Nàng nuối tiếc nghĩ, Nguyệt Phách thực sự không nhìn thấy lần đầu tiên nàng mặc nữ trang rồi. Bởi vì nàng nhất định phải cứu Phong Dương Hề, vì Phong Dương Hề mà thay y phục thì có là gì? Nàng không thể nào tưởng tượng một nam nhân tự do như chim ưng đó mà lại bị nhốt trong thiên lao tối tăm.
Cơn gió thu cuộn lên, lá vàng xơ xác.
Gió mùa thu thổi tan đám mây, bầu trời sạch trong như vừa gột rửa. Đồng thời cũng thổi tan màu sắc trong trái tim Vĩnh Dạ, chỉ để lại một bóng tối vô bờ.
Nàng nhìn những chiếc lá rơi ngoài cửa sổ, lặng lẽ nghĩ, nàng chưa bao giờ gặp một cô gái nào trong sáng như Tường Vi. Từ năm sáu tuổi đã nói là thích nàng, chưa bao giờ hết yêu nàng. Yêu nàng thì có gì tốt? Nàng hết lần này tới lần khác bỏ mặc Tường Vi, lần nào cũng giở trò khôn lỏi chỉ mong nàng ấy biến đi thật nhanh. Nàng chưa bao giờ cho Tường Vi hi vọng, nhưng Tường Vi lại chưa bao giờ từ bỏ hi vọng. Cho dù chỉ đối xử với nàng ấy tốt một chút, một chút xíu thôi, nàng ấy cũng đã mừng tới phát điên rồi.
Tường Vi không muốn gả cho Lý Thiên Thụy, khi bỏ trốn còn mặc bộ váy màu đỏ dịu mắt, bộ váy mà lần đó vì muốn thoát khỏi nàng, mình đã tiện tay chỉ.
Nàng lừa Tường Vi rằng mình bị trúng cổ độc của Nguyệt Phách, gắp thức ăn cho nàng ấy, hỏi nàng ấy một tiếng ngon không, thế mà Tường Vi đã cảm động đến gục xuống bàn mà khóc. Gương mặt kiều diễm như đóa hoa nở rực rỡ sau cơn mưa ấy tới giờ Vĩnh Dạ vẫn nhớ.
Trước khi cùng Nguyệt Phách đi Trần quốc, nàng nhớ Tường Vi còn ngọt ngào cười nói:
- Vĩnh Dạ ca ca, huynh an tâm đi, trước khi chưa lấy được giải dược, cho dù có mất mạng muội cũng sẽ bảo vệ hắn, hắn không chết, huynh cũng không thể chết.
Nhưng Nguyệt Phách không chết, mình không chết, mà nàng ấy lại chết rồi.
Ở trong căn nhà nơi ngõ nhỏ ấy, nàng ấy luôn miệng gọi Vĩnh Dạ ca ca.
Trước khi chết, Tường Vi vẫn gọi nàng là Vĩnh Dạ ca ca.
Tới khi chết Tường Vi vẫn không biết người mà nàng yêu là một nữ nhân, ngay cả cơ hội để nói sự thực cho cô bé ấy cũng không có.
Ngay cả cơ hội cầm tay nàng ra phố mua trang sức, y phục cũng không có.
Nàng nói, nàng muốn về nhà.
Nụ cười hàm chứa giận dữ của Phong Dương Hề vẫn còn vang vọng bên tai.
Ánh mắt nhàn nhạt của Nguyệt Phách cũng rơi tại đáy lòng.
Địa đạo đằng sau cánh cửa đá ấy gần ngay trước mắt, mà như xa tận chân trời. Nếu nàng đuổi theo thì có gặp được chàng không?
Nàng không dám nghĩ, không dám nghĩ tiếp.
Ánh mắt Nguyệt Phách cũng dịu dàng như ánh trăng tỏa lên người Tường Vi tối đó, đó là nơi mềm yếu nhất trong lòng Vĩnh Dạ, mềm yếu tới nỗi chỉ thở nhẹ một hơi là đã như lưỡi dao cứa qua đau nhói.
Từng cảnh tượng như những cơn sóng không thể kiềm chế, dội thẳng vào tâm trí Vĩnh Dạ. Khiến nàng hối hận, khiến nàng oán hận.
- Tiểu thư! - Ỷ Hồng và Nhân Nhi lo lắng nhìn nàng.
Vĩnh Dạ đã quay về ba ngày rồi, sau khi sai người đưa Tường Vi về An quốc, Vĩnh Dạ vẫn cứ ngồi thẫn thờ trước giường như thế.
Nhân Nhi nhìn Ỷ Hồng, nói:
- Vị Hồng công tử đó ổn rồi, ngự y nói chỉ bị ngoại thương, dưỡng thương vài ngày là khỏi. Hắn không muốn ở lại nên đã đi rồi.
- Phong đại hiệp thì sao? - Vĩnh Dạ lặng lẽ hỏi. Thực ra nàng không cần hỏi, Phong Dương Hề giúp Thái tử Yến nhiều như thế, Thái tử Yến chắc chắn sẽ tìm Cửu chuyển hoàn hồn thảo giải độc cho hắn. Võ công của hắn cao cường chắc chắn là không sao, nhưng nàng vẫn không kìm được mà hỏi.
Hắn trúng độc mà vẫn cố gắng gượng. Nếu không có hắn, Vĩnh Dạ không dám khẳng định mình có thể rút lui an toàn không. Cho dù hắn gọi Thái tử Yến tới. Có phải hắn vì muốn tiêu diệt Du Li Cốc nên mới cố gắng gượng để tới không?
- Ta đang hỏi các ngươi đấy! Phong đại hiệp thế nào? - Vĩnh Dạ hỏi lại lần nữa.
Nhân Nhi cuối đầu, rụt rè đáp:
- Đang trong thiên lao.
- Hử? Vĩnh Dạ ngỡ rằng mình đã nghe nhầm.
- Nghe Mã đại nhân nói, Phong đại hiệp được giải độc rồi, không sao nữa. Nhưng Hoàng thượng đại nộ, nói ngài ấy câu… nói ngài ấy đưa tiểu thư bỏ trốn, nên…
Vĩnh Dạ đứng bật dậy:
- Truyền Mã đại nhân!
Nàng bước nhanh ra tiền sảnh, sao Thái tử Yến có thể lấy oán báo ơn, làm một việc như vậy? Phong Dương Hề đã giúp hắn bao nhiêu lần! Vĩnh Dạ phẫn nộ vô cùng.
Mã đại nhân ở tiền sảnh.
Tề quốc Triệu đại nhân cũng ở tiền sảnh.
Vĩnh Dạ lạnh lùng nhìn Triệu đại nhân, giễu cợt nói:
- Đại nhân lại tới tuyên chỉ sao!
Triệu đại nhân cười cười:
- Vĩnh Dạ công chúa tiếp chỉ!
Vĩnh Dạ lườm ông ta, quỳ xuống nhận chỉ.
- Ban cho An quốc Vĩnh Dạ công chúa làm chính phi của Thái tử Tề quốc, làm chủ loan điện Đông cung, ban Ngọc sắc kim ấn! Khâm thử! - Triệu đại nhân đọc Thánh chỉ xong, quay đầu ra hiệu.
Một viên nội thị mang Ngọc sắc kim ấn vào. Món đồ đặt trên hoàng lĩnh khiến Vĩnh Dạ nhảy dựng lên:
- Là có ý gì?
- Hoàng thượng nói việc tốt làm ngay, Công chúa vào Thánh Kinh đã gần hai tháng, tuy rằng Trung thu không nhập cung, nhưng đã bố cáo thiên hạ, Công chúa đã là Thái tử phi của Tề quốc chúng tôi. Hôm nay dặn thần mang Ngọc sắc kim ấn tới, mời Công chúa chuẩn bị, ngày mai đại nội sẽ cử người tới đón Công chúa vào cung. - Triệu đại nhân mỉm cười khiêm nhường. - Công chúa tiếp chỉ đi!
Vĩnh Dạ nhìn Ngọc sắc kim ấn như nhìn một con mãnh thú. Nàng vốn không có ý muốn gả cho Thái tử Yến, cáng không muốn vào Hoàng cung nước Tề vào lúc này. Nàng lùi ra sau nửa bước, ngạo mạn nói:
- Không tiếp.
Triệu đại nhân dường như đã sớm liệu trước, mỉm cười nói:
- Vi thần truyền lời của Thái tử điện hạ, điện hạ nói, Công chúa có thể không tiếp, nếu Công chúa không quan tâm đến tính mạng của Phong Dương Hề. Hạ quan đã chuyển lời xong, cáo từ.
Nội thị cung kính bê Ngọc sắc kim ấn, không bỏ đi.
Vĩnh Dạ nổi giận, vung tay hất đổ cái khay, nhớ phụ vương từng nói:
- Tề quốc không chỉ có mình hắn là Hoàng tử, người có thể làm Thái tử thì không tầm thường đâu. Vĩnh Dạ đừng trách phụ vương không nhắc nhở con, đừng coi thường bất cứ ai.
Thái tử Yến là loại tiểu nhân trông thì tưởng chừng yếu ớt vô hại, nhưng thực ra lại vô cùng lợi hại sao?
Nội thị sợ hãi đi nhặt Ngọc sắc kim ấn, Mã đại nhân đứng một bên chỉ biết lắc đầu, thở dài trước tính khí của Vĩnh Dạ.
Vĩnh Dạ lạnh lùng nhìn nội thị, trong lòng lại nghĩ tới Phong Dương Hề. Nàng lên tiếng hỏi:
- Ngươi vẫn chưa đi, có phải Thái tử điện hạ dặn dò gì ngươi không?
Tên nội thị đó vội vàng quỳ xuống trả lời:
- Điện hạ nói, ở ngoài dịch quán chờ Công chúa.
Vĩnh Dạ “hừ” một tiếng, đi ra ngoài.
Thái tử Yến ngồi trên ngựa, dịu dàng mời nàng lên kiệu.
Vĩnh Dạ một lần nữa nghiêm túc đánh giá lại vị Thái tử Tề quốc này. Gương mặt nhợt nhạt yếu ớt, nụ cười ôn hòa, thân hình gầy gò, ngoài bộ y phục thêu hình rồng màu đen trên người, nàng thật sự không thấy chàng ta có một điểm nào giống Thái tử một nước. Bộ dạng của Thái tử chẳng khác gì khi ở Hoàng cung nước Trần.
Ban đầu ở Trần quốc, nàng vì Nguyệt Phách đang ở Thánh Kinh Tề quốc nên cố tình kết giao với chàng. Lần thứ hai gặp riêng là ở An quốc, nàng coi chàng như một đối tượng có thể nói chuyện.
Cưới chàng? Nam nhân này? Cho dù chàng dùng thủ đoạn, dung tâm cơ, nàng không mắc bẫy thì chàng làm gì được? Vĩnh Dạ khinh bỉ chui vào kiệu, chẳng buồn hỏi chàng ta định đưa mình đi đâu.
Thái tử Yến cưỡi ngựa đi bên kiệu, không nén được tò mò.
- Nàng biết là ta định đưa nàng đi đâu ư?
- Liệu chàng có cắt gân tay gân chân của hắn, rồi xuyên qua xương tì bà không?
Thái tử Yến khựng lại, tự giễu:
- Những việc làm tàn nhẫn như thế ta không làm được, muốn làm cũng là do Hoàng thượng hạ chỉ.
Vĩnh Dạ lặng lẽ. Chẳng lẽ đúng là ý của Tề Hoàng? Với sự quan tâm của Thái tử Yến với Phong Dương Hề ngày hôm đó thì có lẽ chàng ta không làm việc này đâu. Tề Hoàng… vì mình tới Thánh Kinh năm lần bảy lượt xảy ra chuyện nên mới đại nộ sao?
Đi trong thiên lao tối tăm, ẩm ướt, Vĩnh Dạ quan sát tỉ mỉ mọi thứ xung quanh, cách bố trí của binh sĩ, bố cục của thiên lao… âm thầm tính toán xem có thể cứu Phong Dương Hề ra không.
Nàng cười khổ, sao ở kiếp này, lần nào nàng cũng bị người ta uy hiếp thế nhỉ? Nàng là một thích khách, một thích khách máu lạnh, sao nàng lại có nhiều sở đoản bị người ta nắm được thế?
- Nơi này tổng cộng có tám lớp, Phong Dương Hề bị nhốt ở lớp trong cùng, chỉ những phạm nhân võ công cao cường và cực kỳ nguy hiểm mới bị nhốt ở đó. - Thái tử Yến tốt bụng giải thích. - Còn nữa, từ ngoài vào trong tổng cộng có mười sáu chốt, Vĩnh Dạ, nàng muốn cướp hắn ra ngoài là không thể. Ta không muốn nàng cướp thiên lao, như thế sẽ khiến triều đình bàn tán xôn xao, nàng sẽ bị thương, điều đó không tốt cho quan hệ hai nước.
Vĩnh Dạ buồn cười, đột nhiên giơ tay ra, ngọn tụ đao nhẹ nhàng đặt lên cổ Thái tử Yến:
- Ta uy hiếp ngài thì sao?
Thái tử Yến giật mình, bất an nhìn ngục tốt xung quanh đã rút đao ra, lên tiếng quát:
- Công chúa chỉ đùa với ta thôi, bỏ binh khí xuống.
- Sao ngài không nghĩ là tôi làm thật?
- Vĩnh Dạ, nàng ép ta cũng vô ích, có phải ta nhốt hắn vào đâu, là Hoàng thượng! - Thái tử Yến cố gân cổ lên nói. - Hoàng thượng muốn làm thế, ta cũng bó tay. - Nàng bỏ đao ra đi.
Vĩnh Dạ thu đao về, nhìn lớp song sắt cuối cùng, dừng chân.
- Hắn có sao không?
Thái tử Yến xua tay:
- Không sao, có điều, Hoàng thượng nói, nếu ngày mai nàng không vào cung, không làm Thái tử phi thì người sẽ giết hắn.
Hắn không sao, hắn biết nàng đứng ở một nơi rất gần hắn không? Vĩnh Dạ nhìn song sắt trước mặt, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể bước qua, tới bên cạnh hắn. Trong đầu lại lướt qua tiếng cười của Phong Dương Hề trên thạch đài ở Tây Bạc, hắn giận nàng. Nàng đã liên lụy hắn rồi, bởi vì nàng không chịu vào cung, Tề Hoàng mới thừa lúc hắn trúng độc mà nhốt vào thiên lao. Vĩnh Dạ thở dài.
Đi gặp hắn thì đã sao? Nói với hắn rằng, nàng vì hắn nên mới cưới Thái tử Yến?
Vĩnh Dạ nhìn Thái tử Yến, hỏi:
- Ngài thích tôi à? Thật sao?
Gò má Thái tử Yến thoáng chốc đỏ bừng, ngập ngừng hồi lâu mới nói:
- Vĩnh Dạ, nàng… rất đẹp!
Vĩnh Dạ bật cười sảng khoái, quay người đi:
- Ta không gặp hắn nữa, ngày mai ta vào cung, ta làm Thái tử phi.
Thái tử Yến hình như rất ngạc nhiên với quyết định của nàng, theo sau nàng luôn miệng nói:
- Vì sao? Vì sao nàng không gặp hắn? Vì sao nàng lại cưới ta? Vì thích hắn nên sợ hắn bị Hoàng thượng giết mất sao?
Vĩnh Dạ thong thả nói:
- Ngài không quản được tôi, đây là thứ nhất; ngài rất có tiền, đó là thứ hai; ngài còn có quyền thế, đó là thứ ba. Một người chồng có thể cho tôi tiền bạc, quyền thế, lại không quản được tôi, tôi nghĩ, làm Thái tử phi chắc vui lắm.
Thái tử Yến khựng lại. Chàng vẫn không nguội lòng:
- Ta biết là nàng vì hắn, nàng sợ hắn chết, thế nên mới đồng ý đúng không?
Vĩnh Dạ không trả lời, Thái tử Yến vẫn đi sau lưng nàng lải nhải:
- Ta đã nhận ra từ lâu rồi, nàng để hắn trị thương cho nàng, ta ôm nàng một tí thì không được; hắn trúng độc ngã xuống, tay nàng còn nắm chặt tay hắn…
- Ngài có thôi đi không?! - Vĩnh Dạ quát to, nhìn bộ dạng há hốc miệng của Thái tử đầy khinh miệt. - Ta thích hắn thì sao? Ngài còn dám cưới một nữ nhân nói trước mặt ngài rằng thích một nam nhân khác mà không khó chịu ư?
- Nhưng nàng lại không muốn nhìn hắn! - Thái tử Yến lí nhí, hình như hành động này của Vĩnh dạ khiến chàng lại lóe lên tia hi vọng.
Vĩnh Dạ thật sự bị đánh bại bởi lối tư duy của chàng. Nàng trừng mắt nhìn chàng ta, nói rõ ràng từng tiếng:
- Ta sợ nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của hắn khi bị nhốt trong thiên lao sẽ đau lòng! Hiểu chưa? Đau lòng!
Nàng phất áo bỏ đi.
Sau lưng, Thái tử Yến còn đang lẩm bẩm lặp lại lời nàng.
Vĩnh Dạ nghe thấy, đột nhiên mắt ươn ướt. Nàng thực sự thích Phong Dương Hề ư? Vì sao nàng lại lo lắng cho hắn như vậy? Vì sao nàng lại đau lòng? Thì ra nàng đã thích hắn. Không phải là người mà nàng vẫn nghĩ sẽ cùng chàng sống cuộc sống bình an, không phải là người mà nàng vẫn hi vọng được cho chàng là người đầu tiên thấy mình mặc nữ trang.
Vĩnh Dạ thấy lòng chua xót.
Nàng không muốn gặp hắn ư? Nàng muốn chứ. Nhưng nàng lại sợ Phong Dương Hề biết, biết rằng nàng vì hắn mà cưới Thái tử Yến. Khi hắn được tự do, nàng đã là nữ chủ nhân của Đông cung, là Thái tử phi tôn quý.
Nàng không giống hắn. Mọi ký ức kiếp trước khiến nàng không quan tâm tới những lễ nghĩa của kiếp này. Nhưng hắn thì khác, hắn sẽ để bụng chuyện nàng đã cưới Thái tử.
Vĩnh Dạ dừng chân, quay đầu nhìn Thái tử Yến vẫn đứng yên chỗ cũ. Không phải chàng thích nàng, có lẽ là vì dung mạo của nàng, có lẽ là vì nàng là con gái của Đoan Vương An quốc. Chàng không phải người xấu, thậm chí còn không phải là một người đáng ghét. Nhưng chàng mãi mãi không hiểu được, cưới một nữ nhân mình không yêu và cũng không yêu mình không phải là hạnh phúc.
Thái tử Yến chầm chậm lại gần nàng, thấy giọt nước trong mắt Vĩnh Dạ, dường như rất áy náy, hồi lâu sau vẫn không biết nói gì.
- Ngày mai, ta muốn nhìn thấy hắn khỏe mạnh đi ra, nếu không, cho dù có nhập cung, ta đảm bảo vẫn sẽ bỏ đi, trừ phi ngài chặt chân ta.
Thái tử Yến sững người, vội vàng đáp:
- Ta sẽ nói với Hoàng thượng.- Chàng do dự rồi nói. - Vĩnh Dạ, cát phục[1] đã được đưa tới dịch quán, nếu nàng còn mặc nam trang, ta e Hoàng thượng sẽ đại nội, không tha cho Phong Dương Hề đâu.
Vĩnh Dạ không nói gì.
Mặt trời lặn xuống, rồi lại mọc lên, ngày và đêm đã trôi qua.
Cơn gió thổi qua cây ngô đồng trước nhà, đã vào mùa lá vàng rơi.
Mùa thu cũng là mùa thu hoạch, nàng thu hoạch được cái gì? Không ngừng giãy giụa trong những cái bẫy, liên tục trải qua ly biệt.
Có lẽ mùa thu, thứ nàng thu hoạch được cũng là biệt ly. Quả ngọt biệt ly cây lá, hạnh phúc vì cái chết mà biệt ly.
Vĩnh Dạ nhớ lại hồi ở Trần quốc, mình từng nói với Ỷ Hồng, nàng ghét sự biệt ly.
- Tiểu thư, thay cát phục thôi. - Nhân Nhi và Ỷ Hồng cùng một đám thi nữ lặng lẽ đứng trong tẩm điện của Vĩnh Dạ.
Trên giá quần áo là một bộ cát phục màu đỏ rực thêu viền vàng, vạt áo thêu hình phượng hoàng màu vàng.
Chiếc áo bào bên ngoài có cái đuôi dài như đuôi chim phượng, mặt cái này vào, một nữ nhân bình thường cũng trở nên rực rỡ. Vĩnh Dạ chống cằm ngắm bộ cát phục suốt cả một đêm. Nàng nuối tiếc nghĩ, Nguyệt Phách thực sự không nhìn thấy lần đầu tiên nàng mặc nữ trang rồi. Bởi vì nàng nhất định phải cứu Phong Dương Hề, vì Phong Dương Hề mà thay y phục thì có là gì? Nàng không thể nào tưởng tượng một nam nhân tự do như chim ưng ấy mà lại bị nhốt trong thiên lao tối tăm. Chỉ mới nghĩ thế là nàng đã thấy đau lòng.
- Nhân Nhi, mang y phục tới đây.
- Vâng!
Tiếng cát từ chiếc đồng hồ cát chảy xuống, thời gian đang trôi.
Bên ngoài dịch quán, xe ngựa đã chờ sẵn; ngoài phòng, Mã Thị lang, Vương Đạt và các thị vệ đang chờ; trong phòng, mọi thị nữ đều đang chờ.
Ánh tịch dương ngày thu đã nhạt màu. Bầu trời từ vàng cam chuyển dần sang xanh xám
Cửa lớn của tẩm điện mở ra. Vĩnh Dạ chầm chậm bước ra.
Lần đầu tiên trong đời nàng mặc nữ trang.
Mái tóc vấn cao, cài một chiếc trâm phượng bằng vàng. Đĩa trâm bằng tơ vàng khéo léo tạo thành hình phượng hoàng giang cánh, miệng phượng ngậm hạt châu, một dây ngọc dài thả xuống bên tai, tỏa sáng long lanh dưới ánh đèn. Hàng lông mày như núi xa, đôi môi như anh đào tháng Tám.
Viện tử được soi sáng bởi cung đăng, soi rõ vẻ đẹp rực rỡ của nàng trong bộ lễ phục màu trắng mặt trăng. Chiếc váy dài kéo một đường trên đất, y phục được thêu bằng chỉ bạc trông như tinh nguyệt lấp lánh. Mỗi bước chân, trăng sao như cùng nhảy múa.
Vĩnh Dạ tựa như đã khoác cả bầu trời sao lên người.
Đó là bộ y phục mà Nhân Nhi với Ỷ Hồng cùng ba mươi thị nữ nữa đã thêu trong suốt một ngày một đêm. Sự kiên trì của Vĩnh Dạ, Nguyệt Phách không nhìn thấy, nhưng nàng đã tận tâm lắm rồi.
Nhân Nhi và Ỷ Hồng nhớ tới Nguyệt công tử trong bộ y phục màu trắng như thần tiên ở Đoan Vương phủ, lòng không khỏi chua xót thay Vĩnh Dạ. Ỷ Hồng cúi đầu áy náy vô cùng, nàng thật sự không ngờ rằng Nguyệt công tử trong lòng Vĩnh Dạ lại có địa vị như thế, ngay cả khi xuất giá, nàng cũng từ bỏ bộ cát phục màu đỏ để mặt y phục màu trắng.
Cơn gió đêm thổi bay tà áo, nàng đặt chân lên thảm lụa đỏ, bước xuống bậc cấp.
Trong đình việc rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ.
Vĩnh Dạ đảo mắt, cười với Mã Thị lang đang quỳ trong sân:
- Mã đại nhân, về bẩm báo với lão hồ ly nhà ta, nói lần này người có thể an tâm được rồi.
Mã Thị lang ngây ngẩn nhìn nàng dường như lại được nhìn thấy Đoan Vương phi của hai mươi năm trước. Không, Đoan Vương phi quốc sắc thiên hương, còn Vĩnh Dạ từ trong xương cốt lại mang theo sự kiêu ngạo và hào khí của Đoan Vương. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng, Vĩnh Dạ trong y phục nam trang và Vĩnh Dạ trong nữ trang lại khác biệt nhau lớn tới vậy. Ông đã quen với Vĩnh Dạ mạnh mẽ, quyết đoán, phong độ ngời ngời, lại thấy khó thích nghi với mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trước mặt.
- Mã đại nhân! - Vĩnh Dạ cau mày.
Mã Thị lang thoáng rung, vội vàng quỳ xuống đất
- Thần cung tiễn Công chúa!
- Cung tiễn Công chúa!
Vĩnh Dạ rảo nhanh bước chân ra khỏi dịch quán, trước mặt là một cảnh tượng khác.
Tề quốc phái ra toàn bộ nghi trượng, Thần Sách Quân phong tỏa toàn bộ con phố, quân dung nghiêm chỉnh, nhất tề hô:
- Cung nghênh Thái tử phi!
Vĩnh Dạ liếc nhìn Triệu đại nhân của Lễ bộ Thượng thư:
- Được rồi, quát to thế làm gì? Sợ người ta không biết sao?
Khóe miệng Triệu đại nhân giần giật, cuối đầu xuống.
Dưới xe hoa là một nội thị đang quỳ. Giẫm lên lưng hắn để bước lên? Vĩnh Dạ cười cười, bất động. Vĩnh Dạ đang đợi tin tức của Thái tử Yến. Dùng Phong Dương Hề để uy hiếp nàng, không thể để nàng ngốc tới nỗi chưa nhìn thấy người đã cưới.
- Công chúa! - Triệu đại nhân thấy nàng vẫn bất động thì lên tiếng thúc giục.
Lúc này từ đằng xa có một con ngựa lao tới, tất cả mọi người đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn, không biết ai to gan dám xông vào đây mà không ai ngăn lại.
Tim Vĩnh Dạ đột nhiên đập mạnh, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy nhịp tim của mình. Bỗng dưng nàng sợ phải nhìn thấy Phong Dương Hề.
Chàng từng nói, cưới chàng, đừng cưới Thái tử.
Chàng từng nói, tuyệt đối sẽ không ép nàng cưới Thái tử.
Chàng từng kiên định ôm nàng, nói với nàng rằng chàng sẽ ở bên nàng.
Nay nàng vì chàng mà cưới người khác, chàng sẽ thế nào?
Con ngựa lập tức xông vào, hí dài rồi dừng lại, một người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bất chấp ánh mắt ngơ ngác của mọi người xung quanh, đi tới cạnh Vĩnh Dạ, nắm tay nàng kéo vào dịch quán.
Vĩnh Dạ không hề biết rằng Thái tử Yến lại khỏe như thế, gần như siết gãy cổ tay nàng. Thái tử Yến trông có vẻ rất căng thẳng, không nói lời nào, lôi tuột Vĩnh Dạ vào nội điện, cho mọi người lui ra rồi mới nói:
- Phong Dương Hề trong tay Du Li Cốc.
Hả? Vĩnh Dạ ngơ ngác nhướng mày. Phong Dương Hề đã được giải độc, với kinh nghiệm của hắn, sau khi giải độc cùng lắm là hai ngày nội công đã được khôi phục, có lẽ là không sao. Từ Tây Bạc quay về đã bốn ngày, công lực của Phong Dương Hề phải được khôi phục rồi mới phải, người của Du Li Cốc làm sao có thể kiềm chế được hắn? Hơn nữa chẳng phải hắn ở trong thiên lao sao ? Có mười sáu chốt, tám tầng cửa, đến một con ruồi ở ngoài còn không bay lọt được, con ruồi ở trong cũng chỉ có thể tiến hành hôn nhân cận huyết.
Thái tử Yến chắp tay đi lại trong điện rất lâu, liếc nhìn Vĩnh Dạ, nói:
- Hôm nay ta đi thả Phong Dương Hề, không thấy người đâu nữa.
- Chẳng phải Du Li Cốc cũng giống như ở An quốc, đã xâm nhập vào tận Hoàng cung Tề quốc?
Vĩnh Dạ chỉ buột miệng hỏi. Thần sắc Thái tử Yến trở nên nghiêm trọng, chàng ngần ngừ một lát rồi đáp:
- Rất kỳ lạ, mười sáu chốt không thấy động tĩnh gì. Phong Dương Hề cứ như tan vào không khí.
Tan vào không khí? Sao có thể? Theo như Vĩnh Dạ quan sát, thiên lao của nước Tề kiên cố không kém gì thiên lao của An quốc, được canh phòng nghiêm ngặt. Muốn đưa Phong Dương Hề đi mà không có động tĩnh gì là chuyện không thể. Trừ phi người trong thiên lao đã bị mua chuộc, hơn nữa còn bị mua chuộc tập thể.
Thái tử Yến hình như cũng nhận ra những gì nàng đang nghĩ bèn giải thích:
- Ta nói hắn tan vào không khí là có ý, một trăm tám mươi thủ vệ canh giữ thiên lao đều bị ta trói lại, khẩu cung từ trên xuống dưới đều thống nhất, hôm nay không ai vào thiên lao. Không thể nào có kẻ giải mạo ấn tín tới bắt người.
- Hôm qua thì sao?
Thái tử Yến bất lực nói:
- Hôm qua chỉ có ta và nàng.
Vĩnh Dạ cảm thấy thật kỳ quái, nàng trầm tư một lát rồi nói:
- Có manh mối gì khác không?
- Không có.
Thái tử Yến nhìn Vĩnh Dạ, hình như giờ mới phát hiện ra nàng đã thay nữ trang. Chàng nhìn Vĩnh Dạ từ trên xuống dưới, đột nhiên cười nói:
- Vĩnh Dạ, nàng là nữ tử đẹp nhất mà ta từng gặp.
- Nói câu ấy lúc này ngài không thấy kỳ lạ sao?
Thái tử Yến nghĩ ngợi rồi nói:
- Cũng đúng, rất kỳ lạ. - Chàng nhìn Vĩnh Dạ chăm chú rồi lại nói, - Dùng Phong Dương Hề uy hiếp nàng thực đúng là hạ sách. Ta hi vọng Vĩnh Dạ cam tâm tình nguyện thì hơn. Thế nên chờ tìm được hắn rồi hãy tính. Yến bất tài, nhưng không muốn cưới vợ như thế này.
Đó là lần đầu tiên Thái tử Yến khiến nàng cảm thấy chàng giống một nam nhân, một người tưởng chừng yếu đuối những lại có trái tim rộng lượng của một nam nhi. Nói chuyện với Thái tử Yến, chàng vốn dĩ cũng không phải là tệ. Vĩnh Dạ cười ha hả, nàng cảm thấy Thái tử Yến lúc này giống như một người bạn:
- Mời điện hạ. Vĩnh Dạ muốn vào thiên lao xem thế nào.
Mắt Thái tử Yến lóe lên ý cười ôn hòa, cùng Vĩnh Dạ sánh vai đi ra khỏi dịch quán.
Triệu đại nhân, Mã thị lang và những người khác đang chờ tới sốt ruột, thấy hai người họ đi ra, Triệu đại nhân thở phào nhẹ nhõm:
- Mời Thái tử phi lên kiệu, không thể làm lỡ giờ lành.
- Hôn kỳ hoãn lại, việc này ta đã bẩm tấu lên Hoàng thượng. - Thái tử Yến leo lên ngựa, ra hiệu bảo mang một con ngựa cho Vĩnh Dạ. Nàng mỉm cười, mũi chân điểm nhẹ, thân hình nhẹ nhàng bay lên lưng ngựa, tà áo rộng phất phơ trong gió, tựa như đóa lan giữa đêm. Ánh sáng bàng bạt từ vầng trăng hắt xuống người nàng, khuôn mặt nàng, khoảnh khắt ấy, nàng diễm lệ vô cùng.
- Đi! - Hai người cũng thúc ngựa lao nhanh về phía thiên lao.
Triệu đại nhân há hốc miệng.
Trong chảo dầu là một ngọn lửa hừng hực cháy, trong thiên lao càng toát lên vẻ thâm u.
Vĩnh Dạ bước vào tầng cửa thứ tám, mỗi khi tới một cánh cửa, lại có hai người đồng thời mở khóa. Mỗi khi đi qua một cánh cửa, cửa lại bị khóa vào. Trừ khi mang theo ấn tín để đón người, nếu không xông vào đây thì cũng không dễ xông ra ngoài.
Nơi này là một nấm mồ.
Vĩnh Dạ bước vào tầng cửa thứ tám của thiên lao, chỉ có một cảm giác như vậy.
- Hắn giúp ngài bao nhiêu lần, mà ngài đối đãi với hắn thế sao?
Thái tử Yến ngượng nghịu quay đầu đi.
Vĩnh Dạ hừ một tiếng, quan sát tỉ mỉ.
Nếu không có ngọn lửa trong đĩa dầu trên trên tường thì nơi này chỉ là một vùng tối tăm.
Không có cửa sổ, hai bên hành lang nhỏ hẹp là bốn phòng giam. Đứng trong hành lang có thể nhìn thấy song sắt thứ tám, mọi không khí đều tới từ phòng giam tầng thứ bảy.
Cánh cửa phòng giam này khác với những phòng khác, là cửa đá, bên dưới chỉ để lại một cửa sổ tầm một thước, tầng ngoài được bọc bằng lưới sắt, cũng đã khóa lại. Trông chỉ như một nơi đưa cơm và bô tiểu, con người không thể chui qua được.
Thái tử Yến đứng ngoài cánh cửa đá, nói:
- Muốn mở cánh cửa đá này, ngục tốt không có chìa khóa.
- Ai có?
- Hoàng thượng. - Thái tử Yến móc một chùm chìa khóa ra mở cửa đá, Vĩnh Dạ ngăn chàng lại.
Nàng cầm khóa lên xem xét tỉ mỉ nói:
- Cho ta một miếng sắt nhỏ.
Lát sau, nàng cầm miếng sắt nhỏ nhét vào ổ khóa, dựa vào cảm nhận ở bàn tay để tìm chốt khóa, sau một tuần hương, một tiếng cạch vang lên, nhưng vẫn bất động. Vĩnh Dạ lúc này mới thở dài:
- Khóa này không có chìa thì không mở được.
Thái tử Yến cười nói:
- Khóa này không phải khóa bình thường, nếu không dùng chìa để mở, khi mở ra đồng thời sẽ phát động cơ quan, rồi nó sẽ không rút về được nữa. Tới khi đó khóa sẽ khép chặt không một khe hở, trở thành một cục sắt chứ không còn là khóa nữa.
Chàng lấy chìa khóa nhét vào, lúc này Vĩnh Dạ mới phát hiện ra chìa khóa có cấu tạo rất kỳ quái, nàng trầm tư nghĩ:
- Ta chỉ muốn thử xem có người nào mở được khóa này không, xem ra khóa ở thạch môn này chưa bị động tới.
Thái tử Yến, mở được khóa, đẩy cánh cửa, rất chặt, chàng đỏ bừng mặt, gọi:
- Vĩnh Dạ, nàng làm đi!
Vĩnh Dạ cười nhẹ lắc đầu, câu “trói gà không chặt” có lẽ là để hình dung người như Thái tử Yến? Nàng chầm chậm dùng lực, cánh cửa đá bị đẩy ra. Lòng không kìm được nhói đau.
- Chẳng lẽ những người bị nhốt ở trong đều không định thả ra nữa sao?
Thái tử Yến ngẩn người, không nói gì.
Cửa mở ra, mang hai ngọc đuốc tới chiếu sáng bên trong.
Không gian bên trong không lớn, rộng hai trượng, dài hai trượng, rất gọn gàng. Một chiếc giường đá sạch sẽ, không có vặt phẩm gì khác. Tường được xây từ đá xanh tảng lớn.
Vĩnh Dạ thấy cạnh tường không có bát đũa gì bèn hỏi:
- Một ngày chỉ mang một bữa cơm?
- Phải, giờ Ngọ hôm nay ta đến trước khi mang cơm, cơm hôm qua mang đi rồi. Trong thạch lao này không cho phép để lại bất cứ vật phẩm gì.
- Ngay cả chăn cũng không có?
- Không có.
Vĩnh Dạ đi vài bước nói:
- Người tan vào không khí ư?
- Đúng.
- Các người lui hết ra đi, mang cả đuốc đi.
Thái tử Yến nhìn nàng một cái, rồi nghe lời lui ra ngoài.
- Đóng cửa lại đi. Đừng làm phiền ta. - Vĩnh Dạ muốn quay lại trạng thái của Phong Dương Hề khi bị nhốt một mình trong này. Nàng cũng không hiểu vì sao người lại biến mất.
Cánh cửa đá được đóng lại, không gian nhất thời trở nên yên tĩnh. Vĩnh Dạ ngồi xuống giường đá, nghĩ, khi đó có lẽ Phong Dương Hề cũng như thế này.
Tựa như được quay lại hồi nhỏ, khi cùng Thanh y sư phụ học nghệ trong địa thất. Không thấy ánh sáng đối với người khác có lẽ là một việc rất đáng sợ, nhưng Vĩnh Dạ đã sớm quen từ lâu.
Liệu hắn có quen không? Hắn ở trong này liệu có cảm thấy tuyệt vọng không? Vĩnh Dạ bất giác ươn ướt khóe mắt. Nàng cố ép mình trấn tĩnh lại, nhớ tới cảm giác mà Thanh y sư phụ nói.
Cơn gió từ cửa sổ thạch môn thổi vào, mang một mùi tanh thối mà chỉ thiên lao mới có lẫn vào không khí. Ngoài cửa có năm người, Thái tử Yến, hai ngục tốt, hai thị vệ.
- Điện hạ, bịt chặt cửa sổ của thạch môn lại. - Vĩnh Dạ nói to.
Thái tử Yến làm theo. Không lâu sau, nơi này chìm vào sự yên tĩnh, ngay cả một ánh sáng nhỏ cũng không nhìn thấy. Không khí dần dần lắng xuống.
Vĩnh Dạ ngồi lặng lẽ, dần dần hóa thành một phần trong căn phòng bằng đá, chỉ một chút gì đó từ ngoài kia lọt vào nàng cũng có thể cảm nhận được. Đúng thế, cho dù chỉ là một chút gió, một chút gió từ khe tường.
Bàn tay nàng đưa ra, dán vào bức tường, đột nhiên nhảy dựng lên:
- Điện hạ!
Thạch môn bị thị vệ đẩy ra, Thái tử Yến vui mừng hỏi:
- Có phát hiện gì không?
- Phòng giam bên cạnh có ai?
- Không ai cả!
- Cái gì!
- Trong mười năm qua, phòng giam tầng thứ tám chỉ có mình Phong Dương Hề ở đây. - Thái tử Yến quả quyết đáp.
Vĩnh Dạ cười tươi như hoa, đi tới bức tường nối với phòng bên cạnh, nói với hai thị vệ:
- Đẩy đi.
Hai tên thị vệ đẩy mạnh theo hướng tay nàng chỉ, một tảng đá xanh rơi ầm ầm xuống, rơi vào căn phòng bên cạnh. Vách tường bên cạnh bị mở ra, Vĩnh Dạ bước vào, tặc lưỡi thở dài:
- Không một khe hở, ngay cả vôi tường cũng mới được trát lên.
Thái tử Yến không hiếu, Vĩnh Dạ cười nói:
- Nơi này có địa đạo, dịch giường đi là biết.
Chiếc giường được dịch đi, hở ra một cái hố to, Thái tử Yến trợn tròn mắt. Kẻ nào dám đào hầm tới tận thiên lao?! Vĩnh Dạ đứng ở động khẩu, quan sát rất lâu mới nói:
- Động này không phải mới đào, có lẽ phải mười năm rồi, nơi này từng nhốt người nào, động này đào để cứu người đó, nay tình cờ Phong Dương Hề vào thiên lao nên được dùng tới.
Phong Dương Hề lặng lẽ bị đưa đi mất, chắc chắn là do trúng một loại mê hương nào đó. Phòng giam tầng thứ tám mỗi ngày chỉ tới giờ Ngọ mới được ngục tốt mang cơm, qua giờ Ngọ thì nơi này yên tĩnh như một nấm mồ. Có người từ địa đạo vào đây, bắt đầu đào tường. Phong Dương Hề nghe thấy cũng thấy lạ, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không hét lên thông báo mà xem cho tới cùng. Sau đó mê hương được thổi vào, Phong Dương Hề bị hôn mê trong căn phòng giam không khí lưu thông không tốt, rồi bị đưa đi.
Người tới đây có đủ thời gian để quét sạch mọi dấu vết, để lại bức tường đá xanh như cũ. Chỉ có điều, dù sao cũng sẽ để lại khe hở, mà gió lọt qua khe hở đó thì không thể thoát khỏi cảm nhận của Vĩnh Dạ.
Mấy viên thị vệ đi xuống động, Vĩnh Dạ đang định nhảy xuống, Thái tử Yến bèn ngăn nàng lại, nhìn sâu vào mắt nàng:
- Bộ y phục đẹp quá, không thích hợp đi xuống động, chờ tin tức báo cáo đi.
Nửa canh giờ sau, thị vệ quay về báo, địa động hướng ra ngoài thiên lao.
Nơi đó là một khoảng đất trống. Thiên lao Tề quốc như một viện tử độc lập, mười trượng xung quanh đến một gốc cây còn không có, miệng ra của địa động là một ngọn đồi phủ kín những cây cỏ thấp bé. Cả một mảng cỏ lớn bị lật ra mới để lộ động khẩu.
- Nếu buổi tối đưa người đi thì chắc chắn xe ngựa sẽ không dừng lại tại đây. Có chó thuần dưỡng không. - Vĩnh Dạ nhìn những căn nhà phía xa, lên tiếng hỏi.
Đương nhiên là có chó, chúng ngửi mùi trong thạch lao, lao ra từ địa động, thẳng tới những dãy nhà phía xa.
Thái tử Yến và Vĩnh Dạ cùng một đội Thần Sách Quân vội vàng đuổi theo đàn chó, khi tới gần, Vĩnh Dạ ha hả bật cười.
Nơi này là trạch viện của An gia trước kia.
- Đúng là chân rết, chết mà không hết. - Thái tử Yến lẩm bẩm.
Vĩnh Dạ nhìn chàng cười:
- An gia quá đông người, một Mặc Ngọc tới nay vẫn chưa bắt được chưa là gì cả.
Trạch viện của An gia đã có sinh khí hơn trước nhiều, đủ mọi loại nguời vào đây ở, tự trở thành viện lạc, con chó chạy tới Phật đường thì không ngửi thấy mùi gì nữa.
Bức tượng mà Triệu Tử Cốc điêu khắc đã không còn nữa, bị đập thành đàn hương, nhưng hương khói nơi này vẫn khiến mũi chó mất linh nghiệm.
- Quay về đi, Phong Dương Hề chắc chắn không ở đây đâu, bị đưa đi rồi.
- Sao nàng biết?
- Cảm giác. - Vĩnh Dạ nhìn Phật đường ngày xưa, thong thả nói. Giữa nàng và Phong Dương Hề không biết từ khi nào đã hình thành một sự ăn ý, không thể hình dung được bằng lời nói.
- Công chúa! - Trong đám khách hương có người lên tiếng gọi, Vĩnh Dạ quay đầu, thấy Hồng công tử.
Rất đông người ngựa tới làm kinh động trụ trì của tự viện, cũng làm kinh động hương khách trong tự viện. Hồng công tử sau khi biết thương thế không nặng bèn kiên quyết khước từ sự níu giữ của Vĩnh Dạ, vào sống ở đây. Hắn biết thân phận của Vĩnh Dạ, bởi vậy đổi cách xưng hô.
Mắt Vĩnh Dạ dần dần sáng lên. Nàng thấy trên người Hồng công tử vẫn còn quấn vải thì quan tâm hỏi:
- Hồng huynh sức khỏe thế nào?
- Ngoại thương thôi, dưỡng thương vài ngày là ổn. - Hồng công tử nói, rồi nhìn cách ăn mặt của Vĩnh Dạ, kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, ánh nhìn dừng lại trên bộ váy thêu đầy trăng sao của nàng, dường như hơi khó chấp nhận bộ nữ trang này.
Vĩnh Dạ cười cười, nói với Thái tử Yến:
- Điện hạ, Vĩnh Dạ và Hồng công tử từng gặp nhau một lần, tối nay muốn cùng Hồng công tử uống đôi chén rượu, điện hạ tự nhiên.
Thái tử Yến không nổi giận, biết rằng Vĩnh Dạ muốn ở lại tự viện điều tra thêm, sau một hồi dặn dò, để lại một đội binh sĩ bảo vệ nàng rồi rời đi.
Vĩnh Dạ đi vào Phật đường, thanh đăng như đậu, cờ phướn phất phơ, tượng Phật đã biến thành bức tượng Di Lặc hoàn toàn mới. Nhớ lại cảnh tượng lúc trước bị nhốt ở đây nhìn thấy Phong Dương Hề, khi hắn xông vào, nàng vô cùng vui mừng, không chỉ là được hồi sinh từ chỗ chết, mà còn là sự hài lòng khi tâm ý hai người tương thông.
Cho dù ngọn đao trên lưng cắm vào đau nhói, cho dù bị nhốt ở đây rất khó chịu, nàng vẫn nghĩ, chắc chắn Phong Dương Hề sẽ tìm được tờ giấy mà nàng găm dưới gầm bàn, nhất định sẽ tìm được nàng.
Bây giờ, liệu nàng có thể dựa vào cảm giác ấy để tìm hắn không?
- Công chúa, đang tìm gì thế?
Vĩnh Dạ khựng lại, cười nói:
- Ta từng bị nhốt ở đây, rất cảm khái.
- Công chúa hôm nay đại hôn, sao lại xuất hiện ở đây? - Hồng công tử có vẻ nghi ngại.
Vĩnh Dạ nghĩ ngợi rồi thong thả nói:
- Lẽ ra hôm nay phải vào cung, nhưng có việc nên lỡ mất. Hồng huynh, không nhắc những việc này nữa, còn uống rượu được không?
- Ha ha, được say cũng Công chúa là phúc của Hồng mỗ. Có điều trong tự viện cấm uống rượu.
Vĩnh Dạ gọi một tên thị vệ tới dặn:
- Chuẩn bị rượu thịt, bổn cung muốn cùng Hồng công tử ngắm trăng.
Hồng công tử nhìn vị trụ trì đứng cạnh, hơi khó xử:
- Công chúa, tại hạ… sống nhờ trong chùa, thế này…
- Xin phép trụ trì, rượu thịt từng qua ruột, Phật tổ tại tâm. Không biết trụ trì nghĩ thế nào?
Trụ trì chắp hai tay, cúi đầu nói:
- Lời Công chúa chí phải, lão nạp cũng thường uống rượu.
Vĩnh Dạ cười ha hả, hóa ra An gia nuôi hòa thượng rượu thịt. Nàng cất tiếng cười, lịch sự nói với trụ trì:
- Vĩnh Dạ và đại sư có duyên, quyên một nghìn lượng bạc làm tiền hương hỏa. Thêm mười mẫu đất gần đây làm điền sản. - Nàng chẳng phải là Thái tử phi của Tề quốc sao, chút thể diện này Tề Hoàng và Thái tử Yến thế nào cũng phải cho nàng. Tự viện dựa vào hương khói của hương khách nên đương nhiên không có lợi lộc gì, các đại trạch hoa viên gần đây cắt một phần cho tự viện, cũng coi như là có nguồn thu nhập lâu dài.
- Công chúa khảng khái, lão nạp vô cùng cảm tạ. Không làm phiền Công chúa và Hồng công tử ẩm tửu nữa, lão nạp cáo lui. - Sự vui mừng không giấu nổi trên mặt trụ trì không thoát được khỏi ánh mắt Vĩnh Dạ.
Vĩnh Dạ bất giác nghĩ, có quyền có tiền đúng là tốt, tùy tiện hoa tay múa chân là được.
Rượu thịt được bày trong đình lục giác ở một góc của tự viện. Vĩnh Dạ nhìn thị vệ cách đó không xa, cau mày:
- Các ngươi chờ bên ngoài đi, ở trong miếu chẳng ra gì cả.
Đuổi thị vệ đi, lúc này Vĩnh Dạ mới tươi cười:
- Hôm đó đi Tây Bạc, Hồng công tử không cho Vĩnh Dạ trả tiền, cũng không chịu mời Vĩnh Dạ, sau khi thương khỏi lại không chịu nhận ơn của Vĩnh Dạ. Huynh dung một thanh kiếm một mình lên Tây Bạc cứu thiếu nữ bị tế, sự hiệp nghĩa này Vĩnh Dạ rất khâm phục, Vĩnh Dạ kính Hồng huynh một ly.
Nàng ngửa cổ uống cạn ly rượu, ngẩng đầu nhìn trăng, thở dài nói:
- Ngày mai ta sẽ vào cung, sau này những chuyện hành hiệp giang hồ sẽ không làm được nữa. Hôm nay chẳng mấy khi được uống cùng bằng hữu giang hồ, Hồng huynh đừng coi ta là công chúa, cứ coi như là vị tiểu huynh đệ hôm đó đi.
Hồng công tử đồng ý, sảng khoái uống rượu.
Hai người bắt đầu nói tới những chuyên trong giang hồ. Hồng công tử từ sau khi học nghệ xuống núi, bèn một mình hành tẩu giang hồ, rất nhiều chuyện thú vị, Vĩnh Dạ nghe một cách thích thú. Thi thoảng lại kể những chuyện mình biết cho hắn nghe, hai người như những người bạn thân lâu năm, vô cùng hợp nhau.
Chẳng mấy chốc đã uống hết hai vò rượu, mắt Vĩnh Dạ thoáng mơ màng, Hồng công tử bất an nói:
- Công chúa, hay là đi nghỉ sớm đi. Người là thiên kim lá ngọc cành vàng. Hồng mỗ chỉ là một lãng tử.
Vĩnh Dạ hàm hồ nói:
- Ta muốn say, không muốn vào cung.
Hồng công tử thấy nàng đã say thì bất đắc dĩ nói:
- Tại hạ gọi người mang cho Công chúa một ấm trà tới nhé!
Vĩnh Dạ đập bàn:
- Ai thèm uống trà? Chúng ta tiếp tục uống rượu. - Hai má nàng đã đỏ như hoa hồng, nhãn thần đã mơ hồ đọng một tầng hơi nước.
Hồng công tử lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt vô cùng phức tạp, cuối cùng thở dài, nói:
- Công chúa, ly cuối cùng, uống xong thì về nhé.
Hắn rót đầy rượu cho Vĩnh Dạ, Vĩnh Dạ cầm ly lên, dừng lại, thản nhiên cười:
- Ta coi huynh là bằng hữu đấy.
Hồng công tử ngỡ ngàng, nhìn Vĩnh Dạ một hơi uống cạn, sóng mắt càng mơ màng, say đổ gục trên bàn.
Hồng công tử nhìn Vĩnh Dạ, thần kinh vô cùng phức tạp. Nhìn quanh một lát, bế Vĩnh Dạ lên lướt nhanh vào Phật đường.
Sau khi trời sáng, các thị vệ canh gác ngoài tự viện phát hiện Vĩnh Dạ và Hồng công tử đồng thời biến mất.
Thái tử Yến đại nộ, phong tỏa tự viện.
Chú Thích: [1] Y phục mang lại sự may mắn.
Cơn gió thu cuộn lên, lá vàng xơ xác.
Gió mùa thu thổi tan đám mây, bầu trời sạch trong như vừa gột rửa. Đồng thời cũng thổi tan màu sắc trong trái tim Vĩnh Dạ, chỉ để lại một bóng tối vô bờ.
Nàng nhìn những chiếc lá rơi ngoài cửa sổ, lặng lẽ nghĩ, nàng chưa bao giờ gặp một cô gái nào trong sáng như Tường Vi. Từ năm sáu tuổi đã nói là thích nàng, chưa bao giờ hết yêu nàng. Yêu nàng thì có gì tốt? Nàng hết lần này tới lần khác bỏ mặc Tường Vi, lần nào cũng giở trò khôn lỏi chỉ mong nàng ấy biến đi thật nhanh. Nàng chưa bao giờ cho Tường Vi hi vọng, nhưng Tường Vi lại chưa bao giờ từ bỏ hi vọng. Cho dù chỉ đối xử với nàng ấy tốt một chút, một chút xíu thôi, nàng ấy cũng đã mừng tới phát điên rồi.
Tường Vi không muốn gả cho Lý Thiên Thụy, khi bỏ trốn còn mặc bộ váy màu đỏ dịu mắt, bộ váy mà lần đó vì muốn thoát khỏi nàng, mình đã tiện tay chỉ.
Nàng lừa Tường Vi rằng mình bị trúng cổ độc của Nguyệt Phách, gắp thức ăn cho nàng ấy, hỏi nàng ấy một tiếng ngon không, thế mà Tường Vi đã cảm động đến gục xuống bàn mà khóc. Gương mặt kiều diễm như đóa hoa nở rực rỡ sau cơn mưa ấy tới giờ Vĩnh Dạ vẫn nhớ.
Trước khi cùng Nguyệt Phách đi Trần quốc, nàng nhớ Tường Vi còn ngọt ngào cười nói:
- Vĩnh Dạ ca ca, huynh an tâm đi, trước khi chưa lấy được giải dược, cho dù có mất mạng muội cũng sẽ bảo vệ hắn, hắn không chết, huynh cũng không thể chết.
Nhưng Nguyệt Phách không chết, mình không chết, mà nàng ấy lại chết rồi.
Ở trong căn nhà nơi ngõ nhỏ ấy, nàng ấy luôn miệng gọi Vĩnh Dạ ca ca.
Trước khi chết, Tường Vi vẫn gọi nàng là Vĩnh Dạ ca ca.
Tới khi chết Tường Vi vẫn không biết người mà nàng yêu là một nữ nhân, ngay cả cơ hội để nói sự thực cho cô bé ấy cũng không có.
Ngay cả cơ hội cầm tay nàng ra phố mua trang sức, y phục cũng không có.
Nàng nói, nàng muốn về nhà.
Nụ cười hàm chứa giận dữ của Phong Dương Hề vẫn còn vang vọng bên tai.
Ánh mắt nhàn nhạt của Nguyệt Phách cũng rơi tại đáy lòng.
Địa đạo đằng sau cánh cửa đá ấy gần ngay trước mắt, mà như xa tận chân trời. Nếu nàng đuổi theo thì có gặp được chàng không?
Nàng không dám nghĩ, không dám nghĩ tiếp.
Ánh mắt Nguyệt Phách cũng dịu dàng như ánh trăng tỏa lên người Tường Vi tối đó, đó là nơi mềm yếu nhất trong lòng Vĩnh Dạ, mềm yếu tới nỗi chỉ thở nhẹ một hơi là đã như lưỡi dao cứa qua đau nhói.
Từng cảnh tượng như những cơn sóng không thể kiềm chế, dội thẳng vào tâm trí Vĩnh Dạ. Khiến nàng hối hận, khiến nàng oán hận.
- Tiểu thư! - Ỷ Hồng và Nhân Nhi lo lắng nhìn nàng.
Vĩnh Dạ đã quay về ba ngày rồi, sau khi sai người đưa Tường Vi về An quốc, Vĩnh Dạ vẫn cứ ngồi thẫn thờ trước giường như thế.
Nhân Nhi nhìn Ỷ Hồng, nói:
- Vị Hồng công tử đó ổn rồi, ngự y nói chỉ bị ngoại thương, dưỡng thương vài ngày là khỏi. Hắn không muốn ở lại nên đã đi rồi.
- Phong đại hiệp thì sao? - Vĩnh Dạ lặng lẽ hỏi. Thực ra nàng không cần hỏi, Phong Dương Hề giúp Thái tử Yến nhiều như thế, Thái tử Yến chắc chắn sẽ tìm Cửu chuyển hoàn hồn thảo giải độc cho hắn. Võ công của hắn cao cường chắc chắn là không sao, nhưng nàng vẫn không kìm được mà hỏi.
Hắn trúng độc mà vẫn cố gắng gượng. Nếu không có hắn, Vĩnh Dạ không dám khẳng định mình có thể rút lui an toàn không. Cho dù hắn gọi Thái tử Yến tới. Có phải hắn vì muốn tiêu diệt Du Li Cốc nên mới cố gắng gượng để tới không?
- Ta đang hỏi các ngươi đấy! Phong đại hiệp thế nào? - Vĩnh Dạ hỏi lại lần nữa.
Nhân Nhi cuối đầu, rụt rè đáp:
- Đang trong thiên lao.
- Hử? Vĩnh Dạ ngỡ rằng mình đã nghe nhầm.
- Nghe Mã đại nhân nói, Phong đại hiệp được giải độc rồi, không sao nữa. Nhưng Hoàng thượng đại nộ, nói ngài ấy câu… nói ngài ấy đưa tiểu thư bỏ trốn, nên…
Vĩnh Dạ đứng bật dậy:
- Truyền Mã đại nhân!
Nàng bước nhanh ra tiền sảnh, sao Thái tử Yến có thể lấy oán báo ơn, làm một việc như vậy? Phong Dương Hề đã giúp hắn bao nhiêu lần! Vĩnh Dạ phẫn nộ vô cùng.
Mã đại nhân ở tiền sảnh.
Tề quốc Triệu đại nhân cũng ở tiền sảnh.
Vĩnh Dạ lạnh lùng nhìn Triệu đại nhân, giễu cợt nói:
- Đại nhân lại tới tuyên chỉ sao!
Triệu đại nhân cười cười:
- Vĩnh Dạ công chúa tiếp chỉ!
Vĩnh Dạ lườm ông ta, quỳ xuống nhận chỉ.
- Ban cho An quốc Vĩnh Dạ công chúa làm chính phi của Thái tử Tề quốc, làm chủ loan điện Đông cung, ban Ngọc sắc kim ấn! Khâm thử! - Triệu đại nhân đọc Thánh chỉ xong, quay đầu ra hiệu.
Một viên nội thị mang Ngọc sắc kim ấn vào. Món đồ đặt trên hoàng lĩnh khiến Vĩnh Dạ nhảy dựng lên:
- Là có ý gì?
- Hoàng thượng nói việc tốt làm ngay, Công chúa vào Thánh Kinh đã gần hai tháng, tuy rằng Trung thu không nhập cung, nhưng đã bố cáo thiên hạ, Công chúa đã là Thái tử phi của Tề quốc chúng tôi. Hôm nay dặn thần mang Ngọc sắc kim ấn tới, mời Công chúa chuẩn bị, ngày mai đại nội sẽ cử người tới đón Công chúa vào cung. - Triệu đại nhân mỉm cười khiêm nhường. - Công chúa tiếp chỉ đi!
Vĩnh Dạ nhìn Ngọc sắc kim ấn như nhìn một con mãnh thú. Nàng vốn không có ý muốn gả cho Thái tử Yến, cáng không muốn vào Hoàng cung nước Tề vào lúc này. Nàng lùi ra sau nửa bước, ngạo mạn nói:
- Không tiếp.
Triệu đại nhân dường như đã sớm liệu trước, mỉm cười nói:
- Vi thần truyền lời của Thái tử điện hạ, điện hạ nói, Công chúa có thể không tiếp, nếu Công chúa không quan tâm đến tính mạng của Phong Dương Hề. Hạ quan đã chuyển lời xong, cáo từ.
Nội thị cung kính bê Ngọc sắc kim ấn, không bỏ đi.
Vĩnh Dạ nổi giận, vung tay hất đổ cái khay, nhớ phụ vương từng nói:
- Tề quốc không chỉ có mình hắn là Hoàng tử, người có thể làm Thái tử thì không tầm thường đâu. Vĩnh Dạ đừng trách phụ vương không nhắc nhở con, đừng coi thường bất cứ ai.
Thái tử Yến là loại tiểu nhân trông thì tưởng chừng yếu ớt vô hại, nhưng thực ra lại vô cùng lợi hại sao?
Nội thị sợ hãi đi nhặt Ngọc sắc kim ấn, Mã đại nhân đứng một bên chỉ biết lắc đầu, thở dài trước tính khí của Vĩnh Dạ.
Vĩnh Dạ lạnh lùng nhìn nội thị, trong lòng lại nghĩ tới Phong Dương Hề. Nàng lên tiếng hỏi:
- Ngươi vẫn chưa đi, có phải Thái tử điện hạ dặn dò gì ngươi không?
Tên nội thị đó vội vàng quỳ xuống trả lời:
- Điện hạ nói, ở ngoài dịch quán chờ Công chúa.
Vĩnh Dạ “hừ” một tiếng, đi ra ngoài.
Thái tử Yến ngồi trên ngựa, dịu dàng mời nàng lên kiệu.
Vĩnh Dạ một lần nữa nghiêm túc đánh giá lại vị Thái tử Tề quốc này. Gương mặt nhợt nhạt yếu ớt, nụ cười ôn hòa, thân hình gầy gò, ngoài bộ y phục thêu hình rồng màu đen trên người, nàng thật sự không thấy chàng ta có một điểm nào giống Thái tử một nước. Bộ dạng của Thái tử chẳng khác gì khi ở Hoàng cung nước Trần.
Ban đầu ở Trần quốc, nàng vì Nguyệt Phách đang ở Thánh Kinh Tề quốc nên cố tình kết giao với chàng. Lần thứ hai gặp riêng là ở An quốc, nàng coi chàng như một đối tượng có thể nói chuyện.
Cưới chàng? Nam nhân này? Cho dù chàng dùng thủ đoạn, dung tâm cơ, nàng không mắc bẫy thì chàng làm gì được? Vĩnh Dạ khinh bỉ chui vào kiệu, chẳng buồn hỏi chàng ta định đưa mình đi đâu.
Thái tử Yến cưỡi ngựa đi bên kiệu, không nén được tò mò.
- Nàng biết là ta định đưa nàng đi đâu ư?
- Liệu chàng có cắt gân tay gân chân của hắn, rồi xuyên qua xương tì bà không?
Thái tử Yến khựng lại, tự giễu:
- Những việc làm tàn nhẫn như thế ta không làm được, muốn làm cũng là do Hoàng thượng hạ chỉ.
Vĩnh Dạ lặng lẽ. Chẳng lẽ đúng là ý của Tề Hoàng? Với sự quan tâm của Thái tử Yến với Phong Dương Hề ngày hôm đó thì có lẽ chàng ta không làm việc này đâu. Tề Hoàng… vì mình tới Thánh Kinh năm lần bảy lượt xảy ra chuyện nên mới đại nộ sao?
Đi trong thiên lao tối tăm, ẩm ướt, Vĩnh Dạ quan sát tỉ mỉ mọi thứ xung quanh, cách bố trí của binh sĩ, bố cục của thiên lao… âm thầm tính toán xem có thể cứu Phong Dương Hề ra không.
Nàng cười khổ, sao ở kiếp này, lần nào nàng cũng bị người ta uy hiếp thế nhỉ? Nàng là một thích khách, một thích khách máu lạnh, sao nàng lại có nhiều sở đoản bị người ta nắm được thế?
- Nơi này tổng cộng có tám lớp, Phong Dương Hề bị nhốt ở lớp trong cùng, chỉ những phạm nhân võ công cao cường và cực kỳ nguy hiểm mới bị nhốt ở đó. - Thái tử Yến tốt bụng giải thích. - Còn nữa, từ ngoài vào trong tổng cộng có mười sáu chốt, Vĩnh Dạ, nàng muốn cướp hắn ra ngoài là không thể. Ta không muốn nàng cướp thiên lao, như thế sẽ khiến triều đình bàn tán xôn xao, nàng sẽ bị thương, điều đó không tốt cho quan hệ hai nước.
Vĩnh Dạ buồn cười, đột nhiên giơ tay ra, ngọn tụ đao nhẹ nhàng đặt lên cổ Thái tử Yến:
- Ta uy hiếp ngài thì sao?
Thái tử Yến giật mình, bất an nhìn ngục tốt xung quanh đã rút đao ra, lên tiếng quát:
- Công chúa chỉ đùa với ta thôi, bỏ binh khí xuống.
- Sao ngài không nghĩ là tôi làm thật?
- Vĩnh Dạ, nàng ép ta cũng vô ích, có phải ta nhốt hắn vào đâu, là Hoàng thượng! - Thái tử Yến cố gân cổ lên nói. - Hoàng thượng muốn làm thế, ta cũng bó tay. - Nàng bỏ đao ra đi.
Vĩnh Dạ thu đao về, nhìn lớp song sắt cuối cùng, dừng chân.
- Hắn có sao không?
Thái tử Yến xua tay:
- Không sao, có điều, Hoàng thượng nói, nếu ngày mai nàng không vào cung, không làm Thái tử phi thì người sẽ giết hắn.
Hắn không sao, hắn biết nàng đứng ở một nơi rất gần hắn không? Vĩnh Dạ nhìn song sắt trước mặt, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể bước qua, tới bên cạnh hắn. Trong đầu lại lướt qua tiếng cười của Phong Dương Hề trên thạch đài ở Tây Bạc, hắn giận nàng. Nàng đã liên lụy hắn rồi, bởi vì nàng không chịu vào cung, Tề Hoàng mới thừa lúc hắn trúng độc mà nhốt vào thiên lao. Vĩnh Dạ thở dài.
Đi gặp hắn thì đã sao? Nói với hắn rằng, nàng vì hắn nên mới cưới Thái tử Yến?
Vĩnh Dạ nhìn Thái tử Yến, hỏi:
- Ngài thích tôi à? Thật sao?
Gò má Thái tử Yến thoáng chốc đỏ bừng, ngập ngừng hồi lâu mới nói:
- Vĩnh Dạ, nàng… rất đẹp!
Vĩnh Dạ bật cười sảng khoái, quay người đi:
- Ta không gặp hắn nữa, ngày mai ta vào cung, ta làm Thái tử phi.
Thái tử Yến hình như rất ngạc nhiên với quyết định của nàng, theo sau nàng luôn miệng nói:
- Vì sao? Vì sao nàng không gặp hắn? Vì sao nàng lại cưới ta? Vì thích hắn nên sợ hắn bị Hoàng thượng giết mất sao?
Vĩnh Dạ thong thả nói:
- Ngài không quản được tôi, đây là thứ nhất; ngài rất có tiền, đó là thứ hai; ngài còn có quyền thế, đó là thứ ba. Một người chồng có thể cho tôi tiền bạc, quyền thế, lại không quản được tôi, tôi nghĩ, làm Thái tử phi chắc vui lắm.
Thái tử Yến khựng lại. Chàng vẫn không nguội lòng:
- Ta biết là nàng vì hắn, nàng sợ hắn chết, thế nên mới đồng ý đúng không?
Vĩnh Dạ không trả lời, Thái tử Yến vẫn đi sau lưng nàng lải nhải:
- Ta đã nhận ra từ lâu rồi, nàng để hắn trị thương cho nàng, ta ôm nàng một tí thì không được; hắn trúng độc ngã xuống, tay nàng còn nắm chặt tay hắn…
- Ngài có thôi đi không?! - Vĩnh Dạ quát to, nhìn bộ dạng há hốc miệng của Thái tử đầy khinh miệt. - Ta thích hắn thì sao? Ngài còn dám cưới một nữ nhân nói trước mặt ngài rằng thích một nam nhân khác mà không khó chịu ư?
- Nhưng nàng lại không muốn nhìn hắn! - Thái tử Yến lí nhí, hình như hành động này của Vĩnh dạ khiến chàng lại lóe lên tia hi vọng.
Vĩnh Dạ thật sự bị đánh bại bởi lối tư duy của chàng. Nàng trừng mắt nhìn chàng ta, nói rõ ràng từng tiếng:
- Ta sợ nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của hắn khi bị nhốt trong thiên lao sẽ đau lòng! Hiểu chưa? Đau lòng!
Nàng phất áo bỏ đi.
Sau lưng, Thái tử Yến còn đang lẩm bẩm lặp lại lời nàng.
Vĩnh Dạ nghe thấy, đột nhiên mắt ươn ướt. Nàng thực sự thích Phong Dương Hề ư? Vì sao nàng lại lo lắng cho hắn như vậy? Vì sao nàng lại đau lòng? Thì ra nàng đã thích hắn. Không phải là người mà nàng vẫn nghĩ sẽ cùng chàng sống cuộc sống bình an, không phải là người mà nàng vẫn hi vọng được cho chàng là người đầu tiên thấy mình mặc nữ trang.
Vĩnh Dạ thấy lòng chua xót.
Nàng không muốn gặp hắn ư? Nàng muốn chứ. Nhưng nàng lại sợ Phong Dương Hề biết, biết rằng nàng vì hắn mà cưới Thái tử Yến. Khi hắn được tự do, nàng đã là nữ chủ nhân của Đông cung, là Thái tử phi tôn quý.
Nàng không giống hắn. Mọi ký ức kiếp trước khiến nàng không quan tâm tới những lễ nghĩa của kiếp này. Nhưng hắn thì khác, hắn sẽ để bụng chuyện nàng đã cưới Thái tử.
Vĩnh Dạ dừng chân, quay đầu nhìn Thái tử Yến vẫn đứng yên chỗ cũ. Không phải chàng thích nàng, có lẽ là vì dung mạo của nàng, có lẽ là vì nàng là con gái của Đoan Vương An quốc. Chàng không phải người xấu, thậm chí còn không phải là một người đáng ghét. Nhưng chàng mãi mãi không hiểu được, cưới một nữ nhân mình không yêu và cũng không yêu mình không phải là hạnh phúc.
Thái tử Yến chầm chậm lại gần nàng, thấy giọt nước trong mắt Vĩnh Dạ, dường như rất áy náy, hồi lâu sau vẫn không biết nói gì.
- Ngày mai, ta muốn nhìn thấy hắn khỏe mạnh đi ra, nếu không, cho dù có nhập cung, ta đảm bảo vẫn sẽ bỏ đi, trừ phi ngài chặt chân ta.
Thái tử Yến sững người, vội vàng đáp:
- Ta sẽ nói với Hoàng thượng.- Chàng do dự rồi nói. - Vĩnh Dạ, cát phục[1] đã được đưa tới dịch quán, nếu nàng còn mặc nam trang, ta e Hoàng thượng sẽ đại nội, không tha cho Phong Dương Hề đâu.
Vĩnh Dạ không nói gì.
Mặt trời lặn xuống, rồi lại mọc lên, ngày và đêm đã trôi qua.
Cơn gió thổi qua cây ngô đồng trước nhà, đã vào mùa lá vàng rơi.
Mùa thu cũng là mùa thu hoạch, nàng thu hoạch được cái gì? Không ngừng giãy giụa trong những cái bẫy, liên tục trải qua ly biệt.
Có lẽ mùa thu, thứ nàng thu hoạch được cũng là biệt ly. Quả ngọt biệt ly cây lá, hạnh phúc vì cái chết mà biệt ly.
Vĩnh Dạ nhớ lại hồi ở Trần quốc, mình từng nói với Ỷ Hồng, nàng ghét sự biệt ly.
- Tiểu thư, thay cát phục thôi. - Nhân Nhi và Ỷ Hồng cùng một đám thi nữ lặng lẽ đứng trong tẩm điện của Vĩnh Dạ.
Trên giá quần áo là một bộ cát phục màu đỏ rực thêu viền vàng, vạt áo thêu hình phượng hoàng màu vàng.
Chiếc áo bào bên ngoài có cái đuôi dài như đuôi chim phượng, mặt cái này vào, một nữ nhân bình thường cũng trở nên rực rỡ. Vĩnh Dạ chống cằm ngắm bộ cát phục suốt cả một đêm. Nàng nuối tiếc nghĩ, Nguyệt Phách thực sự không nhìn thấy lần đầu tiên nàng mặc nữ trang rồi. Bởi vì nàng nhất định phải cứu Phong Dương Hề, vì Phong Dương Hề mà thay y phục thì có là gì? Nàng không thể nào tưởng tượng một nam nhân tự do như chim ưng ấy mà lại bị nhốt trong thiên lao tối tăm. Chỉ mới nghĩ thế là nàng đã thấy đau lòng.
- Nhân Nhi, mang y phục tới đây.
- Vâng!
Tiếng cát từ chiếc đồng hồ cát chảy xuống, thời gian đang trôi.
Bên ngoài dịch quán, xe ngựa đã chờ sẵn; ngoài phòng, Mã Thị lang, Vương Đạt và các thị vệ đang chờ; trong phòng, mọi thị nữ đều đang chờ.
Ánh tịch dương ngày thu đã nhạt màu. Bầu trời từ vàng cam chuyển dần sang xanh xám
Cửa lớn của tẩm điện mở ra. Vĩnh Dạ chầm chậm bước ra.
Lần đầu tiên trong đời nàng mặc nữ trang.
Mái tóc vấn cao, cài một chiếc trâm phượng bằng vàng. Đĩa trâm bằng tơ vàng khéo léo tạo thành hình phượng hoàng giang cánh, miệng phượng ngậm hạt châu, một dây ngọc dài thả xuống bên tai, tỏa sáng long lanh dưới ánh đèn. Hàng lông mày như núi xa, đôi môi như anh đào tháng Tám.
Viện tử được soi sáng bởi cung đăng, soi rõ vẻ đẹp rực rỡ của nàng trong bộ lễ phục màu trắng mặt trăng. Chiếc váy dài kéo một đường trên đất, y phục được thêu bằng chỉ bạc trông như tinh nguyệt lấp lánh. Mỗi bước chân, trăng sao như cùng nhảy múa.
Vĩnh Dạ tựa như đã khoác cả bầu trời sao lên người.
Đó là bộ y phục mà Nhân Nhi với Ỷ Hồng cùng ba mươi thị nữ nữa đã thêu trong suốt một ngày một đêm. Sự kiên trì của Vĩnh Dạ, Nguyệt Phách không nhìn thấy, nhưng nàng đã tận tâm lắm rồi.
Nhân Nhi và Ỷ Hồng nhớ tới Nguyệt công tử trong bộ y phục màu trắng như thần tiên ở Đoan Vương phủ, lòng không khỏi chua xót thay Vĩnh Dạ. Ỷ Hồng cúi đầu áy náy vô cùng, nàng thật sự không ngờ rằng Nguyệt công tử trong lòng Vĩnh Dạ lại có địa vị như thế, ngay cả khi xuất giá, nàng cũng từ bỏ bộ cát phục màu đỏ để mặt y phục màu trắng.
Cơn gió đêm thổi bay tà áo, nàng đặt chân lên thảm lụa đỏ, bước xuống bậc cấp.
Trong đình việc rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ.
Vĩnh Dạ đảo mắt, cười với Mã Thị lang đang quỳ trong sân:
- Mã đại nhân, về bẩm báo với lão hồ ly nhà ta, nói lần này người có thể an tâm được rồi.
Mã Thị lang ngây ngẩn nhìn nàng dường như lại được nhìn thấy Đoan Vương phi của hai mươi năm trước. Không, Đoan Vương phi quốc sắc thiên hương, còn Vĩnh Dạ từ trong xương cốt lại mang theo sự kiêu ngạo và hào khí của Đoan Vương. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng, Vĩnh Dạ trong y phục nam trang và Vĩnh Dạ trong nữ trang lại khác biệt nhau lớn tới vậy. Ông đã quen với Vĩnh Dạ mạnh mẽ, quyết đoán, phong độ ngời ngời, lại thấy khó thích nghi với mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trước mặt.
- Mã đại nhân! - Vĩnh Dạ cau mày.
Mã Thị lang thoáng rung, vội vàng quỳ xuống đất
- Thần cung tiễn Công chúa!
- Cung tiễn Công chúa!
Vĩnh Dạ rảo nhanh bước chân ra khỏi dịch quán, trước mặt là một cảnh tượng khác.
Tề quốc phái ra toàn bộ nghi trượng, Thần Sách Quân phong tỏa toàn bộ con phố, quân dung nghiêm chỉnh, nhất tề hô:
- Cung nghênh Thái tử phi!
Vĩnh Dạ liếc nhìn Triệu đại nhân của Lễ bộ Thượng thư:
- Được rồi, quát to thế làm gì? Sợ người ta không biết sao?
Khóe miệng Triệu đại nhân giần giật, cuối đầu xuống.
Dưới xe hoa là một nội thị đang quỳ. Giẫm lên lưng hắn để bước lên? Vĩnh Dạ cười cười, bất động. Vĩnh Dạ đang đợi tin tức của Thái tử Yến. Dùng Phong Dương Hề để uy hiếp nàng, không thể để nàng ngốc tới nỗi chưa nhìn thấy người đã cưới.
- Công chúa! - Triệu đại nhân thấy nàng vẫn bất động thì lên tiếng thúc giục.
Lúc này từ đằng xa có một con ngựa lao tới, tất cả mọi người đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn, không biết ai to gan dám xông vào đây mà không ai ngăn lại.
Tim Vĩnh Dạ đột nhiên đập mạnh, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy nhịp tim của mình. Bỗng dưng nàng sợ phải nhìn thấy Phong Dương Hề.
Chàng từng nói, cưới chàng, đừng cưới Thái tử.
Chàng từng nói, tuyệt đối sẽ không ép nàng cưới Thái tử.
Chàng từng kiên định ôm nàng, nói với nàng rằng chàng sẽ ở bên nàng.
Nay nàng vì chàng mà cưới người khác, chàng sẽ thế nào?
Con ngựa lập tức xông vào, hí dài rồi dừng lại, một người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bất chấp ánh mắt ngơ ngác của mọi người xung quanh, đi tới cạnh Vĩnh Dạ, nắm tay nàng kéo vào dịch quán.
Vĩnh Dạ không hề biết rằng Thái tử Yến lại khỏe như thế, gần như siết gãy cổ tay nàng. Thái tử Yến trông có vẻ rất căng thẳng, không nói lời nào, lôi tuột Vĩnh Dạ vào nội điện, cho mọi người lui ra rồi mới nói:
- Phong Dương Hề trong tay Du Li Cốc.
Hả? Vĩnh Dạ ngơ ngác nhướng mày. Phong Dương Hề đã được giải độc, với kinh nghiệm của hắn, sau khi giải độc cùng lắm là hai ngày nội công đã được khôi phục, có lẽ là không sao. Từ Tây Bạc quay về đã bốn ngày, công lực của Phong Dương Hề phải được khôi phục rồi mới phải, người của Du Li Cốc làm sao có thể kiềm chế được hắn? Hơn nữa chẳng phải hắn ở trong thiên lao sao ? Có mười sáu chốt, tám tầng cửa, đến một con ruồi ở ngoài còn không bay lọt được, con ruồi ở trong cũng chỉ có thể tiến hành hôn nhân cận huyết.
Thái tử Yến chắp tay đi lại trong điện rất lâu, liếc nhìn Vĩnh Dạ, nói:
- Hôm nay ta đi thả Phong Dương Hề, không thấy người đâu nữa.
- Chẳng phải Du Li Cốc cũng giống như ở An quốc, đã xâm nhập vào tận Hoàng cung Tề quốc?
Vĩnh Dạ chỉ buột miệng hỏi. Thần sắc Thái tử Yến trở nên nghiêm trọng, chàng ngần ngừ một lát rồi đáp:
- Rất kỳ lạ, mười sáu chốt không thấy động tĩnh gì. Phong Dương Hề cứ như tan vào không khí.
Tan vào không khí? Sao có thể? Theo như Vĩnh Dạ quan sát, thiên lao của nước Tề kiên cố không kém gì thiên lao của An quốc, được canh phòng nghiêm ngặt. Muốn đưa Phong Dương Hề đi mà không có động tĩnh gì là chuyện không thể. Trừ phi người trong thiên lao đã bị mua chuộc, hơn nữa còn bị mua chuộc tập thể.
Thái tử Yến hình như cũng nhận ra những gì nàng đang nghĩ bèn giải thích:
- Ta nói hắn tan vào không khí là có ý, một trăm tám mươi thủ vệ canh giữ thiên lao đều bị ta trói lại, khẩu cung từ trên xuống dưới đều thống nhất, hôm nay không ai vào thiên lao. Không thể nào có kẻ giải mạo ấn tín tới bắt người.
- Hôm qua thì sao?
Thái tử Yến bất lực nói:
- Hôm qua chỉ có ta và nàng.
Vĩnh Dạ cảm thấy thật kỳ quái, nàng trầm tư một lát rồi nói:
- Có manh mối gì khác không?
- Không có.
Thái tử Yến nhìn Vĩnh Dạ, hình như giờ mới phát hiện ra nàng đã thay nữ trang. Chàng nhìn Vĩnh Dạ từ trên xuống dưới, đột nhiên cười nói:
- Vĩnh Dạ, nàng là nữ tử đẹp nhất mà ta từng gặp.
- Nói câu ấy lúc này ngài không thấy kỳ lạ sao?
Thái tử Yến nghĩ ngợi rồi nói:
- Cũng đúng, rất kỳ lạ. - Chàng nhìn Vĩnh Dạ chăm chú rồi lại nói, - Dùng Phong Dương Hề uy hiếp nàng thực đúng là hạ sách. Ta hi vọng Vĩnh Dạ cam tâm tình nguyện thì hơn. Thế nên chờ tìm được hắn rồi hãy tính. Yến bất tài, nhưng không muốn cưới vợ như thế này.
Đó là lần đầu tiên Thái tử Yến khiến nàng cảm thấy chàng giống một nam nhân, một người tưởng chừng yếu đuối những lại có trái tim rộng lượng của một nam nhi. Nói chuyện với Thái tử Yến, chàng vốn dĩ cũng không phải là tệ. Vĩnh Dạ cười ha hả, nàng cảm thấy Thái tử Yến lúc này giống như một người bạn:
- Mời điện hạ. Vĩnh Dạ muốn vào thiên lao xem thế nào.
Mắt Thái tử Yến lóe lên ý cười ôn hòa, cùng Vĩnh Dạ sánh vai đi ra khỏi dịch quán.
Triệu đại nhân, Mã thị lang và những người khác đang chờ tới sốt ruột, thấy hai người họ đi ra, Triệu đại nhân thở phào nhẹ nhõm:
- Mời Thái tử phi lên kiệu, không thể làm lỡ giờ lành.
- Hôn kỳ hoãn lại, việc này ta đã bẩm tấu lên Hoàng thượng. - Thái tử Yến leo lên ngựa, ra hiệu bảo mang một con ngựa cho Vĩnh Dạ. Nàng mỉm cười, mũi chân điểm nhẹ, thân hình nhẹ nhàng bay lên lưng ngựa, tà áo rộng phất phơ trong gió, tựa như đóa lan giữa đêm. Ánh sáng bàng bạt từ vầng trăng hắt xuống người nàng, khuôn mặt nàng, khoảnh khắt ấy, nàng diễm lệ vô cùng.
- Đi! - Hai người cũng thúc ngựa lao nhanh về phía thiên lao.
Triệu đại nhân há hốc miệng.
Trong chảo dầu là một ngọn lửa hừng hực cháy, trong thiên lao càng toát lên vẻ thâm u.
Vĩnh Dạ bước vào tầng cửa thứ tám, mỗi khi tới một cánh cửa, lại có hai người đồng thời mở khóa. Mỗi khi đi qua một cánh cửa, cửa lại bị khóa vào. Trừ khi mang theo ấn tín để đón người, nếu không xông vào đây thì cũng không dễ xông ra ngoài.
Nơi này là một nấm mồ.
Vĩnh Dạ bước vào tầng cửa thứ tám của thiên lao, chỉ có một cảm giác như vậy.
- Hắn giúp ngài bao nhiêu lần, mà ngài đối đãi với hắn thế sao?
Thái tử Yến ngượng nghịu quay đầu đi.
Vĩnh Dạ hừ một tiếng, quan sát tỉ mỉ.
Nếu không có ngọn lửa trong đĩa dầu trên trên tường thì nơi này chỉ là một vùng tối tăm.
Không có cửa sổ, hai bên hành lang nhỏ hẹp là bốn phòng giam. Đứng trong hành lang có thể nhìn thấy song sắt thứ tám, mọi không khí đều tới từ phòng giam tầng thứ bảy.
Cánh cửa phòng giam này khác với những phòng khác, là cửa đá, bên dưới chỉ để lại một cửa sổ tầm một thước, tầng ngoài được bọc bằng lưới sắt, cũng đã khóa lại. Trông chỉ như một nơi đưa cơm và bô tiểu, con người không thể chui qua được.
Thái tử Yến đứng ngoài cánh cửa đá, nói:
- Muốn mở cánh cửa đá này, ngục tốt không có chìa khóa.
- Ai có?
- Hoàng thượng. - Thái tử Yến móc một chùm chìa khóa ra mở cửa đá, Vĩnh Dạ ngăn chàng lại.
Nàng cầm khóa lên xem xét tỉ mỉ nói:
- Cho ta một miếng sắt nhỏ.
Lát sau, nàng cầm miếng sắt nhỏ nhét vào ổ khóa, dựa vào cảm nhận ở bàn tay để tìm chốt khóa, sau một tuần hương, một tiếng cạch vang lên, nhưng vẫn bất động. Vĩnh Dạ lúc này mới thở dài:
- Khóa này không có chìa thì không mở được.
Thái tử Yến cười nói:
- Khóa này không phải khóa bình thường, nếu không dùng chìa để mở, khi mở ra đồng thời sẽ phát động cơ quan, rồi nó sẽ không rút về được nữa. Tới khi đó khóa sẽ khép chặt không một khe hở, trở thành một cục sắt chứ không còn là khóa nữa.
Chàng lấy chìa khóa nhét vào, lúc này Vĩnh Dạ mới phát hiện ra chìa khóa có cấu tạo rất kỳ quái, nàng trầm tư nghĩ:
- Ta chỉ muốn thử xem có người nào mở được khóa này không, xem ra khóa ở thạch môn này chưa bị động tới.
Thái tử Yến, mở được khóa, đẩy cánh cửa, rất chặt, chàng đỏ bừng mặt, gọi:
- Vĩnh Dạ, nàng làm đi!
Vĩnh Dạ cười nhẹ lắc đầu, câu “trói gà không chặt” có lẽ là để hình dung người như Thái tử Yến? Nàng chầm chậm dùng lực, cánh cửa đá bị đẩy ra. Lòng không kìm được nhói đau.
- Chẳng lẽ những người bị nhốt ở trong đều không định thả ra nữa sao?
Thái tử Yến ngẩn người, không nói gì.
Cửa mở ra, mang hai ngọc đuốc tới chiếu sáng bên trong.
Không gian bên trong không lớn, rộng hai trượng, dài hai trượng, rất gọn gàng. Một chiếc giường đá sạch sẽ, không có vặt phẩm gì khác. Tường được xây từ đá xanh tảng lớn.
Vĩnh Dạ thấy cạnh tường không có bát đũa gì bèn hỏi:
- Một ngày chỉ mang một bữa cơm?
- Phải, giờ Ngọ hôm nay ta đến trước khi mang cơm, cơm hôm qua mang đi rồi. Trong thạch lao này không cho phép để lại bất cứ vật phẩm gì.
- Ngay cả chăn cũng không có?
- Không có.
Vĩnh Dạ đi vài bước nói:
- Người tan vào không khí ư?
- Đúng.
- Các người lui hết ra đi, mang cả đuốc đi.
Thái tử Yến nhìn nàng một cái, rồi nghe lời lui ra ngoài.
- Đóng cửa lại đi. Đừng làm phiền ta. - Vĩnh Dạ muốn quay lại trạng thái của Phong Dương Hề khi bị nhốt một mình trong này. Nàng cũng không hiểu vì sao người lại biến mất.
Cánh cửa đá được đóng lại, không gian nhất thời trở nên yên tĩnh. Vĩnh Dạ ngồi xuống giường đá, nghĩ, khi đó có lẽ Phong Dương Hề cũng như thế này.
Tựa như được quay lại hồi nhỏ, khi cùng Thanh y sư phụ học nghệ trong địa thất. Không thấy ánh sáng đối với người khác có lẽ là một việc rất đáng sợ, nhưng Vĩnh Dạ đã sớm quen từ lâu.
Liệu hắn có quen không? Hắn ở trong này liệu có cảm thấy tuyệt vọng không? Vĩnh Dạ bất giác ươn ướt khóe mắt. Nàng cố ép mình trấn tĩnh lại, nhớ tới cảm giác mà Thanh y sư phụ nói.
Cơn gió từ cửa sổ thạch môn thổi vào, mang một mùi tanh thối mà chỉ thiên lao mới có lẫn vào không khí. Ngoài cửa có năm người, Thái tử Yến, hai ngục tốt, hai thị vệ.
- Điện hạ, bịt chặt cửa sổ của thạch môn lại. - Vĩnh Dạ nói to.
Thái tử Yến làm theo. Không lâu sau, nơi này chìm vào sự yên tĩnh, ngay cả một ánh sáng nhỏ cũng không nhìn thấy. Không khí dần dần lắng xuống.
Vĩnh Dạ ngồi lặng lẽ, dần dần hóa thành một phần trong căn phòng bằng đá, chỉ một chút gì đó từ ngoài kia lọt vào nàng cũng có thể cảm nhận được. Đúng thế, cho dù chỉ là một chút gió, một chút gió từ khe tường.
Bàn tay nàng đưa ra, dán vào bức tường, đột nhiên nhảy dựng lên:
- Điện hạ!
Thạch môn bị thị vệ đẩy ra, Thái tử Yến vui mừng hỏi:
- Có phát hiện gì không?
- Phòng giam bên cạnh có ai?
- Không ai cả!
- Cái gì!
- Trong mười năm qua, phòng giam tầng thứ tám chỉ có mình Phong Dương Hề ở đây. - Thái tử Yến quả quyết đáp.
Vĩnh Dạ cười tươi như hoa, đi tới bức tường nối với phòng bên cạnh, nói với hai thị vệ:
- Đẩy đi.
Hai tên thị vệ đẩy mạnh theo hướng tay nàng chỉ, một tảng đá xanh rơi ầm ầm xuống, rơi vào căn phòng bên cạnh. Vách tường bên cạnh bị mở ra, Vĩnh Dạ bước vào, tặc lưỡi thở dài:
- Không một khe hở, ngay cả vôi tường cũng mới được trát lên.
Thái tử Yến không hiếu, Vĩnh Dạ cười nói:
- Nơi này có địa đạo, dịch giường đi là biết.
Chiếc giường được dịch đi, hở ra một cái hố to, Thái tử Yến trợn tròn mắt. Kẻ nào dám đào hầm tới tận thiên lao?! Vĩnh Dạ đứng ở động khẩu, quan sát rất lâu mới nói:
- Động này không phải mới đào, có lẽ phải mười năm rồi, nơi này từng nhốt người nào, động này đào để cứu người đó, nay tình cờ Phong Dương Hề vào thiên lao nên được dùng tới.
Phong Dương Hề lặng lẽ bị đưa đi mất, chắc chắn là do trúng một loại mê hương nào đó. Phòng giam tầng thứ tám mỗi ngày chỉ tới giờ Ngọ mới được ngục tốt mang cơm, qua giờ Ngọ thì nơi này yên tĩnh như một nấm mồ. Có người từ địa đạo vào đây, bắt đầu đào tường. Phong Dương Hề nghe thấy cũng thấy lạ, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không hét lên thông báo mà xem cho tới cùng. Sau đó mê hương được thổi vào, Phong Dương Hề bị hôn mê trong căn phòng giam không khí lưu thông không tốt, rồi bị đưa đi.
Người tới đây có đủ thời gian để quét sạch mọi dấu vết, để lại bức tường đá xanh như cũ. Chỉ có điều, dù sao cũng sẽ để lại khe hở, mà gió lọt qua khe hở đó thì không thể thoát khỏi cảm nhận của Vĩnh Dạ.
Mấy viên thị vệ đi xuống động, Vĩnh Dạ đang định nhảy xuống, Thái tử Yến bèn ngăn nàng lại, nhìn sâu vào mắt nàng:
- Bộ y phục đẹp quá, không thích hợp đi xuống động, chờ tin tức báo cáo đi.
Nửa canh giờ sau, thị vệ quay về báo, địa động hướng ra ngoài thiên lao.
Nơi đó là một khoảng đất trống. Thiên lao Tề quốc như một viện tử độc lập, mười trượng xung quanh đến một gốc cây còn không có, miệng ra của địa động là một ngọn đồi phủ kín những cây cỏ thấp bé. Cả một mảng cỏ lớn bị lật ra mới để lộ động khẩu.
- Nếu buổi tối đưa người đi thì chắc chắn xe ngựa sẽ không dừng lại tại đây. Có chó thuần dưỡng không. - Vĩnh Dạ nhìn những căn nhà phía xa, lên tiếng hỏi.
Đương nhiên là có chó, chúng ngửi mùi trong thạch lao, lao ra từ địa động, thẳng tới những dãy nhà phía xa.
Thái tử Yến và Vĩnh Dạ cùng một đội Thần Sách Quân vội vàng đuổi theo đàn chó, khi tới gần, Vĩnh Dạ ha hả bật cười.
Nơi này là trạch viện của An gia trước kia.
- Đúng là chân rết, chết mà không hết. - Thái tử Yến lẩm bẩm.
Vĩnh Dạ nhìn chàng cười:
- An gia quá đông người, một Mặc Ngọc tới nay vẫn chưa bắt được chưa là gì cả.
Trạch viện của An gia đã có sinh khí hơn trước nhiều, đủ mọi loại nguời vào đây ở, tự trở thành viện lạc, con chó chạy tới Phật đường thì không ngửi thấy mùi gì nữa.
Bức tượng mà Triệu Tử Cốc điêu khắc đã không còn nữa, bị đập thành đàn hương, nhưng hương khói nơi này vẫn khiến mũi chó mất linh nghiệm.
- Quay về đi, Phong Dương Hề chắc chắn không ở đây đâu, bị đưa đi rồi.
- Sao nàng biết?
- Cảm giác. - Vĩnh Dạ nhìn Phật đường ngày xưa, thong thả nói. Giữa nàng và Phong Dương Hề không biết từ khi nào đã hình thành một sự ăn ý, không thể hình dung được bằng lời nói.
- Công chúa! - Trong đám khách hương có người lên tiếng gọi, Vĩnh Dạ quay đầu, thấy Hồng công tử.
Rất đông người ngựa tới làm kinh động trụ trì của tự viện, cũng làm kinh động hương khách trong tự viện. Hồng công tử sau khi biết thương thế không nặng bèn kiên quyết khước từ sự níu giữ của Vĩnh Dạ, vào sống ở đây. Hắn biết thân phận của Vĩnh Dạ, bởi vậy đổi cách xưng hô.
Mắt Vĩnh Dạ dần dần sáng lên. Nàng thấy trên người Hồng công tử vẫn còn quấn vải thì quan tâm hỏi:
- Hồng huynh sức khỏe thế nào?
- Ngoại thương thôi, dưỡng thương vài ngày là ổn. - Hồng công tử nói, rồi nhìn cách ăn mặt của Vĩnh Dạ, kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, ánh nhìn dừng lại trên bộ váy thêu đầy trăng sao của nàng, dường như hơi khó chấp nhận bộ nữ trang này.
Vĩnh Dạ cười cười, nói với Thái tử Yến:
- Điện hạ, Vĩnh Dạ và Hồng công tử từng gặp nhau một lần, tối nay muốn cùng Hồng công tử uống đôi chén rượu, điện hạ tự nhiên.
Thái tử Yến không nổi giận, biết rằng Vĩnh Dạ muốn ở lại tự viện điều tra thêm, sau một hồi dặn dò, để lại một đội binh sĩ bảo vệ nàng rồi rời đi.
Vĩnh Dạ đi vào Phật đường, thanh đăng như đậu, cờ phướn phất phơ, tượng Phật đã biến thành bức tượng Di Lặc hoàn toàn mới. Nhớ lại cảnh tượng lúc trước bị nhốt ở đây nhìn thấy Phong Dương Hề, khi hắn xông vào, nàng vô cùng vui mừng, không chỉ là được hồi sinh từ chỗ chết, mà còn là sự hài lòng khi tâm ý hai người tương thông.
Cho dù ngọn đao trên lưng cắm vào đau nhói, cho dù bị nhốt ở đây rất khó chịu, nàng vẫn nghĩ, chắc chắn Phong Dương Hề sẽ tìm được tờ giấy mà nàng găm dưới gầm bàn, nhất định sẽ tìm được nàng.
Bây giờ, liệu nàng có thể dựa vào cảm giác ấy để tìm hắn không?
- Công chúa, đang tìm gì thế?
Vĩnh Dạ khựng lại, cười nói:
- Ta từng bị nhốt ở đây, rất cảm khái.
- Công chúa hôm nay đại hôn, sao lại xuất hiện ở đây? - Hồng công tử có vẻ nghi ngại.
Vĩnh Dạ nghĩ ngợi rồi thong thả nói:
- Lẽ ra hôm nay phải vào cung, nhưng có việc nên lỡ mất. Hồng huynh, không nhắc những việc này nữa, còn uống rượu được không?
- Ha ha, được say cũng Công chúa là phúc của Hồng mỗ. Có điều trong tự viện cấm uống rượu.
Vĩnh Dạ gọi một tên thị vệ tới dặn:
- Chuẩn bị rượu thịt, bổn cung muốn cùng Hồng công tử ngắm trăng.
Hồng công tử nhìn vị trụ trì đứng cạnh, hơi khó xử:
- Công chúa, tại hạ… sống nhờ trong chùa, thế này…
- Xin phép trụ trì, rượu thịt từng qua ruột, Phật tổ tại tâm. Không biết trụ trì nghĩ thế nào?
Trụ trì chắp hai tay, cúi đầu nói:
- Lời Công chúa chí phải, lão nạp cũng thường uống rượu.
Vĩnh Dạ cười ha hả, hóa ra An gia nuôi hòa thượng rượu thịt. Nàng cất tiếng cười, lịch sự nói với trụ trì:
- Vĩnh Dạ và đại sư có duyên, quyên một nghìn lượng bạc làm tiền hương hỏa. Thêm mười mẫu đất gần đây làm điền sản. - Nàng chẳng phải là Thái tử phi của Tề quốc sao, chút thể diện này Tề Hoàng và Thái tử Yến thế nào cũng phải cho nàng. Tự viện dựa vào hương khói của hương khách nên đương nhiên không có lợi lộc gì, các đại trạch hoa viên gần đây cắt một phần cho tự viện, cũng coi như là có nguồn thu nhập lâu dài.
- Công chúa khảng khái, lão nạp vô cùng cảm tạ. Không làm phiền Công chúa và Hồng công tử ẩm tửu nữa, lão nạp cáo lui. - Sự vui mừng không giấu nổi trên mặt trụ trì không thoát được khỏi ánh mắt Vĩnh Dạ.
Vĩnh Dạ bất giác nghĩ, có quyền có tiền đúng là tốt, tùy tiện hoa tay múa chân là được.
Rượu thịt được bày trong đình lục giác ở một góc của tự viện. Vĩnh Dạ nhìn thị vệ cách đó không xa, cau mày:
- Các ngươi chờ bên ngoài đi, ở trong miếu chẳng ra gì cả.
Đuổi thị vệ đi, lúc này Vĩnh Dạ mới tươi cười:
- Hôm đó đi Tây Bạc, Hồng công tử không cho Vĩnh Dạ trả tiền, cũng không chịu mời Vĩnh Dạ, sau khi thương khỏi lại không chịu nhận ơn của Vĩnh Dạ. Huynh dung một thanh kiếm một mình lên Tây Bạc cứu thiếu nữ bị tế, sự hiệp nghĩa này Vĩnh Dạ rất khâm phục, Vĩnh Dạ kính Hồng huynh một ly.
Nàng ngửa cổ uống cạn ly rượu, ngẩng đầu nhìn trăng, thở dài nói:
- Ngày mai ta sẽ vào cung, sau này những chuyện hành hiệp giang hồ sẽ không làm được nữa. Hôm nay chẳng mấy khi được uống cùng bằng hữu giang hồ, Hồng huynh đừng coi ta là công chúa, cứ coi như là vị tiểu huynh đệ hôm đó đi.
Hồng công tử đồng ý, sảng khoái uống rượu.
Hai người bắt đầu nói tới những chuyên trong giang hồ. Hồng công tử từ sau khi học nghệ xuống núi, bèn một mình hành tẩu giang hồ, rất nhiều chuyện thú vị, Vĩnh Dạ nghe một cách thích thú. Thi thoảng lại kể những chuyện mình biết cho hắn nghe, hai người như những người bạn thân lâu năm, vô cùng hợp nhau.
Chẳng mấy chốc đã uống hết hai vò rượu, mắt Vĩnh Dạ thoáng mơ màng, Hồng công tử bất an nói:
- Công chúa, hay là đi nghỉ sớm đi. Người là thiên kim lá ngọc cành vàng. Hồng mỗ chỉ là một lãng tử.
Vĩnh Dạ hàm hồ nói:
- Ta muốn say, không muốn vào cung.
Hồng công tử thấy nàng đã say thì bất đắc dĩ nói:
- Tại hạ gọi người mang cho Công chúa một ấm trà tới nhé!
Vĩnh Dạ đập bàn:
- Ai thèm uống trà? Chúng ta tiếp tục uống rượu. - Hai má nàng đã đỏ như hoa hồng, nhãn thần đã mơ hồ đọng một tầng hơi nước.
Hồng công tử lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt vô cùng phức tạp, cuối cùng thở dài, nói:
- Công chúa, ly cuối cùng, uống xong thì về nhé.
Hắn rót đầy rượu cho Vĩnh Dạ, Vĩnh Dạ cầm ly lên, dừng lại, thản nhiên cười:
- Ta coi huynh là bằng hữu đấy.
Hồng công tử ngỡ ngàng, nhìn Vĩnh Dạ một hơi uống cạn, sóng mắt càng mơ màng, say đổ gục trên bàn.
Hồng công tử nhìn Vĩnh Dạ, thần kinh vô cùng phức tạp. Nhìn quanh một lát, bế Vĩnh Dạ lên lướt nhanh vào Phật đường.
Sau khi trời sáng, các thị vệ canh gác ngoài tự viện phát hiện Vĩnh Dạ và Hồng công tử đồng thời biến mất.
Thái tử Yến đại nộ, phong tỏa tự viện.
Chú Thích: [1] Y phục mang lại sự may mắn.
/62
|