Đây là cái gì?
Giản Hành Chi đờ người.
Kiếm tu thấy Giản Hành Chi không nói, nhíu mày: “Có phải ngươi đánh người không? Thành trì chính của Hoang Thành cấm lén lút ẩu đả, ngươi không biết sao?”
“Cả thành các người đầy rẫy kiếm tu…” Giản Hành Chi nghe giải thích thế, khó tin hỏi: “Vậy mà cấm ẩu đả?!”
Kiếm tu nghe vậy, trợn mắt: “Trong thành này đều là kiếm tu, nếu cho phép đánh nhau, còn muốn người ta sống không?”
Nói cũng có lý, Giản Hành Chi cạn lời. Kiếm tu thấy y không nói, lôi một dây khóa tiên ra: “Không nói thì tức là thừa nhận, dẫn đi!”
“Đợi đã!”
Giản Hành Chi bừng tỉnh, y nhìn Yên Vô Song nằm dưới đất lén lút liếc mình, lập tức mở miệng: “Là y ra tay trước.”
“Đại nhân!” Yên Vô Song nằm sấp dưới đất, mặt mày đáng thương: “Ngài biết khả năng của ta thế nào, sao ta có thể chủ động gây sự?”
Kiếm tu chần chờ chốc lát, Giản Hành Chi nhìn trái nhìn phải, không hề lưỡng lự, lén lút đánh mình một chưởng, đi thụt lùi té xuống đất, miệng phun máu.
“Đại nhân!” Giản Hành Chi tựa lên mép bàn, nôn ra máu: “Ngài xem y đánh ta thế nào này, ta bị nội thương rồi!”
Yên Vô Song nghe vậy, người của Sơn trang Cự Kiếm sửng sốt nhìn sang. Vẻ mặt Giản Hành Chi lẫm liệt lúc nãy giờ lại yếu đuối vô lực, dựa vào mép bàn: “Bọn họ đông người như vậy, làm sao ta dám gây chuyện chứ? Bọn họ đánh ta thành thế này rồi, thế mà là ta hiếp yếu sao?”
“Ngươi nói…”
Kiếm tu nhìn Giản Hành Chi, đang do dự định nói hai câu vì Giản Hành Chi, bỗng nghe một tiếng “Á!” vang lên.
Đám đông nhìn sang Yên Vô Song. Yên Vô Song giơ bàn tay gãy một ngón lên: “Đại nhân, ngón tay của ta cũng bị đánh gãy rồi.”
“Á!”
Giản Hành Chi cũng kêu to một tiếng, đám đông lại nhìn sang, thấy Giản Hành Chi giơ một bàn tay lên lắc lư giữa không trung: “Tay ta cũng bị đánh gãy rồi.”
“Giỏi.” Yên Vô Song nghe vậy bèn hít sâu một hơi, nghiêng đầu, nhìn chòng chọc Giản Hành Chi: “Ngươi được lắm, để ta cho ngươi thấy cái gì gọi là chuyên nghiệp.”
Giản Hành Chi nhìn bộ dạng của Yên Vô Song, vung vẫy bàn tay gãy: “Nào, ngươi tới đi!”
Yên Vô Song không hề lưỡng lự, bẻ “răng rắc” một tay và một chân của mình, cậu nhóc hét lên: “Sư huynh gãy một cánh tay, một chân, một ngón tay rồi!”
Yên Vô Song kiêu ngạo nhìn sang. Còn chưa lên tiếng, bỗng nghe cậu nhóc tiếp tục hét lên: “Hai chân nam sủng kia đều gãy hết rồi!”
Giản Hành Chi thản nhiên ngước mắt lên, cất tiếng: “Tới đi!”
Yên Vô Song rùng mình: “Được lắm, ngươi đủ tàn nhần. Ta xem thử ngươi có thể tàn nhẫn đến mức độ nào!”
Nói xong, Yên Vô Song giơ tay lên đập xương đùi, gương mặt tái nhợt, thở hồng hộc ngẩng đầu: “Bây giờ, hai chân một tay, một đầu ngón tay của ta đều gãy rồi. Ngươi còn so được với ta sao?!
“Có gì không thể?”
Giản Hành Chi không hề lưỡng lự, bẽ gãy hết mười ngón tay, sau đó sử dụng xương tay gãy hất mạnh xương tay lành lặn, tiếng răng rắc giòn vang, y ngẩng đầu cười khẩy: “Tứ chi của ta đều phế hết rồi, mười ngón tay gãy hết rồi, ngươi muốn thắng ta, chỉ còn lại một chỗ thôi. Ngươi ra tay được sao?”
Yên Vô Song không nói nên lời. Y nuốt nước bọt, run run, cúi đầu nhìn về phía nửa thân dưới.
Kim Kiếm Đồng Tử vừa nhìn đã biến sắc, túm lấy tay Yên Vô Song, hoảng hốt nói: “Sư huynh, không thể được!”
“Đạo hữu!” Kiếm tu ở bên cạnh vẫn luôn xem diễn rốt cuộc lên tiếng: “Không cần, thật sự không cần thế đâu, ta tin các người rồi.”
“Đại nhân!”
Yên Vô Song rưng rưng ngẩng đầu: “Ngài đúng là Thanh Thiên…”
“Ta tin đầu óc hai người có vấn đề. Người đâu!” Kiếm tu gọi người: “Khiêng hết về nha môn, bảo người nhà tới đón!”
“Khoan đã!”
Yên Vô Song cuống cuồng nói: “Đại nhân, chúng ta là người bị hại, chúng ta cũng muốn…”
“Mấy ngày trước đã có kiếm tu tố cáo, bảo có nhóm người gây án lừa đảo, khá giống tình huống hôm nay…” Kiếm tu nghiêm túc nói: “Đi một chuyến đi.”
Nói xong, kiếm tu gọi người vào: “Khiêng hai tên này đi hết!”
Giản Hành Chi và Yên Vô Song bị khiêng vào ngục, toàn thân bọn họ tàn phế nên bị đặt cùng một phòng giam. Kim Kiếm Đồng Tử là một đứa bé nên bị nhốt ở phòng bên cạnh. những người khác tạm thời không giam giữ, nhốt hết bên ngoài.
Sau khi Giản Hành Chi bị nhốt, kiếm tu hỏi thân phận của y xong, bèn thông báo người tới đón.
Tần Uyển Uyển về tới Ninh phủ. Tạ Cô Đường vừa cầm thuốc định bôi cho nàng, bỗng được người ta thông báo tới phòng giam đón người. Nàng ngồi trên xe lăn chấn kinh: “Sư phụ ta làm gì mà bị bắt?”
“Đánh nhau trước đám đông.”
Kiếm tu tới thông báo rõ ràng đâu ra đấy. Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt, hoảng hốt hỏi: “Đánh… đánh chết sao?”
“Không.” Kiếm tu lắc đầu. Tần Uyển Uyển yên tâm: “Vậy đả thương mấy người?”
“Một.” Kiếm tu đáp, bổ sung thêm: “Bản thân y.”
Giản Hành Chi tự đả thương chính mình sao?
Tần Uyển Uyển không tin, nhưng nhân viên chấp pháp nha môn Hoang Thành đang ở đây, nàng cũng không dám nghĩ nhiều, hỏi tỉ mỉ quá trình điều tra. Sau khi xác nhận Giản Hành Chi gặp phải lưu manh ăn vạ, nàng vội vàng gọi nhóm Thúy Lục, Tạ Cô Đường, Nam Phong đẩy xe lăn của nàng chạy tới nha môn.
Lúc đuổi tới phòng giam, Giản Hành Chi và Yên Vô Song nằm bẹp dưới đất mắng nhau. Tay chân hai người không thể nhúc nhích, nằm thẳng đơ dưới đất như xác chết, mắng nhau hết sức ấu trĩ.
“Ngươi vô sỉ.”
“Ngươi vô sỉ hơn.”
“Ngươi không biết xấu hổ.”
“Ngươi không biết xấu hổ hơn.”
“Sư phụ!”
Tần Uyển Uyển nghe hết nổi kiểu mắng nhau mất hình tượng này, ngồi trên xe lăn, cách song gỗ quan sát Giản Hành Chi nằm dưới đất: “Người không sao chứ?”
“Ta không sao.”
Giản Hành Chi vận hành tâm pháp Xuân Sinh: “Một lát là ổn.”
Nghe thấy lời của Giản Hành Chi, Yên Vô Song liếc xéo, giọng điệu ngân dài: “Một lát là ổn, công pháp của ngươi thật lợi hại nha.”
“Ha.” Giản Hành Chi cười khẩy: “Loại tạp nham như ngươi làm sao biết cảnh giới của ta?”
Nói xong, Giản Hành Chi nối xương răng răng, ngồi dậy, nắn bóp xương tay, quay đầu nhìn Yên Vô Song: “Ngươi cứ nằm thẳng cằng ở đó đi.”
“Ai nói ta phải nằm thẳng cẳng?”
Nói xong, cơ thể Yên Vô Song cũng vang lên răng rắc. Y ngồi dậy, xếp chân nhìn Giản Hành Chi: “Nối xương thôi mà, chỉ ngươi biết chắc?”
Lời này vừa buông, tất cả mọi người đều ngây ngốc. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Yên Vô Song, dùng thần thướt lướt qua toàn thân y, không ngờ linh khí bên trong người Yên Vô Song lưu động lại giống với bọn họ!
“Xuân Sinh…”
Giản Hành Chi khẽ lẩm bẩm, không ngờ y lại thấy được Xuân Sinh trên người Yên Vô Song tại tiểu thế giới này?!
“Ồ, ngươi biết môn công pháp này?”
Yên Vô Song nhướng mày: “Có chút hiểu biết đấy.”
“Vì sao ngươi biết Xuân Sinh?!
Giản Hành Chi gấp gáp hỏi, Yên Vô Song chống cằm: “Dựa vào vào đâu phải nói cho ngươi?”
“Ngươi!”
Giản Hành Chi nóng nảy, Tần Uyển Uyển giơ tay lên ngăn Giản Hành Chi: “Sư phụ, để ta hỏi.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển ôn hòa nhìn Yên Vô Song: “Ta thấy khí chất đạo hữu sáng trong, chắc chắn là chính nhân quân tử. Xuân Sinh là tâm pháp bí truyền của Tông ta, nếu đạo hữu không nói ra lai lịch tâm pháp, e rằng sẽ dẫn đến hiểu lầm.”
Lời này nói thẳng ra là Yên Vô Song ăn trộm tâm pháp của người khác, chỉ cần Yên Vô Song là một kiếm tu dễ tự ái, chắc chắn sẽ giải thích.
Tiếc là nàng đánh giá cao Yên Vô Song. Y xếp chân, khoanh tay ngồi dưới đất, nhướng mày: “Cho nên? Chuyện cô hiểu lầm liên quan gì ta?”
“Sư phụ.”
Gặp kẻ không biết điều như thế, Tần Uyển Uyển quyết đoán giơ tay: “Đánh đi.”
“Ối đợi đã!”
Yên Vô Song lập tức lên tiếng: “Không phải các ngươi muốn thám thính tin tức sao, trả tiền là được, sao cứ đánh đánh giết giết.”
“Ngươi muốn bao nhiêu?”
Thúy Lục nghe vậy, cau mày lên tiếng. Yên Vô Song nhìn Thúy Lục, Thúy Lục đang nhìn y, ánh mắt lóe sáng, Yên Vô Song khẽ cười: “Hai trăm linh thạch, một trăm là đền bù hôm nay đánh sư đệ ta, một trăm còn lại là giá tiền trả lời câu hỏi.”
“Đền bù?”
Thúy Lục cười nhạo: “Ta e rằng ngươi hết muốn sống…”
“Yên Vô Song.”
Lính canh đột nhiên bước vào, cắt ngang lời Thúy Lục. Một lính canh ngục trong đó bước lên, mở cửa, gọi tên Yên Vô Song: “Đi theo chúng ta.”
“Haiz!”
Yên Vô Song lập tức đổi sắc mặt, gấp gáp đi theo lính canh ra ngoài.
Trong song gỗ chỉ còn lại một mình Giản Hành Chi ngồi xếp chân, nhìn Yên Vô Song rời đi. Nam Phong không nhịn được lầm bầm: “Loại người gì thế, một kiếm tu sao có thể hám tài như vậy, y có biết dùng kiếm không đấy?”
“Thời điểm huynh ấy dùng kiếm, ngươi vẫn còn đang quấn tã đấy.”
Kim Kiếm Đồng Tử nghe thấy Nam Phong nói, lạnh nhạt mở miệng. Tất cả mọi người nhìn sang, Tần Uyển Uyển không tin lắm: “Ý của cậu là trước đây y là cao thủ?”
“Năm đó sư huynh ta là Quân tử kiếm sớm nhất của Hoang Thành.” Kim Kiếm Đồng Tử nhắc tới chuyện xưa vô cùng kiêu hãnh: “Khi ấy, trừ Ninh thị, Sơn trang Cự Kiếm là đại môn phái đệ nhất Hoang Thành, Ninh thị còn phải nhún nhường ba phần. Năm đó, sư huynh là kiếm tu có tiền đồ nhất Sơn trang Cự Kiếm, hai trăm năm Hóa Thần, có thấy qua chưa?”
“Hai trăm năm…” Giản Hành Chi cười nhạo: “Có vài người ưu tú đã phi thăng lâu rồi.”
Ví dụ như y, chưa tới một trăm năm đã phi thăng rồi.”
Lời này khiến Kim Kiếm Đồng Tử vổ cùng tức giận, y hừ một tiếng: “Đồ khoác lác.”
“Vậy tại sao y lại trở nên như hôm nay?”
Tạ Cô Đường nhíu mày, khó hiểu: “Tu vi hôm nay của y… hẳn chưa tới Nguyên Anh.”
Nghe nói thế, vẻ mặt Kim Kiếm Đồng Tử hơi ảm đạm.
“Hơn một trăm năm trước, tẩu tử chết, đạo tâm huynh ấy bị tổn hại, tu vi giảm sút. Từ đó về sau, huynh ấy cứ mãi chững lại ở Nguyên Anh, không thể thăng tiến. Các người chớ thấy bình thường huynh ấy cà lơ phất phơ, nếu tẩu tử vẫn còn, hẳn huynh ấy là kiếm tu đứng đầu Hoang Thành.”
Hơn một trăm năm trước.
Tần Uyển Uyển nghe thấy mốc thời gian này, hơi nhạy cảm hỏi: “Hơn một trăm năm trước xảy ra chuyện gì?”
“Liên quan gì cô?”
Kim Kiếm Đồng Tử lạnh lùng nhìn lướt qua Tần Uyển Uyển: “Chẳng qua ta chỉ muốn nhắc nhở các người, sư huynh ta có thể đánh kiếm giỏi mà thôi.”
Nói xong, bên ngoài vang lên tiếng Yên Vô Song quay về. Yên Vô Song nịnh nọt lính canh ngục cảm ơn: “Đại nhân, đưa tới đây là được rồi. Đa tạ ngài, hôm nào ta mời ngài ăn…”
“Vương Nhị Cẩu.”
Lời Yên Vô Song còn chưa dứt, lính canh ngục bực mình đẩy y vào tù, khóa dây xích, rồi gọi một cái tên.
Nhóm người im phăng phắc, Kim Kiếm Đồng Tử xoay đầu qua, Yên Vô Song nhỏ giọng khuyên: “Sư đệ, gọi đệ đấy.”
“Ta tên Kim Kiếm Đồng Tử!”
Kim Kiếm Đồng Tử đỏ mặt sửa lời. Lính canh ngục lặp lại: “Vương Nhị Cẩu.”
“Gọi gọi gọi, gọi cái gì mà gọi!” Kim Kiếm Đồng Tử đá một cước văng cửa phòng giam: “Ta không bị điếc, câm miệng!”
Nói xong, Kim Kiếm Đồng Tử đỏ mặt ra khỏi phòng giam.
***
Nhóm người dõi mắt nhìn y rời khỏi phòng giam xong, quay lại nhìn Yên Vô Song.
Yên Vô Song bị năm người bao vây, y nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh: “Ta cảnh cáo các người, các người đừng tưởng nhiều người có thể khiến ta sợ, muốn làm cái gì cứ nói thẳng.”
“Vị đạo hữu này…”
Tần Uyển Uyển cân nhắc mở miệng, Yên Vô Song lập tức xưng danh: “Ta tên Yên Vô Song.”
“À, Yên đạo hữu.” Tần Uyển Uyển gật đầu, tò mỏ nói: “Ta có vài câu hỏi, muốn hỏi đạo hữu một chút.”
“Hỏi câu hỏi? Được đấy.” Yên Vô Song thả lỏng: “Trả tiền đi.”
“Một tu sĩ như ngươi cần nhiều tiền thế làm gì?!”
Thúy Lục không nhịn được nói: “Trong mắt chỉ có tiền hả?”
“Đại tỷ, cô đừng có không quản gia không biết muối gạo quý được không? Môn phái Sơn trang Cự Kiếm lớn như vậy, ta không kiếm tiền nhiều một chút, đám tiểu sư đệ, tiểu sư muội gào khóc đòi ăn kia lấy gì ăn? Bớt nói nhảm đi, các người có giao dịch hay? Giao dịch thì đưa hai trăm linh thạch ra đây.”
“Hai trăm?!” Nam Phong hô to: “Ngươi ăn cướp hả?”
“Ta tính rẻ lắm rồi.” Yên Vô Song trừng Nam Phong: “Một trăm là tiền đền bù các người đánh sư đệ ta, một trăm là tiền trả lời câu hỏi.”
“Sư đệ ngươi vô lễ như thế…” Tạ Cô Đường cau mày: “Ngươi còn mặt mũi đòi tiền?”
“Lời này là của ngươi, sư đệ ta có cái gì vô lễ? Đệ ấy chỉ hoạt bát một tí, nói nhiều một tí, Tần đạo hữu bên các người đã đánh đệ ấy đến mẹ cũng không nhận ra! Có ai tàn nhẫn như cô ta sao?”
“Hắn giẫm lên mặt đồ đệ ta!” Giản Hành Chi vừa nghe đã tức.
Yên Vô Song quay đầu nhìn Giản Hành Chi, hỏi ngược lại: “Ngươi chưa từng giẫm lên mặt người khác sao?”
Giản Hành Chi lập tức nghẹn họng. Yên Vô Song cãi cọ với bọn họ một lượt, khí thế vẫn hung hăng như cũ.
Tần Uyển Uyển thấy y dũng mãnh thiện chiến như thế, trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng: “Ta nghe nói gần đây có người báo một nhóm tu sĩ gây án, lừa đảo ăn vạ.”
Vừa nghe lời này, Yên Vô Song đờ người. Tần Uyển Uyển bình thản ngước mắt: “Là ngươi à?”
“Cô… cô đùa gì thế!”
Ánh mắt Yên Vô Song lảng tránh, Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy ta yên tâm rồi, nếu không phải đạo hữu, vậy chúng ta cứ đi báo quan, bảo có người lừa đảo ăn vạ sư phụ ta. Một vụ án là trùng hợp, nhiều người cùng nhau báo, chắc chắn chân tướng sẽ nhanh chóng được phơi bày.”
Tần Uyển Uyển nói xong, quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, chúng ta đi.”
Tạ Cô Đường gật đầu, đẩy xe lăn Tần Uyển Uyển định đi. Yên Vô Song thấy Tần Uyển Uyển thật sự tính đi báo án, gấp gáp gọi nàng lại: “Ấy đợi đã! Có gì thì thương lượng, không thì một trăm linh thạch nhé?”
Tần Uyển Uyển không nghe, đẩy xe lăn đi ra ngoài. Yên Vô Song vội la lên: “Được được được, không lấy tiền, xí xóa hết. Cô đừng báo quan, cô muốn hỏi cái gì?”
“Ta chỉ muốn hỏi hơn một trăm năm trước, Hoang Thành xảy ra chuyện lớn gì?”
“Chuyện lớn?” Yên Vô Song ngẫm lại, móc ra hồ lồ rượu trên thắt lưng ra: “Không có chuyện gì lớn cả.”
“Minh Tịnh đạo quân tới Hoang Thành….” Tần Uyển Uyển quan sát biểu cảm Yên Vô Song, thăm dò: “Cũng không phải chuyện lớn sao? Năm đó, Sơn trang Cự Kiếm là môn phái đứng đầu Hoang Thành, không thể không biết chuyện như vậy chứ?”
Nghe nói thế, động tác Yên Vô Song khựng lại. Một lát sau, y bật cười: “Rốt cuộc các người muốn hỏi cái gì? Năm đó Minh Tịnh đạo quân là Thành chủ Quỷ Thành, một đêm nhập ma. Nếu như y tới Hoang Thành…” Yên Vô Song giơ hồ lô rượu uống một ngụm: “Loại tiểu lâu la như ta làm sao biết?”
“Vậy tâm pháp Xuân Sinh thì sao?”
Tần Uyển Uyển cau mày: “Sao ngươi lại biết cái này?”
“Cái này ta phải hỏi lại các người…” Yên Vô Song ngước mắt: “Sao các người lại biết môn tâm pháp này?”
“Đây là tâm pháp sư môn ta.” Giản Hành Chi nhìn chằm chằm Yên Vô Song: “Hôm nay không nói rõ ràng, ngươi đừng hòng ra khỏi cửa này.”
“Được rồi.” Yên Vô Song thở dài, chỉ đành trả lời: “Cái này do ta lén học.”
“Lén học của ai?” Giản Hành Chi cau mày.
Yên Vô Song uống một hớp rượu, nói thật: “Minh Tịnh đạo quân.”
Giản Hành Chi nghe vậy sững người. Yên Vô Song nghiêng đầu nhìn bọn họ: “Còn chuyện gì không?”
“Nếu ngươi không biết tin tức Minh Tịnh đạo quân tới, vậy ngươi có biết y và lão tổ Ninh gia có quan hệ gì không?”
Tần Uyển Uyển thấy Yên Vô Song không muốn đáp chuyện kia, bèn đổi câu hỏi mà tất cả tu sĩ bình thường đều biết. Yên Vô Song nghe nói thế, xì một tiếng: “Cái này ai chẳng biết? Minh Tịnh đạo quân, tên thật là Ninh Ngôn Chi, là cháu trai ruột ——” Yên Vô Song kéo giọng, tất cả mọi người nhìn y, y khẽ thì thào: “Của lão tổ Ninh thị.”
Tất cả sửng sốt, chỉ có Thúy Lục đứng yên tại chỗ, không lấy làm lạ.
Yên Vô Song thấy biểu cảm kinh ngạc của bọn họ, lộ vẻ ngạc nhiên: “Không biết? Các người không biết thật hả? Lận Ngôn Chi là con hoang của con trai lão tổ Ninh gia, cũng chính là tộc trưởng đương nhiệm Ninh Văn Húc và một ca nữ sinh ra. Có điều y vừa sinh đã không ở Ninh thị, cho nên bên ngoài cũng không nghĩ y là người Ninh gia.”
“Vì sao y không ở Ninh thị?”
Tần Uyển Uyển truy hỏi, Yên Vô Song lấy làm lạ: “Loại chuyện riêng tư này làm sao ta biết?”
“Vậy ngươi còn biết tin tức khác không? Một trăm năm trước, trừ Minh Tịnh đạo quân, còn chuyện gì khác nữa?”
“Hết rồi.”
Yên Vô Song ngửa tay, Tần Uyển Uyển còn định hỏi, bỗng nghe Yên Vô Song hỏi ngược lại: “Các người hỏi ta nhiều chuyện như vậy, ta nên hỏi các người một chuyện.”
“Ngươi muốn hỏi cái gì.”
Tần Uyển Uyển cau mày, Yên Vô Song nhìn Giản Hành Chi, rồi lại nhìn Tần Uyển Uyển: “Đã nhiều năm không có người ngoài tới Hoang Thành, các người nghìn dặm xa xôi tới đây, lại muốn trở thành Quân tử kiếm, ưu đãi lớn nhất của Quân tử kiếm là có thể gặp công tử Vô Ưu hỏi y ba câu hỏi. Các người phí nhiều công sức như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Cứu người.” Tần Uyển Uyển thành thật đáp.
Yên Vô Song hít sâu một hơi, giơ tay lên vỗ: “Hóa ra là Bồ Tát tại thế, thật khiến ta kính nể. Không biết các người muốn cứu ai?”
“Không liên quan tới ngươi.” Giản Hành Chi dùng lời của Yên Vô Song phản kích lại y. Yên Vô Song nhìn chăm chú Tần Uyển Uyển, hỏi lại: “Chẳng lẽ là lão tổ Ninh thị lúc nãy đề cập tới?”
Chúng nhân trầm mặc, cũng chính lúc này, giọng lính canh ngục vang lên vang dội: “Giản Hành Chi!”
Nói xong, lính canh ngục dẫn Kim Kiếm Đồng Tử trở về phòng giam. Tính tình Kim Kiếm Đồng Tử không tốt, đá một cước văng cửa phòng, đi vào ngồi.
Y hung dữ liếc xéo Giản Hành Chi: “Đi nghe giáo huấn đi!”
Giản Hành Chi cười nhạo, ngồi thẳng dậy, đi theo lính canh ngục ra ngoài.
Yên Vô Song duỗi thắt lưng. Tần Uyển Uyển vừa ngẩng đầu đã thấy chỗ xương quai xanh của y thấp thoáng lộ ra một góc hoạ tiết kỳ lạ.
Nàng thấy hoạ tiết này hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra, lại không yên tâm về Giản Hành Chi nên không nghĩ nhiều, đi theo Giản Hành Chi ra ngoài. Giản Hành Chi chủ yếu viết biên bản, thừa nhận đánh nhau sai trái, viết giấy cam đoan.
Vừa nghe phải viết giấy cam đoan, Giản Hành Chi đã tức điên. Tần Uyển Uyển kéo y: “Sư phụ, bình tĩnh, còn phải trở về bôi thuốc nữa.
Nhớ đến Tần Uyển Uyển bị thương tới đón mình, rốt cuộc Giản Hành Chi cũng trỗi dậy lương tâm, nhẫn nhịn.
Kiềm chế tính thối viết giấy cam đoan xong, Giản Hành Chi định đẩy xe lăn Tần Uyển Uyển ra, không ngờ Tạ Cô Đường đã bước đến trước, đứng ngay sau lưng Tần Uyển Uyển. Vừa nghe rời đi, y đã đẩy Tần Uyển Uyển ra ngoài.
Động tác của Giản Hành Chi hụt hẫng, y ngây người, sau đó mới sực nhớ ban đầu chính y bảo Tạ Cô Đường đẩy xe lăn bảo vệ Tần Uyển Uyển.
Y phiền não gãi đầu, đi theo ra ngoài.
Tần Uyển Uyển được Tạ Cô Đường đẩy. Suốt đường đi, nàng sắp xếp lại lời nói của Yên Vô Song, cả đầu đều là nét bút hình xăm nhìn thấy cuối cùng.
Nàng không thấy toàn bộ hình xăm, nhưng nàng cảm thấy hơi quen thuộc. Nghĩ trái nghĩ phải, gần tới cổng vào, đột nhiên nàng sực nhớ ——
Là Tịch Sơn.
Hoạ tiết trên người Yên Vô Song này là bút pháp của Tịch Sơn!
Lúc nhận ra chuyện đó, tâm trạng nàng khó lòng bình tĩnh. Nàng không dám để người khác nhận ra, kiềm chế tâm trạng kích động bất an của mình, dặn dò những người khác: “Mọi người trở về ngủ đi, hôm nay cũng mệt rồi.”
“Ta đưa muội về phòng.”
Tạ Cô Đường không nghĩ nhiều, đẩy Tần Uyển Uyển về phía phòng. Giản Hành Chi theo thói quen đi theo: “Con bôi thuốc chưa? Ta bôi cho con.”
“Không cần đâu.” Tần Uyển Uyển đột nhiên nhớ tới chuyện gì: “Sư phụ, hôm nay người cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi, ta bảo Tạ đại ca giúp đỡ là được.”
Động tác Giản Hành Chi khựng lại, y nhìn Tạ Cô Đường đẩy Tần Uyển Uyển vào phòng. Lần đầu tiên y ý thức được, dường như y bị Tần Uyển Uyển đẩy ra xa.
Y nhất thời đứng luống cuống tại chỗ, 666 vội trấn an: “Chủ nhân, nữ chính chỉ lo lắng thương thế của ngài, không muốn ngài lao lực, cố ý nhờ người khác làm! Cô ấy thật sự nghĩ cho ngài đó!”
“Ờ.” Giản Hành Chi hoàn hồn, gật đầu: “Cô nói không sai, chắc chắn nó lo lắng cho vi sư, vừa hay cho bọn họ cơ hội phát triển tình cảm!”
Nói xong, Giản Hành Chi bèn đi về phía phòng mình, vừa đi vừa không nhịn được liếc nhìn gian phòng Tần Uyển Uyển.
Đợi bước vào phòng, y lập tức vọt tới vách tường kế bên phòng nàng, áp lỗ tai lên.
Tạ Cô Đường đẩy Tần Uyển Uyển vào phòng, vừa vào cửa đã nghe Tần Uyển Uyển lên tiếng: “Tạ đại ca, huynh khoan hẳn đi, ta có chuyện muốn hỏi.”
Tạ Cô Đường dừng động tác, nhìn thấy Tần Uyển Uyển giơ tay bày kết giới.
Kết giới này vừa giăng, Giản Hành Chi chẳng nghe thấy được cái gì.
Y sững sờ, bỗng dưng trái tim lạnh lẽo.
Tần Uyển Uyển bố trí kết giới sao? Nàng phát hiện y nghe lén sao? Vì sao phải bố trí kết giới? Nàng có cái gì không thể cho y biết?
Nháy mắt, y nhớ tới cảnh tượng tàn nhẫn mình bị Tạ Cô Đường trục xuất khỏi Tạ phủ trong mơ, phiêu bạc mưa gió, đứng cách cổng lớn tương vọng với Tần Uyển Uyển, gang tấc chân trời. Lòng Giản Hành Chi run lên.
Y ngơ ngác ngồi bên mép bàn, cầm trà nguội rót buổi sáng uống một ngụm.
Có thể nói vừa đắng vừa lạnh, lạnh thấu tim, tâm bay cao(*).
(*) Một câu slogan trong quảng cáo Spite, có nghĩa là vô cùng mát lạnh, lạnh đến tận tâm khảm, tâm trạng như được bay cao
Mà Tần Uyển Uyển ở trong phòng nhìn Tạ Cô Đường, rủ mắt: “Tạ đại ca, ta muốn hỏi huynh một câu. Một trăm năm trước, huynh từng tới lãnh địa Quỷ Thành và Hoang Thành chưa?”
“Một trăm năm trước…” Tạ Cô Đường ngẫm nghĩ: “Ta vẫn còn bế quan ở Ranh giới sinh tử. Nơi đó không có bất cứ cái gì liên lạc với bên ngoài, cho nên rất nhiều chuyện, ta cũng không rõ lắm.
“Vậy tên Yên Vô Song này, huynh nghĩ ta có phần thắng y không?”
Tạ Cô Đường lắc đầu: “Cao thủ nhất lưu, một mình muội e là không thể.”
“Vậy thêm huynh thì sao?” Tần Uyển Uyển ngước mắt.
Tạ Cô Đường ngẫm nghĩ, gật đầu: “Có thể.”
“Ta muốn nhờ Tạ đại ca một chuyện.” Tần Uyển Uyển nhớ tới hoạ tiết trên xương quai xanh Yên Vô Song, nghĩ tới cha mẹ không rõ tin tức của mình, kiên định nói: “Ta muốn bắt sống Yên Vô Song, ta có việc muốn hỏi y.”
Tạ Cô Đường gật đầu. Trước nay, y không hỏi nhiều, nhưng lần này ngẫm nghĩ, lại không nhịn được hỏi: “Chuyện này không thể nói cho tiền bối sao?”
Nếu có thể, hẳn công việc cu-li này không tới lượt y.
Tần Uyển Uyển sững người, sau đó ho khẽ một tiếng: “Không cần thiết.”
Dính dáng đến chuyện Tịch Sơn, nàng không nên nói vẫn hơn.
Để tránh lúc nào đó y đột nhiên biết nàng là Tịch Sơn nữ quân.
Nếu để người Tiên giới biết nàng trở thành học trò của y, nàng không cắt đuôi được người này.
Dẫu sau tuổi nàng gấp đôi tuổi y, Tịch Sơn nữ quân hơn hai trăm tuổi, bẩm sinh tiên thể, cao cao tại thượng lại bái một tên liều mạng không có đầu óc làm thầy, nói ra quá mất mặt.
------oOo------
/143
|