Y ôm Tần Vãn đi trong sa mạc một ngày. Tần Vãn bị thương, dọc đường mê man, đợi ban đêm mơ màng tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ngủ trên một đống cỏ khô, bên cạnh có đống lửa, Giản Hành Chi ngồi trên đống cây khô cạnh đó. Y đang uống nước, thấy Tần Uyển Uyển tỉnh lại, bèn quay mặt sang: “Tỉnh rồi?”
Dứt lời, y cầm túi nước ngồi xổm trước mặt Tần Uyển Uyển: “Uống nước không?”
Tần Uyển Uyển yếu ớt chống người dậy, đang định cầm túi nước, Giản Hành Chi đã nắm lấy tay nàng: “Ta đút cho cô.”
Tần Uyển Uyển chưa kịp phản ứng, Giản Hành Chi lau sơ qua túi nước rồi đút cho nàng hai ngụm.
Đút xong, y hào hứng nhìn nàng: “Cô ăn gì không?”
“Không.” Tần Uyển Uyển hoàn hồn, lắc đầu: “Ta không đói.”
Nói xong, nàng nhìn xung quanh, phát hiện hình như nơi này là một ốc đảo trong sa mạc, cách đó không xa là cát vàng, chỉ ở chỗ này có ít bãi có và nguồn nước.
Trăng sáng treo cao trên trời, tinh tú lấp lánh giữa thiên không, một loạt tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Tần Uyển Uyển.
【Chúc mừng Nhiệm vụ hai “Tìm kiếm tại Mộ kiếm, hiển lộ một ít tài năng” hoàn thành tốt đẹp, lấy được kiếm bổn mệnh “Uyên Ngưng” . Phần thưởng điểm tích lũy +2000. Tổng điểm tích lũy hiện tại: 2535. Đã mở khóa trung tâm mua sắm đổi điểm tích lũy cho cô, mời cô tiếp tục phấn đấu, vì trở về gặp bà xã mới cưới của ta mà cố gắng!】
【Nhiệm vụ chuyển tiếp: Tích lũy độ thành thạo võ thuật 10 vạn trong vòng một tháng, đi về hướng Quỷ Thành. Điểm tích lũy +1000】
【Nhiệm vụ ba: Chuyện xưa tại Quỷ Thành, lấy được Ngọc Linh Lung, điểm tích lũy +2000. Cô có nhận nhiệm vụ không?】
Đồng dạng không có tùy chọn không, Tần Uyển Uyển đành chấp nhận ấn “Có” , dần dần tỉnh táo lại: “Hiện giờ chúng ta đang ở đâu?”
“Không biết.”
Giản Hành Chi khoác áo cho Tần Uyển Uyển, ngồi về cạnh đống lửa, lật nướng cá vừa mới bắt.
Tần Uyển Uyển cảm thấy mình khỏe hơn nhiều, bắt đầu sắp xếp lại chuyện trước khi hôn mê: “Bách Tuế Ưu đâu?”
“Chạy rồi.” Giản Hành Chi nói tiếp: “À, Bách Tuế Ưu thật sự đã chết lâu rồi, phỏng chừng lúc chúng ta bước vào hang ổ Thiên Lưu, lão khốn kiếp đó đã bám nguyên thần lên người Bách Tuế Ưu.”
Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy là nhắm vào ta rồi.”
“Bọn chúng muốn gì?”
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển. Mặt Tần Uyển Uyển lộ vẻ suy tư, đặt tay lên bụng mình.
Động tác Giản Hành Chi khựng lại, Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn y: “Cái này.”
“Cô…” Mặt Giản Hành Chi bàng hoàng: “Cô mang thai con của hắn?!”
“Là Long đan!”
Tần Uyển Uyển tức khắc suy sụp. Giản Hành Chi hoàn hồn, thở phào: “Ờ, ta nhớ rồi, trong bụng cô có một viên Long đan.”
“Con Thanh long Tần Vãn gặp trong Mật cảnh trước đây là do Bách Tuế Ưu nuôi. Hẳn đã có chuyện ngoài ý muốn, con Thanh long kia thoát ra ngoài. Lúc đó, cơ thể nó bị thương nặng, vì chữa thương nên hoặc là nó ăn Tần Vãn, hoặc là Tần Vãn ăn nó. Cuối cùng hai bên quyết chiến sinh tử, Tần Vãn nhặt được viên Long đan đó.”
Nghe đến đây, Giản Hành nhất thời Chi không tiêu hóa kịp, y sắp xếp lại một chút: “Ta có vài câu hỏi.”
“Người nói đi.”
“Thứ nhất, vì sao hắn muốn nuôi Thanh long? Long đan có ích lợi gì?”
Tần Uyển Uyển biết chuyện Đăng Tiên Môn, nhưng Giản Hành Chi không biết, lúc đó y đang vội đào núi. Nàng mang chuyện Tạ Cô Đường nói với mình kể lại lần nữa, Giản Hành Chi nghe xong đã hiểu, bèn suy đoán: “Cho nên có lẽ Bách Tuế Ưu là một lão yêu quái không thể phi thăng, muốn lợi dụng Đăng Tiên Môn phi thăng. Vì để tránh chuyện đó, có khả năng Thiên Đạo đã nhắc nhở đám Tông môn Thiên Kiếm Tông. Nếu bọn họ để loại người không được Thiên Đạo dung thứ kia may mắn phi thăng, Thiên Đạo sẽ trừng trị tiểu thế giới này, cắt đứt hoàn toàn con đường thành tiên. Vì vậy đám Tông môn Thiên Kiếm Tông muốn đồng tâm hợp lực cướp Ngọc Linh Lung, phá hủy hoàn toàn Đăng Tiên Môn.
“Chắc là vậy.” Tần Uyển Uyển gật đầu. “Mà đám người Quân Thù có lẽ nghe thấy Đăng Tiên Môn tái hiện nhân gian, muốn giành lấy cơ duyên này.”
“Điều kiện đầu tiên phi thăng Đăng Tiên Môn là phải có thể chất Thanh long, cho nên Bách Tuế Ưu nuôi một con Thanh long. Hôm nay, Long đan bị cô ăn mất, y sẽ không bỏ qua cho cô. Điều kiện thứ hai là cần Ngọc Linh Lung, mà hôm nay biện pháp phi thăng nhanh nhất của cô chính là Đăng Tiên Môn này, chúng ta không thể đưa Ngọc Linh Lung cho hắn, cũng sẽ không tha cho hắn.”
Giản Hành Chi nói xong, gật đầu: “Ta hiểu rồi…”
“Bây giờ chúng ta không giết được hắn.” Tần Uyển Uyển lập tức nhắc nhở, sợ y lại đề xuất vài ý kiến không tưởng nào khác, ví dụ như trực tiếp đi giết Boss.
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển bằng biểu cảm nhìn tên ngốc.
“Khả năng hiện tại của ta thế nào, ta không hiểu sao? Làm sao ta có thể đi giết hắn ngay bây giờ? Ta cũng chẳng phải đồ ngốc.”
Tần Uyển Uyển: “…”
“Ta muốn nói là…” Vẻ mặt Giản Hành Chi trịnh trọng: “Tuyến tình cảm này đánh không được.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Xin lỗi, là ta xem nhẹ sự tiến hóa của người.
“Khụ.” Tần Uyển Uyển ho khẽ, cảm thấy vấn đề này hơi xấu hổ, chuyển sang hỏi: “Ban nãy người định nói gì?”
“À, ta định hỏi cô vì sao biết nhiều pháp thuật bậc Thiên như vậy?”
“Chuyện này…” Tần Uyển Uyển nhướng mày, ám chỉ y: “Chẳng lẽ ý người là người không biết?”
“Biết thì có biết…” Giản Hành Chi cau mày: “Nhưng nếu lúc trước chú mèo biết nhiều pháp thuật bậc Thiên như vậy, sao lại rơi vào loại tình cảnh này?”
“Loại tình cảnh nào?” Tần Uyển Uyển nghe không hiểu, Giản Hành Chi múa máy: “Thì… làm người lần nữa.”
Nghe thấy lời của Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển sững sờ, nàng chợt hiểu: “Người tưởng chú mèo là…” Nàng ngập ngừng, nghẹn nửa ngày mới tìm được từ hình dung: “Mèo của thế giới này à?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Giản Hành Chi kinh ngạc, Tần Uyển Uyển gật đầu: “Nó và chú chó có khả năng ở cùng một thế giới.”
Nghe vậy, Giản Hành Chi rùng mình: “Đều đã phi thăng rồi mà còn trình độ này, loại mèo vô dụng gì vậy?!”
Tần Uyển Uyển nghe xong, siết chặt nắm đấm. Nàng kiểm chế cảm xúc, tự nhủ làm người phải động não, ít động thủ, nếu không chẳng phải sẽ giống Giản Hành Chi à?
“Được rồi.” Giản Hành Chi ngẫm lại, đúng lúc cùng là người ở một thế giới, tương lai sẽ còn gặp mặt ở Thiên giới, nếu chọc nợ tình, y cũng trả không nổi.
“Cô vẫn còn một giai đoạn lớn để phi thăng. Chặng đường này, ta giúp cô. Một là ta thấy thiên tư của cô không tệ, tâm tính khá tốt. Hai là để tránh thời gian dài, cô sản sinh ý nghĩ không nên có với ta, lời trước đây ta nói là nghiêm túc, cô suy nghĩ xong chưa?”
“Lời nào?” Mặt Tần Uyển Uyển nghệch ra, Giản Hành Chi đứng dậy, một tay đặt phía trước, một tay đặt sau lưng, rất có phong phạm cao nhân: “Nhận nghĩa phụ hay nhận sư phụ, cô chọn một cái đi.”
“Bắt… bắt buộc phải nhận sao?”
Tần Uyển Uyển ngây ngốc nhìn y, Giản Hành Chi gật đầu: “Để cô nhanh chóng thăng cấp, sau này ta sẽ truyền công pháp cho cô, không phải đệ tử và người thân thì không thể truyền. Cô và ta nam nữ khác biệt, ở bên cạnh suốt như thế mà không có danh phận, ta sợ hủy danh dự của cô.”
Danh dự hay không, Tần Uyển Uyển chẳng xem trọng lắm. Nhưng nếu Long Ngạo Thiên này chủ động đề cập, hẳn đây cũng là người khá coi trong phép tắc.
Cộng thêm mặc dù người này trông không đáng tin, luôn gây rắc rối, nhưng đúng là dọc đường giúp nàng rất nhiều, không lý nào ỷ vào chuyện người ta bị lắp hệ thống mà lợi dụng người ta.
“Được rồi.” Tần Uyển Uyển hạ quyết tâm: “Mặc dù thân phận chú mèo khá cao, nhưng cũng không phải loại chê nghèo yêu giàu, vong ân phụ nghĩa, ta nhận người làm sư phụ. Hôm nay, người chịu thiệt một chút. Đợi tương lai, bất kể là nơi này hay là Tiên giới, chú mèo đều sẽ hiếu kính với người thật tốt.”
“Con có tâm ý này của là được, làm đệ tử ta, con sẽ không chịu thiệt.” Giản Hành Chi cười: “Sau này, vi sư bảo kê con hoành hành Tiên giới.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Đều đã tỏ rõ thân phận mà còn khoác lác như thế, nàng bắt đầu bội phục tố chất tâm lý của Long Ngạo Thiên này rồi.
Giản Hành Chi nhìn vẻ mặt không tin của Tần Uyển Uyển, y cười giễu trong lòng.
Đợi lát nữa nói cho nàng biết y là ai, e là dọa chết nàng.
“Trước tiên bái sư đi.”
Giản Hành Chi ngồi ngay ngắn trên đống cây khô, gọi Tần Uyển Uyển.
Đồng thời hỏi 666: “Hôm nay đại lễ bái sư, ta có thể nói vài lời thật với cô ta không?”
“100 điểm tích lũy.” 666 thở dài: “Ta xin cho ngài, dù sao… cái gì nên nói đều bị các người nói gần hết rồi.”
Giản Hành Chi tốn 100 điểm tích lũy, nhận được quyền lợi nói thật, trong lòng hết sức thoải mái.
Y ngẩng đầu lên, hiền từ nhìn Tần Uyển Uyển, đợi nàng bước lên.
Mặc dù Tần Uyển Uyển hơi bất an, nhưng sau một hồi do dự, nàng vẫn bước lên trước, quy củ quỳ gối trước mặt Giản Hành Chi, dập đầu ba cái, cất tiếng nói trong trẻo: “Sư phụ tại thượng, xin nhận của đệ tử một lạy.”
“Được rồi.” Giản Hành Chi suy nghĩ, không có cái gì tốt để tặng Tần Uyển Uyển, bèn cầm cá nướng bên cạnh đưa cho nàng: “Ở ngoài sơ sài, đây là lễ vật bái sư, sau này bù cho con cái tốt hơn.”
Dù sao Tần Uyển Uyển cũng chẳng mong đợi lễ vật bái sư, nàng cầm con cá kia, mặt không cảm xúc đáp: “Đệ tử đa tạ sư phụ.”
“Tông môn ta vốn ở một tiểu thế giới khác, tên là Thượng Cực Tông.” Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển quỳ gối dưới đất, bắt đầu giới thiệu Tông môn của mình. “Đệ tử trong môn ít ỏi, rất ít người biết tới. Tâm pháp trong Tông chí cương chí cường, lấy chiến luyện đạo, lấy sát ngăn sát.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy tâm pháp này, tim chợt run lên.
Sao nghe quen quá vậy…
“Vào Thượng Cực Tông ta cần nhớ một số chuyện.”
“Xin nghe sư phụ căn dặn.”
Tần Uyển Uyển kính cẩn đáp lời.
Giản Hành Chi bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác sung sướng khi có học trò hiếu thuận, vô cùng vui vẻ.
“Thứ nhất, tâm chính kiếm chính, lấy chí thuần làm cương. Điểm này, con làm rất tốt, kẻ mạnh giúp kẻ yếu mà con nói trước đây chính là nội dung quan trọng nhất của bổn môn. Cho nên…” Giản Hành Chi nhấn mạnh: “Sau này đánh nhau, nếu kẻ đó nhân quả không tệ, không cần đánh chết.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Cái tam quan này nghe hơi sai sai.
“Thứ hai, tập trung vấn kiếm, ít nhiễm hồng trần. Có điều chú mèo là Đại nữ chính trong sách, có rất nhiều tuyến tình cảm, con cứ xem như trải qua một kiếp nạn, sau khi phi thăng, tự biết tham phá(*).”
(*) Nhìn thấu một sự việc nào đó, đạt tới cảnh giới nhất định.
“Nếu tham phá không được thì sao?” Tần Uyển Uyển tò mò.
Giản Hành Chi suy nghĩ: “Vậy thì thành thân.”
Môn phái này còn rất có đạo đức…
Tần Uyển Uyển hơi yên tâm, nhưng Giản Hành Chi đáp xong mới sực nhớ: “Mà chuyện quan trọng nhất cũng không phải cái này.”
“Là cái gì?”
“Ta nhắc nhở con.” Giản Hành Chi nói một cách nghiêm túc: “Không được yêu ta, trong lòng ta chỉ có kiếm.”
“Ta biết.”
Tần Uyển Uyển kiềm chế kích động muốn khi sư diệt tổ, nghiến răng mỉm cười: “Người yên tâm, ta chẳng có chút xíu hứng thú nào với người. Người tuyệt đối đừng có nhìn trúng ta.”
“Vậy thì tốt.” Giản Hành Chi nhẹ nhõm, thở phào: “Trước đây có rất nhiều nữ tu thật đáng sợ, kiếm không lo luyện, mỗi ngày chặn đường ta tặng đồ, còn muốn lấy ta. Ta đánh tàn phế vài người mới thôi.”
Dứt lời, Giản Hành Chi nhớ tới gì đó, mặt tỏ vẻ trịnh trọng: “Còn nữa, chuyện quan trọng nhất khi vào sư môn ta là phải ghi nhớ kẻ thù của ta. Nếu như gặp được ở Tiên giới…” Giản Hành Chi giơ tay, vạch một đường lên cổ: “Giết không tha.”
“Ai?”
Tần Uyển Uyển vừa nghe vậy, ôm tâm trạng ăn dưa, lập tức ngồi thẳng người, trịnh trọng nói: “Kẻ thù của sư phụ cũng chính là kẻ thù của con.”
Giản Hành Chi nghe thấy lời này vô cùng hài lòng, y gật đầu, lấy một bức họa trong tay áo ra.
Bức họa vẽ nguệch ngoạc, loáng thoáng nhận ra là phụ nữ. Tần Uyển Uyển nhíu mày, suy nghĩ người này rốt cuộc là ai mà trông kỳ quái thế, cặp mắt con to con nhỏ, chiếc mũi xiêu vẹo. Nàng ngẩng đầu nhìn Giản Hành Chi, mong đợi nhận được chút thông tin. Giản Hành Chi nghiến răng nghiến lợi: “Bức họa này do ta dựa vào ký ức mà vẽ, yêu nữ đó chính là người hãm hại ta.”
“Sư phụ, người này…” Tần Uyển Uyển uyển chuyển nhắc nhở: “Bức họa này hơi… khó nhận ra.”
“Không sao, hẳn con đã nghe qua tên cô ta.”
Giản Hành Chi dời mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô ta trông giống gương mặt hiện tại mà con đang mang.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, giật thót: “Dám hỏi tên họ cô ta là?”
“Đệ nhất mỹ nhân Tiên giới, xếp thứ hai mươi mốt trên bảng xếp hạng sức chiến đấu, Tịch Sơn nữ quân…” Giản Hành Chi nói một cách nghiêm túc: “Tần Uyển Uyển.”
Tần Uyển Uyển im re. Nàng nhìn bức họa trước mặt, gian nan duy trì nụ cười: “Cho hỏi… vị nữ quân này đã làm gì sư phụ? Nghe nói cô ấy xinh đẹp dịu dàng lương thiện, hẳn không phải người xấu?”
“Con đừng nói đỡ cho cô ta!” Giản Hành Chi quát lớn: “Cô ta chính là yêu nữ, nếu không phải tại cô ta, sao ta lại ở nơi này? Chẳng qua ta chỉ muốn đường đường chính chính tỷ thí với cô ta một trận, ai ngờ cô ta ám hại ta như thế, bắt ta đến đây tu luyện lại từ đầu, lòng dạ ác độc cỡ nào! Tần Vãn.” Giản Hành Chi càng nói càng tức, y xoay đầu lại, nhìn Tần Uyển Uyển, kích động nói: “Sau này chờ con phi thăng, con sẽ trở thành tiên nữ mạnh nhất Thiên giới. Đến lúc đó, hai sư đồ chúng ta liên thủ, đánh lên Tịch Sơn. Lần này, ta chắc chắn san bằng đỉnh núi của cô ta, đập nát hành cung của cô ta, khiến trên dưới Tịch Sơn chó gà không yên!”
Tần Uyển Uyển quỳ gối dưới đất nghe những lời này, mặt mày vô cảm.
Giản Hành Chi nhíu mày: “Sao con không nói gì?”
“Sư phụ.” Vẻ mặt Tần Uyển Uyển lạnh lùng: “Long Ngạo Thiên là tên thật của người à? Rốt cuộc người ở Tiên giới tên là gì? Làm cái gì?”
Nghe vậy, Giản Hành Chi cứng đờ. Nhưng nghĩ đã là thầy trò, tương lai chắc chắc còn gặp mặt, y cũng không che giấu. Y tốn 100 điểm tích lũy chẳng phải vì chuẩn bị cho khoảnh khắc này sao?
“Chắc hẳn con cũng từng nghe qua tên họ của ta, sau khi biết rồi, con chớ kích động, bình tĩnh một chút.”
Nói xong, y chỉnh sửa ống tay áo, đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng.
Bày ra tư thái tiên phong đạo cố giống như thầy y năm đó,
“Ta đạo hào Tuế Hành, họ Giản, tên Hành Chi, một lòng tu kiếm, không hỏi sự đời, người trong giang hồ gọi là Long Ngạo Thiên.”
Nghe vậy, Tần Uyển Uyển bật cười.
Nàng siết chặt nắm đấm, bàn tay run rẩy, hoàn toàn không kiềm chế nổi kích động.
Hay lắm.
Nàng biết rồi.
Biết rất rõ con lừa này là ai rồi.
------oOo------
/143
|