Cậu nói: “Chị không tin, đúng không?”
Nàng nhìn cậu.
Cậu nói: “Chị không tin em thật lòng thích chị, như một người con trai thích người con gái, đúng không?”
Nam Nhã nói: “Tôi tin.”
Chu Lạc nói: “Nhưng đối với chị, em thật lòng hay không cũng chẳng quan trọng, đúng không?”
Nắng chiếu lên khuôn mặt nàng nhạt nhòa, nàng làm thinh, cậu đã rõ đáp án, vẫn như cũ không một lời mà lại đâm người ta đau đến vậy. Cậu nhất thời đầy bụng ấm ức, ấm ức đến cơ hồ muốn khóc nức lên, chỉ muốn lưỡi đao của nàng đâm sâu thêm nữa, đâm chết cậu luôn càng tốt.
Ngày đầu tiên của năm mới, Chu Lạc đánh một giấc đến chiều mới chịu dậy. Trong nhà không có ai, cậu qua quýt ăn nốt thức ăn còn thừa rồi đi tới tiệm tạp hóa, biết đâu lại gặp được Nam Nhã và Uyển Loan.
Đang đi trong hẻm, lại bị Trương Thanh Lý chặn đầu. Chu Lạc lúc này mới nhớ tới chuyện được Trương Thanh Lý tỏ tình tối qua. Chu Lạc gãi đầu, kiên trì đi lên, còn chưa mở miệng Trương Thanh Lý đã biết cậu định nói gì, giành nói trước: “Tớ tới là muốn nói cho cậu biết, tối qua là tớ với Khương Băng Băng chơi thật hay thách, cậu không cần để tâm.”
Chu Lạc như trút được gánh nặng, nói: “Ồ, vậy thì tốt, dọa tôi chết khiếp.”
Trương Thanh Lý trong lòng thắt lại, ngoài mặt cười hỏi: “Giờ cậu định đi đâu thế?”
“Tiệm tạp hóa.”
“Đúng lúc tớ muốn qua mua đồ.” Trương Thanh Lý sóng vai đi cùng cậu, lại hỏi, “Cậu tối qua vội vội vàng vàng chạy đi đâu vậy? Sau đó mọi người cũng chẳng thấy cậu.”
“Đi tìm một người bạn.” Chu Lạc cúi đầu, vuốt mũi, trong lúc lơ đãng cười cười. Lại không biết rằng vẻ mặt đó đã bán đứng mình.
“Bạn nào vậy?”
“Mấy cậu không biết đâu.” Chu Lạc nói.
Trương Thanh Lý không hỏi lại, đến tiệm tạp hóa mua một túi đồ ăn vặt rồi đi.
Chu Lạc ở tiệm băng đĩa đợi một ngày cũng không thấy Nam Nhã tới. Sẩm tối, cậu theo giờ thường ngày mà chạy tới cửa sau tiệm xường xám đẩy một cái, cửa khóa.
Chu Lạc vòng ngược lên sườn núi lượn ra mặt tiền cửa tiệm, vậy mà lại đóng cửa. Chu Lạc không biết nàng là đóng cửa sớm hay cả ngày nay không mở cửa, cũng không tiện hỏi những chủ tiệm xung quanh, đành chạy tới nhà Nam Nhã xem, cổng khóa chặt.
Chẳng lẽ là đi thăm người thân? Nhưng Nam Nhã làm gì có thân thích nào ngoài bà mẹ kế Hồ Tú đâu. Chu Lạc lại chạy tới bệnh viện, vẫn không thấy Nam Nhã. Chỉ nghe nói Hồ Tú bệnh tình chuyển nặng, đã vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Chu Lạc tìm Nam Nhã khắp hơn, chỉ thiếu điều chạy hết cả trấn.
Chu Lạc cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau lại chạy tới tiệm xường xám, vẫn không mở cửa, tới nhà trẻ cũng không đợi được Nam Nhã đưa Uyển Loan đi học.
Một người lớn như vậy có thể đi đâu?
Chu Lạc dần hoảng hốt, trong lòng luôn có một dự cảm không lành. Đến tận trưa hôm đó tan học, cậu qua tiệm tạp hóa, mới nghe được một đám đàn bà con gái buôn chuyện, Trần Linh nói: “Ôi dào, Nam Nhã rút đơn ly hôn rồi. Tôi đã bảo cô ta ngay từ đầu vốn là không muốn ly hôn mà, chỉ ỷ vào chuyện được chồng yêu chiều mà làm mình làm mẩy thôi. Còn lâu mới dám làm thật.”
“Có khi nào tại kết quả truy ra cô ta mới là người sai nên sợ làm lớn sẽ bị mất mặt không?”
Cả người Chu Lạc như muốn vỡ tan, cậu không biết tâm tình mình ra sao mà chạy được tới tiệm xường xám nữa. Lần này rốt cuộc cũng đã mở cửa.
Nam Nhã vẫn giống như Nam Nhã của năm 1999, áo dạ len trắng khoác ngoài, bên trong là xường xám phấn hồng thêu hoa, mái tóc đen búi cao, vẫn đẹp như năm trước.
Nhưng lần này, cậu sợ rằng giữa bọn họ đã là cả một thiên niên kỷ cách trở.
Nàng đang gấp quần áo lại bỏ vào túi cho khách, nhìn thấy Chu Lạc mặt mày trắng bệch xông vào, khó hiểu nhìn cậu một cái.
Vị khách cầm túi giấy rời đi.
Nam Nhã nói: “Sao lại qua đây giờ này?” Nàng nói xong không thấy đáp lại, quay đầu nhìn cậu, Chu Lạc đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng chằm chằm, vẫn không nhúc nhích.
Nam Nhã ngẩn người, cúi xuống nhìn trang phục của mình rồi lại nhìn cậu, nhàn nhạt cười: “Sao thế?”
Chu Lạc khóe miệng động đậy: “Chị không ly hôn nữa?”
Nam Nhã sững lại, chợt tắt nụ cười, lãnh đạm nói: “Ừ.”
“Tại sao?”
Nam Nhã nhất thời không nói gì.
Chu Lạc không đợi được nàng trả lời, tiến lên một bước, bi phẫn: “Hắn nói gì mà chị lại tin hắn? Hắn sẽ không thay đổi đâu, hắn sẽ lại ức hiếp chị, hành hạ chị! Chị sao lại vẫn muốn ở bên hắn?”
Nam Nhã nhìn cậu, tựa hồ đang tiêu hóa phản ứng kịch liệt của cậu: “Chu Lạc…”
“Xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Nam Nhã lại im lặng, cụp mắt xuống.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao chị lại thay đổi thái độ, trước đây chị đâu có nói như vậy.”
Nam Nhã ngẩng đầu: “Tôi nói cho cậu biết khi nào?”
“Ngày cuối cùng của năm 1999, em đứng ngoài cửa đã nghe thấy hết rồi. Còn có đêm đó nữa, chị nói hãy chúc chị thuận buồm xuôi gió, rõ ràng là không muốn ở với hắn nữa. Em biết mà! Chị sao lại rút đơn kiện?”
Nam Nhã thất thần, trầm mặc nửa khắc, nói: “Chu Lạc, đây không phải chuyện cậu nên quản.”
“Sao lại không phải? Em… Chị biết em…” Cậu khẽ cắn môi, bao nhiêu tâm tư cảm xúc lại không thể thành lời, “…Chị không thể tiếp tục ở với hắn, em không thể nhìn chị lại nhảy vào hố lửa.”
Nam Nhã cúi đầu, bình thản nói: “Hắn không phải hố lửa, hắn… Dù sao cũng là bố của Uyển Loan, hẳn vẫn nên cho hắn một cơ hội nữa.”
“Chị điên rồi sao?!” Chu Lạc như muốn sụp đổ, “Hắn là một con quỷ! Hắn đánh chị thế nào, chị quên rồi ư? Hắn sẽ hành chị đến chết! …Chị đừng như vậy Nam Nhã, ngày đó em nghe được, chị nói là chị sẽ đem Uyển Loan rời xa hắn mà, chị không thể như thế…”
Nam Nhã quay mặt sang chỗ khác, dường như chán ghét phải dính vào đề tài này, nhàn nhạt cắt lời: “Coi như tôi vẫn còn tình cảm với hắn đi, mặc kệ hắn xấu tính ra sao, tôi cũng không thể rời khỏi hắn, được không?”
Chu Lạc như bị sét đánh, ngẩn ra tại chỗ.
Nam Nhã thậm chí còn không ngẩng lên nhìn cậu, xoay người ra phía khác: “Cậu về đi, đây không phải chuyện cậu nên quản.”
“Chị không thể như vậy.” Giọng Chu Lạc run lên, cơ hồ sắp bật khóc, “Nam Nhã, chị không thể như vậy.”
Nam Nhã không quay đầu lại, hỏi: “Tôi sao lại không thể như vậy?”
“Chị không thể như vậy…bởi vì…” Giọng cậu run rẩy đến méo mó, “Em thích chị. Nam Nhã, em thích chị.”
Bóng lưng Nam Nhã sững lại hồi lâu. Chu Lạc đứng sau lưng nàng, nhìn nàng, gần như muốn khóc, chỉ mong nàng quay đầu lại.
Rốt cuộc, nàng cũng quay lại nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ giọng hỏi: “Chu Lạc, cậu từng bị cảm nắng chưa?”
Chu Lạc thẫn thờ gật đầu.
“Có khó chịu không?”
Chu Lạc lại gật đầu.
Nam Nhã nhẹ nhàng nói: “Cậu nhóc chóng quên này, thích một người cũng như khó chịu vì bị cảm nắng vậy, trở về tắm rửa rồi ngủ một giấc, một tuần sau sẽ ổn lại thôi.”
Chu Lạc thê lương cười, lắc đầu: “Không phải thích kiểu đó. Không phải thích kiểu cảm nắng đó.”
Nam Nhã nói: “Ông cụ non, còn kiểu nào nữa chứ.”
Chu Lạc nói: “Kiểu đến muốn chết.”
“…”
“Nam Nhã, em đối với chị, là liều mạng thích đến muốn chết.” Cậu khẽ mỉm cười, nom còn khó coi hơn khóc, “Em không biết làm sao bây giờ nữa, chị nói cho em biết phải làm sao đi?”
Ánh mắt nàng chớp sáng, nhìn cậu hồi lâu.
Cậu cứ như người rơi xuống nước cố níu lấy cọng cỏ, thấy được tia sáng chớp lên trong mắt nàng, cậu tha thiết chờ đợi, đợi nàng hồi tâm chuyển ý, nhưng cuối cùng, nàng chỉ cúi đầu quay mặt đi, nói: “Về đi, đừng nói linh tinh nữa.”
…
Chu Lạc giải đề được một nửa, đột nhiên ngẩng đầu, nhận ra mình đang ngồi trong lớp học. Chạng vạng của ngày đông tối tăm ảm đạm, tranh tối tranh sáng với ánh đèn huỳnh quang, đám học sinh vùi đầu khẩn trương ôn tập, trên tấm bảng đen dán bốn chữ “Bứt phá về đích” thật to.
Chớp mắt một cái, cậu chợt ngẩn ngơ, không biết vì sao mình lại ngồi đây, thậm chí còn không biết cái nơi quen thuộc này là đâu, cái bàn cái ghế kia, những cô cậu bạn kia, con chữ trên bảng kia, có quan hệ gì với câu.
À, cậu là học sinh lớp mười hai, là một thiếu niên không biết trời cao đất rộng là gì, ở cái tuổi này, trong tay chẳng có gì cả, lại hết lần này đến lần khác muốn có tất thảy, còn vọng tưởng rằng tương lai trước mắt mọi thứ đều sẽ về được tay mình.
Kiêu căng tự đại biết bao, suy nghĩ ngớ ngẩn biết bao. Cho nên hiện thực mới mượn tay nàng giáng cho cậu một đòn cảnh cáo. Cậu còn trẻ thì đã sao, cậu ưu tú thì đã sao, cậu thích bài hát nàng thích, thích đoạn thơ nàng thích, thì đã sao, cậu nguyện lòng nỗ lực, nguyện lòng gánh vác thì đã sao; cho dù có tốt hơn nữa, nàng cũng không màng.
Ai nói thiếu niên không biết vị buồn đau, người nói câu này nhất định chưa từng yêu ai thuở thiếu thời.
Chu Lạc đau đến không ngồi thẳng lên được, cúi đầu bấu chặt lấy mép bàn, sắc mặt trắng bệch.
Cậu đau khổ, bi phẫn, ấm ức, bỗng đạp một cái, tấm ván gắn ở phía trước bàn học gãy đôi, cái bàn ầm một tiếng bị đạp văng ra. Bạn học ngồi đằng trước hoảng sợ quay đầu lại.
Thầy giáo đánh mắt tới: “Chu Lạc, sao vậy?”
“Em…hơi khó chịu trong người.” giọng cậu thều thào âm được âm mất.
“Cho em nghỉ, về trước đi.” Thầy giáo đối với trò giỏi bao giờ cũng khoan dung hơn, “Gọi bạn đưa về.”
Trần Quân đang muốn trốn học, lập tức đứng dậy tới đỡ Chu Lạc; Chu Lạc không có lòng dạ nào, phiền chán hất tay cậu ta ra, xách cặp lên đi ra ngoài.
Chu Lạc ra khỏi lớp, nhìn trấn nhỏ dưới chân núi, nhìn về hướng nàng, nghĩ thầm mình vì nàng mà bi thương đến vậy, nàng lại chẳng biết chút gì, trong lòng cậu khổ sở đến muốn phun cả dịch mật ra, khóe miệng cậu nhếch lên, nở nụ cười.
Vừa cười vừa lắc đầu, cậu chân nam đá chân chiêu, lảo đảo như kẻ say rượu mà đi ra cổng trường.
Trời đông nhanh tối, tiết học cuối cùng trong ngày, cả sân trường tối mịt, tòa nhà dạy học tựa như một chiếc đèn lồng khổng lồ trong màn đêm. Chuông tan học nhanh chóng vang lên, sân trường yên tĩnh nhất thời trở nên huyên náo. Học sinh ào ra ngoài, theo hướng Chu Lạc đã đi mà ra cổng.
Trần Quân phát hiện có điều không ổn, đi theo hướng cậu ra khỏi trường, bắt gặp Chu Lạc ngồi trên bậc thang vùi đầu, không nói tiếng nào.
“Lạc, mày không phải trong người khó chịu sao, sao còn ngồi ở đây hóng mát?”
Chu Lạc không động đậy, đầu cũng chẳng ngẩng lên.
“Lạc, về nhà thôi, ngồi lâu ốm đấy.”
“Tao muốn uống rượu.” Chu Lạc nói.
“Gì cơ?”
Ánh đèn cuối cùng trong tòa nhà dạy học tắt phụt, sân trường đen kịt tĩnh mịch, giống như một ngôi mộ cổ.
Gió bấc tiêu điều, Trương Thanh Lý phì phò chạy vào cổng, một mặt vọt vào trong sân trường, một mặt mắng Trần Quân: “Cậu điên à? Cậu ấy nói muốn uống rượu là cậu lập tức cho cậu ấy uống hả!”
Trần Quân vội vội vàng vàng chạy theo, mệt muốn đứt hơi: “Tâm trạng nó không tốt, muốn mượn rượu giải sầu. Khuyên thế nào cũng không chịu về nhà ấy. Tớ nghĩ cho nó uống chút rượu rồi dụ về là được, ai ngờ nó uống vào cái là không ngừng được. Tớ sợ làm lớn chuyện nên cũng không dám tìm dì Quế Hương.”
“Cậu mua bao nhiêu?”
“Hai chai.”
“Hai chai?”
Đêm tối như mực, Trương Thanh Lý chạy vào sân trường dưới rổ bóng rổ, gió lạnh thổi tới mang mùi rượu nồng gắt mũi.
“Rượu này bao độ vậy?”
“5… 52…”
“Trần Quân cậu…!” Trương Thanh Lý tức giận vô cùng, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà mắng Trần Quân nữa, chạy tới kéo Chu Lạc, “Chu Lạc, về nhà thôi, đừng uống nữa!”
Chu Lạc cầm lấy chai rượu ngửa đầu đổ vào miệng. Trương Thanh Lý cướp không được, sốt ruột: “Cậu ấy sao lại thành ra thế này? Trần Quân, cậu qua đây giúp cái!”
Trần Quân cũng lên kéo: “Chu Lạc, về nhà đi, đừng uống nữa. Bỏ chai rượu xuống, bỏ ra…”
“Cút!”
Dưới chân đã có một cái chai rỗng nằm lăn lóc, cậu không biết lấy đâu ra sức lực, một tay đẩy cả hai người ra, giơ cái chai trong tay lên, phát hiện đã hết rượu.
Cậu đứng trong gió bấc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm đáy bình cạn kiệt, lắc lắc, đột nhiên xoay người lại đem cái chai nện lên cột bóng rổ.
Thân chai vỡ tan.
Trần Quân và Trương Thanh Lý sợ đến phát run.
Màn đêm đen đặc, Trương Thanh Lý nhìn không rõ vẻ mặt Chu Lạc nhưng có thể thấy được thân hình gầy gò của cậu lẩy bẩy trong gió lạnh.
Cậu ngồi xổm xuống, vùi đầu ôm lấy chính mình, bả vai run lên từng đợt, ban đầu là sụt sùi, dần dần khóc nức lên thành tiếng.
“…Cô ấy không biết, cô ấy chẳng biết gì cả!” Cậu khóc lớn không ngừng, “Cô ấy không tin tôi rất thích cô ấy, là thích đến muốn chết!”
Trương Thanh Lý mắt đẫm lệ, ôm lấy cậu: “Chu Lạc, Chu Lạc…”
“Tôi phải làm gì bây giờ?”
Cậu co người, ôm đầu, gào khóc.
“…Tôi còn trẻ như vậy, biết làm sao bây giờ? Cuộc sống sau này biết phải làm sao?”
Đúng vậy, phải làm sao bây giờ?
Cậu còn trẻ như vậy, đường đời còn dài, mấy ngày nay cậu đau đến mức tựa hồ như đã phải chịu đựng cả một đời. Cậu sợ, sợ không quên được, nếu như giày vò này theo cậu cả đời, thì cậu đối với tương lai cũng sợ hãi đến vô cùng vô tận, chỉ ước có thể già đi trong nháy mắt, lập tức xuống mồ luôn cho rồi.
Cậu hận nàng, hận người con gái tên Nam Nhã kia, hận cái trấn nhỏ độc địa mà nàng sinh sống.
Cậu từng đấm từng đấm đập lên lồng ngực mình, có lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ biết được nơi này đau đớn nhường nào; cũng sẽ không bao giờ biết mấy ngày qua cậu sống không bằng chết ra sao.
Làm sao bây giờ? Cậu còn trẻ như vậy, sau này phải làm sao?
Không ai có thể trả lời cậu, chỉ có gió lạnh đêm đông và bóng tối vô tận.
Cậu thiếu niên nhỏ bé, đơn giản thuần lương, tràn ngập lý tưởng, liều lĩnh, cố chấp, không phải trắng thì là đen, không phải sống thì là chết, có vỡ đầu chảy máu cũng không chịu quay đầu.
Có lẽ hiện thực sẽ mãi mãi cứng rắn hơn bạn, cũng sẽ mãi mãi chẳng bao giờ thương xót bạn.
Khi Trần Quân và Trương Thanh Lý đưa Chu Lạc về nhà, cậu thoạt nhìn vậy mà lại vô cùng tỉnh táo, cậu vật vờ cả một đêm, nhưng từ đầu đến cuối lại không hé răng nửa lời nói ra tên của người kia.
Chu Lạc về đến cửa nhà, nói không cần tiễn nữa, cậu không say, rất tỉnh táo, lên tầng không cần người đỡ, mở khóa không cần hỗ trợ.
Nhưng hai người vẫn kiên trì đưa Chu Lạc lên tận phòng, Trương Thanh Lý thậm chí còn muốn trông cậu ngủ. Trần Quân dựa vào bàn học, bên cạnh đó là Trương Thanh Lý lau mặt lau tay cho Chu Lạc đang say giấc nồng.
Trần Quân thở dài một tiếng, quay đầu nhìn thấy lọ thuốc ngủ đặt trên bàn, lúc này mới nhớ ra nửa tháng trước Chu Lạc đã có vẻ không ổn, khi đó Chu Lạc nói bị mất ngủ, Trần Quân giúp cậu lấy thuốc, chỉ cho rằng là do áp lực học tập quá nặng, hóa ra lại là thất tình, mỗi đêm đều phải uống thuốc mới ngủ được.
Cậu ta tỉ mỉ nghĩ lại một hồi, nửa tháng nay Chu Lạc đúng là trầm mặc hơn hẳn, có điều bình thường Chu Lạc cũng không hay nói nhiều, quá nửa thời gian là vùi đầu vào học tập, mà Trần Quân mỗi ngày đều mải mê lêu lổng, nên cũng không để ý.
Ngay cả những nữ sinh xinh đẹp nhất Chu Lạc cũng chẳng đoái hoài, Trần Quân nhìn cậu thiếu niên mê mệt trên giường ngủ say như chết, cái tên mà mọi người vẫn ngỡ là kiêu ngạo ngất trời, giờ đây lại bị tình yêu dằn vặt thành sống dở chết dở thế này.
“Đi thôi, muộn chút nữa sẽ bị bố Chu phát hiện ra mất.” Trần Quân nói, “Tớ hồi nãy có nói dối họ là Chu Lạc qua nhà tớ ăn cơm rồi.”
Giữa đêm đi trong hẻm, vệt nước mắt trên mặt Trương Thanh Lý đã bị gió thổi khô, hỏi: “Nữ sinh mà Chu Lạc nói đến là ai? Tớ quan sát lâu vậy rồi, cảm thấy không phải người trong lớp mình.”
Trần Quân: “Tớ nào biết đâu? Nó chưa từng nói với tớ.”
“Cậu ấy đợt trước cao hứng vậy, nhất định là hẹn hò với cô gái đó rồi.”
“Cao hứng? Lúc nào thế?”
Trương Thanh Lý không đáp, một lát sau lại nói: “Tớ ghen tị với cô ta, cũng hận cô ta nữa… Chẳng biết, cô ta nếu biết Chu Lạc vì cô ta mà đau lòng đến vậy, sẽ có cảm giác thế nào.”
Trần Quân có vẻ không đồng tình lắm, nói: “Cảm giác con khỉ ấy. Trông Chu Lạc thế, chắc chắn là bị đá rồi. Con gái sẽ chẳng thèm đau lòng cho đứa con trai bị mình đá đâu. Cậu sau này sẽ có cơ hội thôi.”
Trương Thanh Lý sửng sốt: “Cậu ấy sẽ quên cô ta sao?”
Trần Quân nói: “Tất nhiên rồi, lúc này đang là lúc nó yếu đuối nhất, cậu cứ đối xử tốt với nó, nó lập tức sẽ quay sang thích cậu.”
Trương Thanh Lý nhất thời chồng chất tâm sự.
Hai người rẽ hai ngả về nhà.
Trương Thanh Lý đi được nửa đường, đột nhiên nghĩ tới lúc rời đi, cô không đóng cửa, nghĩ kĩ lại thì hình như Trần Quân cũng không đóng. Sân thượng nhà họ Chu gió lớn, lại đang là mùa đông, ngủ một đêm như thế, khẳng định sẽ bị lạnh.
Mặc dù không chắc chắn nhưng Trương Thanh Lý rất nhanh đã quyết định quay trở lại xem Chu Lạc, cũng có chút lòng riêng, vừa nghĩ tới dáng vẻ cậu ngủ say ngoan ngoãn mặc cô lau người cho, liền không nhịn được muốn chăm sóc cậu nhiều hơn.
Bố mẹ Chu Lạc vẫn chưa ngủ, đang xem ti vi. Trương Thanh Lý không dám kinh động đến họ, lặng lẽ lên cầu thang, đi tới cửa đẩy thử, cửa đã khóa.
Nhớ nhầm rồi?
Cô có chút mất mát, định trở xuống, lại không muốn đi một chuyến uổng công, bèn tới cạnh cửa sổ nhìn vào, nhất thời thét lên một tiếng chói tai: “Á!!!”
Cậu thiếu niên nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.
“Chu Lạc vào viện?”
“Ừ, nghe nói là ngộ độc chất cồn.”
“Ngộ độc cồn?”
“Phải, hình như trước đó mắc bệnh, nghe theo phương pháp chữa bệnh dân gian gì đó uống rượu cho chóng khỏi. Kết quả là uống nhiều quá, thân thể không chịu nổi.”
“Phương pháp dân gian? Học sinh giỏi mà lại hồ đồ vậy à.”
Khi Trương Thanh Lý bước vào lớp, vừa vặn nghe thấy bạn học bàn tán vậy.
Nhờ cứu chữa kịp thời, Chu Lạc không bị nguy hiểm gì tới tính mạng, sáng nay đã tỉnh lại.
Cậu trước đây chưa từng say rượu, tối qua lại nốc đến hai chai rượu mạnh, cơ thể không chịu được. Khi đó cậu vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, lại như thường lệ uống viên thuốc ngủ để trợ giấc, kết quả thành ra “tự sát”.
Bố mẹ Chu và bác sĩ chấp nhận lời giải thích này của Chu Lạc.
Lâm Quế Hương vô cùng tự trách, bản thân cả ngày cứ quanh quẩn lo chuyện buôn bán, không quan tâm đến tâm lí của con trai. Cậu học hành áp lực lớn nên dẫn đến tình trạng mất ngủ, bà làm mẹ mà lại không biết. Mặt khác lại lo chuyện con trai uống thuốc bị tam sao thất bản mà truyền qua truyền lại trong các cuộc chuyện phiếm, nên nhờ bác sĩ thương tình giữ bí mật chuyện con mình bị căng thẳng vì kỳ thi vào đại học cho, bác sĩ cũng biết phải trái nên vui vẻ đồng ý.
Một người khác biết tình hình thực tế là Trương Thanh Lý thì rất tự nhiên mà giữ miệng kín như bưng, mà Trần Quân là anh em với Chu Lạc, không muốn cậu trở thành trò cười, nên cũng không đả động gì đến chuyện đêm đó.
Chuông vào học vang lên, Trương Thanh Lý vào chỗ ngồi, quay đầu liếc nhìn chỗ ghế trống của Chu Lạc, không khỏi lo lắng cho tình trạng của cậu, rồi lại càng tò mò hơn chuyện nữ sinh trong lòng cậu là ai.
Chu Lạc gặp chuyện không may, cả trường đều truyền tai nhau, nữ sinh kia hẳn là nên thấy cảm kích đi.
Phải đến chiều muộn, đứng trước cửa tiệm, Nam Nhã mới hay tin. Trong cửa hàng văn phòng phẩm sát vách có mấy học sinh nhắc đến Chu Lạc, cái tên này lọt vào tai, Nam Nhã theo bản năng mà để ý đến, cứ nghĩ lại là chuyện cậu đứng nhất trong kỳ sát hạch, hóa ra lại là cậu phải vào viện, suýt thì chết. Nam Nhã kéo cửa cuốn được một nửa, khựng lại ở cửa hồi lâu.
Nhớ tới cậu nói: “Không phải thích kiểu đó. Nam Nhã, em đối với chị, là liều mạng thích đến muốn chết.”
Nam Nhã mấy lần đi ngang qua tiệm tạp hóa, xác định bố Chu và Lâm Quế Hương đều đã về nhà, mới lên đường đến bệnh viện.
Nàng vào phòng bệnh, khóa cửa lại.
Đi tới bên giường, trông thấy cậu thiếu niên đang nằm, nhắm mắt ngủ, sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy, tay phải lộ ra bên ngoài tấm chăn mỏng, trên tay gắn kim truyền dịch.
Nam Nhã nhẹ nhàng kéo chăn, che tay lại cho cậu, rồi liếc cậu một cái, xoay người định rời đi.
“Em cứ nghĩ chị sẽ không tới thăm em.”
Nam Nhã quay đầu, đón ánh mắt thẳng tắp mà rười rượi của cậu, nàng dời mắt, rồi lại chuyển về, hỏi: “Cậu có khỏe không?”
Chu Lạc khó khăn ngồi dậy, cong lưng, quay sang nhìn nàng chòng chọc.
“Không khỏe thì chị sẽ làm gì?”
Nàng thở dài một tiếng: “Chu Lạc…”
“Đừng có coi em là trẻ con! Em bình đẳng với chị!” Cậu lớn tiếng nói, đầy giọng phẫn nộ và không cam lòng.
Nam Nhã dừng lại.
“Sao chị không phản bác đi?” Cậu yếu ớt mà hung hăng. Rõ ràng hận nàng muốn chọc nàng tức điên lên, thầm nghĩ phải chặn cho nàng một câu cũng không nói nổi, nhưng thấy nàng nghẹn lời không đáp lại cảm thấy khó chịu; vẫn là hết lần này tới lần khác muốn nghe nàng nói, muốn nghe nàng thăm hỏi cậu vài câu, quan tâm cậu mấy lời.
“Sao lại thành ra thế này? Nghe nói suýt nữa thì xảy ra chuyện lớn…rất nguy hiểm.” Nàng đút hai tay vào túi áo, lớp vải nổi lên hình quả đấm.
Mới nghe chút thân thiết này thôi, lòng Chu Lạc đã mềm nhũn, mềm đến nát bét, chỉ là trên mặt vẫn như trước không có biểu cảm gì: “Thách đấu với bạn, uống hai chai rượu đế, nhưng cơ địa của em hình như không uống được rượu… Không phải vì chị, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Ừ.”
Nghe cậu nói xong, Nam Nhã cũng chẳng thể nói thêm gì.
Hai người im lặng ngồi đối diện nhau, không chút tiếng động.
Dù rằng như vậy, Chu Lạc cũng mong thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc ấy, bởi vì lúc đó, ánh mặt trời mùa đông rọi vào, rải lên người cậu, đem đến cho cậu một cảm giác vô cùng ấm áp.
“Đàn chị.”
Cậu lại gọi nàng như vậy, nàng ngẩng đầu: “Ừ?”
Cậu nói: “Chị không tin, đúng không?”
Nàng nhìn cậu.
Cậu nói: “Chị không tin em thật lòng thích chị, như một người con trai thích một người con gái, đúng không?”
Nam Nhã nói: “Tôi tin.”
Chu Lạc nói: “Nhưng đối với chị, em thật lòng hay không cũng chẳng quan trọng, đúng không?”
Nắng chiếu lên khuôn mặt nàng nhạt nhòa, nàng làm thinh, cậu đã rõ đáp án, vẫn như cũ không một lời mà đâm được người ta đau đến vậy. Cậu nhất thời đầy bụng ấm ức, ấm ức đến cơ hồ muốn khóc nức lên, chỉ muốn lưỡi đao của nàng đâm sâu thêm nữa, đâm cậu chết luôn càng tốt.
“Có đúng không?”
“Chu Lạc…” nàng ngẩng đầu.
“Có đúng không?” Cậu thiếu niên nắm chặt góc chăn, sắc mặt trắng bệch, “Chị nói xem có đúng không?”
Nàng há miệng, cuối cùng nói: “Đúng.”
Chu Lạc nhìn nàng đăm đăm, cũng không động đậy lấy một cái.
“Chu Lạc, tôi hiện tại căn bản không có tâm tình lo chuyện này của cậu. Tôi…”
“Chị có thích em không?” môi cậu tái nhợt, cố chấp đến thê thiết, “Chị nói đi, chị có thích em không?”
Nam Nhã nhìn cậu.
“Chị nói đi!”
“…Tôi không thích cậu. Tôi chưa từng coi cậu là một người đàn ông trưởng thành mà cân nhắc đến.”
Những lời này như có tính hủy diệt. Chu Lạc nhìn nàng chằm chằm, nước mắt trong khoảnh khắc dâng lên vành mắt.
Nam Nhã ngẩn ra.
Cậu ngã vật xuống giường, giơ tay lên che mắt, một dòng lệ trong suốt từ khóe mắt chảy vào chân tóc, lặng lẽ không một tiếng động.
Tay cậu thiếu niên run run, bả vai cũng đang run, lồng ngực cũng run rẩy. Cậu che mắt, nước mắt không ngừng từ đuôi mắt lăn xuống tóc, đôi môi trắng bệch không ngừng run rẩy, nỗi tủi thân trào lên.
Nam Nhã đứng dậy, kéo tay cậu: “Chu Lạc, cậu đừng khóc…”
Cậu cố sức ngăn nàng lại, che kín đôi mắt không cho nàng xem.
“Chu Lạc…” nàng kéo cậu.
“Không cần chị lo!” cậu chợt xoay người sang chỗ khác, toàn thân lẩy bẩy, không dừng được mà nức nở, dáng vẻ của một đứa trẻ đang bị tổn thương mà nghiêm túc khóc, giống như trong lòng là cả một bầu trời ấm ức.
Nam Nhã nhấc tay, vuốt tóc cậu, phát hiện cậu khóc đến đầy người mồ hôi. Nàng nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, từng cái từng cái: “Tôi không thích cậu, không phải thích kiểu đó.”
Chu Lạc bỗng im bặt.
Cậu nghiêng đầu quay sang, vành mắt đỏ ửng nâng đôi mắt chằm chằm ngó nàng: “Kiểu nào cơ?”
“Kiểu của một cô gái thích một chàng trai.” Nam Nhã ngồi ở mép giường, thở dài một cái, “Tôi thích cậu, là giống như thích một…” nàng thoáng cụp mắt, rồi lại ngước lên, “Một người bạn, một tri kỷ… Chính là thích kiểu này.”
Mắt Chu Lạc lóe lên một tia sáng, trong tình yêu chính là như vậy, liều mạng tìm kiếm hi vọng: “Không phải kiểu thích một đứa trẻ?”
“…” Nam Nhã lắc đầu, “Không phải.”
Chu Lạc lập tức ngồi dậy: “Vậy sao nãy chị không nói rõ ra đi, hại em phải đau lòng một trận.”
Nam Nhã: “…”
Chu Lạc xác nhận lại: “Nói chung là có thích, đúng không?”
Nam Nhã cụp mắt xuống: “Chuyện này cậu còn muốn nói mấy lần nữa?”
Chu Lạc nói: “Vậy chị có thể đem kiểu thích đối với em thăng hoa lên một bậc nữa không? Chị từ nay trở đi mỗi ngày đều nghĩ đến em, có được không?”
Nam Nhã bất đắc dĩ: “Chu Lạc, cậu giờ lại giống một tên nhóc rồi đó.”
Chu Lạc ngẩn người, hạ mắt xuống, rồi lại nhìn nàng, giọng mất mát: “Chị vẫn sẽ ở với hắn sao? Chị mãi mãi sẽ không rời khỏi hắn? Em không hiểu, hắn không tốt, sao chị lại muốn…”
“Tôi biết.” Nam Nhã nói.
Nhìn khuôn mặt bỗng trở nên điềm tĩnh của nàng, Chu Lạc ý thức được điều gì, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Em biết ngay có vấn đề mà. Sao chị lại đột nhiên rút đơn kiện? Có phải hắn lại làm gì không?”
Nam Nhã từ chối cho ý kiến. Trong hành lang chợt vang lên tiếng bước chân, Nam Nhã quay đầu liếc mắt nhìn ra cửa, đứng dậy nói: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi phải đi rồi.”
Chu Lạc cực kỳ lưu luyến, kéo nàng lại. Nam Nhã quay đầu, cậu bày ra vẻ mặt bị bỏ rơi đến là đáng thương, nhỏ giọng nói: “Chị ở lại với em lúc nữa đi.”
Nam Nhã trầm mặc giây lát, nói: “Chu Lạc, tôi phải đi.”
Chính vào khoảnh khắc ấy, Chu Lạc nhìn ra được từ ánh mắt nàng, nàng nói nàng phải đi, là còn mang một tầng nghĩa khác.
Chu Lạc ngẩn ra, trong lòng trống rỗng.
Cậu ngẩn ngơ nhìn nàng, một lúc lâu, đôi môi tái nhợt run rẩy, đau đớn nói: “Chị không thể chờ em một chút sao?”
Nam Nhã cũng nhìn cậu, sóng mắt khẽ động, không rõ là cảm động hay biết ơn, hay là điều gì khác.
Chu Lạc nói: “Chờ em đỗ đại học, chờ em lớn lên, em đưa chị đi, có được không? Em thề với chị.”
Nam Nhã khẽ cười, là cười thật lòng, nhưng chung quy vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tại sao?” cậu gần như nghẹn ngào, cậu đã lấy mọi thứ ra để có thể giữ nàng ở lại, lấy cả tương lai của mình để đánh cuộc.
“Không phải cậu không tốt, Chu Lạc.” Nam Nhã nói, “Là tôi sẽ không đem vận mệnh của mình đặt vào tay một người đàn ông.”
Nàng nhìn cậu.
Cậu nói: “Chị không tin em thật lòng thích chị, như một người con trai thích người con gái, đúng không?”
Nam Nhã nói: “Tôi tin.”
Chu Lạc nói: “Nhưng đối với chị, em thật lòng hay không cũng chẳng quan trọng, đúng không?”
Nắng chiếu lên khuôn mặt nàng nhạt nhòa, nàng làm thinh, cậu đã rõ đáp án, vẫn như cũ không một lời mà lại đâm người ta đau đến vậy. Cậu nhất thời đầy bụng ấm ức, ấm ức đến cơ hồ muốn khóc nức lên, chỉ muốn lưỡi đao của nàng đâm sâu thêm nữa, đâm chết cậu luôn càng tốt.
Ngày đầu tiên của năm mới, Chu Lạc đánh một giấc đến chiều mới chịu dậy. Trong nhà không có ai, cậu qua quýt ăn nốt thức ăn còn thừa rồi đi tới tiệm tạp hóa, biết đâu lại gặp được Nam Nhã và Uyển Loan.
Đang đi trong hẻm, lại bị Trương Thanh Lý chặn đầu. Chu Lạc lúc này mới nhớ tới chuyện được Trương Thanh Lý tỏ tình tối qua. Chu Lạc gãi đầu, kiên trì đi lên, còn chưa mở miệng Trương Thanh Lý đã biết cậu định nói gì, giành nói trước: “Tớ tới là muốn nói cho cậu biết, tối qua là tớ với Khương Băng Băng chơi thật hay thách, cậu không cần để tâm.”
Chu Lạc như trút được gánh nặng, nói: “Ồ, vậy thì tốt, dọa tôi chết khiếp.”
Trương Thanh Lý trong lòng thắt lại, ngoài mặt cười hỏi: “Giờ cậu định đi đâu thế?”
“Tiệm tạp hóa.”
“Đúng lúc tớ muốn qua mua đồ.” Trương Thanh Lý sóng vai đi cùng cậu, lại hỏi, “Cậu tối qua vội vội vàng vàng chạy đi đâu vậy? Sau đó mọi người cũng chẳng thấy cậu.”
“Đi tìm một người bạn.” Chu Lạc cúi đầu, vuốt mũi, trong lúc lơ đãng cười cười. Lại không biết rằng vẻ mặt đó đã bán đứng mình.
“Bạn nào vậy?”
“Mấy cậu không biết đâu.” Chu Lạc nói.
Trương Thanh Lý không hỏi lại, đến tiệm tạp hóa mua một túi đồ ăn vặt rồi đi.
Chu Lạc ở tiệm băng đĩa đợi một ngày cũng không thấy Nam Nhã tới. Sẩm tối, cậu theo giờ thường ngày mà chạy tới cửa sau tiệm xường xám đẩy một cái, cửa khóa.
Chu Lạc vòng ngược lên sườn núi lượn ra mặt tiền cửa tiệm, vậy mà lại đóng cửa. Chu Lạc không biết nàng là đóng cửa sớm hay cả ngày nay không mở cửa, cũng không tiện hỏi những chủ tiệm xung quanh, đành chạy tới nhà Nam Nhã xem, cổng khóa chặt.
Chẳng lẽ là đi thăm người thân? Nhưng Nam Nhã làm gì có thân thích nào ngoài bà mẹ kế Hồ Tú đâu. Chu Lạc lại chạy tới bệnh viện, vẫn không thấy Nam Nhã. Chỉ nghe nói Hồ Tú bệnh tình chuyển nặng, đã vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Chu Lạc tìm Nam Nhã khắp hơn, chỉ thiếu điều chạy hết cả trấn.
Chu Lạc cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau lại chạy tới tiệm xường xám, vẫn không mở cửa, tới nhà trẻ cũng không đợi được Nam Nhã đưa Uyển Loan đi học.
Một người lớn như vậy có thể đi đâu?
Chu Lạc dần hoảng hốt, trong lòng luôn có một dự cảm không lành. Đến tận trưa hôm đó tan học, cậu qua tiệm tạp hóa, mới nghe được một đám đàn bà con gái buôn chuyện, Trần Linh nói: “Ôi dào, Nam Nhã rút đơn ly hôn rồi. Tôi đã bảo cô ta ngay từ đầu vốn là không muốn ly hôn mà, chỉ ỷ vào chuyện được chồng yêu chiều mà làm mình làm mẩy thôi. Còn lâu mới dám làm thật.”
“Có khi nào tại kết quả truy ra cô ta mới là người sai nên sợ làm lớn sẽ bị mất mặt không?”
Cả người Chu Lạc như muốn vỡ tan, cậu không biết tâm tình mình ra sao mà chạy được tới tiệm xường xám nữa. Lần này rốt cuộc cũng đã mở cửa.
Nam Nhã vẫn giống như Nam Nhã của năm 1999, áo dạ len trắng khoác ngoài, bên trong là xường xám phấn hồng thêu hoa, mái tóc đen búi cao, vẫn đẹp như năm trước.
Nhưng lần này, cậu sợ rằng giữa bọn họ đã là cả một thiên niên kỷ cách trở.
Nàng đang gấp quần áo lại bỏ vào túi cho khách, nhìn thấy Chu Lạc mặt mày trắng bệch xông vào, khó hiểu nhìn cậu một cái.
Vị khách cầm túi giấy rời đi.
Nam Nhã nói: “Sao lại qua đây giờ này?” Nàng nói xong không thấy đáp lại, quay đầu nhìn cậu, Chu Lạc đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng chằm chằm, vẫn không nhúc nhích.
Nam Nhã ngẩn người, cúi xuống nhìn trang phục của mình rồi lại nhìn cậu, nhàn nhạt cười: “Sao thế?”
Chu Lạc khóe miệng động đậy: “Chị không ly hôn nữa?”
Nam Nhã sững lại, chợt tắt nụ cười, lãnh đạm nói: “Ừ.”
“Tại sao?”
Nam Nhã nhất thời không nói gì.
Chu Lạc không đợi được nàng trả lời, tiến lên một bước, bi phẫn: “Hắn nói gì mà chị lại tin hắn? Hắn sẽ không thay đổi đâu, hắn sẽ lại ức hiếp chị, hành hạ chị! Chị sao lại vẫn muốn ở bên hắn?”
Nam Nhã nhìn cậu, tựa hồ đang tiêu hóa phản ứng kịch liệt của cậu: “Chu Lạc…”
“Xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Nam Nhã lại im lặng, cụp mắt xuống.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao chị lại thay đổi thái độ, trước đây chị đâu có nói như vậy.”
Nam Nhã ngẩng đầu: “Tôi nói cho cậu biết khi nào?”
“Ngày cuối cùng của năm 1999, em đứng ngoài cửa đã nghe thấy hết rồi. Còn có đêm đó nữa, chị nói hãy chúc chị thuận buồm xuôi gió, rõ ràng là không muốn ở với hắn nữa. Em biết mà! Chị sao lại rút đơn kiện?”
Nam Nhã thất thần, trầm mặc nửa khắc, nói: “Chu Lạc, đây không phải chuyện cậu nên quản.”
“Sao lại không phải? Em… Chị biết em…” Cậu khẽ cắn môi, bao nhiêu tâm tư cảm xúc lại không thể thành lời, “…Chị không thể tiếp tục ở với hắn, em không thể nhìn chị lại nhảy vào hố lửa.”
Nam Nhã cúi đầu, bình thản nói: “Hắn không phải hố lửa, hắn… Dù sao cũng là bố của Uyển Loan, hẳn vẫn nên cho hắn một cơ hội nữa.”
“Chị điên rồi sao?!” Chu Lạc như muốn sụp đổ, “Hắn là một con quỷ! Hắn đánh chị thế nào, chị quên rồi ư? Hắn sẽ hành chị đến chết! …Chị đừng như vậy Nam Nhã, ngày đó em nghe được, chị nói là chị sẽ đem Uyển Loan rời xa hắn mà, chị không thể như thế…”
Nam Nhã quay mặt sang chỗ khác, dường như chán ghét phải dính vào đề tài này, nhàn nhạt cắt lời: “Coi như tôi vẫn còn tình cảm với hắn đi, mặc kệ hắn xấu tính ra sao, tôi cũng không thể rời khỏi hắn, được không?”
Chu Lạc như bị sét đánh, ngẩn ra tại chỗ.
Nam Nhã thậm chí còn không ngẩng lên nhìn cậu, xoay người ra phía khác: “Cậu về đi, đây không phải chuyện cậu nên quản.”
“Chị không thể như vậy.” Giọng Chu Lạc run lên, cơ hồ sắp bật khóc, “Nam Nhã, chị không thể như vậy.”
Nam Nhã không quay đầu lại, hỏi: “Tôi sao lại không thể như vậy?”
“Chị không thể như vậy…bởi vì…” Giọng cậu run rẩy đến méo mó, “Em thích chị. Nam Nhã, em thích chị.”
Bóng lưng Nam Nhã sững lại hồi lâu. Chu Lạc đứng sau lưng nàng, nhìn nàng, gần như muốn khóc, chỉ mong nàng quay đầu lại.
Rốt cuộc, nàng cũng quay lại nhìn thẳng vào mắt cậu, nhẹ giọng hỏi: “Chu Lạc, cậu từng bị cảm nắng chưa?”
Chu Lạc thẫn thờ gật đầu.
“Có khó chịu không?”
Chu Lạc lại gật đầu.
Nam Nhã nhẹ nhàng nói: “Cậu nhóc chóng quên này, thích một người cũng như khó chịu vì bị cảm nắng vậy, trở về tắm rửa rồi ngủ một giấc, một tuần sau sẽ ổn lại thôi.”
Chu Lạc thê lương cười, lắc đầu: “Không phải thích kiểu đó. Không phải thích kiểu cảm nắng đó.”
Nam Nhã nói: “Ông cụ non, còn kiểu nào nữa chứ.”
Chu Lạc nói: “Kiểu đến muốn chết.”
“…”
“Nam Nhã, em đối với chị, là liều mạng thích đến muốn chết.” Cậu khẽ mỉm cười, nom còn khó coi hơn khóc, “Em không biết làm sao bây giờ nữa, chị nói cho em biết phải làm sao đi?”
Ánh mắt nàng chớp sáng, nhìn cậu hồi lâu.
Cậu cứ như người rơi xuống nước cố níu lấy cọng cỏ, thấy được tia sáng chớp lên trong mắt nàng, cậu tha thiết chờ đợi, đợi nàng hồi tâm chuyển ý, nhưng cuối cùng, nàng chỉ cúi đầu quay mặt đi, nói: “Về đi, đừng nói linh tinh nữa.”
…
Chu Lạc giải đề được một nửa, đột nhiên ngẩng đầu, nhận ra mình đang ngồi trong lớp học. Chạng vạng của ngày đông tối tăm ảm đạm, tranh tối tranh sáng với ánh đèn huỳnh quang, đám học sinh vùi đầu khẩn trương ôn tập, trên tấm bảng đen dán bốn chữ “Bứt phá về đích” thật to.
Chớp mắt một cái, cậu chợt ngẩn ngơ, không biết vì sao mình lại ngồi đây, thậm chí còn không biết cái nơi quen thuộc này là đâu, cái bàn cái ghế kia, những cô cậu bạn kia, con chữ trên bảng kia, có quan hệ gì với câu.
À, cậu là học sinh lớp mười hai, là một thiếu niên không biết trời cao đất rộng là gì, ở cái tuổi này, trong tay chẳng có gì cả, lại hết lần này đến lần khác muốn có tất thảy, còn vọng tưởng rằng tương lai trước mắt mọi thứ đều sẽ về được tay mình.
Kiêu căng tự đại biết bao, suy nghĩ ngớ ngẩn biết bao. Cho nên hiện thực mới mượn tay nàng giáng cho cậu một đòn cảnh cáo. Cậu còn trẻ thì đã sao, cậu ưu tú thì đã sao, cậu thích bài hát nàng thích, thích đoạn thơ nàng thích, thì đã sao, cậu nguyện lòng nỗ lực, nguyện lòng gánh vác thì đã sao; cho dù có tốt hơn nữa, nàng cũng không màng.
Ai nói thiếu niên không biết vị buồn đau, người nói câu này nhất định chưa từng yêu ai thuở thiếu thời.
Chu Lạc đau đến không ngồi thẳng lên được, cúi đầu bấu chặt lấy mép bàn, sắc mặt trắng bệch.
Cậu đau khổ, bi phẫn, ấm ức, bỗng đạp một cái, tấm ván gắn ở phía trước bàn học gãy đôi, cái bàn ầm một tiếng bị đạp văng ra. Bạn học ngồi đằng trước hoảng sợ quay đầu lại.
Thầy giáo đánh mắt tới: “Chu Lạc, sao vậy?”
“Em…hơi khó chịu trong người.” giọng cậu thều thào âm được âm mất.
“Cho em nghỉ, về trước đi.” Thầy giáo đối với trò giỏi bao giờ cũng khoan dung hơn, “Gọi bạn đưa về.”
Trần Quân đang muốn trốn học, lập tức đứng dậy tới đỡ Chu Lạc; Chu Lạc không có lòng dạ nào, phiền chán hất tay cậu ta ra, xách cặp lên đi ra ngoài.
Chu Lạc ra khỏi lớp, nhìn trấn nhỏ dưới chân núi, nhìn về hướng nàng, nghĩ thầm mình vì nàng mà bi thương đến vậy, nàng lại chẳng biết chút gì, trong lòng cậu khổ sở đến muốn phun cả dịch mật ra, khóe miệng cậu nhếch lên, nở nụ cười.
Vừa cười vừa lắc đầu, cậu chân nam đá chân chiêu, lảo đảo như kẻ say rượu mà đi ra cổng trường.
Trời đông nhanh tối, tiết học cuối cùng trong ngày, cả sân trường tối mịt, tòa nhà dạy học tựa như một chiếc đèn lồng khổng lồ trong màn đêm. Chuông tan học nhanh chóng vang lên, sân trường yên tĩnh nhất thời trở nên huyên náo. Học sinh ào ra ngoài, theo hướng Chu Lạc đã đi mà ra cổng.
Trần Quân phát hiện có điều không ổn, đi theo hướng cậu ra khỏi trường, bắt gặp Chu Lạc ngồi trên bậc thang vùi đầu, không nói tiếng nào.
“Lạc, mày không phải trong người khó chịu sao, sao còn ngồi ở đây hóng mát?”
Chu Lạc không động đậy, đầu cũng chẳng ngẩng lên.
“Lạc, về nhà thôi, ngồi lâu ốm đấy.”
“Tao muốn uống rượu.” Chu Lạc nói.
“Gì cơ?”
Ánh đèn cuối cùng trong tòa nhà dạy học tắt phụt, sân trường đen kịt tĩnh mịch, giống như một ngôi mộ cổ.
Gió bấc tiêu điều, Trương Thanh Lý phì phò chạy vào cổng, một mặt vọt vào trong sân trường, một mặt mắng Trần Quân: “Cậu điên à? Cậu ấy nói muốn uống rượu là cậu lập tức cho cậu ấy uống hả!”
Trần Quân vội vội vàng vàng chạy theo, mệt muốn đứt hơi: “Tâm trạng nó không tốt, muốn mượn rượu giải sầu. Khuyên thế nào cũng không chịu về nhà ấy. Tớ nghĩ cho nó uống chút rượu rồi dụ về là được, ai ngờ nó uống vào cái là không ngừng được. Tớ sợ làm lớn chuyện nên cũng không dám tìm dì Quế Hương.”
“Cậu mua bao nhiêu?”
“Hai chai.”
“Hai chai?”
Đêm tối như mực, Trương Thanh Lý chạy vào sân trường dưới rổ bóng rổ, gió lạnh thổi tới mang mùi rượu nồng gắt mũi.
“Rượu này bao độ vậy?”
“5… 52…”
“Trần Quân cậu…!” Trương Thanh Lý tức giận vô cùng, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà mắng Trần Quân nữa, chạy tới kéo Chu Lạc, “Chu Lạc, về nhà thôi, đừng uống nữa!”
Chu Lạc cầm lấy chai rượu ngửa đầu đổ vào miệng. Trương Thanh Lý cướp không được, sốt ruột: “Cậu ấy sao lại thành ra thế này? Trần Quân, cậu qua đây giúp cái!”
Trần Quân cũng lên kéo: “Chu Lạc, về nhà đi, đừng uống nữa. Bỏ chai rượu xuống, bỏ ra…”
“Cút!”
Dưới chân đã có một cái chai rỗng nằm lăn lóc, cậu không biết lấy đâu ra sức lực, một tay đẩy cả hai người ra, giơ cái chai trong tay lên, phát hiện đã hết rượu.
Cậu đứng trong gió bấc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm đáy bình cạn kiệt, lắc lắc, đột nhiên xoay người lại đem cái chai nện lên cột bóng rổ.
Thân chai vỡ tan.
Trần Quân và Trương Thanh Lý sợ đến phát run.
Màn đêm đen đặc, Trương Thanh Lý nhìn không rõ vẻ mặt Chu Lạc nhưng có thể thấy được thân hình gầy gò của cậu lẩy bẩy trong gió lạnh.
Cậu ngồi xổm xuống, vùi đầu ôm lấy chính mình, bả vai run lên từng đợt, ban đầu là sụt sùi, dần dần khóc nức lên thành tiếng.
“…Cô ấy không biết, cô ấy chẳng biết gì cả!” Cậu khóc lớn không ngừng, “Cô ấy không tin tôi rất thích cô ấy, là thích đến muốn chết!”
Trương Thanh Lý mắt đẫm lệ, ôm lấy cậu: “Chu Lạc, Chu Lạc…”
“Tôi phải làm gì bây giờ?”
Cậu co người, ôm đầu, gào khóc.
“…Tôi còn trẻ như vậy, biết làm sao bây giờ? Cuộc sống sau này biết phải làm sao?”
Đúng vậy, phải làm sao bây giờ?
Cậu còn trẻ như vậy, đường đời còn dài, mấy ngày nay cậu đau đến mức tựa hồ như đã phải chịu đựng cả một đời. Cậu sợ, sợ không quên được, nếu như giày vò này theo cậu cả đời, thì cậu đối với tương lai cũng sợ hãi đến vô cùng vô tận, chỉ ước có thể già đi trong nháy mắt, lập tức xuống mồ luôn cho rồi.
Cậu hận nàng, hận người con gái tên Nam Nhã kia, hận cái trấn nhỏ độc địa mà nàng sinh sống.
Cậu từng đấm từng đấm đập lên lồng ngực mình, có lẽ nàng sẽ chẳng bao giờ biết được nơi này đau đớn nhường nào; cũng sẽ không bao giờ biết mấy ngày qua cậu sống không bằng chết ra sao.
Làm sao bây giờ? Cậu còn trẻ như vậy, sau này phải làm sao?
Không ai có thể trả lời cậu, chỉ có gió lạnh đêm đông và bóng tối vô tận.
Cậu thiếu niên nhỏ bé, đơn giản thuần lương, tràn ngập lý tưởng, liều lĩnh, cố chấp, không phải trắng thì là đen, không phải sống thì là chết, có vỡ đầu chảy máu cũng không chịu quay đầu.
Có lẽ hiện thực sẽ mãi mãi cứng rắn hơn bạn, cũng sẽ mãi mãi chẳng bao giờ thương xót bạn.
Khi Trần Quân và Trương Thanh Lý đưa Chu Lạc về nhà, cậu thoạt nhìn vậy mà lại vô cùng tỉnh táo, cậu vật vờ cả một đêm, nhưng từ đầu đến cuối lại không hé răng nửa lời nói ra tên của người kia.
Chu Lạc về đến cửa nhà, nói không cần tiễn nữa, cậu không say, rất tỉnh táo, lên tầng không cần người đỡ, mở khóa không cần hỗ trợ.
Nhưng hai người vẫn kiên trì đưa Chu Lạc lên tận phòng, Trương Thanh Lý thậm chí còn muốn trông cậu ngủ. Trần Quân dựa vào bàn học, bên cạnh đó là Trương Thanh Lý lau mặt lau tay cho Chu Lạc đang say giấc nồng.
Trần Quân thở dài một tiếng, quay đầu nhìn thấy lọ thuốc ngủ đặt trên bàn, lúc này mới nhớ ra nửa tháng trước Chu Lạc đã có vẻ không ổn, khi đó Chu Lạc nói bị mất ngủ, Trần Quân giúp cậu lấy thuốc, chỉ cho rằng là do áp lực học tập quá nặng, hóa ra lại là thất tình, mỗi đêm đều phải uống thuốc mới ngủ được.
Cậu ta tỉ mỉ nghĩ lại một hồi, nửa tháng nay Chu Lạc đúng là trầm mặc hơn hẳn, có điều bình thường Chu Lạc cũng không hay nói nhiều, quá nửa thời gian là vùi đầu vào học tập, mà Trần Quân mỗi ngày đều mải mê lêu lổng, nên cũng không để ý.
Ngay cả những nữ sinh xinh đẹp nhất Chu Lạc cũng chẳng đoái hoài, Trần Quân nhìn cậu thiếu niên mê mệt trên giường ngủ say như chết, cái tên mà mọi người vẫn ngỡ là kiêu ngạo ngất trời, giờ đây lại bị tình yêu dằn vặt thành sống dở chết dở thế này.
“Đi thôi, muộn chút nữa sẽ bị bố Chu phát hiện ra mất.” Trần Quân nói, “Tớ hồi nãy có nói dối họ là Chu Lạc qua nhà tớ ăn cơm rồi.”
Giữa đêm đi trong hẻm, vệt nước mắt trên mặt Trương Thanh Lý đã bị gió thổi khô, hỏi: “Nữ sinh mà Chu Lạc nói đến là ai? Tớ quan sát lâu vậy rồi, cảm thấy không phải người trong lớp mình.”
Trần Quân: “Tớ nào biết đâu? Nó chưa từng nói với tớ.”
“Cậu ấy đợt trước cao hứng vậy, nhất định là hẹn hò với cô gái đó rồi.”
“Cao hứng? Lúc nào thế?”
Trương Thanh Lý không đáp, một lát sau lại nói: “Tớ ghen tị với cô ta, cũng hận cô ta nữa… Chẳng biết, cô ta nếu biết Chu Lạc vì cô ta mà đau lòng đến vậy, sẽ có cảm giác thế nào.”
Trần Quân có vẻ không đồng tình lắm, nói: “Cảm giác con khỉ ấy. Trông Chu Lạc thế, chắc chắn là bị đá rồi. Con gái sẽ chẳng thèm đau lòng cho đứa con trai bị mình đá đâu. Cậu sau này sẽ có cơ hội thôi.”
Trương Thanh Lý sửng sốt: “Cậu ấy sẽ quên cô ta sao?”
Trần Quân nói: “Tất nhiên rồi, lúc này đang là lúc nó yếu đuối nhất, cậu cứ đối xử tốt với nó, nó lập tức sẽ quay sang thích cậu.”
Trương Thanh Lý nhất thời chồng chất tâm sự.
Hai người rẽ hai ngả về nhà.
Trương Thanh Lý đi được nửa đường, đột nhiên nghĩ tới lúc rời đi, cô không đóng cửa, nghĩ kĩ lại thì hình như Trần Quân cũng không đóng. Sân thượng nhà họ Chu gió lớn, lại đang là mùa đông, ngủ một đêm như thế, khẳng định sẽ bị lạnh.
Mặc dù không chắc chắn nhưng Trương Thanh Lý rất nhanh đã quyết định quay trở lại xem Chu Lạc, cũng có chút lòng riêng, vừa nghĩ tới dáng vẻ cậu ngủ say ngoan ngoãn mặc cô lau người cho, liền không nhịn được muốn chăm sóc cậu nhiều hơn.
Bố mẹ Chu Lạc vẫn chưa ngủ, đang xem ti vi. Trương Thanh Lý không dám kinh động đến họ, lặng lẽ lên cầu thang, đi tới cửa đẩy thử, cửa đã khóa.
Nhớ nhầm rồi?
Cô có chút mất mát, định trở xuống, lại không muốn đi một chuyến uổng công, bèn tới cạnh cửa sổ nhìn vào, nhất thời thét lên một tiếng chói tai: “Á!!!”
Cậu thiếu niên nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.
“Chu Lạc vào viện?”
“Ừ, nghe nói là ngộ độc chất cồn.”
“Ngộ độc cồn?”
“Phải, hình như trước đó mắc bệnh, nghe theo phương pháp chữa bệnh dân gian gì đó uống rượu cho chóng khỏi. Kết quả là uống nhiều quá, thân thể không chịu nổi.”
“Phương pháp dân gian? Học sinh giỏi mà lại hồ đồ vậy à.”
Khi Trương Thanh Lý bước vào lớp, vừa vặn nghe thấy bạn học bàn tán vậy.
Nhờ cứu chữa kịp thời, Chu Lạc không bị nguy hiểm gì tới tính mạng, sáng nay đã tỉnh lại.
Cậu trước đây chưa từng say rượu, tối qua lại nốc đến hai chai rượu mạnh, cơ thể không chịu được. Khi đó cậu vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, lại như thường lệ uống viên thuốc ngủ để trợ giấc, kết quả thành ra “tự sát”.
Bố mẹ Chu và bác sĩ chấp nhận lời giải thích này của Chu Lạc.
Lâm Quế Hương vô cùng tự trách, bản thân cả ngày cứ quanh quẩn lo chuyện buôn bán, không quan tâm đến tâm lí của con trai. Cậu học hành áp lực lớn nên dẫn đến tình trạng mất ngủ, bà làm mẹ mà lại không biết. Mặt khác lại lo chuyện con trai uống thuốc bị tam sao thất bản mà truyền qua truyền lại trong các cuộc chuyện phiếm, nên nhờ bác sĩ thương tình giữ bí mật chuyện con mình bị căng thẳng vì kỳ thi vào đại học cho, bác sĩ cũng biết phải trái nên vui vẻ đồng ý.
Một người khác biết tình hình thực tế là Trương Thanh Lý thì rất tự nhiên mà giữ miệng kín như bưng, mà Trần Quân là anh em với Chu Lạc, không muốn cậu trở thành trò cười, nên cũng không đả động gì đến chuyện đêm đó.
Chuông vào học vang lên, Trương Thanh Lý vào chỗ ngồi, quay đầu liếc nhìn chỗ ghế trống của Chu Lạc, không khỏi lo lắng cho tình trạng của cậu, rồi lại càng tò mò hơn chuyện nữ sinh trong lòng cậu là ai.
Chu Lạc gặp chuyện không may, cả trường đều truyền tai nhau, nữ sinh kia hẳn là nên thấy cảm kích đi.
Phải đến chiều muộn, đứng trước cửa tiệm, Nam Nhã mới hay tin. Trong cửa hàng văn phòng phẩm sát vách có mấy học sinh nhắc đến Chu Lạc, cái tên này lọt vào tai, Nam Nhã theo bản năng mà để ý đến, cứ nghĩ lại là chuyện cậu đứng nhất trong kỳ sát hạch, hóa ra lại là cậu phải vào viện, suýt thì chết. Nam Nhã kéo cửa cuốn được một nửa, khựng lại ở cửa hồi lâu.
Nhớ tới cậu nói: “Không phải thích kiểu đó. Nam Nhã, em đối với chị, là liều mạng thích đến muốn chết.”
Nam Nhã mấy lần đi ngang qua tiệm tạp hóa, xác định bố Chu và Lâm Quế Hương đều đã về nhà, mới lên đường đến bệnh viện.
Nàng vào phòng bệnh, khóa cửa lại.
Đi tới bên giường, trông thấy cậu thiếu niên đang nằm, nhắm mắt ngủ, sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy, tay phải lộ ra bên ngoài tấm chăn mỏng, trên tay gắn kim truyền dịch.
Nam Nhã nhẹ nhàng kéo chăn, che tay lại cho cậu, rồi liếc cậu một cái, xoay người định rời đi.
“Em cứ nghĩ chị sẽ không tới thăm em.”
Nam Nhã quay đầu, đón ánh mắt thẳng tắp mà rười rượi của cậu, nàng dời mắt, rồi lại chuyển về, hỏi: “Cậu có khỏe không?”
Chu Lạc khó khăn ngồi dậy, cong lưng, quay sang nhìn nàng chòng chọc.
“Không khỏe thì chị sẽ làm gì?”
Nàng thở dài một tiếng: “Chu Lạc…”
“Đừng có coi em là trẻ con! Em bình đẳng với chị!” Cậu lớn tiếng nói, đầy giọng phẫn nộ và không cam lòng.
Nam Nhã dừng lại.
“Sao chị không phản bác đi?” Cậu yếu ớt mà hung hăng. Rõ ràng hận nàng muốn chọc nàng tức điên lên, thầm nghĩ phải chặn cho nàng một câu cũng không nói nổi, nhưng thấy nàng nghẹn lời không đáp lại cảm thấy khó chịu; vẫn là hết lần này tới lần khác muốn nghe nàng nói, muốn nghe nàng thăm hỏi cậu vài câu, quan tâm cậu mấy lời.
“Sao lại thành ra thế này? Nghe nói suýt nữa thì xảy ra chuyện lớn…rất nguy hiểm.” Nàng đút hai tay vào túi áo, lớp vải nổi lên hình quả đấm.
Mới nghe chút thân thiết này thôi, lòng Chu Lạc đã mềm nhũn, mềm đến nát bét, chỉ là trên mặt vẫn như trước không có biểu cảm gì: “Thách đấu với bạn, uống hai chai rượu đế, nhưng cơ địa của em hình như không uống được rượu… Không phải vì chị, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Ừ.”
Nghe cậu nói xong, Nam Nhã cũng chẳng thể nói thêm gì.
Hai người im lặng ngồi đối diện nhau, không chút tiếng động.
Dù rằng như vậy, Chu Lạc cũng mong thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc ấy, bởi vì lúc đó, ánh mặt trời mùa đông rọi vào, rải lên người cậu, đem đến cho cậu một cảm giác vô cùng ấm áp.
“Đàn chị.”
Cậu lại gọi nàng như vậy, nàng ngẩng đầu: “Ừ?”
Cậu nói: “Chị không tin, đúng không?”
Nàng nhìn cậu.
Cậu nói: “Chị không tin em thật lòng thích chị, như một người con trai thích một người con gái, đúng không?”
Nam Nhã nói: “Tôi tin.”
Chu Lạc nói: “Nhưng đối với chị, em thật lòng hay không cũng chẳng quan trọng, đúng không?”
Nắng chiếu lên khuôn mặt nàng nhạt nhòa, nàng làm thinh, cậu đã rõ đáp án, vẫn như cũ không một lời mà đâm được người ta đau đến vậy. Cậu nhất thời đầy bụng ấm ức, ấm ức đến cơ hồ muốn khóc nức lên, chỉ muốn lưỡi đao của nàng đâm sâu thêm nữa, đâm cậu chết luôn càng tốt.
“Có đúng không?”
“Chu Lạc…” nàng ngẩng đầu.
“Có đúng không?” Cậu thiếu niên nắm chặt góc chăn, sắc mặt trắng bệch, “Chị nói xem có đúng không?”
Nàng há miệng, cuối cùng nói: “Đúng.”
Chu Lạc nhìn nàng đăm đăm, cũng không động đậy lấy một cái.
“Chu Lạc, tôi hiện tại căn bản không có tâm tình lo chuyện này của cậu. Tôi…”
“Chị có thích em không?” môi cậu tái nhợt, cố chấp đến thê thiết, “Chị nói đi, chị có thích em không?”
Nam Nhã nhìn cậu.
“Chị nói đi!”
“…Tôi không thích cậu. Tôi chưa từng coi cậu là một người đàn ông trưởng thành mà cân nhắc đến.”
Những lời này như có tính hủy diệt. Chu Lạc nhìn nàng chằm chằm, nước mắt trong khoảnh khắc dâng lên vành mắt.
Nam Nhã ngẩn ra.
Cậu ngã vật xuống giường, giơ tay lên che mắt, một dòng lệ trong suốt từ khóe mắt chảy vào chân tóc, lặng lẽ không một tiếng động.
Tay cậu thiếu niên run run, bả vai cũng đang run, lồng ngực cũng run rẩy. Cậu che mắt, nước mắt không ngừng từ đuôi mắt lăn xuống tóc, đôi môi trắng bệch không ngừng run rẩy, nỗi tủi thân trào lên.
Nam Nhã đứng dậy, kéo tay cậu: “Chu Lạc, cậu đừng khóc…”
Cậu cố sức ngăn nàng lại, che kín đôi mắt không cho nàng xem.
“Chu Lạc…” nàng kéo cậu.
“Không cần chị lo!” cậu chợt xoay người sang chỗ khác, toàn thân lẩy bẩy, không dừng được mà nức nở, dáng vẻ của một đứa trẻ đang bị tổn thương mà nghiêm túc khóc, giống như trong lòng là cả một bầu trời ấm ức.
Nam Nhã nhấc tay, vuốt tóc cậu, phát hiện cậu khóc đến đầy người mồ hôi. Nàng nhẹ nhàng vỗ đầu cậu, từng cái từng cái: “Tôi không thích cậu, không phải thích kiểu đó.”
Chu Lạc bỗng im bặt.
Cậu nghiêng đầu quay sang, vành mắt đỏ ửng nâng đôi mắt chằm chằm ngó nàng: “Kiểu nào cơ?”
“Kiểu của một cô gái thích một chàng trai.” Nam Nhã ngồi ở mép giường, thở dài một cái, “Tôi thích cậu, là giống như thích một…” nàng thoáng cụp mắt, rồi lại ngước lên, “Một người bạn, một tri kỷ… Chính là thích kiểu này.”
Mắt Chu Lạc lóe lên một tia sáng, trong tình yêu chính là như vậy, liều mạng tìm kiếm hi vọng: “Không phải kiểu thích một đứa trẻ?”
“…” Nam Nhã lắc đầu, “Không phải.”
Chu Lạc lập tức ngồi dậy: “Vậy sao nãy chị không nói rõ ra đi, hại em phải đau lòng một trận.”
Nam Nhã: “…”
Chu Lạc xác nhận lại: “Nói chung là có thích, đúng không?”
Nam Nhã cụp mắt xuống: “Chuyện này cậu còn muốn nói mấy lần nữa?”
Chu Lạc nói: “Vậy chị có thể đem kiểu thích đối với em thăng hoa lên một bậc nữa không? Chị từ nay trở đi mỗi ngày đều nghĩ đến em, có được không?”
Nam Nhã bất đắc dĩ: “Chu Lạc, cậu giờ lại giống một tên nhóc rồi đó.”
Chu Lạc ngẩn người, hạ mắt xuống, rồi lại nhìn nàng, giọng mất mát: “Chị vẫn sẽ ở với hắn sao? Chị mãi mãi sẽ không rời khỏi hắn? Em không hiểu, hắn không tốt, sao chị lại muốn…”
“Tôi biết.” Nam Nhã nói.
Nhìn khuôn mặt bỗng trở nên điềm tĩnh của nàng, Chu Lạc ý thức được điều gì, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Em biết ngay có vấn đề mà. Sao chị lại đột nhiên rút đơn kiện? Có phải hắn lại làm gì không?”
Nam Nhã từ chối cho ý kiến. Trong hành lang chợt vang lên tiếng bước chân, Nam Nhã quay đầu liếc mắt nhìn ra cửa, đứng dậy nói: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi phải đi rồi.”
Chu Lạc cực kỳ lưu luyến, kéo nàng lại. Nam Nhã quay đầu, cậu bày ra vẻ mặt bị bỏ rơi đến là đáng thương, nhỏ giọng nói: “Chị ở lại với em lúc nữa đi.”
Nam Nhã trầm mặc giây lát, nói: “Chu Lạc, tôi phải đi.”
Chính vào khoảnh khắc ấy, Chu Lạc nhìn ra được từ ánh mắt nàng, nàng nói nàng phải đi, là còn mang một tầng nghĩa khác.
Chu Lạc ngẩn ra, trong lòng trống rỗng.
Cậu ngẩn ngơ nhìn nàng, một lúc lâu, đôi môi tái nhợt run rẩy, đau đớn nói: “Chị không thể chờ em một chút sao?”
Nam Nhã cũng nhìn cậu, sóng mắt khẽ động, không rõ là cảm động hay biết ơn, hay là điều gì khác.
Chu Lạc nói: “Chờ em đỗ đại học, chờ em lớn lên, em đưa chị đi, có được không? Em thề với chị.”
Nam Nhã khẽ cười, là cười thật lòng, nhưng chung quy vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tại sao?” cậu gần như nghẹn ngào, cậu đã lấy mọi thứ ra để có thể giữ nàng ở lại, lấy cả tương lai của mình để đánh cuộc.
“Không phải cậu không tốt, Chu Lạc.” Nam Nhã nói, “Là tôi sẽ không đem vận mệnh của mình đặt vào tay một người đàn ông.”
/17
|