Thế là tối hôm đó, tôi len lén mặc bộ quần áo y tá mà không biết Mông Thái Tử kiếm được ở đâu, đóng giả làm y tá lẻn vào phòng bệnh. Nhìn gương mặt tiều tụy của Thánh Bách Nguyên, trái tim tôi đau như cắt.
Rốt cuộc tới khi nào anh mới tỉnh lại?
Có thể nào anh cứ ngủ như thế mãi, không bao giờ tỉnh lại không…
- Hu hu hu, Thánh Bách Nguyên, anh đừng ngủ nữa, mau mở mắt ra nhìn em đi. Chẳng phải anh là “Nhật Thần” tài giỏi đó sao? Chẳng phải anh là người vạn năng đó sao? Sao chỉ mới bị thương chút xíu mà đã nằm xuống thế này? Hu hu… em còn chưa tha thứ cho anh mà! Em còn chưa nói là em thích anh mà…
Nắm chặt tay Thánh Bách Nguyên, nước mắt tôi rơi lã chã.
Tích tắc!
- Đồ ngốc, bộ đồ y tá này rộng quá!
Ấy?
Ai đang nói chuyện với tôi thế?
Lẽ nào...
Tôi chan chứa nước mắt nhìn anh, đối diện với mình là đôi mắt màu vàng kim mở hé, tôi thực sự không dám tin — Thánh Bách Nguyên tỉnh dậy rồi!
- Đồ xấu xa, hộ đồ này không quan trọng. Hu hu... cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi... - Tôi vui vẻ vừa khóc vừa cười.
- Hình như anh vừa nghe thấy có ai tỏ tình, nếu không tỉnh lại thì thiệt thòi quá. - Thánh Bách Nguyên cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng trên gương mặt nhợt nhạt.
Cái gã này… đã thế rồi còn ra bộ.
- Anh… đáng ghét! Hừ, lạ thật, vì sao mắt anh lại biến thành màu vàng?
A! Đó chẳng phải chỉ là lời đồn thôi sao?
Mắt anh thực sự có thể biến thành màu vàng à, đẹp quá…
- Màu vàng?
Mắt Thánh Bách Nguyên thoáng tối sầm lại, dường như tôi đã hỏi một câu không nên hỏi.
Tâm trạng vốn vui vẻ của anh bỗng trở nên xấu đi, tôi lập tức chuyển chủ đề.
- Khụ khụ, anh muốn uống nước không? Em đi rót cho anh...
Tôi vội vàng chạy ra rót một cốc nước, không ngờ vì vội quá nên vấp phải cái ghế, nước trong cốc hắt hết lên người Thánh Bách Nguyên.
- Xin... xin lỗi.
Tôi vội vàng lau cho anh.
- Á...
Vì tôi lau quá mạnh nên đụng phải vết thương của Thánh Bách Nguyên.
- Hu hu… em xin lỗi, em đi gọi bác sĩ, huh u, sao lúc nào em cũng gây họa… Ngân La nói không sai, em là đồ ngốc, hoàn toàn không xứng với anh…
- Ngốc quá, em đi gọi bác sĩ thì lộ hết ra à? Anh không sao, em lại đây… - Thánh Bách Nguyên đưa bàn tay vẫn còn cử động được ra, vẫy gọi tôi.
Tôi ngoan ngoãn lại gần, anh ngồi lên, nhẹ nhàng ôm tôi, vuốt tóc tôi.
- Để anh ôm như thế này một lát, ôm em thì sẽ không đau nữa... Mọi người đều tưởng rằng anh rất giỏi, tưởng anh là vạn năng, thực ra thế giới của anh vốn rất lạnh lẽo. Chính sự xuất hiện của em đã khiến anh cảm thấy ấm áp. Anh thích căn hộ nhỏ đó, thích hàng ngày được nấu cơm cho em ăn, sau đó nhìn em ăn thật ngon lành... Chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ không còn cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn nữa...
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự yếu đuối của anh...
Sỏ dĩ anh lừa tôi là vì không muốn tôi biết thân phận của anh! Vì muốn thoát khỏi những áp lực mà thân phận đó mang lại cho anh! Anh chỉ muốn được là chính anh, vô âu vô lo, sống vui vẻ như một người bình thương mà thôi...
Ngày trước tôi chi biết nổi giận, hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của anh.
Thánh Bách Nguyên...
Hãy để em sưởi ấm cho anh, đây là điểu duy nhất em làm được, từ nay về sau, em sẽ ở bên anh, không bao giờ chia lìa…
* * *
Sau đó tối nào tôi cũng mặc quần áo y tá rồi lẻn vào với Thánh Bách Nguyên, chăm sóc anh, cứ thế, chúng tôi có ba đêm ngọt ngào ở bệnh viện.
Tuy tôi thường gây họa, làm vỡ đồ đạc, nhưng Thánh Bách Nguyên lúc nào cũng cười tươi tha thứ cho tôi, khiến tôi cũng vui lây.
Nhưng ngày thứ tư tỉnh lại, tôi trở mình mới thấy đối diện là một cái giường lạnh lẽo — Thánh Bách Nguyên biến mất rồi!
- Thánh Bách Nguyên, anh đâu rồi? Đừng đùa với em! - Những nơi có thể tìm được tôi đều tìm hết một lượt mà không thấy bóng dáng anh đâu, một cảm giác bất an dâng lên trong tim.
Tôi chạy ra khỏi phòng bệnh, tới phòng y tá, lo lắng hỏi:
- Chị ơi, chị có thấy Thánh Bách Nguyên không?
- Ồ, vừa nãy cậu ấy được mấy người mặc comple màu đen đưa đi rồi.
Chị y tá trả lời tôi mà không buồn ngẩng đầu lên.
- Cái gì? Sao bệnh viện của các chị lại làm ăn thế?
Tôi rất muốn lý luận với chị ta một hồi, nhưng chuyện quan trọng hơn lúc này là phải tìm Thánh Bách Nguyên. Vì sao anh lại bị người ta đưa đi? Chẳng nhẽ bố Ngân La vẫn không từ bỏ, phái người tới bắt cóc anh sao?
- Hừ, chờ một chút!
Chị y tá gọi lớn, chắc là vì phát hiện ra tôi mặc bộ đồ y tá trên người, nhưng tôi không để ý nữa, chỉ biết cắm đầu chạy.
Hu hu…
Làm thế nào, làm thế nào? Vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn, nếu bị bắt cóc thì chắc chắc là sẽ toi mất! Á á á, người trong tay mấy ông chú áo đen ở cổng kia chẳng phải là Thánh Bách Nguyên sao?
Không được!
Không được để họ bắt anh đi!
Rốt cuộc tới khi nào anh mới tỉnh lại?
Có thể nào anh cứ ngủ như thế mãi, không bao giờ tỉnh lại không…
- Hu hu hu, Thánh Bách Nguyên, anh đừng ngủ nữa, mau mở mắt ra nhìn em đi. Chẳng phải anh là “Nhật Thần” tài giỏi đó sao? Chẳng phải anh là người vạn năng đó sao? Sao chỉ mới bị thương chút xíu mà đã nằm xuống thế này? Hu hu… em còn chưa tha thứ cho anh mà! Em còn chưa nói là em thích anh mà…
Nắm chặt tay Thánh Bách Nguyên, nước mắt tôi rơi lã chã.
Tích tắc!
- Đồ ngốc, bộ đồ y tá này rộng quá!
Ấy?
Ai đang nói chuyện với tôi thế?
Lẽ nào...
Tôi chan chứa nước mắt nhìn anh, đối diện với mình là đôi mắt màu vàng kim mở hé, tôi thực sự không dám tin — Thánh Bách Nguyên tỉnh dậy rồi!
- Đồ xấu xa, hộ đồ này không quan trọng. Hu hu... cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi... - Tôi vui vẻ vừa khóc vừa cười.
- Hình như anh vừa nghe thấy có ai tỏ tình, nếu không tỉnh lại thì thiệt thòi quá. - Thánh Bách Nguyên cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng trên gương mặt nhợt nhạt.
Cái gã này… đã thế rồi còn ra bộ.
- Anh… đáng ghét! Hừ, lạ thật, vì sao mắt anh lại biến thành màu vàng?
A! Đó chẳng phải chỉ là lời đồn thôi sao?
Mắt anh thực sự có thể biến thành màu vàng à, đẹp quá…
- Màu vàng?
Mắt Thánh Bách Nguyên thoáng tối sầm lại, dường như tôi đã hỏi một câu không nên hỏi.
Tâm trạng vốn vui vẻ của anh bỗng trở nên xấu đi, tôi lập tức chuyển chủ đề.
- Khụ khụ, anh muốn uống nước không? Em đi rót cho anh...
Tôi vội vàng chạy ra rót một cốc nước, không ngờ vì vội quá nên vấp phải cái ghế, nước trong cốc hắt hết lên người Thánh Bách Nguyên.
- Xin... xin lỗi.
Tôi vội vàng lau cho anh.
- Á...
Vì tôi lau quá mạnh nên đụng phải vết thương của Thánh Bách Nguyên.
- Hu hu… em xin lỗi, em đi gọi bác sĩ, huh u, sao lúc nào em cũng gây họa… Ngân La nói không sai, em là đồ ngốc, hoàn toàn không xứng với anh…
- Ngốc quá, em đi gọi bác sĩ thì lộ hết ra à? Anh không sao, em lại đây… - Thánh Bách Nguyên đưa bàn tay vẫn còn cử động được ra, vẫy gọi tôi.
Tôi ngoan ngoãn lại gần, anh ngồi lên, nhẹ nhàng ôm tôi, vuốt tóc tôi.
- Để anh ôm như thế này một lát, ôm em thì sẽ không đau nữa... Mọi người đều tưởng rằng anh rất giỏi, tưởng anh là vạn năng, thực ra thế giới của anh vốn rất lạnh lẽo. Chính sự xuất hiện của em đã khiến anh cảm thấy ấm áp. Anh thích căn hộ nhỏ đó, thích hàng ngày được nấu cơm cho em ăn, sau đó nhìn em ăn thật ngon lành... Chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ không còn cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn nữa...
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự yếu đuối của anh...
Sỏ dĩ anh lừa tôi là vì không muốn tôi biết thân phận của anh! Vì muốn thoát khỏi những áp lực mà thân phận đó mang lại cho anh! Anh chỉ muốn được là chính anh, vô âu vô lo, sống vui vẻ như một người bình thương mà thôi...
Ngày trước tôi chi biết nổi giận, hoàn toàn không quan tâm tới cảm nhận của anh.
Thánh Bách Nguyên...
Hãy để em sưởi ấm cho anh, đây là điểu duy nhất em làm được, từ nay về sau, em sẽ ở bên anh, không bao giờ chia lìa…
* * *
Sau đó tối nào tôi cũng mặc quần áo y tá rồi lẻn vào với Thánh Bách Nguyên, chăm sóc anh, cứ thế, chúng tôi có ba đêm ngọt ngào ở bệnh viện.
Tuy tôi thường gây họa, làm vỡ đồ đạc, nhưng Thánh Bách Nguyên lúc nào cũng cười tươi tha thứ cho tôi, khiến tôi cũng vui lây.
Nhưng ngày thứ tư tỉnh lại, tôi trở mình mới thấy đối diện là một cái giường lạnh lẽo — Thánh Bách Nguyên biến mất rồi!
- Thánh Bách Nguyên, anh đâu rồi? Đừng đùa với em! - Những nơi có thể tìm được tôi đều tìm hết một lượt mà không thấy bóng dáng anh đâu, một cảm giác bất an dâng lên trong tim.
Tôi chạy ra khỏi phòng bệnh, tới phòng y tá, lo lắng hỏi:
- Chị ơi, chị có thấy Thánh Bách Nguyên không?
- Ồ, vừa nãy cậu ấy được mấy người mặc comple màu đen đưa đi rồi.
Chị y tá trả lời tôi mà không buồn ngẩng đầu lên.
- Cái gì? Sao bệnh viện của các chị lại làm ăn thế?
Tôi rất muốn lý luận với chị ta một hồi, nhưng chuyện quan trọng hơn lúc này là phải tìm Thánh Bách Nguyên. Vì sao anh lại bị người ta đưa đi? Chẳng nhẽ bố Ngân La vẫn không từ bỏ, phái người tới bắt cóc anh sao?
- Hừ, chờ một chút!
Chị y tá gọi lớn, chắc là vì phát hiện ra tôi mặc bộ đồ y tá trên người, nhưng tôi không để ý nữa, chỉ biết cắm đầu chạy.
Hu hu…
Làm thế nào, làm thế nào? Vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn, nếu bị bắt cóc thì chắc chắc là sẽ toi mất! Á á á, người trong tay mấy ông chú áo đen ở cổng kia chẳng phải là Thánh Bách Nguyên sao?
Không được!
Không được để họ bắt anh đi!
/34
|