_ Lâm, Lâm, đại lão gia à! Sao vậy hả. Anh mệt quả rồi sao.
.Nó để anh nằm gối đầu lên đùi mình. Tháo chiêc balo sau lưng anh ra, nó ngập ngừng một lúc rồi quyết định mở ra.Nó ngạc nhiên vô hạn vì trong cái balo to tướng kia chỉ toàn là đèn pin đèn pin và đèn pin.Có đến 2 cái đèn lớn và 6 đèn chuyên dụng của mấy bác cớm .Lấy hết tất cả ra, xếp xung quanh và bất hết lên. Khoảng không gian sáng rực khiên nó cũng bớt sợ hãi và thoải mái hơn hẳn.Những tia sáng cũng giúp nó có thể ngắm nghía người con trai này rõ hơn.
Trời! Đây mà là con trai ư?! Sao da lại có thể mịn đến như thế. Xem kìa! Xem kìa lông mi của lão còn dài và cong hơn cả hoa khôi lớp mình. Ôi! Cả đôi môi kia nữa, liệu có phải là đánh son hay không,, sao lại có thể hồng như thế được - Nó nghĩ.
Rồi bất giác đưa tay lên chạm vào đôi môi mềm mại của Phan Lâm mà nhắm mắt tưởng tượng đến món thịt nướng sả mềm ngon thơm phức.
- Nhìn tôi sẽ làm em bớt đói sao?
- hử!
- Tiếng bụng ai đó đang sôi sục làm tôi phải bận tâm. Có lẽ của một con sói nào đó chăng.
Phan Lâm bật dậy và vươn vai. Để nó ngồi đó trợn tròn mắt mà nhìn.
- Nếu tôi không nhầm thì từ sáng tới giờ em chưa ăn gì nhỉ! Về thôi nào.
Nó muốn về lắm chứ, nhưng cứ nghĩ đến khoảnh khắc anh ngất lịm trong tay nó, nó lại lo cho anh.
- Nhưng ... Có chắc là anh sẽ đi về được không?
Anh vốn đã đi được mấy bước, ngừng lại một lát, quay lại tiến về phía nó, kéo nó đứng dậy mà nói:
- Tôi sẽ không sao nếu em và đống đèn pin kia luôn ở cạnh tôi...đặc biệt là em.
Anh nhếch mép rồi xỏ tay túi quần bước đi. Còn nó thì thoáng đỏ mặt mà ôm đống đèn pin chạy theo sau anh.????
Đi sau lưng anh, nó nhắm mắt mím môi rồi quyết tâm hỏi câu hỏi mà bấy lâu nay ấp ủ trong lòng:
- ĐẠI lão gia... bắt đầu từ khi nào mà... anh lại thích em
-_-
Hối hận! Hối hận rồi.. cúi gằm xuống nhắm mắt để hình dung câu trả lời của anh.
5 phút
10 phút
Nó cứ thế lủi thủi theo sau anh, đợi câu trả lời
Hay là lão chưa nghe rõ - nó tự hỏi
- Đại lão gia à! Em hỏi... Á...
Nó đập đầu vào tấm lưng cao lớn của anh khi anh bỗng nhiên dừng lại. Quay phắt người lại,nâng mặt nó lên mà nói:
-Đồ xấu xa, em thực sự không nhớ sao? Lần đầu tiên tôi gặp em là khi nào? Như nào? Em không nhớ sao?
- Lần đầu? Lần đầu gặp chính thức của chúng ta chẳng phải là khi anh nhờ em đưa về bằng xe đạp sao?
Phan Lâm lườm nó rồi bực tức:
- Sao cũng được! Đúng là đồ xấu xa. Anh lạnh lùng quay đi để lại nó với bao nghi vấn.
*************
Lần đầu anh gặp cô bé ngốc nghếch này... Phải! Là một ngày thật đẹp trời.
Phan Lâm sang Mĩ từ nhỏ. Sau 5 năm anh trở về nước, chỉ có mình anh , ngôi nhà và đám người hầu. Khi đó anh chỉ là một cậu học sinh trung học. Trở về bỡ ngỡ. Sáng sáng thường ra công viên để tập thể duc, rồi một hôm anh bỗng nghe tiếng thút thít ở trong nhà vệ sinh công cộng. Có chút tò mò, cậu dừng lại. Hỏi vọng:
- Ai đó. Có cần giúp đỡ gì không?
Tiếng khóc càng gấp gáp rồi nín bặt. Lại oà lên và nói:
- có thể đi mua cho tôi một bịch giấy vệ sinh hay không...oa oa. Tôi đã ở trong này 30 phút rồi...oaoaoa
Anh suýt bật cười nhưng nghĩ lại thì cũng thật đáng thương. Cũng rất có hứng thú.
- Nếu tôi mua cho cô thù tôi được gì?
- Gì cũng được. Làm ơn nhanh đi.
- ôi thật xin lỗi. Tôi cũng đột nhiên cần phải vào nhà vệ sinh. Nhưng xem ra phải về nhà rồi. Tạm biệt. Chúc cô may mắn.
Anh nói rôi lại dảo bước đi, tủm tỉm cươif. Khi đi qua cửa hàng tạp hoá , anh lại nghĩ đến cô gái đáng thương kia . chạy vào mua một bịch giấy vệ sinh rồi quay lại công viên....
Hết chương 8
Tác giả: Z.Y
Đăng bởi: M.I
❤❤❤
-
.Nó để anh nằm gối đầu lên đùi mình. Tháo chiêc balo sau lưng anh ra, nó ngập ngừng một lúc rồi quyết định mở ra.Nó ngạc nhiên vô hạn vì trong cái balo to tướng kia chỉ toàn là đèn pin đèn pin và đèn pin.Có đến 2 cái đèn lớn và 6 đèn chuyên dụng của mấy bác cớm .Lấy hết tất cả ra, xếp xung quanh và bất hết lên. Khoảng không gian sáng rực khiên nó cũng bớt sợ hãi và thoải mái hơn hẳn.Những tia sáng cũng giúp nó có thể ngắm nghía người con trai này rõ hơn.
Trời! Đây mà là con trai ư?! Sao da lại có thể mịn đến như thế. Xem kìa! Xem kìa lông mi của lão còn dài và cong hơn cả hoa khôi lớp mình. Ôi! Cả đôi môi kia nữa, liệu có phải là đánh son hay không,, sao lại có thể hồng như thế được - Nó nghĩ.
Rồi bất giác đưa tay lên chạm vào đôi môi mềm mại của Phan Lâm mà nhắm mắt tưởng tượng đến món thịt nướng sả mềm ngon thơm phức.
- Nhìn tôi sẽ làm em bớt đói sao?
- hử!
- Tiếng bụng ai đó đang sôi sục làm tôi phải bận tâm. Có lẽ của một con sói nào đó chăng.
Phan Lâm bật dậy và vươn vai. Để nó ngồi đó trợn tròn mắt mà nhìn.
- Nếu tôi không nhầm thì từ sáng tới giờ em chưa ăn gì nhỉ! Về thôi nào.
Nó muốn về lắm chứ, nhưng cứ nghĩ đến khoảnh khắc anh ngất lịm trong tay nó, nó lại lo cho anh.
- Nhưng ... Có chắc là anh sẽ đi về được không?
Anh vốn đã đi được mấy bước, ngừng lại một lát, quay lại tiến về phía nó, kéo nó đứng dậy mà nói:
- Tôi sẽ không sao nếu em và đống đèn pin kia luôn ở cạnh tôi...đặc biệt là em.
Anh nhếch mép rồi xỏ tay túi quần bước đi. Còn nó thì thoáng đỏ mặt mà ôm đống đèn pin chạy theo sau anh.????
Đi sau lưng anh, nó nhắm mắt mím môi rồi quyết tâm hỏi câu hỏi mà bấy lâu nay ấp ủ trong lòng:
- ĐẠI lão gia... bắt đầu từ khi nào mà... anh lại thích em
-_-
Hối hận! Hối hận rồi.. cúi gằm xuống nhắm mắt để hình dung câu trả lời của anh.
5 phút
10 phút
Nó cứ thế lủi thủi theo sau anh, đợi câu trả lời
Hay là lão chưa nghe rõ - nó tự hỏi
- Đại lão gia à! Em hỏi... Á...
Nó đập đầu vào tấm lưng cao lớn của anh khi anh bỗng nhiên dừng lại. Quay phắt người lại,nâng mặt nó lên mà nói:
-Đồ xấu xa, em thực sự không nhớ sao? Lần đầu tiên tôi gặp em là khi nào? Như nào? Em không nhớ sao?
- Lần đầu? Lần đầu gặp chính thức của chúng ta chẳng phải là khi anh nhờ em đưa về bằng xe đạp sao?
Phan Lâm lườm nó rồi bực tức:
- Sao cũng được! Đúng là đồ xấu xa. Anh lạnh lùng quay đi để lại nó với bao nghi vấn.
*************
Lần đầu anh gặp cô bé ngốc nghếch này... Phải! Là một ngày thật đẹp trời.
Phan Lâm sang Mĩ từ nhỏ. Sau 5 năm anh trở về nước, chỉ có mình anh , ngôi nhà và đám người hầu. Khi đó anh chỉ là một cậu học sinh trung học. Trở về bỡ ngỡ. Sáng sáng thường ra công viên để tập thể duc, rồi một hôm anh bỗng nghe tiếng thút thít ở trong nhà vệ sinh công cộng. Có chút tò mò, cậu dừng lại. Hỏi vọng:
- Ai đó. Có cần giúp đỡ gì không?
Tiếng khóc càng gấp gáp rồi nín bặt. Lại oà lên và nói:
- có thể đi mua cho tôi một bịch giấy vệ sinh hay không...oa oa. Tôi đã ở trong này 30 phút rồi...oaoaoa
Anh suýt bật cười nhưng nghĩ lại thì cũng thật đáng thương. Cũng rất có hứng thú.
- Nếu tôi mua cho cô thù tôi được gì?
- Gì cũng được. Làm ơn nhanh đi.
- ôi thật xin lỗi. Tôi cũng đột nhiên cần phải vào nhà vệ sinh. Nhưng xem ra phải về nhà rồi. Tạm biệt. Chúc cô may mắn.
Anh nói rôi lại dảo bước đi, tủm tỉm cươif. Khi đi qua cửa hàng tạp hoá , anh lại nghĩ đến cô gái đáng thương kia . chạy vào mua một bịch giấy vệ sinh rồi quay lại công viên....
Hết chương 8
Tác giả: Z.Y
Đăng bởi: M.I
❤❤❤
-
/26
|