Tôi len lén đi vào cổng trường, thấy ông chú bảo vệ ở cổng đang mải xem phim tình cảm, tôi cúi thấp người, định chui vào…
- Chào mừng về trường..
Tiếng hô đồng loạt vang lên khiến tôi giật nảy mình.
Tôi chầm chậm ngẩng đầu lên...
Một đám mỹ nam của Thái Tử Mạnh đang xếp thành hai hàng, ai cũng nở nụ cười quyến rũ, đưa tay phải ra, làm tư thế “mời vào”.
Đây là khách sạn sao?
- Thú cưng, ai cho cô đi lung tung hả? – Mông Thái Tử đứng ở cuối hàng, ánh mắt xanh thẫm như có một ngọn lửa cháy rực.
- Tôi…
- Tội dân Bối Tây Mễ, theo như pháp luật xử phạt mà Thái Tử Mạnh thông báo thì cô phạm vào tội trốn học, giờ tôi phải trừng phạt cô, cô có ý kiến gì không?
Mông Thái Tử oai nghiêm như Bao Thanh Thiên, chẳng khác gì Mông Hoàng Thượng, cái gì mà ”tội dân”? Chẳng qua chỉ là trốn học thôi mà…
- Chẳng nhẽ cô có ý kiến gì?
- Không có… không ý kiến…
Hu hu, Bối Tây Mễ mày đúng là vô dụng, người ta chỉ mới cau mày một cái mà mày đã sợ rúm ró lại rồi, tao coi thường mày!
- Ha ha ha, thú cưng, đùa với cô thôi, cô là bạn gái của bổn thái tử, ở trường Trung học Thâm Điền này, trừ phi tôi ra lệnh, còn mọi pháp lệnh với cô đều vô hiệu, ha ha, thế nào? Vinh hạnh chưa?
- Bạn gái?
- Đúng thế! Hôm nay chẳng phải cô khoác tay tôi và nói sẽ ở với tôi, chẳng nhẽ… Cô định xù nợ hả? – Mông Thái Tử trở mặt còn nhanh hơn giở sách nhìn tôi bằng ánh mắt nguy hiểm như mắt sói.
Hôm đó...
- Không, tôi chưa bao giờ thích anh. Tôi thà thích Mông Thái Tử, ở với anh ấy chứ không thích loại người vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, bán cả trái tim mình như anh…
Tôi đi chết đây!
Hu hu...
Đó không phải là thật, đó chắc chắn chỉ là một cơn ác mộng! Tôi thực sự muốn chặt ssứt bàn tay phải đáng chết đó của tôi, sao khi đó tôi lại khoác tay Mông Thái Tử, sao lại nói là sẽ ở với hắn!
- Không, ừm... Thái tử điện hạ này, khi đó tôi chỉ buột miệng nói bừa, anh thấy đấy, tôi không xinh, thân hình cũng không đẹp, đầu óc thì không thông minh...
- Ừm, cô nói không sai.
Mông Thái Tử nhìn tôi đánh giá, ra vẻ suy nghĩ gật đầu, trái tim tôi lập tức dấy lên ngọn lửa hy vọng.
- Thế nên bổn thái tử mới đại từ đại bi chấp nhận cô, với lại... có những lúc cô cũng rất đáng yêu, có thể giúp tôi giải sầu...
Bùm!
Tôi còn chưa kịp phản bác hắn thì đã có quả bom nổ trong đầu tôi.
- Thú cưng, để chúc mừng việc tôi ban cho cô thân phận đáng quý là bạn gái của tôi, thứ bảy hẹn hò với tôi nhé.
- Hẹn hò?
Sét đánh ngang tai! Đừng mà...
Thượng đế ơi, tuy con thất tình, nhưng ngài cũng không thể tùy tiện ném con cho một kẻ cả ngày chỉ biết nổi giận và có tiền án uy hiếp nữ sinh như thế này...
- Nguyên, anh chờ em chút...
Đằng trước bỗng dưng vang lên tiếng nói điệu rớt của Ngân La.
Tôi quay đầu nhìn... Trên con đường râm mát gần đó, Ngân La đang thở hổn hển đuổi theo Thánh Bách Nguyên bé xíu với gương mặt hầm hầm và hai tay đút túi quần.
Ấy? Sao hắn lại biến nhỏ rồi?
Giờ hắn vẫn cần phải biến nhỏ lại sao? Hừ, tôi việc gì phải quan tâm tới việc sống chết của hắn! Hắn biến nhỏ hay lớn đã chẳng còn liên quan gì tới tôi nữa rồi!
Bối Tây Mễ, mày bị lừa còn chưa đủ sao? Đừng nghĩ tới hắn nữa...
Hình như phát hiện ra tôi với Mông Thái Tử ở cổng trường, hắn dừng khựng lại, ánh mắt buồn bã nhìn chúng tôi.
- Ôi chà, chân em đau quá, không hiểu vì sao anh bé như thế mà lại đi nhanh vậy... - Ngân La khập khiễng bước tới, nhìn theo ánh mắt của Thánh Bách Nguyên. – Là Bối Tây Mễ và Thái Tử à, hai người xứng đôi thật đấy, anh thấy đúng không?
- Ha ha, được thôi, anh Thái Tử, chúng ta hẹn hò thôi, ha ha ha... Chúng ta đi xem phim hay là đến công viên nhỉ... Ôi, mà tùy anh, chỉ cần đi với anh là em vui rồi, ha ha...
Tôi cố ý khoác tay Mông Thái Tử, ra bộ thân mật.
Nhưng...
Chết tiệt thậtl Rõ ràng là tôi đang ra sức cười, mà sao khóe mắt lại rơi lệ? Vì sao nước mắt cứ rơi không ngừng?
Hu hu... hu hu hu...
Bối Tây Mễ, mày là một con ngốc, chẳng phải mày từng nói chưa bao giờ thích hắn sao? Chẳng phải mày đã quyết định không quan tâm gì tới hắn sao? Sao mày còn khóc? Hu hu...
- Ha ha, ở cạnh em anh cũng rất vui, cục cưng.
Mông Thái Tử đột nhiên kéo tôi vào lòng, tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng lại nghe thấy tiếng hắn vang lên bên tai:
- Thú cưng, cô cứ khóc trong lòng tôi đi.
Mông Thái Tử đang giúp tôi sao? Không muốn Thánh Bách Nguyên thấy tôi rơi lệ, thấy tôi bận tâm tới hắn, thấy tôi vì hắn mà ghen tức…
Cảm ơn anh, Mông Thái Tử! Tôi biết là anh không ngang ngược, ấu trĩ như những gì mà anh thể hiện, nhưng tôi không thể thích anh, bởi vì trước đó, tôi đã thích cái đồ xấu xa chết tiệt kia mất rồi...
Hắn đã lừa tôi, và lừa mất cả trái tim tôi...
- Hừ, Bối Tây Mễ, cô làm ơn đùng có buồn nôn thế được không? Nguyên... mặc kệ cô ta, chẳng phải anh hứa với em thứ bảy này cùng đi chơi sao?
Lời của Ngân La khiến cơ thể tôi run rẩy, Mông Thái Tử vỗ vai tôi, cười lớn:
- Ha ha, Tây Mễ baby, anh đưa em đi ăn trưa nhé, ở đây có con vịt cứ quàng quạc mãi, nhức đầu quá!
- Mông Thái Tử, anh...
Từ đầu tới cuối, cái người đó đều không nói câu nào.
Tôi trốn trong lòng Mông Thái Tử, cúi đầu thút thít, không muốn và cũng không dám nhìn vào mặt người đó, tôi sợ chỉ nhìn một lần thôi là tôi sẽ lập tức lao lên hỏi hắn vì sao lại làm tổn thương tôi như thế?
Vì sao...
Ban ngày có Mông Thái Tử ở cạnh nên tôi còn miễn cưỡng gắng gượng được, nhưng mỗi tối về với căn nhà nhỏ vắng vẻ, tôi lại dùng ánh mắt trống rỗng của mình, ngẩn ngơ nhìn căn phòng mà trước đây Thánh Bách Nguyên ở.
Cứ thế, thứ bảy tới thật nhanh chóng.
Hôm nay Mông Thái Tử lái xe tới đón tôi, xe đi tới khu phố Tam Nguyên đông đúc ở trung tâm thành phố và dừng lại trước cửa một quán bar có bảng hiệu nhấp nháy.
- Này này, Thái Tử, anh có nhầm không? Đây là quán bar mà.
- Không nhầm đâu, tôi muốn cô thư giãn một chút, để cô không nhớ tới thằng ranh đó. Giờ cô là bạn gái của tôi, phải quên hắn thật nhanh, nghe rõ chưa?
Mông Thái Tử gõ mạnh lên đầu tôi một cái, cứ như đầu tôi là cá gỗ vậy, bực mình!
- Nghe rồi, nghe rồi.
Nước mắt giàn giụa...
Đi cùng anh thì làm sao mà thả lỏng được? Lúc nào cũng sử dụng bạo lực.
Quả nhiên, tôi còn chưa nghĩ xong thì Mông Thái Tử đã đưa “móng vuốt sói” ra, ôm lấy tôi đi vào quán bar.
- Cấm trẻ vị thành niên?
Tôi nhìn chằm chằm tấm biển đặt ngoài cửa, đọc to.
Nhưng hình như chỉ có mỗi tôi là nhìn thấy tấm biển này, Mông Thái Tử hoàn toàn không liếc nó lấy một cái, cứ như đối với hắn, đây chỉ là một món đồ chơi.
- Á, anh Thái Tử, anh tới rồi à... - Nhân viên tiếp đón ở cửa tươi cười đi tới, sau đó kiễng chân lên nói nhỏ vào tai Thái tử điều gì đó.
A! Quán rượu này có phải là của nhà Mông Thái Tử không?
Chả trách hắn có thể ung dung như thế...
Nhân viên kia nói xong, sắc mặt Mông Thái Tử thoáng thay đổi, cau mày rồi nói:
- Sao lại thế? Để tôi đi xem! Ừm, cậu đưa cô ấy vào trước đi..
- Chuyện đó...sao thế?
Gã đó rất ít khi tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, trong lòng tôi thoáng một dự cảm không lành.
Mông Thái Tử đi tới trước mặt tôi, cúi đầu, mái tóc đỏ rực rủ xuống gương mặt đẹp trai của hắn, giọng nói bá đạo cúa hắn vang tới...
- Thú cưng, ở trong đó ngoan ngoãn chờ tôi.
Thế là tôi bị ném lại, lon ton đi theo nhân viên phục vụ vào quán bar đáng sợ.
- Xin mời đi bên này, anh Thái Tử đã thuê trọn một phòng... A, không ngờ anh Thái Tử lại thích kiểu người như chj, ngày trước anh ấy toàn thích người xinh thôi... Chết, không nên nói câu này...
Anh ta lải nhải rất nhiều nhưng tôi hoàn toàn không để ý, bởi vì...
Hu hu...
Ngày trước tôi chưa bao giờ vào quán bar, không khí trong này kỳ quái quá, ánh đèn chớp nháy như thể sắp hỏng, tiếng nhạc đinh tai khiến màng nhĩ tôi đau nhức.
Thôi thì cứ nhắm mắt, bịt chặt tai rồi đi về phía trước.
- Á…
Một bàn tay đưa ra, kéo mạnh tôi vào chiếc ghế sô-pha bên cạnh. Mở mắt ra, gương mặt quen thuộc đối diện khiến tôi gần như ngừng thở, sao lại là hắn?
Sao hắn lại ở đây? Bên cạnh còn là đứa con gái đáng ghét kia nữa...
Nhân viên phục vụ đó hoàn toàn không biết là tôi đã biến mất, vẫn còn lẩm bẩm gì đó và đi vào gian phòng...
- Chào mừng về trường..
Tiếng hô đồng loạt vang lên khiến tôi giật nảy mình.
Tôi chầm chậm ngẩng đầu lên...
Một đám mỹ nam của Thái Tử Mạnh đang xếp thành hai hàng, ai cũng nở nụ cười quyến rũ, đưa tay phải ra, làm tư thế “mời vào”.
Đây là khách sạn sao?
- Thú cưng, ai cho cô đi lung tung hả? – Mông Thái Tử đứng ở cuối hàng, ánh mắt xanh thẫm như có một ngọn lửa cháy rực.
- Tôi…
- Tội dân Bối Tây Mễ, theo như pháp luật xử phạt mà Thái Tử Mạnh thông báo thì cô phạm vào tội trốn học, giờ tôi phải trừng phạt cô, cô có ý kiến gì không?
Mông Thái Tử oai nghiêm như Bao Thanh Thiên, chẳng khác gì Mông Hoàng Thượng, cái gì mà ”tội dân”? Chẳng qua chỉ là trốn học thôi mà…
- Chẳng nhẽ cô có ý kiến gì?
- Không có… không ý kiến…
Hu hu, Bối Tây Mễ mày đúng là vô dụng, người ta chỉ mới cau mày một cái mà mày đã sợ rúm ró lại rồi, tao coi thường mày!
- Ha ha ha, thú cưng, đùa với cô thôi, cô là bạn gái của bổn thái tử, ở trường Trung học Thâm Điền này, trừ phi tôi ra lệnh, còn mọi pháp lệnh với cô đều vô hiệu, ha ha, thế nào? Vinh hạnh chưa?
- Bạn gái?
- Đúng thế! Hôm nay chẳng phải cô khoác tay tôi và nói sẽ ở với tôi, chẳng nhẽ… Cô định xù nợ hả? – Mông Thái Tử trở mặt còn nhanh hơn giở sách nhìn tôi bằng ánh mắt nguy hiểm như mắt sói.
Hôm đó...
- Không, tôi chưa bao giờ thích anh. Tôi thà thích Mông Thái Tử, ở với anh ấy chứ không thích loại người vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, bán cả trái tim mình như anh…
Tôi đi chết đây!
Hu hu...
Đó không phải là thật, đó chắc chắn chỉ là một cơn ác mộng! Tôi thực sự muốn chặt ssứt bàn tay phải đáng chết đó của tôi, sao khi đó tôi lại khoác tay Mông Thái Tử, sao lại nói là sẽ ở với hắn!
- Không, ừm... Thái tử điện hạ này, khi đó tôi chỉ buột miệng nói bừa, anh thấy đấy, tôi không xinh, thân hình cũng không đẹp, đầu óc thì không thông minh...
- Ừm, cô nói không sai.
Mông Thái Tử nhìn tôi đánh giá, ra vẻ suy nghĩ gật đầu, trái tim tôi lập tức dấy lên ngọn lửa hy vọng.
- Thế nên bổn thái tử mới đại từ đại bi chấp nhận cô, với lại... có những lúc cô cũng rất đáng yêu, có thể giúp tôi giải sầu...
Bùm!
Tôi còn chưa kịp phản bác hắn thì đã có quả bom nổ trong đầu tôi.
- Thú cưng, để chúc mừng việc tôi ban cho cô thân phận đáng quý là bạn gái của tôi, thứ bảy hẹn hò với tôi nhé.
- Hẹn hò?
Sét đánh ngang tai! Đừng mà...
Thượng đế ơi, tuy con thất tình, nhưng ngài cũng không thể tùy tiện ném con cho một kẻ cả ngày chỉ biết nổi giận và có tiền án uy hiếp nữ sinh như thế này...
- Nguyên, anh chờ em chút...
Đằng trước bỗng dưng vang lên tiếng nói điệu rớt của Ngân La.
Tôi quay đầu nhìn... Trên con đường râm mát gần đó, Ngân La đang thở hổn hển đuổi theo Thánh Bách Nguyên bé xíu với gương mặt hầm hầm và hai tay đút túi quần.
Ấy? Sao hắn lại biến nhỏ rồi?
Giờ hắn vẫn cần phải biến nhỏ lại sao? Hừ, tôi việc gì phải quan tâm tới việc sống chết của hắn! Hắn biến nhỏ hay lớn đã chẳng còn liên quan gì tới tôi nữa rồi!
Bối Tây Mễ, mày bị lừa còn chưa đủ sao? Đừng nghĩ tới hắn nữa...
Hình như phát hiện ra tôi với Mông Thái Tử ở cổng trường, hắn dừng khựng lại, ánh mắt buồn bã nhìn chúng tôi.
- Ôi chà, chân em đau quá, không hiểu vì sao anh bé như thế mà lại đi nhanh vậy... - Ngân La khập khiễng bước tới, nhìn theo ánh mắt của Thánh Bách Nguyên. – Là Bối Tây Mễ và Thái Tử à, hai người xứng đôi thật đấy, anh thấy đúng không?
- Ha ha, được thôi, anh Thái Tử, chúng ta hẹn hò thôi, ha ha ha... Chúng ta đi xem phim hay là đến công viên nhỉ... Ôi, mà tùy anh, chỉ cần đi với anh là em vui rồi, ha ha...
Tôi cố ý khoác tay Mông Thái Tử, ra bộ thân mật.
Nhưng...
Chết tiệt thậtl Rõ ràng là tôi đang ra sức cười, mà sao khóe mắt lại rơi lệ? Vì sao nước mắt cứ rơi không ngừng?
Hu hu... hu hu hu...
Bối Tây Mễ, mày là một con ngốc, chẳng phải mày từng nói chưa bao giờ thích hắn sao? Chẳng phải mày đã quyết định không quan tâm gì tới hắn sao? Sao mày còn khóc? Hu hu...
- Ha ha, ở cạnh em anh cũng rất vui, cục cưng.
Mông Thái Tử đột nhiên kéo tôi vào lòng, tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng lại nghe thấy tiếng hắn vang lên bên tai:
- Thú cưng, cô cứ khóc trong lòng tôi đi.
Mông Thái Tử đang giúp tôi sao? Không muốn Thánh Bách Nguyên thấy tôi rơi lệ, thấy tôi bận tâm tới hắn, thấy tôi vì hắn mà ghen tức…
Cảm ơn anh, Mông Thái Tử! Tôi biết là anh không ngang ngược, ấu trĩ như những gì mà anh thể hiện, nhưng tôi không thể thích anh, bởi vì trước đó, tôi đã thích cái đồ xấu xa chết tiệt kia mất rồi...
Hắn đã lừa tôi, và lừa mất cả trái tim tôi...
- Hừ, Bối Tây Mễ, cô làm ơn đùng có buồn nôn thế được không? Nguyên... mặc kệ cô ta, chẳng phải anh hứa với em thứ bảy này cùng đi chơi sao?
Lời của Ngân La khiến cơ thể tôi run rẩy, Mông Thái Tử vỗ vai tôi, cười lớn:
- Ha ha, Tây Mễ baby, anh đưa em đi ăn trưa nhé, ở đây có con vịt cứ quàng quạc mãi, nhức đầu quá!
- Mông Thái Tử, anh...
Từ đầu tới cuối, cái người đó đều không nói câu nào.
Tôi trốn trong lòng Mông Thái Tử, cúi đầu thút thít, không muốn và cũng không dám nhìn vào mặt người đó, tôi sợ chỉ nhìn một lần thôi là tôi sẽ lập tức lao lên hỏi hắn vì sao lại làm tổn thương tôi như thế?
Vì sao...
Ban ngày có Mông Thái Tử ở cạnh nên tôi còn miễn cưỡng gắng gượng được, nhưng mỗi tối về với căn nhà nhỏ vắng vẻ, tôi lại dùng ánh mắt trống rỗng của mình, ngẩn ngơ nhìn căn phòng mà trước đây Thánh Bách Nguyên ở.
Cứ thế, thứ bảy tới thật nhanh chóng.
Hôm nay Mông Thái Tử lái xe tới đón tôi, xe đi tới khu phố Tam Nguyên đông đúc ở trung tâm thành phố và dừng lại trước cửa một quán bar có bảng hiệu nhấp nháy.
- Này này, Thái Tử, anh có nhầm không? Đây là quán bar mà.
- Không nhầm đâu, tôi muốn cô thư giãn một chút, để cô không nhớ tới thằng ranh đó. Giờ cô là bạn gái của tôi, phải quên hắn thật nhanh, nghe rõ chưa?
Mông Thái Tử gõ mạnh lên đầu tôi một cái, cứ như đầu tôi là cá gỗ vậy, bực mình!
- Nghe rồi, nghe rồi.
Nước mắt giàn giụa...
Đi cùng anh thì làm sao mà thả lỏng được? Lúc nào cũng sử dụng bạo lực.
Quả nhiên, tôi còn chưa nghĩ xong thì Mông Thái Tử đã đưa “móng vuốt sói” ra, ôm lấy tôi đi vào quán bar.
- Cấm trẻ vị thành niên?
Tôi nhìn chằm chằm tấm biển đặt ngoài cửa, đọc to.
Nhưng hình như chỉ có mỗi tôi là nhìn thấy tấm biển này, Mông Thái Tử hoàn toàn không liếc nó lấy một cái, cứ như đối với hắn, đây chỉ là một món đồ chơi.
- Á, anh Thái Tử, anh tới rồi à... - Nhân viên tiếp đón ở cửa tươi cười đi tới, sau đó kiễng chân lên nói nhỏ vào tai Thái tử điều gì đó.
A! Quán rượu này có phải là của nhà Mông Thái Tử không?
Chả trách hắn có thể ung dung như thế...
Nhân viên kia nói xong, sắc mặt Mông Thái Tử thoáng thay đổi, cau mày rồi nói:
- Sao lại thế? Để tôi đi xem! Ừm, cậu đưa cô ấy vào trước đi..
- Chuyện đó...sao thế?
Gã đó rất ít khi tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, trong lòng tôi thoáng một dự cảm không lành.
Mông Thái Tử đi tới trước mặt tôi, cúi đầu, mái tóc đỏ rực rủ xuống gương mặt đẹp trai của hắn, giọng nói bá đạo cúa hắn vang tới...
- Thú cưng, ở trong đó ngoan ngoãn chờ tôi.
Thế là tôi bị ném lại, lon ton đi theo nhân viên phục vụ vào quán bar đáng sợ.
- Xin mời đi bên này, anh Thái Tử đã thuê trọn một phòng... A, không ngờ anh Thái Tử lại thích kiểu người như chj, ngày trước anh ấy toàn thích người xinh thôi... Chết, không nên nói câu này...
Anh ta lải nhải rất nhiều nhưng tôi hoàn toàn không để ý, bởi vì...
Hu hu...
Ngày trước tôi chưa bao giờ vào quán bar, không khí trong này kỳ quái quá, ánh đèn chớp nháy như thể sắp hỏng, tiếng nhạc đinh tai khiến màng nhĩ tôi đau nhức.
Thôi thì cứ nhắm mắt, bịt chặt tai rồi đi về phía trước.
- Á…
Một bàn tay đưa ra, kéo mạnh tôi vào chiếc ghế sô-pha bên cạnh. Mở mắt ra, gương mặt quen thuộc đối diện khiến tôi gần như ngừng thở, sao lại là hắn?
Sao hắn lại ở đây? Bên cạnh còn là đứa con gái đáng ghét kia nữa...
Nhân viên phục vụ đó hoàn toàn không biết là tôi đã biến mất, vẫn còn lẩm bẩm gì đó và đi vào gian phòng...
/34
|