***
“Y chạy nhanh thế làm gì?”
Thúy Lục kéo dây an toàn trên vai, nhìn Tần Uyển Uyển đối diện. Tần Uyển Uyển thở dài: “Ai mà biết? Kệ y đi.”
“Chủ nhân, sao dáng vẻ người mệt mỏi thế?” Nam Phong quay đầu quan sát Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại: “Ta mệt, chỉ muốn đi ngủ.”
Đánh nhau cả ngày, nhận sự chúc mừng và nói chuyện với công tử Vô Ưu, cuối cùng còn tốn sức đánh Giản Hành Chi, nàng đã sống gà bay chó nhảy quá rồi.
Mọi người thấy gương mặt Tần Uyển Uyển nhuốm vẻ mệt mỏi, không nói tiếp nữa. Nhân lúc Giản Hành Chi đánh xe ngựa, cả bọn bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc Giản Hành Chi dẫn mọi người chạy như điên, ngựa không dừng vó, công tử Vô Ưu đang bình tĩnh đợi y ở Lầu Đăng Nguyệt.
Đợi rất lâu, trời đã gần sáng mà vẫn không nhận được tin tức của Giản Hành Chi, chỉ thấy chim sơn ca bay về Lầu Đăng Nguyệt, lạnh giọng nói: “Công tử, Giản Hành Chi chạy rồi.”
“Chạy sao?” Công tử Vô Ưu nhíu mày: “Ngươi chắc không?”
“Lúc nãy, ta đi đưa tin…” Chim sơn ca miêu tả kỹ lưỡng: “Ta đẩy cửa vào nhưng đẩy không ra. Ta bay vào xem, phát hiện cả sân viện đều là bánh nướng, trên chóp bánh nướng đặt một phong thư, viết là bọn họ quyên góp vô điều kiện đống bánh nướng này cho bách tính nghèo khổ Hoang Thành. Bọn họ có việc, đi trước rồi.”
Công tử Vô Ưu nghe vậy trầm mặc. Hắn cau mày, chim sơn ca hỏi tiếp: “Công tử, bây giờ làm sao đây?”
“Đuổi theo.”
Công tử Vô Ưu ngẩng đầu, mắt lạnh lên tiếng: “Đi về hướng Hoa Thành, xác địch hành tung của bọn họ, đổi phương án khác.”
Chim sơn ca gật đầu, biến thành dạng chim bay ra ngoài. Chưa tới nửa canh giờ, chim sơn ca truyền âm về: “Chủ nhân, tìm được rồi.”
Công tử Vô Ưu đứng dậy, hóa thành một luồng sáng, nháy mắt xuất hiện tại vị trí chim sơn ca truyền âm.
Chim sơn ca đứng trên đỉnh núi, chỉ xe ngựa đang chạy tóe khói mù mịt cách đó không xa: “Chủ nhân, là chiếc đó.”
Công tử Vô Ưu ngẫm nghĩ, giơ tay lên biến hóa, bản thân lập tức biến thành dáng vẻ thương tích chồng chất.
“Chủ nhân?” chim sơn ca không hiểu lắm.
Công tử Vô Ưu bình tĩnh giải thích: “Vừa gặp được kẻ hữu dụng, không đến nổi từ bỏ như thế chứ?”
Nói xong, công tử Vô Ưu nhún mũi chân, đáp xuống đường lớn bên dưới, nằm luôn xuống đất.
Giản Hành Chi đánh xe ngựa chạy cực nhanh, từ xa đã thấy một người nằm dưới đất. Người nọ toàn thân đầy máu, Giản Hành Chi vốn định giảm tốc độ, chợt nghe một tiếng “ting” , giọng nói máy móc vang lên: “Tự động chỉnh sửa tình tiết, xin hãy kịp thời cứu nam chính! Tự động chỉnh sửa tình tiết, xin hãy kịp thời cứu nam chính!”
Giản Hành Chi vừa nghe đã hiểu, nhiệm vụ này còn chưa tuyên bố kết thúc, quả nhiên bọn họ đang nghĩ cách nhét công tử Vô Ưu vào! Kẻ nằm phía trước chắc chắn là công tử Vô Ưu!
Nghĩ đến điểm này, Giản Hành Chi lập tức tăng tốc.
666 hoảng hồn: “Không đâm được đâu! Chủ nhân, không thể đâm chết nam chính!”
Công tử Vô Ưu nằm dưới đất cũng cảm giác bất thường, hẳn Giản Hành Chi đã thấy hắn rồi, sao còn tăng tốc chứ?
Hắn nhíu mày, nhưng may là người đã từng gặp qua sóng to gió lớn, hắn vẫn nằm im dưới đất không nhúc nhích.
Mắt thấy xe ngựa càng ngày càng nhanh, 666 hét lên: “Không được!”
Tiếng thét và tiếng xe ngựa cùng vang lên, xe ngựa bị Giản Hành Chi đột ngột kéo lên, phóng qua trước mặt công tử Vô Ưu. Sau khi vọt qua, xe ngựa lại đáp xuống đất lần nữa, gọn gàng lưu loát, nghênh ngang bỏ đi.
Bụi bay đầy người công tử Vô Ưu. Chim sơn ca vội vàng lao xuống, đỡ hắn: “Công tử? Ngài vẫn ổn chứ? Ngài sao rồi?”
Công tử Vô Ưu được chim sơn ca đỡ dậy, nhìn xe ngựa xông vào màn đêm mà đầu cũng chẳng ngoảnh lại. Hắn ngẫm nghĩ, cố giữ thể diện nói: “Trời quá tối, chắc chắn hắn không thấy ta.” Nói xong, hắn bình tĩnh lại, lạnh giọng nói: “Đuổi theo, phương án kế tiếp.”
Mặc dù động tác đánh xe của Giản Hành Chi khá dữ dội, nhưng y bố trí kết giới nên trong xe lại bình yên vô sự, mọi người ngủ say sưa.
Tần Uyển Uyển ngủ một giấc là ba ngày, đợi lúc nàng thức dậy đã là trưa ngày thứ tư. Nàng lia mắt, thấy tất cả mọi người nhìn sang. Giản Hành Chi còn đang đánh xe bên ngoài, người trong xe ngựa đang ăn gì đó. Bọn họ cầm bánh nướng, chẳng biết tương chấm đặt trên bàn nhỏ từ lúc nào, trông ăn rất vui vẻ. Thấy Tần Uyển Uyển thức dậy, Thúy Lục đưa bánh nướng trong tay cho nàng: “Ăn bánh không?”
“Không.”
Tần Uyển Uyển nhìn bánh nướng cắn dở, ngồi dậy, xoa huyệt Thái Dương, lại vén rèm xe nhìn ra ngoài. Thấy trời thanh nắng ấm, sáng sủa trong lành, tâm trạng nàng cũng tốt hơn.
Nàng đi tới cửa xe, cuốn rèm lên, hỏi Giản Hành Chi ngồi bên ngoài lái xe: “Đến đâu rồi?”
“Còn ba ngày nữa đến Hoa Thành.” Giản Hành Chi nghe thấy giọng Tần Uyển Uyển, quay đầu nhìn nàng: “Nàng dậy rồi? Đói không? Trong xe có bánh nướng.”
“Không đói.”
Tần Uyển Uyển đi ra, ngồi ở mép xe ngựa, phơi nắng một hồi mới sực nhớ: “Xảy ra chuyện gì à, sao người gấp gáp rời khỏi Hoang Thành thế?”
“À…” Giản Hành Chi mặt dày nói láo: “Ta nhận một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ?”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn y, Giản Hành Chi gật đầu: “Ừ, ta phải chạy tới Hoa Thành trong mười ngày.”
“Mười ngày…”
Tần Uyển Uyển nhẩm tính, nghiêm túc suy nghĩ: “Hệ thống sẽ không tự nhiên sắp đặt nhiệm vụ, mười ngày hẳn có thâm ý.”
666: “…”
Không phải nó, nó không có.
“Chúng ta phải quan sát thêm: “Tần Uyển Uyển đưa ra quyết định: “Chắc chắn mười ngày này sẽ xảy ra chuyện.”
Giản Hành Chi không dám nói tiếp, giả vờ bình tĩnh nhìn phía trước.
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, cảm thấy nhức đầu. Nàng không muốn suy nghĩ tiếp vấn đề quá nghiêm túc, bèn nhìn sang bên cạnh, gọi Giản Hành Chi: “Đằng trước có con sông, chúng ta dừng tại đó nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.”
Giản Hành Chi đánh ngựa tới gần sông nhỏ, dừng xe lại, cầm tấm thảm trải dưới bóng cây, gọi Tần Uyển Uyển và Thúy Lục: “Các người tới đây ngồi đi, ta đi múc nước, bắt cá cho các người.”
Dứt lời, y lấy một cái chậu từ trong túi Càn Khôn ra rồi đi bắt cá. Tạ Cô Đường và Nam Phong bèn nhóm lửa nướng cá, mọi người giống như nấu nướng dã ngoại, bận rộn nhưng vui vẻ.
Công tử Vô Ưu và chim sơn ca đứng trong rừng cách đó không xa, nhìn nhóm người cười đùa trong rừng, chim sơn ca nhắc nhở công tử Vô Ưu: “Công tử, cơ hội tốt.”
Công tử Vô Ưu vẫn là bộ dạng chồng chất thương tích như cũ. Hắn gật đầu, khẽ cười: “Trôi theo dòng nước cho tự nhiên.”
Nói xong, y tao nhã ngã xuống nước, máu loan ra, xuôi theo con nước dập dềnh trôi xuống.
Giản Hành Chi đang bắt cá kiểu chờ sung rụng, đặt thanh kiếm dưới nước, đợi các bơi qua đâm.
Rõ ràng đa số cá đều không ngốc như vậy, cứ thế y không có gì làm, bắt đầu quan sát vu vơ xung quanh.
Chẳng bao lâu sau, đột nhiên y nghe thấy tiếng động kỳ lạ phát ra dưới nước. Y cúi đầu, nhìn bên dưới nổi lên một gương mặt, vươn tay kéo y, vẻ mặt cầu xin: “Cứu…”
Giản Hành Chi vừa thấy gương mặt kia, y không hề do dự ấn đầu hắn xuống, giơ tay thi triển Chú chạy nhanh, trực tiếp tiễn thẳng công tử Vô Ưu về phía hạ du giống như bật máy gia tốc, nháy mắt chẳng thấy bóng người.
Cái hệ thống rách nát này, còn chưa xong nữa sao?
Bị công tử Vô Ưu quấy rầy, Giản Hành Chi cũng lười bắt cá. Y rút kiếm quay về, nhìn thấy Tần Uyển Uyển đang ngồi dưới bóng cây, gặm cá từng miếng nhỏ. Nàng chậm rãi nhai thịt cá rồi nuốt vào miệng, sau đó lên tiếng: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?”
Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi rút một con cá đã nướng xong cạnh đống lửa, bắt đầu gặm. Nàng quan sát y, giải thích vì sao mình hỏi câu này: “Ta cảm giác người vừa dùng linh lực.”
“Không có gì, gặp phải con ma nước.” Giản Hành Chi nhanh chóng gặm xong, nhìn mọi người: “Nghỉ ngơi xong chưa? Xong thì tiếp tục lên đường.”
Mọi người nhìn nhau không nói gì nhiều, dọn dẹp đồ đạc rồi đứng dậy lên đường.
Đợi khi vào xe, Thúy Lục ngồi bên cạnh Tần Uyển Uyển, nhìn Giản Hành Chi lái xe bên ngoài, thấp giọng hỏi: “Muội không thấy Giản Hành Chi quái quái à?”
Tần Uyển Uyển tới gần Thúy Lục, nhỏ giọng đáp: “Y lúc nào chẳng quái.”
“Cũng đúng.”
Thúy Lục gật đầu, không nói thêm nữa. Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi, dời mắt, giả vờ không biết gì, tán gẫu với Thúy Lục.
Xe ngựa chạy băng băng về phía Hoa Thành. Dưới sông nhỏ cách đó không xa, công tử Vô Ưu hoá giải pháp chú của Giản Hành Chi, vùng dậy khỏi mặt nước.
Chim sơn ca bay tới bên cạnh công tử Vô Ưu, vội hỏi: “Công tử, người không sao chứ?”
“Hắn cố ý.” Công tử Vô Ưu lau nước trên mặt, đi lên khỏi dòng sông, tức đến run tay: “Chắc chắn hắn cố ý.”
“Công tử, người chớ tức giận.” Chim sơn ca an ủi công tử Vô Ưu: “Đầu óc hắn không bình thường, ngài không nên so đo với loại người này, đại sự làm trọng.”
Công tử Vô Ưu không lên tiếng. Hắn đi lên bờ, nhìn chằm chằm phương hướng Giản Hành Chi rời đi, dâng tràn sát khí.
“Chờ bọn họ vào thành, bảo người mai phục ở khách sạn đi.”
“Công tử.” Chim sơn ca khó xử: “Chuyện đó… mặc dù đầu óc Giản Hành Chi không dùng được, nhưng chúng ta thật sự không có người nào mai phục được hắn.”
“Trong thành nhiều người, hắn không dám dùng linh lực lung tung.” Công tử Vô Ưu giải thích: “Hơn nữa, ta cũng chẳng trông chờ các người giết hắn.”
“Công tử, nếu vẫn không thành công thì sao?” Chim sơn ca hỏi tiếp.
“Ngươi là chim sơn ca, không phải quạ đen!” Công tử Vô Ưu trừng hắn.
Nhưng nhớ tới thất bại lúc trước, giọng hắn nhuốm lạnh: “Lần này, bổn tọa không cho phép thất bại.”
Chim sơn ca nghe vậy, lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Tần Uyển Uyển và mọi người ăn bánh nướng hai ngày, rốt cuộc cũng đến một tiểu thành ngoài Hoa Thành.
Lúc cả đám phong trần mệt mỏi đứng ở cổng thành, ngẩng đầu nhìn cổng thành của tiểu thành, suýt nữa chảy nước mắt xúc động.
“Cuối cùng không cần ăn bánh nướng nữa rồi.”
Thúy Lục cảm thán.
“Cuối cùng có thể tắm rồi.” Tần Uyển Uyển xúc động.
“Đi.” Tần Uyển Uyển nhấc tay, dẫn mọi người, ngẩng đầu sải bước vào cổng thành: “Chúng ta phải ở khách điếm sang trọng nhất, ăn đồ ăn ngon nhất!”
“Được!”
Giản Hành Chi và Nam Phong vung tay tung hô theo Tần Uyển Uyển. Thúy Lục và Tạ Cô Đường nhìn về phía họ, ném ánh mắt lạnh nhạt “Ta không quen các người”.
Tần Uyển Uyển hơi ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng: “Đi thôi.”
Năm người cùng bước vào tiểu thành, tìm khách sạn tốt nhất, chia nhau tẩy rửa, rồi tìm một quán rượu nhỏ, quyết định uống ít rượu thả lỏng một chút.
***
Quán rượu thị trấn náo nhiệt người qua kẻ lại, còn có người kể chuyện dưới lầu, ngồi trên sân khấu kể vài chuyện kỳ lạ dị thường.
Tần Uyển Uyển dạy nhóm Thúy Lục, Tạ Cô Đường, Nam Phong chơi oẳn tù tù. Giản Hành Chi ngồi bên lan can, uống rượu, lắng nghe người xung quanh tíu tít.
“Mọi người đã nghe chưa, Ninh gia gửi tin tức đến Liên minh Tiên giới, bảo rằng Ninh gia xuất hiện ma chủng. Tông chủ Vấn Tâm Tông – Thẩm Tri Minh nhập ma, giết sạch cả nhà Quân Vô Duyên của Nhạc Thành trên địa bàn Ninh gia rồi.”
“Sao Thẩm Tri Minh lại giết Quân Vô Duyên? Vậy hiện giờ Nhạc Thành và Vấn Tâm Tông thế nào?” Có người sửng sốt: “Hơn nữa, chẳng phải thứ ma chủng kia đã biến mất vào năm đó rồi sao? Sao lại xuất hiện?”
“Ai mà biết?”
Đám đông nghị luận ồn ào, chỉ nói: “Dù sao Nhạc Thành và Vấn Tâm Tông xem như xong rồi. Hiện tại hình như Nhạc Thành do chi kế kế thừa vị trí Thành chủ, đã bày kết giới đóng thành không ra giống như Ninh gia năm đó. Vấn Tâm Tông hiện giờ do Tống Tích Niên làm chủ, e là cũng không chống đỡ được bao lâu. Bên duy nhất còn yên ổn là Ninh gia, mặc dù cả chi của Ninh Văn Húc đều chết, nhưng Ninh Xương Hà đã kế thừa gia chủ.”
“Ninh Xương Hà và con trai ông ta Ninh Bất Ngôn đều là kỳ Độ Kiếp.” Người qua đường “haiz” một tiếng: “Căn cơ Ninh gia vẫn còn, có điều được như vậy là nhờ vào Quân tử kiếm Hoang Thành năm nay.”
“Quân tử kiếm Hoang Thành xuất hiện sao?”
Các tu sĩ đều kích động, người nói chuyện gật đầu: “Không sai, năm nay là một vị tiên nữ tên là Tần Uyển Uyển và bằng hữu của cô ấy cùng nhau giúp đỡ Ninh gia. Nếu không ma chủng đột ngột bùng nổ, Ninh thị còn không diệt tộc sao?”
Mọi người bàn tán chuyện xảy ra ở Hoang Thành, Giản Hành Chi bất giác mỉm cưởi.
Cảm giác vui vẻ giống như nghe thấy người ta khen ngợi chính mình năm đó.
Tần Uyển Uyển dạy người khác chơi oẳn tù tì. Thấy Giản Hành Chi ngồi yên bất động, bèn bưng rượu chen vào, đổi vị trí với Tạ Cô Đường ngồi bên cạnh Giản Hành Chi, sáp tới: “Giản Hành Chi, người không chơi oẳn tù tì à?”
“Nghe kể chuyện.”
Giản Hành Chi không nói cho nàng biết mình nghe thấy cái gì, giơ tay lên chỉ người kể chuyện dưới bục. Tần Uyển Uyển xoay đầu qua, bấy giờ mới để ý người kể chuyện đang kể cái gì.
“Chuyện lạ hôm nay nhắc đến chính là phong tục minh hôn của Hoa Thành. Minh hôn của Hoa Thành khác với địa phương khác, minh hôn ở địa phương khác là hôn sự của người chết, nhưng minh hôn của Hoa Thành lại là hôn sự của người sống.”
Người kể chuyện kể lại câu chuyện Hoa Thành sống động như thật.
“Chuyện này phải ngược dòng về một trăm năm trước. Năm đó, Hoa Thành vẫn là người sống thành thân, người chết đám tang. Nhưng một ngày nọ, con gái một hộ gia đình tại Hoa Thành xuất giá, đột nhiên trời nổi cuồng phong, cuốn lên gió cát mịt mù, che khuất bầu trời. Đợi sau khi gió ngừng, kiệu hoa tân nương đã bị hồng dây(*) bò đầy, hoa hồng trên kiệu nở vô cùng rực rỡ, bọn họ bèn chặt dây leo đi. Mọi người đoán xem thế nào?”
(*) Hay còn gọi là hoa hồng leo
Tay người kể chuyện ngửa ra, tăng ngữ điệu: “Cô dâu biến mất!”
Người nghe xôn xao, người bên ngoài huyên náo: “Cô ấy chết rồi sao?”
“Chết rồi.” Người kể chuyện bùi ngùi: “Hôm đó, không chỉ có tân nương biến mất, ngay cả tân lang cũng không còn. Qua mười năm, rốt cuộc mọi người tìm thấy hài cốt hai người tại hai nơi khác nhau.”
“Về sau thì sao?”
Tần Uyển Uyển không nhịn được, cất tiếng hỏi. Người kể chuyện ngẩng đầu cười: “Cô nương yên tâm chớ nóng, để lão hủ từ từ kể. Về sau lại xuất hiện vài chuyện giống vậy, tên họ khác nhau, gia đình khác nhau, nhưng cứ ngay ngày cô nương xuất giá, tân nương đột nhiên biến mất, tân lang quan cũng chẳng thấy bóng dáng, chỉ để lại hoa hồng nở tại nơi tân nương mất tích, rồi một vài năm sau sẽ tìm thấy thi thể hai người. Liễu thị Hoa Thành đã nghĩ vô số biện pháp nhưng đều không có tác dụng. Cuối cùng, bọn họ đành hạ lệnh không cho phép cưới gả thành hôn. Nếu như thành hôn, thì phải dùng một cỗ quan tài và nhạc đưa tang diễn tấu, đưa đến nhà trai, xem như thành hôn. Từ đó về sau, trong thành mới không còn nữ tử vì thành hôn mà chết, và tập tục minh hôn cũng lưu truyền đến ngày nay.”
“Không đúng.” Có người trong đám người nghi hoặc: “Không phải hiện giờ Liễu thị Hoa Thành đang định thông gia với Thiên Kiếm Tông, còn nói muốn làm rình rang sao, bọn họ không sợ hoa hồng này à?”
“Chuyện đó…”
Người kể chuyện chần chờ, một giọng nữ lanh lảnh dưới bục vang lên: “Đám người kể chuyện này toàn nghe người ta đồn bậy. Ngươi hỏi ông ta, ông ta biết cái gì?”
Nghe nói thế, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về người nói chuyện. Một thiếu nữ mặc váy dài vàng nhạt, eo quấn roi mềm, khuôn mặt xinh xắn thanh lệ, trông khá đáng yêu, nhưng khí chất lại vô cùng ngang ngược.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Thiếu nữ quét mắt qua đám người: “Còn nhìn nữa, bổn tiểu thư móc mắt các người!”
“Cô nương thật quá kiêu căng.” Người kể chuyện cười khẩy: “Không biết phép tắc, vậy đừng trách lão thủ giúp người trong nhà cô dạy dỗ cô. Ra đây!”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng gió “vèo” một tiếng, một mũi tên lướt nhanh qua. Giản Hành Chi nhẹ nhàng nghiêng người, chỉ thấy vũ tiễn bay về phía thiếu nữ. Thiếu nữ trở mình lăn một vòng, mũi tên run run cắm lên bàn gỗ.
Tiếng đóng cửa sổ vang lên liên tiếp, gần trăm tu sĩ áo đen đột nhiên xuất hiện trong quán rượu.
“Giết.”
Tiếng lệnh phát ra, một tốp tu sĩ áo đen nhắm về phía thiếu nữ, một tốp khác nhắm về phía Giản Hành Chi.
Thúy Lục ngây người, giơ tay đánh đánh văng tu sĩ, quay đầu hỏi Tần Uyển Uyển: “Người bọn họ dạy dỗ chẳng phải nha đầu kia sao, nhắm vào chúng ta làm gì?!”
Tần Uyển Uyển cũng không trả lời được, nhìn những vị khách khác dưới lầu thức thời ngồi ôm đầu, rúc vào trong góc. Nàng tránh né kiếm của người bên cạnh, nhíu mày: “Là vì chúng ta ngồi không đủ nhanh sao?”
Nói xong, mười mấy tu sĩ đột ngột nhào tới, đẩy nàng và Giản Hành Chi ra. Tần Uyển Uyển lộn mèo, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh cô gái kia.
Hai người bị tu sĩ bao vây. Mặc dù không nói nhưng cô gái kia bỗng dưng tựa lưng với Tần Uyển Uyển, giống như chiến hữu, cùng đánh nhau với người áo đen.
“Tiểu thư.” Ông lão kể chuyện đứng ở trên cao, chắp một tay sau lưng, tay kia cầm thước: “Đừng chống cự nữa, trở về đi.”
“Đệch rắm chó gia gia nhà ông!”
Roi dài của thiếu nữ hất văng tu sĩ: “Còn lâu bà đây mới đi chịu chết!”
“Không phải...” Tần Uyển Uyển chém tu sĩ xông lên một nhát: “Cô nương, vụ gì thế này?”
“Bỏ nhà trốn đi!”
Thiếu nữ trả lời lanh lảnh, Tần Uyển Uyển né tránh đại đao, lăn một vòng: “Bỏ nhà trốn đi mà người nhà đã muốn giết cô hả? Gia quy nhà cô nghiêm khắc quá vậy?”
“Giết cái gì mà giết, bọn họ muốn đón ta về. Chuyện này không liên quan các người, không cần cứu ta!”
“Tiểu thư!”
Trong lúc nói chuyện, ông lão kể chuyện cũng gia nhập cuộc chiến. Không đợi Tần Uyển Uyển phủ nhận, ông ta đã hô to: “Nơi này không chỉ có người của chúng ta, chạy mau!”
Nghe vậy, thiếu nữ ngây người. Tần Uyển Uyển kéo nàng, ngăn cản kiếm chém xuống. Thiếu nữ lập tức bừng tỉnh: “Cách xa ta ra, ta không muốn cứu cô!”
Tần Uyển Uyển: “…”
Nhưng đã không còn kịp, Tần Uyển Uyển kéo thiếu nữ, ông lão kể chuyện nhảy lên, huýt sáo. Nháy mắt, rất nhiều tu sĩ áo đen vây quanh nàng và thiếu nữ, giơ tay kết ấn trước ngực. Vô số bươm bướm bay từ dưới đất lên, hình thành một kết giới hồ điệp.
“Bảo vệ tiểu thư!”
Ông lão kể chuyện hô to, xông về phía tu sĩ áo đen bên cạnh, kéo vải đen che mặt, xác nhận người xong thì đánh một chưởng!
Hai tốp tu sĩ áo đen đột nhiên bắt đầu chém giết lẫn nhau. Tần Uyển Uyển và thiếu nữ ngồi trong kết giới hồ điệp lập tức thanh tịnh.
Thiếu nữ ngẫm nghĩ, bỗng nhớ ra chuyện gì, nàng ta giơ tay nắm lấy bàn tay Tần Uyển Uyển, ánh mắt chân thành tha thiết: “Tỷ tỷ tốt bụng, tỷ đổi áo khoác với ta đi, tỷ ngồi ở đây, ta đi trước.”
“Không được.”
Tần Uyển Uyển kéo nàng: “Ta không muốn chọc…”
Lời còn chưa dứt, Tần Uyển Uyển đã bị một lá bùa dán lên đầu. Động tác của nàng bị định trụ, thiếu nữ lên tiếng nói: “Đắc tội.”
Dứt lời, nàng ta lột lấy áo khoác của nàng, đổi áo, sau đó lén lút bò ra từ đằng sau kết giới hồ điệp, gian nan chạy về phía cửa ra vào giữa đám đông.
Cả quán rượu đánh nhau ầm ĩ, đôi bên lăn xả vào nhau.
Giản Hành Chi bị mấy chục tu sĩ quấn lấy. Y sợ đả thương người phàm nên không dám sử dụng linh lực, nhưng đơn đả độc đấu thì một tấc cũng khó rời.
Nhìn quán rượu loạn thành một nùi, chim sơn ca đứng trên cao quay đầu nhìn công tử Vô Ưu.
“Công tử, nếu không ra tay, e là Giản Hành Chi không nhịn được nữa.”
“Cũng đến lúc rồi.”
Công tử Vô Ưu mỉm cười, đóng cây quạt trên tay, ra lệnh: “Bảo bọn họ ra tay đi.”
Chim sơn ca gật đầu, huýt sáo một tiếng, ám thị: “Ra tay.”
Qua một chốc, quán rượu lại truyền ra một tiếng huýt sáo, dùng tiếng huýt để biểu đạt: “Ra tay hướng nào?”
Chim sơn ca tiếp tục huýt: “Hướng người áo đỏ ấy!”
Sát thủ trong quán rượu lập tức phản ứng lại, tìm kiếm một vòng, không hề do dự đồng loạt xoay người, vung đao về phía thiếu nữ áo đỏ dang bò ra.
“Tiểu thư!”
Người kể chuyện thấy ánh đao nhắm về phía thiếu nữ, thiếu nữ hoảng sợ quay đầu.
Cũng ngay lúc đó, ánh sáng vàng đột ngột chiếu sáng quán rượu, phù chú như cánh hoa trong gió, tao nhã bay về phía người áo đen.
Giản Hành Chi ngoảnh đầu, nhìn thấy công tử Vô Ưu giáng từ trên trời xuống giống như tiên nhân.
Y trừng to mắt, hô lớn: “Nam Phong, ngăn hắn lại!”
Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay đánh bay tu sĩ áo đen bị phù chú định trụ, vội lướt lên lan can, nhún mũi chân một cái, bay về hướng bên dưới.
Cảnh tượng cả đại sảnh thu vào trong mắt, Giản Hành Chi nhận ra người trong kết giới hồ điệp mới là Tần Uyển Uyển, y không hề lưỡng lự xông về phía nàng.
Mà ngay lúc Giản Hành Chi lên tiếng, Nam Phong đã hóa thành con kiến, chạy như điên về phía công tử Vô Ưu, biến thành hình người, đạp lên lan can, bổ nhào về phía công tử Vô Ưu, chụp lấy quần hắn, rớt thẳng xuống dưới!
Sau đó “bịch” một tiếng, Nam Phong đập mặt xuống đất.
Xung quanh tức khắc yên tĩnh.
Giản Hành Chi bảo vệ Tần Uyển Uyển. Cả hai chấn kinh nhìn công tử Vô Ưu giữ nguyên tư thế mỉm cười, duỗi tay về phía thiếu nữ áo đỏ, đứng im bất động như pho tượng điêu khắc.
Nửa thân trên của hắn rất bình thường, tao nhã ôn nhu.
Vấn đề duy nhất là quần bên dưới bị Nam Phong kéo thẳng tới dưới gối.
May là áo ngoài của hắn dài nên không nhìn thấy cái gì.
Vốn dĩ ngay lúc Nam Phong té xuống, nó đã lập tức ngóc đầu lên. Nhưng sau khi nhìn thấy hai chân lõa lồ trước mặt, nó bèn tiếp tục chôn mặt xuống đất.
Tĩnh mịch trở thành giọng hát chính duy nhất lúc này. Qua hồi lâu, công tử Vô Ưu giả vờ bình tĩnh khom lưng, kéo quần lên, mặt không cảm xúc muốn rời đi.
Không ai dám cản hắn. Khoảnh khắc hắn vừa mới một bước, xà ngang vừa nãy bị linh lực Giản Hành Chi đánh gãy rốt cuộc kêu “răng rắc”, cấp tốc rớt xuống. Tiếng va đập “Rầm”, xà ngang rơi trúng người công tử Vô Ưu đang đứng đực ra vì quá xấu hổ.
Công tử Vô Ưu bị xà ngang đè ngã xuống đất. Tần Uyển Uyển nhìn trận thảm kịch này, rốt cuộc hoàn hồn.
Nàng gấp gáp đứng dậy, nhảy ra khỏi kết giởi, kéo công tử Vô Ưu khỏi xà ngang, lật người lại, vỗ lên mặt hắn: “Công tử Vô Ưu, ngài không sao chứ?”
Công tử Vô Ưu không nói, hắn kéo tay Tần Uyển Uyển, kiên quyết đứng lên.
Máu chảy xuống từ trên đầu hắn, Tần Uyển Uyển hoảng hốt.
Xà ngang này là Giản Hành Chi làm gãy, công tử Vô Ưu nắm nhiều tin tức như vậy, lỡ như kết thù với Giản Hành Chi, cuộc sống bọn họ sẽ chẳng yên ổn.
Hơn nữa người ta tới cứu người, kết quả trở thành bộ dạng hiện tại, bỏ mặc thì thiếu đạo đức quá.
“Ngài chảy máu rồi, ta băng bó cho ngài.”
Tần Uyển Uyển cuống quít kéo công tử Vô Ưu, muốn bù đắp chút gì.
“Không cần.” Công tử Vô Ưu kéo tay Tần Uyển Uyển ra, giả vờ điềm tĩnh: “Ta muốn rời đi một mình.”
“Công tử Vô Ưu, đừng như vậy, chúng ta bồi thường tiền thuốc. Ta dẫn ngài đi khám đại phu, ta chịu trách nhiệm với ngài, ngài đừng nên chà đạp bản thân.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Nam Phong chạy lên kéo công tử Vô Ưu: “Xin lỗi, ta nhận lỗi với ngài…”
“Đa tạ.” công tử Vô Ưu kiềm chế cảm xúc, gạt nhóm người, muốn ra khỏi đó: “Để ta đi đi.”
“Không được, chúng ta nhất định phải xin lỗi.”
“Không cần…”
“Để chúng ta chịu trách nhiệm, chúng ta có lỗi với ngài, ngài muốn thế nào mới tha thứ cho chúng ta…”
“Ta nói không cần các người xin lỗi, nghe không hiểu hả?!”
Rốt cuộc công tử Vô Ưu suy sụp, hắn đột ngột gạt phăng tất cả mọi người, rống to: “Ta muốn yên tĩnh một mình, ta không muốn nhìn thấy các người! Ta không muốn ở chỗ này thêm một khắc nào nữa, cứ muốn khiến ta xấu hổ thế này sao?! Cả đám các người không có tên nào bình thường! Đồ điên! Đồ điên! Đồ điên!!!”
Tất cả mọi người bị công tử Vô Ưu mắng đến chững bước. Công tử Vô Ưu thở hồng hộc, phẩy bay áo bỏ đi.
Nhưng vừa ra đến cửa, bảng hiệu “Rầm” một cái rớt xuống, đập người té xuống đất.
Mọi người theo bản năng nhìn về phía Giản Hành Chi. Giản Hành Chi ngây người, mắng to: “Nhìn ta làm gì? Có phải ta đập đâu.”
“Còn đứng đây làm gì?” Tần Uyển Uyển hoàn hồn, vội vã xông lên: “Cứu người đi!”
***
【 Vở kịch nhỏ 】
Giản Hành Chi: “Không có người đàng hoàng nào không bị chúng ta ép điên.”
Tần Uyển Uyển: “Đó là người, không được thêm ‘chúng ta’.”
------oOo------
/143
|