- Cho ta một quyển “Vương thị truyền kỳ”!
- Ta muốn mua “Vương thị truyền kỳ”!
- Ông chủ, “Vương thị truyền kỳ” bao nhiêu bạc một quyển?
- Ông chủ, đến ba mươi quyển “Vương thị truyền kỳ”!
Bởi vì Giả Dung dùng rút thưởng làm mánh lới, cường điệu tuyên truyền “Vương thị truyền kỳ”, bởi vậy người tới tuyệt đại bộ phận đều hướng về quyển tiểu thuyết này.
Chỉ một thoáng, trong cửa hàng tràn ngập thanh âm đòi mua Vương thị truyền kỳ.
Sở Ô vội vàng ngăn cản khách nhân chen chúc hỗn loạn, sai người nhìn chằm chằm bọn họ xếp hàng, an tĩnh lại mới lên tiếng nói giá cả của Vương thị truyền kỳ, một quyển sáu lượng bạc.
Nghe con số tương đương nửa năm phí tổn của một nhà bình thường sáu miệng ăn, dân chúng nhất thời chùn bước.
Bọn họ rời khỏi đội ngũ mua bộ sách, đi theo nhân viên cửa hàng qua chỗ ngồi bên mặt đông, thanh toán một đồng tiền, sau đó chọn một quyển “tranh liên hoàn” đi qua ngồi xuống lật xem.
Bên ngoài ghế dựa bọc đồ vật, thoạt nhìn mềm núc ních. Vừa ngồi xuống thân thể liền hãm đi vào, bọn hắn cảm giác giống như ngồi trên đám mây, vô cùng thoải mái. Có người đoán bên trong có thể bổ khuyết bông gòn mềm mại gì đó.
Đều là tiểu nhân dân vô cùng bình thường, chưa từng được ngồi qua đồ vật mới lạ như vậy, bọn họ sợ ngồi phá hủy, mỗi người đều thật cẩn thận đối đãi.
Sau đó lại nhìn vào “tranh liên hoàn”, nhìn thấy văn bản vẽ nhân vật trông vô cùng sống động màu sắc rực rỡ, ánh mắt mọi người tràn ngập vẻ sợ hãi cảm thán.
Bên kia, bị giá cả “Vương thị truyền kỳ” dọa lùi một bộ phận người bình thường, Sở Ô tiếp tục sai người dẫn một nửa người xếp hàng lên lầu hai.
Lúc này Sở Ô mới giới thiệu vắn tắt về những áp phích dán trên tường, cũng giới thiệu đây là bản vắn tắt nội dung của những bộ sách manga khác trong cửa hàng, có thể lựa chọn loại mà mình thích mua.
Giang Kiền Khôn lựa chọn ra “Phong thần diễn nghĩa” “Bạch xà truyền” “Đông du ký” hơn mười bộ tranh châm biếm, nội dung đứng đắn, tỉ lệ nhân vật cũng giống như người thường, hoàn mỹ xuất sắc.
Mọi người vừa nhìn thấy áp phích đều bị hấp dẫn.
Khi Sở Ô tùy tay mở ra một quyển tranh châm biếm, triển lãm những tranh họa bên trong, khách nhân càng nghẹn họng nhìn trân trối.
Sở Ô lại vươn ba ngón tay nói:
- Loại “tranh liên hoàn” này ba lượng một quyển.
Đám người một mảnh xôn xao, không phải cảm thấy rất mắc mà là cảm thấy rất rẻ.
Mỗi một bộ truyện tranh ít thì ba bốn tập, nhiều thì bảy tám tập. Mỗi tập là ba lượng bạc, mà không phải tính cho nguyên một bộ.
Nhưng cho dù là số tập nhiều nhất cộng lại cũng chỉ khoảng hai mươi bốn lượng mà thôi.
Mà bộ sách thông thường trên thị trường, một quyển dày như vậy chỉ có in ấn chữ, không có tranh minh họa sắc thái, chất giấy không tốt còn giá trị hơn hai lượng bạc.
Cho nên giá cả này đối với người thường mà nói là cái giá trên trời, nhưng ở trong mắt người có tiền xem ra, vẫn là lợi ích thực tế.
Vì thế khách nhân ngoài mua Vương thị truyền kỳ cũng tranh giành mua tranh minh họa.
Đám người hầu của gia đình huân quý quan chức chẳng những mua mấy chục quyển Vương thị truyền kỳ, còn mua nguyên bộ tranh châm biếm, vẻ điên cuồng nhiệt tình giống như là cá mập ngửi được mùi máu tươi, làm vô số người phải ghé mắt.
Giả Dung ngồi trên trà lâu đối diện chứng kiến cảnh tượng này thiếu chút nữa phun trà.
Có người mua được sách xong lập tức lật xem, phát hiện không phải dùng chỉ đóng sách mà là dùng một loại tương tự như là hồ dán, đem mỗi trang giấy gắt gao dính lại với nhau, tổ hợp thành một quyển sách.
Lại phát hiện thêm một ưu điểm, trong lòng bọn họ càng thêm vui vẻ.
- Ta muốn mua “Vương thị truyền kỳ”!
- Ông chủ, “Vương thị truyền kỳ” bao nhiêu bạc một quyển?
- Ông chủ, đến ba mươi quyển “Vương thị truyền kỳ”!
Bởi vì Giả Dung dùng rút thưởng làm mánh lới, cường điệu tuyên truyền “Vương thị truyền kỳ”, bởi vậy người tới tuyệt đại bộ phận đều hướng về quyển tiểu thuyết này.
Chỉ một thoáng, trong cửa hàng tràn ngập thanh âm đòi mua Vương thị truyền kỳ.
Sở Ô vội vàng ngăn cản khách nhân chen chúc hỗn loạn, sai người nhìn chằm chằm bọn họ xếp hàng, an tĩnh lại mới lên tiếng nói giá cả của Vương thị truyền kỳ, một quyển sáu lượng bạc.
Nghe con số tương đương nửa năm phí tổn của một nhà bình thường sáu miệng ăn, dân chúng nhất thời chùn bước.
Bọn họ rời khỏi đội ngũ mua bộ sách, đi theo nhân viên cửa hàng qua chỗ ngồi bên mặt đông, thanh toán một đồng tiền, sau đó chọn một quyển “tranh liên hoàn” đi qua ngồi xuống lật xem.
Bên ngoài ghế dựa bọc đồ vật, thoạt nhìn mềm núc ních. Vừa ngồi xuống thân thể liền hãm đi vào, bọn hắn cảm giác giống như ngồi trên đám mây, vô cùng thoải mái. Có người đoán bên trong có thể bổ khuyết bông gòn mềm mại gì đó.
Đều là tiểu nhân dân vô cùng bình thường, chưa từng được ngồi qua đồ vật mới lạ như vậy, bọn họ sợ ngồi phá hủy, mỗi người đều thật cẩn thận đối đãi.
Sau đó lại nhìn vào “tranh liên hoàn”, nhìn thấy văn bản vẽ nhân vật trông vô cùng sống động màu sắc rực rỡ, ánh mắt mọi người tràn ngập vẻ sợ hãi cảm thán.
Bên kia, bị giá cả “Vương thị truyền kỳ” dọa lùi một bộ phận người bình thường, Sở Ô tiếp tục sai người dẫn một nửa người xếp hàng lên lầu hai.
Lúc này Sở Ô mới giới thiệu vắn tắt về những áp phích dán trên tường, cũng giới thiệu đây là bản vắn tắt nội dung của những bộ sách manga khác trong cửa hàng, có thể lựa chọn loại mà mình thích mua.
Giang Kiền Khôn lựa chọn ra “Phong thần diễn nghĩa” “Bạch xà truyền” “Đông du ký” hơn mười bộ tranh châm biếm, nội dung đứng đắn, tỉ lệ nhân vật cũng giống như người thường, hoàn mỹ xuất sắc.
Mọi người vừa nhìn thấy áp phích đều bị hấp dẫn.
Khi Sở Ô tùy tay mở ra một quyển tranh châm biếm, triển lãm những tranh họa bên trong, khách nhân càng nghẹn họng nhìn trân trối.
Sở Ô lại vươn ba ngón tay nói:
- Loại “tranh liên hoàn” này ba lượng một quyển.
Đám người một mảnh xôn xao, không phải cảm thấy rất mắc mà là cảm thấy rất rẻ.
Mỗi một bộ truyện tranh ít thì ba bốn tập, nhiều thì bảy tám tập. Mỗi tập là ba lượng bạc, mà không phải tính cho nguyên một bộ.
Nhưng cho dù là số tập nhiều nhất cộng lại cũng chỉ khoảng hai mươi bốn lượng mà thôi.
Mà bộ sách thông thường trên thị trường, một quyển dày như vậy chỉ có in ấn chữ, không có tranh minh họa sắc thái, chất giấy không tốt còn giá trị hơn hai lượng bạc.
Cho nên giá cả này đối với người thường mà nói là cái giá trên trời, nhưng ở trong mắt người có tiền xem ra, vẫn là lợi ích thực tế.
Vì thế khách nhân ngoài mua Vương thị truyền kỳ cũng tranh giành mua tranh minh họa.
Đám người hầu của gia đình huân quý quan chức chẳng những mua mấy chục quyển Vương thị truyền kỳ, còn mua nguyên bộ tranh châm biếm, vẻ điên cuồng nhiệt tình giống như là cá mập ngửi được mùi máu tươi, làm vô số người phải ghé mắt.
Giả Dung ngồi trên trà lâu đối diện chứng kiến cảnh tượng này thiếu chút nữa phun trà.
Có người mua được sách xong lập tức lật xem, phát hiện không phải dùng chỉ đóng sách mà là dùng một loại tương tự như là hồ dán, đem mỗi trang giấy gắt gao dính lại với nhau, tổ hợp thành một quyển sách.
Lại phát hiện thêm một ưu điểm, trong lòng bọn họ càng thêm vui vẻ.
/208
|