Vì Sao Duy Nhất Trên Bầu Trời

Chương 30

/212


Đây cũng là việc duy nhất mình có thể làm vì anh ấy.

Giản Duy nói với điện thoại, tỉnh táo đáp: “Cô Chu, nếu như cô không trở lại, tôi sẽ thay thế cô, bước lên thảm đỏ.”

Chu Bội Bội sửng sốt. Lại Hiểu Sương cũng hít một ngụm khí lạnh, không thể tưởng tượng nổi nhìn bạn mình.

Vẻ mặt Giản Duy lạnh lùng, trên gương mặt nhỏ bằng bàn tay, là sự nghiêm túc chân thật.

Một lát sau, Chu Bội Bội giễu cợt: “Suy nghĩ hão huyền.”

“Thật sự là suy nghĩ hão huyền sao? OK, đúng vậy, tôi không có thư mời, cũng không có xe riêng đưa đón, nhưng có liên quan gì chứ? Tôi tin tưởng chỉ cần tôi hóa trang, thay một chiếc váy xinh đẹp, xuất hiện ở hiện trường hoạt động, đã có người ánh mắt không tốt, cung kính đón tôi vào.”

Lại là sự trầm mặc lâu dài.

Chu Bội Bội mở miệng lần nữa, thanh âm lạnh lùng như cũ, giọng điệu lại không kiên định như trước: “Cô có gan sao?”

“Gan tôi đương nhiên có, chỉ là tôi lo lắng, lần đầu tiên tham gia loại trường hợp trọng đại như vậy, ở trước màn ảnh tôi sẽ bị dọa ngốc, khiến truyền thông và fan của cô nhìn ra bất thường. Đến lúc đó, tôi đành phải nói cho mọi người, là cô Chu đây không muốn tham gia hoạt động, cho nên tìm người đến giả mạo. Là cô, coi mọi người là khỉ để đùa giỡn.” Cô cười rồi nói tiếp: “Chỉ có điều tôi nghĩ cho dù tôi không nói như thế, truyền thông có lẽ cũng sẽ viết như vậy, dù sao, scandal lúc nào cũng hấp dẫn công chúng hơn mà. Cô nói xem có đúng không?”

Cuối cùng Chu Bội Bội cũng bị đánh bại, quát to: “Cô muốn chết sao! Tiện nhân tôi cảnh cáo cô, dám uy hiếp tôi, có tin tôi giết chết cô không!”

“Cô Chu, cô là đại minh tinh, phải chú ý hình tượng, đừng động một chút là mắng chửi người. Cô không phải người thường như tôi, cho dù ồn ào mất mặt tai tiếng, qua một hai tháng, thì không còn ai chú ý nữa, tôi sẽ không có tổn thất gì.”

Chu Bội Bội tức giận đến nói không ra lời, cuối cùng Giản Duy kìm nén một hơi, cay nghiệt đáp: “Tôi cho cô một tiếng đồng hồ. Trở về, hoặc là tôi thay cô đi, tự mình chọn đi.”

Cúp điện thoại, Giản Duy cầm di động, toàn thân cứng ngắc không còn khả năng động đậy.

Lại Hiểu Sương ngơ ngác nhìn cô, một lúc lâu sau, mới nuốt nước miếng: “Mặc dù hành vi vừa rồi của mày, có lẽ đã hại tao thất nghiệp. Nhưng Giản Duy, vài chục năm, chúng mình nhận biết vài chục năm, cho đến hôm nay, tao mới chân chân chính chính, phục mày từ đáy lòng! Bảo bối, mày là dũng sĩ mà!”

Dũng khí của cô đã theo điện thoại cùng nhau cắt đứt, vẻ mặt đưa đám nhìn Lại Hiểu Sương: “… Hả? Là sao? Mày không nghĩ là tao bị điên à?”

Cô ấy vỗ vỗ đầu Giản Duy, từ ái nói: “Gần giống gần giống, cách điên không còn xa mấy.”

Cô gào lên một tiếng, chỉ thiếu nước không khóc ngay tại chỗ.

Lại Hiểu Sương trầm mặc không nói, như đang suy tư điều gì. Giản Duy hơi hòa hoãn cơn tức, ý thức được bản thân vừa rồi xem nhẹ vấn đề, chớp chớp mắt đáng thương nói: “Mày sẽ không trách tao chứ? Nếu như Chu Bội Bội thật sự đuổi mày, tao có thể bao mày phí sinh hoạt trong ba tháng để đền bù tổn thất!”

“Mày nghĩ bố mày là người nghèo như thế à?” Cô ấy liếc cô một cái.

Một khi Lại Hiểu Sương đã ở thế thượng phong thì sẽ rất thích tự xưng là papa, Giản Duy biết nghe lời phải, chân chó đáp: “Papa đừng giận là tốt rồi, papa thiên thu muôn đời, thống nhất giang hồ!”

Cô bạn hài lòng gật đầu, ngược lại đáp: “Thực ra không cần nếu như, mày uy hiếp Chu Bội Bội như thế, lấy cá tính thích một người phạm tội cả nhà vạ lây của chị ta, về cơ bản tao đã xác định là bị đuổi. Cho nên, vì đền bù tổn thất cho papa, mày nguyện ý đáp ứng tao một việc không ?”

Giản Duy cẩn thận: “Mời papa nói trước.”

Lại Hiểu Sương một phát bắt được tay cô: “Nếu đợi mãi mà Chu Bội Bội không đến, tao phải tìm cách khác. Bảo bối à, mày cứ chơi lớn đi, thành công bức chị ta về. Sau đó, tao có thể tới chỗ Chu Tĩnh tranh công, tiền đồ cũng rộng mở.”

Giản Duy đột nhiên sinh ra dự cảm xấu. Trước đây, mỗi lần Lại Hiểu Sương đưa mình ra làm xằng làm bậy, cô đều có cái cảm giác này: “Chơi lớn, mày có ý gì?”

“Diễn trò thì phải làm cho hết, lời mày cũng quăng xuống rồi, chẳng lẽ định bỏ dỡ giữa chừng? Tin tao đi, Chu Bội Bội cũng không phải người sẽ dễ dàng khuất phục. Nhất định phải làm cho chị ta tin tưởng, nếu như chị ta không đến, mày thật sự sẽ làm như vậy.”

Giản Duy không nói lời nào, chờ câu sau của cô bạn.

Lại Hiểu Sương kéo mu bàn tay cô qua nắm lấy, hai mắt tỏa sáng, “Hiện tại, mày cần một bộ lễ phục, một thợ trang điểm, cùng với một chiếc xe. Sau đó, chúng ta nhắm tới thảm đỏ, khuấy lên sóng gió toàn bộ giới giải trí nào!”

HẾT CHƯƠNG 10

 


/212

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status