Từ sau mâu thuẫn qua đi, cũng gần nửa tháng. Trong thời gian này Lam Khiên Mạch y như chưa từng phát sinh điều gì, mỗi sáng sớm gọi mình rời giường vì cô làm bữa sáng, nhìn mình đi làm, đợi mình về. Hai người ăn cơm cùng nhau, tắm, ôm nhau cùng ngủ.
Cuộc sống nhìn như bình thản lại khiến Ngôn Thanh Hạm có cảm giác không thật. Mấy ngày trước hai người cùng nhau đến bệnh viện, tiến hành điều trị lần đầu tiên. Vì trị liệu tâm lý cũng không có những người khác ở đây, dù Ngôn Thanh Hạ muốn ở lại cạnh Lam Khiên Mạch cũng chỉ có thể lảng tránh.
Đứng trước cửa đi qua đi lại, bên cạnh có hàng ghế ngồi nhưng Ngôn Thanh Hạm không ngồi được. Cô không hiểu vì sao mình lại lo lắng như vậy, Lam Khiên Mạch nghe lời như vậy cũng là chuyện tốt. Nhưng mà, mỗi khi nhìn thấy nụ cười sáng lạn trên mặt nàng, cô lại cảm thấy đau lòng vô cùng.
Xuyên qua cửa thủy tinh Ngôn Thanh Hạm nhìn vào vài lần, chỉ nghe được âm thanh mơ hồ. Lam Khiên Mạch nằm nửa người trên ghế, còn Trương Thành thì đưa lưng về phía nàng đứng cạnh ban công. Như vậy căn bản không nhìn thấy hai người bên trong đang nói gì, càng không cách nào đoán được bọn họ nói gì. Nghĩ lại Ngôn Thanh Hạm vẫn không ngừng lo âu. Vì vậy, cô làm chuyện mà cô từng nghĩ đến là sẽ không làm.
Dán tai lên cửa nghe trộm.
Nhưng khi Ngôn Thanh Hạm vừa hành động thì cửa chợt mở ra. Nhìn Lam Khiên Mạch từ trong đi ra mặt đầy ý cười nhìn mình, Ngôn Thanh Hạm có cảm giác như mình đi ăn vụng, sắc mặt từ bình thường cũng chuyển đen, cuối cùng thành đỏ.
Cũng may, vì ở bệnh viện cho nên Lam Khiên Mạch không chọc mình quá mức, chỉ là ý trêu đùa trong mắt rất rõ. Lần đầu trị liệu cứ thế kết thúc, Ngôn Thanh Hạm muốn biết Lam Khiên Mạch cùng Trương Thành nói gì trong thời gian ngắn này, nhưng một chút tin cũng không có được cuối cùng ngại ngùng đi hỏi thử.
Hôm nay Ngôn Thanh Hạm ngồi trong phòng làm việc, di động để trên bàn reo lên, khiến cô đang chăm chú cũng giật mình. Nhìn di động vang lên cô hít sâu tiếp điện thoại.
"Nhiễm."
"Chuyện cô nhờ tôi tra đã có manh mối. Tôi tìm người điều tra máy ghi hình sân bay hôm đó, đúng là có người khả nghi tiếp cận xe. Người này hiện tại không ở thành phố X, tôi đang tìm hắn. Mặt khác tôi có tin tức mới cô sẽ thấy hứng thú. Trước khi người này đi, tài khoản ngân hàng được chuyển tới một khoản tiền lớn. Người chuyển tiền từ ngoài vào là thư ký của Lăng Long."
"Thư Ký của Lăng Long."
"Ừ."
"Được, tôi biết rồi. Nhiễm cho dù thế nào cám ơn cô giúp tôi tra chuyện này. Khi mọi chuyện rõ ràng tôi sẽ hảo hảo cám ơn cô."
Cúp di động Ngôn Thanh Hạm lộ ra uể oải trong mắt. Cô thực sự không ngờ đến tai nạn xe lần đó lại có nhiều bí mật như vậy. Nhìn ảnh chụp của Lăng Long cùng Mạc Lâm trong ngăn kéo, Ngôn Thanh Hạm liền để vào máy cắt giấy, ghiền thành vụn rồi bỏ vào thùng rác.
Còn ở bên kia Lam Khiên Mạch vốn đang ở nhà cũng gặp phải vị khách không mời mà đến. Ngồi trong quán cà phê, nàng nhìn nữ nhân vẻ mặt tươi cười, chỉ mấy giây thì dừng lại không muốn nhìn nữa. "Lam chị rất nhớ em. Từ tiệc sinh nhật lần trước chúng ta cũng không gặp nhau, nhưng vẫn ở chung một thành phố."
Chiến Mang Tuyền khuấy ly cà phê thâm tình nói. Đối phương tìm được nhà mình và Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch cũng cảm thấy không có gì lạ. Dù sao, với tài sản Chiến Mang Tuyền có hiện tại cùng thế lực cũng không nhỏ, thì việc tìm hành tung của mình không khó. Nhận thấy ánh mắt người kia nhìn mình, trong đó có quan sát có quan tâm còn có vài tia du͙ƈ vọиɠ không dễ phát hiện bên trong.
Ánh mắt như vậy Lam Khiên Mạch cũng không lạ gì, đã từng có lúc Chiến Mang Tuyền muốn mình luôn lộ ra ánh mắt này. Trước kia mình luôn ngại luôn xấu hổ, nhưng hiện tại Lam Khiên Mạch chỉ cảm thấy Chiến Mang Tuyền như một con sâu lông khiến người ta thấy ghê tởm.
"Chiến tiểu thư, một thành phố có rất nhiều người nếu như mỗi ngày đều gặp những người qua đường, thời gian cũng không đáng giá. Nếu như hôm nay cô tìm tôi ôn chuyện, rất xin lỗi tôi phải đi." Lam Khiên Mạch nói xong liền đứng dậy, chỉ là nàng chưa kịp đứng lên thì cánh tay mang găng tay đã bị Chiến Mang Tuyền giữ lại. Lực đạo rất lớn căn bản là cố ý. Cảm giác được đau đớn truyền đến từ tay trái Lam Khiên Mạch nhìn chằm chằm Chiến Mang Tuyền. Dùng ánh mắt nói cho cô ta biết, buông ra.
"Ha ha, không ngờ lâu không gặp khí thế của em tăng không ít, sao vậy? tay trái có vấn đề chưa giải quyết? cũng phải a, cả ngón tay cũng mất có làm chi giả cũng khó gắn. Bất quá, chị cảm thấy không trọn vẹn cũng là một kiểu hoàn mỹ. Kỳ thực em hoàn toàn không cần đeo găng tay mỗi ngày để che đi, còn nói em sợ thấy vết thương đó, thì sẽ nhớ đến em yêu tôi bao nhiêu?"
Chiến Mang Tuyền đột nhiên đổi giọng Lam Khiên Mạch không cảm thấy kinh ngạc. Trong lòng nàng Chiến Mang Tuyền là một người âm tình bất định. Cô ta đối tốt với bạn có thể đem bạn nâng đến trời, chăm sóc bạn cẩn thận. Nhưng nếu muốn hại bạn thì sẽ sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhất khiến cho bạn thỏ cũng cảm thấy đau đớn.
Chiến Mang Tuyền nói ra gợi lên ký ức mà Lam Khiên Mạch không muốn nhớ đến nhất. Nàng quay đầu ra cửa sổ không giãy dụa rút tay về cũng không nói với Chiến Mang Tuyền. Bầu không khí đối chọi liền chuyển thành im lặng nhìn gò má Lam Khiên Mạch hoàn mỹ. Chiến Mang Tuyền hoảng hồn bất tri bất giác coi nàng từng cô gái mà nghĩ đến.
17 tuổi vốn nên vui vẻ tinh nghịch. Mà Lam Khiên Mạch có được chỉ là học mãi không xong, mỗi ngày buồn chán như nhau. Lần đầu nhìn thấy Lam Khiên Mạch, Chiến Mang Tuyền cũng như nhiều người khác bị bề ngoài của nàng làm kinh diễm. Đúng vậy tướng mạo của Lam Khiên Mạch tuyệt đối khiến ai nhìn thấy đều kinh ngạc.
Tuổi còn nhỏ vẫn còn sự hồn nhiên của thiếu nữ, nhưng giữa hai lông mày đã có vài tia mị thái. Cảm giác này không giống nữ tử phong trần. Lam Khiên Mạch mị quý không tầm thường, không làm bộ. Mị hoặc này từ trong xương thoát ra, đủ hấp dẫn bất kỳ chú ý của người nào, kể cả chính mình.
Sau đó cùng Lam Khiên Mạch tiếp xúc nhiều Chiến Mang Tuyền phát hiện, Lam Khiên Mạch không giống những nhị thế tổ cuồng vọng ỷ nhà nhiều tiền mà gây chuyện khắp nơi, ngược lại giống em gái nhà bên. Nàng quấn lấy mình cùng nàng chơi trò ngây thơ, mỗi tối nàng không ngủ được thì đến tìm cô, những khi tâm tình cô không tốt thì lại tránh một chỗ để nàng bồi mình.
Khi đó Lam Khiên Mạch là cô gái như vậy. Sạch sẽ, ngây thơ, thiện lương đối xử với mọi người lễ độ, lúc nào cũng tản ra vẻ khí tức câu người này. Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, e là mình đến hiện tại cũng không phát hiện. Lam Khiên Mạch trong xương cũng không phải một con thỏ trắng mà là một con sói.
Vì người mình yêu liều lĩnh thậm chí là sinh mạng.
"Lam, hôm nay chị đến tìm em cũng không có mục đích gì. Chị muốn gặp em nên mới tới. Chị nghe nói gần đây em đến bệnh viện điều trị tâm lý, chị biết cô ta ép em. Chị nhìn thấy em cũng không vui. Cô ta chỉ để em một mình đi chữa bệnh, căn bản cũng không có lo em nghĩ gì. Nữ nhân như vậy, em vẫn còn ngốc mà yêu cô ta sao?
Mặc dù Chiến Mang Tuyền không nói tên nữ nhân kia là ai, nhưng đúng vậy chính là nói Ngôn Thanh Hạm. Cảm giác gương mặt bị đôi tay ấm áp chạm lên, mùi hương của oải hương càng nồng. Lam Khiên Mạch chậm rãi nhắm hai mắt lại, tùy ý Chiến Mang Tuyền sờ mặt nàng, cũng không có kháng cự. Thấy nàng có dấu hiệu thỏa hiệp, Chiến Mang Tuyền lóe lên vẻ đắc ý, tiếp tục mở miệng.
"Lam, sau khi em đi chị vẫn cho người đi tìm em, đến một năm trước mới có tin. Khi chị biết em làm ở Tiêu Tương Các chị thực sự không nỡ, cũng rất hối hận. Nếu không phải chị và ba em đối với em như vậy, em cũng sẽ không như bây giờ. Sau khi chị sinh non, thì vẫn trong trạng thái hôn mê, căn bản không biết ba em làm chuyện đó với em."
"Hắn nói với chị em vì không chịu nổi đả kích mà bỏ đi, chị phát điên đi tìm em. Nên chị mới gả cho ba em, bất quá cũng vì hắn biết quan hệ của chị và em nên tạm thích ứng. Sau đó mỗi ngày chị luôn ép hắn nói ra tin tức của em, chỉ là ba em ngăn chị lại không cho chị cơ hội đó."
"Chị định để cho ba em bớt giận, sau đó tìm cách thả em ra, không ngờ lại có tin em chạy trốn khỏi bệnh viện. Chị biết em ở trong đó chịu nhiều cực khổ, uất ức. Đi cùng chị được không? để chị chữa bệnh cho em, đừng ở bên cạnh Ngôn Thanh Hạm cô ta thực sự không hề yêu em."
"Nếu cô ta yêu em thì sẽ không để ông ngoại mình đối với em như vậy, lại còn bỏ mặc em sinh nhật đêm đó. Nếu ngày đó chị không cản bảo ản, em sẽ bị nhốt vào đồn cảnh sát. Lẽ nào đến giờ em còn không hiểu? Ngôn Thanh Hạm tìm em chỉ để vui đùa thôi. Cô ta cuối cùng rồi sẽ kết hôn với Lăng Long mà thôi."
"Lam, xin lỗi chị biết em vẫn chưa tha thứ cho chị, em muốn dùng cách như vậy để trừng phạt chị đúng không? thực sự em cũng không yêu Ngôn Thanh Hạm kia, chỉ xem cô ta như là thế thân đúng không?"
"Đủ rồi, đừng nói nữa." Lam Khiên Mạch cắt đứt lời nói của Chiến Mang tuyền, lấy hai tay cô ta để trên mặt mình xuống. Trợn mắt con ngươi tràn đầy chán ghét.
"Chiến Mang Tuyền, tôi và cô biết nhau tám năm. Yêu cô ba năm, oán cô năm năm. Khi ở cùng cô tôi cảm thấy mình thực sự hạnh phúc. Dù ba không thích tôi, ngay cả mặt mẹ tôi cũng chưa từng thấy, tôi vẫn luôn nghĩ mình là một người hạnh phúc. Vì tôi có cô."
"Sau đó tôi tận mắt thấy cô cùng ba tôi vào lễ đường. Cô vờ không biết tôi khiến mọi người nghĩ tôi bị điên. Những chuyện này tôi không oán trách cô được. Dù tôi vì chuyện đó mà bị giam vào bệnh viên tâm thần, những mỗi ngày tôi đều nhớ cô. Nhớ dáng vẻ của cô, nụ cười của cô, nhớ từng câu cô nói với tôi."
"Khi tôi thoát ra ngoài được, tôi liền hận cô nhưng cũng không quên được cô. Không lâu sau, lý do để tôi còn sống chính là vì muốn cô xin lỗi. Hiện tại tôi nghe được rồi nhưng đã quá muộn. Tôi không muốn nghe những lời nói dối do cô vẽ ra, đáng tiếc cô nói những lời này một câu tôi cũng không tin, vì cô không có lý do gì khiến tôi tin cô được."
"Cô không yêu tôi, thậm chí chút tình cảm với tôi cũng không có. Tôi từng nghĩ nhiều lần rốt cuộc tôi đã làm gì cô, mới khiến cô đối xử với tôi như vậy. Sau này tôi nhìn thấy tài sản Lam Nguyên bị lấy đi, tôi mới hiểu được cô làm giáo viên tiếp cận tôi, cưới ba tôi việc này chỉ là cây cầu cho cô, mục đích của cô chính là tài sản Lam gia."
"Tôi hiện tại đối với thứ này không hứng thú, hy vọng cô đối với ba tôi tốt một chút. Mong cô đừng phá tôi và Thanh Hạm, tình yêu của tôi và chị ấy không phải để cô moi móc. Nếu không còn chuyện gì thì đừng đến tìm tôi nữa. Vì nhìn bộ mặt dối trá của cô, tôi cảm thấy thật gớm ghiếc."
"Ha ha… đúng là đặc sắc…" nghe Lam Khiên Mạch nói Chiến Mang Tuyền không tức mà cười. Nhìn cô ta vỗ tay như đang khen mình, Lam Khiên Mạch dựa lưng vào ghế ngồi không trả lời. "Lam, không ngờ chỉ mấy năm ngắn ngủi em đã trưởng thành như vậy. Chị vẫn cảm thấy em khi còn khả ái, mặc kệ chị làm gì em thì em giống một tiểu bạch thỏ mặc người khi dễ, không ầm ĩ cũng không nổi giận. Bất quá chị mới phát hiện em hiện tại càng mị mực hơn."
"Chị nghe nói Ngôn Thanh Hạm đã từng kết hôn, rồi nhanh ly hôn. Ha ha chị thấy chồng ta cô ta cũng là một người tốt, không biết lý do gì lại bỏ Ngôn Thanh Hạm. Trừ phi cô ta có chuyện. Em và cô ta ở Tiêu Tương Các mới biết a!? em có nghĩ đến hay không, cô ta đến Tiêu Tương Các làm gì?"
"Nếu như không phải bản thân cô ta có chuyện, thì chồng cô ta cũng sẽ không bỏ cô ta. Trừ phi Ngôn Thanh Hạm có bí mật không để cho người khác biết. Em ở đó lâu như vậy, hầu hạ nhiều nữ nhân rồi, chắc sẽ nhìn ra Ngôn Thanh Hạm có vấn đề gì mà. Nữ nhân như vậy em ăn được sao?"
Trước mặt nóng rát, nhìn ly cà phê của Lam Khiên Mạch trống rỗng, Chiến Mang Tuyền không thể tin sờ khuôn mặt đang bỏng của mình căn bản không ngờ Lam Khiên Mạch sẽ dùng cà phê tạt nàng. "Cô… cô dám…" Chiến Mang Tuyền hung hăng trừng mắt nhìn Lam Khiên Mạch, khuôn mặt hung tợn cùng cà phê dính lên thật khủng khiếp.
"Cô muốn vũ nhục tôi sao cũng được, nhưng Thanh Hạm là nữ nhân của tôi, tôi tuyệt đối không để kẻ nào nói chị ấy không tốt."
Lam Khiên Mạch nói xong, xoay người ra khỏi quán cà phê. Nhìn bóng lưng nàng cao gầy tiêu sái, Chiến Mang Tuyền dùng khăn giấy lau mặt, nụ cười lộ rõ ý, đồng thời lấy máy ghi âm trong túi xách ra, giữ gìn tài liệu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều của Hiểu Bạo lúc 8 giờ, gần đây mệt quá, mỗi chiều đi học về xem bình luận không có gì, đi học ngủ nướng nước miếng dìm hết căn phòng, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ của Bạo tỷ tỷ thục nữ.
Chương sau tiếp tục lăng trì ngược Lam Ngôn. Trước mắt chỉ có Lam giấu Ngôn Thanh Hạm chuyện bí mật tay trái, còn Ngôn hiểu lầm Lam cũng vì nàng không thẳng thắn. Khi nào hai người mới đem tâm kết gỡ hết, cần có bước ngoặt tui nghĩ cơ hội này cũng sẽ không lâu, tối đa ba chương giữa hai nhân vật chính sẽ bùng nổ hoàn toàn. Khụ khụ, bùng nổ không chỉ ngược ngón tay, mà còn ngược lớn nữa. Nói chung không phải bùng nổ trầm mặc mà là chết trong trầm mặc. Ngôn Lam hai người bùng nổ chết chóc. Khụ khụ, hình như hơi xa rồi!
Kỳ thực tui cảm thấy văn này không có gì ngược cả. So với văn trước mà nói văn này ngược tâm nhiều hơn, nói đến gần đây không có viết SM nữa, đúng là ngứa tay. Bất quá văn này cơ hội viết SM cũng không nhiều. Vì vậy tui quyết định nhịn để SM trong bộ khác. Bộ cổ đại mọi người biết mà, còn một cái nữa là gian thi văn cái này cần SM, mọi người càng nên hiểu. Cho nên viết nhiều rồi, Hiểu Bạo nhấn mạnh văn này chả có gì đặc biệt để ngược, chỉ là chậm rãi khoan thai lăng trì ngược, chỉ không cắn người hay thể loại đáng ghét ha ha.
Tui muốn mọi người ghét Chiến tỷ tỷ đến nghiến răng hơn nữa, chương này có phần dẫn dắt cho chương sau nữa, tui tin mọi người đã hiểu. Chiến tỷ tỷ a tuy ta cảm thấy ngươi đáng yêu, nhưng mọi người đều ghét ngươi ta sao có thể thanh tẩy ngươi đây? kỳ thực Chiến tỷ tỷ cũng không có hư, chỉ là nàng không yêu Lam Lam thôi. Đúng vậy là nàng không yêu, cho nên mọi người đang nghĩ tui cho Chiến tỷ tỷ có đôi hay là pháo hôi chứ gì?
Được rồi nói nhiều quá, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay đi, lần trước là tiểu kịch máy vi tính, tui cảm thấy xàm xí cũng không nhiều. Nên để cứu vãn xàm xí tui quyết định hôm nay viết kịch trường manh manh. Nói về Lam Lam và Cát Cát hồn xuyên, Lam Lam thành Cát Cát, còn Cát Cát thì thành Lam Lam.
Lam Lam (là Cát Cát): Meo meo ~ ai nha! (Cát Cát nghĩ: Ai nha? chân thịt của Cát Cát đâu? lông Cát Cát đâu? lông Cát Cát mất rồi sao?)
Ngôn Ngôn: Ah, Tiểu Mạch đừng quậy. (Ngôn Ngôn ôm lấy Cát Cát biến thành Lam Lam.)
Lam Lam (là Cát Cát): Ta!! Meo meo! gâu ~(Cát Cát nghĩ: mẹ Ngôn Ngôn, Cát Cát, Cát Cát biến hình rồi, Cát Cát biến thành mèo trụi lông, cả chân thịt mèo cũng không thấy meo meo!)
Ngôn Ngôn: Hở, em sao vậy? sao lại bắt chước mèo kêu, chó sủa vậy? (Ngôn Ngôn hoang mang.)
Lam Lam: ta… không phải…. ta, meo meo~ (Cát Cát nghĩ: Ngô, Cát Cát sao lại kỳ quái vậy, mẹ Ngôn Ngôn ngươi phải cứu Cát Cát, ngươi phải cứu Cát Cát, Cát Cát có bánh bao lớn, không có chân thịt!)
Ngôn Ngôn: được rồi, ngoan lại đây chị ôm em. (Ngôn Ngôn nói ôm Cát Cát vào ngực, trực tiếp đè lên ngực cảm giác được dán lên hai bánh bao trắng trắng mềm mềm Cát Cát hạnh phúc cọ cọ, biểu thị thoải mái.)
Lam Lam: Ngô, meo meo (Cát Cát nghĩ: ngô, mẹ Ngôn Ngôn có sủng vật bánh bao hảo tốt ah, cảm giác thật mềm ngô Cát Cát cọ nữa, mẹ Lam Lam không được cọ.)
Cát Cát (là Lam Lam): meo meo~ meo meo~ (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: Thanh Hạm, Thanh Hạm là em a, em ở đây, sáng em dậy thì thành như vậy, Thanh Hạm.)
Ngôn Ngôn: Cát Cát đừng quậy, ra ngoài chơi đi. (nghe tiếng Lam Lam biến thành Cát Cát gọi, cảm giác nàng đang dùng móng vuốt cào ra giường, Ngôn Ngôn nhje giọng nói.)
Lam Lam (là Cát Cát): A, ta không phải ta sao? ai nha~ ta sao biến thành như vậy? (Cát Cát nhìn mình nằm dưới đất, biểu thị nghiêm trọng không hiểu.)
Cát Cát (là Lam Lam): Meo meo~ meo meo~ (Lam Lam biến thành Cát Cát khóc rống thất thanh, bản mặt mèo nhăn nhó như ăn thuốc.)
Lam Lam (là Cát Cát): cái gì? ngươi nói ngươi là mẹ Lam Lam? đổi hồn với ta? (Cát Cát không dám tin nhìn chính mình, sau đó lại nhìn cái ngực bự. Nó nhớ hai cái bánh bao này mẹ Lam Lam luôn treo trên ngực, nên…)
Ngôn Ngôn: Tiểu Mạch em sao vậy? sao mặt đỏ như vậy? còn có, em… em sờ chỗ đó của mình làm gì?
Lam Lam (là Cát Cát) mềm, thật mềm ah. Mẹ Ngôn Ngôn Cát Cát thích bự…. bánh bao bự bự! (Ngã xuống đất dậy hông nổi.)
Ngôn Ngôn: Tiểu Mạch, em sao vậy?
Cát Cát (là Lam Lam): Meo meo~ (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: không có tiền đồ.)
Phốc, đột nhiên cảm thấy hài, ban đầu tình để Cát Cát xịt máu mũi nghĩ lại đó là độc quyền của Lăng lão bản mà, nên đổi thành té xỉu. Nói đến tiểu kịch trường này Hiểu Bạo cảm thấy bắt nguồn đều từ tấm hình Đông Phương Quân thuận miệng nói. Nên tiểu kịch trường thuần khiết này mới có, hình này cảm giác là tiểu kịch đó. Mong mọi người xem quá manh a, mọi người nhớ đi Lam Lam vốn rất bỉ ổi đến cả Cát Cát cũng bỉ ổi, vì vậy linh hồn bỉ ổi của Lam Lam cùng với thân thể bỉ ổi của Cát Cát biến thành hình này, một cái tiểu sắc miêu, chậc chậc!
Cuộc sống nhìn như bình thản lại khiến Ngôn Thanh Hạm có cảm giác không thật. Mấy ngày trước hai người cùng nhau đến bệnh viện, tiến hành điều trị lần đầu tiên. Vì trị liệu tâm lý cũng không có những người khác ở đây, dù Ngôn Thanh Hạ muốn ở lại cạnh Lam Khiên Mạch cũng chỉ có thể lảng tránh.
Đứng trước cửa đi qua đi lại, bên cạnh có hàng ghế ngồi nhưng Ngôn Thanh Hạm không ngồi được. Cô không hiểu vì sao mình lại lo lắng như vậy, Lam Khiên Mạch nghe lời như vậy cũng là chuyện tốt. Nhưng mà, mỗi khi nhìn thấy nụ cười sáng lạn trên mặt nàng, cô lại cảm thấy đau lòng vô cùng.
Xuyên qua cửa thủy tinh Ngôn Thanh Hạm nhìn vào vài lần, chỉ nghe được âm thanh mơ hồ. Lam Khiên Mạch nằm nửa người trên ghế, còn Trương Thành thì đưa lưng về phía nàng đứng cạnh ban công. Như vậy căn bản không nhìn thấy hai người bên trong đang nói gì, càng không cách nào đoán được bọn họ nói gì. Nghĩ lại Ngôn Thanh Hạm vẫn không ngừng lo âu. Vì vậy, cô làm chuyện mà cô từng nghĩ đến là sẽ không làm.
Dán tai lên cửa nghe trộm.
Nhưng khi Ngôn Thanh Hạm vừa hành động thì cửa chợt mở ra. Nhìn Lam Khiên Mạch từ trong đi ra mặt đầy ý cười nhìn mình, Ngôn Thanh Hạm có cảm giác như mình đi ăn vụng, sắc mặt từ bình thường cũng chuyển đen, cuối cùng thành đỏ.
Cũng may, vì ở bệnh viện cho nên Lam Khiên Mạch không chọc mình quá mức, chỉ là ý trêu đùa trong mắt rất rõ. Lần đầu trị liệu cứ thế kết thúc, Ngôn Thanh Hạm muốn biết Lam Khiên Mạch cùng Trương Thành nói gì trong thời gian ngắn này, nhưng một chút tin cũng không có được cuối cùng ngại ngùng đi hỏi thử.
Hôm nay Ngôn Thanh Hạm ngồi trong phòng làm việc, di động để trên bàn reo lên, khiến cô đang chăm chú cũng giật mình. Nhìn di động vang lên cô hít sâu tiếp điện thoại.
"Nhiễm."
"Chuyện cô nhờ tôi tra đã có manh mối. Tôi tìm người điều tra máy ghi hình sân bay hôm đó, đúng là có người khả nghi tiếp cận xe. Người này hiện tại không ở thành phố X, tôi đang tìm hắn. Mặt khác tôi có tin tức mới cô sẽ thấy hứng thú. Trước khi người này đi, tài khoản ngân hàng được chuyển tới một khoản tiền lớn. Người chuyển tiền từ ngoài vào là thư ký của Lăng Long."
"Thư Ký của Lăng Long."
"Ừ."
"Được, tôi biết rồi. Nhiễm cho dù thế nào cám ơn cô giúp tôi tra chuyện này. Khi mọi chuyện rõ ràng tôi sẽ hảo hảo cám ơn cô."
Cúp di động Ngôn Thanh Hạm lộ ra uể oải trong mắt. Cô thực sự không ngờ đến tai nạn xe lần đó lại có nhiều bí mật như vậy. Nhìn ảnh chụp của Lăng Long cùng Mạc Lâm trong ngăn kéo, Ngôn Thanh Hạm liền để vào máy cắt giấy, ghiền thành vụn rồi bỏ vào thùng rác.
Còn ở bên kia Lam Khiên Mạch vốn đang ở nhà cũng gặp phải vị khách không mời mà đến. Ngồi trong quán cà phê, nàng nhìn nữ nhân vẻ mặt tươi cười, chỉ mấy giây thì dừng lại không muốn nhìn nữa. "Lam chị rất nhớ em. Từ tiệc sinh nhật lần trước chúng ta cũng không gặp nhau, nhưng vẫn ở chung một thành phố."
Chiến Mang Tuyền khuấy ly cà phê thâm tình nói. Đối phương tìm được nhà mình và Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch cũng cảm thấy không có gì lạ. Dù sao, với tài sản Chiến Mang Tuyền có hiện tại cùng thế lực cũng không nhỏ, thì việc tìm hành tung của mình không khó. Nhận thấy ánh mắt người kia nhìn mình, trong đó có quan sát có quan tâm còn có vài tia du͙ƈ vọиɠ không dễ phát hiện bên trong.
Ánh mắt như vậy Lam Khiên Mạch cũng không lạ gì, đã từng có lúc Chiến Mang Tuyền muốn mình luôn lộ ra ánh mắt này. Trước kia mình luôn ngại luôn xấu hổ, nhưng hiện tại Lam Khiên Mạch chỉ cảm thấy Chiến Mang Tuyền như một con sâu lông khiến người ta thấy ghê tởm.
"Chiến tiểu thư, một thành phố có rất nhiều người nếu như mỗi ngày đều gặp những người qua đường, thời gian cũng không đáng giá. Nếu như hôm nay cô tìm tôi ôn chuyện, rất xin lỗi tôi phải đi." Lam Khiên Mạch nói xong liền đứng dậy, chỉ là nàng chưa kịp đứng lên thì cánh tay mang găng tay đã bị Chiến Mang Tuyền giữ lại. Lực đạo rất lớn căn bản là cố ý. Cảm giác được đau đớn truyền đến từ tay trái Lam Khiên Mạch nhìn chằm chằm Chiến Mang Tuyền. Dùng ánh mắt nói cho cô ta biết, buông ra.
"Ha ha, không ngờ lâu không gặp khí thế của em tăng không ít, sao vậy? tay trái có vấn đề chưa giải quyết? cũng phải a, cả ngón tay cũng mất có làm chi giả cũng khó gắn. Bất quá, chị cảm thấy không trọn vẹn cũng là một kiểu hoàn mỹ. Kỳ thực em hoàn toàn không cần đeo găng tay mỗi ngày để che đi, còn nói em sợ thấy vết thương đó, thì sẽ nhớ đến em yêu tôi bao nhiêu?"
Chiến Mang Tuyền đột nhiên đổi giọng Lam Khiên Mạch không cảm thấy kinh ngạc. Trong lòng nàng Chiến Mang Tuyền là một người âm tình bất định. Cô ta đối tốt với bạn có thể đem bạn nâng đến trời, chăm sóc bạn cẩn thận. Nhưng nếu muốn hại bạn thì sẽ sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhất khiến cho bạn thỏ cũng cảm thấy đau đớn.
Chiến Mang Tuyền nói ra gợi lên ký ức mà Lam Khiên Mạch không muốn nhớ đến nhất. Nàng quay đầu ra cửa sổ không giãy dụa rút tay về cũng không nói với Chiến Mang Tuyền. Bầu không khí đối chọi liền chuyển thành im lặng nhìn gò má Lam Khiên Mạch hoàn mỹ. Chiến Mang Tuyền hoảng hồn bất tri bất giác coi nàng từng cô gái mà nghĩ đến.
17 tuổi vốn nên vui vẻ tinh nghịch. Mà Lam Khiên Mạch có được chỉ là học mãi không xong, mỗi ngày buồn chán như nhau. Lần đầu nhìn thấy Lam Khiên Mạch, Chiến Mang Tuyền cũng như nhiều người khác bị bề ngoài của nàng làm kinh diễm. Đúng vậy tướng mạo của Lam Khiên Mạch tuyệt đối khiến ai nhìn thấy đều kinh ngạc.
Tuổi còn nhỏ vẫn còn sự hồn nhiên của thiếu nữ, nhưng giữa hai lông mày đã có vài tia mị thái. Cảm giác này không giống nữ tử phong trần. Lam Khiên Mạch mị quý không tầm thường, không làm bộ. Mị hoặc này từ trong xương thoát ra, đủ hấp dẫn bất kỳ chú ý của người nào, kể cả chính mình.
Sau đó cùng Lam Khiên Mạch tiếp xúc nhiều Chiến Mang Tuyền phát hiện, Lam Khiên Mạch không giống những nhị thế tổ cuồng vọng ỷ nhà nhiều tiền mà gây chuyện khắp nơi, ngược lại giống em gái nhà bên. Nàng quấn lấy mình cùng nàng chơi trò ngây thơ, mỗi tối nàng không ngủ được thì đến tìm cô, những khi tâm tình cô không tốt thì lại tránh một chỗ để nàng bồi mình.
Khi đó Lam Khiên Mạch là cô gái như vậy. Sạch sẽ, ngây thơ, thiện lương đối xử với mọi người lễ độ, lúc nào cũng tản ra vẻ khí tức câu người này. Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, e là mình đến hiện tại cũng không phát hiện. Lam Khiên Mạch trong xương cũng không phải một con thỏ trắng mà là một con sói.
Vì người mình yêu liều lĩnh thậm chí là sinh mạng.
"Lam, hôm nay chị đến tìm em cũng không có mục đích gì. Chị muốn gặp em nên mới tới. Chị nghe nói gần đây em đến bệnh viện điều trị tâm lý, chị biết cô ta ép em. Chị nhìn thấy em cũng không vui. Cô ta chỉ để em một mình đi chữa bệnh, căn bản cũng không có lo em nghĩ gì. Nữ nhân như vậy, em vẫn còn ngốc mà yêu cô ta sao?
Mặc dù Chiến Mang Tuyền không nói tên nữ nhân kia là ai, nhưng đúng vậy chính là nói Ngôn Thanh Hạm. Cảm giác gương mặt bị đôi tay ấm áp chạm lên, mùi hương của oải hương càng nồng. Lam Khiên Mạch chậm rãi nhắm hai mắt lại, tùy ý Chiến Mang Tuyền sờ mặt nàng, cũng không có kháng cự. Thấy nàng có dấu hiệu thỏa hiệp, Chiến Mang Tuyền lóe lên vẻ đắc ý, tiếp tục mở miệng.
"Lam, sau khi em đi chị vẫn cho người đi tìm em, đến một năm trước mới có tin. Khi chị biết em làm ở Tiêu Tương Các chị thực sự không nỡ, cũng rất hối hận. Nếu không phải chị và ba em đối với em như vậy, em cũng sẽ không như bây giờ. Sau khi chị sinh non, thì vẫn trong trạng thái hôn mê, căn bản không biết ba em làm chuyện đó với em."
"Hắn nói với chị em vì không chịu nổi đả kích mà bỏ đi, chị phát điên đi tìm em. Nên chị mới gả cho ba em, bất quá cũng vì hắn biết quan hệ của chị và em nên tạm thích ứng. Sau đó mỗi ngày chị luôn ép hắn nói ra tin tức của em, chỉ là ba em ngăn chị lại không cho chị cơ hội đó."
"Chị định để cho ba em bớt giận, sau đó tìm cách thả em ra, không ngờ lại có tin em chạy trốn khỏi bệnh viện. Chị biết em ở trong đó chịu nhiều cực khổ, uất ức. Đi cùng chị được không? để chị chữa bệnh cho em, đừng ở bên cạnh Ngôn Thanh Hạm cô ta thực sự không hề yêu em."
"Nếu cô ta yêu em thì sẽ không để ông ngoại mình đối với em như vậy, lại còn bỏ mặc em sinh nhật đêm đó. Nếu ngày đó chị không cản bảo ản, em sẽ bị nhốt vào đồn cảnh sát. Lẽ nào đến giờ em còn không hiểu? Ngôn Thanh Hạm tìm em chỉ để vui đùa thôi. Cô ta cuối cùng rồi sẽ kết hôn với Lăng Long mà thôi."
"Lam, xin lỗi chị biết em vẫn chưa tha thứ cho chị, em muốn dùng cách như vậy để trừng phạt chị đúng không? thực sự em cũng không yêu Ngôn Thanh Hạm kia, chỉ xem cô ta như là thế thân đúng không?"
"Đủ rồi, đừng nói nữa." Lam Khiên Mạch cắt đứt lời nói của Chiến Mang tuyền, lấy hai tay cô ta để trên mặt mình xuống. Trợn mắt con ngươi tràn đầy chán ghét.
"Chiến Mang Tuyền, tôi và cô biết nhau tám năm. Yêu cô ba năm, oán cô năm năm. Khi ở cùng cô tôi cảm thấy mình thực sự hạnh phúc. Dù ba không thích tôi, ngay cả mặt mẹ tôi cũng chưa từng thấy, tôi vẫn luôn nghĩ mình là một người hạnh phúc. Vì tôi có cô."
"Sau đó tôi tận mắt thấy cô cùng ba tôi vào lễ đường. Cô vờ không biết tôi khiến mọi người nghĩ tôi bị điên. Những chuyện này tôi không oán trách cô được. Dù tôi vì chuyện đó mà bị giam vào bệnh viên tâm thần, những mỗi ngày tôi đều nhớ cô. Nhớ dáng vẻ của cô, nụ cười của cô, nhớ từng câu cô nói với tôi."
"Khi tôi thoát ra ngoài được, tôi liền hận cô nhưng cũng không quên được cô. Không lâu sau, lý do để tôi còn sống chính là vì muốn cô xin lỗi. Hiện tại tôi nghe được rồi nhưng đã quá muộn. Tôi không muốn nghe những lời nói dối do cô vẽ ra, đáng tiếc cô nói những lời này một câu tôi cũng không tin, vì cô không có lý do gì khiến tôi tin cô được."
"Cô không yêu tôi, thậm chí chút tình cảm với tôi cũng không có. Tôi từng nghĩ nhiều lần rốt cuộc tôi đã làm gì cô, mới khiến cô đối xử với tôi như vậy. Sau này tôi nhìn thấy tài sản Lam Nguyên bị lấy đi, tôi mới hiểu được cô làm giáo viên tiếp cận tôi, cưới ba tôi việc này chỉ là cây cầu cho cô, mục đích của cô chính là tài sản Lam gia."
"Tôi hiện tại đối với thứ này không hứng thú, hy vọng cô đối với ba tôi tốt một chút. Mong cô đừng phá tôi và Thanh Hạm, tình yêu của tôi và chị ấy không phải để cô moi móc. Nếu không còn chuyện gì thì đừng đến tìm tôi nữa. Vì nhìn bộ mặt dối trá của cô, tôi cảm thấy thật gớm ghiếc."
"Ha ha… đúng là đặc sắc…" nghe Lam Khiên Mạch nói Chiến Mang Tuyền không tức mà cười. Nhìn cô ta vỗ tay như đang khen mình, Lam Khiên Mạch dựa lưng vào ghế ngồi không trả lời. "Lam, không ngờ chỉ mấy năm ngắn ngủi em đã trưởng thành như vậy. Chị vẫn cảm thấy em khi còn khả ái, mặc kệ chị làm gì em thì em giống một tiểu bạch thỏ mặc người khi dễ, không ầm ĩ cũng không nổi giận. Bất quá chị mới phát hiện em hiện tại càng mị mực hơn."
"Chị nghe nói Ngôn Thanh Hạm đã từng kết hôn, rồi nhanh ly hôn. Ha ha chị thấy chồng ta cô ta cũng là một người tốt, không biết lý do gì lại bỏ Ngôn Thanh Hạm. Trừ phi cô ta có chuyện. Em và cô ta ở Tiêu Tương Các mới biết a!? em có nghĩ đến hay không, cô ta đến Tiêu Tương Các làm gì?"
"Nếu như không phải bản thân cô ta có chuyện, thì chồng cô ta cũng sẽ không bỏ cô ta. Trừ phi Ngôn Thanh Hạm có bí mật không để cho người khác biết. Em ở đó lâu như vậy, hầu hạ nhiều nữ nhân rồi, chắc sẽ nhìn ra Ngôn Thanh Hạm có vấn đề gì mà. Nữ nhân như vậy em ăn được sao?"
Trước mặt nóng rát, nhìn ly cà phê của Lam Khiên Mạch trống rỗng, Chiến Mang Tuyền không thể tin sờ khuôn mặt đang bỏng của mình căn bản không ngờ Lam Khiên Mạch sẽ dùng cà phê tạt nàng. "Cô… cô dám…" Chiến Mang Tuyền hung hăng trừng mắt nhìn Lam Khiên Mạch, khuôn mặt hung tợn cùng cà phê dính lên thật khủng khiếp.
"Cô muốn vũ nhục tôi sao cũng được, nhưng Thanh Hạm là nữ nhân của tôi, tôi tuyệt đối không để kẻ nào nói chị ấy không tốt."
Lam Khiên Mạch nói xong, xoay người ra khỏi quán cà phê. Nhìn bóng lưng nàng cao gầy tiêu sái, Chiến Mang Tuyền dùng khăn giấy lau mặt, nụ cười lộ rõ ý, đồng thời lấy máy ghi âm trong túi xách ra, giữ gìn tài liệu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ, hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nói nhiều của Hiểu Bạo lúc 8 giờ, gần đây mệt quá, mỗi chiều đi học về xem bình luận không có gì, đi học ngủ nướng nước miếng dìm hết căn phòng, chuyên mục tiểu kịch trường dòng chữ xanh nhỏ của Bạo tỷ tỷ thục nữ.
Chương sau tiếp tục lăng trì ngược Lam Ngôn. Trước mắt chỉ có Lam giấu Ngôn Thanh Hạm chuyện bí mật tay trái, còn Ngôn hiểu lầm Lam cũng vì nàng không thẳng thắn. Khi nào hai người mới đem tâm kết gỡ hết, cần có bước ngoặt tui nghĩ cơ hội này cũng sẽ không lâu, tối đa ba chương giữa hai nhân vật chính sẽ bùng nổ hoàn toàn. Khụ khụ, bùng nổ không chỉ ngược ngón tay, mà còn ngược lớn nữa. Nói chung không phải bùng nổ trầm mặc mà là chết trong trầm mặc. Ngôn Lam hai người bùng nổ chết chóc. Khụ khụ, hình như hơi xa rồi!
Kỳ thực tui cảm thấy văn này không có gì ngược cả. So với văn trước mà nói văn này ngược tâm nhiều hơn, nói đến gần đây không có viết SM nữa, đúng là ngứa tay. Bất quá văn này cơ hội viết SM cũng không nhiều. Vì vậy tui quyết định nhịn để SM trong bộ khác. Bộ cổ đại mọi người biết mà, còn một cái nữa là gian thi văn cái này cần SM, mọi người càng nên hiểu. Cho nên viết nhiều rồi, Hiểu Bạo nhấn mạnh văn này chả có gì đặc biệt để ngược, chỉ là chậm rãi khoan thai lăng trì ngược, chỉ không cắn người hay thể loại đáng ghét ha ha.
Tui muốn mọi người ghét Chiến tỷ tỷ đến nghiến răng hơn nữa, chương này có phần dẫn dắt cho chương sau nữa, tui tin mọi người đã hiểu. Chiến tỷ tỷ a tuy ta cảm thấy ngươi đáng yêu, nhưng mọi người đều ghét ngươi ta sao có thể thanh tẩy ngươi đây? kỳ thực Chiến tỷ tỷ cũng không có hư, chỉ là nàng không yêu Lam Lam thôi. Đúng vậy là nàng không yêu, cho nên mọi người đang nghĩ tui cho Chiến tỷ tỷ có đôi hay là pháo hôi chứ gì?
Được rồi nói nhiều quá, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường hôm nay đi, lần trước là tiểu kịch máy vi tính, tui cảm thấy xàm xí cũng không nhiều. Nên để cứu vãn xàm xí tui quyết định hôm nay viết kịch trường manh manh. Nói về Lam Lam và Cát Cát hồn xuyên, Lam Lam thành Cát Cát, còn Cát Cát thì thành Lam Lam.
Lam Lam (là Cát Cát): Meo meo ~ ai nha! (Cát Cát nghĩ: Ai nha? chân thịt của Cát Cát đâu? lông Cát Cát đâu? lông Cát Cát mất rồi sao?)
Ngôn Ngôn: Ah, Tiểu Mạch đừng quậy. (Ngôn Ngôn ôm lấy Cát Cát biến thành Lam Lam.)
Lam Lam (là Cát Cát): Ta!! Meo meo! gâu ~(Cát Cát nghĩ: mẹ Ngôn Ngôn, Cát Cát, Cát Cát biến hình rồi, Cát Cát biến thành mèo trụi lông, cả chân thịt mèo cũng không thấy meo meo!)
Ngôn Ngôn: Hở, em sao vậy? sao lại bắt chước mèo kêu, chó sủa vậy? (Ngôn Ngôn hoang mang.)
Lam Lam: ta… không phải…. ta, meo meo~ (Cát Cát nghĩ: Ngô, Cát Cát sao lại kỳ quái vậy, mẹ Ngôn Ngôn ngươi phải cứu Cát Cát, ngươi phải cứu Cát Cát, Cát Cát có bánh bao lớn, không có chân thịt!)
Ngôn Ngôn: được rồi, ngoan lại đây chị ôm em. (Ngôn Ngôn nói ôm Cát Cát vào ngực, trực tiếp đè lên ngực cảm giác được dán lên hai bánh bao trắng trắng mềm mềm Cát Cát hạnh phúc cọ cọ, biểu thị thoải mái.)
Lam Lam: Ngô, meo meo (Cát Cát nghĩ: ngô, mẹ Ngôn Ngôn có sủng vật bánh bao hảo tốt ah, cảm giác thật mềm ngô Cát Cát cọ nữa, mẹ Lam Lam không được cọ.)
Cát Cát (là Lam Lam): meo meo~ meo meo~ (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: Thanh Hạm, Thanh Hạm là em a, em ở đây, sáng em dậy thì thành như vậy, Thanh Hạm.)
Ngôn Ngôn: Cát Cát đừng quậy, ra ngoài chơi đi. (nghe tiếng Lam Lam biến thành Cát Cát gọi, cảm giác nàng đang dùng móng vuốt cào ra giường, Ngôn Ngôn nhje giọng nói.)
Lam Lam (là Cát Cát): A, ta không phải ta sao? ai nha~ ta sao biến thành như vậy? (Cát Cát nhìn mình nằm dưới đất, biểu thị nghiêm trọng không hiểu.)
Cát Cát (là Lam Lam): Meo meo~ meo meo~ (Lam Lam biến thành Cát Cát khóc rống thất thanh, bản mặt mèo nhăn nhó như ăn thuốc.)
Lam Lam (là Cát Cát): cái gì? ngươi nói ngươi là mẹ Lam Lam? đổi hồn với ta? (Cát Cát không dám tin nhìn chính mình, sau đó lại nhìn cái ngực bự. Nó nhớ hai cái bánh bao này mẹ Lam Lam luôn treo trên ngực, nên…)
Ngôn Ngôn: Tiểu Mạch em sao vậy? sao mặt đỏ như vậy? còn có, em… em sờ chỗ đó của mình làm gì?
Lam Lam (là Cát Cát) mềm, thật mềm ah. Mẹ Ngôn Ngôn Cát Cát thích bự…. bánh bao bự bự! (Ngã xuống đất dậy hông nổi.)
Ngôn Ngôn: Tiểu Mạch, em sao vậy?
Cát Cát (là Lam Lam): Meo meo~ (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: không có tiền đồ.)
Phốc, đột nhiên cảm thấy hài, ban đầu tình để Cát Cát xịt máu mũi nghĩ lại đó là độc quyền của Lăng lão bản mà, nên đổi thành té xỉu. Nói đến tiểu kịch trường này Hiểu Bạo cảm thấy bắt nguồn đều từ tấm hình Đông Phương Quân thuận miệng nói. Nên tiểu kịch trường thuần khiết này mới có, hình này cảm giác là tiểu kịch đó. Mong mọi người xem quá manh a, mọi người nhớ đi Lam Lam vốn rất bỉ ổi đến cả Cát Cát cũng bỉ ổi, vì vậy linh hồn bỉ ổi của Lam Lam cùng với thân thể bỉ ổi của Cát Cát biến thành hình này, một cái tiểu sắc miêu, chậc chậc!
/174
|