Sau hai ngày, những người của Lợi Á ở lại đã dưỡng thương xong. Lam Nguyệt bèn cho bọn họ rời đi, nhưng tất cả đều xin được ở lại. Lam Nguyệt phải bảo bọn họ hãy đi tìm người của mình, tìm được rồi thì tập trung nhau lại chuyển đến nơi khác, tránh trường hợp người của bọn họ lại bị cướp đi. Bọn họ đều hiểu ý Lam Nguyệt, nơi cư trú cũ cũng toàn là thân nhân của bọn họ, thật sự không yên tâm được.
Trong những ngày ở lại bộ lạc, Lam Nguyệt có dạy bọn họ cách đánh lửa, đây là thứ mà khi ở bên chỗ Mộc Sa bọn họ không hề học được. Sau đó bọn họ lại phải vội vàng rời đi nên không kịp dạy những thứ khác. Lam Nguyệt còn cho bọn rất nhiều đồ ăn cùng một ít thảo dược cầm máu, lại dặn bọn họ khi nào ổn định xong thì có thể quay lại để học những thứ khác. Lúc đi đưa tiễn, Lam Nguyệt nhìn bọn không ngừng quỳ lạy mà đen mặt.
Đến khi bộ lạc ổn định lại thì đã vào cuối mùa thu, Lam Nguyệt cũng vượt qua giai đoạn ba tháng đầu nguy hiểm. Vừa mở mắt ra, Lam Nguyệt đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giống như mèo đi ăn vụng của người nào đó, vạch đen lập tức xuất hiện trên trán Lam Nguyệt. Cô lấy tay đẩy khuôn mặt kia ra, ngón tay lại bị ngậm vào, người nào đó càng dính sát hơn.
“Trát Nhĩ, trưa rồi, em đói”, Lam Nguyệt hết cách, chỉ có thể kêu đói, sớm biết vậy tối hôm qua không đáp ứng hắn, mệt chết đi được. Trát Nhĩ sau ba tháng mới lần đầu được ăn thịt, quả thật muốn ngừng mà không được, tới tới lui lui lăn qua lăn lại đến sáng sớm, mặc dù rất nhẹ vì sợ em bé bị thương, cũng khiến cho Lam Nguyệt đến sáng sớm mới ngủ. Lam Nguyệt thật sự rất hối hận. Trát Nhĩ nghe cô kêu đói, vội vàng bò dậy đi làm ông chồng nội trợ. Không thể để Lam Lam và em bé trong bụng đói được. Người nào đó vừa được thỏa mãn vui sướng đi nhà bếp nấu cơm hậu hạ lão phật gia.
“Sư phụ, em đang định đi đào thuốc. Trát Nhĩ nói chị muốn đi xem hái quả dầu, chỗ em muốn đến cũng là chỗ có quả dầu, em đi với chị nhé?”
Lam Nguyệt đang ăn cơm, Tiểu Thạch đã mang giỏ trúc đến. Lam Nguyệt gật đầu, nhìn xuống giỏ trúc của Tiểu Thạch. Tay nghề của Hoắc Lí đúng là ngày càng thành thạo, đã tìm được biện pháp làm cho giỏ trúc chắc chắn hơn.
“Tôi có nói với Ny, nếu gặp trường hợp khó sinh thì đến chỗ cậu lấy nhân sâm cho người ta ngậm. Cô ấy đã nói với cậu cha?” Lam Nguyệt hỏi Tiểu Thạch.
“Vâng, cô ấy nói rồi. Sư phụ, tại sao phải làm như vậy ạ?” Tiểu Thạch tò mò hỏi.
Bữa trưa này, cô vừa ăn cơm vừa dạy đệ tử, thời gian cứ thế chậm chậm trôi qua. Sau khi thu dọn xong, Trát Nhĩ ôm Lam Nguyệt chuẩn bị ra ngoài, Tiểu Thạch đi phía sau tiếp tục hỏi. Bụng Lam Nguyệt đã hơi nhô lên, cô muốn đi bộ một lát, Trát Nhĩ lại không cho. Lam Nguyệt phải nói đây là vì sau này sinh con, nói nếu mệt sẽ nói cho hắn biết, Trát Nhĩ mới miễn cưỡng để cô đi chậm chậm. Tiểu Mãnh đang trêu chọc cá ở bên sông, thấy Lam Nguyệt đi tới bèn tung tăng chạy theo sau.
Đến chỗ có cây dầu thì bọn họ dừng lại. Có mấy người đã đến đây từ sáng, thấy Lam Nguyệt đến bèn xúm lại, mồm năm miệng mười, nói Trát Nhĩ sao lại mang trí giả đến đây, ra ngoài sẽ khiến trí giả ngã bệnh các kiểu. Đến khi nhìn thấy thầy thuốc, bọn họ mới không nói gì nữa. Trát Nhĩ cũng buồn bực, Lam Lam nói muốn hẹn hò với hắn, hẹn hò cái quỷ gì, chắc chắn chẳng phải thứ tốt lành gì. Haizz, sau khi mang thai, Lam Lam toàn có những suy nghĩ kỳ lạ thôi.
Lam Nguyệt không buồn quan tâm những xoắn xuýt trong lòng Trát Nhĩ, ngồi trên mũi Tiểu Mãnh đến chiếc hang tạm xem xét một chút. Trong rừng Lạc Vụ có rất nhiều đống đá, lớn nhỏ đều có, bọn Trát Nhĩ bọn họ sớm đã quen thuộc nơi này. Phía trước rừng cây quả dầu và cây ngân hạnh có mấy đống đá lớn có thể dùng làm nơi nghỉ tạm. Trát Nhĩ sửa sang toàn bộ nơi này thành hang động, buổi tối ngủ lại còn có một nơi có thể che gió che mưa.
Lam Nguyệt nhìn vào trong, thấy hang động đã được quét tước sạch sẽ, cảm thán người trong bộ lạc cuối cùng đã học được vệ sinh sạch sẽ. Nhớ lại lúc cô mới đến núi đá, người trong Bộ lạc vẫn ở trong hang động, bên trong phải nói là vô cùng bẩn thỉu, giờ thì tất cả đã biết lợi ích của việc ở sạch rồi. Ở bộ lạc, Lam Nguyệt thường xuyên nhìn thấy nhóm phụ nữ cài hoa lên tóc làm trang sức, Lam Nguyệt nhất thời nổi hứng, lấy chỉ gai buộc những mảnh xương nhỏ làm thành dây chuyền đeo trước ngực, chưa đến hai ngày, toàn bộ đám phụ nữ đã ồn ào muốn học theo cô. Ha ha, phụ nữ mà, ai mà chẳng thích cái đẹp.
Trát Nhĩ nhìn sắc trời không còn sớm, bảo mọi người không hái nữa, ngày mai lại hái tiếp. Trát Nhĩ cũng quay về hang động tạm để chuẩn bị cơm. Lam Nguyệt còn đặc biệt đem theo hai bó đuốc, chờ đến tối thì cắm ở cửa động để thưởng thức cảnh đẹp rừng cây dầu. Tiểu Thạch đi theo đến chỗ Lam Nguyệt ăn cơm, giúp Trát Nhĩ nướng thịt. Lam Nguyệt không mang theo nồi đá, những người khác cũng không, nên buổi chiều đành phải ăn thịt nướng vậy. Lam Nguyệt ngồi trên tảng đá, quơ quơ chân nhỏ chờ ăn.
Trát Nhĩ lấy lá cây bọc thịt nướng rồi đặt bên cạnh chỗ tảng đá Lam Nguyệt đang ngồi, sau đó đi vào trong hang lấy ống trúc đựng nước ra. Tiểu Thạch ở bên cạnh chơi đùa với tiểu Mãnh, trên đường tới đây Tiểu Mãnh sớm đã ăn no, lúc này đang hăng hái chơi đùa.
Lam Nguyệt nhìn dáng vẻ chơi đùa vui vẻ của Tiểu Mãnh thì chỉ có thể cười cười, tay cầm thịt chuột nướng va phải tảng đá phía sau, một bóng đen chui ra, cắn lấy miếng thịt nướng Lam Nguyệt làm rơi rồi quay người bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, Lam Nguyệt còn chưa kịp phản ứng nó đã chạy mất rồi. Tiểu Mãnh phát hiện lập tức đuổi theo.
“Trát Nhĩ, mau … Tiểu Mãnh”. Lam Nguyệt ôm lấy Trát Nhĩ, Trát Nhĩ rảo bước đuổi theo. Tiểu Thạch và những người khác cũng cầm cung tên và giáo gỗ đuổi theo phía sau.
“Tiểu Mãnh … dừng lại.” Lam Nguyệt ở trong ngực Trát Nhĩ quát to Tiểu Mãnh đang chạy phía trước. Tiểu Mãnh vẫn đuổi đến cùng không buông. Trong lúc này Lam Nguyệt giật mình nhìn thấy gì đó giống như là cá sấu, sợ Tiểu Mãnh bị thương. Thấy Lam Nguyệt lo lắng, Trát Nhĩ vội tăng nhanh tốc độ.
Rốt cuộc chạy khi chạy đến một bãi cỏ thì cũng đuổi kịp Tiểu Mãnh. Tiểu Mãnh đang ở trên cỏ chiến đấu với con vật mà Lam Nguyệt tưởng là cá sấu. Lam Nguyệt vội vàng đi xuống, bảo Trát Nhĩ đi giúp Tiểu Mãnh. Cô nhìn thấy rõ ràng đó không phải là cá sấu, mà là một loài thằn lằn có đầu to, da dày cùng cái đuôi rất dài. Tiểu Mãnh không làm gì được nó, muốn dùng vòi cuốn, cái đuôi của thằn lắn lại quất tới, Tiểu Mãnh cũng bị quất đau đớn, nhấc chân lên giẫm không ngừng, nhưng con thằn lằn này rất nhanh nhẹn, tránh được các đòn tấn công của Tiểu Mãnh.
Trát Nhĩ tiến lên hỗ trợ, tên trúc không đâm được vào lưng thằn lằn. Thằn lằn giảo hoạt nằm rạp xuống tránh Tiểu Mãnh, không để bụng lộ ra bên ngoài chút nào. Cứ giằng co như vậy, vòi Tiểu Mãnh bị đuôi thằn lằn quất mạnh một cái, đau đến mức nó kêu ầm ĩ. Lam Nguyệt vừa định kêu bọn họ đừng đánh nữa, đồ ăn bị cướp rồi thì thôi, dù sao thằn lằn cũng không tấn công con người.
“Grừ … Grừ …”
Trên bãi cỏ đột nhiên vang lên thanh âm giống như sấm rền, Lam Nguyệt nhìn thấy một voi ma mút trưởng thành cao to như toà nhà cao tầng đang chạy về phía Tiểu Mãnh. Lúc con voi ma mút kia chạy, cả bãi cỏ đều chấn động, những chỗ nó đi qua để lại những dấu chân to như cái hố. Sau đó, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, “Rầm …” Một chân của voi ma mút to hạ xuống, giẫm con thằn lằn một cái nát bét.
Cmn, thật là quá mức vô địch, quá mức bạo lực, quá mức máu tanh, quá mức khí phách mà! Lam Nguyệt cứ vậy bị dọa đến run lẩy bẩy, nếu đổi lại người khác, nhìn thấy thân hình con voi ma mút này cũng sẽ bị dọa chết khiếp.
“Tu … Tu”, Voi ma mút lớn đứng đối diện Tiểu Mãnh, nhẹ nhàng kêu. Tiểu Mãnh không thèm để ý nó, vui vẻ chạy về phía Lam Nguyệt, dùng cái vòi dụi vào mặt Lam Nguyệt làm nũng. Lam Nguyệt sờ toàn bộ bên ngoài cái vòi, có vẻ như không bị thương, vậy thì tốt rồi.
“Grừ ….”. Lúc này voi ma mút mới phát hiện ra ở đây có con người, liền gầm lên … Phía bên kia bãi cỏ liền xuất hiện thêm mười mấy voi ma mút trưởng thành, còn có hai voi con có chiểu cao tương đương với Tiểu Mãnh đi theo phía sau.
“Người anh em voi va mút, đây là địa bàn của mi sao? Bọn ta đi nhầm … Ha ha … Lam Nguyệt bị dọa sợ, bị đàn voi ma mút này doạ đến cả người không thể nhúc nhíc. Trát Nhĩ cùng những người khác chậm rãi tiến về phía Lam Nguyệt, chuẩn bị chạy.
Trong những ngày ở lại bộ lạc, Lam Nguyệt có dạy bọn họ cách đánh lửa, đây là thứ mà khi ở bên chỗ Mộc Sa bọn họ không hề học được. Sau đó bọn họ lại phải vội vàng rời đi nên không kịp dạy những thứ khác. Lam Nguyệt còn cho bọn rất nhiều đồ ăn cùng một ít thảo dược cầm máu, lại dặn bọn họ khi nào ổn định xong thì có thể quay lại để học những thứ khác. Lúc đi đưa tiễn, Lam Nguyệt nhìn bọn không ngừng quỳ lạy mà đen mặt.
Đến khi bộ lạc ổn định lại thì đã vào cuối mùa thu, Lam Nguyệt cũng vượt qua giai đoạn ba tháng đầu nguy hiểm. Vừa mở mắt ra, Lam Nguyệt đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giống như mèo đi ăn vụng của người nào đó, vạch đen lập tức xuất hiện trên trán Lam Nguyệt. Cô lấy tay đẩy khuôn mặt kia ra, ngón tay lại bị ngậm vào, người nào đó càng dính sát hơn.
“Trát Nhĩ, trưa rồi, em đói”, Lam Nguyệt hết cách, chỉ có thể kêu đói, sớm biết vậy tối hôm qua không đáp ứng hắn, mệt chết đi được. Trát Nhĩ sau ba tháng mới lần đầu được ăn thịt, quả thật muốn ngừng mà không được, tới tới lui lui lăn qua lăn lại đến sáng sớm, mặc dù rất nhẹ vì sợ em bé bị thương, cũng khiến cho Lam Nguyệt đến sáng sớm mới ngủ. Lam Nguyệt thật sự rất hối hận. Trát Nhĩ nghe cô kêu đói, vội vàng bò dậy đi làm ông chồng nội trợ. Không thể để Lam Lam và em bé trong bụng đói được. Người nào đó vừa được thỏa mãn vui sướng đi nhà bếp nấu cơm hậu hạ lão phật gia.
“Sư phụ, em đang định đi đào thuốc. Trát Nhĩ nói chị muốn đi xem hái quả dầu, chỗ em muốn đến cũng là chỗ có quả dầu, em đi với chị nhé?”
Lam Nguyệt đang ăn cơm, Tiểu Thạch đã mang giỏ trúc đến. Lam Nguyệt gật đầu, nhìn xuống giỏ trúc của Tiểu Thạch. Tay nghề của Hoắc Lí đúng là ngày càng thành thạo, đã tìm được biện pháp làm cho giỏ trúc chắc chắn hơn.
“Tôi có nói với Ny, nếu gặp trường hợp khó sinh thì đến chỗ cậu lấy nhân sâm cho người ta ngậm. Cô ấy đã nói với cậu cha?” Lam Nguyệt hỏi Tiểu Thạch.
“Vâng, cô ấy nói rồi. Sư phụ, tại sao phải làm như vậy ạ?” Tiểu Thạch tò mò hỏi.
Bữa trưa này, cô vừa ăn cơm vừa dạy đệ tử, thời gian cứ thế chậm chậm trôi qua. Sau khi thu dọn xong, Trát Nhĩ ôm Lam Nguyệt chuẩn bị ra ngoài, Tiểu Thạch đi phía sau tiếp tục hỏi. Bụng Lam Nguyệt đã hơi nhô lên, cô muốn đi bộ một lát, Trát Nhĩ lại không cho. Lam Nguyệt phải nói đây là vì sau này sinh con, nói nếu mệt sẽ nói cho hắn biết, Trát Nhĩ mới miễn cưỡng để cô đi chậm chậm. Tiểu Mãnh đang trêu chọc cá ở bên sông, thấy Lam Nguyệt đi tới bèn tung tăng chạy theo sau.
Đến chỗ có cây dầu thì bọn họ dừng lại. Có mấy người đã đến đây từ sáng, thấy Lam Nguyệt đến bèn xúm lại, mồm năm miệng mười, nói Trát Nhĩ sao lại mang trí giả đến đây, ra ngoài sẽ khiến trí giả ngã bệnh các kiểu. Đến khi nhìn thấy thầy thuốc, bọn họ mới không nói gì nữa. Trát Nhĩ cũng buồn bực, Lam Lam nói muốn hẹn hò với hắn, hẹn hò cái quỷ gì, chắc chắn chẳng phải thứ tốt lành gì. Haizz, sau khi mang thai, Lam Lam toàn có những suy nghĩ kỳ lạ thôi.
Lam Nguyệt không buồn quan tâm những xoắn xuýt trong lòng Trát Nhĩ, ngồi trên mũi Tiểu Mãnh đến chiếc hang tạm xem xét một chút. Trong rừng Lạc Vụ có rất nhiều đống đá, lớn nhỏ đều có, bọn Trát Nhĩ bọn họ sớm đã quen thuộc nơi này. Phía trước rừng cây quả dầu và cây ngân hạnh có mấy đống đá lớn có thể dùng làm nơi nghỉ tạm. Trát Nhĩ sửa sang toàn bộ nơi này thành hang động, buổi tối ngủ lại còn có một nơi có thể che gió che mưa.
Lam Nguyệt nhìn vào trong, thấy hang động đã được quét tước sạch sẽ, cảm thán người trong bộ lạc cuối cùng đã học được vệ sinh sạch sẽ. Nhớ lại lúc cô mới đến núi đá, người trong Bộ lạc vẫn ở trong hang động, bên trong phải nói là vô cùng bẩn thỉu, giờ thì tất cả đã biết lợi ích của việc ở sạch rồi. Ở bộ lạc, Lam Nguyệt thường xuyên nhìn thấy nhóm phụ nữ cài hoa lên tóc làm trang sức, Lam Nguyệt nhất thời nổi hứng, lấy chỉ gai buộc những mảnh xương nhỏ làm thành dây chuyền đeo trước ngực, chưa đến hai ngày, toàn bộ đám phụ nữ đã ồn ào muốn học theo cô. Ha ha, phụ nữ mà, ai mà chẳng thích cái đẹp.
Trát Nhĩ nhìn sắc trời không còn sớm, bảo mọi người không hái nữa, ngày mai lại hái tiếp. Trát Nhĩ cũng quay về hang động tạm để chuẩn bị cơm. Lam Nguyệt còn đặc biệt đem theo hai bó đuốc, chờ đến tối thì cắm ở cửa động để thưởng thức cảnh đẹp rừng cây dầu. Tiểu Thạch đi theo đến chỗ Lam Nguyệt ăn cơm, giúp Trát Nhĩ nướng thịt. Lam Nguyệt không mang theo nồi đá, những người khác cũng không, nên buổi chiều đành phải ăn thịt nướng vậy. Lam Nguyệt ngồi trên tảng đá, quơ quơ chân nhỏ chờ ăn.
Trát Nhĩ lấy lá cây bọc thịt nướng rồi đặt bên cạnh chỗ tảng đá Lam Nguyệt đang ngồi, sau đó đi vào trong hang lấy ống trúc đựng nước ra. Tiểu Thạch ở bên cạnh chơi đùa với tiểu Mãnh, trên đường tới đây Tiểu Mãnh sớm đã ăn no, lúc này đang hăng hái chơi đùa.
Lam Nguyệt nhìn dáng vẻ chơi đùa vui vẻ của Tiểu Mãnh thì chỉ có thể cười cười, tay cầm thịt chuột nướng va phải tảng đá phía sau, một bóng đen chui ra, cắn lấy miếng thịt nướng Lam Nguyệt làm rơi rồi quay người bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, Lam Nguyệt còn chưa kịp phản ứng nó đã chạy mất rồi. Tiểu Mãnh phát hiện lập tức đuổi theo.
“Trát Nhĩ, mau … Tiểu Mãnh”. Lam Nguyệt ôm lấy Trát Nhĩ, Trát Nhĩ rảo bước đuổi theo. Tiểu Thạch và những người khác cũng cầm cung tên và giáo gỗ đuổi theo phía sau.
“Tiểu Mãnh … dừng lại.” Lam Nguyệt ở trong ngực Trát Nhĩ quát to Tiểu Mãnh đang chạy phía trước. Tiểu Mãnh vẫn đuổi đến cùng không buông. Trong lúc này Lam Nguyệt giật mình nhìn thấy gì đó giống như là cá sấu, sợ Tiểu Mãnh bị thương. Thấy Lam Nguyệt lo lắng, Trát Nhĩ vội tăng nhanh tốc độ.
Rốt cuộc chạy khi chạy đến một bãi cỏ thì cũng đuổi kịp Tiểu Mãnh. Tiểu Mãnh đang ở trên cỏ chiến đấu với con vật mà Lam Nguyệt tưởng là cá sấu. Lam Nguyệt vội vàng đi xuống, bảo Trát Nhĩ đi giúp Tiểu Mãnh. Cô nhìn thấy rõ ràng đó không phải là cá sấu, mà là một loài thằn lằn có đầu to, da dày cùng cái đuôi rất dài. Tiểu Mãnh không làm gì được nó, muốn dùng vòi cuốn, cái đuôi của thằn lắn lại quất tới, Tiểu Mãnh cũng bị quất đau đớn, nhấc chân lên giẫm không ngừng, nhưng con thằn lằn này rất nhanh nhẹn, tránh được các đòn tấn công của Tiểu Mãnh.
Trát Nhĩ tiến lên hỗ trợ, tên trúc không đâm được vào lưng thằn lằn. Thằn lằn giảo hoạt nằm rạp xuống tránh Tiểu Mãnh, không để bụng lộ ra bên ngoài chút nào. Cứ giằng co như vậy, vòi Tiểu Mãnh bị đuôi thằn lằn quất mạnh một cái, đau đến mức nó kêu ầm ĩ. Lam Nguyệt vừa định kêu bọn họ đừng đánh nữa, đồ ăn bị cướp rồi thì thôi, dù sao thằn lằn cũng không tấn công con người.
“Grừ … Grừ …”
Trên bãi cỏ đột nhiên vang lên thanh âm giống như sấm rền, Lam Nguyệt nhìn thấy một voi ma mút trưởng thành cao to như toà nhà cao tầng đang chạy về phía Tiểu Mãnh. Lúc con voi ma mút kia chạy, cả bãi cỏ đều chấn động, những chỗ nó đi qua để lại những dấu chân to như cái hố. Sau đó, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, “Rầm …” Một chân của voi ma mút to hạ xuống, giẫm con thằn lằn một cái nát bét.
Cmn, thật là quá mức vô địch, quá mức bạo lực, quá mức máu tanh, quá mức khí phách mà! Lam Nguyệt cứ vậy bị dọa đến run lẩy bẩy, nếu đổi lại người khác, nhìn thấy thân hình con voi ma mút này cũng sẽ bị dọa chết khiếp.
“Tu … Tu”, Voi ma mút lớn đứng đối diện Tiểu Mãnh, nhẹ nhàng kêu. Tiểu Mãnh không thèm để ý nó, vui vẻ chạy về phía Lam Nguyệt, dùng cái vòi dụi vào mặt Lam Nguyệt làm nũng. Lam Nguyệt sờ toàn bộ bên ngoài cái vòi, có vẻ như không bị thương, vậy thì tốt rồi.
“Grừ ….”. Lúc này voi ma mút mới phát hiện ra ở đây có con người, liền gầm lên … Phía bên kia bãi cỏ liền xuất hiện thêm mười mấy voi ma mút trưởng thành, còn có hai voi con có chiểu cao tương đương với Tiểu Mãnh đi theo phía sau.
“Người anh em voi va mút, đây là địa bàn của mi sao? Bọn ta đi nhầm … Ha ha … Lam Nguyệt bị dọa sợ, bị đàn voi ma mút này doạ đến cả người không thể nhúc nhíc. Trát Nhĩ cùng những người khác chậm rãi tiến về phía Lam Nguyệt, chuẩn bị chạy.
/108
|