Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 16: Gà chiên bột

/124


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Puny

Trận đấu giữa đội X và đội π sắp bắt đầu.

Xướng ngôn viên 1: Bây giờ các đội viên đang tiến hành chuẩn bị làm nóng người trước khi thi đấu, mặc dù tên là thi đấu giao hữu, nhưng mà nhìn sự hào hứng của hai bên cũng tương đối cao, không ai nhường ai!

Xướng ngôn viên 2: Anh càng hy vọng đội nào thắng trận tranh tài lần này hả?

Xướng ngôn viên 1: Mặc dù tranh giải tất cả dựa vào thực lực, không đến cuối cùng không ai nói chính xác được, nhưng mà xuất phát từ nội tâm tôi, tôi vẫn ích kỳ mà hy vọng π có thể thắng.

Xướng ngôn viên 2: Xem ra anh là bị gà rán ăn miễn phí của π hấp dẫn rồi.

Xướng ngôn viên 1: Mặc dù đội π khiêu chiến lòng đầy tự tin, nhưng mà xem ra ý chí chiến đấu đội X ứng chiến sục sôi cũng không yếu thế chút nào, anh xem bọn họ... ách.

Xướng ngôn viên đã trầm mặc vài giây.

Ống kính chuyển tới gần khu nghỉ ngơi của chiến đội X, các đội viên ngồi theo hàng, Nhâm Tường bắt chéo chân, Cố Chiết Phong ngồi phịch trên người A Hoành, đang chơi trò chơi di động 《 Hành động hoang dã 》[1].

[1] Hành động hoang dã hay tên tiếng Anh là Kinves Out.



Nhâm Tường: "Nhảy khu thành chủ đi."

A Hoành: "Nhảy khu thành chủ cái gì cậu muốn pháo rơi xuống đất?"

Nhâm Tường: "Cầu phú quý trong nguy hiểm."

A Hoành: "..."

Nhâm Tường: "Gan lớn cưỡi rồng cưỡi hổ, cậu nhát gan thì cưỡi lão heo mẹ."

A Hoành: "...Nhảy nhảy nhảy, nói nhảm nhiều như vậy."

Xướng ngôn viên 1: Ách, nhìn đội viên của đội X khá thả lỏng, vẫn còn ở đó chơi trò chơi, hẳn là lòng tin tràn đầy.

Xướng ngôn viên 2: Có thể bọn họ cũng muốn đi ăn gà rán miễn phí của π.

Nguyên Tu lại một mình đứng bên cạnh tường, cầm điện thoại, gửi một tin nhắn ngắn, nhưng mà cái tin nhắn ngắn này thật lâu cũng không được đáp lại.

Nhìn đồng hồ, cách bắt đầu trận đấu còn không tới nửa giờ.

***

Lục Mạn Mạn thay đổi một bộ đồ thể thao giản dị cỏ ba lá màu sáng, buộc đuôi ngựa, đơn thuần thoải mái.

Gần đến giờ phải đi, Trình Ngộ đột nhiên gọi cô lại: "Kính nhờ đi phỏng vấn đấy! Không nói tới trang điểm nhã nhặn, cậu ít nhất cho mình chút phấn, nhìn sắc mặt cũng phải đẹp mắt một chút."

Lục Mạn Mạn nghiêng đầu nhìn mình trong kính, son phấn tán, bởi vì mừng rỡ cùng khẩn trương, gương mặt còn đỏ bừng.

"Không có sao." Cô khoát khoát tay: "Cũng không phải là nhận chức ở công ty lớn, chẳng qua là thành viên câu lạc bộ, chủ yếu vẫn là nhìn thực lực."

"Cậu cũng không hiểu." Trình Ngộ kéo cô đến trước bàn mình, kéo túi mỹ phẩm ra lấy đồ trang điểm: "Bây giờ ngay cả hội học sinh tìm cán sự đều phải xem mặt đấy, đừng nói các cậu đánh thi đấu chuyên nghiệp, đội viên cũng phải lên trước màn ảnh đấy, đầu năm nay, giá trị nhan sắc chính là chân lý."

Lục Mạn Mạn không phản bác được, lại nói tiếp, theo lời đội Mỹ, giá trị nhan sắc thật đúng là không phải đặc biệt quan trọng, fans hâm mộ quan tâm thực lực càng nhiều hơn một chút, cũng không biết trong nước là tình hình gì.

Cô không có từ chối khéo ý tốt của Trình Ngộ, mặc cho cô ấy cầm bàn chải soạt soạt trên mặt trên cổ mình.

Cách bắt đầu giờ phỏng vấn nửa giờ, địa điểm phỏng vấn ở nhà hàng Giang Thiên, cô ở đường chính chặn xe taxi, vội vàng chạy tới.

Trước kia thời điểm cô ở Mỹ, phỏng vấn đội viên mới đều sẽ chọn sân doanh khu, cho nên cô cũng có nghi hoặc, tại sao chiến đội π phỏng vấn ở nhà hàng.

Có thể là truyền thống không giống nhau, nghe ba Louis nói người trong nước thích ở trên bàn cơm nói chuyện.

"Đinh", điện thoại vang lên.

Lục Mạn Mạn mở khóa màn hình, cắt ngang một tin nhắn của một số xa lạ: Ở đâu?

Lục Mạn Mạn nhanh chóng soạn thảo trả lời: "Ở bên ngoài, xin hỏi ai vậy?"

"Chồng của thần tượng cô."

Lục Mạn Mạn: "???"

"Nguyên Tu."

Lục Mạn Mạn: "Oh, chồng khỏe!"

Lục Mạn Mạn: "Không phải, tôi nói là chồng W khỏe!"

Nguyên Tu: "Ở bên ngoài nơi nào?"

Lục Mạn Mạn nghĩ ngợi, cũng không cần nói cho anh mình phải đến phỏng vấn đội π, thành công thì tốt, ngộ nhỡ phỏng vấn thất bại, mất mặt ngược lại là chuyện nhỏ, không muốn bị anh xem thường.

Lục Mạn Mạn: "Chính là... hôm nay cuối tuần, cùng bạn ăn cơm."

Nhắc tới, hai người cũng không có quen thuộc đến trình độ trao đổi số điện thoại, anh làm sao đúng lúc quan tâm chuyện "Cuối tuần đang làm gì" này.

Nguyên Tu bên kia thở phào, nói: "Hôm nay có tranh giải của X và π, làm một người hâm mộ muốn gia nhập chiến đội chuyên nghiệp, hiểu lối đánh trận đấu chuyên nghiệp trong nước, tôi cảm thấy cô cần thiết xem truyền trực tiếp cuộc chiến."

Lục Mạn Mạn: "Hôm nay cậu có trận đấu? Xin lỗi nha, tôi mấy ngày nay quá bận rộn không có chú ý tin tức phương diện này, cái kia trận đấu đã bắt đầu rồi sao?"

Nguyên Tu: "Sắp, còn có nửa giờ."

Lục Mạn Mạn: "Cố gắng lên."

Nguyên Tu: "..."

Lục Mạn Mạn: "Vậy tối về tôi coi phát lại, cậu yên tâm, tôi sẽ xem tỉ mỉ trận đấu."

Nguyên Tu: "Hiện tại bề bộn nhiều việc?"

Lục Mạn Mạn: "Có một chút."

Xe taxi dừng lại trước cửa quán Giang Thiên.

"Không nói nữa, chuẩn bị thật tốt, chúc cậu ăn gà." Lục Mạn Mạn nhanh chóng trả lời sau đó cất điện thoại.

Cô không kịp suy nghĩ nhiều tại sao Nguyên Tu trước khi bắt đầu thi đấu nửa giờ còn quan tâm hướng đi cùng với... Cô quan tâm chuyện trận đấu hôm nay không.

Phải phỏng vấn rồi, khẩn trương khẩn trương, trước kia đều là tư cách đội trưởng Queen đi phỏng vấn người khác, chưa từng nghĩ sẽ có ngày vinh dự thành người dự thi.

Bình tĩnh, Lục Mạn Mạn cô cũng có thể!

Lục Mạn Mạn đi vào thang máy, đi tới phòng đơn lầu ba.

Hít thở sâu, cô đẩy cửa vào.

Hơi lạnh của phòng đập vào mặt, cùng lúc đó còn có thể nghe được giọng cười nói của nữ sinh.

Đầu tiên đập vào mắt chính là tác phẩm điêu khắc cây cầu nhỏ chảy qua suối phun, tí tách, không khí căn phòng tĩnh mịch lịch sự tao nhã, ngay phía trước là bình phong chạm khắc kiểu Trung Quốc, bàn tròn phía sau bình phong, mờ mờ ảo ảo hình như ngồi không ít người.

Bên cạnh có nhân viên phục vụ mặc sườn xám đi tới thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi cô là người đi phỏng vấn sao?"

"Ừ, đúng vậy."

"Mời đi theo tôi."

Phục vụ đưa Lục Mạn Mạn tới chỗ ngồi cạnh bàn, Lục Mạn Mạn đảo mắt nhìn cái bàn tròn một vòng, phát hiện người đang ngồi đều là các cô gái trẻ tuổi, đếm đếm, có hơn mười người, ngồi vây quanh cái bàn tròn.

Có cô gái trang điểm, ăn mặc thật xinh đẹp, mặc váy cùng giày cao gót, có cô gái thì cùng Lục Mạn Mạn mặc đồ thể thao.. nhưng các cô đều có đặc điểm chung: Trẻ tuổi, còn thật xinh đẹp.

Lục Mạn Mạn có chút kinh ngạc, buổi phỏng vấn hôm nay dành riêng cho các cô gái sao?

Trước kia phỏng vấn đội viên Queen, con trai con gái đều đặt chung một chỗ tiến hành trận đấu, cũng không nói rằng trai gái phải tách ra, bởi vì thi đấu chính thức chẳng phân biệt giới tính, trai gái hỗn chiến.

Có chút không hiểu nổi kiểu tuyển người của chiến đội Trung Quốc.

Bất kể nói thế nào, thấy nhiều cô gái tới phỏng vấn đội viên như vậy, trong lòng Lục Mạn Mạn còn thật sự vui vẻ, trước kia Nguyên Tu nói thi đấu người thật nhiều năm cũng chỉ có một W.

Nhiều cô gái cảm thấy hứng thú với đánh chuyên nghiệp như vậy, dần dần có thể thay đổi tình trạng nữ thiếu nam nhiều thi đấu trong nghề.

Có cô gái bên cạnh thấp giọng trao đổi với Lục Mạn Mạn: "Cậu cũng là sinh viên sao?"

"Ừ, đúng vậy."

"Tôi cũng vậy, đại học B, trước kia cậu đánh tranh giải rồi sao?"

"Đánh qua, trước kia tôi cũng là đội viên chuyên nghiệp."

"Wow, vậy cậu có kinh nghiệm rồi, thật hâm mộ, nhất định có thể qua."

"Cố gắng lên."

Các cô gái trò chuyện mấy câu liền có thể nhanh chóng quen biết, thậm chí đã trao đổi WeChat.

Lúc này cửa phòng mở ra, mấy vị đàn ông trung niên đi vào, đến ngồi.

Toàn bộ các cô gái đứng lên hỏi thăm sức khỏe bọn họ.

"Các cô gái xinh đẹp, chờ lâu rồi!" Người đàn ông mặt mày bóng loáng Từ Kiếm ngồi xuống, mặt mỉm cười chúm chím, chào hỏi: "Mau ngồi mau ngồi, đừng câu nệ khẩn trương, chính là cùng ăn bữa cơm."

Các cô gái nghe lời ngồi xuống.

Bởi vì mấy vị giám đốc nam vào chỗ ngồi, không khí mà các cô gái mới vừa nói chuyện trời đất thoải mái tự nhiên giảm đi, mọi người cắm đầu ăn cơm, mất tự nhiên không ít.

Dĩ nhiên cũng có mấy cô gái tính cách sáng sủa, cũng hiểu ánh mắt, dẫn đầu đứng lên mời rượu mấy vị giám đốc.

"Từ tổng, tôi tên Kiều Giai Giai, tôi kính ông."

"Ôi, tên gì Từ Tổng, không thân, gọi anh Từ là được."

Giám đốc Từ Kiếm đầu mập tai to, mặt cũng cười ra một đóa hoa mẫu đơn mập rực rỡ.

Lúc này, điện thoại Lục Mạn Mạn rung lên, là Trình Ngộ gửi tin nhắn tới: "Nha đầu, tình hình như thế nào?"

Lục Mạn Mạn cúi đầu soạn tin nhắn: "Giám đốc người ta tới, còn chưa bắt đầu nói chuyện phỏng vấn, mọi người chung một chỗ ăn cơm, tất cả đều là con gái, thật náo nhiệt."

Tin nhắn vừa gửi đi, Trình Ngộ liền trả lời: "Tất cả đều là con gái? Làm quái gì? Giám đốc cậu là nam hay nữ?"

Lục Mạn Mạn: "Nam."

Trình Ngộ: "..."

Trình Ngộ: "Cho nên...các cậu bây giờ một đám con gái, vây quanh mấy nam giám đốc ở nhà hàng ăn cơm?"

Lục Mạn Mạn: "Đúng."

Trình Ngộ: "Tôi đặc biệt có cảm giác sao sao, phỏng vấn này có vấn đề. Nhưng mà cũng may nhiều người, cậu cứ cắm đầu ăn cơm, nhưng đừng uống rượu, cũng đừng đi mời rượu, nhìn tình hình một chút nói sau, có vấn đề lập tức gọi điện thoại cho tôi."

Lục Mạn Mạn suy nghĩ một chút, trả lời: "Được."

Giữa quá trình ăn cơm, nhiều cô gái chủ động, đều bị Tử Kiếm rót rượu, không phải các cô gái chủ động, cũng bị ép uống mấy ly.

Thời điểm đến phiên Lục Mạn Mạn, Lục Mạn Mạn quả nhiên là uống trà.

Từ Kiếm cau mày quan sát cô: "Tôi nói, mọi người các cô gái trẻ tuổi, còn chưa ra đại học, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế trong xã hội, hiện tại lúc này ra mặt, nghĩ ra mặt, vậy thì liều, thích liều mới có thể thắng mà!"

Có cô gái bên cạnh đi ra giải vây cho Lục Mạn Mạn: "Anh Từ nói đúng, anh Từ em lại kính anh một ly, cảm ơn anh chỉ giáo."

Lục Mạn Mạn khó chịu không vui ngồi xuống.

Thích liều mới có thể thắng, lời này cô đồng ý, nhưng mà cảm giác Từ tổng nói lời này, còn có thâm ý khác.

Cô còn chưa hiểu văn hóa bàn rượu ở Trung Quốc, cũng chưa hiểu cách nói chuyện vòng tới vòng lui của người Trung Quốc.

Đầu óc mơ hồ.

Có hơi không có sức lực, đợi một lát cơm nước xong xuôi, hẳn liền có thể bắt đầu thi đấu tuyển chọn đi, không thể ăn quá nhiều, nếu không đợi lát nữa chạy sẽ nấc.

Lục Mạn Mạn tiếp tục nhã nhặn mà ăn cơm.

Từ Kiếm nói tiếp: "Câu lạc bộ π chúng ta, ở trong nước cũng coi là câu lạc bộ chuyên nghiệp số một số hai, cùng chiến đội X có liều mạng, hôm nay π và X tranh giải mọi người biết chưa."

Các cô gái luôn miệng nói: "Biết."

Từ Kiếm thờ ơ hỏi: "Vậy mọi người cảm thấy, ai sẽ thắng chứ?"

Các cô gái truyền nhau ánh mắt, trả lời: "Đương nhiên là đội π có thể thắng, đây còn phải nói sao?"

"Đúng nha, đội X nào có phải là đối thủ của π đâu."

Lục Mạn Mạn nghe các cô ấy trả lời, lòng thật lợi hại, tranh giải còn chưa kết thúc các cô đều biết kết quả?

Đúng rồi, nói không chừng là đề thi, thoạt nhìn tựa như một bữa cơm thoải mái nhưng lại là khảo nghiệm nhận xét của các cô đối với chiến đội khác.

"X rất lợi hại." Lục Mạn Mạn quyết định phân tích thật tốt: "Đội trưởng của bọn họ tên Nguyên Tu, vô luận xa chiến hay cận chiến, đều rất mạnh, hiếm có tuyển thủ phát triển toàn phương vị; Nhâm Tường tốc độ nhanh, đánh bất ngờ, là một người có năng lực đánh dã tập kích; A Hoành suy nghĩ nhạy bén, chu toàn đại cuộc, thích hợp đánh phụ trợ, trong thời gian ngắn nhất vì chiến đội sưu tập vật liệu, kịp thời chuyển vận tiếp tế; về phần Cố Chiết Phong, vậy thì càng lợi hại, tay súng bắn tỉa trẻ tuổi mạnh nhất trong nước."

Lời vừa nói ra, toàn bộ người trên bàn ăn, đều rơi mà trầm mặc.

Lục Mạn Mạn khó hiểu nhìn bọn họ, nói tiếp: "Dĩ nhiên, π cũng rất tốt..."

Tiếp đó cô lại đem mỗi một đội viên chiến đội π phân tích một lượt, nhưng cuối cùng không có cặn kẽ như đội viên X, dù sao các đội viên X đã từng có tiếp xúc thực chiến với cô.

Sau khi Lục Mạn Mạn phân tích xong, mong đợi nhìn về phía mấy vị giám đốc, cô trước kia làm bài tập, lần này phân tích cũng tương đối khách quan, hoàn toàn không có ý a dua nịnh nọt, hẳn có thể được bọn họ xem trọng đi.

Từ Kiếm ho khan một tiếng, nói: "Không nghĩ tới còn có một cô gái hiểu rõ chiến đội chuyên nghiệp như vậy, ha ha, nhìn cô hẳn là fans hâm mộ của đội X đi, làm sao nghĩ đến lại nộp sơ yếu lí lịch cho π chúng ta chứ?"

Lục Mạn Mạn tự nhủ, tôi không phải gửi so yếu lí lịch cho π các người, tôi là gửi cho các chiến đội trong nước một lần thì cũng chỉ có π các người hồi âm tôi.

Nhưng cô chắc chắn không thể nói thật, chỉ nói tôi cảm thấy "π không khí rất tốt rất có tiềm lực phát triển rất thích hợp với tôi" những lời này.

"Cô gái nhỏ, nhìn cô hiểu thi đấu chuyên nghiệp như vậy, anh Từ kính cô một ly." Từ Kiếm cầm ly lên kính Lục Mạn Mạn.

Lục Mạn Mạn nâng chung trà lên kính lại.

Từ Kiếm nói: "Sao có thể uống trà, tới, rót đầy rượu cho cô ấy."

Lục Mạn Mạn vội vàng khoát tay: "Tôi không thể uống rượu, tôi uống một chút thì sẽ say."

Lần trước uống một ngụm nhỏ như vậy, cô liền say đến chui nhà vệ sinh nam, còn lúng túng gặp phải Nguyên Tu, từ đó về sau, cô kiên quyết không dính một giọt rượu.

"Không uống rượu sao có thể được nha cô gái nhỏ, mặc dù cô là con gái, xã hội Trung Quốc ta muốn trai gái ngang hàng, cô gái cũng phải học uống rượu, nếu không ra đại học, làm sao tại chức lăn lộn? Các cô nói cái lý này có đúng không?"

Mấy cô gái tương đối sáng sủa lên tiếng phụ họa: "Phải phải, anh Từ nói đúng."

Lục Mạn Mạn vẫn kiên trì không uống, chủ yếu là uống thì có thể sẽ thất lễ.

Nhưng mà như vậy rất không cho Từ tổng mặt mũi, ôi, cảm giác lần này phỏng vấn có chút thấp thỏm, chỉ có thể hy vọng đợi lát nữa huấn luyện thực chiến, cô biểu hiện tốt một chút.

Sau khi cơm nước no nê, đoàn người rời nhà hàng, lại đi KTV.

Đứng trước hộp đêm Đông Hoàng, Lục Mạn Mạn có chút ngổn ngnag, làm sao lại chưa xong, bây giờ đã là buổi tối, vậy rốt cuộc lúc nào mới có thể chính thức phỏng vấn!

Có mấy cô gái nhìn chữ hộp đêm to tướng, đã bắt đầu do dự, muốn tìm cớ rời đi, Lục Mạn Mạn hỏi các cô ấy: "Lúc này đi hả?"

"Ừ, đi."

"Nhưng mà cũng đã đến lúc này rồi, bỏ đi có thể quá tiếc không."

"Ai nha, dù sao chúng tôi cũng là đến xem một chút, có thể vào hay không đều có cái gọi là rồi."

Sau khi mấy cô gái kiếm cớ xin tạm biệt, bây giờ chỉ còn lại Lục Mạn Mạn cùng bốn năm cô gái lúc ăn cơm một mực mời rượu Từ tổng.

Lục Mạn Mạn cũng ở đây xoắn xuýt không biết nên rời đi hay không, đúng như mấy cô gái kia nói, các cô chính là tới xem một chút, có thể vào chiến đội hay không cũng đã có cái gọi rồi. Nhưng mà Lục Mạn Mạn là thật sự muốn gia nhập đội chuyên nghiệp π.

Mặc kệ đi, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn [2], thật vất vả mới có cơ hội phỏng vấn, không thể bỏ qua, nói không chừng mấy vị lão tổng chơi vui vẻ, thì có thể bắt đầu phỏng vấn.

[2] Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn: có nghĩa là bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó.

Lục Mạn Mạn vẫn cùng bọn họ vào hộp đêm.

***

Con lừa nhỏ cà nhắc: "Tranh giải thắng rồi hả?"

Nguyên Tu vừa mới tắm xong, thay quân phục rằn ri màu xanh, mặc quần áo chiến đội.

Anh dùng khăn lông lau lau tóc ướt, đang ở khu nghỉ ngơi, đợi lát nữa trao giải.

Mở máy điện thoại, tin nhắn Lục Mạn Mạn gửi tới nhảy ra đầu tiên.

Khóe môi Nguyên Tu cong lên, đi ra khu nghỉ ngơi, đầu ngón tay nhanh chóng trả lời: "Còn phải hỏi."

Con lừa nhỏ cà nhắc: "Chúc mừng!"

Nguyên Tu: "Ừ."

Qua mấy phút, Lục Mạn Mạn lại gửi cho anh tin nhắn: "Tôi muốn thỉnh giáo cậu một chuyện."

"Sao?"

Lục Mạn Mạn ngồi trong góc KTV, nhìn mấy cô gái bồi Từ tổng bên cạnh, thật vui vẻ cùng nhau ca hát.

Cô soạn tin nhắn: "Thật ra thì... tôi hôm nay đi phỏng vấn π, ban đầu là ăn cơm, xong rồi bây giờ ca hát, chính là không biết lúc nào mới có thể bắt đầu phỏng vấn thực chiến, X các cậu tuyển người cũng như vậy sao?"

Nguyên Tu xốc ống quần, vừa muốn ngồi xuống, thấy tin nhắn này lập tức đứng thẳng người.

"..."

Lục Mạn Mạn nhìn mấy chấm này, không rõ cho lắm: "Tôi chỉ hỏi một chút."

"Tên KTV, số phòng."

Con lừa nhỏ cà nhắc: "A"

Nguyên Tu: "...Tốc độ."

Con lừa nhỏ cà nhắc: "Hộp đêm Đông Hoàng, phòng quý phi."

***

Đại đội phục Nguyên Tu cũng chưa kịp đổi, sãi bước đi ra khu nghỉ ngơi, A Hoành gọi anh lại: "Đội trưởng, đi đâu gấp như vậy?"

"Dắt con lừa."

A Hoành đuổi kịp anh: "Đợi lát nữa còn có trao giải, xong rồi còn phải cùng π ăn cơm này!"

Nguyên Tu đột nhiên giận dữ hét: "Ăn cơm con mẹ nó ăn cơm!"

A Hoành ngớ người đứng ở cửa, trơ mắt nhìn Nguyên Tu hùng hổ biến mất ở hành lang.

Cái này...

Đậu xanh rau má...

Ai trêu chọc cậu ta?

***

Phòng hộp đêm, các cô gái cùng ngồi bên cạnh giám đốc, cùng bọn họ ca hát uống rượu chơi xúc xắc.

Lục Mạn Mạn nhìn tin nhắn Nguyên Tu mới gửi, đây là...muốn tới sao?

Nếu không sao lại hỏi địa điểm hộp đêm, ngay cả số phòng cũng hỏi.

Cô ngẩng đầu nhìn cả phòng, mấy người đàn ông trên mặt mang tửu sắc đỏ gay, càng ngày càng gần với các cô gái.

Hôm nay phỏng vấn sợ là phải thất bại.

Trong lòng Lục Mạn Mạn không khỏi mất mác, thật ra thì lúc mới đến hộp đêm cô cũng cảm giác không được bình thường, nhưng chính là không chịu buông bỏ.

Cô muốn thi đấu, muốn gia nhập chiến đội chuyên nghiệp, cho nên không cam lòng. Ôm tâm tình ngộ nhỡ, ngồi ở nơi này đã lâu như vậy.

Nhưng mà mấy người giám đốc nam này thật giống như cũng không phải là vì phỏng vấn các cô, mà là tìm các cô bồi vui vẻ.

Lục Mạn Mạn thất vọng lại mất mác, mang balo lên định rời khỏi. Nhưng lúc này, Từ Kiếm cầm hai ly rượu tới, ngồi bên cạnh cô.

"Em tên là gì?"

Lục Mạn Mạn ngồi cách xa ông ta một chút, buồn bực đáp: "Lục Mạn Mạn."

"Lục Mạn Mạn, tôi nhìn ra được, em là thật sự trong đầu muốn gia nhập chiến đội π."

Lục Mạn Mạn nhìn mấy cô gái bên cạnh một chút, các cô ấy giống vậy đều giữ vững đến bây giờ, nói không phải thật tâm muốn vào chiến đội đó là không thể nào. Nhất là có một cô gái, lúc Lục Mạn Mạn mới gặp được ở phòng vệ sinh, bồi rượu bồi đến ói, rất liều.

Cho nên trong nước đều làm việc như vậy sao.

Sắc mặt cô càng lạnh lùng: "Từ tổng, tôi thật không biết chúng ta ở chỗ này làm gì, nếu như không muốn phỏng vấn, tôi sẽ đi."

Từ Kiếm cũng không tức giận, rót bia vàng chanh vào ly thủy tinh, đưa tới trước mặt Lục Mạn Mạn, hướng dẫn từng bước.

"Tôi nói thật với em, đội chúng ta cần một đội viên dự bị, trai gái đều ok, nhưng chỉ có một ghế, em nhìn các cô ấy mà xem, đều cạnh tranh cái vị trí dự bị này, tôi dựa vào cái gì lựa chọn em, mà không lựa chọn các em ấy, em cho tôi một lý do thuyết phục tôi."

Lục Mạn Mạn vội vàng nói: "Tôi có đánh chuyên nghiệp rồi, thành tích cũng không tệ lắm, trong sơ yếu lí lịch tôi đã nhắc tới."

"Tôi nhớ, đội Mỹ đấy, đúng không."

"Phải."

"Nơi này không phải nước Mỹ, nước Mỹ có một Mỉm cười W, cũng có vài cô gái đánh thi đấu đánh ra thành tích, nhưng trong nước mà, tình thế có thể càng gay gắt, em cũng nhìn thấy, đối thủ cạnh tranh của em đều rất ưu tú."

"Lựa chọn tôi, bảo đảm sẽ không để cho ông thất vọng." Lục Mạn Mạn vội vàng nói: "Mỉm cười W có thể làm được tôi cũng có thể làm được, nếu như tôi gia nhập π, trong vòng một năm, mang π đánh thi đấu toàn cầu."

Điểm tự tin này cô vẫn phải có.

Nhưng chưa từng nghĩ Từ Kiếm đột nhiên phá lên cười: "Thật là một tiểu nha đầu ngây thơ hồn nhiên, càng nhìn càng thích!"

Lúc ông ta nói lời này, tay bỏ xuống đùi Lục Mạn Mạn.

Lục Mạn Mạn giống như bị chạm điện, "cọ" một chút liền đứng lên, liên tiếp lui về phía sau mấy bước.

Cơn chán ghét xông lên đầu, sắp ói.

Đã hiểu, tất cả đều rõ ràng, đây không phải là phỏng vấn, đây chính là...bồi đàn ông.

Từ Kiếm cũng không nghĩ tới cô sẽ phản ứng lớn như vậy, sắc mặt ông ta lạnh, đem ly rượu đấy tới trước mặt cô: "Cô gái nhỏ, tới uống một ly, chúng ta sẽ nói chuyện gia nhập đội."

Lục Mạn Mạn nóng máu lên, làm việc không để ý hậu quả, cô cầm ly rượu lên, trực tiếp tạt lên mặt Từ Kiếm: "Uống đống này đi!"

Ào.

Động tác của người xung quanh đồng thời dừng lại, nhìn về bên Từ Kiếm.

Bất ngờ không kịp đề phòng bị tạt rượu, sắc mặt Từ Kiếm không nén được giận, giận đến lỗ mũi muốn lệch đi, nhưng mà lập tức có cô gái cầm khăn giấy lau mặt lau quần áo cho ông ta, vì Lục Mạn Mạn giải vây: "Từ tổng đừng nóng giận, nha đầu này còn nhỏ, không hiểu chuyện."

Giống như là trả thù, Từ Kiếm trực tiếp kéo cô gái đang lau nước đọng cho ông ta vào ngực, chỉ Lục Mạn Mạn tức giận mắng: "Cô đừng cho rằng không biết xấu hổ, cũng ở đến bây giờ, giả bộ cái gì mà giả bộ! Cô muốn thanh cao như vậy, bây giờ cô đi ngay, lão tử không lạ gì cô, đàn bà xinh đẹp có rất nhiều, thật đem mình là rễ hành rồi."

Lục Mạn Mạn cầm balo lên, giận đùng đùng xoay người rời đi, đi tới cạnh cửa tay mới đè chốt cửa, bước chân cô dừng lại.

Quay đầu lại, cô gái bị Từ Kiếm ôm trong ngực, sắc mặt tuy là kháng cự, nhưng cô ấy lại không đẩy ông ta ra.

Tại sao lại không chứ?

Các cô gái trong phòng này, biết rất rõ ở lại sẽ bị những thứ đàn ông thô bỉ này chiếm tiệm nghi, cũng rõ ràng rất ghét, nhưng vì cái gì còn muốn ở lại.

Lục Mạn Mạn khẽ cắn răng, rốt cuộc xoay người lại, lần nữa đi trở về bên Từ Kiếm.

Từ Kiếm cho là cô thay đổi chủ ý, cong môi nhìn về phía Lục Mạn Mạn: "Tiểu nha đầu, kẻ thức thời mới là người tài giỏi, biết không, cơ hội sẽ đặt ở trước mặt."

Ông ta vỗ đùi mình: "Xem em có thể nắm chắc không."

"Tôi hôm nay rốt cuộc biết, tại sao đội Mỹ xem thường đội Trung Quốc."

Cô trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn ông ta: "Chỉ có người mạnh mới đáng được tôn trọng, đội Trung Quốc quá yếu."

Khóe mặt Từ Kiếm giật một cái.

Lục Mạn Mạn tiếp tục nói: "Mà đội Trung Quốc sở dĩ yếu, cũng là bởi vì trong đội có con sâu làm sầu nồi canh như ông!"

Từ Kiếm giống như không thèm để ý chút nào, cười nhạt nói: "Đó đã là số phận ăn dầu chiên rồi, ở giữa trung tâm biển Đông, cô là cái gì chứ."

Cô vẫn nhìn các cô gái xung quanh: "Các cô còn ở lại chỗ này làm gì, để cho đám khốn khiếp này ức hiếp sao?"

Các cô ấy trầm mặc không lên tiếng, cô gái bên cạnh Từ Kiếm sắc mặt khó coi nói: "Cô muốn đi thì đi, nói nhiều như vậy làm gì, vốn là cơ hội thì không thể người người đều có, muốn thành công phải trả giá thật lớn, cô không muốn gia nhập đội, chúng tôi vẫn muốn."

Muốn thành công, thì phải trả giá thật nhiều.

Lục Mạn Mạn đồng ý những lời này, cái giá của thành công, có thể mồ hôi có thể là nước mắt, có thể tất cả mọi người cam tâm tình nguyện chịu cái giá vất vả...Nhưng tuyệt đối không phải là bán đứng thân thể và tôn nghiêm.

Lục Mạn Mạn xoay người muốn đi, nhưng mà lúc sắp đi, cô chợt một cước đá vào đầu gối Từ Kiếm, trả thù bàn tay lợn.

"Ôi!" Từ Kiếm quát to một tiếng: "Cái con tiện nhân, mày còn lên mũi lên mặt đúng không, lão tử phải bóp chết mày!"

Lục Mạn Mạn xoay người chạy, mở cửa lao ra hành lang, hướng cửa thang máy chạy đi.

Từ Kiếm đuổi theo ra, Lục Mạn Mạn nhìn cửa thang máy đang đi lên trên: 2, 3, 4...

Từ Kiếm hai bước ba bước chạy tới chỗ cô, cô vội vàng đè nút ấn xuống, chỉ nghe "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Lục Mạn Mạn vọt vào thang máy, nhưng chưa từng nghĩ, đụng thẳng vào ngực một người đàn ông.

Ôm trong ngực rất vững chắc, rất cường tráng.

Mùi vị, là mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Cô ngẩng đầu lên, liền trông thấy cái cằm nhọn của Nguyên Tu.

Anh mặc đồng phục đội màu đỏ đen, khuôn mặt anh tuấn cũng vì vậy dính mấy phần màu sáng, tròng mắt anh nhìn về phía bên người Lục Mạn Mạn, con ngươi tĩnh mịch có vẻ hơi gợn sóng.

Anh đưa tay che chở bả vai Lục Mạn Mạn, ổn định cơ thể cô.

Ngẩng đầu nhìn phía Từ Kiếm cách đó không xa, khóe mắt bắp thịt khẽ run.

Từ Kiếm thấy rõ ánh mắt người đàn ông trong thang máy, ông lập tức dừng bước chân, không có đuổi theo nữa.

Trước một giây cửa thang máy đóng lại, Lục Mạn hướng Từ Kiếm giơ thẳng ngón giữa:

F*ck you.

***

Cửa sau cổng trường, tiệm gà rán.

Lục Mạn Mạn ngồi trên cái ghế chân cao, bên người trên bục đặt một chai coca. Sau khi Nguyên Tu trả tiền, tới lấy một hộp gà chiên bột, đặt trước mặt Lục Mạn Mạn.

Lục Mạn Mạn im hơi lặng tiếng ợ coca.

Nguyên Tu ở bên cạnh cô ngồi xuống ghế chân cao, chiếc quần mỏng giờ phút này rất chặc mà phác họa đôi chân thon dài của anh.

Anh cầm điện thoại gửi cho đồng đội tin nhắn, sau đó điện thoại bị anh ném lên mặt bàn.

Lục Mạn Mạn lại nhấp một ngụm coca, trộm quan sát anh, tóc mái trên trán anh rũ xuống, lướt tới mí mắt. Wow lông mi anh thật là dài, còn dài hơn cô, vừa dày vừa mềm, thật là đẹp mắt.

Hai người im hơi lặng tiếng lúng túng một hồi, Nguyên Tu cầm tăm xuyên một miếng gà chiên bột ăn.

Vì vậy Lục Mạn Mạn cũng cầm tăm lên, còn hỏi phục vụ sắp tới tương cà chua, chấm lên hộp gà chiên bột.

Sau đó Nguyên Tu cầm lọ tiêu tới, hỏi: "Ăn cay?"

Lục Mạn Mạn lắc đầu: "Không ăn."

Vì vậy Nguyên Tu đổ một chút tiêu vào khay, tự mình chấm ăn.

Lúc này điện thoại Lục Mạn Mạn reo, là Trình Ngộ điện tới, cô vội vàng nhận.

"Đã rời đi, bây giờ ở bên ngoài trường ăn gà chiên...Về chuyện nhập đội nhất định là thất bại, nhưng mà cảm giác bọn họ cũng không phải thật lòng tuyển người, không có sao, không cần không cần, cậu không cần tới, tôi bên này..."

Cô nhìn về phía Nguyên Tu, đầu ngón tay thon dài mảnh khảnh của anh cầm tăm, an tĩnh xuyên gà chiên bột, chấm tiêu.

"Tôi bên này còn có một người bạn, ừ, buổi tối trở về nói kỹ, tạm biệt."

Cúp điện thoại, Lục Mạn Mạn nói với Nguyên Tu: "Cám ơn cậu tới đón tôi."

"Ừ." Vẻ mặt Nguyên Tu bình tĩnh: "Cô làm gì với giám đốc của π?"

"Đạp một cước." Lục Mạn Mạn nói: "Đáng tiếc góc độ không tốt, chỉ đạp phải đầu gối."

Nguyên Tu buông tăm xuống: "Cô còn muốn đạp chỗ nào?"

Lục Mạn Mạn không để ý chút nào nói: "Đạp chít chít."

Tay Nguyên Tu dừng một chút, rũ mắt, nhìn về gà chiên bột.

Lục Mạn Mạn cảm giác anh hình như là đang cười, độ cong khóe miệng rất đẹp mắt, giống như ánh mặt trời sáng sớm.

"Nữ sinh nước Mỹ các cô, nói chuyện đều như vậy..." Anh ngước mắt hỏi: "Không câu nệ một chút nào?"

"Nói xin chào giống như không nói thô tục."

"Chúng ta không giống nhau."

"Nam sinh không dậy nổi sao." Lục Mạn Mạn bỉu môi một cái, nhìn về phía khu tam giác quần cộc của anh: "Cậu cũng chỉ nhiều hơn tôi một cái..."

Nguyên Tu vội vàng xuyên một miếng gà chiên bột ném vào miệng cô: "Ăn gà."

Lục Mạn Mạn bực bội không lên tiếng nhai gà chiên bột, có chút ưu tư.

Nguyên Tu nói: "Về sau còn loại chuyện này, chính mình cẩn thận một chút, lòng người không thể không phòng."

Lục Mạn Mạn nói: "X các cậu cũng không tuyển nữ sinh đúng không?"

Nguyên Tu nói: "Không sai, nhưng mà..."

Cô ngẩng đầu, hơi có vẻ khao khát nhìn anh.

"Nếu như là W, khẳng định không thành vấn đề, lương cao, đội viên chính thức."

Lục Mạn Mạn cầm tăm xiết chặc, hồi lâu, cô lại xuyên một miếng gà chiên bột, chấm tương cà chua, cái miệng nhỏ cắn.

"Thời đại của W đã qua." Cô trầm giọng nói: "Có lẽ tương lai, sẽ còn có W mới hiện lên, các người tại sao không thể có chút kiên nhẫn?"

"Cải cách mở cửa ba mươi năm, người Trung Quốc cho tới bây giờ chưa từng có một khắc dừng lại chạy băng băng, chúng tôi rất khó kiên nhẫn được." Nguyên Tu nhìn Lục Mạn Mạn: "Kiểu phát triển của thi đấu người thật trong nước là tát ao bắt cá [3], đúng là cần thay đổi, nhưng mà cần thời gian."

[3] Tát ao bắt cá (竭泽而渔): vơ vét bằng hết, chỉ thấy cái lợi trước mắt, không chú ý đến lợi ích lâu dài.

"Tôi biết, những lời này không nên nói với cậu." Cô nói: "Dù sao cậu cũng không có cách nào với suy nghĩ của nhà đầu tư, tôi không muốn làm khó cậu."

Khóe miệng Nguyên Tu nhấp nhấp: "Điều khiến tôi khó xử là cô muốn thỉnh cầu tôi, vào đội X, dựa vào cái gì tôi sẽ đáp ứng, ban đầu cho dù là W, tôi đã nói chỉ cho làm một người dự bị, huống chi là người có chiến tích bình thường."

Lục Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn về phía anh, con ngươi của anh sâu thẳm: "Người Trung Quốc chúng ta, nói dùng thành tích nói chuyện, nếu quả thật muốn cho người khác tin phục, thì cậu phải làm được giống như W vậy, thậm chí so với cô ấy càng tốt hơn."

Lục Mạn Mạn cau mày: "Nhưng mà tôi đều không thể gia nhập chiến đội."

Nguyên đội thản nhiên nói: "Ai nói nhất định phải đánh thi đấu chuyên nghiệp mới có thể giành được chiến tích, ban đầu trước khi tôi vào X, đánh thi đấu so tài tỉnh và so tài cả nước không dưới trăm trận, Chiết Phong trẻ tuổi năm trước khi vào X, số đầu người là một nửa chiến tích hiện tại."

Lục Mạn Mạn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Nguyên Tu.

Tinh thần Nguyên Tu giống như giữa hai lông mày vậy, vẫn kiên định cùng tin chắc.

"Nếu quyết định vứt bỏ quá khứ, vậy thì lấy thành tích ra, cho những người xem thường ức hiệp cô nhìn một chút, thi đấu người thật không phải thiên hạ của đàn ông, con gái cũng có thể đánh rất xuất sắc."

Những lời nói của Nguyên Tu, nói đến mức cô sôi trào máu chó.

Đúng vậy, trong nước đủ loại thi đấu, cũng không phải chỉ có một loại thi đấu chuyên nghiệp, ngay cả trường học bọn họ cũng thường xuyên tổ chức cuộc thi đấu, dù sao hoạt động này ở Trung Quốc thật sự là... rất được hoan nghênh!

Mấy câu nói ngắn ngủi của Nguyên Tu, vì cô chỉ ra một chút hi vọng trong đường lớn.

"Ừ! Tôi sẽ đánh thi đấu, cầm thành tích nói chuyện!" Lục Mạn Mạn nắm quyền: "Cậu tin tôi như vậy, tôi nhất định sẽ không để cho cậu thất vọng!"

Sắc mặt Nguyên Tu ôn hòa thuần hậu, cầm tăm xuyên gà chiên bột.

Lục Mạn Mạn nhìn anh, mỉm cười nói: "Cám ơn cậu."

Nguyên Tu nhướng mày: "Làm sao cảm ơn tôi."

"Mời cậu ăn gà chiên bơ có được không."

Nguyên Tu lắc đầu: "Tôi mời cô ăn gà chiên bột, cô lại mời tôi ăn gà chiên bơ, cái này gọi là có qua có lại, không gọi cám ơn."

Trên mạng nói người đàn ông này độc lưỡi phúc hắc mồm miệng lạnh lợi sắc sảo cần phải tranh nhất định không nhượng chút nào, thật đúng là... danh bất hư truyền, cái này cũng muốn so đo với cô, nói cám ơn không phải lễ phép sao, thật đúng là muốn cô làm gì mới là cảm ơn?

Lục Mạn Mạn hỏi: "Vậy cậu muốn cái gì chứ?"

Không muốn gọi ba ba, không chịu gọi chồng.

Khóe mắt Nguyên Tu cong lên, một nụ cười hoa đào xuất hiện.

"Không bằng gọi tiếng anh nghe một chút."

Đôi lời tâm tình của editor: Số làm con gái bao giờ cũng chịu thiệt cả, hành động của chị Mạn siêu siêu hay, nhưng mình vẫn thấy tội mấy cô gái chấp nhận ở lại:((

/124

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status