Tiến vào bên trong cánh cửa, khí tức mát lạnh vờn quanh thân thể, xua tan hơi nóng. Nhìn kỹ các loại vật trang trí tạo thành ảo cảnh như mộng như vẽ, Trầm Nhược An cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Tìm chỗ trống ngồi xuống, mềm nhũn dựa trên mặt bàn hoa sen, nhất thời thanh âm thở dài thoải mái không ngừng vang lên.
- Thật là mát mẻ!
- Sảng muốn chết!
- Thoải mái! Khó trách người vào trước luôn không muốn rời đi, đổi lại là ta, ta cũng không bỏ được đi ra ngoài.
Trên đèn treo lưu ly lơ lửng trên đỉnh đầu, quỷ hồn đang phụ trách làm lạnh kiêu ngạo ngước cằm. Bà cô làm phép chế tạo khí lạnh, không ô nhiễm không di chứng còn không sướng sao?
Trầm Nhược An híp mắt, thần thái thích ý, cực kỳ giống một con mèo lớn:
- Đáng tiếc quốc tử giám phong bế dạy học, quản lý nghiêm khắc, nếu không ta nhất định trở về kêu a Hư bọn họ đi ra hưởng thụ một phen.
Trầm Nhược Trữ tò mò quan sát bài trí xung quanh:
- Kỳ quái, không nhìn thấy có băng chậu phóng lạnh, khí lạnh từ nơi nào đến?
Mọi người dùng tầm mắt tuần tra một vòng, lắc đầu nói:
- Không biết, chỗ thần kỳ của cửa hàng này thật sự là nhiều lắm.
Trầm Nhược An não động nhìn gạch men sứ lót sàn, nói:
- Có lẽ dưới chân chúng ta ẩn giấu một biển tuyết.
Quỷ làm lạnh lật mắt xem thường, nhân loại vô tri!
- Ta tự nhận là kiến thức rộng rãi, nhưng trong phòng này có rất nhiều đồ vật chưa từng gặp qua, không biết chủ nhân cửa hàng này rốt cục từ nơi nào lấy được?
- Những bảo bối này, dùng trong một cửa hàng buôn bán thức ăn, quả thực là lãng phí!
- Cũng không phải nhà ngươi, ngươi đau lòng cái gì? Nhưng chủ nhân sau màn của cửa hàng này đúng là tâm lớn, một phòng bảo bối phóng bên ngoài, cũng không sợ bị trộm đoạt.
- Nếu người ta dám lấy ra, tự nhiên không hề e ngại hơn nữa có đủ lòng tự tin.
- Có đạo lý, tin tức của Trầm huynh linh thông hơn chúng tôi, có biết nơi này là của cải của vị vương tôn quý tộc nào không?
Trầm Nhược An nhìn bài trí trân quý trong phòng:
- Nghe nói có ba gian cửa hàng như vậy. Không phải đại thế gia trăm năm tích lũy, hoàn toàn không lấy ra được trân bảo như vậy. Nhưng cho dù bọn hắn lấy ra được, cũng chưa chắc có quyết đoán lớn như thế. Trừ phi là..
Mọi người tò mò truy vấn:
- Trừ phi là ai?
Trầm Nhược Trữ tâm hữu linh tê với huynh đệ của mình, lau miệng, thần bí chỉ chỉ bầu trời nói:
- Chẳng lẽ ý của đại ca muốn nói là vị biểu huynh kia của nhà chúng ta.
Mọi người che miệng, kinh hô:
- Ngươi là nói hoàng? Trời ạ!
Trầm Nhược An gật gật đầu, nói:
- Ta cảm thấy được rất có thể! Nhưng dù sao không nghe chính miệng biểu huynh thừa nhận, cho nên vẫn không thể thập phần xác định.
Khối băng giá cả thật cao, nhưng đồ ăn băng thì giá cả định thấp. Người ta mở cửa tiệm là vì kiếm tiền, chủ nhân cửa hàng này thoạt nhìn giống như là tán tài. Nếu thật sự do hoàng đế biểu ca mở ra, vậy hắn chẳng lẽ bị choáng váng, hoặc là ngại tư khố nhiều tiền không chỗ dùng.
Trầm Nhược An đem việc này ghi nhớ trong lòng, quyết định chờ ngày nào đó tiến cung hỏi thăm một chút.
Quỷ cô nương lơ lửng trên đèn treo lại lật mắt xem thường, nhân loại ngu xuẩn!
Mỗi người điểm xong kem ăn hết, một đám người mua hộp đựng kem cùng khối băng, đều tự chứa mấy hộp kem, lưu luyến không rời quay về học viện. Một nửa dùng chia nhau hưởng lợi với bạn bè, một nửa dùng hối lộ vũ tiên sinh, bỏ qua chuyện bọn hắn dám trốn học.
Trong quốc tử giám.
Trên giáo trường rộng mở, hơn hai trăm học sinh đang tham dự khóa học cưỡi ngựa bắn cung.
Có lẽ vì ngày quá nóng, đại bộ phận học sinh núp dưới tàng cây hóng mát lười nhác, chỉ có số ít đứng luyện tập bắn bia.
Thời tiết thật nóng, sư phụ đều thông cảm cho bọn họ. Cho nên cũng mắt nhắm mắt mở, cũng không miễn cưỡng.
Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư khác lớp học, nhưng vì lớp học cưỡi ngựa bắn cung bị bỏ lỡ một hồi, cho nên vừa lúc hôm nay tập trung học với nhau.
Giả gia mặc dù xuất thân là võ tướng, nhưng theo Giả Kính, Giả Chính bắt đầu, con nối dõi Giả gia quên võ theo văn, cùng chú trọng đọc sách thi công danh, không còn ai nghĩ tới việc múa thương tập võ.
Cho nên nguyên thân chỉ biết cưỡi ngựa một chút, lại hoàn toàn không biết bắn cung.
Đổi lại thành Giả Dung, tuy biết bắn tên nhưng khí lực không đủ, bắn vài chục lần đều trật, cuối cùng đành buông tay.
Lại thất bại thêm một lần, Giả diễn tinh Dung ngồi chồm hổm dưới đất, phồng má dùng tay đấm vào cung tên trút giận, cực kỳ ngây thơ.
Tìm chỗ trống ngồi xuống, mềm nhũn dựa trên mặt bàn hoa sen, nhất thời thanh âm thở dài thoải mái không ngừng vang lên.
- Thật là mát mẻ!
- Sảng muốn chết!
- Thoải mái! Khó trách người vào trước luôn không muốn rời đi, đổi lại là ta, ta cũng không bỏ được đi ra ngoài.
Trên đèn treo lưu ly lơ lửng trên đỉnh đầu, quỷ hồn đang phụ trách làm lạnh kiêu ngạo ngước cằm. Bà cô làm phép chế tạo khí lạnh, không ô nhiễm không di chứng còn không sướng sao?
Trầm Nhược An híp mắt, thần thái thích ý, cực kỳ giống một con mèo lớn:
- Đáng tiếc quốc tử giám phong bế dạy học, quản lý nghiêm khắc, nếu không ta nhất định trở về kêu a Hư bọn họ đi ra hưởng thụ một phen.
Trầm Nhược Trữ tò mò quan sát bài trí xung quanh:
- Kỳ quái, không nhìn thấy có băng chậu phóng lạnh, khí lạnh từ nơi nào đến?
Mọi người dùng tầm mắt tuần tra một vòng, lắc đầu nói:
- Không biết, chỗ thần kỳ của cửa hàng này thật sự là nhiều lắm.
Trầm Nhược An não động nhìn gạch men sứ lót sàn, nói:
- Có lẽ dưới chân chúng ta ẩn giấu một biển tuyết.
Quỷ làm lạnh lật mắt xem thường, nhân loại vô tri!
- Ta tự nhận là kiến thức rộng rãi, nhưng trong phòng này có rất nhiều đồ vật chưa từng gặp qua, không biết chủ nhân cửa hàng này rốt cục từ nơi nào lấy được?
- Những bảo bối này, dùng trong một cửa hàng buôn bán thức ăn, quả thực là lãng phí!
- Cũng không phải nhà ngươi, ngươi đau lòng cái gì? Nhưng chủ nhân sau màn của cửa hàng này đúng là tâm lớn, một phòng bảo bối phóng bên ngoài, cũng không sợ bị trộm đoạt.
- Nếu người ta dám lấy ra, tự nhiên không hề e ngại hơn nữa có đủ lòng tự tin.
- Có đạo lý, tin tức của Trầm huynh linh thông hơn chúng tôi, có biết nơi này là của cải của vị vương tôn quý tộc nào không?
Trầm Nhược An nhìn bài trí trân quý trong phòng:
- Nghe nói có ba gian cửa hàng như vậy. Không phải đại thế gia trăm năm tích lũy, hoàn toàn không lấy ra được trân bảo như vậy. Nhưng cho dù bọn hắn lấy ra được, cũng chưa chắc có quyết đoán lớn như thế. Trừ phi là..
Mọi người tò mò truy vấn:
- Trừ phi là ai?
Trầm Nhược Trữ tâm hữu linh tê với huynh đệ của mình, lau miệng, thần bí chỉ chỉ bầu trời nói:
- Chẳng lẽ ý của đại ca muốn nói là vị biểu huynh kia của nhà chúng ta.
Mọi người che miệng, kinh hô:
- Ngươi là nói hoàng? Trời ạ!
Trầm Nhược An gật gật đầu, nói:
- Ta cảm thấy được rất có thể! Nhưng dù sao không nghe chính miệng biểu huynh thừa nhận, cho nên vẫn không thể thập phần xác định.
Khối băng giá cả thật cao, nhưng đồ ăn băng thì giá cả định thấp. Người ta mở cửa tiệm là vì kiếm tiền, chủ nhân cửa hàng này thoạt nhìn giống như là tán tài. Nếu thật sự do hoàng đế biểu ca mở ra, vậy hắn chẳng lẽ bị choáng váng, hoặc là ngại tư khố nhiều tiền không chỗ dùng.
Trầm Nhược An đem việc này ghi nhớ trong lòng, quyết định chờ ngày nào đó tiến cung hỏi thăm một chút.
Quỷ cô nương lơ lửng trên đèn treo lại lật mắt xem thường, nhân loại ngu xuẩn!
Mỗi người điểm xong kem ăn hết, một đám người mua hộp đựng kem cùng khối băng, đều tự chứa mấy hộp kem, lưu luyến không rời quay về học viện. Một nửa dùng chia nhau hưởng lợi với bạn bè, một nửa dùng hối lộ vũ tiên sinh, bỏ qua chuyện bọn hắn dám trốn học.
Trong quốc tử giám.
Trên giáo trường rộng mở, hơn hai trăm học sinh đang tham dự khóa học cưỡi ngựa bắn cung.
Có lẽ vì ngày quá nóng, đại bộ phận học sinh núp dưới tàng cây hóng mát lười nhác, chỉ có số ít đứng luyện tập bắn bia.
Thời tiết thật nóng, sư phụ đều thông cảm cho bọn họ. Cho nên cũng mắt nhắm mắt mở, cũng không miễn cưỡng.
Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư khác lớp học, nhưng vì lớp học cưỡi ngựa bắn cung bị bỏ lỡ một hồi, cho nên vừa lúc hôm nay tập trung học với nhau.
Giả gia mặc dù xuất thân là võ tướng, nhưng theo Giả Kính, Giả Chính bắt đầu, con nối dõi Giả gia quên võ theo văn, cùng chú trọng đọc sách thi công danh, không còn ai nghĩ tới việc múa thương tập võ.
Cho nên nguyên thân chỉ biết cưỡi ngựa một chút, lại hoàn toàn không biết bắn cung.
Đổi lại thành Giả Dung, tuy biết bắn tên nhưng khí lực không đủ, bắn vài chục lần đều trật, cuối cùng đành buông tay.
Lại thất bại thêm một lần, Giả diễn tinh Dung ngồi chồm hổm dưới đất, phồng má dùng tay đấm vào cung tên trút giận, cực kỳ ngây thơ.
/208
|