''Vị tiểu thư này, cô biết tôi sao?'' Khuôn mặt Lam Khiên Mạch mơ hồ hỏi, hệt như nàng và Ngôn Thanh Hạm chưa từng gặp mặt. Nàng nhận ra khi nghe mình nói những lời này, ánh mắt đối phương liền lóe lên sự tức giận. ''Cô mới vừa làm gì? Tại sao phải tới đây?'' Ngôn Thanh Hạm cũng không trả lời ý Lam Khiên Mạch. Gặp phải nàng thông minh khiến cho mình lúng túng vòng vo, quay qua những chuyện khác.
''Tôi đang làm gì, dường như cũng không liên quan đến cô?'' Lam Khiên Mạch vừa nói vừa ra khỏi cửa, nhưng mà lần này nàng cũng không được như ý, mà bị Ngôn Thanh Hạm ép người cản trở đường đi. ''Lam Khiên Mạch, nói như vậy rồi, cô còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa?'' Lúc này, biểu tình Ngôn Thanh Hạm có chút buông lỏng, hoàn toàn không tỉnh táo như trước kia.
Cô không hiểu tại sao mình lại tới tìm Lam Khiên Mạch, còn làm chuyện vô duyên như vậy. Từ nhỏ Mạc Lâm đã dạy cô, không nên tùy tiện để lộ tâm tình ra bên ngoài, gặp người thì ba phần cũng là giả, còn để lại lúc mình quay người còn có đường sống. Một người có thể dễ dàng chạm vào nỗi ưu tư của mình, nếu là bạn, thì sẽ đối đãi tử tế. Nếu là kẻ lạ thì phải tránh xa. Nếu như còn không phải nữa, thì là kẻ thù, sẽ hủy diệt hoàn toàn.
Ngôn Thanh Hạm cũng không phân rõ được Lam Khiên Mạch là bạn hay thù, có lẽ đúng như lời nàng từng nói trước kia chỉ như người xa lạ mà thôi. Nhưng trong lòng có âm thanh không ngừng nói với Ngôn Thanh Hạm, cô cũng không thích ba chữ người xa lạ này, càng không muốn Lam Khiên Mạch giữ quan hệ theo kiểu người xa lạ này.
Tại sao sau lần đó thì đối với nàng mình lại tương tư ngày nhớ đêm mong, thậm chí còn thường xuyên thất thần nghĩ tới nàng, những tên đầu sỏ Lam Khiên Mạch này lại làm như không có chuyện gì, tiếp tục sống cuộc sống trước kia của nàng. Như vậy đối với mình quả thật không công bằng.
Luôn luôn chưa bao giờ thua ai, Ngôn Thanh Hạm cũng không muốn mình trong trạng thái bị động, cho nên, cổ chỉ có thể đem Lam Khiên Mạch trong đầu mình xóa đi, cũng như đối phương mang một cục đá ném vào lòng hồ, khiến cho cô không thể giữ được bình tĩnh. So với trước kia, tính tình không chịu thua của Ngôn Thanh Hạm sẽ để nàng chỉ chọn người sau.
Đây là trả thù, trong đó cũng không thiếu tâm tư.
Khi nãy còn ở phòng ăn, bất luận là tướng mạo hay khí chất xuất chúng của Lăng Vi hay là mấy cô gái ăn mặc trang điểm lộng lẫy cũng không khiến cho Ngôn Thanh Hạm chú ý đến, cho có Lam Khiên Mạch, đứng ở một góc, nữ nhân bình thường nhất. Dường như khi đối phương bước vào phòng trước tiên, ánh mắt Ngôn Thanh Hạm đã ngừng lại trên người nàng, hồi lâu cũng chưa từng rời đi.
Hôm nay Lam Khiên Mạch cũng không giống trước, nàng không mặc sườn sám của hội quán, chỉ mặc một bộ đồ đơn giản áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen, phối cùng đôi giày cao gót đen khiêm tốn. Trong nhóm người kia, cô cũng không phải cao nhất, càng không phải người dụ hoặc nhất để người ta nhìn chăm chú, nhưng lại đẹp nhất. Nhìn người có vẻ nội liễm cùng lão luyện hiển nhiên cùng với tính cách khoe khoang của nàng thì không hợp, không có trang điểm khuôn mặt cũng không giống như những đại minh tinh trước và sau khi trang điểm đều khác nhau nhìn như hai người, ngược lại càng thêm trẻ tuổi. Nụ cười cứng nhắc hiện trên khuôn mặt tái nhợt, trong mắt mơ hồ hiện lên vài phần lo lắng.
Hai thứ tình cảm thái độ hoàn toàn trái ngược nhau không nên xuất hiện cùng lúc, mọi thứ được Lam Khiên Mạch nàng dung hợp lại thật không thể chê được, không chút nào là không được hài hòa. Cảm giác như yêu nghiệt sống lại từ khi nữ nhân xuất hiện một khắc kia liền đem mình cùng mọi ánh mắt hấp dẫn đi, nhưng ngay cả một cái liếc nàng cũng không để cho mình.
Nếu như là lúc trước, Ngôn Thanh Hạm sẽ cười nhạo mình là đứa nhỏ hay giận hờn, chỉ có ánh mắt thôi cũng so đo. Nhưng hôm nay cô không thể không thừa nhận, cảm giác khi bị Lam Khiên Mạch không nhìn đến, thật không vui, thậm chí khiến Ngôn Thanh Hạm còn nghĩ tới đi lên trước xoay đầu nàng lại, để nàng nhìn thấy ý nghĩ của mình.
''Ha ha, mọi người đều nói đại tiểu thư Ngôn gia tao nhã lịch sự, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng hôm nay nhìn thấy bất quá cũng chỉ như vậy. Ngôn Thanh Hạm không phải lúc ở Tiêu Tương Các cô đã nói chúng ta đường ai nấy đi rồi sao? Sao bây giờ lại chủ động đến hỏi tôi. Cô như vậy, sẽ dễ khiến cho người ta, nhất là cảm thấy hiểu lầm…''
Lam Khiên Mạch nói tới đây liền dừng nói, chỉ thấy nàng đưa tay sờ mặt Ngôn Thanh Hạm, cuối cùng dừng lại trên đôi môi kia, ngón tay từ từ lướt qua, cho đến khi vuốt đến đỏ tươi mới buông ra. ''Ngôn Thanh Hạm đừng nói với tôi, vì cô nghiện lên mới đến tìm tôi, tôi biết nữ nhân từng nếm qua trái cấm một lần đều rất tham lam, có lẽ cô cũng không ngoại lệ.''
''Lam Khiên Mạch, không nên để tôi và những người khác chung một chỗ. Tôi bây giờ chỉ muốn biết, cô đến đây làm gì?''
''Làm gì? Dĩ nhiên là làm ăn a. Ngôn đại tiểu thư chẳng lẽ quên tôi làm việc gì rồi sao? Bây giờ cô cản tôi ở đây, không phải đang cản trở tiền tài của tôi còn gì. Thật vất vả hôm nay mới câu được tên xếp lớn, kết quả lại bị cô làm hỏng. Cô nói đi, cô có nên đền bù tổn thất cho tôi hay không?''
Lam Khiên Mạch cũng không phải không thấy sắc mặt Ngôn Thanh Hạm càng thêm u ám, nhưng nhìn đối phương như vậy cô càng vui vẻ. Cuối cùng ngay cả chính cô cũng bật cười. Lam Khiên Mạch tin rằng bộ dáng của cô lúc này tiện đến mức nhân thần cũng phải phẫn nộ, nếu như có ngờ dám chạy đến trước mặt mình nói những điều này giống nàng, nhất định sẽ ăn một cái tát nữ nhân không biết liêm sỉ này.
Nhưng Ngôn Thanh Hạm lại không tát mình, mà lại lắng nghe chân tình như vậy, có phải đang chứng minh sức nhẫn nại của cô cực tốt? Nghĩ chắc cũng là như vậy, nữ nhân cấm dục này, ngay cả thân thể cũng sắp hóa đá rồi, mấy câu nói của mình sao có thể tùy tiện công phá cô ấy được chứ?
"Lam Khiên Mạch cô vẫn luôn khiêu chiến sức nhẫn nại của tôi, nếu như tôi giác ngộ lời này, cũng sẽ không đến trêu chọc loại nữ nhân như cô. Bất quá, tôi cũng không muốn nhìn thấy tay cô đã từng chạm qua tôi lại đi đụng chạm với những người khác, cho nên, tôi đền cho cô."
"Cái gì?" Ngôn Thanh Hạm nói ra khiến đầu óc Lam Khiên Mạch mơ hồ, hình như nữ nhân này vừa nói đền cho mình? Đền cái gì? Tiền? Thời gian? Thân thể? làm ơn đi, nàng bây giờ chỉ muốn tới bệnh viện chích một cái rồi về nhà ngủ có được không?
"Tôi nói gì, cô rất nhanh sẽ biết." Vừa dứt lời, Lam Khiên Mạch cảm thấy trên môi căng ra. nàng còn chưa kịp lấy tinh thần, trong miệng đã có di vật ươn ướt lọt vào. So với lần trước thì lần này chỉ biết cứng ngắc không biết làm gì, kỹ thuật của Ngôn Thanh Ham so với trước đó thì đã tốt hơn nhiều. Cái tên tiểu tử bướng bỉnh kia cứ ở trong miệng mình xông ngang chọc dọc đánh loạn, luôn chạm phải răng của mình, Lạm Khiêm Mạch ma mãnh câu khóe miệng cười.
Thanh Hạm đúng là đứa nhỏ không ngoan a. Cường hôn, sao có thể như vậy chứ?
"Có lẽ, tôi nên dạy cô như thế nào mới là hôn." Bốn phiến môi cùng tách ra, chỉ một chút liền sát hợp lại thành một, nhưng người chủ động lần này đã đổi thành Lam Khiên Mạch. Không sai tài hôn môi của nàng cực tốt. Loài người dùng bộ phận này để nếm thức ăn lại bị nàng dùng thành thần binh lợi khí, tùy tâm sở dục mà điều khiển.
Vật mềm trơn trượt không nhanh không chậm xâm lược vào bên trong, nàng mở rộng cửa miệng mình ra, tiến vào bên trong, yêu thương từng tấc mỗi chỗ, thăm dò chí bảo được che kín. Răng bị liếm đến chút nữa là mềm ra, khí lực trên người dường như cũng như vậy mà dần chạy mất, từ chủ động biến thành bị động.
Ngôn Thanh Hạm hơi khép mắt, nhìn đôi mắt nhấp nháy của Lam Khiên Mạch phía trước. Đôi mắt nàng luôn che dấu nhiều bí mật, khiến cho cả người nàng ít đi phần phiền muộn và yêu mị, thêm vài phần tinh khiết và ngây thơ. Da thịt trắng nõn giao nhau dưới ánh đèn trong wc, mơ màng không chút tỳ vết, dùng hơi sương hình dung cũng không hề sai. Hai hàng mi cong dài phiến động lên xuống, giống như cánh bướm đang xòe chuẩn bị bay, dưới mi mắt là bóng người xinh đẹp đang bị che lấp.
Ngôn Thanh Hạm cứ như vậy si ngốc nhìn Lam Khiên Mạch, quên mất phản ứng đáp lại. Sau khi hôn, hai người thở hổn hển, bỏ qua đôi môi sưng đỏ của nhau. Nhìn thấy hai tay Lam Khiên Mạch còn ôm eo mình, thân thể đè lên người mình không chịu tách ra. Ngôn Thanh Hạm không vui đẩy nàng ra, ai ngờ người này lại ngã xuống, căn bản cũng không có dấu hiệu đứng dậy.
"Lam Khiên Mạch."
''Tôi đang làm gì, dường như cũng không liên quan đến cô?'' Lam Khiên Mạch vừa nói vừa ra khỏi cửa, nhưng mà lần này nàng cũng không được như ý, mà bị Ngôn Thanh Hạm ép người cản trở đường đi. ''Lam Khiên Mạch, nói như vậy rồi, cô còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa?'' Lúc này, biểu tình Ngôn Thanh Hạm có chút buông lỏng, hoàn toàn không tỉnh táo như trước kia.
Cô không hiểu tại sao mình lại tới tìm Lam Khiên Mạch, còn làm chuyện vô duyên như vậy. Từ nhỏ Mạc Lâm đã dạy cô, không nên tùy tiện để lộ tâm tình ra bên ngoài, gặp người thì ba phần cũng là giả, còn để lại lúc mình quay người còn có đường sống. Một người có thể dễ dàng chạm vào nỗi ưu tư của mình, nếu là bạn, thì sẽ đối đãi tử tế. Nếu là kẻ lạ thì phải tránh xa. Nếu như còn không phải nữa, thì là kẻ thù, sẽ hủy diệt hoàn toàn.
Ngôn Thanh Hạm cũng không phân rõ được Lam Khiên Mạch là bạn hay thù, có lẽ đúng như lời nàng từng nói trước kia chỉ như người xa lạ mà thôi. Nhưng trong lòng có âm thanh không ngừng nói với Ngôn Thanh Hạm, cô cũng không thích ba chữ người xa lạ này, càng không muốn Lam Khiên Mạch giữ quan hệ theo kiểu người xa lạ này.
Tại sao sau lần đó thì đối với nàng mình lại tương tư ngày nhớ đêm mong, thậm chí còn thường xuyên thất thần nghĩ tới nàng, những tên đầu sỏ Lam Khiên Mạch này lại làm như không có chuyện gì, tiếp tục sống cuộc sống trước kia của nàng. Như vậy đối với mình quả thật không công bằng.
Luôn luôn chưa bao giờ thua ai, Ngôn Thanh Hạm cũng không muốn mình trong trạng thái bị động, cho nên, cổ chỉ có thể đem Lam Khiên Mạch trong đầu mình xóa đi, cũng như đối phương mang một cục đá ném vào lòng hồ, khiến cho cô không thể giữ được bình tĩnh. So với trước kia, tính tình không chịu thua của Ngôn Thanh Hạm sẽ để nàng chỉ chọn người sau.
Đây là trả thù, trong đó cũng không thiếu tâm tư.
Khi nãy còn ở phòng ăn, bất luận là tướng mạo hay khí chất xuất chúng của Lăng Vi hay là mấy cô gái ăn mặc trang điểm lộng lẫy cũng không khiến cho Ngôn Thanh Hạm chú ý đến, cho có Lam Khiên Mạch, đứng ở một góc, nữ nhân bình thường nhất. Dường như khi đối phương bước vào phòng trước tiên, ánh mắt Ngôn Thanh Hạm đã ngừng lại trên người nàng, hồi lâu cũng chưa từng rời đi.
Hôm nay Lam Khiên Mạch cũng không giống trước, nàng không mặc sườn sám của hội quán, chỉ mặc một bộ đồ đơn giản áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen, phối cùng đôi giày cao gót đen khiêm tốn. Trong nhóm người kia, cô cũng không phải cao nhất, càng không phải người dụ hoặc nhất để người ta nhìn chăm chú, nhưng lại đẹp nhất. Nhìn người có vẻ nội liễm cùng lão luyện hiển nhiên cùng với tính cách khoe khoang của nàng thì không hợp, không có trang điểm khuôn mặt cũng không giống như những đại minh tinh trước và sau khi trang điểm đều khác nhau nhìn như hai người, ngược lại càng thêm trẻ tuổi. Nụ cười cứng nhắc hiện trên khuôn mặt tái nhợt, trong mắt mơ hồ hiện lên vài phần lo lắng.
Hai thứ tình cảm thái độ hoàn toàn trái ngược nhau không nên xuất hiện cùng lúc, mọi thứ được Lam Khiên Mạch nàng dung hợp lại thật không thể chê được, không chút nào là không được hài hòa. Cảm giác như yêu nghiệt sống lại từ khi nữ nhân xuất hiện một khắc kia liền đem mình cùng mọi ánh mắt hấp dẫn đi, nhưng ngay cả một cái liếc nàng cũng không để cho mình.
Nếu như là lúc trước, Ngôn Thanh Hạm sẽ cười nhạo mình là đứa nhỏ hay giận hờn, chỉ có ánh mắt thôi cũng so đo. Nhưng hôm nay cô không thể không thừa nhận, cảm giác khi bị Lam Khiên Mạch không nhìn đến, thật không vui, thậm chí khiến Ngôn Thanh Hạm còn nghĩ tới đi lên trước xoay đầu nàng lại, để nàng nhìn thấy ý nghĩ của mình.
''Ha ha, mọi người đều nói đại tiểu thư Ngôn gia tao nhã lịch sự, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng hôm nay nhìn thấy bất quá cũng chỉ như vậy. Ngôn Thanh Hạm không phải lúc ở Tiêu Tương Các cô đã nói chúng ta đường ai nấy đi rồi sao? Sao bây giờ lại chủ động đến hỏi tôi. Cô như vậy, sẽ dễ khiến cho người ta, nhất là cảm thấy hiểu lầm…''
Lam Khiên Mạch nói tới đây liền dừng nói, chỉ thấy nàng đưa tay sờ mặt Ngôn Thanh Hạm, cuối cùng dừng lại trên đôi môi kia, ngón tay từ từ lướt qua, cho đến khi vuốt đến đỏ tươi mới buông ra. ''Ngôn Thanh Hạm đừng nói với tôi, vì cô nghiện lên mới đến tìm tôi, tôi biết nữ nhân từng nếm qua trái cấm một lần đều rất tham lam, có lẽ cô cũng không ngoại lệ.''
''Lam Khiên Mạch, không nên để tôi và những người khác chung một chỗ. Tôi bây giờ chỉ muốn biết, cô đến đây làm gì?''
''Làm gì? Dĩ nhiên là làm ăn a. Ngôn đại tiểu thư chẳng lẽ quên tôi làm việc gì rồi sao? Bây giờ cô cản tôi ở đây, không phải đang cản trở tiền tài của tôi còn gì. Thật vất vả hôm nay mới câu được tên xếp lớn, kết quả lại bị cô làm hỏng. Cô nói đi, cô có nên đền bù tổn thất cho tôi hay không?''
Lam Khiên Mạch cũng không phải không thấy sắc mặt Ngôn Thanh Hạm càng thêm u ám, nhưng nhìn đối phương như vậy cô càng vui vẻ. Cuối cùng ngay cả chính cô cũng bật cười. Lam Khiên Mạch tin rằng bộ dáng của cô lúc này tiện đến mức nhân thần cũng phải phẫn nộ, nếu như có ngờ dám chạy đến trước mặt mình nói những điều này giống nàng, nhất định sẽ ăn một cái tát nữ nhân không biết liêm sỉ này.
Nhưng Ngôn Thanh Hạm lại không tát mình, mà lại lắng nghe chân tình như vậy, có phải đang chứng minh sức nhẫn nại của cô cực tốt? Nghĩ chắc cũng là như vậy, nữ nhân cấm dục này, ngay cả thân thể cũng sắp hóa đá rồi, mấy câu nói của mình sao có thể tùy tiện công phá cô ấy được chứ?
"Lam Khiên Mạch cô vẫn luôn khiêu chiến sức nhẫn nại của tôi, nếu như tôi giác ngộ lời này, cũng sẽ không đến trêu chọc loại nữ nhân như cô. Bất quá, tôi cũng không muốn nhìn thấy tay cô đã từng chạm qua tôi lại đi đụng chạm với những người khác, cho nên, tôi đền cho cô."
"Cái gì?" Ngôn Thanh Hạm nói ra khiến đầu óc Lam Khiên Mạch mơ hồ, hình như nữ nhân này vừa nói đền cho mình? Đền cái gì? Tiền? Thời gian? Thân thể? làm ơn đi, nàng bây giờ chỉ muốn tới bệnh viện chích một cái rồi về nhà ngủ có được không?
"Tôi nói gì, cô rất nhanh sẽ biết." Vừa dứt lời, Lam Khiên Mạch cảm thấy trên môi căng ra. nàng còn chưa kịp lấy tinh thần, trong miệng đã có di vật ươn ướt lọt vào. So với lần trước thì lần này chỉ biết cứng ngắc không biết làm gì, kỹ thuật của Ngôn Thanh Ham so với trước đó thì đã tốt hơn nhiều. Cái tên tiểu tử bướng bỉnh kia cứ ở trong miệng mình xông ngang chọc dọc đánh loạn, luôn chạm phải răng của mình, Lạm Khiêm Mạch ma mãnh câu khóe miệng cười.
Thanh Hạm đúng là đứa nhỏ không ngoan a. Cường hôn, sao có thể như vậy chứ?
"Có lẽ, tôi nên dạy cô như thế nào mới là hôn." Bốn phiến môi cùng tách ra, chỉ một chút liền sát hợp lại thành một, nhưng người chủ động lần này đã đổi thành Lam Khiên Mạch. Không sai tài hôn môi của nàng cực tốt. Loài người dùng bộ phận này để nếm thức ăn lại bị nàng dùng thành thần binh lợi khí, tùy tâm sở dục mà điều khiển.
Vật mềm trơn trượt không nhanh không chậm xâm lược vào bên trong, nàng mở rộng cửa miệng mình ra, tiến vào bên trong, yêu thương từng tấc mỗi chỗ, thăm dò chí bảo được che kín. Răng bị liếm đến chút nữa là mềm ra, khí lực trên người dường như cũng như vậy mà dần chạy mất, từ chủ động biến thành bị động.
Ngôn Thanh Hạm hơi khép mắt, nhìn đôi mắt nhấp nháy của Lam Khiên Mạch phía trước. Đôi mắt nàng luôn che dấu nhiều bí mật, khiến cho cả người nàng ít đi phần phiền muộn và yêu mị, thêm vài phần tinh khiết và ngây thơ. Da thịt trắng nõn giao nhau dưới ánh đèn trong wc, mơ màng không chút tỳ vết, dùng hơi sương hình dung cũng không hề sai. Hai hàng mi cong dài phiến động lên xuống, giống như cánh bướm đang xòe chuẩn bị bay, dưới mi mắt là bóng người xinh đẹp đang bị che lấp.
Ngôn Thanh Hạm cứ như vậy si ngốc nhìn Lam Khiên Mạch, quên mất phản ứng đáp lại. Sau khi hôn, hai người thở hổn hển, bỏ qua đôi môi sưng đỏ của nhau. Nhìn thấy hai tay Lam Khiên Mạch còn ôm eo mình, thân thể đè lên người mình không chịu tách ra. Ngôn Thanh Hạm không vui đẩy nàng ra, ai ngờ người này lại ngã xuống, căn bản cũng không có dấu hiệu đứng dậy.
"Lam Khiên Mạch."
/174
|