“Tần đạo hữu, Long đạo hữu!” Giản Hành Chi vừa nói xong đã thấy Bách Tuế Ưu cầm gậy đại tang dính máu chạy đến trước mặt hai người, vui mừng thở hồng hộc: “Hai người không sao, may quá.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn Bách Tuế Ưu, đồng thời quan sát xung quanh.
Dường như xung quanh xảy ra trận chém giết dữ dội, khắp nơi đều là thi thể, có vẻ trận chiến đã đến hồi kết, người xung quanh đều đang chạy băng băng về trước. Trước mặt là hai ngọn núi cao chót vót cắm đầy phế kiếm, ở giữa tạo thành một hẻm núi sâu hun hút. Hẻm núi bị sương đen bao phủ, lờ mờ cảm giác được linh khí mạnh mẽ vờn quanh bên trong, nhưng cụ thể ở nơi nào thì không biết.
“Linh bảo(*) hiện thế.” Bách Tuế Ưu lau máu trên mặt: “Hiện giờ tu sĩ đều xông lên tranh giành, bọn họ vốn không phải kỳ Trúc Cơ, tên nào cũng mạnh.”
(*) Bảo vật linh thiêng
Vừa dứt lời, một tiếng “ting” vang lên trong đầu Tần Uyển Uyển, thanh tiến độ hiển thị trên tấm bảng:
【Nhiệm vụ hai: Tìm kiếm tại Mộ kiếm, hiển lộ một ít tài năng, đã hoàn thành 90%. Nhắc nhở nhiệm vụ chính: Lấy được kiếm bổn mệnh – Uyên Ngưng】
Lúc Tần Uyển Uyển nhận được nhiệm vụ, Giản Hành Chi cũng đồng thời nhận được nhiệm vụ.
【Nhiệm vụ năm: Giúp đỡ nữ chính lấy được kiếm bổn mệnh, điểm tích lũy +1000】
【Nhiệm vụ tuyến tình cảm: Giúp đỡ một người đàn ông bất kỳ có chỉ số nhan sắc 90+ trở lên anh hùng cứu mỹ nhân với nữ chính. Điểm tích lũy +50】
Hai người nhìn nhau. Giản Hành Chi nhìn thấy mệt mỏi trong mắt Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhìn thấy điểm tích lũy trong mắt Giản Hành Chi.
“Lấy kiếm à?” Giản Hành Chi cảm giác mình lấy lại sức rồi: “Ta giúp cô!”
Tần Uyển Uyển nhìn y hâm mộ: “Người trẻ tuổi không mệt à? Đầu không đau sao?”
“Chúng ta xuất phát trước, cô cõng ta.” Giản Hành Chi nói nhẹ tênh: “Ta nghỉ ngơi trên đường! Ta có kinh nghiệm phong phú với kiểu tình huống này, cô yên tâm.”
Dứt lời, Giản Hành Chi bám lên vai Tần Uyển Uyển, mượn lực đứng dậy, quay đầu nhìn Bách Tuế Ưu: “Tạ Cô Đường đâu?”
Bách Tuế Ưu chỉ vào hẻm núi: “Tạ đạo quân cũng vào rồi.”
“Nam Phong.”
Giản Hành Chi vẫy tay với Nam Phong bên cạnh, Nam Phong lập tức hóa thành một con kiến lớn. Giản Hành Chi quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển đứng bên cạnh: “Đỡ ta lên.”
Tần Uyển Uyển nhìn Nam Phong biến lớn trước mặt, đột nhiên mỉm cười: “Được thôi.”
Dứt lời, nàng túm Giản Hành Chi ném. Giản Hành Chi không hề phòng bị, bị ném thẳng lên lưng kiến. Y bò dậy, Tần Uyển Uyển xoay người cưỡi lên Nam Phong, hai tay nắm phần râu không có lưỡi dao, ngoảnh đầu nhìn y: “Cảm giác bị ném thế nào?”
Giản Hành Chi lập tức nhận ra hành động của nàng là đang báo thù, y nghiến răng cười: “Đã lắm.”
“Ồ.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy sau này, ta ném người thêm vài lần nữa.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển kéo tay y vòng qua eo mình: “Ôm chặt vào.”
Giản Hành Chi đơ người. Y không biết thức hải mình loạn hay đầu óc mình loạn, cứng đờ ôm lấy Tần Uyển Uyển, nhìn nàng gọi Bách Tuế Ưu: “Bách đạo hữu, đi thôi.”
Bách Tuế Ưu nghe vậy bèn gật đầu, Tần Uyển Uyển hô vang: “Đi!”
Nam Phong bắt đầu nhắm vào hẻm núi chạy băng băng. Bách Tuế Ưu đứng trên gậy đại tang, cùng xông vào hẻm núi với Tần Uyển Uyển.
Nam Phong chạy rất nhanh, cơ thể nó trơn láng, ngoại trừ Tần Uyển Uyển thì Giản Hành Chi chẳng có gì bám víu, chỉ đành ôm chặt eo nàng, tựa lưng nàng chỉnh đốn thức hải.
Y cảm giác xúc cảm dưới tay vừa vô cùng lạ lẫm, vừa có chút khó tả… khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Y kiềm chế mạch suy nghĩ của mình, điều chỉnh nhịp thở, mở mắt dựa vào Tần Uyển Uyển trong cơn cuồng phong. Nhìn ánh mắt thuần khiến kiên nghị từ sườn mặt của nàng, nhớ đến bàn tay phá mở bầu trời vươn tới, mạch suy nghĩ của y phức tạp, nhất thời có chút bồi hồi không thể lý giải.
“Không ngờ cô sẽ chờ ta.”
Giản Hành Chi là người nghĩ gì nói đó, Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này bỗng nhiên ngượng ngùng.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình trải qua kiểu bôn ba sinh tử này. Nhưng nhớ tới Giản Hành Chi chấp nhận điện giật trở về cứu Tạ Cô Đường thì lại cảm thấy chuyện mình làm cũng chẳng đáng gì.
Đang định khiêm tốn đáp lời một phen, chợt nghe Giản Hành Chi gọi nàng ——
“Khuê nữ(*).” Giọng nói tràn đầy cảm động: “Không uổng công ta thương con.”
(*) Từ cha mẹ thường dùng gọi con gái
Tay Tần Uyển Uyển run lên, tức đến nghiến răng: “Long Ngạo Thiên, người có gan nói những lời này với cha ta một lần thử xem.”
“Được thôi.” Giản Hành Chi đáp ngay lập tức: “Chờ ta khôi phục thân thận sẽ tìm cha cô kết nghĩa huynh đệ.”
“Được, được, được.” Tần Uyển Uyển tức quá hóa cười: “Ta sẽ bảo cha ta đợi người.”
Lấy thân phận cha nàng, kết nghĩa huynh đệ?
Xem ông có xé xác tên nhóc này không.
Trong lúc nói chuyện, ba người một sủng vật đã vào hẻm núi, từ xa đã thấy kiếm sơn phát sáng trên núi, xung quanh đều là người đang chém giết. Tạ Cô Đường hòa vào đám người đánh nhau túi bụi với một thanh niên áo trắng. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn từ xa, Giản Hành Chi rùng mình: “Con thỏ đó!”
Tần Uyển Uyển nhìn chăm chú mới phát hiện, không ngờ người đang quấn lấy Tạ Cô Đường lại là Quân Thù!
Trừ Quân Thù ra, Tống Tích Niên cũng có mặt, rất nhiều môn phái quen hoặc không quen đang đánh nhau tại đây. Cảnh tượng hỗn loạn, chẳng biết đánh vì cái gì.
“Quân Thù, Đăng Tiên Môn chỉ là truyền thuyết. Ngươi vì vậy tự tiên xông vào Mộ kiếm, có hỏi qua phụ thân ngươi chưa?”
Kiếm của Tạ Cô Đường rơi như mưa, đuổi theo Quân Thù. Quân Thù cười khẩy: “Hỏi hay không liên quan gì ngươi?”
Tống Tích Niên nhảy lên kiếm sơn, bắt đầu tìm kiếm gì đó.
Nhóm Tần Uyển Uyển dừng ở xa xa. Nàng nhìn quanh, khó hiểu lên tiếng: “Họ đánh nhau chi vậy?”
“Phải đấy.” Giản Hành Chi nhíu mày: “Linh bảo ở đâu còn chưa biết, bọn họ đã bắt đầu đánh nhau rồi à?”
Nghe nói thế, Quân Thù đang đánh bên cạnh run tay. Giản Hành Chi hô to với Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, hay là các người đợi linh bảo xuất hiện rồi hẳn đánh?”
Vừa dứt lời, một đợt sóng âm của Quân Thù đập mạnh vào kiếm Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường vừa tiêu hao quá nhiều sức lực ở Mật cảnh, tuy Quân Thù thấp hơn y một cảnh giới nhưng vẫn đánh ngang tay với y, đôi bên đều bị đánh văng ra.
“Tạ đạo quân.”
Tần Uyển Uyển xoay người chạy tới bên Tạ Cô Đường, đỡ Tạ Cô Đường dưới đất dậy.
Tống Tích Niên đáp xuống sau lưng Quân Thù, đỡ Quân Thù dậy. Giản Hành Chi nghênh ngang bước vào giữa, giơ tay lên: “Chư vị, hãy nghe ta nói một lời.”
Tất cả mọi người nghe vậy bèn nhìn nhau. Quân Thù nhìn chằm chằm Giản Hành Chi, cảm giác hơi quen thuộc nhưng không thể nhớ đã gặp ở đâu, cảnh giác thi lễ: “Xin hỏi đạo hữu đây là?”
“À, ta là Long Ngạo Thiên.” Giản Hành Chi chỉ nhóm người Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu sau lưng: “Những người này đều là bằng hữu của ta.”
Quân Thù không nói, hắn suy đoán tu vi và lai lịch Giản Hành Chi. Người này trông có vẻ chỉ là Kim Đan, nhưng khí thế mạnh mẽ, khiến người khác không dám khinh thường. Hiện một tên Tạ Cô Đường tới đã đủ phiền, nếu tên Long Ngạo Thiên này đến giúp Tạ Cô Đường, e là khó giải quyết.
Trước khi xác nhận địch hay bạn, Quân Thù không dám nói gì nhiều. Giản Hành Chi nhìn bốn phía, nói ra một đề nghị với đám đông: “Mọi người, hiện giờ bảo vật còn chưa xuất hiện, chúng ta đánh nhau không hợp lý lắm. Hay là tạm thời chúng ta khoan đánh, trước tiên đi tìm bảo vật, đợi bảo vật xuất thế, mọi người lại đặt ra một tiêu chuẩn cạnh tranh công bằng, thế nào?”
“Không được!” Tạ Cô Đường khẽ ho ra máu: “Ngọc Linh Lung không thể rơi vào tay bọn họ, không thể cho bọn họ có cơ hội tìm được bảo vật.”
“Vậy bọn họ giết cậu rồi giành bảo vật, chẳng phải cũng giống vậy sao?” Giản Hành Chi quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Cậu không nghe lời ta, ta sẽ không giúp cậu. Hiện tại, cậu đánh thắng được sao?”
Sắc mặt Tạ Cô Đường cứng đờ, Giản Hành Chi quay đầu nhìn Quân Thù: “Ngươi thấy thế nào? Ngươi không đồng ý, ta sẽ giúp Tạ Cô Đường.”
Quân Thù nghe vậy, sắc mặt rất khó coi. Thấy người trước mặt nói năng vô cùng tự tin, e là cao thủ, hắn nghẹn một hồi, cuối cùng vẫn hành lễ: “Vãn bối không có ý kiến.”
Giản Hành Chi gật đầu, gọi Tần Uyển Uyển: “Lão Tần, qua đây.”
Tần Uyển Uyển thấp thỏm đi tới cạnh Giản Hành Chi. Khoảnh khắc đó, nàng cảm giác mình giống như tấm lưới bóng bàn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hai bên tập kích. Kiểu vị trí Center này làm nàng áp lực rất lớn. Tần Uyển Uyển đứng trước mặt Giản Hành Chi, không khỏi run rẩy.
Giản Hành Chi đứng sau lưng, đặt tay lên vai nàng: “Tới đây, cảm nhận thử xem, kiếm bổn mệnh của cô đang ở đâu?”
Tần Uyển Uyển mù mờ ngẩng đầu nhìn kiếm sơn cắm đầy kiếm phía trước. Nàng chỉ loáng thoáng cảm giác được có gì đó ở ngực đang kêu gọi, nhưng mãi không xác định được là ai.
Giản Hành Chi thấy nàng đứng hoài không phản ứng, giơ tay lên chỉ một thanh kiếm trầm ổn nhất trên núi: “Này, ngươi qua đây.”
Dứt lời, thanh kiếm cấp tốc bay từ trên núi xuống, dừng trước mặt Tần Uyển Uyển.
Đám người đều sửng sốt. Trước giờ người khác đến Mộ kiếm chọn kiếm, những kiếm linh này đều là người nổi danh sau khi chết ký gửi hồn phách, cái nào mà chẳng hống hách. Muốn chọn kiếm, bọn họ đều phải chém giết sinh tử một phen với những kiếm linh này, có bao giờ thấy bộ dạng kiếm linh ngoan ngoãn như vậy?
Giản Hành Chi hoàn toàn không để tâm sự kinh ngạc của kẻ khác, quay đầu nghiêm túc giới thiệu với Tần Uyển Uyển: “Thanh này không tệ, đã qua mười mấy chủ nhân. Chủ sát nghiệt mà còn chưa điên, là thanh kiếm có tâm trí vững vàng. Cô thấy thế nào?”
Tần Uyển Uyển không nói, cau mày nhìn chăm chú thanh kiếm. Ánh mắt đám người Quân Thù nhìn Giản Hành Chi bàng hoàng không dứt, tay nắm tiêu ngọc bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Tạ Cô Đường nhìn phi kiếm bị gọi tới, chấn kinh thì thào: “Ôn… Ôn Ngọc tiền bối…”
Kiếm linh bị nhận ra xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn Tạ Cô Đường.
Giản Hành Chi thấy vẻ mặt của Tần Uyển Uyển, bảo Ôn Ngọc trở về. Y lại giơ tay lên gọi, một thanh kiếm bay đến trước mặt Tần Uyển Uyển: “Thanh này thì sao? Đây là kiếm linh nữ, tính tình dễ chịu nhưng kiếm cũng không tồi. Cô thích không?”
“Phượng Loan tiền bối…”
Tạ Cô Đường cảm giác thế giới có phần ảo diệu.
Một thanh thì thôi, lại còn thêm một thanh ngoan ngoãn như thế?
Đám người Quân Thù bất giác lùi một bước.
Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển vẫn không thích, lại gọi thêm vài thanh. Sau khi Tần Uyển Uyển lần lượt từ chối, Giản Hành Chi ngẫm nghĩ: “Cô chẳng có chút cảm giác nào với những thanh kiếm này sao?”
“Ta cảm thấy…” Tần Uyển Uyển nhăn mày: “Hình như có người đang gọi ta.”
Tất cả mọi người cùng nhìn sang, thấy Tần Uyển Uyển bước về trước: “Nhưng nó ở bên trong núi.”
Dứt lời, nàng ngồi xổm xuống, áp tay lên chân núi đằng trước.
Giây phút đặt tay lên sơn thể, cảm giác triệu hồi càng mạnh mẽ.
Tạ Cô Đường thấy vậy bắt đầu căng thẳng: “Kiếm sơn rộng lớn như vậy, Tần đạo hữu có cảm nhận được vị trí cụ thể không?”
Giản Hành Chi gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Mọi người ngỡ ngàng, không biết Giản Hành Chi hiểu cái gì. Ngay lập tức đám đông nghe thấy Giản Hành Chi ung dung nhẹ nhàng nói: “Vậy thì san bằng núi này, cô xem thử có ở bên trong không.”
Lời vừa nói ra, mặt Tạ Cô Đường biến sắc: “Tiền bối, không thể!”
Giản Hành Chi quay đầu: “Tại sao không thể?”
“Đây là kiếm sơn, là nơi chúng kiếm linh quay về. Nếu san bằng sơn thể, sợ là kiếm linh không đồng ý.”
Được Tạ Cô Đường uyển chuyển nhắc nhở, Giản Hành Chi gật đầu: “Cậu nói rất có lý.”
Tạ Cô Đường thở phào, liền nghe thấy Giản Hành Chi nói tiếp: “Ta bảo bọn nó dời nhà.”
“Nhiều tiền bối ở đây như thế…” Tạ Cô Đường nghe mà sửng sốt: “Chuyện này nói thì dễ…”
“Hai đỉnh núi hai bên, nhường ra một cái là được.” Giản Hành Chi nói là làm. Không đợi Tạ Cô Đường phản ứng, y quay đầu nhìn kiếm linh ở sát hai ngọn núi, chỉ huy: “Mau.”
Trong nháy mắt kiếm linh cảm nhận được kiếm ý từng chém gãy vô số danh kiếm. Kiếm linh mẫn cảm với người có thực lực hùng mạnh hơn người bình thường, kiếm ý nằm ở đỉnh chóp dễ dàng bẻ gãy bọn họ như trở bàn tay.
Ngay lập tức, kiếm linh hai ngọn núi thống nhất chen chúc sang một bên, chừa ra một bãi đất trống.
Giản Hành Chi lại nhìn kiếm linh ngay chính diện trên núi, cảnh cáo: “Ta cho các ngươi một khắc đồng hồ, mau chóng dời đi, nếu không ta phá núi.”
Vừa dứt lời, tất cả thanh kiếm lập tức bay từ sơn thể ra, cắm chỉnh tề vào ngọn núi bên cạnh.
Đám đông sững sờ nhìn toàn cảnh. Giản Hành Chi vỗ tay, nhìn sang Nam Phong: “Nam Phong, biến lớn, đào núi này ra cho ta.”
“Vâng.” Nam Phong nhảy từ trên vai Tần Uyển Uyển xuống, hóa thành con kiến to như ngọn núi, bắt đầu đào.
Tạ Cô Đường nhìn đất đá bay tứ tung. Sau khi ý thức được chuyện gì xảy ra, y quỳ “bịch” xuống đất, dường như hoàn toàn không thể chấp nhận được cảnh tượng trước mặt, lẩm bẩm: “Kiếm sơn… cơ nghiệp tổ tiên…”
Tần Uyển Uyển thấy Tạ Cô Đường điếng người, vội kéo y lên, cố gắng an ủi: “Tạ đạo quân, ngài đứng dậy đi, lát nữa chúng ta đắp núi lại cho ngài, bảo kiếm linh quy vị hết… À, còn có linh bảo, chúng ta tìm giúp ngài, chúng ta bồi thường, chúng ta bồi…”
“Đúng, đúng, đúng.” Bách Tuế Ưu cũng vội vã an ủi Tạ Cô Đường: “Tạ đạo hữu, núi là vật chết, Thiên Kiếm Tông các người đều đã đồng ý rồi, huynh không cần tự trách như thế.”
Nhóm người Quân Thù bên cạnh hoảng sợ nhìn Giản Hành Chi dẫn Nam Phong đào núi. Tống Tích Niên nuốt nước miếng, lắp bắp: “Quân thiếu chủ, chuyện này… Người này đào cả mộ kiếm Thiên Kiếm Tông rồi… e rằng so với sư phụ ta còn… còn… Ngọc Linh Lung này còn giành nữa không?”
Quân Thù hít sâu một hơi: “Giành.”
Hắn nghiến răng: “Đăng Tiên Môn là loại cơ duyên thế nào, chúng ta đông người, không cần sợ!”
------oOo------
“Xảy ra chuyện gì?”
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn Bách Tuế Ưu, đồng thời quan sát xung quanh.
Dường như xung quanh xảy ra trận chém giết dữ dội, khắp nơi đều là thi thể, có vẻ trận chiến đã đến hồi kết, người xung quanh đều đang chạy băng băng về trước. Trước mặt là hai ngọn núi cao chót vót cắm đầy phế kiếm, ở giữa tạo thành một hẻm núi sâu hun hút. Hẻm núi bị sương đen bao phủ, lờ mờ cảm giác được linh khí mạnh mẽ vờn quanh bên trong, nhưng cụ thể ở nơi nào thì không biết.
“Linh bảo(*) hiện thế.” Bách Tuế Ưu lau máu trên mặt: “Hiện giờ tu sĩ đều xông lên tranh giành, bọn họ vốn không phải kỳ Trúc Cơ, tên nào cũng mạnh.”
(*) Bảo vật linh thiêng
Vừa dứt lời, một tiếng “ting” vang lên trong đầu Tần Uyển Uyển, thanh tiến độ hiển thị trên tấm bảng:
【Nhiệm vụ hai: Tìm kiếm tại Mộ kiếm, hiển lộ một ít tài năng, đã hoàn thành 90%. Nhắc nhở nhiệm vụ chính: Lấy được kiếm bổn mệnh – Uyên Ngưng】
Lúc Tần Uyển Uyển nhận được nhiệm vụ, Giản Hành Chi cũng đồng thời nhận được nhiệm vụ.
【Nhiệm vụ năm: Giúp đỡ nữ chính lấy được kiếm bổn mệnh, điểm tích lũy +1000】
【Nhiệm vụ tuyến tình cảm: Giúp đỡ một người đàn ông bất kỳ có chỉ số nhan sắc 90+ trở lên anh hùng cứu mỹ nhân với nữ chính. Điểm tích lũy +50】
Hai người nhìn nhau. Giản Hành Chi nhìn thấy mệt mỏi trong mắt Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển nhìn thấy điểm tích lũy trong mắt Giản Hành Chi.
“Lấy kiếm à?” Giản Hành Chi cảm giác mình lấy lại sức rồi: “Ta giúp cô!”
Tần Uyển Uyển nhìn y hâm mộ: “Người trẻ tuổi không mệt à? Đầu không đau sao?”
“Chúng ta xuất phát trước, cô cõng ta.” Giản Hành Chi nói nhẹ tênh: “Ta nghỉ ngơi trên đường! Ta có kinh nghiệm phong phú với kiểu tình huống này, cô yên tâm.”
Dứt lời, Giản Hành Chi bám lên vai Tần Uyển Uyển, mượn lực đứng dậy, quay đầu nhìn Bách Tuế Ưu: “Tạ Cô Đường đâu?”
Bách Tuế Ưu chỉ vào hẻm núi: “Tạ đạo quân cũng vào rồi.”
“Nam Phong.”
Giản Hành Chi vẫy tay với Nam Phong bên cạnh, Nam Phong lập tức hóa thành một con kiến lớn. Giản Hành Chi quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển đứng bên cạnh: “Đỡ ta lên.”
Tần Uyển Uyển nhìn Nam Phong biến lớn trước mặt, đột nhiên mỉm cười: “Được thôi.”
Dứt lời, nàng túm Giản Hành Chi ném. Giản Hành Chi không hề phòng bị, bị ném thẳng lên lưng kiến. Y bò dậy, Tần Uyển Uyển xoay người cưỡi lên Nam Phong, hai tay nắm phần râu không có lưỡi dao, ngoảnh đầu nhìn y: “Cảm giác bị ném thế nào?”
Giản Hành Chi lập tức nhận ra hành động của nàng là đang báo thù, y nghiến răng cười: “Đã lắm.”
“Ồ.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Vậy sau này, ta ném người thêm vài lần nữa.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển kéo tay y vòng qua eo mình: “Ôm chặt vào.”
Giản Hành Chi đơ người. Y không biết thức hải mình loạn hay đầu óc mình loạn, cứng đờ ôm lấy Tần Uyển Uyển, nhìn nàng gọi Bách Tuế Ưu: “Bách đạo hữu, đi thôi.”
Bách Tuế Ưu nghe vậy bèn gật đầu, Tần Uyển Uyển hô vang: “Đi!”
Nam Phong bắt đầu nhắm vào hẻm núi chạy băng băng. Bách Tuế Ưu đứng trên gậy đại tang, cùng xông vào hẻm núi với Tần Uyển Uyển.
Nam Phong chạy rất nhanh, cơ thể nó trơn láng, ngoại trừ Tần Uyển Uyển thì Giản Hành Chi chẳng có gì bám víu, chỉ đành ôm chặt eo nàng, tựa lưng nàng chỉnh đốn thức hải.
Y cảm giác xúc cảm dưới tay vừa vô cùng lạ lẫm, vừa có chút khó tả… khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Y kiềm chế mạch suy nghĩ của mình, điều chỉnh nhịp thở, mở mắt dựa vào Tần Uyển Uyển trong cơn cuồng phong. Nhìn ánh mắt thuần khiến kiên nghị từ sườn mặt của nàng, nhớ đến bàn tay phá mở bầu trời vươn tới, mạch suy nghĩ của y phức tạp, nhất thời có chút bồi hồi không thể lý giải.
“Không ngờ cô sẽ chờ ta.”
Giản Hành Chi là người nghĩ gì nói đó, Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này bỗng nhiên ngượng ngùng.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình trải qua kiểu bôn ba sinh tử này. Nhưng nhớ tới Giản Hành Chi chấp nhận điện giật trở về cứu Tạ Cô Đường thì lại cảm thấy chuyện mình làm cũng chẳng đáng gì.
Đang định khiêm tốn đáp lời một phen, chợt nghe Giản Hành Chi gọi nàng ——
“Khuê nữ(*).” Giọng nói tràn đầy cảm động: “Không uổng công ta thương con.”
(*) Từ cha mẹ thường dùng gọi con gái
Tay Tần Uyển Uyển run lên, tức đến nghiến răng: “Long Ngạo Thiên, người có gan nói những lời này với cha ta một lần thử xem.”
“Được thôi.” Giản Hành Chi đáp ngay lập tức: “Chờ ta khôi phục thân thận sẽ tìm cha cô kết nghĩa huynh đệ.”
“Được, được, được.” Tần Uyển Uyển tức quá hóa cười: “Ta sẽ bảo cha ta đợi người.”
Lấy thân phận cha nàng, kết nghĩa huynh đệ?
Xem ông có xé xác tên nhóc này không.
Trong lúc nói chuyện, ba người một sủng vật đã vào hẻm núi, từ xa đã thấy kiếm sơn phát sáng trên núi, xung quanh đều là người đang chém giết. Tạ Cô Đường hòa vào đám người đánh nhau túi bụi với một thanh niên áo trắng. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn từ xa, Giản Hành Chi rùng mình: “Con thỏ đó!”
Tần Uyển Uyển nhìn chăm chú mới phát hiện, không ngờ người đang quấn lấy Tạ Cô Đường lại là Quân Thù!
Trừ Quân Thù ra, Tống Tích Niên cũng có mặt, rất nhiều môn phái quen hoặc không quen đang đánh nhau tại đây. Cảnh tượng hỗn loạn, chẳng biết đánh vì cái gì.
“Quân Thù, Đăng Tiên Môn chỉ là truyền thuyết. Ngươi vì vậy tự tiên xông vào Mộ kiếm, có hỏi qua phụ thân ngươi chưa?”
Kiếm của Tạ Cô Đường rơi như mưa, đuổi theo Quân Thù. Quân Thù cười khẩy: “Hỏi hay không liên quan gì ngươi?”
Tống Tích Niên nhảy lên kiếm sơn, bắt đầu tìm kiếm gì đó.
Nhóm Tần Uyển Uyển dừng ở xa xa. Nàng nhìn quanh, khó hiểu lên tiếng: “Họ đánh nhau chi vậy?”
“Phải đấy.” Giản Hành Chi nhíu mày: “Linh bảo ở đâu còn chưa biết, bọn họ đã bắt đầu đánh nhau rồi à?”
Nghe nói thế, Quân Thù đang đánh bên cạnh run tay. Giản Hành Chi hô to với Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, hay là các người đợi linh bảo xuất hiện rồi hẳn đánh?”
Vừa dứt lời, một đợt sóng âm của Quân Thù đập mạnh vào kiếm Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường vừa tiêu hao quá nhiều sức lực ở Mật cảnh, tuy Quân Thù thấp hơn y một cảnh giới nhưng vẫn đánh ngang tay với y, đôi bên đều bị đánh văng ra.
“Tạ đạo quân.”
Tần Uyển Uyển xoay người chạy tới bên Tạ Cô Đường, đỡ Tạ Cô Đường dưới đất dậy.
Tống Tích Niên đáp xuống sau lưng Quân Thù, đỡ Quân Thù dậy. Giản Hành Chi nghênh ngang bước vào giữa, giơ tay lên: “Chư vị, hãy nghe ta nói một lời.”
Tất cả mọi người nghe vậy bèn nhìn nhau. Quân Thù nhìn chằm chằm Giản Hành Chi, cảm giác hơi quen thuộc nhưng không thể nhớ đã gặp ở đâu, cảnh giác thi lễ: “Xin hỏi đạo hữu đây là?”
“À, ta là Long Ngạo Thiên.” Giản Hành Chi chỉ nhóm người Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu sau lưng: “Những người này đều là bằng hữu của ta.”
Quân Thù không nói, hắn suy đoán tu vi và lai lịch Giản Hành Chi. Người này trông có vẻ chỉ là Kim Đan, nhưng khí thế mạnh mẽ, khiến người khác không dám khinh thường. Hiện một tên Tạ Cô Đường tới đã đủ phiền, nếu tên Long Ngạo Thiên này đến giúp Tạ Cô Đường, e là khó giải quyết.
Trước khi xác nhận địch hay bạn, Quân Thù không dám nói gì nhiều. Giản Hành Chi nhìn bốn phía, nói ra một đề nghị với đám đông: “Mọi người, hiện giờ bảo vật còn chưa xuất hiện, chúng ta đánh nhau không hợp lý lắm. Hay là tạm thời chúng ta khoan đánh, trước tiên đi tìm bảo vật, đợi bảo vật xuất thế, mọi người lại đặt ra một tiêu chuẩn cạnh tranh công bằng, thế nào?”
“Không được!” Tạ Cô Đường khẽ ho ra máu: “Ngọc Linh Lung không thể rơi vào tay bọn họ, không thể cho bọn họ có cơ hội tìm được bảo vật.”
“Vậy bọn họ giết cậu rồi giành bảo vật, chẳng phải cũng giống vậy sao?” Giản Hành Chi quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Cậu không nghe lời ta, ta sẽ không giúp cậu. Hiện tại, cậu đánh thắng được sao?”
Sắc mặt Tạ Cô Đường cứng đờ, Giản Hành Chi quay đầu nhìn Quân Thù: “Ngươi thấy thế nào? Ngươi không đồng ý, ta sẽ giúp Tạ Cô Đường.”
Quân Thù nghe vậy, sắc mặt rất khó coi. Thấy người trước mặt nói năng vô cùng tự tin, e là cao thủ, hắn nghẹn một hồi, cuối cùng vẫn hành lễ: “Vãn bối không có ý kiến.”
Giản Hành Chi gật đầu, gọi Tần Uyển Uyển: “Lão Tần, qua đây.”
Tần Uyển Uyển thấp thỏm đi tới cạnh Giản Hành Chi. Khoảnh khắc đó, nàng cảm giác mình giống như tấm lưới bóng bàn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hai bên tập kích. Kiểu vị trí Center này làm nàng áp lực rất lớn. Tần Uyển Uyển đứng trước mặt Giản Hành Chi, không khỏi run rẩy.
Giản Hành Chi đứng sau lưng, đặt tay lên vai nàng: “Tới đây, cảm nhận thử xem, kiếm bổn mệnh của cô đang ở đâu?”
Tần Uyển Uyển mù mờ ngẩng đầu nhìn kiếm sơn cắm đầy kiếm phía trước. Nàng chỉ loáng thoáng cảm giác được có gì đó ở ngực đang kêu gọi, nhưng mãi không xác định được là ai.
Giản Hành Chi thấy nàng đứng hoài không phản ứng, giơ tay lên chỉ một thanh kiếm trầm ổn nhất trên núi: “Này, ngươi qua đây.”
Dứt lời, thanh kiếm cấp tốc bay từ trên núi xuống, dừng trước mặt Tần Uyển Uyển.
Đám người đều sửng sốt. Trước giờ người khác đến Mộ kiếm chọn kiếm, những kiếm linh này đều là người nổi danh sau khi chết ký gửi hồn phách, cái nào mà chẳng hống hách. Muốn chọn kiếm, bọn họ đều phải chém giết sinh tử một phen với những kiếm linh này, có bao giờ thấy bộ dạng kiếm linh ngoan ngoãn như vậy?
Giản Hành Chi hoàn toàn không để tâm sự kinh ngạc của kẻ khác, quay đầu nghiêm túc giới thiệu với Tần Uyển Uyển: “Thanh này không tệ, đã qua mười mấy chủ nhân. Chủ sát nghiệt mà còn chưa điên, là thanh kiếm có tâm trí vững vàng. Cô thấy thế nào?”
Tần Uyển Uyển không nói, cau mày nhìn chăm chú thanh kiếm. Ánh mắt đám người Quân Thù nhìn Giản Hành Chi bàng hoàng không dứt, tay nắm tiêu ngọc bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Tạ Cô Đường nhìn phi kiếm bị gọi tới, chấn kinh thì thào: “Ôn… Ôn Ngọc tiền bối…”
Kiếm linh bị nhận ra xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn Tạ Cô Đường.
Giản Hành Chi thấy vẻ mặt của Tần Uyển Uyển, bảo Ôn Ngọc trở về. Y lại giơ tay lên gọi, một thanh kiếm bay đến trước mặt Tần Uyển Uyển: “Thanh này thì sao? Đây là kiếm linh nữ, tính tình dễ chịu nhưng kiếm cũng không tồi. Cô thích không?”
“Phượng Loan tiền bối…”
Tạ Cô Đường cảm giác thế giới có phần ảo diệu.
Một thanh thì thôi, lại còn thêm một thanh ngoan ngoãn như thế?
Đám người Quân Thù bất giác lùi một bước.
Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển vẫn không thích, lại gọi thêm vài thanh. Sau khi Tần Uyển Uyển lần lượt từ chối, Giản Hành Chi ngẫm nghĩ: “Cô chẳng có chút cảm giác nào với những thanh kiếm này sao?”
“Ta cảm thấy…” Tần Uyển Uyển nhăn mày: “Hình như có người đang gọi ta.”
Tất cả mọi người cùng nhìn sang, thấy Tần Uyển Uyển bước về trước: “Nhưng nó ở bên trong núi.”
Dứt lời, nàng ngồi xổm xuống, áp tay lên chân núi đằng trước.
Giây phút đặt tay lên sơn thể, cảm giác triệu hồi càng mạnh mẽ.
Tạ Cô Đường thấy vậy bắt đầu căng thẳng: “Kiếm sơn rộng lớn như vậy, Tần đạo hữu có cảm nhận được vị trí cụ thể không?”
Giản Hành Chi gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Mọi người ngỡ ngàng, không biết Giản Hành Chi hiểu cái gì. Ngay lập tức đám đông nghe thấy Giản Hành Chi ung dung nhẹ nhàng nói: “Vậy thì san bằng núi này, cô xem thử có ở bên trong không.”
Lời vừa nói ra, mặt Tạ Cô Đường biến sắc: “Tiền bối, không thể!”
Giản Hành Chi quay đầu: “Tại sao không thể?”
“Đây là kiếm sơn, là nơi chúng kiếm linh quay về. Nếu san bằng sơn thể, sợ là kiếm linh không đồng ý.”
Được Tạ Cô Đường uyển chuyển nhắc nhở, Giản Hành Chi gật đầu: “Cậu nói rất có lý.”
Tạ Cô Đường thở phào, liền nghe thấy Giản Hành Chi nói tiếp: “Ta bảo bọn nó dời nhà.”
“Nhiều tiền bối ở đây như thế…” Tạ Cô Đường nghe mà sửng sốt: “Chuyện này nói thì dễ…”
“Hai đỉnh núi hai bên, nhường ra một cái là được.” Giản Hành Chi nói là làm. Không đợi Tạ Cô Đường phản ứng, y quay đầu nhìn kiếm linh ở sát hai ngọn núi, chỉ huy: “Mau.”
Trong nháy mắt kiếm linh cảm nhận được kiếm ý từng chém gãy vô số danh kiếm. Kiếm linh mẫn cảm với người có thực lực hùng mạnh hơn người bình thường, kiếm ý nằm ở đỉnh chóp dễ dàng bẻ gãy bọn họ như trở bàn tay.
Ngay lập tức, kiếm linh hai ngọn núi thống nhất chen chúc sang một bên, chừa ra một bãi đất trống.
Giản Hành Chi lại nhìn kiếm linh ngay chính diện trên núi, cảnh cáo: “Ta cho các ngươi một khắc đồng hồ, mau chóng dời đi, nếu không ta phá núi.”
Vừa dứt lời, tất cả thanh kiếm lập tức bay từ sơn thể ra, cắm chỉnh tề vào ngọn núi bên cạnh.
Đám đông sững sờ nhìn toàn cảnh. Giản Hành Chi vỗ tay, nhìn sang Nam Phong: “Nam Phong, biến lớn, đào núi này ra cho ta.”
“Vâng.” Nam Phong nhảy từ trên vai Tần Uyển Uyển xuống, hóa thành con kiến to như ngọn núi, bắt đầu đào.
Tạ Cô Đường nhìn đất đá bay tứ tung. Sau khi ý thức được chuyện gì xảy ra, y quỳ “bịch” xuống đất, dường như hoàn toàn không thể chấp nhận được cảnh tượng trước mặt, lẩm bẩm: “Kiếm sơn… cơ nghiệp tổ tiên…”
Tần Uyển Uyển thấy Tạ Cô Đường điếng người, vội kéo y lên, cố gắng an ủi: “Tạ đạo quân, ngài đứng dậy đi, lát nữa chúng ta đắp núi lại cho ngài, bảo kiếm linh quy vị hết… À, còn có linh bảo, chúng ta tìm giúp ngài, chúng ta bồi thường, chúng ta bồi…”
“Đúng, đúng, đúng.” Bách Tuế Ưu cũng vội vã an ủi Tạ Cô Đường: “Tạ đạo hữu, núi là vật chết, Thiên Kiếm Tông các người đều đã đồng ý rồi, huynh không cần tự trách như thế.”
Nhóm người Quân Thù bên cạnh hoảng sợ nhìn Giản Hành Chi dẫn Nam Phong đào núi. Tống Tích Niên nuốt nước miếng, lắp bắp: “Quân thiếu chủ, chuyện này… Người này đào cả mộ kiếm Thiên Kiếm Tông rồi… e rằng so với sư phụ ta còn… còn… Ngọc Linh Lung này còn giành nữa không?”
Quân Thù hít sâu một hơi: “Giành.”
Hắn nghiến răng: “Đăng Tiên Môn là loại cơ duyên thế nào, chúng ta đông người, không cần sợ!”
------oOo------
/143
|