Cô vẫn là tỳ nữ của hắn! Nhưng cảm giác không giống như trước kia nữa, lại
không nói được không giống chỗ nào. Tóm lại, giống như là, chủ nhân vô
lương hành hạ thú cưng nào đó đột nhiên đối tốt với thú cưng hẳn lên. So
sánh này làm cô tự phỉ nhổ bản thân hết mức, sao lại so sánh mình với thú
cưng chứ? Đầu óc nhất định cháy rồi.
Lúc này cô đang ở trong phòng hắn, sắp xếp quần áo. Một bên thu dọn, một
bên gõ đầu mình.
“Đau đầu?” Tiếng người nào đó vang lên sau lưng.
Diệp Thiện Thiện quay đầu, thấy Thương Khung đứng ngay cửa, áo trắng
phất phới, hai mắt sáng ngời nhìn cô.
“Không có!” Diệp Thiện Thiện hấp tấp cười ha ha, làm bộ ngước nhìn trần
nhà, “Tôi đang sửa lại đầu tóc, rối dữ quá!” Nói xong, mau chóng quờ tay
cào tóc hai ba cái qua quýt. Bệnh đã lành rồi, cô không muốn phải uống
thuốc ở cổ đại này nữa. Đắng ngắt khó chịu vô cùng.
Kế đó liếc trộm Thương Khung, may quá, không có triệu chứng nổi cơn.
Rầu rĩ nghĩ, cho dù có một ngày anh ta biến thành anh chàng ngây thơ dịu
dàng không gì sánh được thì sao? Ám ảnh tâm lý của cô vẫn còn nguyên
không tiêu tan được.
Thấy hắn nhấc đôi chân dài mạnh mẽ thong thả đi tới chỗ cô, cô hơi căng
thẳng, hai bước cũng thành một bước lùi về sau. Thương Khung đột nhiên
dừng lại, cô cũng cẩn thận dè dặt dừng bước.
Thương Khung nhíu đôi mày kiếm, vì sao nàng cứ lùi lại như thế? Từ lần
đó… về sau, chỉ cần hắn lại gần nàng trong vòng hai bước chân, nàng giống
hệt một con thỏ sợ hãi… cử chỉ như vậy làm hắn rất khó chịu. Thỏ? Nghĩ ra
điều gì, khóe miệng hắn nở nụ cười nhàn nhạt.
“Vốn định đưa nó cho nàng… xem ra nàng không cần…” giả bộ lấy làm
tiếc, nói.
Đưa cái gì? Trong lòng đang thấp thỏm bất an, Diệp Thiện Thiện nghe nói
liền nhìn hắn… Thật lâu, cô phát hiện, trong tay Thương Khung không biết
từ lúc nào có thêm một chú thỏ, lông trắng toát, mắt hồng hồng rất đáng yêu.
Có điều lại bị ác ma nào đó nắm tai xách lên y như đồ bỏ vậy.
Diệp Thiện Thiện ra sức dời mắt đi chỗ khác, trong lòng thật sự rất muốn
cứu tiểu bạch khỏi tay ác ma. Nhưng sao tự nhiên anh ta lại bắt con thỏ đưa
cô? Hành động này quá kì quái. Nhìn anh ta làm sao cũng không giống
người biết tặng thỏ cho người khác.
“Xem ra có người không thích mày, để ta tiễn mày một đoạn…” Nói xong,
tay còn cố tình tóm cái cổ nhỏ của con thỏ, chú thỏ nhỏ run rẩy giãy dụa…
Diệp Thiện Thiện thấy thế quên mất mình đang trốn hắn, vội vội vàng vàng
nhào tới. Anh ta dám làm bất cứ chuyện gì lắm, cả thỏ trắng nhỏ cũng không
tha. Lòng nóng như lửa đốt nhận lấy con thỏ bị hoảng sợ từ tay hắn, không
nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vì đạt được mục đích của Thương Khung.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, đôi mắt hồng hồng hết sức linh
hoạt. Diệp Thiện Thiện vuốt ve bộ lông dài của nó, nhẹ nhàng xoa đôi tai dài
ngoẵng của Tiểu Bạch, chỗ vừa nãy bị nắm chắc đau lắm? Tội nghiệp thỏ
con, hồi trước nhà bạn học có nuôi thỏ xám con, gần như ngày nào cô cũng
chạy tới cho chúng ăn.
Toàn bộ lực chú ý đều tập trung lên Tiểu Bạch, không phát hiện mình bị ai
kia lặng lẽ nửa ôm vào lòng. Ngửi mùi thơm mát từ tóc cô, gương mặt
thoáng chút dịu dàng. Dường như cô là bảo vật giấu kỹ của hắn, hoặc có lẽ
là… cứu rỗi hắn.
Thả Tiểu Bạch vào một cái giỏ trúc, nhìn bộ dạng sợ sệt bé nhỏ của nó, than
thở nghĩ bụng, nhất định phải tìm chỗ len lén thả nó đi. Còn có gì đẹp bằng
tự do chứ? Con người cũng thế, mà động vật cũng vậy.
Khi cô thắc mắc với hắn, vì sao lại đưa con thỏ cho cô? Hắn cười gian xảo,
hờ hững đáp, “Bởi vì nó rất giống nàng!” Mặt cô đỏ lên, ý anh là tôi dễ
thương như nó sao? Kết quả Thương Khung bổ sung thêm một câu: “Lá gan
đều nhỏ như nhau!” Nghe xong gục đầu nửa ngày không mở miệng.
************************
Một bên cầm rau đút cho Tiểu Bạch, chọc nó, một bên bất mãn Thương
Khung.
“Thiện Thiện!” Sau lưng vang lên tiếng nói, cô quay đầu, thì ra là Hạ Hà.
Lập tức đứng dậy, thắc mắc không biết vì sao nàng ta lại đến đây? Hình như
ngày đó, sau khi bị mang về Vân Ẩn điện cũng chưa từng gặp lại nàng ta.
Cổ Hạ Hà quấn vải trắng. Mặt có vẻ không tự nhiên nhìn Diệp Thiện Thiện,
tay cầm cái gì đó na ná bình trà.
“Cổ cô bị sao vậy?” Diệp Thiện Thiện kinh ngạc hỏi. Chuyện gì nhỉ? Không
đến nỗi nghĩ luẩn quẩn trong lòng đấy chứ?
“Không có gì!” Cười cười “Là do hôm yến tiệc bị thích khách bắt làm con
tin, may nhờ chủ thượng bảo vệ mới giữ được mạng.”
“Yến tiệc xuất hiện thích khách?” Diệp Thiện Thiện ngẩn người, sao cô
không biết? Thương Khung cũng không nhắc tới nha.
“Ngươi không biết?” Hạ Hà đánh giá cô, đột nhiên nghĩ ra, “… à đúng rồi,
ngươi bị chủ thượng đuổi…” Vội vã làm như đã hiểu, sửa miệng, “Ngươi đi
ra ngoài rồi, sau khi ngươi đi, có mấy tên thích khách áo đen đến muốn lấy
bản đồ gì đó từ chủ thượng, sau đó bị chủ thượng giết chết…”
Diệp Thiện Thiện vừa nghe “bản đồ gì đó” lập tức dỏng tai lên, đến lúc nghe
mấy chữ “giết chết” lại cụp tai lại… xem ra không có hi vọng!
“Chủ thượng đã cứu ta hai lần, có ơn với ta. Thế nên, ta nấu chút canh bổ,
muốn dâng cho chủ thượng tẩm bổ thân thể…”
Diệp Thiện Thiện hơi hơi muốn khóc, >_<, vì sao con gái Đại Kiền đều nấu
canh cho người mình yêu uống? Chẳng lẽ là trào lưu?
“Hiện giờ anh ta đọc sách trong Thư Uyển!” Diệp Thiện Thiện tốt bụng nói
cho nàng biết tung tích của hắn.
“Ta biết… chỉ là…” Nàng ấp a ấp úng, Diệp Thiện Thiện nghi hoặc, đã biết
sao còn không đi, ở đây tào lao với cô làm gì?
“Chỉ là, tả hộ pháp hắn… cản ta…!”
Diệp Thiện Thiện đột nhiên hiểu ra, có lúc tả hộ pháp rất hung dữ. Mỗi lần
hắn thấy cô đều bày ra cái mặt lạnh băng vô địch. So với Thương Khung chỉ
có hơn chứ không kém.
“Cô muốn tôi.. đưa cô vào sao?” Diệp Thiện Thiện khéo léo hỏi.
“Không cần, không cần!” Hạ Hà có vẻ bối rối, “Kì thật ta muốn làm phiền
ngươi, mang canh này dâng cho chủ thượng. Chỉ cần chủ thượng chịu uống
là ta đã thỏa mãn rồi… ta… không đi được!”
“Tôi đi?” Thấy Hạ Hà cầu khẩn, gật đầu “… Được rồi!” Diệp Thiện Thiện
nghĩ, việc nhỏ này cô chẳng qua nhấc tay một cái mà thôi.
“Vậy thật tình cám ơn ngươi!” Hạ Hà cảm kích, đưa chén cho Diệp Thiện
Thiện, duyên dáng yêu kiều nói, “Thiện Thiện, nếu chủ thượng hỏi tới, cứ
nói đại là ngươi làm là được rồi, vì chủ thượng hình như… rất lãnh đạm với
ta, làm ta rất khổ sở. Nếu người biết là ta đưa, không chừng…” Khóe mắt đỏ
hoe như sắp khóc, khiến Diệp Thiện Thiện không đành lòng, “Ta biết chén
canh này không thể báo đáp ân tình chủ thượng cứu ta… ta chỉ muốn làm
chút chuyện gì đó cho người. Xin nhờ ngươi… ngươi có thể hiểu cho tấm
lòng của ta không?”
Khẽ thở dài! Một cô nương tốt như thế lại bị Thương Khung tổn thương ra
nông nỗi này… Nghĩ đến đây trong đầu lại hiện ra mấy câu thơ kinh điển cũ
rích: Hỏi thế gian tình là gì? (câu kế không cần nói chắc mọi người đều biếthết rồi?) Mà sống chết một lời hứa lụy12 (vẫn cứ nói ra thì hơn, có khi có
người không biết thật… >_<)
Diệp Thiện Thiện bưng bình canh đi xa rồi, Hạ Hà bấy giờ mới lộ ra vẻ mặt
căm hận. Từ đầu ả đã nhận ra Thương Khung đối với nàng không giống
những người khác. Lần này ả chờ xem chủ thượng còn yêu chiều nàng ta
nữa không? Quay đầu nhìn Tiểu Bạch trên đất, giơ chân đá một phát thật
mạnh. Ả ghét nhất là thỏ trắng, không cần có lý do.
Tiểu Bạch đột nhiên bị “động đất” tấn công, hoảng sợ cuộn thành một cục,
không dám cục cựa.
Đẩy cửa, Thương Khung đang ngồi dựa vào bàn đá đọc sách, nghe tiếng
bước chân cũng không ngẩng đầu. Từ rất xa hắn đã nghe được tiếng chân
của cô. Diệp Thiện Thiện cẩn thận đóng cửa, bưng canh tới đặt trên bàn.
“Chủ thượng!” Không phản ứng, Diệp Thiện Thiện mím miệng, lại còn phớt
lờ cô nữa. Múc canh ra chén, xoay người muốn đưa qua, một cái bóng áp sát
sau lưng. Diệp Thiện Thiện hấp tấp giữ chén, mà Thương Khung đã vòng
tay ôm lấy eo cô, đặt cô ngồi lên đùi mình.
“Nàng làm cho ta sao?” Thương Khung liếc chén canh trong tay cô, mắt lóe
lên một chút kì dị.
“Không…” Vốn định nói không phải, chợt nhớ đến thỉnh cầu của Hạ Hà, lập
tức sửa miệng “… cái này, anh uống thử xem ngon không?” chột da nhét
chén canh vào tay anh ta, không tự nhiên nhìn Thương Khung.
Thương Khung cầm chén, cũng không uống hết ngay mà nhìn canh rồi nhìn
đôi mắt chớp chớp của Diệp Thiện Thiện.
“Đây là canh gì?” Điềm nhiên như không hỏi.
“Cái này… canh này rất bổ cho cơ thể!” Diệp Thiện Thiện vò đầu, Hạ Hà
không nói cho cô biết là canh gì, chỉ nói là rất bổ. Thấy hắn còn nhìn mình
chằm chằm, càng thêm chột dạ, lầm bầm trong bụng. Không lẽ, anh ta không
thích? Vội vàng vươn tay lấy chén trong tay Thương Khung, mà hắn cũng
mặc kệ động tác của cô, mở nắp chén.
“Bằng không tôi nếm thử cho anh trước…” Thấy ánh mắt hắn đen thui, vội
nói: “Mùi vị hẳn là rất ngon, trong bình vẫn còn, nếu uống ngon tôi lại rót
chén khác cho anh…” Biết anh có tật ưa sạch sẽ mà…
Đáy lòng Thương Khung có chút dở khóc dở cười, hắn hiểu ý tứ của nàng
rồi. Có điều, cô nhỏ này chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Bọn họ hôn cũng
hôn rồi, hắn còn để ý tới cái chuyện ngớ ngẩn như nước miếng của nàng
dính trong canh sao?
Canh còn chưa đưa tới miệng, chén đột nhiên nứt ra, nước canh theo cổ tay
cô chảy xuống, làm ướt hết vạt áo trước… sao thế nhỉ? Diệp Thiện Thiện lấy
làm lạ nhìn hắn.
Thương Khung cầm lấy chén trong tay Diệp Thiện Thiện lúc này vẫn còn
đang ngơ ngẩn, “Thiện Thiện!” gọi khẽ…
“A?” cúi đầu nhìn vết ố trên áo, ngơ ngác trả lời.
“Áo nàng dơ rồi!” Bạn họ Thương nào đó bắt đầu cởi quần áo của cô.
“Ừ ha!” Đúng là dơ hết rồi, nhưng mà… sao tự dưng cái chén lại nứt vậy ta?
Thương Khung một tay tháo áo ngoài của cô ra, vất xuống đất, đăm đăm
nhìn cái áo yếm màu trắng thêu hoa sen, phác họa nên đường cong tuyệt mĩ,
dục vọng mãnh liệt thiêu đốt trong mắt. Nước da trắng như sữa, sáng óng
ánh cùng đường cong tuyệt đẹp nơi bả vai, cánh tay, làm đôi môi mỏng của
hắn hơi cong lên.
Đợi Diệp Thiện Thiện cảm thấy hơi lạnh cũng đã là mấy giây sau, lúc này
mới phát hiện quần áo mình không cánh mà bay. Vừa ngượng vừa giận
muốn quay người tìm quần áo, còn chưa đứng dậy, bóng Thương Khung đã
đè xuống. Chặn lại cái miệng đang muốn la của cô, tấn công thẳng vào cái
lưỡi thơm tho, ép cô dính sát vào người mình không một kẽ hở. Tấn công
mãnh liệt bất ngờ như vậy làm Diệp Thiện Thiện vô phương ngăn cản, cả
người xụi lơ trong lòng hắn, một chút sức lực cũng không có. Mặc kệ hắn ta
cần ta cứ lấy, thậm chí dưới sự trêu chọc của môi lưỡi nóng bỏng, dần dần
yếu đuối mà phục tùng.
Tay hắn lặng lẽ tiến vào, thong thả men theo nước da láng mịn, nắm chặt lấynơi mềm mại kia, khẽ vê điểm đỏ tươi, xoa nắn ngọc nhũ thơm mềm. Bàntay to lướt qua sống lưng mảnh khảnh, lần xuống, chạm vào dạ thịt ấm ápgiữa hai chân mềm mại, làm dục vọng của Thương Khung bùng cháy, ngóntay không khống chế được lần mò vào giữa, sớm đã trơn trợt, mềm mại, ẩmướt… Nghe tiếng cô thở dốc rên rỉ tuyệt vời bên tai, thiếu chút nữa hắnkhông kềm chế được. Ra sức đè nén ham muốn, hiện giờ hắn còn chưamuốn, chí ít nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt, đành hung hăng mút lấy lưỡi mềm,ngấu nghiến đôi môi hồng, mượn nó để vỗ về dục vọng cháy bỏng.
không nói được không giống chỗ nào. Tóm lại, giống như là, chủ nhân vô
lương hành hạ thú cưng nào đó đột nhiên đối tốt với thú cưng hẳn lên. So
sánh này làm cô tự phỉ nhổ bản thân hết mức, sao lại so sánh mình với thú
cưng chứ? Đầu óc nhất định cháy rồi.
Lúc này cô đang ở trong phòng hắn, sắp xếp quần áo. Một bên thu dọn, một
bên gõ đầu mình.
“Đau đầu?” Tiếng người nào đó vang lên sau lưng.
Diệp Thiện Thiện quay đầu, thấy Thương Khung đứng ngay cửa, áo trắng
phất phới, hai mắt sáng ngời nhìn cô.
“Không có!” Diệp Thiện Thiện hấp tấp cười ha ha, làm bộ ngước nhìn trần
nhà, “Tôi đang sửa lại đầu tóc, rối dữ quá!” Nói xong, mau chóng quờ tay
cào tóc hai ba cái qua quýt. Bệnh đã lành rồi, cô không muốn phải uống
thuốc ở cổ đại này nữa. Đắng ngắt khó chịu vô cùng.
Kế đó liếc trộm Thương Khung, may quá, không có triệu chứng nổi cơn.
Rầu rĩ nghĩ, cho dù có một ngày anh ta biến thành anh chàng ngây thơ dịu
dàng không gì sánh được thì sao? Ám ảnh tâm lý của cô vẫn còn nguyên
không tiêu tan được.
Thấy hắn nhấc đôi chân dài mạnh mẽ thong thả đi tới chỗ cô, cô hơi căng
thẳng, hai bước cũng thành một bước lùi về sau. Thương Khung đột nhiên
dừng lại, cô cũng cẩn thận dè dặt dừng bước.
Thương Khung nhíu đôi mày kiếm, vì sao nàng cứ lùi lại như thế? Từ lần
đó… về sau, chỉ cần hắn lại gần nàng trong vòng hai bước chân, nàng giống
hệt một con thỏ sợ hãi… cử chỉ như vậy làm hắn rất khó chịu. Thỏ? Nghĩ ra
điều gì, khóe miệng hắn nở nụ cười nhàn nhạt.
“Vốn định đưa nó cho nàng… xem ra nàng không cần…” giả bộ lấy làm
tiếc, nói.
Đưa cái gì? Trong lòng đang thấp thỏm bất an, Diệp Thiện Thiện nghe nói
liền nhìn hắn… Thật lâu, cô phát hiện, trong tay Thương Khung không biết
từ lúc nào có thêm một chú thỏ, lông trắng toát, mắt hồng hồng rất đáng yêu.
Có điều lại bị ác ma nào đó nắm tai xách lên y như đồ bỏ vậy.
Diệp Thiện Thiện ra sức dời mắt đi chỗ khác, trong lòng thật sự rất muốn
cứu tiểu bạch khỏi tay ác ma. Nhưng sao tự nhiên anh ta lại bắt con thỏ đưa
cô? Hành động này quá kì quái. Nhìn anh ta làm sao cũng không giống
người biết tặng thỏ cho người khác.
“Xem ra có người không thích mày, để ta tiễn mày một đoạn…” Nói xong,
tay còn cố tình tóm cái cổ nhỏ của con thỏ, chú thỏ nhỏ run rẩy giãy dụa…
Diệp Thiện Thiện thấy thế quên mất mình đang trốn hắn, vội vội vàng vàng
nhào tới. Anh ta dám làm bất cứ chuyện gì lắm, cả thỏ trắng nhỏ cũng không
tha. Lòng nóng như lửa đốt nhận lấy con thỏ bị hoảng sợ từ tay hắn, không
nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vì đạt được mục đích của Thương Khung.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, đôi mắt hồng hồng hết sức linh
hoạt. Diệp Thiện Thiện vuốt ve bộ lông dài của nó, nhẹ nhàng xoa đôi tai dài
ngoẵng của Tiểu Bạch, chỗ vừa nãy bị nắm chắc đau lắm? Tội nghiệp thỏ
con, hồi trước nhà bạn học có nuôi thỏ xám con, gần như ngày nào cô cũng
chạy tới cho chúng ăn.
Toàn bộ lực chú ý đều tập trung lên Tiểu Bạch, không phát hiện mình bị ai
kia lặng lẽ nửa ôm vào lòng. Ngửi mùi thơm mát từ tóc cô, gương mặt
thoáng chút dịu dàng. Dường như cô là bảo vật giấu kỹ của hắn, hoặc có lẽ
là… cứu rỗi hắn.
Thả Tiểu Bạch vào một cái giỏ trúc, nhìn bộ dạng sợ sệt bé nhỏ của nó, than
thở nghĩ bụng, nhất định phải tìm chỗ len lén thả nó đi. Còn có gì đẹp bằng
tự do chứ? Con người cũng thế, mà động vật cũng vậy.
Khi cô thắc mắc với hắn, vì sao lại đưa con thỏ cho cô? Hắn cười gian xảo,
hờ hững đáp, “Bởi vì nó rất giống nàng!” Mặt cô đỏ lên, ý anh là tôi dễ
thương như nó sao? Kết quả Thương Khung bổ sung thêm một câu: “Lá gan
đều nhỏ như nhau!” Nghe xong gục đầu nửa ngày không mở miệng.
************************
Một bên cầm rau đút cho Tiểu Bạch, chọc nó, một bên bất mãn Thương
Khung.
“Thiện Thiện!” Sau lưng vang lên tiếng nói, cô quay đầu, thì ra là Hạ Hà.
Lập tức đứng dậy, thắc mắc không biết vì sao nàng ta lại đến đây? Hình như
ngày đó, sau khi bị mang về Vân Ẩn điện cũng chưa từng gặp lại nàng ta.
Cổ Hạ Hà quấn vải trắng. Mặt có vẻ không tự nhiên nhìn Diệp Thiện Thiện,
tay cầm cái gì đó na ná bình trà.
“Cổ cô bị sao vậy?” Diệp Thiện Thiện kinh ngạc hỏi. Chuyện gì nhỉ? Không
đến nỗi nghĩ luẩn quẩn trong lòng đấy chứ?
“Không có gì!” Cười cười “Là do hôm yến tiệc bị thích khách bắt làm con
tin, may nhờ chủ thượng bảo vệ mới giữ được mạng.”
“Yến tiệc xuất hiện thích khách?” Diệp Thiện Thiện ngẩn người, sao cô
không biết? Thương Khung cũng không nhắc tới nha.
“Ngươi không biết?” Hạ Hà đánh giá cô, đột nhiên nghĩ ra, “… à đúng rồi,
ngươi bị chủ thượng đuổi…” Vội vã làm như đã hiểu, sửa miệng, “Ngươi đi
ra ngoài rồi, sau khi ngươi đi, có mấy tên thích khách áo đen đến muốn lấy
bản đồ gì đó từ chủ thượng, sau đó bị chủ thượng giết chết…”
Diệp Thiện Thiện vừa nghe “bản đồ gì đó” lập tức dỏng tai lên, đến lúc nghe
mấy chữ “giết chết” lại cụp tai lại… xem ra không có hi vọng!
“Chủ thượng đã cứu ta hai lần, có ơn với ta. Thế nên, ta nấu chút canh bổ,
muốn dâng cho chủ thượng tẩm bổ thân thể…”
Diệp Thiện Thiện hơi hơi muốn khóc, >_<, vì sao con gái Đại Kiền đều nấu
canh cho người mình yêu uống? Chẳng lẽ là trào lưu?
“Hiện giờ anh ta đọc sách trong Thư Uyển!” Diệp Thiện Thiện tốt bụng nói
cho nàng biết tung tích của hắn.
“Ta biết… chỉ là…” Nàng ấp a ấp úng, Diệp Thiện Thiện nghi hoặc, đã biết
sao còn không đi, ở đây tào lao với cô làm gì?
“Chỉ là, tả hộ pháp hắn… cản ta…!”
Diệp Thiện Thiện đột nhiên hiểu ra, có lúc tả hộ pháp rất hung dữ. Mỗi lần
hắn thấy cô đều bày ra cái mặt lạnh băng vô địch. So với Thương Khung chỉ
có hơn chứ không kém.
“Cô muốn tôi.. đưa cô vào sao?” Diệp Thiện Thiện khéo léo hỏi.
“Không cần, không cần!” Hạ Hà có vẻ bối rối, “Kì thật ta muốn làm phiền
ngươi, mang canh này dâng cho chủ thượng. Chỉ cần chủ thượng chịu uống
là ta đã thỏa mãn rồi… ta… không đi được!”
“Tôi đi?” Thấy Hạ Hà cầu khẩn, gật đầu “… Được rồi!” Diệp Thiện Thiện
nghĩ, việc nhỏ này cô chẳng qua nhấc tay một cái mà thôi.
“Vậy thật tình cám ơn ngươi!” Hạ Hà cảm kích, đưa chén cho Diệp Thiện
Thiện, duyên dáng yêu kiều nói, “Thiện Thiện, nếu chủ thượng hỏi tới, cứ
nói đại là ngươi làm là được rồi, vì chủ thượng hình như… rất lãnh đạm với
ta, làm ta rất khổ sở. Nếu người biết là ta đưa, không chừng…” Khóe mắt đỏ
hoe như sắp khóc, khiến Diệp Thiện Thiện không đành lòng, “Ta biết chén
canh này không thể báo đáp ân tình chủ thượng cứu ta… ta chỉ muốn làm
chút chuyện gì đó cho người. Xin nhờ ngươi… ngươi có thể hiểu cho tấm
lòng của ta không?”
Khẽ thở dài! Một cô nương tốt như thế lại bị Thương Khung tổn thương ra
nông nỗi này… Nghĩ đến đây trong đầu lại hiện ra mấy câu thơ kinh điển cũ
rích: Hỏi thế gian tình là gì? (câu kế không cần nói chắc mọi người đều biếthết rồi?) Mà sống chết một lời hứa lụy12 (vẫn cứ nói ra thì hơn, có khi có
người không biết thật… >_<)
Diệp Thiện Thiện bưng bình canh đi xa rồi, Hạ Hà bấy giờ mới lộ ra vẻ mặt
căm hận. Từ đầu ả đã nhận ra Thương Khung đối với nàng không giống
những người khác. Lần này ả chờ xem chủ thượng còn yêu chiều nàng ta
nữa không? Quay đầu nhìn Tiểu Bạch trên đất, giơ chân đá một phát thật
mạnh. Ả ghét nhất là thỏ trắng, không cần có lý do.
Tiểu Bạch đột nhiên bị “động đất” tấn công, hoảng sợ cuộn thành một cục,
không dám cục cựa.
Đẩy cửa, Thương Khung đang ngồi dựa vào bàn đá đọc sách, nghe tiếng
bước chân cũng không ngẩng đầu. Từ rất xa hắn đã nghe được tiếng chân
của cô. Diệp Thiện Thiện cẩn thận đóng cửa, bưng canh tới đặt trên bàn.
“Chủ thượng!” Không phản ứng, Diệp Thiện Thiện mím miệng, lại còn phớt
lờ cô nữa. Múc canh ra chén, xoay người muốn đưa qua, một cái bóng áp sát
sau lưng. Diệp Thiện Thiện hấp tấp giữ chén, mà Thương Khung đã vòng
tay ôm lấy eo cô, đặt cô ngồi lên đùi mình.
“Nàng làm cho ta sao?” Thương Khung liếc chén canh trong tay cô, mắt lóe
lên một chút kì dị.
“Không…” Vốn định nói không phải, chợt nhớ đến thỉnh cầu của Hạ Hà, lập
tức sửa miệng “… cái này, anh uống thử xem ngon không?” chột da nhét
chén canh vào tay anh ta, không tự nhiên nhìn Thương Khung.
Thương Khung cầm chén, cũng không uống hết ngay mà nhìn canh rồi nhìn
đôi mắt chớp chớp của Diệp Thiện Thiện.
“Đây là canh gì?” Điềm nhiên như không hỏi.
“Cái này… canh này rất bổ cho cơ thể!” Diệp Thiện Thiện vò đầu, Hạ Hà
không nói cho cô biết là canh gì, chỉ nói là rất bổ. Thấy hắn còn nhìn mình
chằm chằm, càng thêm chột dạ, lầm bầm trong bụng. Không lẽ, anh ta không
thích? Vội vàng vươn tay lấy chén trong tay Thương Khung, mà hắn cũng
mặc kệ động tác của cô, mở nắp chén.
“Bằng không tôi nếm thử cho anh trước…” Thấy ánh mắt hắn đen thui, vội
nói: “Mùi vị hẳn là rất ngon, trong bình vẫn còn, nếu uống ngon tôi lại rót
chén khác cho anh…” Biết anh có tật ưa sạch sẽ mà…
Đáy lòng Thương Khung có chút dở khóc dở cười, hắn hiểu ý tứ của nàng
rồi. Có điều, cô nhỏ này chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Bọn họ hôn cũng
hôn rồi, hắn còn để ý tới cái chuyện ngớ ngẩn như nước miếng của nàng
dính trong canh sao?
Canh còn chưa đưa tới miệng, chén đột nhiên nứt ra, nước canh theo cổ tay
cô chảy xuống, làm ướt hết vạt áo trước… sao thế nhỉ? Diệp Thiện Thiện lấy
làm lạ nhìn hắn.
Thương Khung cầm lấy chén trong tay Diệp Thiện Thiện lúc này vẫn còn
đang ngơ ngẩn, “Thiện Thiện!” gọi khẽ…
“A?” cúi đầu nhìn vết ố trên áo, ngơ ngác trả lời.
“Áo nàng dơ rồi!” Bạn họ Thương nào đó bắt đầu cởi quần áo của cô.
“Ừ ha!” Đúng là dơ hết rồi, nhưng mà… sao tự dưng cái chén lại nứt vậy ta?
Thương Khung một tay tháo áo ngoài của cô ra, vất xuống đất, đăm đăm
nhìn cái áo yếm màu trắng thêu hoa sen, phác họa nên đường cong tuyệt mĩ,
dục vọng mãnh liệt thiêu đốt trong mắt. Nước da trắng như sữa, sáng óng
ánh cùng đường cong tuyệt đẹp nơi bả vai, cánh tay, làm đôi môi mỏng của
hắn hơi cong lên.
Đợi Diệp Thiện Thiện cảm thấy hơi lạnh cũng đã là mấy giây sau, lúc này
mới phát hiện quần áo mình không cánh mà bay. Vừa ngượng vừa giận
muốn quay người tìm quần áo, còn chưa đứng dậy, bóng Thương Khung đã
đè xuống. Chặn lại cái miệng đang muốn la của cô, tấn công thẳng vào cái
lưỡi thơm tho, ép cô dính sát vào người mình không một kẽ hở. Tấn công
mãnh liệt bất ngờ như vậy làm Diệp Thiện Thiện vô phương ngăn cản, cả
người xụi lơ trong lòng hắn, một chút sức lực cũng không có. Mặc kệ hắn ta
cần ta cứ lấy, thậm chí dưới sự trêu chọc của môi lưỡi nóng bỏng, dần dần
yếu đuối mà phục tùng.
Tay hắn lặng lẽ tiến vào, thong thả men theo nước da láng mịn, nắm chặt lấynơi mềm mại kia, khẽ vê điểm đỏ tươi, xoa nắn ngọc nhũ thơm mềm. Bàntay to lướt qua sống lưng mảnh khảnh, lần xuống, chạm vào dạ thịt ấm ápgiữa hai chân mềm mại, làm dục vọng của Thương Khung bùng cháy, ngóntay không khống chế được lần mò vào giữa, sớm đã trơn trợt, mềm mại, ẩmướt… Nghe tiếng cô thở dốc rên rỉ tuyệt vời bên tai, thiếu chút nữa hắnkhông kềm chế được. Ra sức đè nén ham muốn, hiện giờ hắn còn chưamuốn, chí ít nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt, đành hung hăng mút lấy lưỡi mềm,ngấu nghiến đôi môi hồng, mượn nó để vỗ về dục vọng cháy bỏng.
/46
|