Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa! Chưởng quầy khác sạn bực mình thức
dậy, trễ thế này còn gì! Bên ngoài sét đánh, lại mưa, còn có tuyết nữa, mùa
đông này trải qua những ngày lạnh buốt đến nỗi răng đánh lập cập. Ai mà
đêm hôm khuya khoắt còn đi mướn phòng?
“Cạch!” một tiếng, cửa bị đẩy ra. Đứng ngoài cửa là một nam một nữ! Nam
tử nửa ôm lấy nữ tử, che mưa cho nàng, đầu tóc quần áo đã sớm ẩm ướt! Sau
khi nhìn ánh mắt sắc bén của nam tử, vẻ mặt bực dọc lập tức đổi sang chiêu
bài tươi cười. Lão làm ăn bao nhiêu năm nay, có người nào chưa từng thấy
qua? Vừa đụng phải ánh mắt nam tử này liền biết, hạng người này lão tuyệt
đối không thể trêu vào.
“Chưởng quầy, các người còn phòng không? Chúng tôi muốn nghỉ chân!”
Nữ tử trong lòng nam tử dường như lạnh run song giọng nói rất ôn hòa, cũng
rất khách sáo hỏi.
“Còn, còn! Còn một gian phòng trống!” Chưởng quầy vội vàng mở cửa để
hai người tiến vào, “Bên ngoài mưa lớn quá! Khách quan mau vào đi!” Tiện
thể nịnh nọt, đưa khăn tay đến “Cô nương mời dùng!”
“Cám ơn!” Nữ tử mỉm cười. Lúc này chưởng quầy mới nhìn rõ bộ dạng hai
người. Đúng là trời sinh một cặp! Nam tuấn lãng, nữ thanh tú đẹp đẽ. Nam
tử đó thấy chưởng quầy nhìn chằm chằm nữ tử, không hài lòng nhướng mày.
“Phòng ở đâu?” Lạnh lùng mở miệng hỏi.
Thấy ánh mắt lạnh tựa băng sơn của nam tử, chưởng quầy lạnh đến phát run,
“Ở đây… ở đây!” Vội vàng dẫn họ lên gian phòng trống ở lầu hai, sau đó
hoảng hồn chạy đi trong tiếng cảm ơn không ngớt của nữ tử.
Trở về phòng mình, chưởng quầy lấy ống tay áo lau mồ hôi trán. Trước đó
chỉ nghe nói Đại Kiền Vân Ẩn điện chủ Thương Khung ác độc vô tình!
Nhưng hôm nay nam nhân khủng bố này chỉ liếc lão một cái, lão lại có cảm
giác giây kế tiếp bản thân sẽ bị hắn xuyên qua tim. So với Thương Khung
khủng bố trong truyền thuyết chỉ có hơn chứ không có kém à.
Lại nằm xuống giường, ngủ không vô. Từ sau nửa đêm, chưởng quầy cứ thế
mở mắt nhìn trừng trừng nóc nhà cho đến lúc trời sáng.
***************************
Trong phòng, Thương Khung và Diệp Thiện Thiện thay quần áo sạch.
Thương Khung nhíu mày nhìn Diệp Thiện Thiện, từ sau khi biết mình có
thai không biết là giận dỗi cái gì.
Nàng cứ mở to hai mắt, cuộn tròn một góc giường không nhúc nhích.
Đưa tay vuốt ve eo nàng, nàng lại khó chịu gạt tay ra.
“Rốt cuộc nàng làm sao vậy?” Đáy lòng Thương Khung dâng lên một chút
giận dữ. Không rõ lí do… chẳng lẽ… nàng không cần hài tử của bọn họ?
Cảm giác đau lòng khiến mắt hắn phút chốc trở nên ảm đạm. Chậm chạp thu
lại cánh tay vừa bị nàng gạt ra, còn đang dừng giữa không trung.
“Em vì sao phải sinh cho anh…” giọng nói yếu ớt từ mép giường truyền
đến, thắc mắc.
Tim Thương Khung nháy mắt rơi vào tận cùng bóng đêm, quả nhiên… quả
nhiên nàng… tức thời, tim như bị một bàn tay bóp nát. Chớp mắt, mặt hắn
nhợt nhạt, hóa ra tất cả chỉ là hi vọng xa vời của hắn.
Nhìn bóng lưng gầy yếu của nàng. Nửa ngày! Cổ họng mới dằn xuống được
thống khổ, phun ra mấy chữ!
“Không muốn sinh… thì phá nó đi!” Nếu đã định sẵn sẽ bị mẫu thân mình
ghét bỏ thì không bằng vĩnh viễn không cần chào đời… ánh mắt lạnh băng
càng thêm u ám!
Người trong góc giường đột nhiên ngồi bật dậy! Sửng sốt hỏi: “Vì sao muốn
phá bỏ?” Vành mắt đỏ hoe, “Hóa ra… là anh không muốn có con!”
Nhìn cô chảy nước mắt! Đáy lòng nổi giận, rốt cuộc nàng khóc cái gì? Kéo
cổ tay mịn màng của cô, hung hăng nói:
“Nàng nói, nàng không muốn có nó! Không phải ta!”
“Em không có!” Hoảng sợ lắc đầu, thân mình không ngừng rụt lại, bộ dạng
này của anh đáng sợ quá!
“Mới rồi nàng nói gì? Có ý gì?” hắn nguy hiểm áp sát cô.
Diệp Thiện Thiện hết đường lui, bị hắn ôm vào lòng, “Em là nói…” nước
mắt rơi lộp độp.
“Nói cái gì? Nói rõ ràng!” Hắn vòng lấy eo nhỏ của cô nhưng không dám
dùng một chút sức nào.
Diệp Thiện Thiện gục đầu nức nở, “Em và anh, quan hệ gì cũng không phải!
Như thế…” khổ sở nhìn nhìn bụng, “Như thế… không phải rất kì quái sao?”
Mà anh cũng chưa từng nói với cô đại loại như anh thích cô gì gì đó. Chẳng
lẽ anh chỉ là, chỉ xem cô là…
“Hay là anh chỉ muốn tìm một người phụ nữ có thể sinh Ngân Lang vương
đời sau cho anh thôi?” nước mắt long lanh nhìn hắn. Sinh xong rồi đá cô đi
có phải không?
Trong một giây, tim Thương Khung ngừng đập. Cổ họng khô khốc, nhìn mặt
cô đẫm lệ, hồi lâu mới chậm chạp nói.
“Nàng… biết rồi?” Hắn, là một người sói!
“Ừ!” Diệp Thiện Thiện bị ép dựa vào lòng hắn. Hai tay bất giác đan vào
nhau, “Thật ra, có phải người sói hay không không quan trọng! Chỉ cần em
thích là được rồi nha!” Cảm giác bàn tay nắm tay cô đột nhiên cứng đờ.
“Với lại…” giọng càng lúc càng nhỏ, “Cho dù anh không cần con, em cũng
sẽ không phá! Bởi vì, con là của em…” Nói chưa xong đã bị ôm chặt trong
vòm ngực nóng bỏng, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn. Môi hồng lập tức bị vít
chặt.
Mãi đến khi cô sắp nghẹt thở đánh vào lưng hắn, mới buông cô ra, nhìn hai
má cô đỏ lựng.
“Thiện Thiện!” than khẽ.
“Ừ?” nhỏ nhẹ trả lời!
“Nếu chỉ là chọn người dưỡng dục sói con, trong các nữ nhân được tuyển
chọn, thân mình nàng…” khóe miệng mỉm cười “là kém nhất…”
“… Vậy vì sao anh?” nói xong rầu rĩ muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Hóa ra cô… ngay cả tư cách cũng không có!
“Chọn nàng là vì…” cười khẽ, dán sát vào tai cô “Nàng ở nơi này của ta…”
Nói xong dẫn dắt tay cô sờ lên ngực hắn. Tiếng tim đập rung lên từng nhịp,
từng nhịp, tràn trề, đều là nàng, “Chỉ có nàng sinh… ta mới nhận!”
“A…” Hình như đã hiểu rõ ý hắn! Tay chân luống cuống, nói năng lộn xộn
“Tim anh… đập, đập…” Xấu hổ đỏ mặt liếc trộm hắn một cái “… đập mau
quá…>_<”
Kế đó, rút tay về nhanh như chớp.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, ngón tay thon dài, mờ ám luồn vào trong áo, nhẹ
nhàng vuốt ve cái bụng nhỏ bé của cô.
Đỏ mặt nhìn bàn tay đè bên trong, cách một lớp áo đang rục rịch cử động,
“Đừng…”
“Không muốn sao?” Hắn cười, hôn lên bên trong lớp áo sớm đã bị hắn cởi
ra. Cô khó nhịn ưỡn thân trên lên, bàn tay đang vuốt ve bụng dưới mượn thế
xâm nhập vào giữa hai chân cô, tiến vào sâu bên trong, mềm mại trơn trượt
khiến hắn mê đắm.
“Anh nhẹ một chút!” cánh tay mịn màng mảnh khảnh trần trụi đánh hắn.
“Thế này…” Giọng nói dịu dàng khe khẽ, Thương Khung dằn xuống, nhìn
Diệp Thiện Thiện hơi nhíu mày dưới thân.
“Ừm… a! Sâu quá!” Thanh âm trằn trọc mang theo nức nở.
“Này thì sao?” Lần đầu tiên Thương Khung nhẫn nại như vậy, tay khẽ nâng
mông cô lên, chậm rãi tiến vào…
“Ưm…” Hai tay bên hông không ngừng kéo, vò ra giường dưới người, biến
ra giường thành một đống nhăn nhúm.
Tình cảm mãnh liệt trôi qua, ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn tóc tơ của
cô… thiện lương như nàng, sao hắn lại cho rằng nàng sẽ không muốn hài tử
trong bụng chứ? Vả lại, vừa rồi nàng nói, nàng không để ý thân phận người
sói của hắn!
Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn có cảm giác… cảm động sâu sắc. Từng cho
rằng, trên người hắn vĩnh viễn sẽ không xuất hiện hai chữ… hạnh phúc…
Thậm chí hắn còn chạm đến được!
Có nàng, liền có cả thế giới, thứ hạnh phúc này…
dậy, trễ thế này còn gì! Bên ngoài sét đánh, lại mưa, còn có tuyết nữa, mùa
đông này trải qua những ngày lạnh buốt đến nỗi răng đánh lập cập. Ai mà
đêm hôm khuya khoắt còn đi mướn phòng?
“Cạch!” một tiếng, cửa bị đẩy ra. Đứng ngoài cửa là một nam một nữ! Nam
tử nửa ôm lấy nữ tử, che mưa cho nàng, đầu tóc quần áo đã sớm ẩm ướt! Sau
khi nhìn ánh mắt sắc bén của nam tử, vẻ mặt bực dọc lập tức đổi sang chiêu
bài tươi cười. Lão làm ăn bao nhiêu năm nay, có người nào chưa từng thấy
qua? Vừa đụng phải ánh mắt nam tử này liền biết, hạng người này lão tuyệt
đối không thể trêu vào.
“Chưởng quầy, các người còn phòng không? Chúng tôi muốn nghỉ chân!”
Nữ tử trong lòng nam tử dường như lạnh run song giọng nói rất ôn hòa, cũng
rất khách sáo hỏi.
“Còn, còn! Còn một gian phòng trống!” Chưởng quầy vội vàng mở cửa để
hai người tiến vào, “Bên ngoài mưa lớn quá! Khách quan mau vào đi!” Tiện
thể nịnh nọt, đưa khăn tay đến “Cô nương mời dùng!”
“Cám ơn!” Nữ tử mỉm cười. Lúc này chưởng quầy mới nhìn rõ bộ dạng hai
người. Đúng là trời sinh một cặp! Nam tuấn lãng, nữ thanh tú đẹp đẽ. Nam
tử đó thấy chưởng quầy nhìn chằm chằm nữ tử, không hài lòng nhướng mày.
“Phòng ở đâu?” Lạnh lùng mở miệng hỏi.
Thấy ánh mắt lạnh tựa băng sơn của nam tử, chưởng quầy lạnh đến phát run,
“Ở đây… ở đây!” Vội vàng dẫn họ lên gian phòng trống ở lầu hai, sau đó
hoảng hồn chạy đi trong tiếng cảm ơn không ngớt của nữ tử.
Trở về phòng mình, chưởng quầy lấy ống tay áo lau mồ hôi trán. Trước đó
chỉ nghe nói Đại Kiền Vân Ẩn điện chủ Thương Khung ác độc vô tình!
Nhưng hôm nay nam nhân khủng bố này chỉ liếc lão một cái, lão lại có cảm
giác giây kế tiếp bản thân sẽ bị hắn xuyên qua tim. So với Thương Khung
khủng bố trong truyền thuyết chỉ có hơn chứ không có kém à.
Lại nằm xuống giường, ngủ không vô. Từ sau nửa đêm, chưởng quầy cứ thế
mở mắt nhìn trừng trừng nóc nhà cho đến lúc trời sáng.
***************************
Trong phòng, Thương Khung và Diệp Thiện Thiện thay quần áo sạch.
Thương Khung nhíu mày nhìn Diệp Thiện Thiện, từ sau khi biết mình có
thai không biết là giận dỗi cái gì.
Nàng cứ mở to hai mắt, cuộn tròn một góc giường không nhúc nhích.
Đưa tay vuốt ve eo nàng, nàng lại khó chịu gạt tay ra.
“Rốt cuộc nàng làm sao vậy?” Đáy lòng Thương Khung dâng lên một chút
giận dữ. Không rõ lí do… chẳng lẽ… nàng không cần hài tử của bọn họ?
Cảm giác đau lòng khiến mắt hắn phút chốc trở nên ảm đạm. Chậm chạp thu
lại cánh tay vừa bị nàng gạt ra, còn đang dừng giữa không trung.
“Em vì sao phải sinh cho anh…” giọng nói yếu ớt từ mép giường truyền
đến, thắc mắc.
Tim Thương Khung nháy mắt rơi vào tận cùng bóng đêm, quả nhiên… quả
nhiên nàng… tức thời, tim như bị một bàn tay bóp nát. Chớp mắt, mặt hắn
nhợt nhạt, hóa ra tất cả chỉ là hi vọng xa vời của hắn.
Nhìn bóng lưng gầy yếu của nàng. Nửa ngày! Cổ họng mới dằn xuống được
thống khổ, phun ra mấy chữ!
“Không muốn sinh… thì phá nó đi!” Nếu đã định sẵn sẽ bị mẫu thân mình
ghét bỏ thì không bằng vĩnh viễn không cần chào đời… ánh mắt lạnh băng
càng thêm u ám!
Người trong góc giường đột nhiên ngồi bật dậy! Sửng sốt hỏi: “Vì sao muốn
phá bỏ?” Vành mắt đỏ hoe, “Hóa ra… là anh không muốn có con!”
Nhìn cô chảy nước mắt! Đáy lòng nổi giận, rốt cuộc nàng khóc cái gì? Kéo
cổ tay mịn màng của cô, hung hăng nói:
“Nàng nói, nàng không muốn có nó! Không phải ta!”
“Em không có!” Hoảng sợ lắc đầu, thân mình không ngừng rụt lại, bộ dạng
này của anh đáng sợ quá!
“Mới rồi nàng nói gì? Có ý gì?” hắn nguy hiểm áp sát cô.
Diệp Thiện Thiện hết đường lui, bị hắn ôm vào lòng, “Em là nói…” nước
mắt rơi lộp độp.
“Nói cái gì? Nói rõ ràng!” Hắn vòng lấy eo nhỏ của cô nhưng không dám
dùng một chút sức nào.
Diệp Thiện Thiện gục đầu nức nở, “Em và anh, quan hệ gì cũng không phải!
Như thế…” khổ sở nhìn nhìn bụng, “Như thế… không phải rất kì quái sao?”
Mà anh cũng chưa từng nói với cô đại loại như anh thích cô gì gì đó. Chẳng
lẽ anh chỉ là, chỉ xem cô là…
“Hay là anh chỉ muốn tìm một người phụ nữ có thể sinh Ngân Lang vương
đời sau cho anh thôi?” nước mắt long lanh nhìn hắn. Sinh xong rồi đá cô đi
có phải không?
Trong một giây, tim Thương Khung ngừng đập. Cổ họng khô khốc, nhìn mặt
cô đẫm lệ, hồi lâu mới chậm chạp nói.
“Nàng… biết rồi?” Hắn, là một người sói!
“Ừ!” Diệp Thiện Thiện bị ép dựa vào lòng hắn. Hai tay bất giác đan vào
nhau, “Thật ra, có phải người sói hay không không quan trọng! Chỉ cần em
thích là được rồi nha!” Cảm giác bàn tay nắm tay cô đột nhiên cứng đờ.
“Với lại…” giọng càng lúc càng nhỏ, “Cho dù anh không cần con, em cũng
sẽ không phá! Bởi vì, con là của em…” Nói chưa xong đã bị ôm chặt trong
vòm ngực nóng bỏng, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn. Môi hồng lập tức bị vít
chặt.
Mãi đến khi cô sắp nghẹt thở đánh vào lưng hắn, mới buông cô ra, nhìn hai
má cô đỏ lựng.
“Thiện Thiện!” than khẽ.
“Ừ?” nhỏ nhẹ trả lời!
“Nếu chỉ là chọn người dưỡng dục sói con, trong các nữ nhân được tuyển
chọn, thân mình nàng…” khóe miệng mỉm cười “là kém nhất…”
“… Vậy vì sao anh?” nói xong rầu rĩ muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Hóa ra cô… ngay cả tư cách cũng không có!
“Chọn nàng là vì…” cười khẽ, dán sát vào tai cô “Nàng ở nơi này của ta…”
Nói xong dẫn dắt tay cô sờ lên ngực hắn. Tiếng tim đập rung lên từng nhịp,
từng nhịp, tràn trề, đều là nàng, “Chỉ có nàng sinh… ta mới nhận!”
“A…” Hình như đã hiểu rõ ý hắn! Tay chân luống cuống, nói năng lộn xộn
“Tim anh… đập, đập…” Xấu hổ đỏ mặt liếc trộm hắn một cái “… đập mau
quá…>_<”
Kế đó, rút tay về nhanh như chớp.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, ngón tay thon dài, mờ ám luồn vào trong áo, nhẹ
nhàng vuốt ve cái bụng nhỏ bé của cô.
Đỏ mặt nhìn bàn tay đè bên trong, cách một lớp áo đang rục rịch cử động,
“Đừng…”
“Không muốn sao?” Hắn cười, hôn lên bên trong lớp áo sớm đã bị hắn cởi
ra. Cô khó nhịn ưỡn thân trên lên, bàn tay đang vuốt ve bụng dưới mượn thế
xâm nhập vào giữa hai chân cô, tiến vào sâu bên trong, mềm mại trơn trượt
khiến hắn mê đắm.
“Anh nhẹ một chút!” cánh tay mịn màng mảnh khảnh trần trụi đánh hắn.
“Thế này…” Giọng nói dịu dàng khe khẽ, Thương Khung dằn xuống, nhìn
Diệp Thiện Thiện hơi nhíu mày dưới thân.
“Ừm… a! Sâu quá!” Thanh âm trằn trọc mang theo nức nở.
“Này thì sao?” Lần đầu tiên Thương Khung nhẫn nại như vậy, tay khẽ nâng
mông cô lên, chậm rãi tiến vào…
“Ưm…” Hai tay bên hông không ngừng kéo, vò ra giường dưới người, biến
ra giường thành một đống nhăn nhúm.
Tình cảm mãnh liệt trôi qua, ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn tóc tơ của
cô… thiện lương như nàng, sao hắn lại cho rằng nàng sẽ không muốn hài tử
trong bụng chứ? Vả lại, vừa rồi nàng nói, nàng không để ý thân phận người
sói của hắn!
Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn có cảm giác… cảm động sâu sắc. Từng cho
rằng, trên người hắn vĩnh viễn sẽ không xuất hiện hai chữ… hạnh phúc…
Thậm chí hắn còn chạm đến được!
Có nàng, liền có cả thế giới, thứ hạnh phúc này…
/46
|