Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đi rồi, bốn người trở lại phòng sách một lần nữa, ngồi trên ghế sofa ai cũng nói không ra lời. Triển Tô Phàm liên tục lau lau mũi, chùi chùi mắt, Ông Triển cùng ông Kiều đôi mắt hồng hồng nhìn chăm chú bàn trà mà thất thần. Sắc mặt Ngụy Hải Trung cũng không khá hơn chút nào. Trong lòng bốn người có một loại cảm xúc giống nhau, đó là hối hận.
Qua một lúc lâu sau, Triển Khôn là người đầu tiên lên tiếng: “Tô Phàm, ngươi nói Cố Khê mở quán sủi cảo, việc làm ăn thế nào?”
Triển Tô Phàm hoàn hồn, mang theo giọng mũi mà trả lời: “Làm ăn rất tốt.”
Ngụy Hải Trung nói vào một câu: “Cháu cũng đã tới quán sủi cảo của Tiểu Hà, việc làm ăn rất tốt. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng cùng quản lý. Hai đứa nhỏ rất thích buôn bán, cũng rất có sáng kiến.”
Trong lòng ông Triển cùng ông Kiều lập tức sinh ra một niềm kiêu ngạo, không hổ là cháu nội của bọn họ. Tiếp theo, hai người lại suy sụp mặt, bọn họ càng muốn được cháu nội và “Con dâu” tha thứ a.
Ông Triển lập tức nghĩ đến một việc: “Quy mô quán sủi cảo của Cố Khê thế nào?”
Triển Tô Phàm trả lời: “Quán sủi cảo có hai tầng, bất quá cũng không lớn lắm.”
Nghe ra ý của Ông Triển, Ngụy Hải Trung nói: “Thân thể Tiểu Hà không tốt, Tô Nam và Thiệu Bắc mở cho cậu ấy quán sủi cảo này cũng chỉ là cho cậu ấy tìm việc mua vui, cho nên không muốn mở lớn quá.”
“Vậy sao.” Ông Triển chà xát tay, ông còn định lén lút mở rộng quán sủi cảo cho Cố Khê a. Thân thể Cố Khê không tốt, ý tưởng này không thể thực hiện rồi.
Ông Kiều hỏi: “Cố Khê thích cái gì?”
Cái này làm khó Ngụy Hải Trung rồi, anh suy nghĩ một lúc lâu, lắc đầu: “Tiểu Hà không đam mê vật chất, bình thường rất thích nấu ăn. Bất quá bởi vì xương cốt đau nhức nên không thể đụng vào nước lạnh, hiện tại Tô Nam và Thiệu Bắc rất ít cho cậu ấy xuống bếp. Tô Nam và Thiệu Bắc ở Mỹ có một người bạn là thầy thuốc đông y, hình như hiện tại Tiểu Hà đang học y với người này.”
Ông Kiều nhíu chặt mi tâm, thật cẩn thận hỏi: “Thân thể Cố Khê, rốt cuộc xấu đến cỡ nào?”
Ngụy Hải Trung thở hắt ra, nói: “Có lẽ không khả quan lắm. Năm trước, thời điểm cháu thấy cậu ấy sắc mặt của cậu ấy rất kém, người gầy chỉ còn bộ xương. Lúc tết đến còn bị viêm phổi một trận. Tiểu Hà từng kiểm tra đơn giản ở bệnh viện Phổ Hà một lần. Cậu ấy bị thiếu máu nghiêm trọng, bởi vì xương ngực biến dạng, nên khí quản của cậu ấy thật không tốt, thời tiết lạnh sẽ bị ho khan. Mấy ngày nay cậu ấy cũng đang bị ho khan, mỗi ngày Tô Nam và Thiệu Bắc đều cho cậu ấy uống canh tuyết lê.”
Trong lòng ông Triển và ông Kiều run rẩy, Triển Tô Phàm cúi đầu, ở trong lòng chửi rủa chính mình.
Nghĩ tới gì đó, Ngụy Hải Trung vỗ mạnh lên mặt mình, vô cùng tự trách mà nói: “Hiện tại ngẫm lại, Tiểu Hà thiếu máu nhất định là do lúc sinh em bé đi. Ngày đó Tiểu Hà vẫn luôn che bụng, còn không cho cháu đưa cậu ấy đến bệnh viện, cũng không để cháu bôi thuốc cho cậu ấy. Đều là do cháu sơ ý, nếu cháu cẩn thận một chút, có lẽ…”
Kiều Tác Hành đè bàn tay Ngụy Hải Trung lại nâng lên xuống, cũng vô cùng tự trách và hối hận, ông nói: “Nếu Tô Nam và Thiệu Bắc không nói, chúng ta có ai ngờ Cố Khê … Hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, cố gắng ngẫm nghĩ nên làm thế nào để bồi thường cho cậu ấy. Không lấy được sự tha thứ của Cố Khê và bọn nhỏ, ta chết không nhắm mắt.”
“Ba, Chú Kiều, đều tại con, đều tại con …” Âm thanh Triển Tô Phàm đầy nghẹn ngào, “Nếu không phải con ghen tị quá nặng, sự việc cũng sẽ không như thế này.”
“Chúng ta đều có sai, không riêng gì một mình ngươi.” Nếp nhắn nơi khóe mắt của Kiều Tác Hành như hằn sâu thêm, “Tô Phàm này, ngươi là người trẻ tuổi, hiểu được suy nghĩ của người tuổi trẻ, ngươi giúp chúng ta suy nghĩ xem nên làm thế nào để bồi thường cho Cố Khê và bọn nhỏ. Phải giữ vững tinh thần, tiếp theo chúng ta còn phải cố gắng rất nhiều, không ai được phép ngã quỵ.”
Triển Tô Phàm gật gật đầu, lau đi nước mắt.
Ông Triển nhíu chặt mi tâm, Cố Khê không có đam mê vật chất, chỉ thích nấu ăn. Chẳng lẽ tặng sách nấu ăn hay một bộ nồi chén sao? Ông Triển đột nhiên cảm thấy hình như hai mắt của mình bị trâu bò ị lên rồi thì phải, chứ nếu không sao chẳng nhìn ra người nọ thích cái gì, cần cái gì?
“Hải Trung, chú Triển làm phiền ngươi chuyện này.”
“Chú nói đi.”
“Giúp chúng ta điều tra xem Cố Khê thích cái gì.”
“… Dạ.”
Bốn người ai cũng không có tâm tư ăn cơm tối, Ngụy Hải Trung có vợ mang thai nên không thể không trở về nhà, bất quá tối nay anh tuyệt đối sẽ mất ngủ. Ông Triển và ông Kiều bảo quản gia đưa cơm tối lên phòng sách, cũng dặn dò không cần quá cầu kỳ, hiện tại bọn họ nào có tâm tư để ăn cơm. Nếu không phải bây giờ thân thể của bọn họ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, thì đêm nay bọn họ sẽ không ăn cơm. Từ sau khi đem công ty giao cho con trai, hai ông cụ ở nhà hưởng thụ thanh nhàn, giờ đây lại một nữa phải hao tổn tâm tư đầu óc. Bất quá lần này không phải vì chuyện làm ăn, nên không phải cứ dùng tiền hay lợi ích là có thể giải quyết.
※
Tâm tình của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng rất trầm trọng, lúc về gần đến nhà, cả hai người điều chỉnh lại nét mặt, bày ra bộ dạng sung sướng mỗi khi về đến nhà. Cổng biệt thự từ từ mở ra, Triển Tô Nam lái xe vào trước, Kiều Thiệu Bắc đi theo sau, xe hơi còn chưa dừng lại, đã có hai đứa nhỏ chạy vù từ trong nhà ra. Nhìn thấy bọn nó, hốc mắt Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam cay xè một trận.
Ngừng xe lại, nhanh chóng xuống xe, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ôm lấy đứa nhỏ đang đứng ở ngoài cửa xe chào đón bọn họ, lên tiếng trách cứ: “Trời lạnh thế này sao chỉ mặc một cái áo len mà đã chạy ra đây.”
“Không lạnh.” Dương Dương và Nhạc Nhạc kéo hai ba vào nhà, miệng hỏi: “Ba, không phải hai ba nói phải đến khuya mới trở về sao? Hai ba ăn cơm chưa?” Tiếp theo Nhạc Nhạc nhăn nhăn cái mũi: “Ba, hai ba hút thuốc sao?” Trên người của hai ba toàn là mùi khói thuốc đã lâu không thấy.
Trong lòng chua xót một trận, lại có chút áy náy, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mở cửa nhà ra, dẫn các con vào trong nhà ấm áp, đang muốn giải thích lý do về sớm và hút thuốc lá, thì có một người đang đứng chờ bọn họ ngay cửa nhà, lên tiếng gọi: “Tô Nam, Thiệu Bắc, đã về rồi.”
Hai người vừa nhấc đầu lên, trong lòng nhanh chóng nảy lên một cỗ xúc động muốn ôm chặt lấy người nọ vào lòng, và rồi bọn họ cũng làm như thế thật.
Cố Khê ở trước mặt bọn nhỏ bị hai người ôm lấy có chút không quen, hơi đẩy hai người ra, hỏi: “Ăn cơm chưa? Không phải nói đến khuya mới trở về sao?”
Không buông Cố Khê ra, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc một tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cố Khê, một tay kéo lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp của con trai, nói: “Công ty có việc đột xuất, bọn anh phái cấp dưới đi thay mình.”
“Thế thì chưa ăn tối đi.” Cố Khê lập tức rút tay ra, “Em đi làm cơm cho các anh, các anh tới phòng khách ngồi chờ đi.”
“Không cần đâu, ăn chút gì cũng được, buổi tối còn cơm thừa không?” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại giữ chặt lấy tay Cố Khê, không muốn buông ra.
Cố Khê không đồng ý: “Bận rộn cả một ngày, về đến nhà sao có thể ăn cơm thừa, đến phòng khách chờ đi.” Ăn lẩu nên chỉ dư lại chút nước béo và nước canh, sao có thể để cho hai người kia ăn.
Lại rút tay ra, đẩy đẩy hai người về phía phòng khách, Cố Khê đi vào phòng bếp. Dương Dương và Nhạc Nhạc vừa nghe thấy hai ba còn chưa ăn cơm tối, liền kéo hai ba tới phòng khách, Nhạc Nhạc lên tiếng: “Ba, hai ba nghỉ ngơi đi, con đi rót nước cho hai ba.” Từ nãy đến giờ hai đứa rất ít kêu ba “Triển” và ba “Kiều”, nếu Cố Khê không ở đó, hai đứa đều là sẽ gọi là “Ba ba” hoặc “Ba”.
Lúc nãy hai người còn chưa có phát hiện ra, giờ khắc này bọn họ mới nhận ra được bọn nhỏ thay đổi xưng hô với mình. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc rốt cuộc không khống chế được kích động trong lòng, xoay người ôm lấy con trai ruột của bọn họ.
“A!” Hai đứa nhỏ không hề đề phòng, giật mình hét lớn một tiếng.
Triển Tô Nam nhấc chân đi vào phòng khách, vừa đi vừa tung Nhạc Nhạc lên cao, rất bất mãn mà nói: “Đã 12 tuổi sao còn nhẹ thế này.” Tứ chi nhỏ nhắn của hai đứa nhỏ có thể dùng cây gậy trúc để hình dung.
Nhạc Nhạc ôm cổ ba ba, cười ha ha, nói: “Bạn trai trong lớp tụi con đều như vậy. Thầy thể dục nói hiện tại tụi con nên gầy, sẽ cao lên được, nếu béo sẽ không cao được đâu. Con muốn mình phải cao lên.”
Dương Dương thật hâm mộ, nói: “Bọn con muốn cao giống như ba vậy.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã đi vào phòng khách, ông bà Từ mới vừa ăn lẩu xong không lâu, đang đi lại trong phòng khách để tiêu cơm, thì thấy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm hai đứa bé đi đến, bọn họ cũng nghe được lời nói của bọn nhỏ, trên mặt đầy vui vẻ vì hai đứa bé và Cố Khê được hạnh phúc.
Chào hỏi hai ông bà một tiếng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm con trai ngồi xuống ghế sofa, thực chắc chắn mà nói: “Sau này các con nhất định có thể cao giống ba.”
Kiều Thiệu Bắc đỡ nhẹ lấy cánh tay phải của Dương Dương, hỏi: “Có đỡ hơn chút nào không?”
Dương Dương gật gật đầu: “Tốt hơn nhiều, cũng không còn đau nữa. Ba, đấp thạch cao thật bất tiện, khi nào thì có thể tháo thạch cao ra a.”
Nghĩ đến lý do cánh tay con trai bị tổn thương, thần sắc Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hơi có chút biến hóa, hai người cố áp chế tâm tình phức tạp, Kiều Thiệu Bắc ôm chặt lấy con trai: “Chú La Kiệt nói khi nào có thể tháo thì lúc đó mới có thể tháo. Đấp thạch cao đúng là rất bất tiện, nhưng vì tốt cho cánh tay của con, con cố chịu đựng một chút.”
“Dạ.” Dương Dương thực nghe lời.
Hôn con trai một cái, đặt con trai lên trên ghế sa lon, Kiều Thiệu Bắc đứng lên, cởi áo khoác ra: “Ba tới phòng bếp nhìn xem.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc hiểu rõ liền ‘dạ’ một tiếng, tiếp theo Triển Tô Nam cũng buông Nhạc Nhạc ra, cùng Kiều Thiệu Bắc đi tới phòng bếp. Nhạc Nhạc quỳ gối trên ghế sofa nhìn hai ba rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn có một chút nghi hoặc. Dương Dương giựt giựt Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc lập tức thu hồi tâm tư, chờ buổi tối đi ngủ sẽ nói với anh hai.
Đem áo khoác và tây trang treo lên móc đứng, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đi đến phòng bếp thì nghe được tiếng xào rau, Kiều Thiệu Bắc giơ tay áo lên ngửi ngửi, quả nhiên mùi khói thuốc rõ ràng. Triển Tô Nam vỗ hắn một cái, đi vào trước. Nghe được tiếng bước chân, Cố Khê đang xào rau, quay đầu lại, tiếp theo nhìn hai người cười nói: “Sao lại tới đây? Đi nghỉ ngơi đi, lập tức xong ngay.”
Triển Tô Nam cuốn tay áo lên: “Để anh xào cho.” Nói xong, liền muốn lấy đi cái xẻng đảo thức ăn trong tay Cố Khê.
Cố Khê né tránh, hơi có chút không vui mà nói: “Bảo các anh nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi, cũng không phải em không biết xào rau.” Lấy khửu tay đẩy Triển Tô Nam vướng bận ra, động tác Cố Khê nhanh nhẹn mở nấp nồi ra, múc thịt bò đã nấu xong ra dĩa.
Triển Tô Nam bị ghét bỏ, phì cười một tiếng, dựa sát vào Cố Khê hôn trộm một cái, rồi mới bưng chén đĩa lên: “Được rồi, anh nghe lời em, ngoan ngoãn ngồi đây, không làm phiền em.” Tiếp theo y ngửi ngửi mùi thơm của dĩa thịt bò, vẻ mặt thỏa mãn mà nói: “Thơm quá, vốn không thấy đói, giờ thì lại thấy rất đói.”
Trên mặt Cố Khê nở nụ cười thật tươi: “Buổi tối ăn lẩu nên thừa lại không ít đồ ăn, đều là có sẵn, cũng gọt rửa hết rồi, chỉ cần nấu chín là xong. Các anh muốn ăn cơm hay là ăn mì? Còn cơm nguội hôm qua. Buổi tối nay bọn em ăn mì.”
“Ăn cơm đi, đồ ăn thơm như thế ăn với cơm là ngon nhất.” Kiều Thiệu Bắc thực tự giác bước đến bàn ăn cơm ngồi xuống, một bộ tư thế chuẩn bị ăn cơm.
“Đi rửa tay.” Cố Khê đảo nồi, rồi đặt lên bếp lò, còn có thêm hai chảo đồ ăn.
Triển Tô Nam bưng chén dĩa đã có thức ăn lên bàn, rồi đi rửa tay với Kiều Thiệu Bắc. Rửa tay xong, Kiều Thiệu Bắc hỏi: “Tiểu Hà, cơm nguội ở đâu? Anh đem hâm nóng.”
“Trong tủ lạnh.”
Kiều Thiệu Bắc đi tới tủ lạnh lấy cơm nguội, Triển Tô Nam thì đứng ở bàn bếp nhìn Cố Khê xào rau. Chỉ cần đứng ở bên cạnh nhìn Cố Khê thế này, Triển Tô Nam mới cảm thấy cơn phẫn nộ cùng bi ai cách đây hơn một giờ bị người ta khơi dậy đã giảm bớt đi phần nào. Kiều Thiệu Bắc cũng giống như vậy, nhìn chăm chú vào bóng dáng bận rộn của Cố Khê, trái tim Kiều Thiệu Bắc dần dần yên tĩnh trở lại. Phải làm sao đây, hiện tại hắn chỉ muốn ôm Tiểu Hà lên lầu, ôm vào phòng ngủ của bọn họ … rồi thả dê.
“Tiểu Hà.”
“Hử?”
Một lát sau, Cố Khê lại nấu xong một món cải chua thịt ba chỉ.
Kiều Thiệu Bắc liếm liếm miệng: “Đêm nay, nghỉ ngơi sớm một chút được không?”
Cố Khê khó hiểu mà quay đầu lại, có ý gì? Nhưng khi cậu nhìn thấy hai mắt của Kiều Thiệu Bắc, cậu lập tức hiểu rõ. ‘Oanh’, mặt Cố Khê nháy mắt đỏ bừng. Cậu quay đầu về, thần sắc vô cùng mất tự nhiên, cái chảo trên tay cũng không biết phải để tới chỗ nào.
“Tiểu Hà, anh đói bụng.” Triển Tô Nam thực quá đáng mà ôm lấy Cố Khê, ba chữ cuối cùng được nhấn rất mạnh.
Cố Khê nuốt nuốt cổ họng, lắp bắp nói: “Lập, lập tức xong ngay. Anh, anh tới ngồi đi.”
Hôn lên môi Cố Khê một cái, không muốn chút nữa Cố Khê xào rau sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Triển Tô Nam ngoan ngoãn đi tới bàn ăn. Trên trán chảy mồ hôi, tim đập rộn ràng, Cố Khê tập trung tinh thần nấu món cuối cùng, không rõ hôm nay hai người này đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ đều là ở trong phòng mới nói ra loại yêu cầu này.
Cũng may kế tiếp Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng chịu an phận, sau khi Cố Khê nấu xong món cuối cùng, bọn họ thực im lặng mà ăn cơm, ăn sạch sành sanh hết mọi thứ, không chừa lại bất cứ thứ gì.
Buổi tối ăn lẩu, trên người sẽ có mùi lẩu, sau đó còn nấu xào đồ ăn, nghĩ đến tối hai người này muốn làm cái gì, sau khi hai người ăn xong, Cố Khê liền đi lên lầu tắm rửa. Cả người Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đầy mùi thuốc lá, bọn họ đến trong phòng khách chơi đùa với các con một chút, rồi cũng lên lầu.
Các ba đều lần lượt lên lầu, Dương Dương muốn đi WC, Nhạc Nhạc cũng theo đi. Đóng cửa lại, hai anh em ai cũng không có ý dùng WC, một đứa ngồi ở bồn cầu và một đứa ngồi trên bồn tắm lớn, trên mặt là nét đăm chiêu suy nghĩ.
“Anh, sao em cảm thấy đêm nay khi hai ba trở về thì tâm tình không được tốt a?”
Dương Dương mặt nhăn mày nhíu: “Anh cũng thấy vậy. Có phải công ty của hai ba đã xảy ra chuyện hay không?”
Nhạc Nhạc thực lo lắng: “Ngày mai chúng ta có nên hỏi thăm hai ba một chút không? Không phải tin tức trên TV đang nói tài chính ở Mỹ đang bị khủng hoảng sao, anh nói xem – công ty của hai ba có thể bị ảnh hưởng không a?.”
“Đừng nói bừa, tốt không linh xấu lại linh.” Dương Dương nhanh chóng ‘phi phi phi’ phun ra ba bãi nước miếng, Nhạc Nhạc cũng nhanh chóng phun ra ba bãi nước miếng, xóa bỏ miệng quạ đen của bé.
Nghĩ nghĩ, Dương Dương nói: “Mấy ngày nay hai ba đều rất bận, chờ hai ba thư thả rồi chúng ta hỏi thăm một chút. Có lẽ không phải chuyện của công ty đâu. Chúng ta đừng có đoán mò, bằng không sẽ bị hai ba đánh đòn.”
“Dạ.” Nhạc Nhạc gật gật đầu.
Tạm thời thương lượng xong, Dương Dương và Nhạc Nhạc rời khỏi WC, tới phòng khách xem TV với ông bà. Xem ra đêm nay ba người ba sẽ không xuất hiện, bọn nó phải giúp các ba chăm sóc cho ông bà.
Lúc Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng xem TV với ông bà, thì ở phòng ngủ trên lầu 1, ba người ba của bọn nó đang làm chuyện rất ân ái, rất ân ái. Ân ái cũng không kịch liệt, nhưng lại hết sức triền miên. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dùng môi miệng của bọn họ lưu lại những vết tích tình yêu của bọn họ trên toàn bộ cơ thể của Cố Khê.
Cố Khê không hề kháng cự, tuy vẫn rất ngượng ngùng, nhưng cậu rất an tâm mở rộng thân thể của mình, để hai người đem mầm móng của bọn họ thẳng tiến vào trong cơ thể cậu. Muốn, rất muốn, rất muốn sinh em bé cho hai người này, sinh ra đứa con thuộc về bọn họ. Cậu cảm thấy thực may mắn, thực may mắn ở thời điểm đó chính mình vẫn cố gắng kiên trì, tuy ngày trôi qua rất khó khăn, rất cay đắng, nhưng cậu đã đợi được hạnh phúc mà cậu khát vọng. Cậu khát vọng được hai người này yêu thương, khát vọng sinh em bé cho hai người này.
“Tô Nam… Thiệu Bắc…”
“Tiểu Hà, Tiểu Hà của anh, bọn anh rất yêu Tiểu Hà … anh và Tô Nam ( Thiệu Bắc) chỉ yêu một mình Tiểu Hà …”
A
Qua một lúc lâu sau, Triển Khôn là người đầu tiên lên tiếng: “Tô Phàm, ngươi nói Cố Khê mở quán sủi cảo, việc làm ăn thế nào?”
Triển Tô Phàm hoàn hồn, mang theo giọng mũi mà trả lời: “Làm ăn rất tốt.”
Ngụy Hải Trung nói vào một câu: “Cháu cũng đã tới quán sủi cảo của Tiểu Hà, việc làm ăn rất tốt. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng cùng quản lý. Hai đứa nhỏ rất thích buôn bán, cũng rất có sáng kiến.”
Trong lòng ông Triển cùng ông Kiều lập tức sinh ra một niềm kiêu ngạo, không hổ là cháu nội của bọn họ. Tiếp theo, hai người lại suy sụp mặt, bọn họ càng muốn được cháu nội và “Con dâu” tha thứ a.
Ông Triển lập tức nghĩ đến một việc: “Quy mô quán sủi cảo của Cố Khê thế nào?”
Triển Tô Phàm trả lời: “Quán sủi cảo có hai tầng, bất quá cũng không lớn lắm.”
Nghe ra ý của Ông Triển, Ngụy Hải Trung nói: “Thân thể Tiểu Hà không tốt, Tô Nam và Thiệu Bắc mở cho cậu ấy quán sủi cảo này cũng chỉ là cho cậu ấy tìm việc mua vui, cho nên không muốn mở lớn quá.”
“Vậy sao.” Ông Triển chà xát tay, ông còn định lén lút mở rộng quán sủi cảo cho Cố Khê a. Thân thể Cố Khê không tốt, ý tưởng này không thể thực hiện rồi.
Ông Kiều hỏi: “Cố Khê thích cái gì?”
Cái này làm khó Ngụy Hải Trung rồi, anh suy nghĩ một lúc lâu, lắc đầu: “Tiểu Hà không đam mê vật chất, bình thường rất thích nấu ăn. Bất quá bởi vì xương cốt đau nhức nên không thể đụng vào nước lạnh, hiện tại Tô Nam và Thiệu Bắc rất ít cho cậu ấy xuống bếp. Tô Nam và Thiệu Bắc ở Mỹ có một người bạn là thầy thuốc đông y, hình như hiện tại Tiểu Hà đang học y với người này.”
Ông Kiều nhíu chặt mi tâm, thật cẩn thận hỏi: “Thân thể Cố Khê, rốt cuộc xấu đến cỡ nào?”
Ngụy Hải Trung thở hắt ra, nói: “Có lẽ không khả quan lắm. Năm trước, thời điểm cháu thấy cậu ấy sắc mặt của cậu ấy rất kém, người gầy chỉ còn bộ xương. Lúc tết đến còn bị viêm phổi một trận. Tiểu Hà từng kiểm tra đơn giản ở bệnh viện Phổ Hà một lần. Cậu ấy bị thiếu máu nghiêm trọng, bởi vì xương ngực biến dạng, nên khí quản của cậu ấy thật không tốt, thời tiết lạnh sẽ bị ho khan. Mấy ngày nay cậu ấy cũng đang bị ho khan, mỗi ngày Tô Nam và Thiệu Bắc đều cho cậu ấy uống canh tuyết lê.”
Trong lòng ông Triển và ông Kiều run rẩy, Triển Tô Phàm cúi đầu, ở trong lòng chửi rủa chính mình.
Nghĩ tới gì đó, Ngụy Hải Trung vỗ mạnh lên mặt mình, vô cùng tự trách mà nói: “Hiện tại ngẫm lại, Tiểu Hà thiếu máu nhất định là do lúc sinh em bé đi. Ngày đó Tiểu Hà vẫn luôn che bụng, còn không cho cháu đưa cậu ấy đến bệnh viện, cũng không để cháu bôi thuốc cho cậu ấy. Đều là do cháu sơ ý, nếu cháu cẩn thận một chút, có lẽ…”
Kiều Tác Hành đè bàn tay Ngụy Hải Trung lại nâng lên xuống, cũng vô cùng tự trách và hối hận, ông nói: “Nếu Tô Nam và Thiệu Bắc không nói, chúng ta có ai ngờ Cố Khê … Hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, cố gắng ngẫm nghĩ nên làm thế nào để bồi thường cho cậu ấy. Không lấy được sự tha thứ của Cố Khê và bọn nhỏ, ta chết không nhắm mắt.”
“Ba, Chú Kiều, đều tại con, đều tại con …” Âm thanh Triển Tô Phàm đầy nghẹn ngào, “Nếu không phải con ghen tị quá nặng, sự việc cũng sẽ không như thế này.”
“Chúng ta đều có sai, không riêng gì một mình ngươi.” Nếp nhắn nơi khóe mắt của Kiều Tác Hành như hằn sâu thêm, “Tô Phàm này, ngươi là người trẻ tuổi, hiểu được suy nghĩ của người tuổi trẻ, ngươi giúp chúng ta suy nghĩ xem nên làm thế nào để bồi thường cho Cố Khê và bọn nhỏ. Phải giữ vững tinh thần, tiếp theo chúng ta còn phải cố gắng rất nhiều, không ai được phép ngã quỵ.”
Triển Tô Phàm gật gật đầu, lau đi nước mắt.
Ông Triển nhíu chặt mi tâm, Cố Khê không có đam mê vật chất, chỉ thích nấu ăn. Chẳng lẽ tặng sách nấu ăn hay một bộ nồi chén sao? Ông Triển đột nhiên cảm thấy hình như hai mắt của mình bị trâu bò ị lên rồi thì phải, chứ nếu không sao chẳng nhìn ra người nọ thích cái gì, cần cái gì?
“Hải Trung, chú Triển làm phiền ngươi chuyện này.”
“Chú nói đi.”
“Giúp chúng ta điều tra xem Cố Khê thích cái gì.”
“… Dạ.”
Bốn người ai cũng không có tâm tư ăn cơm tối, Ngụy Hải Trung có vợ mang thai nên không thể không trở về nhà, bất quá tối nay anh tuyệt đối sẽ mất ngủ. Ông Triển và ông Kiều bảo quản gia đưa cơm tối lên phòng sách, cũng dặn dò không cần quá cầu kỳ, hiện tại bọn họ nào có tâm tư để ăn cơm. Nếu không phải bây giờ thân thể của bọn họ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, thì đêm nay bọn họ sẽ không ăn cơm. Từ sau khi đem công ty giao cho con trai, hai ông cụ ở nhà hưởng thụ thanh nhàn, giờ đây lại một nữa phải hao tổn tâm tư đầu óc. Bất quá lần này không phải vì chuyện làm ăn, nên không phải cứ dùng tiền hay lợi ích là có thể giải quyết.
※
Tâm tình của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng rất trầm trọng, lúc về gần đến nhà, cả hai người điều chỉnh lại nét mặt, bày ra bộ dạng sung sướng mỗi khi về đến nhà. Cổng biệt thự từ từ mở ra, Triển Tô Nam lái xe vào trước, Kiều Thiệu Bắc đi theo sau, xe hơi còn chưa dừng lại, đã có hai đứa nhỏ chạy vù từ trong nhà ra. Nhìn thấy bọn nó, hốc mắt Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam cay xè một trận.
Ngừng xe lại, nhanh chóng xuống xe, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ôm lấy đứa nhỏ đang đứng ở ngoài cửa xe chào đón bọn họ, lên tiếng trách cứ: “Trời lạnh thế này sao chỉ mặc một cái áo len mà đã chạy ra đây.”
“Không lạnh.” Dương Dương và Nhạc Nhạc kéo hai ba vào nhà, miệng hỏi: “Ba, không phải hai ba nói phải đến khuya mới trở về sao? Hai ba ăn cơm chưa?” Tiếp theo Nhạc Nhạc nhăn nhăn cái mũi: “Ba, hai ba hút thuốc sao?” Trên người của hai ba toàn là mùi khói thuốc đã lâu không thấy.
Trong lòng chua xót một trận, lại có chút áy náy, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mở cửa nhà ra, dẫn các con vào trong nhà ấm áp, đang muốn giải thích lý do về sớm và hút thuốc lá, thì có một người đang đứng chờ bọn họ ngay cửa nhà, lên tiếng gọi: “Tô Nam, Thiệu Bắc, đã về rồi.”
Hai người vừa nhấc đầu lên, trong lòng nhanh chóng nảy lên một cỗ xúc động muốn ôm chặt lấy người nọ vào lòng, và rồi bọn họ cũng làm như thế thật.
Cố Khê ở trước mặt bọn nhỏ bị hai người ôm lấy có chút không quen, hơi đẩy hai người ra, hỏi: “Ăn cơm chưa? Không phải nói đến khuya mới trở về sao?”
Không buông Cố Khê ra, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc một tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cố Khê, một tay kéo lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp của con trai, nói: “Công ty có việc đột xuất, bọn anh phái cấp dưới đi thay mình.”
“Thế thì chưa ăn tối đi.” Cố Khê lập tức rút tay ra, “Em đi làm cơm cho các anh, các anh tới phòng khách ngồi chờ đi.”
“Không cần đâu, ăn chút gì cũng được, buổi tối còn cơm thừa không?” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại giữ chặt lấy tay Cố Khê, không muốn buông ra.
Cố Khê không đồng ý: “Bận rộn cả một ngày, về đến nhà sao có thể ăn cơm thừa, đến phòng khách chờ đi.” Ăn lẩu nên chỉ dư lại chút nước béo và nước canh, sao có thể để cho hai người kia ăn.
Lại rút tay ra, đẩy đẩy hai người về phía phòng khách, Cố Khê đi vào phòng bếp. Dương Dương và Nhạc Nhạc vừa nghe thấy hai ba còn chưa ăn cơm tối, liền kéo hai ba tới phòng khách, Nhạc Nhạc lên tiếng: “Ba, hai ba nghỉ ngơi đi, con đi rót nước cho hai ba.” Từ nãy đến giờ hai đứa rất ít kêu ba “Triển” và ba “Kiều”, nếu Cố Khê không ở đó, hai đứa đều là sẽ gọi là “Ba ba” hoặc “Ba”.
Lúc nãy hai người còn chưa có phát hiện ra, giờ khắc này bọn họ mới nhận ra được bọn nhỏ thay đổi xưng hô với mình. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc rốt cuộc không khống chế được kích động trong lòng, xoay người ôm lấy con trai ruột của bọn họ.
“A!” Hai đứa nhỏ không hề đề phòng, giật mình hét lớn một tiếng.
Triển Tô Nam nhấc chân đi vào phòng khách, vừa đi vừa tung Nhạc Nhạc lên cao, rất bất mãn mà nói: “Đã 12 tuổi sao còn nhẹ thế này.” Tứ chi nhỏ nhắn của hai đứa nhỏ có thể dùng cây gậy trúc để hình dung.
Nhạc Nhạc ôm cổ ba ba, cười ha ha, nói: “Bạn trai trong lớp tụi con đều như vậy. Thầy thể dục nói hiện tại tụi con nên gầy, sẽ cao lên được, nếu béo sẽ không cao được đâu. Con muốn mình phải cao lên.”
Dương Dương thật hâm mộ, nói: “Bọn con muốn cao giống như ba vậy.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã đi vào phòng khách, ông bà Từ mới vừa ăn lẩu xong không lâu, đang đi lại trong phòng khách để tiêu cơm, thì thấy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm hai đứa bé đi đến, bọn họ cũng nghe được lời nói của bọn nhỏ, trên mặt đầy vui vẻ vì hai đứa bé và Cố Khê được hạnh phúc.
Chào hỏi hai ông bà một tiếng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm con trai ngồi xuống ghế sofa, thực chắc chắn mà nói: “Sau này các con nhất định có thể cao giống ba.”
Kiều Thiệu Bắc đỡ nhẹ lấy cánh tay phải của Dương Dương, hỏi: “Có đỡ hơn chút nào không?”
Dương Dương gật gật đầu: “Tốt hơn nhiều, cũng không còn đau nữa. Ba, đấp thạch cao thật bất tiện, khi nào thì có thể tháo thạch cao ra a.”
Nghĩ đến lý do cánh tay con trai bị tổn thương, thần sắc Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hơi có chút biến hóa, hai người cố áp chế tâm tình phức tạp, Kiều Thiệu Bắc ôm chặt lấy con trai: “Chú La Kiệt nói khi nào có thể tháo thì lúc đó mới có thể tháo. Đấp thạch cao đúng là rất bất tiện, nhưng vì tốt cho cánh tay của con, con cố chịu đựng một chút.”
“Dạ.” Dương Dương thực nghe lời.
Hôn con trai một cái, đặt con trai lên trên ghế sa lon, Kiều Thiệu Bắc đứng lên, cởi áo khoác ra: “Ba tới phòng bếp nhìn xem.”
Dương Dương và Nhạc Nhạc hiểu rõ liền ‘dạ’ một tiếng, tiếp theo Triển Tô Nam cũng buông Nhạc Nhạc ra, cùng Kiều Thiệu Bắc đi tới phòng bếp. Nhạc Nhạc quỳ gối trên ghế sofa nhìn hai ba rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn có một chút nghi hoặc. Dương Dương giựt giựt Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc lập tức thu hồi tâm tư, chờ buổi tối đi ngủ sẽ nói với anh hai.
Đem áo khoác và tây trang treo lên móc đứng, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đi đến phòng bếp thì nghe được tiếng xào rau, Kiều Thiệu Bắc giơ tay áo lên ngửi ngửi, quả nhiên mùi khói thuốc rõ ràng. Triển Tô Nam vỗ hắn một cái, đi vào trước. Nghe được tiếng bước chân, Cố Khê đang xào rau, quay đầu lại, tiếp theo nhìn hai người cười nói: “Sao lại tới đây? Đi nghỉ ngơi đi, lập tức xong ngay.”
Triển Tô Nam cuốn tay áo lên: “Để anh xào cho.” Nói xong, liền muốn lấy đi cái xẻng đảo thức ăn trong tay Cố Khê.
Cố Khê né tránh, hơi có chút không vui mà nói: “Bảo các anh nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi, cũng không phải em không biết xào rau.” Lấy khửu tay đẩy Triển Tô Nam vướng bận ra, động tác Cố Khê nhanh nhẹn mở nấp nồi ra, múc thịt bò đã nấu xong ra dĩa.
Triển Tô Nam bị ghét bỏ, phì cười một tiếng, dựa sát vào Cố Khê hôn trộm một cái, rồi mới bưng chén đĩa lên: “Được rồi, anh nghe lời em, ngoan ngoãn ngồi đây, không làm phiền em.” Tiếp theo y ngửi ngửi mùi thơm của dĩa thịt bò, vẻ mặt thỏa mãn mà nói: “Thơm quá, vốn không thấy đói, giờ thì lại thấy rất đói.”
Trên mặt Cố Khê nở nụ cười thật tươi: “Buổi tối ăn lẩu nên thừa lại không ít đồ ăn, đều là có sẵn, cũng gọt rửa hết rồi, chỉ cần nấu chín là xong. Các anh muốn ăn cơm hay là ăn mì? Còn cơm nguội hôm qua. Buổi tối nay bọn em ăn mì.”
“Ăn cơm đi, đồ ăn thơm như thế ăn với cơm là ngon nhất.” Kiều Thiệu Bắc thực tự giác bước đến bàn ăn cơm ngồi xuống, một bộ tư thế chuẩn bị ăn cơm.
“Đi rửa tay.” Cố Khê đảo nồi, rồi đặt lên bếp lò, còn có thêm hai chảo đồ ăn.
Triển Tô Nam bưng chén dĩa đã có thức ăn lên bàn, rồi đi rửa tay với Kiều Thiệu Bắc. Rửa tay xong, Kiều Thiệu Bắc hỏi: “Tiểu Hà, cơm nguội ở đâu? Anh đem hâm nóng.”
“Trong tủ lạnh.”
Kiều Thiệu Bắc đi tới tủ lạnh lấy cơm nguội, Triển Tô Nam thì đứng ở bàn bếp nhìn Cố Khê xào rau. Chỉ cần đứng ở bên cạnh nhìn Cố Khê thế này, Triển Tô Nam mới cảm thấy cơn phẫn nộ cùng bi ai cách đây hơn một giờ bị người ta khơi dậy đã giảm bớt đi phần nào. Kiều Thiệu Bắc cũng giống như vậy, nhìn chăm chú vào bóng dáng bận rộn của Cố Khê, trái tim Kiều Thiệu Bắc dần dần yên tĩnh trở lại. Phải làm sao đây, hiện tại hắn chỉ muốn ôm Tiểu Hà lên lầu, ôm vào phòng ngủ của bọn họ … rồi thả dê.
“Tiểu Hà.”
“Hử?”
Một lát sau, Cố Khê lại nấu xong một món cải chua thịt ba chỉ.
Kiều Thiệu Bắc liếm liếm miệng: “Đêm nay, nghỉ ngơi sớm một chút được không?”
Cố Khê khó hiểu mà quay đầu lại, có ý gì? Nhưng khi cậu nhìn thấy hai mắt của Kiều Thiệu Bắc, cậu lập tức hiểu rõ. ‘Oanh’, mặt Cố Khê nháy mắt đỏ bừng. Cậu quay đầu về, thần sắc vô cùng mất tự nhiên, cái chảo trên tay cũng không biết phải để tới chỗ nào.
“Tiểu Hà, anh đói bụng.” Triển Tô Nam thực quá đáng mà ôm lấy Cố Khê, ba chữ cuối cùng được nhấn rất mạnh.
Cố Khê nuốt nuốt cổ họng, lắp bắp nói: “Lập, lập tức xong ngay. Anh, anh tới ngồi đi.”
Hôn lên môi Cố Khê một cái, không muốn chút nữa Cố Khê xào rau sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Triển Tô Nam ngoan ngoãn đi tới bàn ăn. Trên trán chảy mồ hôi, tim đập rộn ràng, Cố Khê tập trung tinh thần nấu món cuối cùng, không rõ hôm nay hai người này đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ đều là ở trong phòng mới nói ra loại yêu cầu này.
Cũng may kế tiếp Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng chịu an phận, sau khi Cố Khê nấu xong món cuối cùng, bọn họ thực im lặng mà ăn cơm, ăn sạch sành sanh hết mọi thứ, không chừa lại bất cứ thứ gì.
Buổi tối ăn lẩu, trên người sẽ có mùi lẩu, sau đó còn nấu xào đồ ăn, nghĩ đến tối hai người này muốn làm cái gì, sau khi hai người ăn xong, Cố Khê liền đi lên lầu tắm rửa. Cả người Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đầy mùi thuốc lá, bọn họ đến trong phòng khách chơi đùa với các con một chút, rồi cũng lên lầu.
Các ba đều lần lượt lên lầu, Dương Dương muốn đi WC, Nhạc Nhạc cũng theo đi. Đóng cửa lại, hai anh em ai cũng không có ý dùng WC, một đứa ngồi ở bồn cầu và một đứa ngồi trên bồn tắm lớn, trên mặt là nét đăm chiêu suy nghĩ.
“Anh, sao em cảm thấy đêm nay khi hai ba trở về thì tâm tình không được tốt a?”
Dương Dương mặt nhăn mày nhíu: “Anh cũng thấy vậy. Có phải công ty của hai ba đã xảy ra chuyện hay không?”
Nhạc Nhạc thực lo lắng: “Ngày mai chúng ta có nên hỏi thăm hai ba một chút không? Không phải tin tức trên TV đang nói tài chính ở Mỹ đang bị khủng hoảng sao, anh nói xem – công ty của hai ba có thể bị ảnh hưởng không a?.”
“Đừng nói bừa, tốt không linh xấu lại linh.” Dương Dương nhanh chóng ‘phi phi phi’ phun ra ba bãi nước miếng, Nhạc Nhạc cũng nhanh chóng phun ra ba bãi nước miếng, xóa bỏ miệng quạ đen của bé.
Nghĩ nghĩ, Dương Dương nói: “Mấy ngày nay hai ba đều rất bận, chờ hai ba thư thả rồi chúng ta hỏi thăm một chút. Có lẽ không phải chuyện của công ty đâu. Chúng ta đừng có đoán mò, bằng không sẽ bị hai ba đánh đòn.”
“Dạ.” Nhạc Nhạc gật gật đầu.
Tạm thời thương lượng xong, Dương Dương và Nhạc Nhạc rời khỏi WC, tới phòng khách xem TV với ông bà. Xem ra đêm nay ba người ba sẽ không xuất hiện, bọn nó phải giúp các ba chăm sóc cho ông bà.
Lúc Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng xem TV với ông bà, thì ở phòng ngủ trên lầu 1, ba người ba của bọn nó đang làm chuyện rất ân ái, rất ân ái. Ân ái cũng không kịch liệt, nhưng lại hết sức triền miên. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dùng môi miệng của bọn họ lưu lại những vết tích tình yêu của bọn họ trên toàn bộ cơ thể của Cố Khê.
Cố Khê không hề kháng cự, tuy vẫn rất ngượng ngùng, nhưng cậu rất an tâm mở rộng thân thể của mình, để hai người đem mầm móng của bọn họ thẳng tiến vào trong cơ thể cậu. Muốn, rất muốn, rất muốn sinh em bé cho hai người này, sinh ra đứa con thuộc về bọn họ. Cậu cảm thấy thực may mắn, thực may mắn ở thời điểm đó chính mình vẫn cố gắng kiên trì, tuy ngày trôi qua rất khó khăn, rất cay đắng, nhưng cậu đã đợi được hạnh phúc mà cậu khát vọng. Cậu khát vọng được hai người này yêu thương, khát vọng sinh em bé cho hai người này.
“Tô Nam… Thiệu Bắc…”
“Tiểu Hà, Tiểu Hà của anh, bọn anh rất yêu Tiểu Hà … anh và Tô Nam ( Thiệu Bắc) chỉ yêu một mình Tiểu Hà …”
A
/147
|