Lam Khiên Mạch nói khiến Ngôn Thanh Hạm nghe cũng sững sờ. Thông minh như cô thì sao nghe không hiểu được ý của đối phương nói. Cho dù từ lúc Lam Khiên Mạch tỉnh lại đến giờ hai người vẫn chưa nói đến chuyện phát sinh gần đây nhưng mà, không nói đến cũng không có nghĩa là không phát sinh. Nhất là vì chuyện này mà Lam Khiên Mạch bị tổn thương nhiều như vậy, Ngôn Thanh Hạm cũng không thể đem những kia đơn giản mà ghi nhớ được.
Nghĩ vậy, tầm mắt cô dời đến khuôn mặt tái nhợt của Lam Khiên Mạch, dùng hai tay của mình nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay phải hơi lạnh của nàng. Cùng người yêu đụng chạm cảm giác lại chân thật mãnh liệt như vậy, dù chỉ là an ủi đơn giản, cũng khiến cho Ngôn Thanh Hạm cảm thấy hạnh phúc, thực tế cô nghĩ tất cả mọi chuyện đều có thời điểm của chính nó.
"Tiểu Mạch, mặc dù em không muốn nói đến chuyện đó nhưng bây giờ chị vẫn phải trịnh trọng nói với em một lời, thật xin lỗi. Em mất tích 20 ngày qua, chị vừa đi tìm em đồng thời cũng nhớ rất nhiều. Chuyện lần này xảy ra như vậy đều do chị sai."
"Vì chị không tin em, mới trúng bẫy của Chiến Mang Tuyền, đẩy quan hệ của của chúng ta đi xa, thậm chí còn để cho nó đổ vỡ. Sau khi biết em mất tích, mỗi ngày chị đều tỉnh ra không ngừng hối hận. Chị không biết bày tỏ tình yêu như thế nào, trước khi gặp em lại chưa từng yêu qua. Chị luôn muốn đối tốt với em, nhưng lại luôn làm ngược lại suy nghĩ này.
"Tiểu Mạch, em biết không? thật ra thì, biết sợ không phải chỉ có một mình em. Từ khi chị biết chuyện em và Chiến Mang Tuyền từng yêu nhau, không lúc nào là chị không lo lắng, thấp thỏm. Chị sợ em sẽ cô ấy, rời bỏ chị mà đi. Cho nên khi chính mắt chị nhìn thấy những điều gây hiểu lầm kia, chị sợ em sẽ chọn cô ta, và rời bỏ chị. Cho nên khi chị chính mắt nhìn thấy những hiểu lầm đó, chị thực sự luống cuống. Chiến Mang Tuyền chỉ dùng một cách đơn giản liền bại lộ hết sự ngây thơ của chị."
"Em toàn tâm toàn ý với chị như vậy, nhưng chị vẫn làm chuyện tổn thương em, chị bây giờ không biết phải làm gì mới để lòng em không còn đau nữa, để cho em có cảm giác thật an toàn. Ngày hôm qua khi nhìn thấy em cả người toàn máu nằm trong ngực chị, thực sự chị bị dọa sợ. Chị sợ sau khi tỉnh lại em sẽ trách chị, không để ý đến chị, nhưng điều chị sợ nhất là em sẽ như vậy mà vĩnh viễn rời khỏi chị. Chị đã làm điều xấu, cho dù thế nào em cũng phải phạt chị, chị sẽ vô điều kiện mà nhận. Nhưng em cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, ngay cả một lời nói nặng với chị em cũng không hề nói. Em có thể đừng dung túng cho chị như vậy được không? em càng như vậy, thì chị càng khó chịu."
"Sáng nay chị mơ thấy Chiến Mang Tuyền đem em đi, sau đó em…. chị đang nghĩ, nếu như hôm qua chị đến trễ một bước hay là không tìm được em, thì giấc mơ này có biến thành sự thật. Tiểu Mạch, em có thể đánh chị, mắng chị, trách chị, nhưng chị hy vọng em có thể đối với bản thân mình tốt hơn một chút, ích kỷ thêm một chút."
Ngôn Thanh Hạm vùi đầu trên tay Lam Khiên Mạch buồn rầu nói, cho dù không thấy được biểu tình của nàng, nhưng nhưng từ sống lưng run rẩy của người kia cũng nhìn ra được nàng đang kích động, có bao nhiêu khó khăn.
Thật ra thì, phải nói là Lam Khiên Mạch chưa bao giờ hận Ngôn Thanh Hạm, thì cũng không phải là không thể có. Ngăn cách giữa các nàng, sinh ra vào ngày sinh nhật hôm đó Ngôn Thanh Hạm đã lùi bước. Ban đầu Lam Khiên Mạch không thể hiểu được, thậm chí còn giận Ngôn Thanh Hạm. Vì nàng không hiểu vì sao đến lúc này rồi Ngôn Thanh Hạm lại không có dũng khí tiến đến với mình.
Sau đó rồi đi trộm thuốc, đi điều trị tâm ý, mọi chuyện cứ lần lượt kéo đến, cả hai cũng không phải không đao không kiếm, càng không phải đạn, nhưng lại ghim sâu vào tim Lam Khiên Mạch, khiến nàng đau đến không thể nào thở nổi. Trong lúc đó số lần Lam Khiên Mạch đau đầu càng lúc càng nhiều, thuốc trầm cảm uống cũng càng nhiều hơn. Lam Khiên Mạch cũng biết loại thuốc này đối với thân thể mình không có gì tốt. Nhưng mà, nếu như không uống thì nàng sẽ không nhịn được mà tổn thương chính mình.
Khi Ngôn Thanh Hạm đi làm Lam Khiên Mạch sẽ tháo bao tay xuống, đứng trước gương nhìn chính mình. Nàng ép chính mình phải cười, nhưng mà nụ cười đó so với khóc còn khó nhìn hơn. Nàng cảm thấy mình tựa như là kẻ lừa gạt cao mình, trước mặt Ngôn Thanh Hạm thì vờ vui vẻ, còn khi ở một mình thì chìm sâu trong đáy vực đen sâu thẳm không thấy đáy.
Càng về sau khi nàng nghe được Tạ Sương Sương nói Ngôn Thanh Hạm vì mệt mỏi mà vào bệnh viện, thì oán niệm của nàng với Ngôn Thanh Hạm theo tin tức mà tan thành mây khói, sạch sẽ không còn gì. Còn sót lại, cũng chỉ có hối hận cùng đau lòng. Nàng quyết định kết thúc mọi thứ, đem tất cả mọi chuyện của mình nói cho cô biết hết tất cả.
Nhưng mà Lam Khiên Mạch không ngờ được vừa ra khỏi cửa quán bar thì lại đụng phải Chiến Mang Tuyền, còn bị cô ta đánh cả người bị thương. Dù cả người không chỗ nào là không đau, Lam Khiên Mạch vẫn cố gắng chống đỡ để về nhà, cho dù nhìn thấy Lăng Long ôm Ngôn Thanh Hạm, thì trong lòng nàng cũng không ngừng cảnh cáo chính mình, đây chỉ là sự hiểu lầm.
Nhưng mà khi Ngôn Thanh Hạm không chút lưu tình nói ra hai chữ chia tay. Khi đó Lam Khiên Mạch chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như có ai đó đưa tay vào lồng ngực của nàng, tàn nhẫn đem trái tim duy trì sinh mạng ấy lấy đi, rồi dùng sức dẫm nát trước mặt nàng. Lam Khiên Mạch chưa từng nghĩ sẽ có lúc Ngôn Thanh Hạm nói với nàng hai chữ đó, chỉ là kiêu ngạo còn sót lại còn có tin tưởng đối với Ngôn Thanh Hạm khiến nàng không thể giống như những nữ nhân bị vứt bỏ trên phim truyền hình, khóc lóc cầu xin Ngôn Thanh Hạm đừng chia tay.
Nàng nói với cô, em chờ chị, khi đó Lam Khiên Mạch căn bản không biết sự chờ đợi này dài bao lâu, nhưng nàng tự nhủ trong lòng, cho dù bao lâu thì nàng cũng sẽ chờ. Một năm không đủ thì hai năm, hai năm không đủ thì mười năm. Dù phải dùng cả đời chờ đợi, thì nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Đúng vậy khi nghe được Ngôn Thanh Hạm nói là do Chiến Mang Tuyền gây hiểu lầm nên mới nói chia tay, trong lòng Lam Khiên Mạch vui vẻ, cho dù xác nhận lần nữa Ngôn Thanh Hạm không tin tưởng nàng thì nàng vẫn rất vui. Vì Ngôn Thanh Hạm vẫn thích nàng, không vì lý do nào so với điều này tốt đẹp hơn.
Hôm nay nhìn nữ nhân này ôm tay mình, Lam Khiên Mạch biết, khoảng thời gian qua Ngôn Thanh Hạm cũng không hơn gì, cô gầy đi rất nhiều, ngay cả tinh thần cũng kém đi không ít so với trước kia Lam Khiên Mạch rất đau lòng khi nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm như vậy, nữ nhân này vốn rất ưu nhã cao cao tại thượng, hôm nay lại như đứa trẻ nói xin lỗi nhận sai với mình.
Thật ra thì hai người các nàng cũng không ai sai cả, có sai cũng chỉ là chữ tình mà thôi.
"Thanh Hạm, câu hỏi vừa rồi của em chị vẫn chưa trả lời." không nỡ để Ngôn Thanh Hạm khổ sở, Lam Khiên Mạch rút tay mình ra, sờ đầu cô nhẹ nhàng. Được Lam Khiên Mạch ôn nhu an ủi Ngôn Thanh Hạm có chút ngại ngùng, nhiều hơn vẫn là ngọt ngào quanh quẩn trong lòng.
Sẽ không có gì so với chuyện mất đi mà tìm lại được còn tốt đẹp hơn, con người chính là như vậy, tình cảm cũng là như vậy.
"Tiểu Mạch, em nguyện ý tha thứ cho chị chứ?" mặc dù Ngôn Thanh Hạm bình thường rất thông minh, nhưng trong vấn đề tình cảm thì lại rất vụng về, luôn gây khó dễ không có chừng mực. Thấy mặt cô thấp thỏm nhìn mình, Lam Khiên Mạch cố nín cười, nhẹ nhàng cong môi. Nàng phát hiện trải qua chuyện lần này Ngôn Thanh Hạm càng trở nên đáng yêu.
"Thanh Hạm, giữa em và chị không có gì là không thể tha thứ. Em từ lâu cũng đã không còn trách chị, ai kêu chị là đồ ngốc làm chị, nữ nhân ngu ngốc chỉ số tình cảm luôn ở mức số 0 chứ? hơn nữa, em cũng muốn có một người như vậy làm vợ, mỗi ngày chờ người tàn việc, nấu cơm cho người, dọn dẹp nhà cửa chứ."
"Người đó, là chị sao?"
"Thanh Hạm đần quá, sao giờ còn hỏi cái này? người đó không phải là chị thì còn là ai được? trên đời này sợ là chỉ có một mình chị thôi, mới khiến em yêu như vậy, đau lòng như vậy. Cho nên sau này không cho phép chị bỏ em, biết chưa? nếu như còn lần nữa, em sẽ mang mọi thứ đi hết, không quan tâm đến chị nữa."
"Sẽ không Tiểu Mạch, sẽ không bao giờ. Cho dù là bây giờ hay tương lai chị sẽ không rời bỏ em đi. Em đi đâu chị theo đó."
"Hả? Thanh Hạm là cún con sao?"
"Không phải, chị là vợ em." mà em cũng là của chị.
Hai người đem tâm sự nói ra, lại ấu yếm một hồi, vì Lam Khiên Mạch vừa tỉnh không thể ăn đồ dầu mỡ, không thể làm gì khác chỉ có thể cho nàng uống chút cháo lấp no bụng. Nhìn cánh tay người kia gầy như ống trúc Ngôn Thanh Hạm hận không thể đem đủ loại thịt cho Lam Khiên Mạch ăn. Bất quá cho dù Lam Khiên Mạch có ăn được thì mình cũng không thể tùy tiện để nàng ăn. Ai biết được mấy thứ đó có bổ thật không, hay còn khiến có cái thân thể nhỏ bé này lại yếu đi.
"Em chờ một chút, chị đi mua cháo cho em." Ngôn Thanh Hạm sờ mặt Lam Khiên Mạch một cái xoay người tính đi ra ngoài, chỉ là đi được vài bước cô lại không yêu tâm mà quay lại, cẩn thận kiểm tra trên dưới Lam Khiên Mạch một lần, lúc này mới yên tâm chuẩn bị rời đi. Nhưng mà lần này Ngôn Thanh Hạm còn chưa bước lại xoay người quay lại.
"Lỡ như chị đi em khát nước thì phải làm sao? em cầm nó chờ chị về được không?" Ngôn Thanh Hạm vừa nói vừa nhìn Lam Khiên Mạch ánh mắt đầy suy nghĩ, lấy ly nước để trong ngực người kia. Thấy đối phương ôm cái ly nhỏ, mặt đáng thương ba ba nhìn mình Ngôn Thanh Hạm lại không yên tâm. Lỡ như nước đổ làm ướt vết thương Lam Khiên Mạch thì sao?
"Hay là chị đi gọi nhà hàng đưa cơm đến, chị thực sự không yên tâm để lại em ở đây." Ngôn Thanh Hạm vừa nói liền cầm di động tính gọi đi, thì cửa phòng bị đẩy ra, liền thấy Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan xách một túi lớn đầy trái cây đến. Thấy đồ trong tay hai người đôi mắt Lam Khiên Mạch sáng lên, ngay cả Ngôn Thanh Hạm không nhịn được mà cong khóe miệng.
Thấy phản ứng của hai người các nàng Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan nhìn nhau, trong lòng nghi ngờ. Hai người này đói thành dạng gì rồi? sao vừa thấy thức ăn đã sáng mắt lên rồi? Lam Khiên Mạch còn cho qua, nhưng cả Ngôn Thanh Hạm cũng vậy, không phải cô ta bị cắn rồi chứ?
"Lăng Vi, Tĩnh Nhan hai người đến rồi." rất nhanh Ngôn Thanh Hạm liền khôi phục thái độ bình thường, cô đi đến trước mặt Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan cầm lấy đồ trên tay các nàng. "Ừ, tôi với Nhan Nhan biết thế nào hai người này cũng chưa ăn gì, nên mua chút đồ ăn. Này, nữ nhân chết bầm, cảm giác bị ngược thế nào?" hiển nhiên nửa câu sau là Lăng Vi nói cho Lam Khiên Mạch nghe, cô đến cạnh giường nhìn gương mặt Lam Khiên Mạch tiều tụy, mặc dù ngoài miệng nói lời không đáng tin, nhưng trong mắt rõ ràng là đau lòng.
"Oh ~, tạm được chỉ là so với bị ngược, tôi thích ngược người khác hơn." nghe Lăng Vi nói vậy Lam Khiên Mạch cũng không yếu thế phản bác lại.
"Mẹ kiếp, thân thể cô như vậy còn muốn S cái gì? đừng có nằm mơ."
"Ừ, phải rồi, tôi không có sức như cô, không làm S được."
"Cô có ý gì?"
"Hả? tôi có ý gì, lão bản cô phải hiểu chứ? tôi thật là thấy lo cho Tĩnh Nhan nha."
"Mẹ kiếp, Lam Khiên Mạch cái miệng cô tiện vừa thôi, tôi nguyền rủa cô lần sau mà đổi bên thì cô câm luôn."
"Được rồi Lăng Vi đừng cãi nữa, Lam còn là bệnh nhân, cô như vậy sẽ ảnh hưởng nàng nghỉ ngơi." nghe Lăng Vi nguyền rủa ác độc, Tả Tĩnh Nhan đi đến ngăn cô lại. Cùng lúc Tả Tĩnh Nhan liếc nhìn Lam Khiên Mạch tầm mắt hai người đối nhau, các nàng nhìn nhau gật đầu một cái, coi như chào hỏi.
"Tĩnh Nhan, hai người họ luôn như vậy đó, cô nhìn lâu rồi sẽ quen thôi. Nào, Tiểu Mạch, uống chút cháo." Ngôn Thanh Hạm nói xong bưng chén cháo lên ngồi bên cạnh Lam Khiên Mạch. Tả Tĩnh Nhan cũng hỗ trợ nâng đầu giường lên, thuận tiện cho Lam Khiên Mạch dùng cháo. Lăng Vi thì ngồi một bên, dùng dao gọt trái cây, tự mình ăn…
"Thạnh Hạm, cháo thật khó uống." mặc dù rất đói nhưng yêu cầu thức ăn của Lam Khiên Mạch cũng không thấp. Uống cháo không chút mùi vị kia, Lam Khiên Mạch nhìn Lăng Vi ngồi ngay bàn cật hương hát lạt, cái miệng nhỏ chẹp chẹp. "Ngoan, chờ em khỏi bệnh rồi sẽ mua cho em ăn, trước phải ăn hết cháo này đi." "Ah~" nghe Ngôn Thanh Hạm dỗ mình Lam Khiên Mạch đáp lại, ép mình không nhìn Lăng Vi, đem từng hớp cháo nuốt vào.
Ăn no, Lam Khiên Mạch liền mệt mỏi, thân thể nàng không tốt, còn sốt nhẹ, có thể tỉnh táo được vài tiếng đã không dễ. Thấy nàng yên tĩnh ngủ, Lăng Vi dùng mắt ra hiệu cho Ngôn Thanh Hạm, ba người nhẹ nhàng ra khỏi phòng bệnh, đến khi ra xa hơn thì mới dừng lại.
"Ngôn, tôi sẽ ở đây thêm vài ngày, chờ tình trạng của Lam tốt hơn thì sẽ cùng Nhan Nhan quay về. Ngoài ra, còn họ Chiến kia, cô định giải quyết thế nào?" đứng ngay nơi hút thuốc Lăng Vi lấy điếu thuốc ra đốt hút, cũng không để ý đến ánh mắt như đao của Tả Tĩnh Nhan quăng đến, từng hớp hút vào. "Lăng Vi cám ơn cô, chuyện liên quan đến Chiến Mang Tuyền, tôi phải chờ thân thể Tiểu Mạch khôi phục hoàn toàn thì mới nói được. Ngoài ra, còn có vài vấn đề tôi chưa có được câu trả lời, nhưng mà cho dù sớm hay muốn chuyện của Tiểu Mạch tôi nhất định đòi lại công bằng."
"Ừ, vậy thì cứ làm theo cô nói, tóm lại cô có phiền phức gì thì cứ đến tìm tôi, khoảng thời gian này cô không cần nghĩ nhiều, chiếu cố cho nàng thật tốt là được."
"Tôi biết rồi."
"Được, vậy chúng tôi về khách sạn trước."
Đưa mắt nhìn Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan rời đi, Ngôn Thanh Hạm hít sâu một hơi, không kịp đợi vội quay về phòng bệnh. Nhìn Lam Khiên Mạch yên tĩnh nằm trên giường, cô cười một tiếng, hôn lên đôi môi có chút khô của đối phương. "Tiểu Mạch, em phải nhanh khỏe lên, chờ em khỏe rồi, chị sẽ thưởng cho em nhiều thứ."
Ngôn Thanh Hạm thấp giọng nỉ non, cô không biết Lam Khiên Mạch ngủ có nghe được lời mình nói hay không. Chỉ là thấy khóe miệng đối phương hơi nhếch, cô cũng không nhịn được mà lộ nụ cười yếu ớt.
"Đúng là cô bé ngoan biết nghe lời."
Tác giả có lời muốn nói: hô hô! hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, mỗi lần sắp xem bị nhân viên quản lý báo khóa, kết quả muốn xem lại không được dục hỏa đối người, muốn tìm bất mãn Bạo tỷ tỷ trước kia thường xuyên bị như vậy, hận không thể gϊếŧ chết nhân viên Tấn Giang, nhưng tui thùy mị sẽ không làm vậy, thanh tân nội hàm, tui đã quay lại, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ canh nhỏ!
Theo như lời mọi người, máy vẫn chưa sửa xong, dù không mở máy được, thì tui mang cái máy yêu quý đi sửa rồi, nhận được trả lời từ hệ thống, hơn nữa phải đem mọi thứ cách thức hóa mới có thể. Lúc đó lòng tui đau bao nhiêu a, đây không phải nói tui đau lòng! cũng không phải, không thể, tuyệt đối không thể!!! vì vậy Hiểu Bạo thương lượng đủ kiểu, họ mới đồng ý làm tốt hệ thống trước, sau đó dùng phần dịch chuyển, đem nó đi rồi chỉnh lại hệ thống cách thức hóa.
Vì vậy trong lúc tui chờ phục chế, thì thấy em gái ngươi a mấy thứ đó không ngừng nhảy ra! cái gì, gl một động, H tập 1… 2… 3… 4… CP mỹ nữ, mỹ nữ ngự tỷ âu mỹ, cao thanh vô mã Nhật Bổn, nguyên cái file gl âu mỹ, rồi mấy em gái manh manh đủ kiểu, tỷ muội chân dài hệ liệt, lão sư học sinh hệ liệt, sau đó còn có nhiều gl manga bị nhìn thấy ~~~~(>_<)~~~~ luân gia không biết làm gì, không thể làm gì khác là vùi mặt vào cổ S ty tỷ, cầu an ủi, S tỷ tỷ không biết làm sao chỉ sờ đầu ing…
Tui cũng biết sau khi tui đi, người sửa vi tính kia, có hối hận không khi khiến tui phải đau lòng chứ? túm lại, tui sẽ không đến đó sửa vi tính nữa!!! sau này sẽ không bao giờ đi ngang cái tiệm đó nữa, buồn nôn quá!
Khụ khụ, nói nhảm xong rồi, giờ tổng kết nội dung chương này, sau khi ngược là ngọt ngào, nhin Lam Ngôn ân ái, Lăng lão bản vào phá đám. Gần đây đang nghiên cứu thêm tính cách cho Lăng lão bản, khi chương CP phụ có thì mọi người sẽ thấy, rất hài nha! có vợ tốt như vậy Tiểu Ngôn Ngôn ngươi còn chờ gì? mau đẩy ngã đi a! (Mọi người: ngươi là cầm thú! Tiểu Lam Lam người ta còn bệnh! bất quá…. nếu Tiểu Ngôn Ngôn nói lời ôn nhu, chúng ta vẫn có thể kết thúc. Hiểu Bạo: ← ← trừng)
Được rồi không nói nhiều nữa chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay đi. Tiểu kịch trường này khá đặc biệt, vì có có đọc giả ghi danh nên tui quyết định, mở tiểu kịch trường đặc biệt. Kịch trường này, sẽ hội tụ đủ các các nữ chính cùng nữ phụ trong văn. Sau đó nhưng bạn ghi danh sẽ có cơ hội được đóng vai chính, mọi người có thể vui đùa cùng nhân vật chính trong văn! khụ khụ, không nghĩ đến phúc lợi? bây giờ có thể ghi danh nha, muốn chọc ai? không muốn thì đừng nói ra! bắt đầu kỳ một trước. Nhân vật ra sân: Lam Lam, Lăng lão bản. Các bạn đọc: Phong Tử, Hoa Hoa, Bỉ Nhĩ Tiện.
Cảnh một.
Lam Lam: Lão bản, ta phát hiện gần đây ngươi cứ thích chạy sang chỗ ta, sao vậy? mở tiệm buôn bán không được, không có tiểu xử nữ mới cho ngươi ăn sạch sẽ sao? nên ngươi đến đây tìm cây tàn hoa bại như ta sao?
Lăng lão bản: làm ơn đi, đừng nói như vậy mà, ngươi biết mà, ta luôn chung thủy với ngươi. Sao hả cho ta ăn một lần, có được không?
Lam Lam: được a, nhưng mà lỡ Thanh Hạm biết…. ah!
Lăng lão bản: yên tâm, nàng không biết đâu, đây là bí mật của hai chúng ta.
Hoa Hoa: lão bản! không xong rồi! (nha đầu Tiêu Tương Các ra sân!)
Lăng lão bản: chuyện gì!? (nhìn Lam Lam nằm dưới người mình, Lăng lão bản không ngờ bị bị quấy rầy.)
Hoa Hoa: lão bản, chuyện này liên quan đến tồn vong của hội quán chúng ta, cho ta vào cửa nói chuyện với ngươi đi!
Lăng lão bản: không cần, ngươi đi đi.
Hoa Hoa: không, lão bản, đừng đối xử với ta như vậy, ta ở đây làm nhân viên vệ sinh mấy năm rồi, ta chỉ muốn gặp ngươi mà thôi, xin ngươi cho ta vào đi!
Lăng lão bản: !!!!! (Lăng lão bản nổi giận, đi mở cửa cho Hoa Hoa vào chỉ thấy một người mặc áo mưa xanh lá cây, cầm cái dù, mà hiện tại trời không mưa.) chuyện gì?
Hoa Hoa: lão bản! ngươi giống như ta nghĩ, cao to uy mãnh suất khí! ta có thể gặp được ngươi, không tiếc đời này.
Lăng lão bản: ngươi có chuyện gì??
Hoa Hoa: ah, là như vậy, nô tỳ vừa xem báo, nói sắp có mưa bão, nên nô tỳ đặc biệt mua cái áo mưa này cho ngài, xin ngài vui vẻ nhận cho. (Hoa Hoa nói, cầm cái áo mưa màu đỏ cho Lăng lão bản.)
Lăng lão bản: ngươi…. lui ra cho ta!!!
Cảnh hai.
Lăng lão bản: mấy người các ngươi chỉ biết ăn không biết làm, đến cả câu dẫn nữ nhân không có! nhớ cho dù là nữ nhân xấu xí, phù dung tỷ tỷ, các ngươi cũng không được chê, hiểu không? (Lăng lão bản cầm roi, nhìn các cô nương giáo huấn, Lam Lam ở một bên nhìn.)
Phong Tử: nhưng mà… hôm qua ta tiếp đãi một vị khách đúng là cực phẩm a. Nàng là một em gái giao hàng nhanh, đến cả lên giường còn cầm bản đồ nhìn, thật đáng ghét.
Bỉ nhĩ tiện: phải phải, vừa rồi ta mới gặp một khác, eo bự chân to, ta thực sự là… không xuống tay được a.
Lăng lão bản: nông cạn, nhiệm vụ chính của các người là đem chuyện không thể thành có thể, đem ổn định thành không ổn định, được rồi, ngươi xem chỗ đó có khách đến. Nàng là khách cũ của Tiêu Tương Các. Hai người các ngươi, bây giờ đi lấy lòng nàng cho ta! (Lăng lão bản nói, ngón tay chỉ nữ nhân từ cửa đi vào, nữ nhân này cao 1m70 nặng 170 cân, đi một bước chết 1 con kiến, cộng lại, có thể lượn quanh cầu ba vòng.)
Phong tử:…
Bỉ nhĩ tiện: !!!
Lăng lão bản: không nhanh đi!
Phong tử: vâng…
Bỉ nhĩ tiện: ah, thật tốt!
Phong tử: vị đại tỷ này, chào ngươi, ngươi là…
Kiến sát thủ: gọi ai đây, gọi ai đây, ngươi không biết ai cũng kêu đại tỷ, người ta mới 38 tuổi (nữ nhân nói, làm động tác quyến rũ, khiến Phong tử khóc ròng, nàng không chịu nổi nữa!)
Phong tử: Lam Lam tỷ tỷ, cầu an ủi (tiểu Phong tử khóc chạy về phía ngực Lam Lam, ôm người Lam Lam cọ đủ kiểu.)
Lam Lam: ⊙_⊙
Bỉ nhĩ tiện: này này này, ngươi tệ quá, xem ta!
Bỉ nhĩ tiện: mỹ nữ, đến một mình hả? để ta bồi ngươi được không?
Kiến sát thủ: ngươi làm sao? yêu cầu của ta rất cao, nhìn ngươi là biết người mới, có thể thỏa mãn ta sao? còn nữa, cái miệng nhỏ của ngươi, thật ngọt nha, ta chỉ thích một người kêu ta đẹp thôi! (nữ nhân nói, đem Bỉ nhĩ tiện ôm vào ngực, bộ ngực bự cơ hồ ép chết Tiểu tiện tiện.)
Bỉ nhĩ tiện: Lam Lam tỷ tỷ!!! cầu an ủi! (Tiện Tiện nói, phóng đến chỗ Lam lam, cùng phong tử cọ cọ, thật ra là lợi dụng ăn đậu hủ.)
Lam Lam: +_+
Lăng lão bản: các ngươi thật tệ hại, xem ta đây!
Lăng lão bản: Điềm Tâm, đến đây, hôm nay, để ta tự mình hầu hạ ngươi thế nào?
Kiến sát thủ: a, thì ra là Lăng mẹ, mấy ngày không thấy, ngươi đã đẹp hơn, nào, để ta hôn ngươi một cái. (nữ nhân nói, cái miệng dính Lăng Vi.)
Lăng lão bản: ah ~!! không được! Lam Lam, cầu an ủi!!! (Lăng lão bản lệ đầy mặt giống như hoàng hoa đại khuê nữ bị đẩy ngã, cũng chạy đến người Lam Lam cọ a cọ…)
Lam Lam: ╰_╯
Nghĩ vậy, tầm mắt cô dời đến khuôn mặt tái nhợt của Lam Khiên Mạch, dùng hai tay của mình nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay phải hơi lạnh của nàng. Cùng người yêu đụng chạm cảm giác lại chân thật mãnh liệt như vậy, dù chỉ là an ủi đơn giản, cũng khiến cho Ngôn Thanh Hạm cảm thấy hạnh phúc, thực tế cô nghĩ tất cả mọi chuyện đều có thời điểm của chính nó.
"Tiểu Mạch, mặc dù em không muốn nói đến chuyện đó nhưng bây giờ chị vẫn phải trịnh trọng nói với em một lời, thật xin lỗi. Em mất tích 20 ngày qua, chị vừa đi tìm em đồng thời cũng nhớ rất nhiều. Chuyện lần này xảy ra như vậy đều do chị sai."
"Vì chị không tin em, mới trúng bẫy của Chiến Mang Tuyền, đẩy quan hệ của của chúng ta đi xa, thậm chí còn để cho nó đổ vỡ. Sau khi biết em mất tích, mỗi ngày chị đều tỉnh ra không ngừng hối hận. Chị không biết bày tỏ tình yêu như thế nào, trước khi gặp em lại chưa từng yêu qua. Chị luôn muốn đối tốt với em, nhưng lại luôn làm ngược lại suy nghĩ này.
"Tiểu Mạch, em biết không? thật ra thì, biết sợ không phải chỉ có một mình em. Từ khi chị biết chuyện em và Chiến Mang Tuyền từng yêu nhau, không lúc nào là chị không lo lắng, thấp thỏm. Chị sợ em sẽ cô ấy, rời bỏ chị mà đi. Cho nên khi chính mắt chị nhìn thấy những điều gây hiểu lầm kia, chị sợ em sẽ chọn cô ta, và rời bỏ chị. Cho nên khi chị chính mắt nhìn thấy những hiểu lầm đó, chị thực sự luống cuống. Chiến Mang Tuyền chỉ dùng một cách đơn giản liền bại lộ hết sự ngây thơ của chị."
"Em toàn tâm toàn ý với chị như vậy, nhưng chị vẫn làm chuyện tổn thương em, chị bây giờ không biết phải làm gì mới để lòng em không còn đau nữa, để cho em có cảm giác thật an toàn. Ngày hôm qua khi nhìn thấy em cả người toàn máu nằm trong ngực chị, thực sự chị bị dọa sợ. Chị sợ sau khi tỉnh lại em sẽ trách chị, không để ý đến chị, nhưng điều chị sợ nhất là em sẽ như vậy mà vĩnh viễn rời khỏi chị. Chị đã làm điều xấu, cho dù thế nào em cũng phải phạt chị, chị sẽ vô điều kiện mà nhận. Nhưng em cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, ngay cả một lời nói nặng với chị em cũng không hề nói. Em có thể đừng dung túng cho chị như vậy được không? em càng như vậy, thì chị càng khó chịu."
"Sáng nay chị mơ thấy Chiến Mang Tuyền đem em đi, sau đó em…. chị đang nghĩ, nếu như hôm qua chị đến trễ một bước hay là không tìm được em, thì giấc mơ này có biến thành sự thật. Tiểu Mạch, em có thể đánh chị, mắng chị, trách chị, nhưng chị hy vọng em có thể đối với bản thân mình tốt hơn một chút, ích kỷ thêm một chút."
Ngôn Thanh Hạm vùi đầu trên tay Lam Khiên Mạch buồn rầu nói, cho dù không thấy được biểu tình của nàng, nhưng nhưng từ sống lưng run rẩy của người kia cũng nhìn ra được nàng đang kích động, có bao nhiêu khó khăn.
Thật ra thì, phải nói là Lam Khiên Mạch chưa bao giờ hận Ngôn Thanh Hạm, thì cũng không phải là không thể có. Ngăn cách giữa các nàng, sinh ra vào ngày sinh nhật hôm đó Ngôn Thanh Hạm đã lùi bước. Ban đầu Lam Khiên Mạch không thể hiểu được, thậm chí còn giận Ngôn Thanh Hạm. Vì nàng không hiểu vì sao đến lúc này rồi Ngôn Thanh Hạm lại không có dũng khí tiến đến với mình.
Sau đó rồi đi trộm thuốc, đi điều trị tâm ý, mọi chuyện cứ lần lượt kéo đến, cả hai cũng không phải không đao không kiếm, càng không phải đạn, nhưng lại ghim sâu vào tim Lam Khiên Mạch, khiến nàng đau đến không thể nào thở nổi. Trong lúc đó số lần Lam Khiên Mạch đau đầu càng lúc càng nhiều, thuốc trầm cảm uống cũng càng nhiều hơn. Lam Khiên Mạch cũng biết loại thuốc này đối với thân thể mình không có gì tốt. Nhưng mà, nếu như không uống thì nàng sẽ không nhịn được mà tổn thương chính mình.
Khi Ngôn Thanh Hạm đi làm Lam Khiên Mạch sẽ tháo bao tay xuống, đứng trước gương nhìn chính mình. Nàng ép chính mình phải cười, nhưng mà nụ cười đó so với khóc còn khó nhìn hơn. Nàng cảm thấy mình tựa như là kẻ lừa gạt cao mình, trước mặt Ngôn Thanh Hạm thì vờ vui vẻ, còn khi ở một mình thì chìm sâu trong đáy vực đen sâu thẳm không thấy đáy.
Càng về sau khi nàng nghe được Tạ Sương Sương nói Ngôn Thanh Hạm vì mệt mỏi mà vào bệnh viện, thì oán niệm của nàng với Ngôn Thanh Hạm theo tin tức mà tan thành mây khói, sạch sẽ không còn gì. Còn sót lại, cũng chỉ có hối hận cùng đau lòng. Nàng quyết định kết thúc mọi thứ, đem tất cả mọi chuyện của mình nói cho cô biết hết tất cả.
Nhưng mà Lam Khiên Mạch không ngờ được vừa ra khỏi cửa quán bar thì lại đụng phải Chiến Mang Tuyền, còn bị cô ta đánh cả người bị thương. Dù cả người không chỗ nào là không đau, Lam Khiên Mạch vẫn cố gắng chống đỡ để về nhà, cho dù nhìn thấy Lăng Long ôm Ngôn Thanh Hạm, thì trong lòng nàng cũng không ngừng cảnh cáo chính mình, đây chỉ là sự hiểu lầm.
Nhưng mà khi Ngôn Thanh Hạm không chút lưu tình nói ra hai chữ chia tay. Khi đó Lam Khiên Mạch chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như có ai đó đưa tay vào lồng ngực của nàng, tàn nhẫn đem trái tim duy trì sinh mạng ấy lấy đi, rồi dùng sức dẫm nát trước mặt nàng. Lam Khiên Mạch chưa từng nghĩ sẽ có lúc Ngôn Thanh Hạm nói với nàng hai chữ đó, chỉ là kiêu ngạo còn sót lại còn có tin tưởng đối với Ngôn Thanh Hạm khiến nàng không thể giống như những nữ nhân bị vứt bỏ trên phim truyền hình, khóc lóc cầu xin Ngôn Thanh Hạm đừng chia tay.
Nàng nói với cô, em chờ chị, khi đó Lam Khiên Mạch căn bản không biết sự chờ đợi này dài bao lâu, nhưng nàng tự nhủ trong lòng, cho dù bao lâu thì nàng cũng sẽ chờ. Một năm không đủ thì hai năm, hai năm không đủ thì mười năm. Dù phải dùng cả đời chờ đợi, thì nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Đúng vậy khi nghe được Ngôn Thanh Hạm nói là do Chiến Mang Tuyền gây hiểu lầm nên mới nói chia tay, trong lòng Lam Khiên Mạch vui vẻ, cho dù xác nhận lần nữa Ngôn Thanh Hạm không tin tưởng nàng thì nàng vẫn rất vui. Vì Ngôn Thanh Hạm vẫn thích nàng, không vì lý do nào so với điều này tốt đẹp hơn.
Hôm nay nhìn nữ nhân này ôm tay mình, Lam Khiên Mạch biết, khoảng thời gian qua Ngôn Thanh Hạm cũng không hơn gì, cô gầy đi rất nhiều, ngay cả tinh thần cũng kém đi không ít so với trước kia Lam Khiên Mạch rất đau lòng khi nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm như vậy, nữ nhân này vốn rất ưu nhã cao cao tại thượng, hôm nay lại như đứa trẻ nói xin lỗi nhận sai với mình.
Thật ra thì hai người các nàng cũng không ai sai cả, có sai cũng chỉ là chữ tình mà thôi.
"Thanh Hạm, câu hỏi vừa rồi của em chị vẫn chưa trả lời." không nỡ để Ngôn Thanh Hạm khổ sở, Lam Khiên Mạch rút tay mình ra, sờ đầu cô nhẹ nhàng. Được Lam Khiên Mạch ôn nhu an ủi Ngôn Thanh Hạm có chút ngại ngùng, nhiều hơn vẫn là ngọt ngào quanh quẩn trong lòng.
Sẽ không có gì so với chuyện mất đi mà tìm lại được còn tốt đẹp hơn, con người chính là như vậy, tình cảm cũng là như vậy.
"Tiểu Mạch, em nguyện ý tha thứ cho chị chứ?" mặc dù Ngôn Thanh Hạm bình thường rất thông minh, nhưng trong vấn đề tình cảm thì lại rất vụng về, luôn gây khó dễ không có chừng mực. Thấy mặt cô thấp thỏm nhìn mình, Lam Khiên Mạch cố nín cười, nhẹ nhàng cong môi. Nàng phát hiện trải qua chuyện lần này Ngôn Thanh Hạm càng trở nên đáng yêu.
"Thanh Hạm, giữa em và chị không có gì là không thể tha thứ. Em từ lâu cũng đã không còn trách chị, ai kêu chị là đồ ngốc làm chị, nữ nhân ngu ngốc chỉ số tình cảm luôn ở mức số 0 chứ? hơn nữa, em cũng muốn có một người như vậy làm vợ, mỗi ngày chờ người tàn việc, nấu cơm cho người, dọn dẹp nhà cửa chứ."
"Người đó, là chị sao?"
"Thanh Hạm đần quá, sao giờ còn hỏi cái này? người đó không phải là chị thì còn là ai được? trên đời này sợ là chỉ có một mình chị thôi, mới khiến em yêu như vậy, đau lòng như vậy. Cho nên sau này không cho phép chị bỏ em, biết chưa? nếu như còn lần nữa, em sẽ mang mọi thứ đi hết, không quan tâm đến chị nữa."
"Sẽ không Tiểu Mạch, sẽ không bao giờ. Cho dù là bây giờ hay tương lai chị sẽ không rời bỏ em đi. Em đi đâu chị theo đó."
"Hả? Thanh Hạm là cún con sao?"
"Không phải, chị là vợ em." mà em cũng là của chị.
Hai người đem tâm sự nói ra, lại ấu yếm một hồi, vì Lam Khiên Mạch vừa tỉnh không thể ăn đồ dầu mỡ, không thể làm gì khác chỉ có thể cho nàng uống chút cháo lấp no bụng. Nhìn cánh tay người kia gầy như ống trúc Ngôn Thanh Hạm hận không thể đem đủ loại thịt cho Lam Khiên Mạch ăn. Bất quá cho dù Lam Khiên Mạch có ăn được thì mình cũng không thể tùy tiện để nàng ăn. Ai biết được mấy thứ đó có bổ thật không, hay còn khiến có cái thân thể nhỏ bé này lại yếu đi.
"Em chờ một chút, chị đi mua cháo cho em." Ngôn Thanh Hạm sờ mặt Lam Khiên Mạch một cái xoay người tính đi ra ngoài, chỉ là đi được vài bước cô lại không yêu tâm mà quay lại, cẩn thận kiểm tra trên dưới Lam Khiên Mạch một lần, lúc này mới yên tâm chuẩn bị rời đi. Nhưng mà lần này Ngôn Thanh Hạm còn chưa bước lại xoay người quay lại.
"Lỡ như chị đi em khát nước thì phải làm sao? em cầm nó chờ chị về được không?" Ngôn Thanh Hạm vừa nói vừa nhìn Lam Khiên Mạch ánh mắt đầy suy nghĩ, lấy ly nước để trong ngực người kia. Thấy đối phương ôm cái ly nhỏ, mặt đáng thương ba ba nhìn mình Ngôn Thanh Hạm lại không yên tâm. Lỡ như nước đổ làm ướt vết thương Lam Khiên Mạch thì sao?
"Hay là chị đi gọi nhà hàng đưa cơm đến, chị thực sự không yên tâm để lại em ở đây." Ngôn Thanh Hạm vừa nói liền cầm di động tính gọi đi, thì cửa phòng bị đẩy ra, liền thấy Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan xách một túi lớn đầy trái cây đến. Thấy đồ trong tay hai người đôi mắt Lam Khiên Mạch sáng lên, ngay cả Ngôn Thanh Hạm không nhịn được mà cong khóe miệng.
Thấy phản ứng của hai người các nàng Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan nhìn nhau, trong lòng nghi ngờ. Hai người này đói thành dạng gì rồi? sao vừa thấy thức ăn đã sáng mắt lên rồi? Lam Khiên Mạch còn cho qua, nhưng cả Ngôn Thanh Hạm cũng vậy, không phải cô ta bị cắn rồi chứ?
"Lăng Vi, Tĩnh Nhan hai người đến rồi." rất nhanh Ngôn Thanh Hạm liền khôi phục thái độ bình thường, cô đi đến trước mặt Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan cầm lấy đồ trên tay các nàng. "Ừ, tôi với Nhan Nhan biết thế nào hai người này cũng chưa ăn gì, nên mua chút đồ ăn. Này, nữ nhân chết bầm, cảm giác bị ngược thế nào?" hiển nhiên nửa câu sau là Lăng Vi nói cho Lam Khiên Mạch nghe, cô đến cạnh giường nhìn gương mặt Lam Khiên Mạch tiều tụy, mặc dù ngoài miệng nói lời không đáng tin, nhưng trong mắt rõ ràng là đau lòng.
"Oh ~, tạm được chỉ là so với bị ngược, tôi thích ngược người khác hơn." nghe Lăng Vi nói vậy Lam Khiên Mạch cũng không yếu thế phản bác lại.
"Mẹ kiếp, thân thể cô như vậy còn muốn S cái gì? đừng có nằm mơ."
"Ừ, phải rồi, tôi không có sức như cô, không làm S được."
"Cô có ý gì?"
"Hả? tôi có ý gì, lão bản cô phải hiểu chứ? tôi thật là thấy lo cho Tĩnh Nhan nha."
"Mẹ kiếp, Lam Khiên Mạch cái miệng cô tiện vừa thôi, tôi nguyền rủa cô lần sau mà đổi bên thì cô câm luôn."
"Được rồi Lăng Vi đừng cãi nữa, Lam còn là bệnh nhân, cô như vậy sẽ ảnh hưởng nàng nghỉ ngơi." nghe Lăng Vi nguyền rủa ác độc, Tả Tĩnh Nhan đi đến ngăn cô lại. Cùng lúc Tả Tĩnh Nhan liếc nhìn Lam Khiên Mạch tầm mắt hai người đối nhau, các nàng nhìn nhau gật đầu một cái, coi như chào hỏi.
"Tĩnh Nhan, hai người họ luôn như vậy đó, cô nhìn lâu rồi sẽ quen thôi. Nào, Tiểu Mạch, uống chút cháo." Ngôn Thanh Hạm nói xong bưng chén cháo lên ngồi bên cạnh Lam Khiên Mạch. Tả Tĩnh Nhan cũng hỗ trợ nâng đầu giường lên, thuận tiện cho Lam Khiên Mạch dùng cháo. Lăng Vi thì ngồi một bên, dùng dao gọt trái cây, tự mình ăn…
"Thạnh Hạm, cháo thật khó uống." mặc dù rất đói nhưng yêu cầu thức ăn của Lam Khiên Mạch cũng không thấp. Uống cháo không chút mùi vị kia, Lam Khiên Mạch nhìn Lăng Vi ngồi ngay bàn cật hương hát lạt, cái miệng nhỏ chẹp chẹp. "Ngoan, chờ em khỏi bệnh rồi sẽ mua cho em ăn, trước phải ăn hết cháo này đi." "Ah~" nghe Ngôn Thanh Hạm dỗ mình Lam Khiên Mạch đáp lại, ép mình không nhìn Lăng Vi, đem từng hớp cháo nuốt vào.
Ăn no, Lam Khiên Mạch liền mệt mỏi, thân thể nàng không tốt, còn sốt nhẹ, có thể tỉnh táo được vài tiếng đã không dễ. Thấy nàng yên tĩnh ngủ, Lăng Vi dùng mắt ra hiệu cho Ngôn Thanh Hạm, ba người nhẹ nhàng ra khỏi phòng bệnh, đến khi ra xa hơn thì mới dừng lại.
"Ngôn, tôi sẽ ở đây thêm vài ngày, chờ tình trạng của Lam tốt hơn thì sẽ cùng Nhan Nhan quay về. Ngoài ra, còn họ Chiến kia, cô định giải quyết thế nào?" đứng ngay nơi hút thuốc Lăng Vi lấy điếu thuốc ra đốt hút, cũng không để ý đến ánh mắt như đao của Tả Tĩnh Nhan quăng đến, từng hớp hút vào. "Lăng Vi cám ơn cô, chuyện liên quan đến Chiến Mang Tuyền, tôi phải chờ thân thể Tiểu Mạch khôi phục hoàn toàn thì mới nói được. Ngoài ra, còn có vài vấn đề tôi chưa có được câu trả lời, nhưng mà cho dù sớm hay muốn chuyện của Tiểu Mạch tôi nhất định đòi lại công bằng."
"Ừ, vậy thì cứ làm theo cô nói, tóm lại cô có phiền phức gì thì cứ đến tìm tôi, khoảng thời gian này cô không cần nghĩ nhiều, chiếu cố cho nàng thật tốt là được."
"Tôi biết rồi."
"Được, vậy chúng tôi về khách sạn trước."
Đưa mắt nhìn Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan rời đi, Ngôn Thanh Hạm hít sâu một hơi, không kịp đợi vội quay về phòng bệnh. Nhìn Lam Khiên Mạch yên tĩnh nằm trên giường, cô cười một tiếng, hôn lên đôi môi có chút khô của đối phương. "Tiểu Mạch, em phải nhanh khỏe lên, chờ em khỏe rồi, chị sẽ thưởng cho em nhiều thứ."
Ngôn Thanh Hạm thấp giọng nỉ non, cô không biết Lam Khiên Mạch ngủ có nghe được lời mình nói hay không. Chỉ là thấy khóe miệng đối phương hơi nhếch, cô cũng không nhịn được mà lộ nụ cười yếu ớt.
"Đúng là cô bé ngoan biết nghe lời."
Tác giả có lời muốn nói: hô hô! hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, mỗi lần sắp xem bị nhân viên quản lý báo khóa, kết quả muốn xem lại không được dục hỏa đối người, muốn tìm bất mãn Bạo tỷ tỷ trước kia thường xuyên bị như vậy, hận không thể gϊếŧ chết nhân viên Tấn Giang, nhưng tui thùy mị sẽ không làm vậy, thanh tân nội hàm, tui đã quay lại, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ canh nhỏ!
Theo như lời mọi người, máy vẫn chưa sửa xong, dù không mở máy được, thì tui mang cái máy yêu quý đi sửa rồi, nhận được trả lời từ hệ thống, hơn nữa phải đem mọi thứ cách thức hóa mới có thể. Lúc đó lòng tui đau bao nhiêu a, đây không phải nói tui đau lòng! cũng không phải, không thể, tuyệt đối không thể!!! vì vậy Hiểu Bạo thương lượng đủ kiểu, họ mới đồng ý làm tốt hệ thống trước, sau đó dùng phần dịch chuyển, đem nó đi rồi chỉnh lại hệ thống cách thức hóa.
Vì vậy trong lúc tui chờ phục chế, thì thấy em gái ngươi a mấy thứ đó không ngừng nhảy ra! cái gì, gl một động, H tập 1… 2… 3… 4… CP mỹ nữ, mỹ nữ ngự tỷ âu mỹ, cao thanh vô mã Nhật Bổn, nguyên cái file gl âu mỹ, rồi mấy em gái manh manh đủ kiểu, tỷ muội chân dài hệ liệt, lão sư học sinh hệ liệt, sau đó còn có nhiều gl manga bị nhìn thấy ~~~~(>_<)~~~~ luân gia không biết làm gì, không thể làm gì khác là vùi mặt vào cổ S ty tỷ, cầu an ủi, S tỷ tỷ không biết làm sao chỉ sờ đầu ing…
Tui cũng biết sau khi tui đi, người sửa vi tính kia, có hối hận không khi khiến tui phải đau lòng chứ? túm lại, tui sẽ không đến đó sửa vi tính nữa!!! sau này sẽ không bao giờ đi ngang cái tiệm đó nữa, buồn nôn quá!
Khụ khụ, nói nhảm xong rồi, giờ tổng kết nội dung chương này, sau khi ngược là ngọt ngào, nhin Lam Ngôn ân ái, Lăng lão bản vào phá đám. Gần đây đang nghiên cứu thêm tính cách cho Lăng lão bản, khi chương CP phụ có thì mọi người sẽ thấy, rất hài nha! có vợ tốt như vậy Tiểu Ngôn Ngôn ngươi còn chờ gì? mau đẩy ngã đi a! (Mọi người: ngươi là cầm thú! Tiểu Lam Lam người ta còn bệnh! bất quá…. nếu Tiểu Ngôn Ngôn nói lời ôn nhu, chúng ta vẫn có thể kết thúc. Hiểu Bạo: ← ← trừng)
Được rồi không nói nhiều nữa chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay đi. Tiểu kịch trường này khá đặc biệt, vì có có đọc giả ghi danh nên tui quyết định, mở tiểu kịch trường đặc biệt. Kịch trường này, sẽ hội tụ đủ các các nữ chính cùng nữ phụ trong văn. Sau đó nhưng bạn ghi danh sẽ có cơ hội được đóng vai chính, mọi người có thể vui đùa cùng nhân vật chính trong văn! khụ khụ, không nghĩ đến phúc lợi? bây giờ có thể ghi danh nha, muốn chọc ai? không muốn thì đừng nói ra! bắt đầu kỳ một trước. Nhân vật ra sân: Lam Lam, Lăng lão bản. Các bạn đọc: Phong Tử, Hoa Hoa, Bỉ Nhĩ Tiện.
Cảnh một.
Lam Lam: Lão bản, ta phát hiện gần đây ngươi cứ thích chạy sang chỗ ta, sao vậy? mở tiệm buôn bán không được, không có tiểu xử nữ mới cho ngươi ăn sạch sẽ sao? nên ngươi đến đây tìm cây tàn hoa bại như ta sao?
Lăng lão bản: làm ơn đi, đừng nói như vậy mà, ngươi biết mà, ta luôn chung thủy với ngươi. Sao hả cho ta ăn một lần, có được không?
Lam Lam: được a, nhưng mà lỡ Thanh Hạm biết…. ah!
Lăng lão bản: yên tâm, nàng không biết đâu, đây là bí mật của hai chúng ta.
Hoa Hoa: lão bản! không xong rồi! (nha đầu Tiêu Tương Các ra sân!)
Lăng lão bản: chuyện gì!? (nhìn Lam Lam nằm dưới người mình, Lăng lão bản không ngờ bị bị quấy rầy.)
Hoa Hoa: lão bản, chuyện này liên quan đến tồn vong của hội quán chúng ta, cho ta vào cửa nói chuyện với ngươi đi!
Lăng lão bản: không cần, ngươi đi đi.
Hoa Hoa: không, lão bản, đừng đối xử với ta như vậy, ta ở đây làm nhân viên vệ sinh mấy năm rồi, ta chỉ muốn gặp ngươi mà thôi, xin ngươi cho ta vào đi!
Lăng lão bản: !!!!! (Lăng lão bản nổi giận, đi mở cửa cho Hoa Hoa vào chỉ thấy một người mặc áo mưa xanh lá cây, cầm cái dù, mà hiện tại trời không mưa.) chuyện gì?
Hoa Hoa: lão bản! ngươi giống như ta nghĩ, cao to uy mãnh suất khí! ta có thể gặp được ngươi, không tiếc đời này.
Lăng lão bản: ngươi có chuyện gì??
Hoa Hoa: ah, là như vậy, nô tỳ vừa xem báo, nói sắp có mưa bão, nên nô tỳ đặc biệt mua cái áo mưa này cho ngài, xin ngài vui vẻ nhận cho. (Hoa Hoa nói, cầm cái áo mưa màu đỏ cho Lăng lão bản.)
Lăng lão bản: ngươi…. lui ra cho ta!!!
Cảnh hai.
Lăng lão bản: mấy người các ngươi chỉ biết ăn không biết làm, đến cả câu dẫn nữ nhân không có! nhớ cho dù là nữ nhân xấu xí, phù dung tỷ tỷ, các ngươi cũng không được chê, hiểu không? (Lăng lão bản cầm roi, nhìn các cô nương giáo huấn, Lam Lam ở một bên nhìn.)
Phong Tử: nhưng mà… hôm qua ta tiếp đãi một vị khách đúng là cực phẩm a. Nàng là một em gái giao hàng nhanh, đến cả lên giường còn cầm bản đồ nhìn, thật đáng ghét.
Bỉ nhĩ tiện: phải phải, vừa rồi ta mới gặp một khác, eo bự chân to, ta thực sự là… không xuống tay được a.
Lăng lão bản: nông cạn, nhiệm vụ chính của các người là đem chuyện không thể thành có thể, đem ổn định thành không ổn định, được rồi, ngươi xem chỗ đó có khách đến. Nàng là khách cũ của Tiêu Tương Các. Hai người các ngươi, bây giờ đi lấy lòng nàng cho ta! (Lăng lão bản nói, ngón tay chỉ nữ nhân từ cửa đi vào, nữ nhân này cao 1m70 nặng 170 cân, đi một bước chết 1 con kiến, cộng lại, có thể lượn quanh cầu ba vòng.)
Phong tử:…
Bỉ nhĩ tiện: !!!
Lăng lão bản: không nhanh đi!
Phong tử: vâng…
Bỉ nhĩ tiện: ah, thật tốt!
Phong tử: vị đại tỷ này, chào ngươi, ngươi là…
Kiến sát thủ: gọi ai đây, gọi ai đây, ngươi không biết ai cũng kêu đại tỷ, người ta mới 38 tuổi (nữ nhân nói, làm động tác quyến rũ, khiến Phong tử khóc ròng, nàng không chịu nổi nữa!)
Phong tử: Lam Lam tỷ tỷ, cầu an ủi (tiểu Phong tử khóc chạy về phía ngực Lam Lam, ôm người Lam Lam cọ đủ kiểu.)
Lam Lam: ⊙_⊙
Bỉ nhĩ tiện: này này này, ngươi tệ quá, xem ta!
Bỉ nhĩ tiện: mỹ nữ, đến một mình hả? để ta bồi ngươi được không?
Kiến sát thủ: ngươi làm sao? yêu cầu của ta rất cao, nhìn ngươi là biết người mới, có thể thỏa mãn ta sao? còn nữa, cái miệng nhỏ của ngươi, thật ngọt nha, ta chỉ thích một người kêu ta đẹp thôi! (nữ nhân nói, đem Bỉ nhĩ tiện ôm vào ngực, bộ ngực bự cơ hồ ép chết Tiểu tiện tiện.)
Bỉ nhĩ tiện: Lam Lam tỷ tỷ!!! cầu an ủi! (Tiện Tiện nói, phóng đến chỗ Lam lam, cùng phong tử cọ cọ, thật ra là lợi dụng ăn đậu hủ.)
Lam Lam: +_+
Lăng lão bản: các ngươi thật tệ hại, xem ta đây!
Lăng lão bản: Điềm Tâm, đến đây, hôm nay, để ta tự mình hầu hạ ngươi thế nào?
Kiến sát thủ: a, thì ra là Lăng mẹ, mấy ngày không thấy, ngươi đã đẹp hơn, nào, để ta hôn ngươi một cái. (nữ nhân nói, cái miệng dính Lăng Vi.)
Lăng lão bản: ah ~!! không được! Lam Lam, cầu an ủi!!! (Lăng lão bản lệ đầy mặt giống như hoàng hoa đại khuê nữ bị đẩy ngã, cũng chạy đến người Lam Lam cọ a cọ…)
Lam Lam: ╰_╯
/174
|