Lái xe lao vùn vụt trên xa lộ, dù tuyết rơi rất lớn, con đường cũng rất trơn, nhưng người lái xe cũng không có ý giảm bớt tốc độ. Lại thêm một trạm thu phí, Ngôn Thanh Hạm lấy tay xoa cái đầu đau nhức vì một đêm không ngủ, nghĩ lại chuyện phát sinh từ tối qua đến giờ.
Ngày hôm qua, sau khi cô về nhà, trước tiên là điều tra hành động Chiến Mang Tuyền gần đây, còn bảng báo cáo nửa tháng gần đây của thành phố X. Căn cứ vào tài liệu, công ty chi nhánh của Chiến Mang Tuyền xảy ra chuyện lớn, khiến cô ta phải ở lại trong công ty xử lý. Nhưng mà điểm khả nghi là,
Một người dù bận thế nào, cũng không thể cứ ăn ngủ trong công ty rồi giải quyết công việc hơn 24 giờ được, ngoại trừ điều này ra Ngôn Thanh Hạm còn tra được trong báo cáo nhập cảnh, không có bảng số xe Chiến Mang Tuyền. Nhưng mà trong camera lại ghi được 13 ngày trước có một chiếc Range rover màu đen gần 12 giờ đêm đang rời khỏi thành phố .
Cho dù camera ghi không rõ hình, nhưng cũng có thể thấy rõ số xe đó. Đúng vậy, chiếc Range rover đó chính là xe của Chiến Mang Tuyền. Thời gian cô ta rời đi cùng trùng với thời gian Lam Khiên Mạch mất tích. Nhiều chứng cứ cho thấy người đem Lam Khiên Mạch đi chính là Chiến Mang Tuyền.
Qua suy đoán Ngôn Thanh Hạm cảm giác đầu tiên cũng không phải là tức giận, mà thở phào nhẹ nhõm. Dù sao so với làm ruồi không đầu vẫn tốt hơn nhiều. Chỉ là sau khi thả lỏng thì chính là lo âu khó chịu kéo đến. Ngôn Thanh Hạm không biết con người Chiến Mang Tuyền thế nào, cũng không biết vì sao cô ta lại tốn công để đem Lam Khiên Mạch đi như vậy.
Chỉ là có thể khẳng định cô ta hành động như vậy, nhất định không có ý tốt gì. Hơn nữa nếu là Chiến Mang Tuyền đem Lam Khiên Mạch đo, có thể nói rõ người đồng lõa với Chiến Mang Tuyền là Mạc Lâm cũng biết được chỗ Lam Khiên Mạch bị bắt đến? suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Ngôn Thanh Hạm, nhất thời khiến cô cả kinh toát cả mồ hôi lạnh.
Đáp án này Ngôn Thanh Hạm không muốn tin, cô không hy vọng ông ngoại nuôi mình nhiều năm lại làm chuyện này, nhất là trong tình huống mình tìm Lam Khiên Mạch thống khổ như vậy, hắn lại dấu mình. Nghĩ đến Mạc Lâm nói mình gọi điện nhờ giúp, Ngôn Thanh Hạm do dự hồi lâu cuối cùng vẫn không gọi đi.
Sáng hôm nay bận rộn cả đêm Ngôn Thanh Hạm liền lái xe lên đường sớm. Cô đón Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan trước, ba người mua đồ ăn sáng, lúc này mới lái đến thành phố A. Vừa lái xe, vừa đem đống thức ăn tống vào dạ dày như nhai sáp. Nhìn túi thức ăn vô trị Ngôn Thanh Hạm cười tự giễu. Không ngờ một người luôn quan tâm lễ nghi như mình lại làm chuyện này. Bất quá, chỉ cần có thể tìm Lam Khiên Mạch về, cho dù muốn cô mất đi vật trân quý thì Ngôn Thanh Hạm cũng sẽ không nói chữ không nào.
Ngồi đằng sau Lăng Vi đem sự khẩn trương cùng cấp bách của Ngôn Thanh Hạm thu vào mắt, lúc này cô có chút hối hận vì có thái độ không tốt với người này. Lăng Vi luôn cảm thấy Ngôn Thanh Hạm yêu Lam Khiên Mạch còn chưa đủ. Dù là trước ngày sinh nhật hay là sự dò xét sau này. Nhưng điều này cũng chứng minh Ngôn Thanh Hạm không hoàn toàn tin tưởng Lam Khiên Mạch.
Chỉ là nhìn biểu hiện của Ngôn Thanh Hạm mấy ngày qua, ấn tượng Lăng Vi đối với cô cũng đã thay đổi. Nhìn thấy đại tiểu thư từng là một nữ thần ưu nhã lại trở nên chật vật như vậy, mỗi ngày ngoại trừ công việc thì đi tìm mình nói chuyện tìm người. Có lúc đến cả nước miếng cũng không có thời gian nuốt, chỉ cần nghe có phát hiện dấu vết liền lập tức chạy đến.
Thấy Ngôn Thanh Hạm trong vòng vài ngày đã gầy một vòng lớn, ngay cả quần áo bên ngoài cũng không che được. Lăng Vi rất muốn khuyên Ngôn Thanh Hạm, để cô nghỉ ngơi thật khỏe, mình có thể giúp cô tìm. Nhưng mà mỗi khi cô muốn nói thì lại nhìn thấy đôi mắt đầy lo lắng của Ngôn Thanh Hạm liền đem lời đó nuốt vào. Cô biết cho dù mình có nói thì đối phương cũng sẽ không nghe lời mà đi ngủ.
Bởi vì Ngôn Thanh Hạm căn bản không ngủ được.
Vai đột nhiên đè lên Lăng Vi liền hồi phục lại tinh thần, nhìn Tả Tĩnh Nhan còn đang tựa đầu vào người mình, Lăng Vi cười một tiếng, ôm chặt lấy nàng. Tối hôm qua sau khi Ngôn Thanh Hạm đi Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan cả đêm không ngủ. Cái trước là bận xử lý chuyện Lăng Vân Đường, nghỉ vài ngày đến thành phố A tìm Lam Khiên Mạch, còn người kia lại bận xin nghỉ ở công ty nói có việc gấp cần làm.
Hai người quả 'cân không rời cái cân, cái cân không rời quả cân' cho dù đi tìm Lam Khiên Mạch cũng luôn dính chung với nhau một chỗ. Mới vừa rồi Lăng Vi nhiều lần nhìn thấy Tả Tĩnh Nhan cố nhịn mà chống đỡ, cô biết thân thể Tả Tĩnh Nhan cũng không tốt, ít khi thức đêm. Cả đêm không ngủ, hơn nữa đi xe vất vả, tự nhiên sẽ mệt mỏi.
Lăng Vi đau lòng Tả Tĩnh Nhan, để nàng nằm ở sau xe ngủ một giấc, nhưng cái người lại cứ làm chuyện không thục nữ được. Nhìn thấy cái đầu nhỏ của Tả Tĩnh Nhan lắc tới lắc lui, Lăng Vi cảm thấy nàng ngủ gật như vậy càng đáng yêu thêm. Không nhịn được, cô ôm kia người kia vào lòng, rồi để nàng nằm xuống đùi mình.
"Nhan Nhan ngoan, ngủ một giấc thật ngon, khi chị tỉnh lại, chúng ta sẽ đến.'' Lăng cởϊ áσ khoác của mình ra, đắp lên người Tả Tĩnh Nhan, còn cố ý kéo rèm cửa sổ xuống tránh ánh mặt trời làm chói mắt Tả Tĩnh Nhan. Ngôn Thanh Hạm nhìn qua kính chiếu hậu thấy hết mọi động tác của Lăng Vi, tiếp đó tầm mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan vẻ mặt ngủ đầy thỏa mãn.
Lúc trước cô luôn cảm thấy ở chung với Lăng Vi thì Tả Tĩnh Nhan biểu hiện cũng không chính chắn, nhưng bây giờ nhìn lại Lăng Vi tựa hồ không phải là không đáng tin như tưởng tượng. Ngược lại… rất đáng tin và quan tâm.
Ba người đến thành phố A cũng đã là 11 giờ trưa. Các nàng tìm một nhà hàng ăn đại gì đó, rồi chuẩn bị đi tìm Chiến Mmang tuyền. Tả Tĩnh Nhan cũng muốn đi theo, nhưng Lăng Vi nói nàng không giúp gì được, để nàng ở lại khách sạn nghỉ ngơi, cùng Ngôn Thanh Hạm chạy xe thẳng đến nhà cũ của Lam gia.
Trước khi đi Ngôn Thanh Hạm cùng Lăng Vi cũng không chào hỏi, dù sao đến cùng là muốn người, không thể để lộ kế hoạch trước được, để Chiến Mang Tuyền có cơ hội rời đi. Nhưng mà khi xe đậu trước cửa, lại bị bảo vệ chặn lại. Hai người biết, hiện tại không thể không thông báo.
"Hai tiểu thư, xin hỏi các cô có hẹn trước không?" bảo vệ mặc đồng phục canh cửa hỏi.
"Không có, bất quá chúng tôi muốn gặp Chiến Mang Tuyền." Lăng Vi cực kỳ bá đạo nói, trong mắt đầy hung ác.
"Xin lỗi, phu nhân chúng tôi đang xử lý công việc ở thành phố X, không có ở đây…."
"Con mẹ nó, đừng có dùng mấy lời vớ vẩn này chơi ta, ta biết cô ta ở trong đó. Ngươi biết điều thì tránh đường cho ta, nếu không ta cũng không ngại mời cô ta ra."
Lăng Vi nói chuyện đồng thời cũng có vài chiếc xe màu đen đậu sau lưng cô cùng Ngôn Thanh Hạm. Nhìn những người đàn ông mặc tây trang đeo kính đen từ trong xe đi ra, Ngôn Thanh Hạm biết đây là người Lăng Vi mang theo. "Xin lỗi, hai vị tiểu thư, xin chờ một chút." thấy Lăng Vi bày trận lớn, bảo vệ không dám làm ngơ, vội đi điện thoại không lâu sau liền thấy cửa sắt từ từ mở ra.
"Các người chặn hết cửa của cái biệt thự này cho ta, trước khi ta ra ngoài, ngay cả con ruồi cũng không được lọt một con."
"Dạ!" nghe được mệnh lệnh, những thủ hạ kia lớn tiếng đáp lại. Lăng Vi tự mình đem Ngôn Thanh Hạm lên xe trực tiếp đi vào nhà cũ Lam gia. Trên đường thấy Ngôn Thanh Hạm suy nghĩ nhìn mình. Lăng Vi cười nói, những người đó đều là diễn viên quần chúng, dùng 100 đồng mời đến.
Ngôn Thanh Hạm là người thế nào? từ nhỏ đến lớn ở cạnh Mạc Lâm, học làm sao thấu lòng người. Cô không cần đoán cũng biết Lăng Vi nói dối, nhưng cũng không muốn vạch trần. Bất quá Lăng Vi nói dối cũng không có đẳng cấp gì. Không lẽ diễn viên quần chúng lại chuyên nghiệp đến mức đem súng đạn thật ra diễn sao? chắc chắn là không rồi.
"Lam gia này lớn bao nhiêu a, thật không ngờ, Tiểu Lam Lam nhà ta lại là con nhà giàu." lái xe đến trước nhà cũ Lam gia, nghe được lời Lăng Vi nói Ngôn Thanh Hạm hơi nhíu mày. Đúng vậy, trước khi đến cô cũng không ngờ Lam gia lại lớn đến khoa trương như vậy, nhìn mức độ sang trọng, có thể phân cao thấp cùng Mạc gia.
Mỗi thành phố đều có bá chủ của thành phố đó. Nếu nói thành phố X có tam đại bá chủ là Mạc gia, Lê gia, Qúy gia, thì thành phố A này chính là Lam gia độc quyền một phe. Mặc dù thành phố A so với thành phố X không thể phồn vinh hơn, nhưng diện tích cũng không nhỏ. Nhưng mà coi như Lam gia là lão đại địa ốc, thì địa vị tuyệt đối không thể lay động được. Ở thành phố X chỉ cần bạn muốn buôn bán địa ốc được giá, mà không biết đến địa sản Lam Nguyên của Lam gia thì cũng không thành đại sự được. Ngay cả Ngôn Thanh Hạm ở thành phố X cũng nghe đến Lam gia ở thành phố A có bao nhiêu bá đạo.
Trước không nói đến chỉ mỗi bất động sản thôi thì Lam gia đếm không hết, nghe nói hơn 50% cái nhà hàng trong thành phố A này đều là của Lam gia. Nhìn mấy con số này chỉ sợ hù không ít người, cho dù Lam Minh có con gái một, thì dĩ nhiên xứng đáng được thừa kế vẫn là Lam Khiên Mạch, trong mắt người ngoài lại coi như công chúa.
Nhìn biệt thự nguy nga lộng lẫy trong đó có vườn hoa, có đài phun nước, hồ bơi, còn có cả phòng tập thể dục mini. Hai người xuống xe, đến trước thảm đỏ của biệt thự. Lăng Vi đi dọc theo con đường cười nói, tôi mới vừa quay điện ảnh, đã có cơ hội đi nhận giải thảm đỏ Oscar rồi. Còn Ngôn Thanh Hạm từ đầu đến cuối đều cau mày, không hề thư giãn chút nào.
Cô biết mọi thứ này, đều nên là của Lam Khiên Mạch. Nhưng mà hiện tại sản nghiệp Lam gia, tiền tài địa vị lại bị Chiến Mang Tuyền chiếm đoạt. Lần đầu trong đời Ngôn Thanh Hạm căm ghét một người. Cô thật muốn giúp Lam Khiên Mạch, đem những thứ này đoạt lại về cho nàng.
"Ha ha, thật không ngờ Lăng lão bản cùng Ngôn tiểu thư lại đại giá đến chơi, nào, mời ngồi." mới vào cửa Ngôn Thanh Hạm cùng Lăng Vi liền thấy Chiến Mang Tuyền mặc quần áo ở nhà, ngồi trên sofa cười mời các nàng ngồi. Hai người cũng không khách khí, trực tiếp ngồi đối diện cô ta. "Ngôn, lâu không gặp, cô đến sao không nói sớm một tiếng? cô nhìn tôi xem, không có gì chuẩn bị cho cô và Lăng lão bản cả." thấy hai người hào phóng ngồi xuống, Chiến Mang Tuyền liền mở miệng.
"Chiến tiểu thư, không cần đa lễ. Hôm nay tôi đến chỉ có một việc muốn hỏi cô." Ngôn Thanh Hạm không muốn nói nhiều với Chiến Mang Tuyền, cô hiện tại chỉ muốn gặp Lam Khiên Mạch.
"Hả? chuyện gì?" đặt ly trà xuống, Chiến Mang Tuyền cố nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, có một người đối với tôi rất quan trọng không tìm thấy. Qua điều tra tôi nghi là Chiến tiểu thư cô đem nàng đi. Không biết, cô có thể đem nàng giao ra không?"
"Ha ha…" nghe Ngôn Thanh Hạm nói, Chiến Mang Tuyền không trả lời, mà giống như nghe được lời buồn cười mà bật cười. Cô ta cười không ngừng cho đến khi sắc mặt Ngôn Thanh Hạm cùng Lăng Vi trầm xuống, mới dừng lại. "Ngôn, mấy ngày không gặp, khả năng nói đùa của cô cũng khá hơn rồi. Nếu người kia đối với cô rất quan trọng, tôi là bạn cô tất nhiên sẽ không chiếm thứ cô thích. Huống chi, tôi không phải cướp, sao lại bắt người chứ?"
"Chiến Mang Tuyền, cô dám nói không đem Lam Khiên Mạch đi? đã vậy sao cô lại nói dối là mình ở thành phố X có công việc cần xử lý? còn có một chiếc xe giống hệt để dưới lầu công ty, còn để hiện trường giả như là cô chưa từng đi. Còn nữa 13 ngày trước tối đó, cô đang làm gì?" nghe Chiến Mang Tuyền muốn chối, Lăng Vi vội mở miệng chất vấn.
"Lăng lão bản hỏi nhiều như vậy, tôi sao trả lời cô hết được? tôi đâu có nói là tôi ở thành phố X, đây chỉ là lời không căn cứ của truyền thông mà thôi. Còn vì sao tôi đậu một chiếc xe y hệt dưới lầu công ty, là do xe tôi hư, muốn đem về thành phố sửa. Buổi tối 13 ngày trước tôi đang làm gì? dĩ nhiên tôi ở chung với bạn gái."
"Cô nói láo." thấy Chiến Mang Tuyền tự biên nói dối, tính Lăng Vi nóng nảy không nhịn được. Thấy bộ dạng cô sắp bùng nổ, Ngôn Thanh Hạm suy nghĩ một chút, vội kéo cô lại. "Chiến tiểu thư, nếu cô nói vậy thì, chúng tôi cũng không thể nói được gì. Chỉ là tôi muốn chắc chắn một chút. Bạn gái kia của cô là ai?"
"Hả? Ngôn thật sự tò mò bạn gái của tôi? đáng tiếc, hiện tại nàng không ở đây, mà ra nước ngoài nghỉ phép rồi. Nhưng mà mấy ngày sau nàng sẽ về. Cô và Lăng lão bản không ngại có thể ở chỗ này của tôi vài ngày, để tôi tận tình làm chủ nhà. Chờ cô ấy về chúng ta cùng ăn cơm chung."
Chiến Mang Tuyền vừa nói đứng dậy mời. Thấy biểu tình cô ta khiêu khích, Lăng Vi từ sofa đứng dậy, nắm cổ áo cô ta. "Họ Chiến kia, cô đừng tưởng đem người đi dấu, thì chúng ta không tìm được. Được a, ta cùng Ngôn sẽ ở đây, cho các thủ hạ của ta vào. Nếu chúng ta tìm được Lam ở đây, hay thấy cô làm gì nàng, ta sẽ không cho cô qua dễ dàng như vậy đâu."
"Ha ha, Lăng lão bảo nói những thủ hạ kia sao? cô cho là…. tôi là côn đồ đường phố sao, bị cô nói vài câu thì bị hù? Lăng Vi, cô nhớ cho kỹ, chỗ này không phải thành phố X, càng không phải Lăng Vân Đường, mà là địa bàn của tôi. Cô ngay bản thân cũng khó bảo toàn, còn muốn uy hiếp tôi?"
"Sao hả? lộ ra cái đuôi hồ ly rồi? Chiến Mang Tuyền cô có tin không, tôi sẽ xử cô bây giờ luôn!" Lăng Vi nói xong, đưa tay bỏ vào trong áo. Thấy cô hành động Ngôn Thanh Hạm vội kéo tay cô, đưa ra sau lưng mình.
"Xin lỗi, Chiến tiểu thư, là chúng tôi hiểu lầm cô. Còn vấn đề ở lại thì không cần, chúng tôi đến chỗ khác tìm người." Ngôn Thanh hạm vừa nói dùng sức kéo Lăng Vi vội vàng ra khỏi biệt thự. Thấy bộ dạng cô uất ức, Lăng Vi định nói gì đó với Ngôn Thanh Hạm, lại phát hiện đối phương nháy mắt với mình. Thấy vậy Lăng Vi không nói thêm, mà im lặng ngồi lên xe với Ngôn Thanh Hạm, lái ra ngoài.
"Tiểu Mạch không ở đây." ra khỏi nhà cũ Lam gia, Ngôn Thanh Hạm mới mở miệng phá vỡ trầm mặc. Nghe được xác thực suy đoán của cô, Lăng Vi tức giận đè tay lái của cô lại." Sao cô biết Lam không ở đây? được, lui 10 ngàn bước nói, cho dù nàng không ở đây, thì nhất định cũng bị Chiến Mang Tuyền bắt đi. Chúng ta nên bắt cô ta về, hỏi cho rõ Lam rốt cuộc đi đâu chứ?"
"Lăng Vi, cô đừng manh động, tôi cũng không dám xác định Tiểu Mạch có ở chỗ này thật hay không, chỉ là khi bắt đầu vào cửa, tôi có cảm giác chỗ này không có khí tức của nàng. Hơn nữa Chiến Mang Tuyền không có diễn, mà nói thật với chúng ta, nếu không phải quá mức tự phụ, thì chính là Tiểu Mạch không ở biệt thự này. Hơn nữa, khi vừa vào tôi phát hiện, chỗ này có bảo vệ, không ít hơn so với bên ngoài, thậm chí còn nhiều hơn. Đối cứng không có lợi với chúng ta."
"Được a, vậy cô nói nên làm gì?' nghe Ngôn Thanh Hạm phân tích, Lăng Vi phiền não hút thuốc. Thấy vẻ mặt đối phương lạnh lùng, cô muốn hỏi Ngôn Thanh Hạm có thật sự quan tâm Lam Khiên Mạch hay không, tại sao đến lúc này mà cô có thể lãnh tĩnh như vậy. Nhưng mà, khi miệng vừa muốn mở, dư quang khóe mắt bất ngờ thấy tay Ngôn Thanh Hạm đè lên tay lái.
Hiện tại đôi tay gầy nhỏ không chút thịt kia đang run rẩy, đôi mắt luôn cơ trí tỉnh táo đang rùng mình. Ánh mắt đó giống như băng sương quấn lấy bụng rắn, mục đích làm cho nó lạnh lẽo cùng ý chấn nhiếp muốn gϊếŧ. Lăng Vi biết Ngôn Thanh Hạm ít khi lộ ra ánh ắt này, một khi cô biến thành như vậy thì nữ nhân này thật sự rất tức giận.
"Chúng ta về khách sạn rồi thảo luận kỹ hơn, Lăng Vi xin cô tin tôi, tôi so với ai cũng vội muốn tìm được Tiểu Mạch hơn hết. Nếu nàng không có gì thì đó là tốt nhất. Nếu như Chiến Mang Tuyền dám đả thương nàng, tôi nhất định sẽ cho cô ta nhận lại gấp 10 lần."
Tác giả có lời muốn nói: Oh yeah ~ hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, đi mua kem chưa kịp ăn bị người xô rớt, cõi lòng tan nát nhìn kem dưới đất, không có cái này còn thống khổ hơn thanh tân nội hàm, Bạo tỷ tỷ thục nữ chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!
Ngô, chương này là lần đầu Lăng lão bản cùng Ngôn Ngôn đấu với Chiến tỷ tỷ. Kết quả Ngôn Ngôn cùng Lăng lão bản thua, thật ra Ngôn Ngôn làm vậy cũng không phải là hèn yếu mà chỉ không muốn lỗ mãng thôi. Chiến tỷ tỷ ngươi thảm nga, Tiểu Ngôn Ngôn chúng ta lần đầu nổi giận, nghe thấy Tiểu Ngôn Ngôn nói chưa? Tiểu Lam Lam mà có việc gì thì trả lại cho người gấp 10 lần nga, ngươi dùng giày cao gót đạp nát ngón tay người ta, Ngôn Ngôn nhìn thấy sẽ rất đau lòng, rồi đem ngươi xử tử lăng trì.
Ngoài ra gần đây muốn viết Lăng lão bản thụ quá nhưng mà trong lúc quan trọng này, nếu tui viết CP phụ thịt thịt, mọi người lại đòi xem Lam Lam, thật ra tui rất thích xem ngược, ngược so với H phải nhiều hơn, cho nên nói mọi người cũng như tui đều là Đẩu M. Không bao nhiêu chương nữa, rất nhanh Ngôn Lam sẽ gặp nhau. Ngày tốt của Chiến tỷ tỷ cũng chấm dứt, biệt thự lớn cái gì a, đài phun nước a, vịt cao su trong bồn tắm a. Những thứ này đều là của Lam Lam chúng ta, mau trả lại cho Lam Lam và Cát Cát. khụ khụ, mặc dù Ngôn Ngôn cùng Lăng lão bản chỉ lo tìm Lam Lam, hoàn toàn không để ý đến Cát Cát, bất quá…. các nàng cũng không có quên Cát Cát đâu.
Không nói nhiều nữa, chúng ta tiếp tục tiểu kịch trường manh manh đi. Hôm qua có bạn nói kịch trường chán quá, khụ khụ, mọi người có thấy vậy không? nếu như có, lần sau tui viết bình thường…. nhưng mà, đầu óc luôn nghĩ kỳ dị phải làm sao đây a ~~~~(>_<)~~~~ buồn nôn.
Vì Lam hoa hoa bị ngâm nước nhiều, không thể ở trong đất, Ngôn Ngôn không thể làm gì hơn là nhổ nàng lên, để trong một chậu khác, nhìn Lam hoa hoa rũ đầu, Ngôn Ngôn có chút đau lòng sờ nàng.
Ngôn Ngôn: ngươi sao rồi?
Lam Lam: ngô, uống nhiều nước quá, thật khó chịu.
Ngôn Ngôn: làm sao đây? ngươi không thể nôn ra, hay bài tiết ra ngoài sao?
Lam Lam: ngô, hoa không thể bài tiết cũng không thể nôn ra, ta chỉ có thể nhịn thôi. (Lam hoa hoa khó chịu.)
Ngôn Ngôn: vậy… vậy làm sao đây?
Lam Lam: ngô, Ngôn Ngôn, trong hoa kính của ta đều là nước, thật đáng ghét, ngươi có thể giúp ta lấy ra a. Nếu không ta không có sức sẽ chết.
Ngôn Ngôn: này… làm sao lấy ra?
Lam Lam: ah, ngươi giúp ta lau đi.
Ngôn Ngôn: làm sao lau? (nhìn Lam hoa hoa rũ đầu, Ngôn Ngôn nghi ngờ.)
Lam Lam: thì, cứ làm đại chèn vô a.
Ngôn Ngôn: nè, là như vậy đúng không? (Ngôn Ngôn nói, đưa tay bóp hoa kinh Lam hoa hoa một cái. ← các người ác quá.)
Lam Lam: ọe~~~ (Lam hoa hoa phun ra một đống nước) ngô, Ngôn Ngôn, vậy khá hơn rồi. Bất quá, ngươi có thể ôn nhu chút.
Ngôn Ngôn: Ah, được. (Ngôn Ngôn đáp lời, nhẹ nhàng bóp hoa kính Lam hoa hoa. ← ngàn vạn lần đừng ác như vậy chứ, đừng nghĩ bậy.)
Lam Lam: ưm… Ngôn Ngôn… ah… đó…. chính nó đó….
Chờ Ngôn Ngôn bóp hết nước cho Lam Lam thì ra trải giường đã ướt hết.
Ngày hôm qua, sau khi cô về nhà, trước tiên là điều tra hành động Chiến Mang Tuyền gần đây, còn bảng báo cáo nửa tháng gần đây của thành phố X. Căn cứ vào tài liệu, công ty chi nhánh của Chiến Mang Tuyền xảy ra chuyện lớn, khiến cô ta phải ở lại trong công ty xử lý. Nhưng mà điểm khả nghi là,
Một người dù bận thế nào, cũng không thể cứ ăn ngủ trong công ty rồi giải quyết công việc hơn 24 giờ được, ngoại trừ điều này ra Ngôn Thanh Hạm còn tra được trong báo cáo nhập cảnh, không có bảng số xe Chiến Mang Tuyền. Nhưng mà trong camera lại ghi được 13 ngày trước có một chiếc Range rover màu đen gần 12 giờ đêm đang rời khỏi thành phố .
Cho dù camera ghi không rõ hình, nhưng cũng có thể thấy rõ số xe đó. Đúng vậy, chiếc Range rover đó chính là xe của Chiến Mang Tuyền. Thời gian cô ta rời đi cùng trùng với thời gian Lam Khiên Mạch mất tích. Nhiều chứng cứ cho thấy người đem Lam Khiên Mạch đi chính là Chiến Mang Tuyền.
Qua suy đoán Ngôn Thanh Hạm cảm giác đầu tiên cũng không phải là tức giận, mà thở phào nhẹ nhõm. Dù sao so với làm ruồi không đầu vẫn tốt hơn nhiều. Chỉ là sau khi thả lỏng thì chính là lo âu khó chịu kéo đến. Ngôn Thanh Hạm không biết con người Chiến Mang Tuyền thế nào, cũng không biết vì sao cô ta lại tốn công để đem Lam Khiên Mạch đi như vậy.
Chỉ là có thể khẳng định cô ta hành động như vậy, nhất định không có ý tốt gì. Hơn nữa nếu là Chiến Mang Tuyền đem Lam Khiên Mạch đo, có thể nói rõ người đồng lõa với Chiến Mang Tuyền là Mạc Lâm cũng biết được chỗ Lam Khiên Mạch bị bắt đến? suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Ngôn Thanh Hạm, nhất thời khiến cô cả kinh toát cả mồ hôi lạnh.
Đáp án này Ngôn Thanh Hạm không muốn tin, cô không hy vọng ông ngoại nuôi mình nhiều năm lại làm chuyện này, nhất là trong tình huống mình tìm Lam Khiên Mạch thống khổ như vậy, hắn lại dấu mình. Nghĩ đến Mạc Lâm nói mình gọi điện nhờ giúp, Ngôn Thanh Hạm do dự hồi lâu cuối cùng vẫn không gọi đi.
Sáng hôm nay bận rộn cả đêm Ngôn Thanh Hạm liền lái xe lên đường sớm. Cô đón Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan trước, ba người mua đồ ăn sáng, lúc này mới lái đến thành phố A. Vừa lái xe, vừa đem đống thức ăn tống vào dạ dày như nhai sáp. Nhìn túi thức ăn vô trị Ngôn Thanh Hạm cười tự giễu. Không ngờ một người luôn quan tâm lễ nghi như mình lại làm chuyện này. Bất quá, chỉ cần có thể tìm Lam Khiên Mạch về, cho dù muốn cô mất đi vật trân quý thì Ngôn Thanh Hạm cũng sẽ không nói chữ không nào.
Ngồi đằng sau Lăng Vi đem sự khẩn trương cùng cấp bách của Ngôn Thanh Hạm thu vào mắt, lúc này cô có chút hối hận vì có thái độ không tốt với người này. Lăng Vi luôn cảm thấy Ngôn Thanh Hạm yêu Lam Khiên Mạch còn chưa đủ. Dù là trước ngày sinh nhật hay là sự dò xét sau này. Nhưng điều này cũng chứng minh Ngôn Thanh Hạm không hoàn toàn tin tưởng Lam Khiên Mạch.
Chỉ là nhìn biểu hiện của Ngôn Thanh Hạm mấy ngày qua, ấn tượng Lăng Vi đối với cô cũng đã thay đổi. Nhìn thấy đại tiểu thư từng là một nữ thần ưu nhã lại trở nên chật vật như vậy, mỗi ngày ngoại trừ công việc thì đi tìm mình nói chuyện tìm người. Có lúc đến cả nước miếng cũng không có thời gian nuốt, chỉ cần nghe có phát hiện dấu vết liền lập tức chạy đến.
Thấy Ngôn Thanh Hạm trong vòng vài ngày đã gầy một vòng lớn, ngay cả quần áo bên ngoài cũng không che được. Lăng Vi rất muốn khuyên Ngôn Thanh Hạm, để cô nghỉ ngơi thật khỏe, mình có thể giúp cô tìm. Nhưng mà mỗi khi cô muốn nói thì lại nhìn thấy đôi mắt đầy lo lắng của Ngôn Thanh Hạm liền đem lời đó nuốt vào. Cô biết cho dù mình có nói thì đối phương cũng sẽ không nghe lời mà đi ngủ.
Bởi vì Ngôn Thanh Hạm căn bản không ngủ được.
Vai đột nhiên đè lên Lăng Vi liền hồi phục lại tinh thần, nhìn Tả Tĩnh Nhan còn đang tựa đầu vào người mình, Lăng Vi cười một tiếng, ôm chặt lấy nàng. Tối hôm qua sau khi Ngôn Thanh Hạm đi Lăng Vi cùng Tả Tĩnh Nhan cả đêm không ngủ. Cái trước là bận xử lý chuyện Lăng Vân Đường, nghỉ vài ngày đến thành phố A tìm Lam Khiên Mạch, còn người kia lại bận xin nghỉ ở công ty nói có việc gấp cần làm.
Hai người quả 'cân không rời cái cân, cái cân không rời quả cân' cho dù đi tìm Lam Khiên Mạch cũng luôn dính chung với nhau một chỗ. Mới vừa rồi Lăng Vi nhiều lần nhìn thấy Tả Tĩnh Nhan cố nhịn mà chống đỡ, cô biết thân thể Tả Tĩnh Nhan cũng không tốt, ít khi thức đêm. Cả đêm không ngủ, hơn nữa đi xe vất vả, tự nhiên sẽ mệt mỏi.
Lăng Vi đau lòng Tả Tĩnh Nhan, để nàng nằm ở sau xe ngủ một giấc, nhưng cái người lại cứ làm chuyện không thục nữ được. Nhìn thấy cái đầu nhỏ của Tả Tĩnh Nhan lắc tới lắc lui, Lăng Vi cảm thấy nàng ngủ gật như vậy càng đáng yêu thêm. Không nhịn được, cô ôm kia người kia vào lòng, rồi để nàng nằm xuống đùi mình.
"Nhan Nhan ngoan, ngủ một giấc thật ngon, khi chị tỉnh lại, chúng ta sẽ đến.'' Lăng cởϊ áσ khoác của mình ra, đắp lên người Tả Tĩnh Nhan, còn cố ý kéo rèm cửa sổ xuống tránh ánh mặt trời làm chói mắt Tả Tĩnh Nhan. Ngôn Thanh Hạm nhìn qua kính chiếu hậu thấy hết mọi động tác của Lăng Vi, tiếp đó tầm mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan vẻ mặt ngủ đầy thỏa mãn.
Lúc trước cô luôn cảm thấy ở chung với Lăng Vi thì Tả Tĩnh Nhan biểu hiện cũng không chính chắn, nhưng bây giờ nhìn lại Lăng Vi tựa hồ không phải là không đáng tin như tưởng tượng. Ngược lại… rất đáng tin và quan tâm.
Ba người đến thành phố A cũng đã là 11 giờ trưa. Các nàng tìm một nhà hàng ăn đại gì đó, rồi chuẩn bị đi tìm Chiến Mmang tuyền. Tả Tĩnh Nhan cũng muốn đi theo, nhưng Lăng Vi nói nàng không giúp gì được, để nàng ở lại khách sạn nghỉ ngơi, cùng Ngôn Thanh Hạm chạy xe thẳng đến nhà cũ của Lam gia.
Trước khi đi Ngôn Thanh Hạm cùng Lăng Vi cũng không chào hỏi, dù sao đến cùng là muốn người, không thể để lộ kế hoạch trước được, để Chiến Mang Tuyền có cơ hội rời đi. Nhưng mà khi xe đậu trước cửa, lại bị bảo vệ chặn lại. Hai người biết, hiện tại không thể không thông báo.
"Hai tiểu thư, xin hỏi các cô có hẹn trước không?" bảo vệ mặc đồng phục canh cửa hỏi.
"Không có, bất quá chúng tôi muốn gặp Chiến Mang Tuyền." Lăng Vi cực kỳ bá đạo nói, trong mắt đầy hung ác.
"Xin lỗi, phu nhân chúng tôi đang xử lý công việc ở thành phố X, không có ở đây…."
"Con mẹ nó, đừng có dùng mấy lời vớ vẩn này chơi ta, ta biết cô ta ở trong đó. Ngươi biết điều thì tránh đường cho ta, nếu không ta cũng không ngại mời cô ta ra."
Lăng Vi nói chuyện đồng thời cũng có vài chiếc xe màu đen đậu sau lưng cô cùng Ngôn Thanh Hạm. Nhìn những người đàn ông mặc tây trang đeo kính đen từ trong xe đi ra, Ngôn Thanh Hạm biết đây là người Lăng Vi mang theo. "Xin lỗi, hai vị tiểu thư, xin chờ một chút." thấy Lăng Vi bày trận lớn, bảo vệ không dám làm ngơ, vội đi điện thoại không lâu sau liền thấy cửa sắt từ từ mở ra.
"Các người chặn hết cửa của cái biệt thự này cho ta, trước khi ta ra ngoài, ngay cả con ruồi cũng không được lọt một con."
"Dạ!" nghe được mệnh lệnh, những thủ hạ kia lớn tiếng đáp lại. Lăng Vi tự mình đem Ngôn Thanh Hạm lên xe trực tiếp đi vào nhà cũ Lam gia. Trên đường thấy Ngôn Thanh Hạm suy nghĩ nhìn mình. Lăng Vi cười nói, những người đó đều là diễn viên quần chúng, dùng 100 đồng mời đến.
Ngôn Thanh Hạm là người thế nào? từ nhỏ đến lớn ở cạnh Mạc Lâm, học làm sao thấu lòng người. Cô không cần đoán cũng biết Lăng Vi nói dối, nhưng cũng không muốn vạch trần. Bất quá Lăng Vi nói dối cũng không có đẳng cấp gì. Không lẽ diễn viên quần chúng lại chuyên nghiệp đến mức đem súng đạn thật ra diễn sao? chắc chắn là không rồi.
"Lam gia này lớn bao nhiêu a, thật không ngờ, Tiểu Lam Lam nhà ta lại là con nhà giàu." lái xe đến trước nhà cũ Lam gia, nghe được lời Lăng Vi nói Ngôn Thanh Hạm hơi nhíu mày. Đúng vậy, trước khi đến cô cũng không ngờ Lam gia lại lớn đến khoa trương như vậy, nhìn mức độ sang trọng, có thể phân cao thấp cùng Mạc gia.
Mỗi thành phố đều có bá chủ của thành phố đó. Nếu nói thành phố X có tam đại bá chủ là Mạc gia, Lê gia, Qúy gia, thì thành phố A này chính là Lam gia độc quyền một phe. Mặc dù thành phố A so với thành phố X không thể phồn vinh hơn, nhưng diện tích cũng không nhỏ. Nhưng mà coi như Lam gia là lão đại địa ốc, thì địa vị tuyệt đối không thể lay động được. Ở thành phố X chỉ cần bạn muốn buôn bán địa ốc được giá, mà không biết đến địa sản Lam Nguyên của Lam gia thì cũng không thành đại sự được. Ngay cả Ngôn Thanh Hạm ở thành phố X cũng nghe đến Lam gia ở thành phố A có bao nhiêu bá đạo.
Trước không nói đến chỉ mỗi bất động sản thôi thì Lam gia đếm không hết, nghe nói hơn 50% cái nhà hàng trong thành phố A này đều là của Lam gia. Nhìn mấy con số này chỉ sợ hù không ít người, cho dù Lam Minh có con gái một, thì dĩ nhiên xứng đáng được thừa kế vẫn là Lam Khiên Mạch, trong mắt người ngoài lại coi như công chúa.
Nhìn biệt thự nguy nga lộng lẫy trong đó có vườn hoa, có đài phun nước, hồ bơi, còn có cả phòng tập thể dục mini. Hai người xuống xe, đến trước thảm đỏ của biệt thự. Lăng Vi đi dọc theo con đường cười nói, tôi mới vừa quay điện ảnh, đã có cơ hội đi nhận giải thảm đỏ Oscar rồi. Còn Ngôn Thanh Hạm từ đầu đến cuối đều cau mày, không hề thư giãn chút nào.
Cô biết mọi thứ này, đều nên là của Lam Khiên Mạch. Nhưng mà hiện tại sản nghiệp Lam gia, tiền tài địa vị lại bị Chiến Mang Tuyền chiếm đoạt. Lần đầu trong đời Ngôn Thanh Hạm căm ghét một người. Cô thật muốn giúp Lam Khiên Mạch, đem những thứ này đoạt lại về cho nàng.
"Ha ha, thật không ngờ Lăng lão bản cùng Ngôn tiểu thư lại đại giá đến chơi, nào, mời ngồi." mới vào cửa Ngôn Thanh Hạm cùng Lăng Vi liền thấy Chiến Mang Tuyền mặc quần áo ở nhà, ngồi trên sofa cười mời các nàng ngồi. Hai người cũng không khách khí, trực tiếp ngồi đối diện cô ta. "Ngôn, lâu không gặp, cô đến sao không nói sớm một tiếng? cô nhìn tôi xem, không có gì chuẩn bị cho cô và Lăng lão bản cả." thấy hai người hào phóng ngồi xuống, Chiến Mang Tuyền liền mở miệng.
"Chiến tiểu thư, không cần đa lễ. Hôm nay tôi đến chỉ có một việc muốn hỏi cô." Ngôn Thanh Hạm không muốn nói nhiều với Chiến Mang Tuyền, cô hiện tại chỉ muốn gặp Lam Khiên Mạch.
"Hả? chuyện gì?" đặt ly trà xuống, Chiến Mang Tuyền cố nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, có một người đối với tôi rất quan trọng không tìm thấy. Qua điều tra tôi nghi là Chiến tiểu thư cô đem nàng đi. Không biết, cô có thể đem nàng giao ra không?"
"Ha ha…" nghe Ngôn Thanh Hạm nói, Chiến Mang Tuyền không trả lời, mà giống như nghe được lời buồn cười mà bật cười. Cô ta cười không ngừng cho đến khi sắc mặt Ngôn Thanh Hạm cùng Lăng Vi trầm xuống, mới dừng lại. "Ngôn, mấy ngày không gặp, khả năng nói đùa của cô cũng khá hơn rồi. Nếu người kia đối với cô rất quan trọng, tôi là bạn cô tất nhiên sẽ không chiếm thứ cô thích. Huống chi, tôi không phải cướp, sao lại bắt người chứ?"
"Chiến Mang Tuyền, cô dám nói không đem Lam Khiên Mạch đi? đã vậy sao cô lại nói dối là mình ở thành phố X có công việc cần xử lý? còn có một chiếc xe giống hệt để dưới lầu công ty, còn để hiện trường giả như là cô chưa từng đi. Còn nữa 13 ngày trước tối đó, cô đang làm gì?" nghe Chiến Mang Tuyền muốn chối, Lăng Vi vội mở miệng chất vấn.
"Lăng lão bản hỏi nhiều như vậy, tôi sao trả lời cô hết được? tôi đâu có nói là tôi ở thành phố X, đây chỉ là lời không căn cứ của truyền thông mà thôi. Còn vì sao tôi đậu một chiếc xe y hệt dưới lầu công ty, là do xe tôi hư, muốn đem về thành phố sửa. Buổi tối 13 ngày trước tôi đang làm gì? dĩ nhiên tôi ở chung với bạn gái."
"Cô nói láo." thấy Chiến Mang Tuyền tự biên nói dối, tính Lăng Vi nóng nảy không nhịn được. Thấy bộ dạng cô sắp bùng nổ, Ngôn Thanh Hạm suy nghĩ một chút, vội kéo cô lại. "Chiến tiểu thư, nếu cô nói vậy thì, chúng tôi cũng không thể nói được gì. Chỉ là tôi muốn chắc chắn một chút. Bạn gái kia của cô là ai?"
"Hả? Ngôn thật sự tò mò bạn gái của tôi? đáng tiếc, hiện tại nàng không ở đây, mà ra nước ngoài nghỉ phép rồi. Nhưng mà mấy ngày sau nàng sẽ về. Cô và Lăng lão bản không ngại có thể ở chỗ này của tôi vài ngày, để tôi tận tình làm chủ nhà. Chờ cô ấy về chúng ta cùng ăn cơm chung."
Chiến Mang Tuyền vừa nói đứng dậy mời. Thấy biểu tình cô ta khiêu khích, Lăng Vi từ sofa đứng dậy, nắm cổ áo cô ta. "Họ Chiến kia, cô đừng tưởng đem người đi dấu, thì chúng ta không tìm được. Được a, ta cùng Ngôn sẽ ở đây, cho các thủ hạ của ta vào. Nếu chúng ta tìm được Lam ở đây, hay thấy cô làm gì nàng, ta sẽ không cho cô qua dễ dàng như vậy đâu."
"Ha ha, Lăng lão bảo nói những thủ hạ kia sao? cô cho là…. tôi là côn đồ đường phố sao, bị cô nói vài câu thì bị hù? Lăng Vi, cô nhớ cho kỹ, chỗ này không phải thành phố X, càng không phải Lăng Vân Đường, mà là địa bàn của tôi. Cô ngay bản thân cũng khó bảo toàn, còn muốn uy hiếp tôi?"
"Sao hả? lộ ra cái đuôi hồ ly rồi? Chiến Mang Tuyền cô có tin không, tôi sẽ xử cô bây giờ luôn!" Lăng Vi nói xong, đưa tay bỏ vào trong áo. Thấy cô hành động Ngôn Thanh Hạm vội kéo tay cô, đưa ra sau lưng mình.
"Xin lỗi, Chiến tiểu thư, là chúng tôi hiểu lầm cô. Còn vấn đề ở lại thì không cần, chúng tôi đến chỗ khác tìm người." Ngôn Thanh hạm vừa nói dùng sức kéo Lăng Vi vội vàng ra khỏi biệt thự. Thấy bộ dạng cô uất ức, Lăng Vi định nói gì đó với Ngôn Thanh Hạm, lại phát hiện đối phương nháy mắt với mình. Thấy vậy Lăng Vi không nói thêm, mà im lặng ngồi lên xe với Ngôn Thanh Hạm, lái ra ngoài.
"Tiểu Mạch không ở đây." ra khỏi nhà cũ Lam gia, Ngôn Thanh Hạm mới mở miệng phá vỡ trầm mặc. Nghe được xác thực suy đoán của cô, Lăng Vi tức giận đè tay lái của cô lại." Sao cô biết Lam không ở đây? được, lui 10 ngàn bước nói, cho dù nàng không ở đây, thì nhất định cũng bị Chiến Mang Tuyền bắt đi. Chúng ta nên bắt cô ta về, hỏi cho rõ Lam rốt cuộc đi đâu chứ?"
"Lăng Vi, cô đừng manh động, tôi cũng không dám xác định Tiểu Mạch có ở chỗ này thật hay không, chỉ là khi bắt đầu vào cửa, tôi có cảm giác chỗ này không có khí tức của nàng. Hơn nữa Chiến Mang Tuyền không có diễn, mà nói thật với chúng ta, nếu không phải quá mức tự phụ, thì chính là Tiểu Mạch không ở biệt thự này. Hơn nữa, khi vừa vào tôi phát hiện, chỗ này có bảo vệ, không ít hơn so với bên ngoài, thậm chí còn nhiều hơn. Đối cứng không có lợi với chúng ta."
"Được a, vậy cô nói nên làm gì?' nghe Ngôn Thanh Hạm phân tích, Lăng Vi phiền não hút thuốc. Thấy vẻ mặt đối phương lạnh lùng, cô muốn hỏi Ngôn Thanh Hạm có thật sự quan tâm Lam Khiên Mạch hay không, tại sao đến lúc này mà cô có thể lãnh tĩnh như vậy. Nhưng mà, khi miệng vừa muốn mở, dư quang khóe mắt bất ngờ thấy tay Ngôn Thanh Hạm đè lên tay lái.
Hiện tại đôi tay gầy nhỏ không chút thịt kia đang run rẩy, đôi mắt luôn cơ trí tỉnh táo đang rùng mình. Ánh mắt đó giống như băng sương quấn lấy bụng rắn, mục đích làm cho nó lạnh lẽo cùng ý chấn nhiếp muốn gϊếŧ. Lăng Vi biết Ngôn Thanh Hạm ít khi lộ ra ánh ắt này, một khi cô biến thành như vậy thì nữ nhân này thật sự rất tức giận.
"Chúng ta về khách sạn rồi thảo luận kỹ hơn, Lăng Vi xin cô tin tôi, tôi so với ai cũng vội muốn tìm được Tiểu Mạch hơn hết. Nếu nàng không có gì thì đó là tốt nhất. Nếu như Chiến Mang Tuyền dám đả thương nàng, tôi nhất định sẽ cho cô ta nhận lại gấp 10 lần."
Tác giả có lời muốn nói: Oh yeah ~ hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều lúc 8 giờ của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, đi mua kem chưa kịp ăn bị người xô rớt, cõi lòng tan nát nhìn kem dưới đất, không có cái này còn thống khổ hơn thanh tân nội hàm, Bạo tỷ tỷ thục nữ chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ!
Ngô, chương này là lần đầu Lăng lão bản cùng Ngôn Ngôn đấu với Chiến tỷ tỷ. Kết quả Ngôn Ngôn cùng Lăng lão bản thua, thật ra Ngôn Ngôn làm vậy cũng không phải là hèn yếu mà chỉ không muốn lỗ mãng thôi. Chiến tỷ tỷ ngươi thảm nga, Tiểu Ngôn Ngôn chúng ta lần đầu nổi giận, nghe thấy Tiểu Ngôn Ngôn nói chưa? Tiểu Lam Lam mà có việc gì thì trả lại cho người gấp 10 lần nga, ngươi dùng giày cao gót đạp nát ngón tay người ta, Ngôn Ngôn nhìn thấy sẽ rất đau lòng, rồi đem ngươi xử tử lăng trì.
Ngoài ra gần đây muốn viết Lăng lão bản thụ quá nhưng mà trong lúc quan trọng này, nếu tui viết CP phụ thịt thịt, mọi người lại đòi xem Lam Lam, thật ra tui rất thích xem ngược, ngược so với H phải nhiều hơn, cho nên nói mọi người cũng như tui đều là Đẩu M. Không bao nhiêu chương nữa, rất nhanh Ngôn Lam sẽ gặp nhau. Ngày tốt của Chiến tỷ tỷ cũng chấm dứt, biệt thự lớn cái gì a, đài phun nước a, vịt cao su trong bồn tắm a. Những thứ này đều là của Lam Lam chúng ta, mau trả lại cho Lam Lam và Cát Cát. khụ khụ, mặc dù Ngôn Ngôn cùng Lăng lão bản chỉ lo tìm Lam Lam, hoàn toàn không để ý đến Cát Cát, bất quá…. các nàng cũng không có quên Cát Cát đâu.
Không nói nhiều nữa, chúng ta tiếp tục tiểu kịch trường manh manh đi. Hôm qua có bạn nói kịch trường chán quá, khụ khụ, mọi người có thấy vậy không? nếu như có, lần sau tui viết bình thường…. nhưng mà, đầu óc luôn nghĩ kỳ dị phải làm sao đây a ~~~~(>_<)~~~~ buồn nôn.
Vì Lam hoa hoa bị ngâm nước nhiều, không thể ở trong đất, Ngôn Ngôn không thể làm gì hơn là nhổ nàng lên, để trong một chậu khác, nhìn Lam hoa hoa rũ đầu, Ngôn Ngôn có chút đau lòng sờ nàng.
Ngôn Ngôn: ngươi sao rồi?
Lam Lam: ngô, uống nhiều nước quá, thật khó chịu.
Ngôn Ngôn: làm sao đây? ngươi không thể nôn ra, hay bài tiết ra ngoài sao?
Lam Lam: ngô, hoa không thể bài tiết cũng không thể nôn ra, ta chỉ có thể nhịn thôi. (Lam hoa hoa khó chịu.)
Ngôn Ngôn: vậy… vậy làm sao đây?
Lam Lam: ngô, Ngôn Ngôn, trong hoa kính của ta đều là nước, thật đáng ghét, ngươi có thể giúp ta lấy ra a. Nếu không ta không có sức sẽ chết.
Ngôn Ngôn: này… làm sao lấy ra?
Lam Lam: ah, ngươi giúp ta lau đi.
Ngôn Ngôn: làm sao lau? (nhìn Lam hoa hoa rũ đầu, Ngôn Ngôn nghi ngờ.)
Lam Lam: thì, cứ làm đại chèn vô a.
Ngôn Ngôn: nè, là như vậy đúng không? (Ngôn Ngôn nói, đưa tay bóp hoa kinh Lam hoa hoa một cái. ← các người ác quá.)
Lam Lam: ọe~~~ (Lam hoa hoa phun ra một đống nước) ngô, Ngôn Ngôn, vậy khá hơn rồi. Bất quá, ngươi có thể ôn nhu chút.
Ngôn Ngôn: Ah, được. (Ngôn Ngôn đáp lời, nhẹ nhàng bóp hoa kính Lam hoa hoa. ← ngàn vạn lần đừng ác như vậy chứ, đừng nghĩ bậy.)
Lam Lam: ưm… Ngôn Ngôn… ah… đó…. chính nó đó….
Chờ Ngôn Ngôn bóp hết nước cho Lam Lam thì ra trải giường đã ướt hết.
/174
|