Viên Mãn

Chương 41: BÓNG ĐÈN ĐIỆN NHỎ

/72


Cuối cùng đã đạt được mong muốn rồi, Lục Hạo cảm thấy, có thể khải hoàn rồi.

Khi Lương Ngữ Hinh nhìn thấy lại ánh nắng mặt trời, được Lục Hạo dắt đi tụ họp với con trai, mở to miệng ra không biết nên biểu đạt như thế nào, con trai vì sao con lại tròn ra một vòng rồi? Có phải là mẹ nhìn thấy con có hai cằm rồi không? Rốt cuộc con đã ăn gì để tăng trọng vậy?

Rất bất ngờ đó là, đồng chí Lâm Tịch thu lại tác phong tay thép đối ngoại nhất quán của mình, cười híp mắt đem cháu ngoan giao đến tay Lương Ngữ Hinh, không hề chút xíu quyến luyến nào, Lục Hạo nheo mắt nhìn mẫu hậu bệ hạ, cảm thấy, sự việc không bình thường.

Đồng chí Lục Quang Vinh cũng cảm thấy kinh ngạc với hành vi phong cách như thế này của bà xã mình, chủ động khen ngợi giữ lấy vai của bà.

Lúc này, đồng chí Lâm Tịch cười càng vui vẻ hơn, còn dặn dò Lục Hạo: “Lục Tiểu Hạo mỗi ngày con phải gọi một cuộc điện thoại cho mẹ, mẹ muốn nói chuyện với cháu ngoan.”

Lục Hạo gật đầu, Hạo Tử dựa vào trong lòng mẹ không muốn dậy, chiếc miệng nhỏ luôn mồm nói: “Mẹ ơi mẹ ơi Hạo Tử rất nhớ mẹ, mẹ đi đâu vậy, sau này không cần mua đồ chơi cho Hạo Tử, Hạo Tử được ông nội mua đồ chơi cho rồi.”

Lương Ngữ Hinh nghi hoặc nhìn sang Lục Hạo, Lục Hạo cười xoa xoa chiếc đầu tròn vo của con trai không nói gì.

Cứ như vậy, quay về thành phố L, cậu bạn nhỏ Hạo Tử thu hoạch được lì xì lớn bà nội cho, xe đồ chơi ông nội mua, quần áo mới cô tặng, còn có cả chocolate cho Tiểu Mễ. Còn Lương Ngữ Hinh, mang theo tâm trạng khác, nghênh đón sinh nhật lần thứ 29 của cô.

Lục Hạo, 23 tuổi em thôi học rời khỏi trường đại học sinh ra con trai, nhanh như vậy đã 6 năm trôi qua rồi, trong 6 năm không có anh này, ngày tháng trôi qua giống như người chết, mà khoảng thời gian ngắn này sau khi chúng ta gặp nhau, rất dài rất dài, từng chút từng chút, em đều nghi nhớ.

*****************************************

Để mừng sinh nhật lần này cho Lương Ngữ Hinh, Lục Hạo đã đem quà tặng trước rồi, trước mắt xem ra hiệu quả không tồi.

“Bố ơi, mẹ cũng có sinh nhật sao? Vì sao trước đây Hạo Tử không biết?” Cậu nhóc đáng yêu nhỏ bé vươn chiếc đầu tròn tròn lắc tay của Lục Hạo vừa đi vừa hỏi.

Bọn họ đang đi dạo ở tiệm bánh ga tô, chuẩn bị chọn một chiếc bánh ga tô lớn đẹp đẽ cho cô gái ở nhà.

Lục Hạo ngồi xổm xuống ngang bằng với con trai, “Con trai mập!”

Từ sau khi bọn họ ở Bắc Kinh quay về Hạo Tử liền có thêm một biệt danh chẳng quang vinh gì như thế này, ngay đến Tiểu Mễ ở tầng trên cũng bịt miệng cười cậu, nhưng mà, đồ ăn vặt bà nội mua cho đều là những thứ trước đây chưa từng được nhìn thấy qua, kem dâu tây của Mcdonal hóa ra ngon như vậy! Còn có rất nhiều bánh ngọt ăn ngọt ngọt rất là ngon!

“Con trai!” Cậu nhóc sửa lại cho đúng.

“Con trai mập!” Lục Hạo kiên trì.

“Con trai, con là con trai bố là bố!”

“Con trai mập và bố đẹp trai!” Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính, miệng kéo đến tận mang tai.

Cuộc đối thoại hoàn toàn vô nghĩa, hóa ra trêu tức con trai lại thú vị thế này, Lục Hạo nhì nhìn phần gáy của chiếc đầu tròn tròn cúi xuống, được rồi, cậu nhóc tức giận rồi không thèm nói chuyện giống như mẹ của cậu, chiếc miệng nhỏ mím lại khiến người ta đau lòng.

“Sau khi con lớn lên thì sẽ biến thân, biến thành con trai đẹp trai.” Lục Hạo nhịn cười dỗ dành.

“Thật ạ?” Hạo Tử nhanh chóng ngẩng đầu, cặp mắt to sáng long lanh.

“Ừm.” Lục Hạo gật đầu rất chừng mực, sau đó, “Con trai mập.”

“Bố đẹp trai!”

Cậu bạn nhỏ Hạo Tử như một tờ giấy trắng, đã bị tẩy não như thế này, ảo tưởng bản thân mình khi nào lớn lên, sau đó biến thân thành đẹp trai cưới Tiểu Mễ về nhà.

“Bố đẹp trai cái này cái này, cái này nhìn có vẻ rất ngon!” Bàn tay nhỏ béo trắng chỉ vào một chiếc bánh ga tô phủ đầy hoa quả vui mừng kêu.

Lục Hạo nhìn chiếc bánh ga tô một cái lại nhìn chiếc chân ngắn béo béo của con trai một cái, “Con chỉ có thể ăn một miếng.”

“Vì sao! ! ! !” Cậu nhóc bất mãn kháng nghị nói.

“Bởi vì con quá béo rồi.” Lục Hạo nói rất thẳng thừng, còn may bây giờ cậu nhóc chưa có yêu cầu cụ thể gì đối với diện mạo, đứng trước chiếc bánh ga tô xinh đẹp thì càng chẳng buồn bận tâm.

“Không sao cả, sau này con sẽ biến thân!” Ý nghĩa là, bố ơi chiếc bánh ga tô này con sẽ rất nỗ lực tiêu diệt hết.

Về đến nhà, Lương Ngữ Hinh nghe thấy Lục Hạo lại gọi con trai là con trai mập liền duỗi tay ra phát, ý là phải hiểu cho tâm trạng của con trai sau khi béo ra, nhưng không ngờ rằng con trai lại lắc đầu rất độ lượng nói: “Mẹ ơi, mẹ cũng gọi con như vậy đi, sau này con biến thân mẹ sẽ biết được con đẹp trai thế nào!”

Giọng nói trẻ con ngây thơ như vậy, Lương Ngữ Hinh ôm con trai lên hôn hai cái, nhưng giữ chẳng được bao lâu, liền đặt xuống, trong lòng nghĩ, con trai khi nào con biến thân?

****************************************

Buổi tối hôm nay, đồ ăn là đầu bếp của “Nhân Lương” đến tận nơi phục vụ, Lương Ngữ Hinh chẳng cần phải làm gì cả, ôm con trai xúm lại dùng máy tính xách tay của Lục Hạo xem phim hoạt hình, Lục Hạo đến gõ gõ cửa, “Ăn cơm.”

Cậu nhóc nôn nóng sốt ruột bật dậy khỏi lòng mẹ nhảy xuống giường, giẫm lên đôi dép lê nhỏ bịch bịch bịch chạy ra ngoài trước, Lục Hạo cảm thấy, rất tốt, anh thơm cô gái của anh một cái trước ~!”

Lương Ngữ Hinh phát giác ra chiếc bóng đổ đến chầm chậm to lên, kiên quyết không ngẩng đầu, nhưng bị Lục Hạo véo lấy cằm nâng đầu lên, sau đó, một thứ ấm nóng nhét vào trong miệng, trò chơi rất nghịch ngợm biểu thị tâm trạng tốt của chủ nhân.

Ngoài cửa, con trai đang lớn tiếng gọi: “Bố mẹ mau đến đi, có rất nhiều đồ ăn ngon! ! Hai người ở bên trong chơi gì vậy? !”

“Chơi trò hôn.” Lục Hạo thả môi của Lương Ngữ Hinh ra, nhìn vào mắt, rất khẽ trả lời ở trước mặt cô.

Thiếu nghiêm túc quá, Lương Ngữ Hinh thật sự rất lo lắng anh cũng nói câu này ở trước mặt con trai, muốn đẩy ra nhưng lại chẳng có sức lực, ở bên cạnh của Lục Hạo, cô luôn luôn có thể mềm yếu nhõng nhẽo.

Đợi hai người chơi trò hôn xong ra ngoài, cậu nhóc đã nhịn rất khổ sở rồi, Lương Ngữ Hinh giáo dục con trai rất nghiêm khắc, giống như thế này trên bàn ăn người lớn chưa vào ngồi thì không thể bắt đầu ăn, cho nên Lục Hạo hoàn toàn tin tưởng con trai mập nhà mình không lén lút nhét miếng sườn chua ngọt vào trong miệng.

“Ăn trước đi, bố phải đưa mẹ con đi rửa tay.” Lục Hạo vểnh cằm lên ra hiệu.

Hạo Tử nhìn nhìn mẹ, được sự đồng ý, hoan hô, vừa nói “con đã rửa tay rất sạch sẽ” vừa cầm một miếng sườn nhỏ.

“Hôm nay em là công chúa.” Lục Hạo nói, kéo Lương Ngữ Hinh vào trong lòng, đứng trước bồn nước, hai đôi tay đan vào nhau, nghịch nước.

****************************************

Hạo Tử vốn dĩ ăn rất ngon, nghe thấy Lục Hạo nói: “Con trai, biểu diễn một màn ảo thuật cho con xem.”

Chiếc đầu nhỏ nhỏ nỗ lực ngẩng lên khỏi chỗ thịt, rất biết giữ thể diện cho bố mở to mắt lên.

Sau đó, Lương Ngữ Hinh nắm hai tay vào nhau đặt trước ngực, giống như là đang biểu diễn ngâm thơ, trong miệng bật ra một chữ: “Hạo.”

Một chữ, có thể đồng thời đại biểu cho Lục Hạo và Hạo Tử.

Cô đã luyện tập qua, tuy giọng nói có chút trống rỗng, nhưng cũng coi như có thể nghe.

Giống như tiếng gió từ trong sơn cốc xa xôi bay ra, phù một cái, khiến người ta hoảng hốt.

Lục Hạo chỉ cười, như thế này anh đã hài lòng lắm rồi, Lương Ngữ Hinh em có thể, anh vẫn luôn biết vậy!

Ngược lại Hạo Tử bị giật mình rồi, miếng xương trong tay vứt đi, chiếc miệng nhỏ muốn nói gì đó nhưng bị sặc lại, bật ho.

Khuôn mặt tròn nhỏ căng lên đỏ ửng, Lục Hạo ôm con trai lên đi đến bên bồn nước, ngón tay duỗi vào trong móc, nôn ra một miếng thịt, cậu nhó mặt đầy nước mắt.

Lục Hạo rửa sạch tay, nhìn thấy Lương Ngữ Hinh đứng ở bên cạnh mặt lộ vẻ sốt ruột. “Đừng có để tâm, bé mập quá kích động đó.”

Cậu nhóc thấp lùn phối hợp gật đầu: “Mẹ ơi, con quá kích động rồi.”

Lương Ngữ Hinh khóc cười không được, nói lại một lượt: “Hạo.”

Hạo Tử liền khó hu hu hu, sau đó a a a ôm lấy chân của mẹ không buông tay.

Lục Hạo nghĩ trong lòng, con trai con kích động như thế này làm gì? Mẹ của con đang gọi bố chứ không phải gọi con! Tình cảm dạt dào như thế này anh cũng muốn khóc rồi.

Hạo Tử khóc chẳng ra bộ dạng gì, “Hu hu hu, mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi…”

Cậu còn nhỏ, không biết nên biểu đạt thế nào, nhưng Lục Hạo và Lương Ngữ Hinh đều biết, con trai đang khóc vì điều gì.

Luôn luôn có bạn nhỏ cười cậu: Ồ ồ, mẹ của Hạo Tử là bị câm!

Luôn luôn có hàng xóm rì rầm bàn tán: Người phụ nữ mở tiệm hoa kia bị câm!

Luôn luôn có người hỏi đường: Ồ, tôi xin lỗi, tôi không biết cô không biết nói!

Luôn luôn có những lời lẽ thiện ý ác ý thế nọ thế kia, 6 năm nay, Hạo Tử đã nhìn thấy rất nhiều.

******************************************

Dỗ dành cho con trai vui vẻ, châm nến lên, cầu nguyện, cắt bánh ga tô, ánh nến nhuộm cho khuôn mặt của Lương Ngữ Hinh rất xinh đẹp.

6 năm nay, mỗi một lần sinh nhật Hạo Tử đều có thể có được một chiếc bánh kem nhỏ nhỏ, chiếc bánh ga tô lớn thế này đẹp đẽ thế này cậu rất muốn nhưng mà hiểu chuyện nên chưa từng đòi hỏi.

“Mẹ ơi, sinh nhật vui vẻ! Hạo Tử yêu mẹ!”

“Tiểu Ngữ, sinh nhật vui vẻ! Anh yêu em!”

Không chút nghi vấn, lời thoại là vừa rồi đã tập luyện qua.

Lương Ngữ Hinh đỏ mặt bởi vì câu anh yêu em kia, chủ động nắm lấy tay của Lục Hạo, véo một cái, thả ra.

Lục Hạo cười, nắm lấy tay cô, không buông.

Cậu bạn nhỏ Hạo Tử bắt đầu ăn từng miếng bánh kem to, hơn nữa thân mang trọng trách lớn.

Lục Hạo cảm thấy, ngày trọng đại như thế này, con trai bóng đèn điện lớn như con đây cần phải tránh đi một chút.

Đúng vậy, thời gian thật vừa khéo, Tông Chính Hạo Thần gọi điện đến, bảo Lục Hạo đưa con trai xuống dưới.

Cậu bạn nhỏ Hạo Tử vẫn còn chưa biết bản thân mình đã bị ông bố đẹp trai của cậu liệt vào hàng bóng đèn điện rồi, còn học theo chú giải phóng quân trong đại viện của Bắc Kinh ưỡn chiếc ngực nhỏ lên vỗ vỗ nói: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ! !”

Lương Ngữ Hinh không biết là chuyện gì, quay đầu nhìn Lục Hạo.

Lục Hạo đem bánh ga tô chia ra bọc cẩn thận lại, rất tự nhiên nói: “Anh đưa con xuống dưới, Hạo Tử đang đợi ở dưới lầu.”

Đi đâu vậy? ! ! Lương Ngữ Hinh kéo giữ tay áo của Lục Hạo.

Lục Hạo kề vào bên tai cô, “Buổi tối con trai ngủ ở nhà Tiểu Hồ Điệp.”

Một câu nói, khiến tai của Lương Ngữ Hinh nóng rực lên.

Cậu bạn nhỏ Hạo Tử được bố ôm cảm thấy rất hạnh phúc, còn không quên nói với mẹ: “Mẹ ơi, Hạo Tử sẽ đem bánh sinh nhật của mẹ đến cho dì Tiểu Hồ Điệp và em trai Đồng Đồng, Hạo Tử là em bé ngoan rất nghe lời!”

Lục Hạo còn không quên bổ sung, “Bà xã nhà Quản Tử có thai không tiện, vẫn là để cho Tiểu Hồ Điệp trông một đêm thì anh thấy yên tâm hơn.”

Cái gì gọi là yên tâm hơn? ! ! ! ! ! Lục Hạo anh trắng trợn như vậy! ! ! ! Hôm nay là sinh nhật của em, có phải là anh quên rồi không! ! ! ! Lương Ngữ Hinh cảm thấy, cô nhất định phải luyện tập thật tốt, rồi sẽ có một ngày thành công để có thể gào thét với Lục Hạo! Nhất định! !


/72

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status