Ôm phụ nữ đến thuê phòng
Chuyện mà những người đàn ông ngoài tộc cho là bình thường này, lại khiến Quý Thuần Khanh đứng trước khách sạn tình nhân đấu tranh mãi một lúc lâu.
Trong quy tắc tộc Đông Nữ, ở riêng với phụ nữ qua đêm sẽ làm tổn hại đến thanh bạch. Là con trai tộc trưởng, anh không nên bước vào nơi phức tạp, hỗn loạn này, cho dù không làm chuyện xấu xa thì cũng khiến anh dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Nhưng nửa đêm nửa hôm thế này, xung quanh lại có rất nhiều những khách sạn tình nhân theo kiểu "thanh bạch đi gặp quỷ, kiềm chế là tội ác" phục vụ chu đáo, cần gì có nấy.
Những người chèo kéo khách càng nhiệt tình hơn, không biết từ khi nào mà xung quanh anh đã có mấy nhân viên tiếp thị cho khách sạn ấy. Bọn họ thao thao bất tuyệt giới thiệu về khách sạn của mình, từ phòng đặc biệt đến phòng bình thường, từ phòng tính giờ đến phòng qua đêm, chỉ có chuyện bạn không nghĩ ra chứ không có chuyện họ không làm được.
"Anh ơi, phòng chúng tôi rất tốt, anh thử là biết ngay, anh sẽ điên đảo không muốn về nhà, chỉ muốn tiếp tục hưởng thụ đấy."
"Đến khách sạn của chúng tôi đi, ở phòng chúng tôi ba giờ là có giảm giá!"
"Xì, sao cậu lại chẳng có mắt nhìn gì thế, anh đây đẹp trai khoẻ mạnh, khí thế hừng hực như vậy, ba tiếng làm sao đủ? Cậu tưởng là mình à? Tôi thấy qua đêm là chắc chắn rồi, chỗ chúng tôi qua đêm có tặng bánh ngọt và trái cây, trăm phần trăm lãng mạn, phụ nữ chắc chắn sẽ rất thích!"
Anh không hiểu, dáng vẻ của anh bây giờ trông đói khát lắm hay sao? Thanh bạch của đàn ông không có sức thuyết phục đến thế ư? Chỉ bởi lúc này anh đang ôm một cô gái say bí tỉ, nên chắc chắn anh là loại không biết kiềm chế, tuỳ tiện qua đêm với gái sao? Anh không muốn phí lần đầu quý giá của mình với một cô gái say khướt, nôn oẹ không còn hình tượng gì đâu.
Chủ nghĩa thanh bạch khiến anh không thèm liếc bọn họ bằng nửa mắt, cho dù phải lê từng bước về nhà, đến khi trời sáng, anh cũng không thể truỵ lạc đến mức đó.
"Ụa!" Cô nàng vắt vẻo trên vai anh phát ra tiếng nôn khan, gió lạnh thổi qua khiến cô ấy sụt sịt, lẩm bẩm vẻ đáng thương, "Lạnh quá", rồi bất giác chui vào lòng anh tránh gió.
Anh cau mày nhìn cô dụi dụi vào lòng mình hết lần này đến lần khác, môi cong lên. Một lúc sau, anh phát hiện ra mình đang đứng trước quầy tiếp tân của một khách sạn tình nhân nào đó, ném chứng minh thư ra một cách rất mất mặt.
Cô nàng lễ tân làm thủ tục rất chuyên nghiệp, tươi cười xởi lởi: "Quý khách, xin hỏi quý khách đi mấy người ạ?".
"Hai."
"Vâng, phòng có yêu cầu tiết mục lãng mạn tình tứ gì không ạ?"
"Không cần." Anh quay đi.
"Vâng, vậy còn loại giường nước hay giường xoay..."
"... Tuỳ." Toàn những thứ anh chưa từng nghe qua.
"Vâng, vậy tôi xếp cho quý khách giường nước.
"..." Giường nước? Ngủ giữa chừng bị chảy nước?
"Hiện nay chúng tôi có khuyến mãi, quý khách có cần phục vụ nửa đêm không? Nếu qua đêm sẽ tặng đồ ngọt và điểm tâm."
Nửa đêm nửa hôm đang ngủ bị gọi dậy ăn điểm tâm? Phục vụ kiểu gì thế? Anh không nghĩ ngợi gì, khoát tay: "Không cần, đừng đến làm phiền tôi."
"Vâng, vậy xin hãy treo bảng Xin đừng làm phiền lên cửa nhé, nếu quý khách cần phục vụ đồ ăn xin hãy gọi điện đến quầy phục vụ. Đây là thẻ phòng của quý khách, có thể phiền quý khách đóng trước một nửa tiền phòng không
Cô nàng lễ tân bận rộn mãi bây giờ mới ngẩng lên mỉm cười nhìn vị khách trước mặt. Nhưng vừa ngước lên, cô nàng đã ngớ người, làm thủ tục cho những gã đàn ông có nhu cầu bức bách bao năm nay, đúng vào lúc cô sắp tuyệt vọng với đàn ông thì một dòng suối ngọt ngào ấm áp bỗng xuất hiện trước mắt.
Gương mặt đẹp trai dịu dàng cộng thêm giọng điệu mang nét buồn buồn ảo não, đôi mắt đen láy chớp chớp vài cái vẻ hơi căng thẳng, gấp gáp đã bộc lộ rõ anh hoàn toàn không biết gì về chuyện làm thủ tục thuê phòng kiểu này.
"Hừm... quý khách, có phải là lần đầu tiên anh..."
"Lần đầu... không được à?" Thực sự là anh không có kinh nghiệm ở một mình với con gái mà.
Ánh mắt anh dịu lại, toát lên vẻ vô tội không hiểu sự đời, khoé môi khẽ nhướn lên, dáng vẻ đau khổ tổn thương ấy khiến cô nàng lễ tân vội vội xua tay: "Không phải, không phải, không phải, tất nhêin là không phải, chỉ là... tiếc quá...". Cái cô nàng say khướt đến líu cả lưỡi kia, hu hu... Sao lúc nãy mình lại xếp giường nước cho họ chứ!
"Hử? Cô nói gì?"
"Không không không, đây là thẻ phòng, thang máy bên kia, mời anh."
Anh nhận lấy, bằng động tác trong sáng không chút dục vọng, dìu cô nàng bên cạnh vào thang máy, quay lưng lại với cô gái lễ tân đang có vẻ mặt ủ rũ, khoé môi anh thoáng nở nụ cười đắc ý.
Đùa à, lại còn đặt cọc, ví của anh đã ném đi rồi, không còn xu nào trên người, dù thế nào cũng phải qua đêm nay đã.
Chìa khoá phòng khách sạn kỳ quặc thật, anh nghiên cứu tấm thẻ đó một lúc lâu mới hiểu ra, "tít" một tiếng, cửa mở tung.
Vừa vào trong, anh đã nhét cô vào phòng tắm trước, xắn tay áo lên cởi chiếc áo khoác ngoài kinh dị của cô ra, rửa giúp cô bộ "móng vuốt' bẩn thỉu. hiếc vòng đập vào bồn rửa mặt canh cách, bất giác nhắc nhở anh, có vòng phượng bảo vệ, anh không cần phải lo, nhưng anh chạy đến đây ngăn cản cô phong lưu bên ngoài thé này trái với quy tắc của tộc, liệu có khi nào bị cô hiểu là anh quá nhiều chuyện, không biết thân phận mà càng không muốn thành hôn với anh không?
Mở nước nóng rửa mặt cho cô, những vết đỏ bầm tển cổ vẫn chưa biến mất khiến tay anh khựng lại. Anh nhìn cô, nhưng chốc lát nghĩ lại cũng đúng, cô có thể hôn anh vì tên yêu tinh kia, thì đến bước này cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc, nhưng hiểu được không có nghĩa là làm được, anh quay đầu nhìn đi nơi khác, rồi vắt một chiếc khăn nóng đắp lên trán cô một cách vô cùng dịu dàng.
Mẹ nói, đàn ông phải biết cách nhử mồi người khác, đừng bộc lộ rõ ý của mình mới đáng tiền, anh lại bỏ cuộc giữa chừng.
Mẹ nói, đàn ông đừng nên quản quá nhiều việc, phải biết rộng lượng để người ta yêu mến, anh thở dài đau khổ.
Có phải vì thế mà trước mặt cô, anh mới tỏ ra rẻ tiền và dễ bị bắt nạt nên hoàn toàn không lọt vào mắt cô.
Mất trọng tâm, cô phải dựa cả vào người anh mới đứng lên nổi, nấc lên một tiếng, ôm chầm lấy eo và dụi vào ngực anh, không biết mơ thấy gì mà cô lại có dáng vẻ nũng nịu hiếm có như vậy.
Anh khẽ đẩy cô ra một chút, thở dài buồn bã: "Em lại xem anh là cột điện chứ gì".
Lúc cô nhớ ra thì anh là địa bàn của cô, khi cô quên mất thì anh chỉ có thể đứng tại chỗ. Như tộc Đông Nữ đã nói, đàn ông là vật sở hữu của đàn bà, anh phải theo cô.
Đã hợp quy tắc như thế anh còn oán thán, bất mãn làm gì? Chẳng phải anh nên ngoan ngoãn chấp nhận ư?
Chiếc khăn trên trán đã trở nên mát lạnh, Tô Gia Áo chật vật mãi mới nhổm dậy khỏi chiếc giường mềm mại, mơ màng dụi mắt, lượng rượu đã uống ép cô phải tỉnh lại, cô lăn xuống giường, vội vàng lao vào nhà vệ sinh trút bầ sự.
Cơ thể được giải phóng, cô mới phát hiện ra người mình toàn mùi hôi hám gớm ghiếc, khiến cô không thể chịu nổi, ngay cả cô cũng muốn tống mình vào thùng rác cho xong. Mặc kệ đầu vẫn còn đau, ký ức vẫn còn rời rạc, cô nhảy vào phòng tắm tắm rửa từ đầu đến chân cho thật thơm tho, đá bộ quần áo bẩn ra, lấy khăn tắm quấn quanh người.
Lắc lư cái đầu vẫn còn bị hơi nóng và chất cồn chiếm cứ, cô bước ra khỏi phòng tắm, lúc ấy cô mới phát hiện ra trong gian phòng mờ tối, trên sofa gần cửa sổ có một người đàn ông, qua ánh đèn chiếu từ ngoài vào, cô nhìn rõ bóng dáng ấy. Người đó ngồi trên sofa, ngoẹo đầu, phát ra tiếng thở nhè nhẹ, gương mặt say ngủ ngây thơ không hề phòng bị.
Quý Thuần Khanh.
Người đàn ông ngay từ lần đầu gặp gỡ đã nói những lời rất kinh dị như "anh đã thuộc về em"...
Người đàn ông không chút nam tính, chỉ biết yểu điệu, dịu dàng tôn thờ quy tắc biến thái.
Người đàn ông gọi cô là "thê quân".
Người đàn ông hãm hại cô, lừa cô đeo chiếc vòng thủ thân.
Đàn ông, phòng khách sạn, và cô đang trần trụi.
Cô đưa tay lên nhìn chiếc vòng, cười ngô nghê.
Tại sao cô lại ngốc nghếch, cứ phải chạy theo một tên đàn ông hư hỏng chỉ biết đùa giỡn với phụ nữ? Lần đầu tiên của cô phải cùng một người đàn ông trong sáng mới yên tâm, để mọi thứ về chỗ cũ, để tên khốn ăn mặn kia cút sang một bên.
Có lẽ do tác dụng của cồn, cô hấp tấp cởi nút áo cổ của anh ra, quỳ một chân lên ghế sofa, đưa tay chạm vào cổ và xương quai xanh của anh. Anh giật mình tỉnh giấc bở luồng khí nóng ấy, vừa mở mắt đã thấy áo mình bị phanh ra, lộ cả ngực, cảm xúc tê dại xâm chiếm đầu ó
Anh muốn nói từ chối, nhưng ai ngờ ra đến môi lại là tiếng "hừ" khẽ khàng, dịu dàng như đang van xin.
"Tránh ra, anh không muốn làm cột điện." Giọng điệu cố ra vẻ mạnh mẽ và động tác yếu xìu ấy chẳng chút thuyết phục. Anh bắt đầu động lòng rồi, chết tiệt.
"Không phải mà, nhìn anh có vẻ rất ngon, làm sao là cột điện được?"
"..."
Cô đang phỉnh nịnh trong khi anh hoàn toàn không có khả năng kháng cự, dùng giọng điều nũng nịu như mèo cái mà anh không chịu nổi để anh "động dục" với mình một cách không lý trí.
Khẽ nghiêng người, anh thay đổi tư thế bị đè của mình, một chân quỳ trên ghế, đưa tay cởi áo ra, thanh bạch và quy tắc gì đó đều ném hết, không còn tranh đấu, chỉ biết tuân theo tiết tấu của cô.
Anh không nóng vội, nhưng cô lại như sợ anh lúc nào cũng có thể đổi ý bỏ rơi mình, vội vàng áp sát lại.
Anh chống người dậy, mặc cho cô vòng tay qua cổ mình, hỏi: "Biết anh là ai không?"
Bóng tối thật tốt, nó khiến anh không nhìn thấy dấu vết buồn nôn trên cổ cô, đó là giới hạn duy nhất của anh. Cô có thể kéo anh cùng giải toả với mình, nhưng không thể nhầm anh thành người khác.
"Ngoài anh ra thì còn tên yêu quái nào động được vào em?" Ngoài tấm thân thanh bạch của Quý Thuần Khanh chạm được vào cô thì người khác chỉ có nước phun máu đến khô người mà chết thôi.
Câu trả lời như than thở của anh khiến cô ngao ngán, nếu anh đã dâng tấm thân thanh bạch trong sáng của mình cho cô làm quà gặp mặt thì cô phải phối hợp theo, giương cao tấm bảng "không cần khách sáo, hoan nghênh ghé thăm", ngoắc tay với
Thấy phản ứng của cô, anh cau mày cự nự: "So với việc cảm kích ghé thăm, anh càng mong em nói, hoan nghênh quay lại."
"Anh ghé thăm lần này đi đã rồi tính lần khác sau."
Những sợi tóc rũ trước trán anh cù vào mũi cô, cô kháng cự sự tham lam ăn trong bát còn nhìn vào nồi của anh, đưa tay ôm anh thật chặt, món tay bấm sâu vào làn da trắng trẻo trên lưng anh, để anh vùi mặt vào vai cô, gợi lên tiếng rên khe khẽ và cảm giác ve vuốt nóng bỏng, anh đáp lại trước rồi tìm kiếm sau, toàn tâm toàn ý với cô, để chất cồn, choáng váng, đau đầu, buồn bã, đấu tranh,... trong đầu cô đều bị đá văng hết.
Khi cơ thể được thoả mãn thì mỗi tế báo đều đòi được giải phóng, mọi phiền muộn đều không chen vào đầu được nữa, sau khi cơ thể được lấp đầy, tư duy bỗng chốc trống rỗng.
"Thê quân." Giọng anh tỏ vẻ lười nhác, sau khi đã thoả mãn.
"Hử?"
"Sofa nhỏ quá!"
"Cả người anh đè lên em mà còn chê nhỏ á?", cô lí nhí than vãn.
"Chiếc giường nước kia, nếu đã trả tiền rồi mà không dùng thì phí lắm", anh khàn giọng.
"Ủa?" Đúng... đúng rồi, tại sao hai người họ phải dâng hiến lần đầu của mình cho cái sofa tệ hại này, để chiếc giường nước thoải mái êm dịu kia nằm cô độc trong phòng?
"Chúng ta thử xem nó mềm đến mức nào nhé?" Sử dụng hết chức năng mà.
Quý Thuần Khanh nói xong, lần đầu tiên trong đời tận hưởng sự đãi ngộ cao cấp của giường nước, cảm giác bồng bềnh trôi nổi đó quá tuyệt diệu! [*Vanila: Hơ hơ, 2 anh chị thật biết ==!]
Chưa thành hôn mà đã lăn lên giường tận hưởng thú vui xác thịt, sẽ bị người trong tộc khinh bỉ chê bai, thanh bạch của anh đã bị huỷ diệt nhưng anh lại cam lòng. Anh để cho cô gái đã từng không muốn mình bước vào nhà muốn làm gì thì làm, còn anh đang do dự không biết có nên đòi cô chịu trách nhiệm không...
Lỡ như thứ cô đồng ý gánh vác chỉ là trách nhiệm, anh nên vui hay nên buồn?
Ánh nắng lọt vào cửa sổ, chiếu lên bóng người đang nằm trên chiếc giường lớn.
Quý Thuần Khanh ngồi dậy, tấm chăn lụa mỏng trượt xuống khỏi ngực anh, anh dụi dụi mắt, vặn người một cái cho thoải mái, nghiêng người gọi cô mèo cái đêm qua giương móng cào vào người mình, nếu cô không chê thì anh vẫn nguyện bán sức phục vụ cô lần nữa, rồi lần nữa, ai ngờ khi vươn tay ra anh chỉ thấy chiếc gối bên cạnh lạnh lẽo. Anh đờ đẫn nhìn, trên đó đã không còn người quấn lấy mình suốt đêm qua, chỉ có một chiếc vòng phượng nằm đơn độc trên gối, chứng tỏ chủ nhân của nó khi thoát khỏi ràng buộc đã bỏ đi không chút lưu luyến.
Anh vẫn chưa thể tin được sự thực rằng mnìh đã bị bỏ rơi, nheo mắt nắm chặt chiếc vòng mát lạnh, mím chặt môi. Chưa kịp làm khó, đeo bám, đòi cô chịu trách nhiệm, cô đã tháo chạy trước, còn lợi dụng anh để gỡ bỏ sự ràng buộc duy nhất của anh với mình.
Sau này anh mới ý thức được, người ngoài tộc đáng ghét có một lý do chuyên dùng để ứng phó với chuyện lên giường một lần rồi không chịu trách nhiệm, họ gọi nó là...
TÌNH MỘT ĐÊM!
Chuyện mà những người đàn ông ngoài tộc cho là bình thường này, lại khiến Quý Thuần Khanh đứng trước khách sạn tình nhân đấu tranh mãi một lúc lâu.
Trong quy tắc tộc Đông Nữ, ở riêng với phụ nữ qua đêm sẽ làm tổn hại đến thanh bạch. Là con trai tộc trưởng, anh không nên bước vào nơi phức tạp, hỗn loạn này, cho dù không làm chuyện xấu xa thì cũng khiến anh dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Nhưng nửa đêm nửa hôm thế này, xung quanh lại có rất nhiều những khách sạn tình nhân theo kiểu "thanh bạch đi gặp quỷ, kiềm chế là tội ác" phục vụ chu đáo, cần gì có nấy.
Những người chèo kéo khách càng nhiệt tình hơn, không biết từ khi nào mà xung quanh anh đã có mấy nhân viên tiếp thị cho khách sạn ấy. Bọn họ thao thao bất tuyệt giới thiệu về khách sạn của mình, từ phòng đặc biệt đến phòng bình thường, từ phòng tính giờ đến phòng qua đêm, chỉ có chuyện bạn không nghĩ ra chứ không có chuyện họ không làm được.
"Anh ơi, phòng chúng tôi rất tốt, anh thử là biết ngay, anh sẽ điên đảo không muốn về nhà, chỉ muốn tiếp tục hưởng thụ đấy."
"Đến khách sạn của chúng tôi đi, ở phòng chúng tôi ba giờ là có giảm giá!"
"Xì, sao cậu lại chẳng có mắt nhìn gì thế, anh đây đẹp trai khoẻ mạnh, khí thế hừng hực như vậy, ba tiếng làm sao đủ? Cậu tưởng là mình à? Tôi thấy qua đêm là chắc chắn rồi, chỗ chúng tôi qua đêm có tặng bánh ngọt và trái cây, trăm phần trăm lãng mạn, phụ nữ chắc chắn sẽ rất thích!"
Anh không hiểu, dáng vẻ của anh bây giờ trông đói khát lắm hay sao? Thanh bạch của đàn ông không có sức thuyết phục đến thế ư? Chỉ bởi lúc này anh đang ôm một cô gái say bí tỉ, nên chắc chắn anh là loại không biết kiềm chế, tuỳ tiện qua đêm với gái sao? Anh không muốn phí lần đầu quý giá của mình với một cô gái say khướt, nôn oẹ không còn hình tượng gì đâu.
Chủ nghĩa thanh bạch khiến anh không thèm liếc bọn họ bằng nửa mắt, cho dù phải lê từng bước về nhà, đến khi trời sáng, anh cũng không thể truỵ lạc đến mức đó.
"Ụa!" Cô nàng vắt vẻo trên vai anh phát ra tiếng nôn khan, gió lạnh thổi qua khiến cô ấy sụt sịt, lẩm bẩm vẻ đáng thương, "Lạnh quá", rồi bất giác chui vào lòng anh tránh gió.
Anh cau mày nhìn cô dụi dụi vào lòng mình hết lần này đến lần khác, môi cong lên. Một lúc sau, anh phát hiện ra mình đang đứng trước quầy tiếp tân của một khách sạn tình nhân nào đó, ném chứng minh thư ra một cách rất mất mặt.
Cô nàng lễ tân làm thủ tục rất chuyên nghiệp, tươi cười xởi lởi: "Quý khách, xin hỏi quý khách đi mấy người ạ?".
"Hai."
"Vâng, phòng có yêu cầu tiết mục lãng mạn tình tứ gì không ạ?"
"Không cần." Anh quay đi.
"Vâng, vậy còn loại giường nước hay giường xoay..."
"... Tuỳ." Toàn những thứ anh chưa từng nghe qua.
"Vâng, vậy tôi xếp cho quý khách giường nước.
"..." Giường nước? Ngủ giữa chừng bị chảy nước?
"Hiện nay chúng tôi có khuyến mãi, quý khách có cần phục vụ nửa đêm không? Nếu qua đêm sẽ tặng đồ ngọt và điểm tâm."
Nửa đêm nửa hôm đang ngủ bị gọi dậy ăn điểm tâm? Phục vụ kiểu gì thế? Anh không nghĩ ngợi gì, khoát tay: "Không cần, đừng đến làm phiền tôi."
"Vâng, vậy xin hãy treo bảng Xin đừng làm phiền lên cửa nhé, nếu quý khách cần phục vụ đồ ăn xin hãy gọi điện đến quầy phục vụ. Đây là thẻ phòng của quý khách, có thể phiền quý khách đóng trước một nửa tiền phòng không
Cô nàng lễ tân bận rộn mãi bây giờ mới ngẩng lên mỉm cười nhìn vị khách trước mặt. Nhưng vừa ngước lên, cô nàng đã ngớ người, làm thủ tục cho những gã đàn ông có nhu cầu bức bách bao năm nay, đúng vào lúc cô sắp tuyệt vọng với đàn ông thì một dòng suối ngọt ngào ấm áp bỗng xuất hiện trước mắt.
Gương mặt đẹp trai dịu dàng cộng thêm giọng điệu mang nét buồn buồn ảo não, đôi mắt đen láy chớp chớp vài cái vẻ hơi căng thẳng, gấp gáp đã bộc lộ rõ anh hoàn toàn không biết gì về chuyện làm thủ tục thuê phòng kiểu này.
"Hừm... quý khách, có phải là lần đầu tiên anh..."
"Lần đầu... không được à?" Thực sự là anh không có kinh nghiệm ở một mình với con gái mà.
Ánh mắt anh dịu lại, toát lên vẻ vô tội không hiểu sự đời, khoé môi khẽ nhướn lên, dáng vẻ đau khổ tổn thương ấy khiến cô nàng lễ tân vội vội xua tay: "Không phải, không phải, không phải, tất nhêin là không phải, chỉ là... tiếc quá...". Cái cô nàng say khướt đến líu cả lưỡi kia, hu hu... Sao lúc nãy mình lại xếp giường nước cho họ chứ!
"Hử? Cô nói gì?"
"Không không không, đây là thẻ phòng, thang máy bên kia, mời anh."
Anh nhận lấy, bằng động tác trong sáng không chút dục vọng, dìu cô nàng bên cạnh vào thang máy, quay lưng lại với cô gái lễ tân đang có vẻ mặt ủ rũ, khoé môi anh thoáng nở nụ cười đắc ý.
Đùa à, lại còn đặt cọc, ví của anh đã ném đi rồi, không còn xu nào trên người, dù thế nào cũng phải qua đêm nay đã.
Chìa khoá phòng khách sạn kỳ quặc thật, anh nghiên cứu tấm thẻ đó một lúc lâu mới hiểu ra, "tít" một tiếng, cửa mở tung.
Vừa vào trong, anh đã nhét cô vào phòng tắm trước, xắn tay áo lên cởi chiếc áo khoác ngoài kinh dị của cô ra, rửa giúp cô bộ "móng vuốt' bẩn thỉu. hiếc vòng đập vào bồn rửa mặt canh cách, bất giác nhắc nhở anh, có vòng phượng bảo vệ, anh không cần phải lo, nhưng anh chạy đến đây ngăn cản cô phong lưu bên ngoài thé này trái với quy tắc của tộc, liệu có khi nào bị cô hiểu là anh quá nhiều chuyện, không biết thân phận mà càng không muốn thành hôn với anh không?
Mở nước nóng rửa mặt cho cô, những vết đỏ bầm tển cổ vẫn chưa biến mất khiến tay anh khựng lại. Anh nhìn cô, nhưng chốc lát nghĩ lại cũng đúng, cô có thể hôn anh vì tên yêu tinh kia, thì đến bước này cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc, nhưng hiểu được không có nghĩa là làm được, anh quay đầu nhìn đi nơi khác, rồi vắt một chiếc khăn nóng đắp lên trán cô một cách vô cùng dịu dàng.
Mẹ nói, đàn ông phải biết cách nhử mồi người khác, đừng bộc lộ rõ ý của mình mới đáng tiền, anh lại bỏ cuộc giữa chừng.
Mẹ nói, đàn ông đừng nên quản quá nhiều việc, phải biết rộng lượng để người ta yêu mến, anh thở dài đau khổ.
Có phải vì thế mà trước mặt cô, anh mới tỏ ra rẻ tiền và dễ bị bắt nạt nên hoàn toàn không lọt vào mắt cô.
Mất trọng tâm, cô phải dựa cả vào người anh mới đứng lên nổi, nấc lên một tiếng, ôm chầm lấy eo và dụi vào ngực anh, không biết mơ thấy gì mà cô lại có dáng vẻ nũng nịu hiếm có như vậy.
Anh khẽ đẩy cô ra một chút, thở dài buồn bã: "Em lại xem anh là cột điện chứ gì".
Lúc cô nhớ ra thì anh là địa bàn của cô, khi cô quên mất thì anh chỉ có thể đứng tại chỗ. Như tộc Đông Nữ đã nói, đàn ông là vật sở hữu của đàn bà, anh phải theo cô.
Đã hợp quy tắc như thế anh còn oán thán, bất mãn làm gì? Chẳng phải anh nên ngoan ngoãn chấp nhận ư?
Chiếc khăn trên trán đã trở nên mát lạnh, Tô Gia Áo chật vật mãi mới nhổm dậy khỏi chiếc giường mềm mại, mơ màng dụi mắt, lượng rượu đã uống ép cô phải tỉnh lại, cô lăn xuống giường, vội vàng lao vào nhà vệ sinh trút bầ sự.
Cơ thể được giải phóng, cô mới phát hiện ra người mình toàn mùi hôi hám gớm ghiếc, khiến cô không thể chịu nổi, ngay cả cô cũng muốn tống mình vào thùng rác cho xong. Mặc kệ đầu vẫn còn đau, ký ức vẫn còn rời rạc, cô nhảy vào phòng tắm tắm rửa từ đầu đến chân cho thật thơm tho, đá bộ quần áo bẩn ra, lấy khăn tắm quấn quanh người.
Lắc lư cái đầu vẫn còn bị hơi nóng và chất cồn chiếm cứ, cô bước ra khỏi phòng tắm, lúc ấy cô mới phát hiện ra trong gian phòng mờ tối, trên sofa gần cửa sổ có một người đàn ông, qua ánh đèn chiếu từ ngoài vào, cô nhìn rõ bóng dáng ấy. Người đó ngồi trên sofa, ngoẹo đầu, phát ra tiếng thở nhè nhẹ, gương mặt say ngủ ngây thơ không hề phòng bị.
Quý Thuần Khanh.
Người đàn ông ngay từ lần đầu gặp gỡ đã nói những lời rất kinh dị như "anh đã thuộc về em"...
Người đàn ông không chút nam tính, chỉ biết yểu điệu, dịu dàng tôn thờ quy tắc biến thái.
Người đàn ông gọi cô là "thê quân".
Người đàn ông hãm hại cô, lừa cô đeo chiếc vòng thủ thân.
Đàn ông, phòng khách sạn, và cô đang trần trụi.
Cô đưa tay lên nhìn chiếc vòng, cười ngô nghê.
Tại sao cô lại ngốc nghếch, cứ phải chạy theo một tên đàn ông hư hỏng chỉ biết đùa giỡn với phụ nữ? Lần đầu tiên của cô phải cùng một người đàn ông trong sáng mới yên tâm, để mọi thứ về chỗ cũ, để tên khốn ăn mặn kia cút sang một bên.
Có lẽ do tác dụng của cồn, cô hấp tấp cởi nút áo cổ của anh ra, quỳ một chân lên ghế sofa, đưa tay chạm vào cổ và xương quai xanh của anh. Anh giật mình tỉnh giấc bở luồng khí nóng ấy, vừa mở mắt đã thấy áo mình bị phanh ra, lộ cả ngực, cảm xúc tê dại xâm chiếm đầu ó
Anh muốn nói từ chối, nhưng ai ngờ ra đến môi lại là tiếng "hừ" khẽ khàng, dịu dàng như đang van xin.
"Tránh ra, anh không muốn làm cột điện." Giọng điệu cố ra vẻ mạnh mẽ và động tác yếu xìu ấy chẳng chút thuyết phục. Anh bắt đầu động lòng rồi, chết tiệt.
"Không phải mà, nhìn anh có vẻ rất ngon, làm sao là cột điện được?"
"..."
Cô đang phỉnh nịnh trong khi anh hoàn toàn không có khả năng kháng cự, dùng giọng điều nũng nịu như mèo cái mà anh không chịu nổi để anh "động dục" với mình một cách không lý trí.
Khẽ nghiêng người, anh thay đổi tư thế bị đè của mình, một chân quỳ trên ghế, đưa tay cởi áo ra, thanh bạch và quy tắc gì đó đều ném hết, không còn tranh đấu, chỉ biết tuân theo tiết tấu của cô.
Anh không nóng vội, nhưng cô lại như sợ anh lúc nào cũng có thể đổi ý bỏ rơi mình, vội vàng áp sát lại.
Anh chống người dậy, mặc cho cô vòng tay qua cổ mình, hỏi: "Biết anh là ai không?"
Bóng tối thật tốt, nó khiến anh không nhìn thấy dấu vết buồn nôn trên cổ cô, đó là giới hạn duy nhất của anh. Cô có thể kéo anh cùng giải toả với mình, nhưng không thể nhầm anh thành người khác.
"Ngoài anh ra thì còn tên yêu quái nào động được vào em?" Ngoài tấm thân thanh bạch của Quý Thuần Khanh chạm được vào cô thì người khác chỉ có nước phun máu đến khô người mà chết thôi.
Câu trả lời như than thở của anh khiến cô ngao ngán, nếu anh đã dâng tấm thân thanh bạch trong sáng của mình cho cô làm quà gặp mặt thì cô phải phối hợp theo, giương cao tấm bảng "không cần khách sáo, hoan nghênh ghé thăm", ngoắc tay với
Thấy phản ứng của cô, anh cau mày cự nự: "So với việc cảm kích ghé thăm, anh càng mong em nói, hoan nghênh quay lại."
"Anh ghé thăm lần này đi đã rồi tính lần khác sau."
Những sợi tóc rũ trước trán anh cù vào mũi cô, cô kháng cự sự tham lam ăn trong bát còn nhìn vào nồi của anh, đưa tay ôm anh thật chặt, món tay bấm sâu vào làn da trắng trẻo trên lưng anh, để anh vùi mặt vào vai cô, gợi lên tiếng rên khe khẽ và cảm giác ve vuốt nóng bỏng, anh đáp lại trước rồi tìm kiếm sau, toàn tâm toàn ý với cô, để chất cồn, choáng váng, đau đầu, buồn bã, đấu tranh,... trong đầu cô đều bị đá văng hết.
Khi cơ thể được thoả mãn thì mỗi tế báo đều đòi được giải phóng, mọi phiền muộn đều không chen vào đầu được nữa, sau khi cơ thể được lấp đầy, tư duy bỗng chốc trống rỗng.
"Thê quân." Giọng anh tỏ vẻ lười nhác, sau khi đã thoả mãn.
"Hử?"
"Sofa nhỏ quá!"
"Cả người anh đè lên em mà còn chê nhỏ á?", cô lí nhí than vãn.
"Chiếc giường nước kia, nếu đã trả tiền rồi mà không dùng thì phí lắm", anh khàn giọng.
"Ủa?" Đúng... đúng rồi, tại sao hai người họ phải dâng hiến lần đầu của mình cho cái sofa tệ hại này, để chiếc giường nước thoải mái êm dịu kia nằm cô độc trong phòng?
"Chúng ta thử xem nó mềm đến mức nào nhé?" Sử dụng hết chức năng mà.
Quý Thuần Khanh nói xong, lần đầu tiên trong đời tận hưởng sự đãi ngộ cao cấp của giường nước, cảm giác bồng bềnh trôi nổi đó quá tuyệt diệu! [*Vanila: Hơ hơ, 2 anh chị thật biết ==!]
Chưa thành hôn mà đã lăn lên giường tận hưởng thú vui xác thịt, sẽ bị người trong tộc khinh bỉ chê bai, thanh bạch của anh đã bị huỷ diệt nhưng anh lại cam lòng. Anh để cho cô gái đã từng không muốn mình bước vào nhà muốn làm gì thì làm, còn anh đang do dự không biết có nên đòi cô chịu trách nhiệm không...
Lỡ như thứ cô đồng ý gánh vác chỉ là trách nhiệm, anh nên vui hay nên buồn?
Ánh nắng lọt vào cửa sổ, chiếu lên bóng người đang nằm trên chiếc giường lớn.
Quý Thuần Khanh ngồi dậy, tấm chăn lụa mỏng trượt xuống khỏi ngực anh, anh dụi dụi mắt, vặn người một cái cho thoải mái, nghiêng người gọi cô mèo cái đêm qua giương móng cào vào người mình, nếu cô không chê thì anh vẫn nguyện bán sức phục vụ cô lần nữa, rồi lần nữa, ai ngờ khi vươn tay ra anh chỉ thấy chiếc gối bên cạnh lạnh lẽo. Anh đờ đẫn nhìn, trên đó đã không còn người quấn lấy mình suốt đêm qua, chỉ có một chiếc vòng phượng nằm đơn độc trên gối, chứng tỏ chủ nhân của nó khi thoát khỏi ràng buộc đã bỏ đi không chút lưu luyến.
Anh vẫn chưa thể tin được sự thực rằng mnìh đã bị bỏ rơi, nheo mắt nắm chặt chiếc vòng mát lạnh, mím chặt môi. Chưa kịp làm khó, đeo bám, đòi cô chịu trách nhiệm, cô đã tháo chạy trước, còn lợi dụng anh để gỡ bỏ sự ràng buộc duy nhất của anh với mình.
Sau này anh mới ý thức được, người ngoài tộc đáng ghét có một lý do chuyên dùng để ứng phó với chuyện lên giường một lần rồi không chịu trách nhiệm, họ gọi nó là...
TÌNH MỘT ĐÊM!
/49
|