôi biết, cô động chân tay khi nào vậy?" Lăng Vi vỗ vai Ngôn Thanh Hạm, mặt đầy tán thưởng hỏi.
"Thật ra thì, khi Chiến Mang Tuyền vào, tôi đã cho thủ hạ ở dưới nhắn tin cho mọi người, để họ cho Chiến Mang Tuyền món quà lớn, tôi nghĩ, cô ta sẽ thích."
"Không sai, không sai, người đàn bà kia sẽ thích phần quà tiện mặt này của cô."
"Mọi người đang nói gì vậy?" thấy các nàng dị thường Lam Khiên Mạch cũng đi theo, khi nàng thấy Chiến Mang Tuyền ở dưới lầu lạnh cóng toàn thân phát run, nàng quát to một tiếng, trực tiếp làm ổ trong ngực Ngôn Thanh Hạm. Khiến ba người sợ hết hồn, lo Lam Khiên Mạch xảy ra chuyện. Chỉ không lâu sau, người kia liền cười ha ha ha.
"Thanh Hạm, chị thật tốt, em cũng biết chị thông minh nhất!" thì ra, chỉ là vui quá mà thôi…
Lúc này Chiến Mang Tuyền dưới lầu cũng không biết trên lầu bốn người cùng một mèo đang vui vẻ, cô lấy di động trong túi ra, ấn nút gọi.
"Mạc tiên sinh, là tôi."
"Ah, thì ra là Chiến tiểu thư, sao rồi? chuyện làm đến đâu rồi?"
"Không được thuận lợi, Lam Khiên Mạch bị Ngôn Thanh Hạm tìm được rồi."
"Hả? nhanh như vậy đã tìm được?"
"Phải, vậy Ngôn Thanh Hạm cũng không phải dễ đối phó. Tiếp theo, còn tiến hành theo kế hoạch sao?"
"Không, bỏ kế hoạch A, thực hiện Plan B."
"Được."
Nói chuyện di động xong Chiến Mang Tuyền hoạt động ngón tay bị cứng, lấy sim di động ra dùng bật lửa đốt cháy. Ngồi lên taxi thủ hạ tìm đến, quay đầu nhìn bệnh viện qua cửa xe, siết chặt di động.
"Trò chơi, chỉ mới bắt đầu thôi."
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, sẽ bị bác gái thô bỉ sờ mông, sau này không dám đến gần bác gái già, quả thực đáng sợ, Bạo tỷ tỷ thiếu chút không giữ được trinh tiết, thanh tân nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!
Ẩn lâu như vậy Chiến tỷ tỷ lại xuất hiện làm yêu quái rồi, khụ khụ còn dám đem tiểu cát cát của chúng ta nhốt trong lồng, còn nói là cho Lam Lam, tui thấy Chiến tỷ tỷ đúng là người máu lạnh thô bỉ, khụ khụ, bất quá tiểu Lam Lam cùng Lăng lão bản độc miệng không kém, còn có Ngôn Ngôn phúc hắc, cùng tiêu diệt Chiến tỷ tỷ. Nhìn đi Chiến tỷ tỷ tức giận nên muốn liên minh với người nhà… (nhỏ lại..) cùng đối phó người ta, chuẩn bị tiếp chiêu đi!
Lăng Vi: ngươi có bản lĩnh thì đừng mang thủ hạ!
Chiến tỷ tỷ: Ha ha… chậc chậc chậc chậc! ngươi cho là ta ngu sao? không mang thủ hạ theo, thì sớm đã bị ngươi gϊếŧ rồi!
Lăng Vi: gϊếŧ, người đầu tiên muốn gϊếŧ ngươi chính là ta!
Chiến tỷ tỷ: ngươi có bản lĩnh đừng móc súng!
Lăng Vi: bà dựa vào súng ăn cơm mà! ngươi đừng có chạy!
Phốc, không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay đi. Nhân vật ra sân hôm nay là Qúy Duyệt Phong trong Thiết Ngục Mê Tình vừa kết thúc, khụ khụ, vì Tiểu Phong Phong chúng ta nhân khí cao, nhiều người ghi danh, cho nên quyết định viết ba kỳ, lần này độc giả lên sân có: phi thị quân, tham lang quân, thô bỉ hoa hoa, còn sáu vị còn lại sẽ chia nhỏ ra hai kỳ kịch trường sau nhé ╮(╯▽╰)╭
Kịch trường hôm nay nói đến Phong Phong mở tiệm bánh ngọt muốn tìm đầu bếp, cho nên có ba người thô bỉ đến. Mục đích không phải làm đầu bếp, mà là…
Tiểu Phong Phong: ba người các ngươi, bao nhiêu tuổi a? (Phong Phong miệng gậm kẹo que, dựa ghế sofa nói.)
phi thị quân: ta 20
tham lang: ta 21
hoa hoa: ta 22 (mọi người: 22 nhất định 2! (*nhị = ngu))
Phong Phong: uh, có thứ tự, vậy các ngươi biết đến đây làm gì không?
phi thị quân: xem ngài mỹ lệ.
tham lang: lấy Phong Phong lão bản làm đầu nhìn.
hoa hoa: làm nữ nhân dưới người ngài.
Phong Phong: phốc, ba người các ngươi thực sự biết rõ đến làm gì không? đây là tiệm bánh, không phải như các ngươi nghĩ, ta có Nhuế Nhuế rồi!
phi thị: cho ngươi kẹo (phi thị quân đi lên, đem que kẹo thỏ trắng bỏ vào tay Phong Phong, người nào đó nhìn thấy mắt liền sáng lên.)
Phong Phong: ngô, thật không thật không, ngươi thông qua.
phi thị: ngoan.
tham lang: cho ngươi đồ chơi (tham lang quân nói, cầm theo một tiểu bạch thỏ trên tay đeo lên cổ cho Phong Phong.)
Phong Phong: ah… kẹo ăn ngon, thỏ nhỏ cũng đáng yêu, vậy, hai người các ngươi thông qua, được rồi.
phi thị và tham lang: ừ, ngoan (sờ đầu.)
hoa hoa: các ngươi còn yếu lắm, xem ta. (hoa hoa nói, đột nhiên cởi đồ trên người mình, lộ ra bắp thịt không ngực, không cơ bụng, cũng không có vóc người, bất ngờ, biến thành một bông hoa thô bỉ…)
mọi người: hả? tiểu kịch trường bị đổi hả, sao có vật lạ xâm nhập vậy? (Hiểu Bạo: đừng biết quá nhiều!)
Phong Phong/ tham lang/ phi thị: ah, yêu quái!
hoa hoa: không phải, không phải, ta là hoa tinh thôi, tiểu Phong Phong, ngươi cũng thu ta đi, ta có thể cho ngươi đạp, mau đến, mau đến đạp ta đi!
Phong Phong/ tham lang, phi thị: có thật không? (mắt ba người nổ đom đóm)
hoa hoa: phải, à không, ta chỉ cho Phong Phong đạp ta, các ngươi cút ngay đi.
vì vậy…
tham lang: đạp, đạp mạnh vào.
phi thị: ta chỉ đạp lá của ngươi thôi.
Phong Phong: hoa hoa, cảm giác ngươi thật bỉ ổi, ta không muốn đạp ngươi ah. (mọi người: thì ra, tiểu Phong Phong lại chê hoa hoa! Hiểu Bạo: hả? các ngươi mới biết sao?)
Nhuế Nhuế: các ngươi đang làm gì đó? (Nhuế Nhuế đi vào, thấy miệng Phong Phong ngậm kẹo thỏ trắng, trên cổ còn đeo thỏ nhỏ đồ chơi, trên đầu cắm đóa hoa.)
Phong Phong: Nhuế Nhuế, đây là ba đầu bếp ta tìm đến.
Nhuế Nhuế:… còn cái hoa xấu xí này, còn có hai tên háo sắc kia là đầu bếp của ngươi?
Phong Phong: gật đầu, lại lắc đầu.
Nhuế Nhuế: ah, tính (đưa tay, đem hoa trên đầu Phong Phong lấy xuống, ném xuống đất, đồng thời ánh mắt lãnh ý quét qua tham lang cùng phi thị.)
tham lang: khụ khụ, ta nhớ ra ta có chuyện làm, ta đi trước!
phi thị: ah, đúng, ta cũng có chuyện, ta cũng đi trước!
trong phòng chỉ còn lại, Phong Phong cùng Nhuế Nhuế, còn có một đóa hoa.
Phong Phong: Nhuế Nhuế, là các nàng cho ta, không phải ta chủ động..
Nhuế Nhuế: tốt lắm, ngươi ngoan, để ta nhẹ nhàng trừng phạt ngươi một chút.
Hai người nói xong, liền ngã lên sofa, vì dùng sức quá mạnh, ghế sofa bị đổ, đè bẹp dí hoa hoa.
sau đó… cũng không có sau đó!
So với Lam Khiên Mạch thích nằm trên giường, thì Ngôn Thanh Hạm lại không thích bị người khác nhìn thấy mình đang ngủ. Nhất là ánh mắt mập mờ của Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan nhìn cô cùng Lam Khiên Mạch, nếu như không phải là Lăng vi cũng đi thì Ngôn Thanh Hạm cũng không nghĩ là Tả Tĩnh Nhan cùng hùa theo trêu chọc mình. Luôn nói gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, nhưng Ngôn Thanh Hạm lại cảm thấy, sau khi theo Lăng Vi, thì Tả Tĩnh Nhan trên người cũng có vài phần cảm giác thô bỉ.
Cũng may, chỉ có một mà thôi.
Thức dậy, cho Lam Khiên Mạch một nụ hôn buổi sáng, đi vào phòng vệ sinh cá nhân. Chờ Ngôn Thanh Hạm đi ra thì đã thay xong cái áo len cùng quần jean xanh. Mặc dù đơn giản, nhưng nhìn cô trẻ đi không ít, nhưng khi đổi kiểu đầu nếu nói cô là sinh viên thì sẽ có nhiều người vẫn tin.
"Lăng Vi, Tĩnh Nhan làm phiền hai người." nhìn trước mặt đủ loại đồ ăn, Ngôn Thanh Hạm cảm kích nói với hai người. Cô biết Lăng Vi ở thành phố X còn nhiều chuyện khó giải quyết cần lần, nhưng cô lại từ chối là ở lại giúp mình chăm sóc Lam Khiên Mạch. Phần tình nghĩa này, Ngôn Thanh Hạm sẽ không, Lam Khiên Mạch càng không bỏ.
"Ngôn Thanh Hạm, tôi đã nói với cô rồi, Lăng Vi tôi ghét nhất người khác nói cám ơn. Nếu cô coi tôi là bạn, thì cũng nói vậy với tôi. Đúng rồi, cô có nên đem cái con heo nào đó đánh thức không?" Lăng Vi vừa nói, cầm một chiếc đũa lên ném vào mông Lam Khiên Mạch. Nhìn thấy chiếc đũa nằm trên chăn, búng một cái rớt xuống sàn, Lăng Vi bật cười ha ha, liền bị Tả Tĩnh Nhan trừng một cái, liền ép mình nín lại.
"Tiểu Mạch, dậy thôi, ăn sáng."
"Ngô, Thanh Hạm, vừa rồi em mơ thấy có tiểu nhân đánh lén sau lưng em nha." thật ra thì Lam Khiên Mạch đã thức từ lúc Ngôn Thanh Hạm rời giường, nàng vờ ngủ tiếp chỉ vì lười mà thôi. Dù sao thì , bữa sáng của nàng cũng không có gì ngoài cháo trắng.
"Được rồi, không được nằm ỳ trên giường nữa. Mau dậy, chị bế em đi rửa mặt, sau đó ăn sáng."
"Không muốn, ngày nào cũng toàn cháo, ghét lắm."
"Hả? em không muốn hả? hôm nay, còn có nhiều thứ khác cháo đó."
Nghe được những thứ có thể ăn ánh mắt Lam Khiên Mạch liền lóe sáng, nhìn trên bàn bày đủ loại thức ăn, còn có cháo nhìn bên trong cũng đoán được, Lam Khiên Mạch đưa tay ra muốn Ngôn Thanh Hạm ôm, ý rất rõ ràng, nói: Thanh Hạm, mau bế em đi vệ sinh, em muốn ăn sáng.
Vì vậy sau một hồi dài dòng, Lam Khiên Mạch cuối cùng cũng đến bàn cơm. Bất quá người ta ngồi trên băng ghế, còn nàng ngồi trên đùi Ngôn Thanh Hạm. Trong lúc bốn người đang vui vẻ hòa thuận, chuẩn bị cùng nhau ăn sáng. Thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, các nàng ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt cùng trầm xuống.
Người đến, có bảy người, dẫn đầu không ai khác chính là Chiến Mang Tuyền.
"Đệt! bà còn chán chưa tìm được ngươi, không nghĩ đến con mẹ nó ngươi tự mò đến cửa?" thấy Chiến Mang Tuyền, Lăng Vi liền bốc hỏa. Nhìn cô đứng dậy đi đến chỗ Chiến Mang Tuyền, Tả Tĩnh Nhan vội kéo cô lại, dùng ánh mắt tỏ ý cô bình tĩnh lại. "Chậc chậc, mới sáng sớm, Lăng lão bản sao lại nổi điên như vậy? thật ra thì, hôm nay tôi đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ là nghe nói Lam vào bệnh viện, nên cố ý đến thăm nàng thôi."
"Chiến tiểu thư, cô thấy rồi, bây giờ cô có thể đi!" lúc này, Ngôn Thanh Hạm không nói cùng mở miệng. Dù cô ngồi trên bàn cơm, trong ngực còn ôm Lam Khiên Mạch, ánh mắt khiếp người nhìn Chiến Mang Tuyền. Trong đó đầy hận ý cùng cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
"Hả? Ngôn nói vậy là sao? Lam là con gái Lam Minh, là kế nữ của tôi, tôi là mẹ, con gái bị bệnh, chẳng lẽ không thể đến thăm? huống chi, Lam bị thương, tôi cũng rất đau lòng." trong sách nói nhân chi sơ tính bổn thiện. Nếu như muốn tìm một người ác độc tính trời, không phải Chiến Mang Tuyền còn là ai. Nhìn bộ mặt khó ưa của cô ta, nếu không phải Tả Tĩnh Nhan kéo mình, Lăng Vi tuyệt đối sẽ xông đến cho cô ta mấy bàn tay.
"Chiến Mang Tuyền, vì sao tôi ở trong bệnh viện, ở đây ai cũng đều biết rõ. Tôi kể cả Thanh Hạm các nàng, cũng không muốn nhìn thấy cô ở đây. Hơn nữa… vết thương trên đầu cô lành chưa? hôm đó, nhìn như tôi đánh không nhẹ đâu. Nếu cô biến thành đồ đần, tôi cũng không biết kiếm đâu cái bộ óc xấu xa đen tối đền cho cô." lời Lam Khiên Mạch nói khiến tất cả mọi người sững sờ, ngay sau đó Lăng Vi liền hồi thần trước mà bật cười.
"Bảo bối, mấy ngày không gặp, cưng không chỉ đẹp hơn, mà cái miệng nhỏ cũng độc hơn rồi a. Chậc chậc, dù sao người ta cũng trưởng bối, sao cưng lại nói Chiến di như vậy, còn dám đánh nàng chứ? vậy là không đúng. Mặc dù người ta là mẹ ghẻ của cưng, nhưng mà, mẹ ghẻ cũng là mẹ, cưng không có sữa mẹ ruột, thì cũng có vú của mẹ ghẻ mà bú đúng không? bất quá, nhìn đầu Chiến a di khôi phục khá tốt, không có quấn băng, vẫn bình thường có thể sờ có thể nhảy, cũng thế thôi, cưng sao lại không có bản lĩnh này chứ?"
"Lăng Vi! cô!" nếu nói Lam Khiên Mạch nói bẩn thì lời của Lăng vi chính là làm nhục. Thấy Chiến Mang Tuyền tức giận mặt lúc đỏ lúc trắng, Ngôn Thanh Hạm cùng Tả Tĩnh Nhan cố nén cười, trong lòng thầm quyết định, sau này không thể cùng chọc hai tên độc lưỡi này, nếu không hậu quả sẽ giống Chiến Mang Tuyền.
"Lam, hôm nay tôi đến, không có ý gì cả, chỉ muốn đưa cái này cho cô." Chiến Mang Tuyền nói, nhìn thủ hạ sau lưng đối phương liền cầm một cái lồng sắt đi ra. Trong đó có một con mèo nhỏ đang nằm. Bộ lông đen xám xen nhau, đôi mắt màu xanh to tròn, không phải Cát Cát là tiểu manh miêu đó sao?
"Cát Cát!" thấy Cát Cát Lam Khiên Mạch là người kích động nhất. Thấy nàng muốn xuống đất Ngôn Thanh Hạm vội ôm lấy nàng, để nàng trên sofa, đích thân cầm Cát Cát đến. Thấy tiểu tử thường vui vẻ lại nằm yên ba ba một chỗ ở đó, Lam Khiên Mạch kêu nó, thò tay vào lồng sờ đầu nó.
Có lẽ cảm nhận được khí tức chủ nhân Cát Cát đang nằm chợt phóng lên, dùng cái tiểu móng vuốt moi moi cái lồng, muốn đi ôm Lam Khiên Mạch. "Chiến Mang tuyền, chìa khóa đâu?" thấy Cát Cát bộ dạng muốn ra không được, Lam Khiên Mạch càng đau lòng. Có trời mới biết, tiểu tử này cho đến giờ cũng chưa từng bị nhốt trong lồng. Nhưng cũng tưởng được 20 ngày qua nó làm sao sống. Đánh chó cũng phải xem mặt chủ, Chiến Mang Tuyền làm vậy, hôm nay còn đến bệnh viện thị uy, không sai đó chính là đánh vào miệng mình.
"Chìa khóa? loại súc sinh này, tôi nhốt trong lòng cũng không nghĩ sẽ thả ra, chìa khóa sớm ném đi đâu rồi. Tôi chỉ thấy cô thích loại vật này, nên mới cầm qua cho cô, nếu cô không muốn, thì ném đi." cái gì gọi là xuyên tạc sự thật, thì từ này thể định nghĩa Chiến Mang Tuyền. Nhìn Cát Cát bị nhốt trong lồng, Lam Khiên Mạch đột nhiên từ sofa đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh Chiến Mang Tuyền.
Hai người rất gần, Lăng Vi lo lắng Chiến Mang Tuyền sẽ làm gì Lam Khiên Mạch, liền muốn đi chung nhưng lúc này Ngôn Thanh Hạm ngăn cô lại, để cô yên lặng theo dõi diễn biến.
"Chiến Mang Tuyền, tôi cảm thấy nếu cô ghét người đáng thương thì có thể đi đóng phim. Kỹ năng diễn xuất của cô, so với một số diễn viên chuyên nghiệp còn tốt hơn nhiều. Lúc trước, tôi cũng chưa từng nghĩ đến cô lại tồi tệ như vậy. Ngoại trừ chơi vài ba trò lừa bịp, cô còn biết làm gì? tôi cũng không muốn so đo với cô nhiều như vậy, nhưng mà cô đến cả Cát Cát cũng không tha. Tôi cảnh cáo cô, giao chìa khóa ra, nếu không, tôi sẽ không để cho cô đi khỏi đây."
"Lam, tôi phát hiện, lá gan cô ngày càng lớn. Cô cho là ba người phía sau, thì có thể chống lại tôi sao? đối với những chuyện cô làm với tôi, có thể tôi cũng không ổn mà đứng đây? các cô, có thể làm gì tôi?" Chiến Mang Tuyền nói xong câu cuối, cố ý hạ thấp giọng, chỉ để cho Lam Khiên Mạch nghe được. Thấy cô ta nhìn chằm chằm tay trái của mình, Lam Khiên Mạch không tránh né, ngược lại mỉm cười.
"Chiến Mang Tuyền, cô muốn chơi tôi, tôi sẽ lấy mọi thứ bồi cô. Mặc dù bây giờ tôi không có gì, nhưng mà, cũng không có nghĩa là tôi sẽ không làm gì. Không bao lâu, tôi sẽ đem mọi thứ cô cho tôi toàn bộ trả lại cho cô. Lần này, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình nữa, tôi nói lần cuối, giao chìa khóa ra, nhanh lên." không hét lớn, cũng không giương nanh múa vuốt, Lam Khiên Mạch chỉ bình tĩnh đứng đó, nhẹ nhàng nói ra.
Cho dù cô so với Chiến Mang Tuyền mang giày cao gót thấp hơn, cả người nhìn yếu đuối. Nhưng khí thế của nàng, cũng không hề giảm đi. Trong mắt không có nụ cười, ngay cả trên người toát ra khí tràng cũng không biết được. Nhớ không lầm thì đây là lần đầu Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy lam Khiên Mạch tức giận như vậy.
Vào lúc này con ngươi màu đỏ của người này lộ ra ý cảnh cáo rất lớn, khóe miệng mang chút ý cười xấu xa khiến lưng người nhìn không khỏi thấy lạnh. Thấy nàng chỉ như vậy im lặng không nói nhìn mình, cặp mắt kia giống như quái vật nhuốm máu, lúc nào cũng nhìn vào hành động của cô ta, hận không thể xuyên thủng tim cùng linh hồn cô ta. Không chịu nổi ánh mắt này Chiến Mang tuyền lấy chìa khóa trong túi ra ném lên ghế sofa, xoay người đi ra cửa.
"Lam, tôi phát hiện, mị lực của cô lại tăng lên không ít, tôi sẽ không bỏ qua đâu." Chiến Mang Tuyền nói xong, đi ra khỏi phòng bệnh. Nhìn cô ta rời đi Lam Khiên Mạch vội mở lồng của Cát Cát, tiểu tử thấy được tự do vui vẻ vòng vo quanh mình vài cái, Lam Khiên Mạch đem nó ôm vào ngực, thỏa mãn cười.
Thấy 1 người 1 mèo hài hòa như vậy, Ngôn Thanh Hạm cũng không nói gì, mà kéo Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan đến cạnh cửa sổ. Các nàng đang ở trên lầu năm, tầng này không cao cũng không thấp, nhìn xuống dưới có thể thấy được hành động bên dưới. Lúc này bên ngoài tuyết rơi còn lớn hơn ba ngày trước. Chiến Mang Tuyền cùng đám người kia không lên xe mà chỉ đứng sững sờ ở đó.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, bánh xe chiếc Rolls Royce khí phái kia đã không còn tung tích, ngay cả kính cũng bị người dùng gạch lớn đập thủng, nhìn bộ dạng Chiến Mang Tuyền phát điên, Lăng Vi đã cười đến eo cũng không thẳng được, còn Ngôn Thanh Hạm như sớm biết được, chỉ nhàn nhạt cười.
"Này, Ngôn Thanh Hạm, cô được lắm nha. Trước kia tôi nghĩ cô cái gì cũng không dám, đại tiểu thư mỗi ngày chỉ núp sau lưng ông ngoại bú sữa, không nghĩ đến cô còn có nghề này. Nói cho tôi biết, cô động chân tay khi nào vậy?" Lăng Vi vỗ vai Ngôn Thanh Hạm, mặt đầy tán thưởng hỏi.
"Thật ra thì, khi Chiến Mang Tuyền vào, tôi đã cho thủ hạ ở dưới nhắn tin cho mọi người, để họ cho Chiến Mang Tuyền món quà lớn, tôi nghĩ, cô ta sẽ thích."
"Không sai, không sai, người đàn bà kia sẽ thích phần quà tiện mặt này của cô."
"Mọi người đang nói gì vậy?" thấy các nàng dị thường Lam Khiên Mạch cũng đi theo, khi nàng thấy Chiến Mang Tuyền ở dưới lầu lạnh cóng toàn thân phát run, nàng quát to một tiếng, trực tiếp làm ổ trong ngực Ngôn Thanh Hạm. Khiến ba người sợ hết hồn, lo Lam Khiên Mạch xảy ra chuyện. Chỉ không lâu sau, người kia liền cười ha ha ha.
"Thanh Hạm, chị thật tốt, em cũng biết chị thông minh nhất!" thì ra, chỉ là vui quá mà thôi…
Lúc này Chiến Mang Tuyền dưới lầu cũng không biết trên lầu bốn người cùng một mèo đang vui vẻ, cô lấy di động trong túi ra, ấn nút gọi.
"Mạc tiên sinh, là tôi."
"Ah, thì ra là Chiến tiểu thư, sao rồi? chuyện làm đến đâu rồi?"
"Không được thuận lợi, Lam Khiên Mạch bị Ngôn Thanh Hạm tìm được rồi."
"Hả? nhanh như vậy đã tìm được?"
"Phải, vậy Ngôn Thanh Hạm cũng không phải dễ đối phó. Tiếp theo, còn tiến hành theo kế hoạch sao?"
"Không, bỏ kế hoạch A, thực hiện Plan B."
"Được."
Nói chuyện di động xong Chiến Mang Tuyền hoạt động ngón tay bị cứng, lấy sim di động ra dùng bật lửa đốt cháy. Ngồi lên taxi thủ hạ tìm đến, quay đầu nhìn bệnh viện qua cửa xe, siết chặt di động.
"Trò chơi, chỉ mới bắt đầu thôi."
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, sẽ bị bác gái thô bỉ sờ mông, sau này không dám đến gần bác gái già, quả thực đáng sợ, Bạo tỷ tỷ thiếu chút không giữ được trinh tiết, thanh tân nội hàm, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!
Ẩn lâu như vậy Chiến tỷ tỷ lại xuất hiện làm yêu quái rồi, khụ khụ còn dám đem tiểu cát cát của chúng ta nhốt trong lồng, còn nói là cho Lam Lam, tui thấy Chiến tỷ tỷ đúng là người máu lạnh thô bỉ, khụ khụ, bất quá tiểu Lam Lam cùng Lăng lão bản độc miệng không kém, còn có Ngôn Ngôn phúc hắc, cùng tiêu diệt Chiến tỷ tỷ. Nhìn đi Chiến tỷ tỷ tức giận nên muốn liên minh với người nhà… (nhỏ lại..) cùng đối phó người ta, chuẩn bị tiếp chiêu đi!
Lăng Vi: ngươi có bản lĩnh thì đừng mang thủ hạ!
Chiến tỷ tỷ: Ha ha… chậc chậc chậc chậc! ngươi cho là ta ngu sao? không mang thủ hạ theo, thì sớm đã bị ngươi gϊếŧ rồi!
Lăng Vi: gϊếŧ, người đầu tiên muốn gϊếŧ ngươi chính là ta!
Chiến tỷ tỷ: ngươi có bản lĩnh đừng móc súng!
Lăng Vi: bà dựa vào súng ăn cơm mà! ngươi đừng có chạy!
Phốc, không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay đi. Nhân vật ra sân hôm nay là Qúy Duyệt Phong trong Thiết Ngục Mê Tình vừa kết thúc, khụ khụ, vì Tiểu Phong Phong chúng ta nhân khí cao, nhiều người ghi danh, cho nên quyết định viết ba kỳ, lần này độc giả lên sân có: phi thị quân, tham lang quân, thô bỉ hoa hoa, còn sáu vị còn lại sẽ chia nhỏ ra hai kỳ kịch trường sau nhé ╮(╯▽╰)╭
Kịch trường hôm nay nói đến Phong Phong mở tiệm bánh ngọt muốn tìm đầu bếp, cho nên có ba người thô bỉ đến. Mục đích không phải làm đầu bếp, mà là…
Tiểu Phong Phong: ba người các ngươi, bao nhiêu tuổi a? (Phong Phong miệng gậm kẹo que, dựa ghế sofa nói.)
phi thị quân: ta 20
tham lang: ta 21
hoa hoa: ta 22 (mọi người: 22 nhất định 2! (*nhị = ngu))
Phong Phong: uh, có thứ tự, vậy các ngươi biết đến đây làm gì không?
phi thị quân: xem ngài mỹ lệ.
tham lang: lấy Phong Phong lão bản làm đầu nhìn.
hoa hoa: làm nữ nhân dưới người ngài.
Phong Phong: phốc, ba người các ngươi thực sự biết rõ đến làm gì không? đây là tiệm bánh, không phải như các ngươi nghĩ, ta có Nhuế Nhuế rồi!
phi thị: cho ngươi kẹo (phi thị quân đi lên, đem que kẹo thỏ trắng bỏ vào tay Phong Phong, người nào đó nhìn thấy mắt liền sáng lên.)
Phong Phong: ngô, thật không thật không, ngươi thông qua.
phi thị: ngoan.
tham lang: cho ngươi đồ chơi (tham lang quân nói, cầm theo một tiểu bạch thỏ trên tay đeo lên cổ cho Phong Phong.)
Phong Phong: ah… kẹo ăn ngon, thỏ nhỏ cũng đáng yêu, vậy, hai người các ngươi thông qua, được rồi.
phi thị và tham lang: ừ, ngoan (sờ đầu.)
hoa hoa: các ngươi còn yếu lắm, xem ta. (hoa hoa nói, đột nhiên cởi đồ trên người mình, lộ ra bắp thịt không ngực, không cơ bụng, cũng không có vóc người, bất ngờ, biến thành một bông hoa thô bỉ…)
mọi người: hả? tiểu kịch trường bị đổi hả, sao có vật lạ xâm nhập vậy? (Hiểu Bạo: đừng biết quá nhiều!)
Phong Phong/ tham lang/ phi thị: ah, yêu quái!
hoa hoa: không phải, không phải, ta là hoa tinh thôi, tiểu Phong Phong, ngươi cũng thu ta đi, ta có thể cho ngươi đạp, mau đến, mau đến đạp ta đi!
Phong Phong/ tham lang, phi thị: có thật không? (mắt ba người nổ đom đóm)
hoa hoa: phải, à không, ta chỉ cho Phong Phong đạp ta, các ngươi cút ngay đi.
vì vậy…
tham lang: đạp, đạp mạnh vào.
phi thị: ta chỉ đạp lá của ngươi thôi.
Phong Phong: hoa hoa, cảm giác ngươi thật bỉ ổi, ta không muốn đạp ngươi ah. (mọi người: thì ra, tiểu Phong Phong lại chê hoa hoa! Hiểu Bạo: hả? các ngươi mới biết sao?)
Nhuế Nhuế: các ngươi đang làm gì đó? (Nhuế Nhuế đi vào, thấy miệng Phong Phong ngậm kẹo thỏ trắng, trên cổ còn đeo thỏ nhỏ đồ chơi, trên đầu cắm đóa hoa.)
Phong Phong: Nhuế Nhuế, đây là ba đầu bếp ta tìm đến.
Nhuế Nhuế:… còn cái hoa xấu xí này, còn có hai tên háo sắc kia là đầu bếp của ngươi?
Phong Phong: gật đầu, lại lắc đầu.
Nhuế Nhuế: ah, tính (đưa tay, đem hoa trên đầu Phong Phong lấy xuống, ném xuống đất, đồng thời ánh mắt lãnh ý quét qua tham lang cùng phi thị.)
tham lang: khụ khụ, ta nhớ ra ta có chuyện làm, ta đi trước!
phi thị: ah, đúng, ta cũng có chuyện, ta cũng đi trước!
trong phòng chỉ còn lại, Phong Phong cùng Nhuế Nhuế, còn có một đóa hoa.
Phong Phong: Nhuế Nhuế, là các nàng cho ta, không phải ta chủ động..
Nhuế Nhuế: tốt lắm, ngươi ngoan, để ta nhẹ nhàng trừng phạt ngươi một chút.
Hai người nói xong, liền ngã lên sofa, vì dùng sức quá mạnh, ghế sofa bị đổ, đè bẹp dí hoa hoa.
sau đó… cũng không có sau đó!
/174
|