NGOẠI TRUYỆN MỘT: T âm SỰ CỦA LỖ NGUY
Tôi đang vô cùng lo lắng, bởi tôi nhận ra mình rất nặng lòng với cô ấy.
Tôi nghĩ có lẽ mình đã sai, vốn chỉ là câu cảm thán nhất thời, nhưng tôi lại buột miệng không đúng lúc. Tôi không nên đưa ra yêu cầu với cô ấy lúc này. Cô ấy không thích hợp với lời tỏ tình chóng vánh, nhưng nhìn pháo hoa lãng mạn rực rỡ khắp trời, cả ánh mắt long lanh sáng ngời của cô ấy, tôi bỗng thấy một đêm đông như thế thật thích hợp để tỏ tình. Có điều, thời cơ vẫn chưa chín muồi, tôi đã nắm bắt sai thời cơ, thế là sai một ly đi một dặm.
Chỉ có thể nói, tôi vẫn chưa thực sự hiểu về cô ấy.
Vào lúc pháo hoa nở rực trên nền trời, tôi thậm chí cho rằng người con gái ấy đã động lòng. Dù cô ấy không nói lời nào, nhưng tôi tưởng rằng mình có nhiều hy vọng, đêm nay, mình sẽ chính thức bước vào trái tim cô ấy. Có lẽ người đàn ông đến trước đã để lại ảnh hưởng nghiêm trọng trong lòng cô ấy, song tôi vẫn cố chấp cho rằng, mình cũng đẹp trai phong độ, chắc hẳn cô ấy cũng phải có chút để ý mới phải, không thể không thích được. Lúc viết số điện thoại của mình vào lòng bàn tay cô ấy, tôi không tài nào hình dung nổi, mình đã viết với trái tim lâng lâng hồ hởi nhường nào. Tôi cứ ngỡ mọi thứ thuận lợi như nước đổ xuống kênh, tưởng mai hoặc ngày kia sẽ nhận được lời đồng ý của cô ấy, tưởng rằng mộng ước bao năm sắp thành sự thật, thế nhưng...
Không có, chẳng có gì xảy ra cả.
Ngày hôm sau, nhìn thấy chiếc áo khoác cô ấy gửi tới lúc tôi vắng nhà, trái tim tôi bắt đầu ủ rũ. Tôi nghĩ, có lẽ cô ấy sẽ gọi một cuộc điện thoại, nói với tôi rằng áo khoác đã được đem đến tận nhà. Tôi chỉ cần cô ấy gọi cho mình một cuộc, sau đó, mọi chuyện đều chẳng cần cô ấy chủ động. Nhưng mà, đợi mãi cũng không nhận được cuộc điện thoại nào, rất lâu sau, tôi mới tỉnh ngộ, thì ra đối với cô ấy, mình chẳng là gì cả, cô ấy chẳng buồn bận tâm...
Song tôi lại canh cánh trong lòng mãi...!
Lúc nằm trên giường bệnh, nhìn cô ấy ôm hoa, đứng sau lưng chú Trương quan sát tôi với ánh mắt long lanh, tôi đã mỉm cười không tự chủ, nhận ra ngay, đây chính là cô bé đứng dưới cái nắng chói chang ngày nào, giờ đã trở thành một cô gái dịu dàng hiền hậu. Chú Trương bảo muốn giới thiệu cô ấy cho tôi, tôi đã nhanh chóng gật đầu đồng ý, khiến chú thừ người vài giây. Không sai, bao chú bác muốn giới thiệu bạn gái cho tôi, nhưng tôi chưa từng nhận lời một ai.
Con gái vây quanh tôi cũng rất nhiều, rất nhiều. Tôi nghĩ có lẽ mình khá được yêu thích, song cô ấy lại luôn né tránh tôi. Nếu cô ấy để tâm đến tôi hơn một chút, cô ấy sẽ biết kỳ thực tôi đã vì cô ấy mà cảm thấy đau lòng.
Tôi thực sự chưa hiểu cô ấy, cũng đánh giá sai năng lực của mình. Tôi chỉ biết mình đã sai, sai một ngàn lần, một vạn lần. Tôi sai bởi đã tỏ tình nhanh quá, là ai đã nói, người nào nói lời yêu trước người ấy tất sẽ đại bại!
Cô ấy có gì sai chứ? Chẳng qua cô ấy không thích tôi mà thôi...
Không sao cả, cô ấy không thích tôi cũng chẳng sao cả. Tôi sẽ gặp được người khác mà!
Chỉ là lần sau, tôi sẽ không để lại số điện thoại trên lòng bàn tay cô gái ấy nữa.
***
“Tôi không muốn làm tổn thương em, chỉ là tôi không thể yêu em.” Tôi nói thế với Lý Hàm, nước mắt cô ta tuôn ra như mưa.
Tôi chưa từng thấy cô gái nào khóc lóc thê thảm nhường này trước mặt mình. Tôi có cảm giác tội lỗi, nhưng cảm giác ấy chẳng thấm vào đâu. Nó không thể khiến tôi đau đớn đến tan nát tâm can như buổi tối đứng dưới gốc cây hoa quế hôm nào.
Sau khi đưa Ân Khả đến bệnh viện, rồi nói dối rằng mình đã có bạn gái, tôi lái xe đến khách sạn gặp gỡ bạn bè. Dưới sự giới thiệu của họ, tôi và Lý Hàm có khả năng trở thành người yêu. Tôi nghĩ, dù không có Ân Khả, tôi vẫn có thể gặp người khác, biết đâu Lý Hàm chính là người con gái đó.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, trong khi tôi còn chưa động lòng, thì Lý Hàm đã chen vào mọi ngóc ngách cuộc sống của tôi, trừ trái tim tôi. Thậm chí tôi cảm thấy kỳ quái, không biết cô ta đã gặp bố mẹ tôi lúc nào, đã thân quen với bạn bè tôi bao giờ mà có thể cười đùa tự nhiên như thế.
Không phải tôi không nhận ra những điều cô ta làm vì mình, nhưng sau lần gặp Ân Khả ở câu lạc bộ đánh trận giả, tất thảy những thứ đó đều tan thành tro bụi.
Hứa Thừa Cơ nói, Ân Khả và Lý Hàm căn bản là hai người thuộc hai tầng lớp khác nhau, nhưng nếu nó về điều kiện thì Lý Hàm hơn Ân Khả rất nhiều.
Tôi không muốn so sánh Ân Khả với người khác. Thì ra trên đời này quả nhiên có một người chiếm vị trí không sao lay chuyển và cũng chẳng ai thay thế được trong lòng tôi.
Tôi nói thẳng với Hứa Thừa Cơ, mình muốn có Ân Khả.
Thừa Cơ nói, cho tôi một tháng, nếu trong khoảng thời gian này tôi không thể khiến cô ấy đồng ý thì cậu ấy sẽ chẳng khách khí nữa.
Về phần Lý Hàm, tôi không muốn làm tổn thương cô ta, chỉ là tôi không cách nào yêu cô ta được.
***
Tôi lao trong màn mưa, dừng xe trước cửa cơ quan cô ấy, muốn nhìn thấy cô ấy, muốn được ở gần cô ấy hơn, muốn được thấy ánh đền hắt qua song sắt loang lổ trên phòng cô ấy. Như thế cũng đủ giúp tôi ấm áp hơn dù đang đứng trong mưa gió. Một tháng đã hết, tôi vô cùng tự tin rằng sẽ khiến cô ấy gần gũi mình hơn, sau đó cô ấy sẽ tiếp nhận tôi, thế nhưng, tôi đã sai rồi, chuyện đời quả không như là mơ. Cô ấy lại quay về với vỏ ốc của mình, không muốn ai chạm vào cả.
Tôi chẳng biết mình có thể đứng đây trong bao lâu, nửa tiếng, một tiếng, hay cả đêm? Nước mưa đã ướt đẫm bờ vai ống quần tôi, tiếng mưa tí tách rơi không biết bao nhiêu lần, ánh đèn vàng hắt ra từ căn phòng vẫn chưa tắt, nó còn chưa tắt, tôi vẫn chưa thể rời đi. Chẳng biết trong đêm mưa gió sấm chớp đùng đoàng này liệu cô ấy có sợ không? Nhưng tôi nhớ kỹ, cô ấy đã cõng một thùng kem lớn kiên cường đi khắp ngõ to hẻm nhỏ, cô ấy từng nhăn mặt còng lưng bước hối hả theo chân tôi trong cuộc tập trận giả, còn nhảy múa vũ điệu khó coi trước mặt bao người tại căn nhà của người Tạng. Một cô gái thi thoảng tỏ ra dũng cảm như thế liệu có thấy cô đơn sợ hãi khi chỉ có một mình không?
Trời càng về khuya, tôi càng tuyệt vọng. Hôm nay là ngày cuối cùng, là ngày cuối cùng tôi xuống dây, ngày cuối cùng trong kỳ hạn một tháng tôi muốn cô ấy dành cho tôi. Đêm Trung Thu, xung quanh là tiếng mưa rả rích, tôi tuyệt vọng không cách nào gượng dậy nổi.
Nhưng vào lúc tất cả giác quan của tôi trở nên tê dại, trong một góc tim bỗng có ánh lửa nhen nhóm, dường như có linh cảm gì đó, tôi quay đầu lại, bầu trời chớp sáng, cô gái của trái tim tôi đang đứng dưới ngọn đèn đường cách tôi mấy bước.
Tôi thấy tình yêu của tôi đã chẳng còn giận nữa, từng bước tiến về phía mình...
Tôi đang vô cùng lo lắng, bởi tôi nhận ra mình rất nặng lòng với cô ấy.
Tôi nghĩ có lẽ mình đã sai, vốn chỉ là câu cảm thán nhất thời, nhưng tôi lại buột miệng không đúng lúc. Tôi không nên đưa ra yêu cầu với cô ấy lúc này. Cô ấy không thích hợp với lời tỏ tình chóng vánh, nhưng nhìn pháo hoa lãng mạn rực rỡ khắp trời, cả ánh mắt long lanh sáng ngời của cô ấy, tôi bỗng thấy một đêm đông như thế thật thích hợp để tỏ tình. Có điều, thời cơ vẫn chưa chín muồi, tôi đã nắm bắt sai thời cơ, thế là sai một ly đi một dặm.
Chỉ có thể nói, tôi vẫn chưa thực sự hiểu về cô ấy.
Vào lúc pháo hoa nở rực trên nền trời, tôi thậm chí cho rằng người con gái ấy đã động lòng. Dù cô ấy không nói lời nào, nhưng tôi tưởng rằng mình có nhiều hy vọng, đêm nay, mình sẽ chính thức bước vào trái tim cô ấy. Có lẽ người đàn ông đến trước đã để lại ảnh hưởng nghiêm trọng trong lòng cô ấy, song tôi vẫn cố chấp cho rằng, mình cũng đẹp trai phong độ, chắc hẳn cô ấy cũng phải có chút để ý mới phải, không thể không thích được. Lúc viết số điện thoại của mình vào lòng bàn tay cô ấy, tôi không tài nào hình dung nổi, mình đã viết với trái tim lâng lâng hồ hởi nhường nào. Tôi cứ ngỡ mọi thứ thuận lợi như nước đổ xuống kênh, tưởng mai hoặc ngày kia sẽ nhận được lời đồng ý của cô ấy, tưởng rằng mộng ước bao năm sắp thành sự thật, thế nhưng...
Không có, chẳng có gì xảy ra cả.
Ngày hôm sau, nhìn thấy chiếc áo khoác cô ấy gửi tới lúc tôi vắng nhà, trái tim tôi bắt đầu ủ rũ. Tôi nghĩ, có lẽ cô ấy sẽ gọi một cuộc điện thoại, nói với tôi rằng áo khoác đã được đem đến tận nhà. Tôi chỉ cần cô ấy gọi cho mình một cuộc, sau đó, mọi chuyện đều chẳng cần cô ấy chủ động. Nhưng mà, đợi mãi cũng không nhận được cuộc điện thoại nào, rất lâu sau, tôi mới tỉnh ngộ, thì ra đối với cô ấy, mình chẳng là gì cả, cô ấy chẳng buồn bận tâm...
Song tôi lại canh cánh trong lòng mãi...!
Lúc nằm trên giường bệnh, nhìn cô ấy ôm hoa, đứng sau lưng chú Trương quan sát tôi với ánh mắt long lanh, tôi đã mỉm cười không tự chủ, nhận ra ngay, đây chính là cô bé đứng dưới cái nắng chói chang ngày nào, giờ đã trở thành một cô gái dịu dàng hiền hậu. Chú Trương bảo muốn giới thiệu cô ấy cho tôi, tôi đã nhanh chóng gật đầu đồng ý, khiến chú thừ người vài giây. Không sai, bao chú bác muốn giới thiệu bạn gái cho tôi, nhưng tôi chưa từng nhận lời một ai.
Con gái vây quanh tôi cũng rất nhiều, rất nhiều. Tôi nghĩ có lẽ mình khá được yêu thích, song cô ấy lại luôn né tránh tôi. Nếu cô ấy để tâm đến tôi hơn một chút, cô ấy sẽ biết kỳ thực tôi đã vì cô ấy mà cảm thấy đau lòng.
Tôi thực sự chưa hiểu cô ấy, cũng đánh giá sai năng lực của mình. Tôi chỉ biết mình đã sai, sai một ngàn lần, một vạn lần. Tôi sai bởi đã tỏ tình nhanh quá, là ai đã nói, người nào nói lời yêu trước người ấy tất sẽ đại bại!
Cô ấy có gì sai chứ? Chẳng qua cô ấy không thích tôi mà thôi...
Không sao cả, cô ấy không thích tôi cũng chẳng sao cả. Tôi sẽ gặp được người khác mà!
Chỉ là lần sau, tôi sẽ không để lại số điện thoại trên lòng bàn tay cô gái ấy nữa.
***
“Tôi không muốn làm tổn thương em, chỉ là tôi không thể yêu em.” Tôi nói thế với Lý Hàm, nước mắt cô ta tuôn ra như mưa.
Tôi chưa từng thấy cô gái nào khóc lóc thê thảm nhường này trước mặt mình. Tôi có cảm giác tội lỗi, nhưng cảm giác ấy chẳng thấm vào đâu. Nó không thể khiến tôi đau đớn đến tan nát tâm can như buổi tối đứng dưới gốc cây hoa quế hôm nào.
Sau khi đưa Ân Khả đến bệnh viện, rồi nói dối rằng mình đã có bạn gái, tôi lái xe đến khách sạn gặp gỡ bạn bè. Dưới sự giới thiệu của họ, tôi và Lý Hàm có khả năng trở thành người yêu. Tôi nghĩ, dù không có Ân Khả, tôi vẫn có thể gặp người khác, biết đâu Lý Hàm chính là người con gái đó.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, trong khi tôi còn chưa động lòng, thì Lý Hàm đã chen vào mọi ngóc ngách cuộc sống của tôi, trừ trái tim tôi. Thậm chí tôi cảm thấy kỳ quái, không biết cô ta đã gặp bố mẹ tôi lúc nào, đã thân quen với bạn bè tôi bao giờ mà có thể cười đùa tự nhiên như thế.
Không phải tôi không nhận ra những điều cô ta làm vì mình, nhưng sau lần gặp Ân Khả ở câu lạc bộ đánh trận giả, tất thảy những thứ đó đều tan thành tro bụi.
Hứa Thừa Cơ nói, Ân Khả và Lý Hàm căn bản là hai người thuộc hai tầng lớp khác nhau, nhưng nếu nó về điều kiện thì Lý Hàm hơn Ân Khả rất nhiều.
Tôi không muốn so sánh Ân Khả với người khác. Thì ra trên đời này quả nhiên có một người chiếm vị trí không sao lay chuyển và cũng chẳng ai thay thế được trong lòng tôi.
Tôi nói thẳng với Hứa Thừa Cơ, mình muốn có Ân Khả.
Thừa Cơ nói, cho tôi một tháng, nếu trong khoảng thời gian này tôi không thể khiến cô ấy đồng ý thì cậu ấy sẽ chẳng khách khí nữa.
Về phần Lý Hàm, tôi không muốn làm tổn thương cô ta, chỉ là tôi không cách nào yêu cô ta được.
***
Tôi lao trong màn mưa, dừng xe trước cửa cơ quan cô ấy, muốn nhìn thấy cô ấy, muốn được ở gần cô ấy hơn, muốn được thấy ánh đền hắt qua song sắt loang lổ trên phòng cô ấy. Như thế cũng đủ giúp tôi ấm áp hơn dù đang đứng trong mưa gió. Một tháng đã hết, tôi vô cùng tự tin rằng sẽ khiến cô ấy gần gũi mình hơn, sau đó cô ấy sẽ tiếp nhận tôi, thế nhưng, tôi đã sai rồi, chuyện đời quả không như là mơ. Cô ấy lại quay về với vỏ ốc của mình, không muốn ai chạm vào cả.
Tôi chẳng biết mình có thể đứng đây trong bao lâu, nửa tiếng, một tiếng, hay cả đêm? Nước mưa đã ướt đẫm bờ vai ống quần tôi, tiếng mưa tí tách rơi không biết bao nhiêu lần, ánh đèn vàng hắt ra từ căn phòng vẫn chưa tắt, nó còn chưa tắt, tôi vẫn chưa thể rời đi. Chẳng biết trong đêm mưa gió sấm chớp đùng đoàng này liệu cô ấy có sợ không? Nhưng tôi nhớ kỹ, cô ấy đã cõng một thùng kem lớn kiên cường đi khắp ngõ to hẻm nhỏ, cô ấy từng nhăn mặt còng lưng bước hối hả theo chân tôi trong cuộc tập trận giả, còn nhảy múa vũ điệu khó coi trước mặt bao người tại căn nhà của người Tạng. Một cô gái thi thoảng tỏ ra dũng cảm như thế liệu có thấy cô đơn sợ hãi khi chỉ có một mình không?
Trời càng về khuya, tôi càng tuyệt vọng. Hôm nay là ngày cuối cùng, là ngày cuối cùng tôi xuống dây, ngày cuối cùng trong kỳ hạn một tháng tôi muốn cô ấy dành cho tôi. Đêm Trung Thu, xung quanh là tiếng mưa rả rích, tôi tuyệt vọng không cách nào gượng dậy nổi.
Nhưng vào lúc tất cả giác quan của tôi trở nên tê dại, trong một góc tim bỗng có ánh lửa nhen nhóm, dường như có linh cảm gì đó, tôi quay đầu lại, bầu trời chớp sáng, cô gái của trái tim tôi đang đứng dưới ngọn đèn đường cách tôi mấy bước.
Tôi thấy tình yêu của tôi đã chẳng còn giận nữa, từng bước tiến về phía mình...
/22
|