“Em có cảm thấy mấy ngày nay Dụ Kiêu vô cùng kỳ lạ hay không?” Diễn cảnh đêm xong, Dụ Kiêu được chuyên gia tạo hình mang vào phòng tháo phục trang, Thích Vãn chờ ở bên ngoài, kéo Ôn Thời Niệm sang một bên hỏi.
“Có sao? Kì lạ chỗ nào?” Ôn Thời Niệm muốn ăn đêm nên giấu người đại diện Tiểu Điềm lén lút gọi giao hàng tới, đang ăn sung sướng.
Cô nàng kéo tay Thích Vãn: “Chị Tiểu Vãn, che giúp em với, đừng để Tiểu Điềm nhìn thấy.”
Thích Vãn ngăn trước mặt cô bé, không quên liếc mắt về phía người đàn ông đang tháo tóc trong phòng: “Buổi sáng ba hôm trước chị dậy muộn, anh ấy không chỉ kiên nhẫn chờ chị, hâm sữa bò cho, còn khen chị mặc đẹp.”
“Trưa hôm kia chị đang chỉnh ảnh, thầy quay phim tới hướng dẫn đôi ba câu, thế mà anh ấy cũng theo tới, sau khi nhìn chăm chú một hồi lại khen tác phẩm của chị có linh tính.”
Chuyện giống vậy còn rất nhiều, ví dụ như hôm qua anh rảnh rỗi tự like một loạt bài cô dùng nick weibo của anh đăng từ lúc nhậm chức đến nay, bình luận của fan khen kĩ thuật chụp ảnh của cô cũng bị anh kéo ra trả lời.
Chuyện này gây xôn xao không nhỏ trong cộng động fan, fan của anh còn nghi ngờ có phải anh bị trộm nick không.
Nào có ai tự like bài đăng của mình bao giờ? Muốn làm gì đây?
Lại như buổi sáng hôm nay, cô cố tình không trang điểm chỉ đánh son môi nhẹ.
Trong thang máy, Dụ Kiêu nhìn cô chằm chằm cả nửa ngày, thế mà lại nói: “Màu này nhìn rất đẹp, rất tôn màu da, đặc biệt trảm nam.”
Ôn Thời Niệm nhai một miệng đồ ăn, nhồm nhoàm nói: “Thật không ngờ nha, anh ấy còn biết ‘trảm nam sắc’ [1] đấy.”
Thích Vãn cười lạnh hai tiếng: “Thế nhưng rõ ràng chị thoa son màu đỏ đậu.”
Ôn Thời Niệm: “…”
[1] Trảm nam sắc’: một màu son môi trong truyền thuyết được hàng vạn cô gái trẻ yêu thích.
Tương truyền rằng, nếu tô màu son này lên môi thì sẽ có thể có được trái tim của tất cả trai thẳng trên thế giới này, có nghĩa là sau khi tô màu son này sẽ trở thành thiên hạ vô địch, trêu chọc vô số đàn ông.
Khái niệm màu son môi ‘trảm nam sắc’ có từ rất lâu, lời giải thích cũng không còn giống nhau, nhưng chung quy ám chỉ là gam màu nóng, được nhắc đến nhiều nhất là màu đỏ rượu vang.
(ảnh dưới là đỏ rượu, trên là đỏ đậu, chỉ mang tính chất minh họa)
Thích Vãn dựa vào tường, cúi đầu nghịch móng tay: “Bây giờ chị cảm thấy vô cùng không chân thực, giống như bị mộng du bước từng bước ra cửa sổ, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.”
Ôn Thời Niệm cười cười: “Em lại thấy anh ấy chính là người đàn ông đang có mưu đồ, nói rõ Kiêu ca vẫn có tiềm năng.”
Thích Vãn liếc cô nàng một cái, còn muốn nói thêm gì nữa không ngờ bởi vì mình điều chỉnh thế đứng, đúng lúc bị Tiểu Điềm bắt được ngống trắng nhỏ đang ăn vụng.
“Ôn Thời Niệm, cậu còn dám ăn! Cậu đã mập lên 3 cân cậu không biết sao? Nữ nghệ sĩ nhà người ta quay phim giảm béo, cậu quay phim lại béo lên là sao hả!”
Ôn Thời Niệm ôm đồ ăn lên chạy: “Không ăn no làm sao tớ có sức quay phim!”
Hai người đứng trước cửa phòng hóa trang diễn tiết mục mèo vờn chuột, Thích Vãn nghịch móng tay lười biếng dựa vào tưởng thưởng thức màn kịch vui này.
Đợi hai người kia chạy xa, cô lại cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Dụ Kiêu thay đồ xong bước ra, áo khoác vắt lên cánh tay, anh ngẩng đầu nhẹ nhàng gọi Thích Vãn: “Tiểu Vãn, về thôi.”
Thích Vãn hoàn hồn, đúng đúng đúng! Còn có tiếng gọi ‘Tiểu Vãn’ này nữa! Trước kia anh gọi cô đều lôi cả tên họ, nhưng bây giờ chỉ gọi nhũ danh ‘Tiểu Vãn’?
Người đàn ông này rốt cục là được khai thông hay là bị kích thích đây?
Cô “a” một tiếng, chậm chạp đi sau lưng anh theo ra ngoài.
Cô lấy di động trong túi ra gọi cho lái xe, nói cho anh ta vị trí để tới đón.
“Lái xe nói khoảng hai ba phút nữa sẽ đến.”
Đứng tại cổng trường quay phim, Thích Vãn vừa bấm di động vừa nói với Dụ Kiêu.
Dụ Kiêu nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Thích Vãn không nói tiếp nữa, cô ấn mở tin tức chưa đọc trong wechat.
Tằng Đình nói đã tìm được cửa hàng nhưng máy ảnh H6D 400 trăm triệu pixel của cô đang tạm hết hàng, chờ anh nhờ người ra nước ngoài tìm mua cho.
Thích Vãn: 【 Không sao đâu ạ, bây giờ em cũng không dùng gấp như vậy.
Anh cứ làm việc của mình đi, không cần chạy đôn đáo vì em.
】
Tằng Đình không nói gì, đổi đề tài hỏi cô mấy ngày qua thế nào, hai người tiện trò chuyện vài câu.
Thích Vãn cúi đầu, không phát hiện một xe MiniBus dừng trước mặt bọn họ.
Mấy người đàn ông trẻ tuổi đang tốn sức khiêng đồ vật trên xe xuống.
Đó là một bình phong khắc gỗ, là đạo cụ ngày mai đoàn làm phim bọn họ dùng đến.
Bên sản xuất yêu cầu rất cao với bộ phim này, nghiên cứu rất tỉ mỉ, mọi thứ trang phục đạo cụ đều gắng đạt tới phong cách nguyên gốc triều Đường thời kỳ thịnh thế.
Ngay cả một cái bình phong bài trí cũng tốn công tốn sức mới lấy được, chế tạo bằng gỗ thật, cần hai ba nhân công cùng nâng lên mới di chuyển được.
Do trời quá tối không thấy rõ cầu thang, hai người đi trước đột nhiên vấp ngã, trượt tay làm bình phong mất lực, đột ngột đổ về phía Thích Vãn.
“Cẩn thận!”
Hai công nhân phía sau hoảng sợ hô lên.
Thích Vãn ngẩng đầu, một tấm gỗ lớn đang đổ ập về phía người cô.
Thích Vãn đứng đờ ra không kịp phản ứng gì thì cánh tay bị người dùng sức kéo một phát, cả người ngã vào vòng ôm ấm áp.
Gương mặt cô dính sát ngực người đàn ông, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của anh, mùi hương gỗ nhàn nhạt bị gió đêm đông thổi đến chóp mũi.
Một tay Dụ Kiêu ôm hông siết chặt cô trong ngực, một tay khác ngăn tấm bình phong đang nện xuống.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Thích Vãn dựa vào ngực anh, bàn tay ngứa ngáy sờ vào eo anh, suy nghĩ rõ ràng nhất chính là — người đàn ông thật cmn soái!
Mấy người công nhân sợ hãi thổn thức một trận, cũng may không đập phải người, nếu không xảy ra chuyện lại phiền phức rồi.
Đỡ tấm bình phong về vị trí, mấy công nhân liên tục nói xin lỗi với Dụ Kiêu, hỏi thăm anh có bị thương không.
Dụ Kiêu không đáp, cúi đầu xuống nhẹ giọng hỏi Thích Vãn: “Còn tốt chứ?”
Lúc này Thích Vãn mới thoáng hoàn hồn, nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Tôi không sao.” Gương mặt cô nóng lên, lặng lẽ hít sâu mấy cái, lưu luyến mùi hương trên người anh.
Nhóm công nhân vừa xin lỗi vừa cảm ơn, xong tiếp tục nâng bình phong đi vào bên trong.
Hai người đứng tại chỗ mặt đối mặt, Dụ Kiêu cúi đầu liếc qua điện thoại vẫn sáng trong tay cô, trầm giọng nói: “Đừng nhìn điện thoại, nhìn đường.”
Thích Vãn “vâng” một tiếng, vô cùng nghe lời cất di động vào túi.
Cô khẽ vuốt tóc che giấu sự không tự nhiên, may mắn bóng đêm dày đặc, gương mặt đỏ lên không bị ai phát hiện.
Lái xe tới rất nhanh, hai người ngồi lên xe, Thích Vãn cố ý ngồi dán vào cửa sổ cách xa anh, giữa hai người lộ khoảng trống đủ để một người chen vào.
May là xa thế này, tim cô còn đang đập rất nhanh, trong đầu đều là một màn vừa rồi.
Hai người dính chặt vào nhau cùng hòa nhịp tim, bàn tay lớn vòng bên hông cô, còn cả hơi thở ấm áp lướt nhẹ trên trán rung động trái tim cô.
Trong xe hơi nóng, cô mở hé cửa sổ để gió lạnh ùa vào, buộc mình phải nghĩ chuyện khác.
Thích Vãn cầm máy tính bảng lên, trịnh trọng báo cáo lịch trình: “Hoạt động bên nhãn hàng là 8h tối mai tại thành phố Thâm Quyến, tôi đã xin nghỉ với đạo diễn Tào rồi, vé máy bay là 2h chiều mai.”
Dụ Kiêu gật đầu, vô tình chuyển động cánh tay: “Được, em sắp xếp là được rồi.”
Quả nhiên ánh mắt Thích Vãn rơi trên tay anh, cô dừng lại hỏi: “Tay của anh…sao rồi?”
“Không có việc gì, vừa rồi lúc đỡ bình phong bị trẹo một chút thôi.” Bình phong khắc gỗ quá nặng, một tay Dụ Kiêu tiếp nhận toàn bộ sức nặng của nó đè xuống, khó tránh khỏi bị thương.
Thích Vãn quét mắt dò xét, cô lấy trong túi ra một lọ thuốc xịt xoa bóp Vân Nam bạch dược, đưa tới: “Thuốc.”
“Cảm ơn.”
Dụ Kiêu tiếp nhận, cầm loay hoay ở trong tay mấy giây, đang muốn mở miệng nói gì đó thì bị Thích Vãn cắt ngang.
“Tay kia của anh vẫn tốt.” =))))
Vừa rồi cái tay kia còn ôm cô, ý ở ngoài lời rất rõ ràng, chính là: ‘đừng giả vờ, anh có thể tự bôi thuốc’.
Dụ Kiêu từ chối cho ý kiến, anh mở nắp ra xịt vào cổ tay mấy phát rồi trả lại cho Thích Vãn.
Thích Vãn cất vào trong túi, nghiêng mặt qua một bên, mặc cho gió mát thổi loạn tóc.
Thật lâu sau, cô nhẹ giọng nói khẽ một câu: “Cảm ơn.”
Dụ Kiêu “ừ” lại một tiếng trầm thấp.
Chỉ là một âm tiết đó thôi nhưng lộ ra tâm trạng nhẹ nhõm và vui vẻ.
Anh nhìn thẳng phía trước, khóe miệng vô thức nhếch lên đường cong.
————
Tiếp tân khách sạn nói Dụ Kiêu có một chuyển phát nhanh, Thích Vãn đưa anh lên tầng 19 lại bấm thang máy xuống dưới sảnh lấy.
Hàng chuyển phát nhanh không lớn, Thích Vãn tưởng rằng thương hiệu gửi hàng mẫu sản phẩm mới cho buổi họp báo ngày mai, nên không mở ra xem.
Về đến phòng, cô đưa đồ cho Dụ Kiêu, mình thì vào phòng ngâm người tắm rửa.
Làm phần tử yêu thích cái đẹp cực đoan, mỗi ngày Thích Vãn phải hoàn thành đủ trình tự dưỡng da, đắp mặt nạ xong đã là một tiếng sau.
Dụ Kiêu ngồi trên ghế sô pha, chuyên tâm đọc nội dung hoạt động ngày mai Thích Vãn sửa cho anh, hộp chuyển phát nhanh bày ở trên bàn trà, không có dấu hiệu bị động qua.
Nhờ phúc “vuốt mông ngựa” của anh mấy ngày nay, thái độ Thích Vãn với anh có chút dịu lại.
Cho dù không cùng anh thức đêm nhưng lúc về trước khi ngủ vẫn giúp anh pha ly ca phê nóng hổi.
Thích Vãn tháo mặt nạ xuống, vỗ tinh chất trên mặt rồi vào phòng bếp tìm hạt cà phê.
Gần đây có một bộ phim truyền hình siêu hot, nam chính ồn ào muốn người yêu tự tay pha cà phê cho anh ta, Thích Vãn thấy trò này thú vị cũng lên mạng mua một bộ.
Kết quả chẳng mấy chốc đã cảm thấy thứ này quá tốn thời gian, muốn đổi sang máy pha cà phê nhưng Dụ Kiêu lại nói không cần phiền phức như vậy.
Đúng là anh không cảm thấy phiền phức rồi, người mệt là cô này, lần nào uống cà phê không phải tay cô ủ nửa ngày mới pha được?
Thích Vãn đong đưa cái ly, trong lòng thầm càu nhàu.
“Tiểu Vãn.”
Trong lúc thất thần, Dụ Kiêu đi đến sau lưng cô không biết từ lúc nào, anh cầm trong tay một hộp trang sức bọc nhung.
Thích Vãn quay đầu, nhìn chằm chằm anh.
Dụ Kiêu nói: “Tiểu Vãn, chúng ta tâm sự.”
Có lẽ Thích Vãn đoán được anh muốn nói điều gì nên có chút chột dạ, cô đặt khay cà phê trong tay xuống nói: “Tôi hơi buồn ngủ, ngày khác rồi nói sau.
Cà phê cho anh đã pha xong rồi, anh đổ ra là được.”
Nói xong, cô nghiêng người định bước ra khỏi phòng bếp.
Dụ Kiêu bất ngờ tóm lấy cánh tay cô nâng người lên, cả người Thích Vãn đột nhiên lơ lửng trên không, bị anh ôm đến trên bồn rửa chén.
“A…..
anh làm gì đấy?”
Thích Vãn hét lên, chân đá loạn xạ muốn giãy dụa, nai con trong lòng điên cuồng hỗn loạn.
A a a a a a, mẹ ơi, người đàn ông này lại ghẹo tôi!
Dụ Kiêu đè lại đôi chân không an phận của Thích Vãn, cơ thể anh áp tới, bàn tay chống ở hai bên người cô, ép cô nhìn vào mắt mình.
“Bây giờ có thể tâm sự rồi chứ?”
Phòng bếp nhỏ hẹp, bởi vì sự xâm nhập của anh mà nhiệt độ nóng lên, ngay cả tiếng thở dốc cũng bị phóng đại nhiều lần.
Thích Vãn không biết mình có đỏ mặt hay không, chắc là có, bởi toàn thân cô đang nóng lên, bàn tay đặt trên đá cẩm thạch cũng đang đổ mồ hôi.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, hô hấp hỗn loạn, khúm núm gật đầu một cái.
Hơi thở của Dụ Kiêu đủ để lay động bên tai Thích Vãn, ánh mắt của anh dịu dàng hơn, cầm lấy hộp trang sức nhung thiên nga kia chầm chậm mở ra trước mặt cô.
Trong hộp là lắc tay mùa mới của nhãn hiệu cao cấp châu Âu nào đó, sợi dây tinh xảo thiết kế phối hợp mặt đá thạch anh tinh tế, vừa ra mắt đã được rất nhiều người nổi tiếng săn đón.
Thích Vãn đương nhiên biết nó, hơn nữa không chỉ động lòng một lần, chỉ tiếc gần đây cô bị lão ba siết chặt kinh tế nên không dám mua.
Dụ Kiêu lấy lắc tay từ trong hộp, rồi nắm cổ tay Thích Vãn mở nút cài cẩn thẩn đeo lên cho cô.
“Vô tình nhìn thấy cái lắc tay này, cảm thấy rất thích hợp với em nên mua lại, không biết em có thích không?”
Đeo xong, anh cầm tay thon dài của cô tỉ mỉ đánh giá, khen tự đáy lòng: “Nhìn rất đẹp.”
Ánh mắt Thích Vãn rơi trên cổ tay mình, oa oa oa, lắc tay đẹp quá! Vô cùng vô cùng thích hợp với bản tiên nữ rồi! Người đàn ông này cũng có chút ánh mắt đấy!
Cô nhịn xuống sự phấn khích trong lòng, hắng giọng một cái: “Đẹp thì đẹp, nhưng vì sao tự nhiên anh tặng tôi quà? Có phải anh có mưu đồ gì không?”
Dụ Kiêu ngước mắt, lần nữa đối diện với anh mắt trong suốt của cô: “Tiểu Vãn, tôi đang dỗ em.”
“….”
Phòng bếp nháy mắt trở nên yên tĩnh, Thích Vãn nghe rõ được nhịp tim đập nhanh của mình.
Một người bình thường lạnh lùng sẽ không bao giờ dỗ ngon dỗ ngọt, một khi tấn công thì bản lĩnh chọc người kia cũng là hạng nhất, nội tâm Thích Vãn sắp điên luôn rồi.
Cô nghiêng mặt sang một bên, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tôi, tôi không có tức giận, anh dỗ tôi làm gì?”
Con gái nói không là có, nói không giận tức là giận.
Bạn gái không vui chính là bạn sai, không được ngụy biện, không được lý do, thái độ nhận sai phải chân thành, tuyệt đối không thể nói “lần này coi như anh sai”.
Trong đầu Dụ Kiêu nhanh chóng hiện lên bí kịp “dỗ bạn gái”.
Anh nhìn Thích Vãn, kiên nhẫn giải thích với cô: “Tôi biết, mấy ngay cuối năm thái độ với em không tốt, có chút….lạnh nhạt, khiến em bị tủi thân nên mới nảy sinh ý nghĩ muốn rời đi.
Tôi xin lỗi, tôi không nên hờ hững em.”
Thích Vãn trợn tròn hai mắt: ? ? ?
Quả nhiên sống lâu cái gì cũng có thể nhìn thấy! Người đàn ông này lại đang nhận sai vơi cô??
“Nhưng tôi muốn giải thích với em nguyên nhân một chút, ngày đó tôi nhìn thấy em và Tằng Đình qua lại gần gũi cho nên có chút buồn bực trong lòng, tôi không cố ý bỏ mặc cảm thụ của em.
Thực ra, tôi không biết phải biểu đạt cảm xúc của mình thế nào?
Cảm xúc… anh ghen sao?
Thích Vãn cố gắng đè nén sự vui sướng dưới đáy mắt, khóe miệng cong lên: “Tôi đã nói qua anh ấy là bạn thân của anh trai tôi, quan hệ với tôi chỉ là bạn bè bình thường.”
Mặc dù hoàng hậu nương nương nhà cô hết sức tác hợp, nhưng cô kiên quyết phản đối.
You see see you, thế mà anh còn không trân trọng người ta!
Dụ Kiêu: “Bây giờ tôi biết, trước đó là tôi hiểu lầm.
Cho nên Tiểu Vãn, chuyện rời chức tôi hi vọng em sẽ suy nghĩ thêm.
Tôi cần em, em có thể ở lại không!”
Ư ư ư, không đi không đi, nếu đi không phải là muốn mạng em sao? Cầm đi lấy đi! Cho anh, cho anh cả người em luôn!!!!
Trong lòng Thích Vãn mềm nhũn, bên ngoài vẫn giả vờ cẩn thận, cô giơ tay lên: “Vậy nếu như tôi nói tôi không đáp ứng, có phải anh sẽ lấy lại lắc tay này không?”
Dụ Kiêu lắc đầu: “Không, đeo trên tay em chính là của em rồi.”
Thích Vãn thỏa mãn cong môi: “Vậy được rồi, tôi đồng ý sẽ suy nghĩ thật kĩ.
Nhưng bây giờ tôi thật sự buồn ngủ, tôi muốn đi ngủ trước.”
Cô cúi đầu liếc qua tay anh, ra hiệu anh thả mình ra.
Dụ Kiêu lui lại hai bước, nở nụ cười nhẹ.
Anh vòng tay qua vai cô, ôm cô từ trên bồn rửa xuống.
Thích Vãn đứng vững, cẩn thận phủi váy, khóe mắt đuôi mày đều không giấu được đắc ý.
Cô nói một tiếng “ngủ ngon” rồi nhanh như chớp trốn về phòng mình.
Dụ Kiêu đứng tại phòng bếp, bưng lên cà phê Thích Vãn đã ủ xong, khóe môi mang ý cưới nhìn về hướng phòng cô: “Ngủ ngon.”
—————–
Cửa phòng vừa khép lại, Thích Vãn đứng sau cửa bịt miệng hét loạn lên không thành tiếng.
A a a a a aa, cuối cùng cô đợi được đến ngày tên đàn ông thối này thông suốt rồi!!!!
Cô khổ quá mà!!!
Thích Vãn nằm trên giường lớn, hưng phấn lăn lộn một vòng.
Cô nâng cổ tay lên, thưởng thức lắc tay gắn đá ngọc xanh dưới ánh đèn cả nửa ngày, sau đó lấy di động chụp thật nhiều tấm hình, đăng lên instagram, caption là 【 Quà của anh.
】
Ý đồ khoe rất rõ ràng.
Cô lại tiện tay gửi cho Ôn Thời Niệm một tấm: 【 Dụ Kiêu tặng.
】
Ôn Thời Niệm: 【 Ôi vãi, Kiêu ca khí phách! 】
Ngỗng trắng nhỏ ngửi được mùi bát quái, lập tức truy hỏi cụ thể, nghe Thích Vãn nói xong liền gửi tới mấy meme ‘tôi ăn thức ăn cho chó’.
Ôn Thời Niệm: 【 Vậy là ở bên nhau rồi sao??? 】
Thích Vãn: 【 Hả??? Não em bị gì vậy? 】
Ôn Thời Niệm: 【 Cái gì mà não em bị gì?? Tín vật đính ước cũng đưa rồi, chị còn ngần ngại gì nữa!! 】
Thích Vãn: 【 Em hiểu cái gì, bỏ qua cho anh ấy quá dễ dàng, về sau địa vị gia đình khó giữ được.
Anh ấy chỉ nói chị ở lại chứ không thấy nói lời gì khác, ai biết có phải anh ấy có suy nghĩ muốn chị vĩnh vĩnh làm trợ lý cho anh ấy hay không! 】
Ôn Thời Niệm: 【 Cũng phải… có đạo lý! 】
Thích Vãn: 【 Cho nên, chị tuyệt đối không thể bị dỗ dành đơn giản như vậy, con gái là phải dè dặt cẩn thận biết không? Như thế đàn ông mới càng trân trọng! 】
Ôn Thời Niệm: 【 Hiểu sơ sơ! 】
Trả lời Thích Vãn xong, cô nàng lập tức sao chép lại rồi gửi một chuỗi đạo lý dài ngoằng cho Dụ Kiêu.
“….”
——————–
Lời editor: Ở đây mình vẫn giữ xưng hô của Thích Vãn là anh – tôi, chỉ lúc nào nghĩ trong lòng mới là anh – em nhé, chị Vãn còn đang giả bộ lạnh lùng bên ngoài mà.
Còn Dụ Kiêu mình để xưng hô là tôi – em, bao giờ yêu nhau thật sẽ để anh – em nhé!
/72
|